Chương 130
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Quy trình mở công ty không hề đơn giản, thủ tục rất phức tạp,
đầu tiên cần đến cục Công thương để xin cấp phép tên và đăng
ký, sau đó làm con dấu, bao gồm dấu cổ đông, dấu pháp nhân
và dấu kế toán... Tiếp theo phải đến ngân hàng để mở tài khoản
xác minh vốn, sau đó tiến hành xác minh vốn, xin giấy phép kinh
doanh, có đến gần mười mấy loại thủ tục, nhiều loại giấy tờ cần
chuẩn bị, có thể khiến da đầu người làm tê dại.
Vương Chiêu Mưu cho Quý Liên Hoắc mượn Lão Tề, hai người
chạy từ cục Công thương đến công ty khắc dấu, từ ngân hàng
đến công ty kế toán, Quý Liên Hoắc còn phải lo việc học, chỉ
trong vòng nửa tháng mà lượng cơm tiêu thụ đã tăng đến mức
kinh người. Chị Trình vừa nấu ăn vừa hoài nghi cuộc đời, trước
đây chỉ mất một giờ để chuẩn bị cơm nước, giờ phải làm từ hai
giờ trước, tốc độ tiêu hao gạo và mì trong nhà quả thật là đáng
giật mình. Dù có Lão Tề giúp đỡ, hai người cũng mất gần một
tháng để hoàn tất việc đăng ký công ty.
Về phần trang mạng xã hội, Quý Liên Hoắc đã mua tên miền có
uy tín nhất định và lý lịch trong sạch, đây là lợi ích của việc có
đủ vốn, cậu mua máy chủ đồng thời cũng mua máy chủ địa chỉ
IP chuyên dụng với chi phí tương đối cao hơn. Sau khi đăng ký
tên miền website, Quý Liên Hoắc còn tranh thủ tham gia hội chợ
việc làm mùa xuân của trường, sau khi nộp hồ sơ vào trường,
cậu đã thành công có được một phòng học để làm địa điểm
tuyển dụng.
Hội chợ việc làm được lên lịch vào cuối tuần, Lâm Tinh Tinh và
Lưu Tư Niệm thấy Quý Liên Hoắc đột nhiên đến trường vào cuối
tuần thì vô cùng ngạc nhiên, sau đó bạn cùng phòng diện đồ tây
với giày da thì không thể không nghĩ đến hội chợ việc làm ngày
nay.
"Có cần tích cực như vậy không anh Quý?" Lưu Tư Niệm kinh
ngạc: "Cậu mới năm nhất mà đã muốn đi làm rồi sao?"
"Can đảm lên đi." Lâm Tinh Tinh vỗ vai Lưu Tư Niệm, cười nói:
"Ai mà biết được anh Quý có định khảo sát mua lại công ty nào
đó không."
Quý Liên Hoắc nhìn hai người bạn, cười nhàn nhạt: "Tôi mở một
công ty, cần tuyển người, còn một trang mạng xã hội cần nhân
tài kỹ thuật."
Lâm Tinh Tinh và Lưu Tư Niệm nín thinh nhìn người bạn cùng
tuổi trước mặt, rơi vào trạng thái ngơ ngác hoang mang.
"Anh Quý, thiếu người thế nào." Lưu Tư Niệm bước tới, mắt sáng
lên: "Vừa học vừa làm được không?"
"Các cậu có thể cùng tôi đến địa điểm tuyển dụng." Quý Liên
Hoắc đưa ra lời mời: "Công ty vẫn đang trong giai đoạn đầu, còn
nhiều chỗ trống."
Lâm Tinh Tinh và Lưu Tư Niệm nhìn nhau, lập tức thu dọn đồ
đạc theo Quý Liên Hoắc vào hội chợ việc làm. Trong phòng tuyển
dụng, Lưu Tư Niệm nhìn hai người trung niên một nam một nữ,
cộng thêm một người đàn ông trung niên chột mắt, trong lòng
thấp thỏm bất an.
"Anh Quý, những người này là ai?"
"Người tôi thích cho tôi mượn mấy người này trong công ty." Quý
Liên Hoắc cong môi, ngồi xuống chính giữa các quản lý phòng
ban có nhiều kinh nghiệm làm việc, chờ đợi hồ sơ xin việc của
các sinh viên mới tốt nghiệp.
Lâm Tinh Tinh và Lưu Tư Niệm ngồi bên cạnh, mở to mắt dõi
theo các đàn anh đàn chị sắp tốt nghiệp đến nộp hồ sơ xin việc,
còn cả những người đã tốt nghiệp từ trước cũng như của trường
khác.
