Chương 136
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
"Tổng giám đốc Lãnh, đây là bảng doanh số bán mẫu R1 tháng
này." Thư ký đưa tài liệu cho Lãnh Tu Minh, giọng điệu không
giấu được sự phấn khích. "Tất cả đại lý đều đã cháy hàng, liên
tục yêu cầu nhập hàng trở lại, có vài đại lý thậm chí còn chặn
cửa công ty, không thêm hàng là không chịu về."
Lãnh Tu Minh cầm bảng doanh số, nhìn những con số trên đó,
đưa tay vuốt lọn tóc xoăn trước trán, nở nụ cười thật tươi. Chỉ
trong vòng một tháng, lô điện thoại di động màn hình cảm ứng
R1 đầu tiên đã được bán hết. Trừ chi phí thuê người nổi tiếng,
các loại quảng cáo, các khoản đầu tư nghiên cứu cao, mỗi chiếc
điện thoại có thể kiếm được khoảng 300 tệ, lô hàng đầu tiên
tổng cộng là 50 ngàn chiếc điện thoại di động, đã thu được lợi
nhuận 15 triệu tệ.
"Lô hàng thứ hai, tổng cộng 30 ngàn cái điện thoại di động đã
được tung ra, nhiều đại lý vẫn chưa lấy được hàng." Gương mặt
thư ký tràn đầy niềm vui: "Điện thoại R1 hiện đang rất khan
hiếm trên thị trường."
"Để nhà máy tiếp tục làm thêm giờ." Lãnh Tu Minh liếc nhìn các
giấy tờ báo cáo do nhà máy gửi lên. Nhà máy có ba dây chuyền
sản xuất, quy trình lắp ráp điện thoại di động màn hình cảm ứng
phức tạp hơn so với điện thoại thông thường, mỗi dây chuyền
sản xuất làm thêm giờ cả ngày lẫn đêm cũng chỉ có thể sản xuất
khoảng 600 chiếc điện thoại di động mỗi ngày, lượng sản xuất
hàng tháng nhiều nhất cũng chỉ khoảng 50 ngàn chiếc.
Trước đó, Lãnh Tu Minh luôn để công nhân làm việc tám giờ một
ngày, nghỉ cuối tuần, tích trữ hàng trong hai tháng, mỗi lần chỉ
tung ra bán 50 ngàn chiếc. Nhưng sau đó Lãnh Tu Minh mới biết
rằng ở nước Hoa, mọi người đều ngầm hiểu các công ty không
cần thiết phải tuân thủ chặt chẽ thời gian làm việc theo quy định
của luật lao động, có thể cho công nhân làm việc mười hai giờ
một ngày, có thể thay ca từ ngày sang đêm để máy móc hoạt
động liên tục. Mức phạt cho các doanh nghiệp vi phạm quy định
không cao, dù người lao động khiếu nại với thanh tra lao động
cũng chỉ bị cảnh cáo, yêu cầu chỉnh đốn, sau đó nộp tiền phạt là
xong chuyện. Hơn nữa, rất nhiều người đến làm việc trong nhà
máy đều vì cần tiền, họ thà nghiến răng làm việc mười hai giờ
một ngày còn hơn đi tố cáo nhà máy, nếu nhà máy xảy ra
chuyện gì, họ sẽ mất đi nguồn thu nhập. Sau khi chế độ làm việc
2 ca 12 tiếng ra đời, nhiều người tỏ ra không hài lòng, nhưng họ
nghỉ việc cũng không ảnh hưởng gì, vì nhà máy trả lương theo
sản phẩm, mức lương không thấp. Họ không muốn làm thì vẫn
có người khác muốn làm.
Đến khi Lãnh Tu Minh nhận ra điều này thì đã hơi muộn, vậy là
tháng trước nhà máy chỉ sản xuất được 30 ngàn chiếc điện thoại
di động, nhưng sản lượng tháng này chắc chắn sẽ tăng gần gấp
đôi, lên đến 50 ngàn chiếc.