Nhà trường dành riêng một khu phòng học để tổ chức hội chợ
việc làm, hàng trăm công ty đến tham gia, bao gồm các doanh
nghiệp tư nhân lớn nhỏ khác nhau, thậm chí cả các cơ sở giáo
dục. Các sinh viên tốt nghiệp bước vào hành lang, tay cầm sơ
yếu lý lịch, mặc trang phục công sở, như thể đã từ sinh viên trở
thành nhân viên công sở chỉ sau một đêm.
Quý Liên Hoắc và các quản lý của tập đoàn Vương Thị cùng sàng
lọc lý lịch, thông báo phỏng vấn. Các quản lý rất nghiêm túc với
công việc tạm thời này, dù sao tổng giám đốc cũng nhắc nhở
nhiều lần rồi, ngoài ra còn có thể để lại ấn tượng tốt trước mặt
người nhà họ Lãnh. Ai có thể ngờ chứ. Cậu sinh viên mà sếp tài
trợ trở thành người nhà họ Lãnh, cái người nhà họ Lãnh này
quay lại theo đuổi sếp, hễ có thời gian là lại chạy đến tập đoàn
Vương Thị, có khi Vương Thị và Lãnh Thị sắp trở thành thông
gia. Nếu không làm tốt công việc được giao, chàng trai trẻ này
mà đi mách lại với sếp Vương, họ có thể sẽ làm mất lòng cả nhà
họ Lãnh lẫn sếp Vương, sau đó đừng hòng sống yên ở tỉnh Ôn
Giang nữa.
Tập đoàn Vương Thị vừa tuyển dụng một loạt người từ công ty
của nhà họ Văn, không cần tuyển thêm người trong thời gian
này nữa, Vương Chiêu Mưu bèn cho Quý Liên Hoắc mượn các
quản lý bên phòng nhân sự. Chiều về từ công ty, anh nhận được
tin nhắn của Quý Liên Hoắc, thông báo đã hoàn thành vượt chỉ
tiêu trong hội chợ việc làm, đang ký kết thỏa thuận ba bên với
các sinh viên tốt nghiệp.
Quý Liên Hoắc đã chọn được địa điểm cho công ty của mình,
một tòa nhà văn phòng cách tập đoàn Vương Thị không xa, địa
điểm này lại giống với kiếp trước một cách bất ngờ. Ở kiếp
trước, sau khi chiếm được nhà họ Lãnh, Quý Liên Hoắc đã phá
bỏ tòa nhà này, xây dựng lại trụ sở cho Lãnh Thị, trở thành tòa
nhà cao nhất Tô Thành. Nhưng suy nghĩ thật kỹ, lý do tại sao
Lãnh Diệp trong tiểu thuyết lại đứng trên sân thượng mà nói
"Trời lạnh rồi cho Vương Thị phá sản thôi", rất có thể là vì sau
một cơn gió lạnh, hắn nhìn thấy tập đoàn Vương Thị cách đó
không xa. Tất cả những điều này có vẻ thật lạ thường.
Thay vì suy nghĩ về nguồn gốc của vấn đề, Vương Chiêu Mưu giờ
đây muốn cân nhắc thật kỹ xem nên sử dụng 1,5 tỷ như thế nào
để tối đa hóa lợi nhuận.
Tô Thành có dự án Chung cư Xuyên Hải thành công rực rỡ,
nhiều công ty bất động sản khác cũng bắt đầu hành động, giá
đất đang dần tăng lên. Vương Chiêu Mưu cũng thường xuyên
quan sát tình hình của người cùng nghề, ngoài những dự án mới
do anh đầu tư, hiện có ít nhất bốn hoặc năm nơi đang được xây
dựng ở Tô Thành, tất cả đều là công trình nhà ở. Rõ ràng là thị
trường nhà ở Tô Thành sẽ bão hòa sau một thời gian nữa, thay
vì cạnh tranh ở Tô Thành, Vương Chiêu Mưu nghiêng về hướng
thử sức ở Chử Thành hơn.
Tại Chử Thành, sau khi nhà họ Trương bị giải quyết, nhà họ
Doãn đã cụp đuôi lại, nhà họ Võ chú trọng vào phát triển vững
chắc, đang ngày càng có dấu hiệu vượt qua nhà họ Doãn.
Nhưng vì trước kia ba nhà này đã liên quan đến nhau, nhà họ Võ
cũng chưa tích lũy đủ tài sản để ăn sạch miếng bánh bất động
sản Chử Thành.
Nếu Vương Chiêu Mưu muốn tham gia thị trường trong lúc này,
cách tốt nhất là hợp tác với một trong hai nhà, như vậy chẳng
những tránh được việc nhà họ Võ và nhà họ Doãn hợp tác lại để
loại trừ người ngoài, mà còn có thể mượn thế lực của họ để phát
triển các dự án tại Chử Thành tốt hơn.