"Tổng giám đốc Lãnh, sản lượng của nhà máy chúng ta quá
thấp." Thư ký chân thành nói: "Không thể đáp ứng hết nhu cầu
của thị trường, nhiều người ở thành phố ngoài tỉnh Ôn Giang
cũng đã đến tham khảo về mẫu điện thoại R1, muốn trở thành
đại lý của R1, thị trường đang không ngừng mở rộng, nhưng sản
lượng của chúng ta không theo kịp."
Lãnh Tu Minh chìm vào suy nghĩ, bây giờ việc mở rộng nhà máy
là một kết quả đã được dự đoán trước, nhưng sẽ mất rất nhiều
thời gian để mua dây chuyền lắp ráp, máy móc và đào tạo công
nhân. Thời gian bây giờ là tiền bạc, độ phổ biến của điện thoại
R1 đang tăng lên, mỗi khoảng thời gian bị lãng phí là một khoản
tiền lớn bị tổn thất. Lãnh Tu Minh đã tham khảo ý kiến của giám
đốc bán hàng một công ty điện thoại di động nước ngoài nổi
tiếng, biết rằng sức hút của điện thoại di động R1 sẽ dần giảm
sút, các sản phẩm tương tự sẽ xuất hiện trên thị trường với tốc
độ rất nhanh, thời gian thực sự kiếm được lợi nhuận chỉ chưa
đầy một năm.
"Ở đây có nhà máy nào nhận gia công không?" Lãnh Tu Minh
ngồi trên ghế, suy tư cân nhắc: "Chúng ta có thể đẩy ra ngoài
một phần công việc không liên quan đến công nghệ cốt lõi, như
vậy không chỉ giảm áp lực cho nhà máy mà còn tăng sản lượng."
"Tôi sẽ liên lạc ngay." Thư ký quay người lại ngay lập tức.
"Phải chú ý, không phải nhà máy nào cũng có thể hợp tác với
chúng ta, ít nhất phải có kinh nghiệm hợp tác với các công ty
điện thoại di động, và phải có uy tín." Lãnh Tu Minh ngồi trên
ghế nhắc nhở thư ký, thư ký gật đầu lia lịa, vội vàng hồ sơ ra
khỏi văn phòng.
Lãnh Tu Minh dựa vào ghế, lấy điện thoại từ trong túi áo vest ra,
bật máy, không ngờ bên trong có ứng dụng Huxin đã được tải
xuống. Gã mở phần mềm ra xem nội dung, ý tưởng của Quý Liên
Hoắc quả là hay, nhưng dù sao đây cũng là phần mềm miễn phí.
Điện thoại di động R1 đang được chú ý, nhiều nhà sản xuất
muốn hợp tác, tuy nhiên, gia công có nghĩa là giao chất lượng
sản phẩm cho người ngoài, sau khi sàng lọc kỹ lưỡng, Lãnh Tu
Minh đã chọn ra hai nhà máy gia công, đào tạo công nhân, đưa
vào làm việc ngay.
Sau khi lô điện thoại thứ hai tăng giá đã bán hết, lô điện thoại
R1 thứ ba được sản xuất lên đến 200 ngàn chiếc, vận chuyển
đến khắp mọi miền đất nước. Sản lượng điện thoại di động tăng
mạnh, đồng thời giá đã tăng trước đó cũng bắt đầu giảm trở lại.
Lúc này, lợi nhuận ròng của điện thoại di động R1 đã đạt gần
100 triệu, Lãnh Tu Minh bắt đầu thúc giục bộ phận nghiên cứu
phát triển tiếp mẫu A1 giá rẻ càng sớm càng tốt.
200 ngàn chiếc điện thoại di động mới được xuất xưởng không
chỉ mang lại lợi nhuận khổng lồ mà còn liên tục nhận về nhiều lời
phàn nàn về chất lượng điện thoại. Việc lớp sơn vỏ điện thoại
bong tróc chỉ là vấn đề nhỏ, pin trở nên kém bền hơn và thời
gian chờ có thể được kéo dài bằng cách điều chỉnh cài đặt.