Có kinh nghiệm hợp tác với nhà họ Võ ở kiếp trước, Vương Chiêu
Mưu hiểu rõ về cấu trúc bên trong của nhà họ Võ, biết rằng họ là
công ty do hai anh em quản lý, họ phân biệt lợi ích và tình cảm
rất rạch ròi, hợp tác kinh doanh thì chỉ là hợp tác kinh doanh,
không liên quan đến quan hệ cá nhân.
Họ sẽ không giống như những người điều hành công ty khác, gọi
bạn là anh em thân thiết, thâm nhập vào cuộc sống của bạn, để
con cái họ gọi bạn là chú, ngày thường cùng nhau uống trà,
cùng nhau chơi golf để tăng cường tình cảm, mời bạn cùng gia
đình họ đi du lịch, cùng đón mừng các ngày lễ, để bạn lầm
tưởng rằng có thể nhờ đến họ khi gặp khó khăn. Người nhà họ
Võ sẽ không làm những việc vô bổ này với bạn, chỉ ngồi trong
văn phòng thảo luận về hợp tác, bàn xong cũng không mời bạn
ăn bữa cơm, không mời trà mời rượu, sẽ chỉ đưa cho bạn tài
liệu.
Trước khi hợp tác với nhà họ Võ ở kiếp trước, Vương Chiêu Mưu
cũng đã điều tra tình hình của họ, rất ít người tiếp xúc với gia
đình họ, hầu như không có người làm trong lĩnh vực kinh doanh,
thậm chí có những người không thể giúp họ bất cứ điều gì. Anh
từng cảm thấy mô hình này có rất nhiều nhược điểm, xét cho
cùng, trong kinh doanh cần có đối tác và mối quan hệ, làm như
nhà họ Võ sẽ khiến họ mất đi rất nhiều cơ hội. Mãi đến khi
Vương Thị phá sản, anh mới thấy họ làm vậy thật sáng suốt!
Vì vậy, dù kiếp trước nhà họ Võ không giúp đỡ mình, Vương
Chiêu Mưu cũng không oán hận họ, mà còn muốn hợp tác với họ
một lần nữa, không có bất kỳ cảm xúc nào liên quan, mặc dù có
thể không ấm áp, nhưng nhiều thứ sẽ trở nên suôn sẻ hơn. Ngồi
lại với nhau chỉ vì lợi ích cũng chưa chắc là việc xấu.
Vương Chiêu Mưu cũng đang theo dõi thông tin đấu giá bất
động sản ở Chử Thành. Sau khi nghe tin chính quyền Chử Thành
sắp đấu giá ba lô đất thương mại và đất nhà ở có tổng diện tích
200 ngàn mét vuông, Vương Chiêu Mưu biết đã đến lúc phải gặp
người nhà họ Võ.
Trên bàn ăn, sau khi Vương Chiêu Mưu nói đến việc đi công tác,
Quý Liên Hoắc nuốt vội một miếng cơm thật lớn, cầm lấy ly nước
bên cạnh, lén lút súc miệng, rồi mới nhìn anh. "Anh Chiêu Mưu
phải đi bao lâu?"
"Khoảng hai ngày." Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhìn Quý Liên
Hoắc, đưa cho cậu một tờ khăn giấy.
Quý Liên Hoắc đỏ bừng hai tai, nhận lấy khăn lau khóe miệng:
"Anh Chiêu Mưu, em đi cùng anh được không?"
"Công việc của công ty em đã ổn thỏa chưa?" Vương Chiêu Mưu
hơi nhướng mày.
"Phần trang mạng xã hội thì các sinh viên tốt nghiệp tuyển dụng
được đang dần đảm nhiệm các vị trí công tác rồi, bọn em đang
trong quá trình trao đổi và lập kế hoạch phát triển. Còn bên
chuỗi khách sạn, em đã chọn địa điểm xong rồi, trước tiên phải
mở hai khách sạn mẫu để quảng cáo đã." Quý Liên Hoắc nghiêm
túc báo cáo tình hình công việc, rụt rè nhìn Vương Chiêu Mưu.
"Về kế hoạch phát triển, em có thể liên lạc với họ qua điện thoại,
khách sạn đang lo thủ tục, em đã sắp xếp người trông coi,
không cần thiết có mặt vào lúc này. Ngày Quốc tế Lao động
trường cũng cho nghỉ, em có hai ngày rảnh."
Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc, khẽ cười: "Em ở đây còn
nhiều việc phải làm, nếu có thời gian thì tranh thủ nghỉ ngơi."
Quý Liên Hoắc bận rộn đến mức nào, dạo này Vương Chiêu Mưu
thấy rất rõ, năm nhất có rất nhiều môn học phải hoàn thành,
cộng thêm công ty và trang web, nên thời gian ngủ của Quý Liên
Hoắc bị giảm đi rất nhiều, đôi khi đèn trong phòng cậu bật suốt
đêm, còn học theo anh, hàng ngày dựa vào cà phê để sống sót.