Nhưng vấn đề lớn nhất là một số chuyên gia đã phát hiện ra một
lỗi lớn ở điện thoại R1 khi tháo rời, đó là kích thước của khe thẻ
nhớ không hợp lý, nếu lò xo trong tiếp diện của thẻ nhớ tiếp xúc
với kim loại bên trong điện thoại, hiện tượng đoản mạch rất dễ
xảy ra.
Thị trường điện thoại di động tại nước Hoa phản ứng nhanh hơn
dự đoán của Lãnh Tu Minh, chỉ ba đến bốn tháng sau khi R1 ra
mắt, đã có những mẫu điện thoại tầm trung và tầm thấp trên thị
trường, cũng như các mẫu nhái bắt chước R1.
Lô điện thoại R1 thứ tư sản xuất được 300 ngàn chiếc, sau khi
được tung ra, giá điện thoại đã giảm ngay lập tức, gần 300 nhân
dân tệ trong một tháng, khiến nhiều người quyết định chờ đợi
xem xét. Sản lượng điện thoại di động R1 lô thứ năm ổn định ở
mức 350 ngàn, đơn hàng chủ yếu đến từ nước ngoài.
Tổng doanh số bán ra của điện thoại di động R1 sắp vượt mốc
một triệu chiếc, với lợi nhuận là 270 triệu, lô điện thoại thứ năm
sản xuất thêm 350 ngàn chiếc, khi Lãnh Tu Minh đang do dự
không biết có nên đưa số điện thoại này ra thị trường hay
không, gã phát hiện ra Huxin trong điện thoại đã cho ra chức
năng mới.
Bao lì xì và phần thưởng trạng thái.
Nhìn thấy ngày càng nhiều người đăng bài trên "Thế giới" của
Huxin, có người khoe khoang một tháng trên Huxin kiếm được
nhiều hơn cả thu nhập một tháng làm việc, Lãnh Tu Minh bắt
đầu cảm thấy nguy hiểm.
Mặc dù nhận thấy thị trường đang có xu hướng bão hòa, nhưng
vì doanh số bán ra của mẫu R1 đang giảm, trong khi các đại lý
vẫn đang đòi thêm hàng, Lãnh Tu Minh đã bán hết 350 ngàn
chiếc ra. Động thái này khiến giá điện thoại R1 giảm từ hơn
4.000 xuống còn dưới 3.000 chỉ trong vòng nửa năm, lợi nhuận
của các đại lý liên tục bị siết lại, người mua cũng không vui, điện
thoại di động mới mua mà sau một tuần đã giảm giá hai đến ba
trăm tệ, dù có mất giá cũng không thể nhanh như vậy chứ?
Lãnh Tu Minh đã bắt đầu nghiên cứu mẫu A1, lần này sẽ có mức
giá tương đối thấp, hướng đến thị trường bình dân, lấp đầy
khoảng trống mà mẫu R1 để lại.
×××
Vương Chiêu Vân lại một lần nữa bước vào Trung học số 1 Tô
Thành. Ngồi trong lớp ôn thi, nhìn thầy thao thao bất tuyệt giảng
bài bên trên, Vương Chiêu Vân mắt đờ đẫn, vẻ mặt hoang mang.
Tuy việc học lại hai năm trong Trung học số 1 Tô Thành không
phải là chuyện hiếm, nhưng Vương Chiêu Vân luôn thấy mọi
người nhìn mình bằng ánh mắt chế giễu không thương tiếc. Con
cái nhà giàu thì đã sao nào, vẫn không thể vào được đại học,
còn thi rớt tận hai năm liên tiếp!