Vương Chiêu Mưu lấy chút đồ ăn cho cậu, an ủi Quý Liên Hoắc
đang tỏ vẻ thất vọng: "Tôi sẽ dẫn theo Lão Tề, ăn nhanh đi."
Vương Chiêu Mưu cúi đầu ăn tiếp. Quý Liên Hoắc hơi đảo mắt,
gắp thức ăn mà Vương Chiêu Mưu cho mình, suy nghĩ một lát rồi
mới nghiêm túc nói: "Anh Chiêu Mưu, nghe nói ở Chử Thành có
một khách sạn Chử Giang, môi trường rất tốt, em có thể qua đó
xem thử không?"
Vương Chiêu Mưu ngước mắt lên, trong mắt lấp lánh nụ cười, chỉ
liếc mắt đã nhìn thấu được tâm tư của Quý Liên Hoắc. "Thật
trùng hợp, tôi đi Chử Thành công tác, em lại đi khảo sát khách
sạn Chử Giang?"
Quý Liên Hoắc mím môi, mắt nhìn người đàn ông ngồi ở ghế
chính, miệng ăn món ăn Chiêu Chiêu gắp cho mình hòng lấy lại
can đảm.
Vương Chiêu Mưu đang ăn thì đột nhiên cảm thấy có vật gì đó
cọ vào chân mình dưới gầm bàn. Anh dừng lại, nhận ra không
phải là tình cờ chạm vào. Cẳng chân bị cọ rất nhẹ nhàng, dưới
gầm bàn nơi không ai có thể nhìn thấy, dịu dàng cọ lên cọ
xuống, như một chú chó lớn lăn lộn trên mặt đất, vẫy cái đuôi
đầy lông xù, cọ mình vào chân chủ, đòi ra ngoài cùng chủ.
Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu nhìn Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc đang cầm chén cơm, giả vờ như không làm gì cả,
nhưng hai má lại ửng hồng: "Anh Chiêu Mưu, em rất muốn đi
khách sạn Chử Giang khảo sát."
Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, phát hiện tên nhóc kia đang
cọ mạnh hơn, cảm thấy quần âu của mình bị cọ nhăn lại, một lúc
sau mới đầu hàng: "Tối nay chuẩn bị, sáng mai khởi hành."
"Cảm ơn anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc không nhịn được cười,
vui vẻ gắp đồ ăn cho Vương Chiêu Mưu: "Anh Chiêu Mưu, ăn
nhiều một chút."
Vương Chiêu Mưu cầm đũa, nhẹ nhàng nhắc nhở Quý Liên Hoắc:
"Tối nay đi ngủ sớm, ngủ bù một giấc."
"Em biết rồi anh Chiêu Mưu." Môi Quý Liên Hoắc cong lên, không
làm sao đè xuống được.
Sáng hôm sau, Vương Chiêu Mưu mở cửa, thấy Quý Liên Hoắc
cầm tách cà phê, mặc bộ vest xanh navy ủi phẳng phiu, đang
tươi cười, đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm. Anh nhận tách cà phê,
đi xuống cầu thang, thong thả nhấp hai ngụm.
"Chuyến công tác này sẽ kéo dài hai ngày, em cần mang theo
một số vật dụng cần thiết hàng ngày."
"Anh Chiêu Mưu, em chuẩn bị xong hết rồi." Quý Liên Hoắc nâng
tay lên chỉ.
Vương Chiêu Mưu nhìn theo hướng tay cậu, thấy chiếc vali bên
cạnh sô pha, và một chiếc túi lớn bên cạnh vali. Anh khẽ nhíu
mày, không biết Quý Liên Hoắc làm sao có thể gói ghém được
nhiều đồ như vậy, tiến tới mở túi xem thử, bên trong có đến mấy
bộ ga trải giường và vỏ chăn sạch, cùng với hai chiếc chăn, tất
cả đều được cuộn gọn gàng, một mỏng một dày. Anh thử nhấc
vali lên, thấy nó nặng một cách lạ thường.
"Trong này là gì đây?" Vương Chiêu Mưu khẽ nhíu mày.
"Đồ vệ sinh cá nhân của anh Chiêu Mưu và của em, áo choàng
tắm sạch, thức ăn, quần áo, thuốc men thông thường, dép đi
trong nhà, kính mát, tiền mặt và vỏ gối..." Quý Liên Hoắc kể lại
toàn bộ thật chi tiết.
Vương Chiêu Mưu nhìn chiếc vali cực kỳ nặng nề, im lặng hồi
lâu.
Quý Liên Hoắc báo cáo xong thì vui sướng nhìn anh, chờ đợi lời
khen ngợi.
Vương Chiêu Mưu nhìn cậu, im lặng một lát rồi hỏi. "Em nghĩ,
chúng ta... đi nghỉ mát hay đi làm việc?"
đầu tiên cần đến cục Công thương để xin cấp phép tên và đăng
ký, sau đó làm con dấu, bao gồm dấu cổ đông, dấu pháp nhân
và dấu kế toán... Tiếp theo phải đến ngân hàng để mở tài khoản
xác minh vốn, sau đó tiến hành xác minh vốn, xin giấy phép kinh
doanh, có đến gần mười mấy loại thủ tục, nhiều loại giấy tờ cần
chuẩn bị, có thể khiến da đầu người làm tê dại.
Vương Chiêu Mưu cho Quý Liên Hoắc mượn Lão Tề, hai người
chạy từ cục Công thương đến công ty khắc dấu, từ ngân hàng
đến công ty kế toán, Quý Liên Hoắc còn phải lo việc học, chỉ
trong vòng nửa tháng mà lượng cơm tiêu thụ đã tăng đến mức
kinh người. Chị Trình vừa nấu ăn vừa hoài nghi cuộc đời, trước
đây chỉ mất một giờ để chuẩn bị cơm nước, giờ phải làm từ hai
giờ trước, tốc độ tiêu hao gạo và mì trong nhà quả thật là đáng
giật mình. Dù có Lão Tề giúp đỡ, hai người cũng mất gần một
tháng để hoàn tất việc đăng ký công ty.
Về phần trang mạng xã hội, Quý Liên Hoắc đã mua tên miền có
uy tín nhất định và lý lịch trong sạch, đây là lợi ích của việc có
đủ vốn, cậu mua máy chủ đồng thời cũng mua máy chủ địa chỉ
IP chuyên dụng với chi phí tương đối cao hơn. Sau khi đăng ký
tên miền website, Quý Liên Hoắc còn tranh thủ tham gia hội chợ
việc làm mùa xuân của trường, sau khi nộp hồ sơ vào trường,
cậu đã thành công có được một phòng học để làm địa điểm
tuyển dụng.
Hội chợ việc làm được lên lịch vào cuối tuần, Lâm Tinh Tinh và
Lưu Tư Niệm thấy Quý Liên Hoắc đột nhiên đến trường vào cuối
tuần thì vô cùng ngạc nhiên, sau đó bạn cùng phòng diện đồ tây
với giày da thì không thể không nghĩ đến hội chợ việc làm ngày
nay.
"Có cần tích cực như vậy không anh Quý?" Lưu Tư Niệm kinh
ngạc: "Cậu mới năm nhất mà đã muốn đi làm rồi sao?"
"Can đảm lên đi." Lâm Tinh Tinh vỗ vai Lưu Tư Niệm, cười nói:
"Ai mà biết được anh Quý có định khảo sát mua lại công ty nào
đó không."
Quý Liên Hoắc nhìn hai người bạn, cười nhàn nhạt: "Tôi mở một
công ty, cần tuyển người, còn một trang mạng xã hội cần nhân
tài kỹ thuật."
Lâm Tinh Tinh và Lưu Tư Niệm nín thinh nhìn người bạn cùng
tuổi trước mặt, rơi vào trạng thái ngơ ngác hoang mang.
"Anh Quý, thiếu người thế nào." Lưu Tư Niệm bước tới, mắt sáng
lên: "Vừa học vừa làm được không?"
"Các cậu có thể cùng tôi đến địa điểm tuyển dụng." Quý Liên
Hoắc đưa ra lời mời: "Công ty vẫn đang trong giai đoạn đầu, còn
nhiều chỗ trống."
Lâm Tinh Tinh và Lưu Tư Niệm nhìn nhau, lập tức thu dọn đồ
đạc theo Quý Liên Hoắc vào hội chợ việc làm. Trong phòng tuyển
dụng, Lưu Tư Niệm nhìn hai người trung niên một nam một nữ,
cộng thêm một người đàn ông trung niên chột mắt, trong lòng
thấp thỏm bất an.
"Anh Quý, những người này là ai?"
"Người tôi thích cho tôi mượn mấy người này trong công ty." Quý
Liên Hoắc cong môi, ngồi xuống chính giữa các quản lý phòng
ban có nhiều kinh nghiệm làm việc, chờ đợi hồ sơ xin việc của
các sinh viên mới tốt nghiệp.
Lâm Tinh Tinh và Lưu Tư Niệm ngồi bên cạnh, mở to mắt dõi
theo các đàn anh đàn chị sắp tốt nghiệp đến nộp hồ sơ xin việc,
còn cả những người đã tốt nghiệp từ trước cũng như của trường
khác.
Nhà trường dành riêng một khu phòng học để tổ chức hội chợ
việc làm, hàng trăm công ty đến tham gia, bao gồm các doanh
nghiệp tư nhân lớn nhỏ khác nhau, thậm chí cả các cơ sở giáo
dục. Các sinh viên tốt nghiệp bước vào hành lang, tay cầm sơ
yếu lý lịch, mặc trang phục công sở, như thể đã từ sinh viên trở
thành nhân viên công sở chỉ sau một đêm.