Vương Chiêu Vân buồn bã khôn nguôi, cảm thấy không muốn
tiếp tục đi học nữa, nhưng ngoài trường học ra, cậu ta chẳng
biết đi đâu. Vương Chiêu Vân không còn mặt mũi nào quay lại
chỗ anh ba, cậu ta vẫn luôn ghi nhớ lời của người thợ bên cạnh
hồi còn ngồi trong nhà máy nhựa. Một hành động làm theo ý
muốn cá nhân của cậu ta có thể khiến nhiều gia đình mất đi
nguồn thu nhập, mất đi hy vọng, họ còn phải nuôi cha mẹ và
con cái, phải chịu áp lực rất lớn, phải làm việc rất vất vả chỉ để
kiếm miếng cơm. Là một người nghiệp dư, cậu ta xông vào chỉ
tay năm ngón loạn xạ, suýt nữa thì làm cho nhà máy nhựa đang
yên đang lành phải phá sản.
Vương Chiêu Vân không thể quên những ngày tháng làm việc ở
nhà máy nhựa, cũng không thể quên lúc quỳ xuống cầu xin anh
ba cho mình được đi học. Nhưng cậu ta đã cố gắng rất nhiều mà
chẳng có kết quả gì, bây giờ cậu ta thực sự không thể chịu đựng
được nữa.
Vương Chiêu Vân trốn học, đi lang thang quanh biệt thự của anh
ba, nhưng không biết phải vào nói cho anh ba nghe chuyện mình
thật sự không muốn ôn thi thêm một năm nữa như thế nào. Cậu
ta có cảm giác rằng dù có học lại thêm ba bốn năm nữa thì cũng
không thể vào được đại học.
Vương Chiêu Vân thở dài sầu khổ, ngồi xổm bên cạnh hố cây, cúi
đầu chơi với lá cây.
"Ê! Không được đi bậy ở đó!" Người bảo vệ tuần tra trong khu
biệt thự hét lên giận dữ, làm Vương Chiêu Vân giật mình ngồi
bệt xuống đất, bảo vệ bịt mũi đi tới, tỏ vẻ ghê tởm, đuổi cái tên
không có ý thức công cộng này đi.
"Tôi không có đi bậy!" Vương Chiêu Vân đỏ mặt, vội vàng đứng
dậy, chạy đến cho bảo vệ xem quần sau: "Nhìn xem, tôi còn
chưa cởi quần mà!"
Bảo vệ bịt mũi liên tục lùi lại, rút dùi cui ra chỉ vào cậu ta: "Đừng
tới đây!"
Quý Liên Hoắc lái xe trở về từ công ty, còn chưa tới gần biệt thự,
đã thấy Vương Chiêu Vân nghiêng người, liên tục vỗ mông mình
trước mặt một bảo vệ, bảo vệ kia vẻ mặt kinh hãi, tay cầm dùi
cui cũng run rẩy.
"Dính trên này chỉ là đất!" Vương Chiêu Vân phủi bụi bẩn trên
quần, cố chứng minh với nhân viên bảo vệ: "Tôi không phải là kẻ
bất lịch sự, anh trả lại trong sạch cho tôi!"
Một chiếc xe màu trắng bạc dừng lại gần đó, có người bước ra
khỏi xe, Vương Chiêu Vân túm nhân viên bảo vệ lại cố gắng giải
thích, còn bảo vệ thì bịt mũi, muốn chạy nhưng không thoát
được.
Quý Liên Hoắc nhìn cảnh tượng trước mắt, phát hiện có mấy
người đã chú ý tới tình hình ở đây, đang đi về phía này. Cậu
đứng cạnh xe, với tay vào cửa sổ, bấm còi hai lần, ngay lập tức
thu hút sự chú ý của Vương Chiêu Vân.
Vương Chiêu Vân nhìn chàng trai trẻ đang dựa vào xe, tay đột
nhiên mất đi sức lực, cúi đầu sợ hãi, dịch sang một bên.
Bảo vệ cuối cùng cũng được thả ra, không nói lời nào, nhanh
chóng chạy khỏi đó, chạy sang dựa vào một cái cây mà nôn
khan.
Vương Chiêu Vân không dám nhìn người trước mặt, nghĩ đến lời
mình từng mắng Quý Liên Hoắc thì trong lòng càng thêm áy náy.
"Cậu tới đây làm gì?" Quý Liên Hoắc liếc mắt nhìn biệt thự cách
đó không xa, rồi nhìn lại người đứng trước mặt. Vừa nhìn thấy
Vương Chiêu Vân, Quý Liên Hoắc liền nhớ lại lúc trước Chiêu
Chiêu đánh cậu ta để bảo vệ mình.
"Anh, anh Quý." Vương Chiêu Vân cúi đầu ngón chân mình, có
chút lúng túng: "Chuyện trước kia, xin lỗi."
"Anh Chiêu Mưu đã thay tôi đánh cậu rồi." Quý Liên Hoắc bình
tĩnh nói: "Cậu nên cảm ơn anh ấy."
Vương Chiêu Vân cười gượng, nhìn về phía biệt thự, nhưng
không dám đi tới đó.
"Anh Chiêu Mưu gần đây rất bận, cậu có chuyện gì?" Quý Liên
Hoắc nhìn tên nhóc kia, không muốn cậu ta mò đến biệt thự rồi
ôm chân Chiêu Chiêu khóc lóc.
này." Thư ký đưa tài liệu cho Lãnh Tu Minh, giọng điệu không
giấu được sự phấn khích. "Tất cả đại lý đều đã cháy hàng, liên
tục yêu cầu nhập hàng trở lại, có vài đại lý thậm chí còn chặn
cửa công ty, không thêm hàng là không chịu về."
Lãnh Tu Minh cầm bảng doanh số, nhìn những con số trên đó,
đưa tay vuốt lọn tóc xoăn trước trán, nở nụ cười thật tươi. Chỉ
trong vòng một tháng, lô điện thoại di động màn hình cảm ứng
R1 đầu tiên đã được bán hết. Trừ chi phí thuê người nổi tiếng,
các loại quảng cáo, các khoản đầu tư nghiên cứu cao, mỗi chiếc
điện thoại có thể kiếm được khoảng 300 tệ, lô hàng đầu tiên
tổng cộng là 50 ngàn chiếc điện thoại di động, đã thu được lợi
nhuận 15 triệu tệ.
"Lô hàng thứ hai, tổng cộng 30 ngàn cái điện thoại di động đã
được tung ra, nhiều đại lý vẫn chưa lấy được hàng." Gương mặt
thư ký tràn đầy niềm vui: "Điện thoại R1 hiện đang rất khan
hiếm trên thị trường."
"Để nhà máy tiếp tục làm thêm giờ." Lãnh Tu Minh liếc nhìn các
giấy tờ báo cáo do nhà máy gửi lên. Nhà máy có ba dây chuyền
sản xuất, quy trình lắp ráp điện thoại di động màn hình cảm ứng
phức tạp hơn so với điện thoại thông thường, mỗi dây chuyền
sản xuất làm thêm giờ cả ngày lẫn đêm cũng chỉ có thể sản xuất
khoảng 600 chiếc điện thoại di động mỗi ngày, lượng sản xuất
hàng tháng nhiều nhất cũng chỉ khoảng 50 ngàn chiếc.