Quý Liên Hoắc và các quản lý của tập đoàn Vương Thị cùng sàng
lọc lý lịch, thông báo phỏng vấn. Các quản lý rất nghiêm túc với
công việc tạm thời này, dù sao tổng giám đốc cũng nhắc nhở
nhiều lần rồi, ngoài ra còn có thể để lại ấn tượng tốt trước mặt
người nhà họ Lãnh. Ai có thể ngờ chứ. Cậu sinh viên mà sếp tài
trợ trở thành người nhà họ Lãnh, cái người nhà họ Lãnh này
quay lại theo đuổi sếp, hễ có thời gian là lại chạy đến tập đoàn
Vương Thị, có khi Vương Thị và Lãnh Thị sắp trở thành thông
gia. Nếu không làm tốt công việc được giao, chàng trai trẻ này
mà đi mách lại với sếp Vương, họ có thể sẽ làm mất lòng cả nhà
họ Lãnh lẫn sếp Vương, sau đó đừng hòng sống yên ở tỉnh Ôn
Giang nữa.
Tập đoàn Vương Thị vừa tuyển dụng một loạt người từ công ty
của nhà họ Văn, không cần tuyển thêm người trong thời gian
này nữa, Vương Chiêu Mưu bèn cho Quý Liên Hoắc mượn các
quản lý bên phòng nhân sự. Chiều về từ công ty, anh nhận được
tin nhắn của Quý Liên Hoắc, thông báo đã hoàn thành vượt chỉ
tiêu trong hội chợ việc làm, đang ký kết thỏa thuận ba bên với
các sinh viên tốt nghiệp.
Quý Liên Hoắc đã chọn được địa điểm cho công ty của mình,
một tòa nhà văn phòng cách tập đoàn Vương Thị không xa, địa
điểm này lại giống với kiếp trước một cách bất ngờ. Ở kiếp
trước, sau khi chiếm được nhà họ Lãnh, Quý Liên Hoắc đã phá
bỏ tòa nhà này, xây dựng lại trụ sở cho Lãnh Thị, trở thành tòa
nhà cao nhất Tô Thành. Nhưng suy nghĩ thật kỹ, lý do tại sao
Lãnh Diệp trong tiểu thuyết lại đứng trên sân thượng mà nói
"Trời lạnh rồi cho Vương Thị phá sản thôi", rất có thể là vì sau
một cơn gió lạnh, hắn nhìn thấy tập đoàn Vương Thị cách đó
không xa. Tất cả những điều này có vẻ thật lạ thường.
Thay vì suy nghĩ về nguồn gốc của vấn đề, Vương Chiêu Mưu giờ
đây muốn cân nhắc thật kỹ xem nên sử dụng 1,5 tỷ như thế nào
để tối đa hóa lợi nhuận.
Tô Thành có dự án Chung cư Xuyên Hải thành công rực rỡ,
nhiều công ty bất động sản khác cũng bắt đầu hành động, giá
đất đang dần tăng lên. Vương Chiêu Mưu cũng thường xuyên
quan sát tình hình của người cùng nghề, ngoài những dự án mới
do anh đầu tư, hiện có ít nhất bốn hoặc năm nơi đang được xây
dựng ở Tô Thành, tất cả đều là công trình nhà ở. Rõ ràng là thị
trường nhà ở Tô Thành sẽ bão hòa sau một thời gian nữa, thay
vì cạnh tranh ở Tô Thành, Vương Chiêu Mưu nghiêng về hướng
thử sức ở Chử Thành hơn.
Tại Chử Thành, sau khi nhà họ Trương bị giải quyết, nhà họ
Doãn đã cụp đuôi lại, nhà họ Võ chú trọng vào phát triển vững
chắc, đang ngày càng có dấu hiệu vượt qua nhà họ Doãn.
Nhưng vì trước kia ba nhà này đã liên quan đến nhau, nhà họ Võ
cũng chưa tích lũy đủ tài sản để ăn sạch miếng bánh bất động
sản Chử Thành.
Nếu Vương Chiêu Mưu muốn tham gia thị trường trong lúc này,
cách tốt nhất là hợp tác với một trong hai nhà, như vậy chẳng
những tránh được việc nhà họ Võ và nhà họ Doãn hợp tác lại để
loại trừ người ngoài, mà còn có thể mượn thế lực của họ để phát
triển các dự án tại Chử Thành tốt hơn.