Trước đó, Lãnh Tu Minh luôn để công nhân làm việc tám giờ một
ngày, nghỉ cuối tuần, tích trữ hàng trong hai tháng, mỗi lần chỉ
tung ra bán 50 ngàn chiếc. Nhưng sau đó Lãnh Tu Minh mới biết
rằng ở nước Hoa, mọi người đều ngầm hiểu các công ty không
cần thiết phải tuân thủ chặt chẽ thời gian làm việc theo quy định
của luật lao động, có thể cho công nhân làm việc mười hai giờ
một ngày, có thể thay ca từ ngày sang đêm để máy móc hoạt
động liên tục. Mức phạt cho các doanh nghiệp vi phạm quy định
không cao, dù người lao động khiếu nại với thanh tra lao động
cũng chỉ bị cảnh cáo, yêu cầu chỉnh đốn, sau đó nộp tiền phạt là
xong chuyện. Hơn nữa, rất nhiều người đến làm việc trong nhà
máy đều vì cần tiền, họ thà nghiến răng làm việc mười hai giờ
một ngày còn hơn đi tố cáo nhà máy, nếu nhà máy xảy ra
chuyện gì, họ sẽ mất đi nguồn thu nhập. Sau khi chế độ làm việc
2 ca 12 tiếng ra đời, nhiều người tỏ ra không hài lòng, nhưng họ
nghỉ việc cũng không ảnh hưởng gì, vì nhà máy trả lương theo
sản phẩm, mức lương không thấp. Họ không muốn làm thì vẫn
có người khác muốn làm.
Đến khi Lãnh Tu Minh nhận ra điều này thì đã hơi muộn, vậy là
tháng trước nhà máy chỉ sản xuất được 30 ngàn chiếc điện thoại
di động, nhưng sản lượng tháng này chắc chắn sẽ tăng gần gấp
đôi, lên đến 50 ngàn chiếc.
"Tổng giám đốc Lãnh, sản lượng của nhà máy chúng ta quá
thấp." Thư ký chân thành nói: "Không thể đáp ứng hết nhu cầu
của thị trường, nhiều người ở thành phố ngoài tỉnh Ôn Giang
cũng đã đến tham khảo về mẫu điện thoại R1, muốn trở thành
đại lý của R1, thị trường đang không ngừng mở rộng, nhưng sản
lượng của chúng ta không theo kịp."
Lãnh Tu Minh chìm vào suy nghĩ, bây giờ việc mở rộng nhà máy
là một kết quả đã được dự đoán trước, nhưng sẽ mất rất nhiều
thời gian để mua dây chuyền lắp ráp, máy móc và đào tạo công
nhân. Thời gian bây giờ là tiền bạc, độ phổ biến của điện thoại
R1 đang tăng lên, mỗi khoảng thời gian bị lãng phí là một khoản
tiền lớn bị tổn thất. Lãnh Tu Minh đã tham khảo ý kiến của giám
đốc bán hàng một công ty điện thoại di động nước ngoài nổi
tiếng, biết rằng sức hút của điện thoại di động R1 sẽ dần giảm
sút, các sản phẩm tương tự sẽ xuất hiện trên thị trường với tốc
độ rất nhanh, thời gian thực sự kiếm được lợi nhuận chỉ chưa
đầy một năm.
"Ở đây có nhà máy nào nhận gia công không?" Lãnh Tu Minh
ngồi trên ghế, suy tư cân nhắc: "Chúng ta có thể đẩy ra ngoài
một phần công việc không liên quan đến công nghệ cốt lõi, như
vậy không chỉ giảm áp lực cho nhà máy mà còn tăng sản lượng."
"Tôi sẽ liên lạc ngay." Thư ký quay người lại ngay lập tức.
"Phải chú ý, không phải nhà máy nào cũng có thể hợp tác với
chúng ta, ít nhất phải có kinh nghiệm hợp tác với các công ty
điện thoại di động, và phải có uy tín." Lãnh Tu Minh ngồi trên
ghế nhắc nhở thư ký, thư ký gật đầu lia lịa, vội vàng hồ sơ ra
khỏi văn phòng.
Lãnh Tu Minh dựa vào ghế, lấy điện thoại từ trong túi áo vest ra,
bật máy, không ngờ bên trong có ứng dụng Huxin đã được tải
xuống. Gã mở phần mềm ra xem nội dung, ý tưởng của Quý Liên
Hoắc quả là hay, nhưng dù sao đây cũng là phần mềm miễn phí.
Điện thoại di động R1 đang được chú ý, nhiều nhà sản xuất
muốn hợp tác, tuy nhiên, gia công có nghĩa là giao chất lượng
sản phẩm cho người ngoài, sau khi sàng lọc kỹ lưỡng, Lãnh Tu
Minh đã chọn ra hai nhà máy gia công, đào tạo công nhân, đưa
vào làm việc ngay.
Sau khi lô điện thoại thứ hai tăng giá đã bán hết, lô điện thoại
R1 thứ ba được sản xuất lên đến 200 ngàn chiếc, vận chuyển
đến khắp mọi miền đất nước. Sản lượng điện thoại di động tăng
mạnh, đồng thời giá đã tăng trước đó cũng bắt đầu giảm trở lại.
Lúc này, lợi nhuận ròng của điện thoại di động R1 đã đạt gần
100 triệu, Lãnh Tu Minh bắt đầu thúc giục bộ phận nghiên cứu
phát triển tiếp mẫu A1 giá rẻ càng sớm càng tốt.
200 ngàn chiếc điện thoại di động mới được xuất xưởng không
chỉ mang lại lợi nhuận khổng lồ mà còn liên tục nhận về nhiều lời
phàn nàn về chất lượng điện thoại. Việc lớp sơn vỏ điện thoại
bong tróc chỉ là vấn đề nhỏ, pin trở nên kém bền hơn và thời
gian chờ có thể được kéo dài bằng cách điều chỉnh cài đặt.
Nhưng vấn đề lớn nhất là một số chuyên gia đã phát hiện ra một
lỗi lớn ở điện thoại R1 khi tháo rời, đó là kích thước của khe thẻ
nhớ không hợp lý, nếu lò xo trong tiếp diện của thẻ nhớ tiếp xúc
với kim loại bên trong điện thoại, hiện tượng đoản mạch rất dễ
xảy ra.
Thị trường điện thoại di động tại nước Hoa phản ứng nhanh hơn
dự đoán của Lãnh Tu Minh, chỉ ba đến bốn tháng sau khi R1 ra
mắt, đã có những mẫu điện thoại tầm trung và tầm thấp trên thị
trường, cũng như các mẫu nhái bắt chước R1.
Lô điện thoại R1 thứ tư sản xuất được 300 ngàn chiếc, sau khi
được tung ra, giá điện thoại đã giảm ngay lập tức, gần 300 nhân
dân tệ trong một tháng, khiến nhiều người quyết định chờ đợi
xem xét. Sản lượng điện thoại di động R1 lô thứ năm ổn định ở
mức 350 ngàn, đơn hàng chủ yếu đến từ nước ngoài.
Tổng doanh số bán ra của điện thoại di động R1 sắp vượt mốc
một triệu chiếc, với lợi nhuận là 270 triệu, lô điện thoại thứ năm
sản xuất thêm 350 ngàn chiếc, khi Lãnh Tu Minh đang do dự
không biết có nên đưa số điện thoại này ra thị trường hay
không, gã phát hiện ra Huxin trong điện thoại đã cho ra chức
năng mới.
Bao lì xì và phần thưởng trạng thái.
Nhìn thấy ngày càng nhiều người đăng bài trên "Thế giới" của
Huxin, có người khoe khoang một tháng trên Huxin kiếm được
nhiều hơn cả thu nhập một tháng làm việc, Lãnh Tu Minh bắt
đầu cảm thấy nguy hiểm.
Mặc dù nhận thấy thị trường đang có xu hướng bão hòa, nhưng
vì doanh số bán ra của mẫu R1 đang giảm, trong khi các đại lý
vẫn đang đòi thêm hàng, Lãnh Tu Minh đã bán hết 350 ngàn
chiếc ra. Động thái này khiến giá điện thoại R1 giảm từ hơn
4.000 xuống còn dưới 3.000 chỉ trong vòng nửa năm, lợi nhuận
của các đại lý liên tục bị siết lại, người mua cũng không vui, điện
thoại di động mới mua mà sau một tuần đã giảm giá hai đến ba
trăm tệ, dù có mất giá cũng không thể nhanh như vậy chứ?