Có kinh nghiệm hợp tác với nhà họ Võ ở kiếp trước, Vương Chiêu
Mưu hiểu rõ về cấu trúc bên trong của nhà họ Võ, biết rằng họ là
công ty do hai anh em quản lý, họ phân biệt lợi ích và tình cảm
rất rạch ròi, hợp tác kinh doanh thì chỉ là hợp tác kinh doanh,
không liên quan đến quan hệ cá nhân.
Họ sẽ không giống như những người điều hành công ty khác, gọi
bạn là anh em thân thiết, thâm nhập vào cuộc sống của bạn, để
con cái họ gọi bạn là chú, ngày thường cùng nhau uống trà,
cùng nhau chơi golf để tăng cường tình cảm, mời bạn cùng gia
đình họ đi du lịch, cùng đón mừng các ngày lễ, để bạn lầm
tưởng rằng có thể nhờ đến họ khi gặp khó khăn. Người nhà họ
Võ sẽ không làm những việc vô bổ này với bạn, chỉ ngồi trong
văn phòng thảo luận về hợp tác, bàn xong cũng không mời bạn
ăn bữa cơm, không mời trà mời rượu, sẽ chỉ đưa cho bạn tài
liệu.
Trước khi hợp tác với nhà họ Võ ở kiếp trước, Vương Chiêu Mưu
cũng đã điều tra tình hình của họ, rất ít người tiếp xúc với gia
đình họ, hầu như không có người làm trong lĩnh vực kinh doanh,
thậm chí có những người không thể giúp họ bất cứ điều gì. Anh
từng cảm thấy mô hình này có rất nhiều nhược điểm, xét cho
cùng, trong kinh doanh cần có đối tác và mối quan hệ, làm như
nhà họ Võ sẽ khiến họ mất đi rất nhiều cơ hội. Mãi đến khi
Vương Thị phá sản, anh mới thấy họ làm vậy thật sáng suốt!
Vì vậy, dù kiếp trước nhà họ Võ không giúp đỡ mình, Vương
Chiêu Mưu cũng không oán hận họ, mà còn muốn hợp tác với họ
một lần nữa, không có bất kỳ cảm xúc nào liên quan, mặc dù có
thể không ấm áp, nhưng nhiều thứ sẽ trở nên suôn sẻ hơn. Ngồi
lại với nhau chỉ vì lợi ích cũng chưa chắc là việc xấu.
Vương Chiêu Mưu cũng đang theo dõi thông tin đấu giá bất
động sản ở Chử Thành. Sau khi nghe tin chính quyền Chử Thành
sắp đấu giá ba lô đất thương mại và đất nhà ở có tổng diện tích
200 ngàn mét vuông, Vương Chiêu Mưu biết đã đến lúc phải gặp
người nhà họ Võ.
Trên bàn ăn, sau khi Vương Chiêu Mưu nói đến việc đi công tác,
Quý Liên Hoắc nuốt vội một miếng cơm thật lớn, cầm lấy ly nước
bên cạnh, lén lút súc miệng, rồi mới nhìn anh. "Anh Chiêu Mưu
phải đi bao lâu?"
"Khoảng hai ngày." Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhìn Quý Liên
Hoắc, đưa cho cậu một tờ khăn giấy.
Quý Liên Hoắc đỏ bừng hai tai, nhận lấy khăn lau khóe miệng:
"Anh Chiêu Mưu, em đi cùng anh được không?"
"Công việc của công ty em đã ổn thỏa chưa?" Vương Chiêu Mưu
hơi nhướng mày.
"Phần trang mạng xã hội thì các sinh viên tốt nghiệp tuyển dụng
được đang dần đảm nhiệm các vị trí công tác rồi, bọn em đang
trong quá trình trao đổi và lập kế hoạch phát triển. Còn bên
chuỗi khách sạn, em đã chọn địa điểm xong rồi, trước tiên phải
mở hai khách sạn mẫu để quảng cáo đã." Quý Liên Hoắc nghiêm
túc báo cáo tình hình công việc, rụt rè nhìn Vương Chiêu Mưu.
"Về kế hoạch phát triển, em có thể liên lạc với họ qua điện thoại,
khách sạn đang lo thủ tục, em đã sắp xếp người trông coi,
không cần thiết có mặt vào lúc này. Ngày Quốc tế Lao động
trường cũng cho nghỉ, em có hai ngày rảnh."
Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc, khẽ cười: "Em ở đây còn
nhiều việc phải làm, nếu có thời gian thì tranh thủ nghỉ ngơi."
Quý Liên Hoắc bận rộn đến mức nào, dạo này Vương Chiêu Mưu
thấy rất rõ, năm nhất có rất nhiều môn học phải hoàn thành,
cộng thêm công ty và trang web, nên thời gian ngủ của Quý Liên
Hoắc bị giảm đi rất nhiều, đôi khi đèn trong phòng cậu bật suốt
đêm, còn học theo anh, hàng ngày dựa vào cà phê để sống sót.