Lãnh Tu Minh đã bắt đầu nghiên cứu mẫu A1, lần này sẽ có mức
giá tương đối thấp, hướng đến thị trường bình dân, lấp đầy
khoảng trống mà mẫu R1 để lại.
×××
Vương Chiêu Vân lại một lần nữa bước vào Trung học số 1 Tô
Thành. Ngồi trong lớp ôn thi, nhìn thầy thao thao bất tuyệt giảng
bài bên trên, Vương Chiêu Vân mắt đờ đẫn, vẻ mặt hoang mang.
Tuy việc học lại hai năm trong Trung học số 1 Tô Thành không
phải là chuyện hiếm, nhưng Vương Chiêu Vân luôn thấy mọi
người nhìn mình bằng ánh mắt chế giễu không thương tiếc. Con
cái nhà giàu thì đã sao nào, vẫn không thể vào được đại học,
còn thi rớt tận hai năm liên tiếp!
Vương Chiêu Vân buồn bã khôn nguôi, cảm thấy không muốn
tiếp tục đi học nữa, nhưng ngoài trường học ra, cậu ta chẳng
biết đi đâu. Vương Chiêu Vân không còn mặt mũi nào quay lại
chỗ anh ba, cậu ta vẫn luôn ghi nhớ lời của người thợ bên cạnh
hồi còn ngồi trong nhà máy nhựa. Một hành động làm theo ý
muốn cá nhân của cậu ta có thể khiến nhiều gia đình mất đi
nguồn thu nhập, mất đi hy vọng, họ còn phải nuôi cha mẹ và
con cái, phải chịu áp lực rất lớn, phải làm việc rất vất vả chỉ để
kiếm miếng cơm. Là một người nghiệp dư, cậu ta xông vào chỉ
tay năm ngón loạn xạ, suýt nữa thì làm cho nhà máy nhựa đang
yên đang lành phải phá sản.
Vương Chiêu Vân không thể quên những ngày tháng làm việc ở
nhà máy nhựa, cũng không thể quên lúc quỳ xuống cầu xin anh
ba cho mình được đi học. Nhưng cậu ta đã cố gắng rất nhiều mà
chẳng có kết quả gì, bây giờ cậu ta thực sự không thể chịu đựng
được nữa.
Vương Chiêu Vân trốn học, đi lang thang quanh biệt thự của anh
ba, nhưng không biết phải vào nói cho anh ba nghe chuyện mình
thật sự không muốn ôn thi thêm một năm nữa như thế nào. Cậu
ta có cảm giác rằng dù có học lại thêm ba bốn năm nữa thì cũng
không thể vào được đại học.
Vương Chiêu Vân thở dài sầu khổ, ngồi xổm bên cạnh hố cây, cúi
đầu chơi với lá cây.
"Ê! Không được đi bậy ở đó!" Người bảo vệ tuần tra trong khu
biệt thự hét lên giận dữ, làm Vương Chiêu Vân giật mình ngồi
bệt xuống đất, bảo vệ bịt mũi đi tới, tỏ vẻ ghê tởm, đuổi cái tên
không có ý thức công cộng này đi.
"Tôi không có đi bậy!" Vương Chiêu Vân đỏ mặt, vội vàng đứng
dậy, chạy đến cho bảo vệ xem quần sau: "Nhìn xem, tôi còn
chưa cởi quần mà!"
Bảo vệ bịt mũi liên tục lùi lại, rút dùi cui ra chỉ vào cậu ta: "Đừng
tới đây!"
Quý Liên Hoắc lái xe trở về từ công ty, còn chưa tới gần biệt thự,
đã thấy Vương Chiêu Vân nghiêng người, liên tục vỗ mông mình
trước