Vương Chiêu Mưu lấy chút đồ ăn cho cậu, an ủi Quý Liên Hoắc
đang tỏ vẻ thất vọng: "Tôi sẽ dẫn theo Lão Tề, ăn nhanh đi."
Vương Chiêu Mưu cúi đầu ăn tiếp. Quý Liên Hoắc hơi đảo mắt,
gắp thức ăn mà Vương Chiêu Mưu cho mình, suy nghĩ một lát rồi
mới nghiêm túc nói: "Anh Chiêu Mưu, nghe nói ở Chử Thành có
một khách sạn Chử Giang, môi trường rất tốt, em có thể qua đó
xem thử không?"
Vương Chiêu Mưu ngước mắt lên, trong mắt lấp lánh nụ cười, chỉ
liếc mắt đã nhìn thấu được tâm tư của Quý Liên Hoắc. "Thật
trùng hợp, tôi đi Chử Thành công tác, em lại đi khảo sát khách
sạn Chử Giang?"
Quý Liên Hoắc mím môi, mắt nhìn người đàn ông ngồi ở ghế
chính, miệng ăn món ăn Chiêu Chiêu gắp cho mình hòng lấy lại
can đảm.
Vương Chiêu Mưu đang ăn thì đột nhiên cảm thấy có vật gì đó
cọ vào chân mình dưới gầm bàn. Anh dừng lại, nhận ra không
phải là tình cờ chạm vào. Cẳng chân bị cọ rất nhẹ nhàng, dưới
gầm bàn nơi không ai có thể nhìn thấy, dịu dàng cọ lên cọ
xuống, như một chú chó lớn lăn lộn trên mặt đất, vẫy cái đuôi
đầy lông xù, cọ mình vào chân chủ, đòi ra ngoài cùng chủ.
Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu nhìn Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc đang cầm chén cơm, giả vờ như không làm gì cả,
nhưng hai má lại ửng hồng: "Anh Chiêu Mưu, em rất muốn đi
khách sạn Chử Giang khảo sát."
Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, phát hiện tên nhóc kia đang
cọ mạnh hơn, cảm thấy quần âu của mình bị cọ nhăn lại, một lúc
sau mới đầu hàng: "Tối nay chuẩn bị, sáng mai khởi hành."
"Cảm ơn anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc không nhịn được cười,
vui vẻ gắp đồ ăn cho Vương Chiêu Mưu: "Anh Chiêu Mưu, ăn
nhiều một chút."
Vương Chiêu Mưu cầm đũa, nhẹ nhàng nhắc nhở Quý Liên Hoắc:
"Tối nay đi ngủ sớm, ngủ bù một giấc."
"Em biết rồi anh Chiêu Mưu." Môi Quý Liên Hoắc cong lên, không
làm sao đè xuống được.
Sáng hôm sau, Vương Chiêu Mưu mở cửa, thấy Quý Liên Hoắc
cầm tách cà phê, mặc bộ vest xanh navy ủi phẳng phiu, đang
tươi cười, đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm. Anh nhận tách cà phê,
đi xuống cầu thang, thong thả nhấp hai ngụm.
"Chuyến công tác này sẽ kéo dài hai ngày, em cần mang theo
một số vật dụng cần thiết hàng ngày."
"Anh Chiêu Mưu, em chuẩn bị xong hết rồi." Quý Liên Hoắc nâng
tay lên chỉ.
Vương Chiêu Mưu nhìn theo hướng tay cậu, thấy chiếc vali bên
cạnh sô pha, và một chiếc túi lớn bên cạnh vali. Anh khẽ nhíu
mày, không biết Quý Liên Hoắc làm sao có thể gói ghém được
nhiều đồ như vậy, tiến tới mở túi xem thử, bên trong có đến mấy
bộ ga trải giường và vỏ chăn sạch, cùng với hai chiếc chăn, tất
cả đều được cuộn gọn gàng, một mỏng một dày. Anh thử nhấc
vali lên, thấy nó nặng một cách lạ thường.
"Trong này là gì đây?" Vương Chiêu Mưu khẽ nhíu mày.
"Đồ vệ sinh cá nhân của anh Chiêu Mưu và của em, áo choàng
tắm sạch, thức ăn, quần áo, thuốc men thông thường, dép đi
trong nhà, kính mát, tiền mặt và vỏ gối..." Quý Liên Hoắc kể lại
toàn bộ thật chi tiết.
Vương Chiêu Mưu nhìn chiếc vali cực kỳ nặng nề, im lặng hồi
lâu.
Quý Liên Hoắc báo cáo xong thì vui sướng nhìn anh, chờ đợi lời
khen ngợi.
Vương Chiêu Mưu nhìn cậu, im lặng một lát rồi hỏi. "Em nghĩ,
chúng ta... đi nghỉ mát hay đi làm việc?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro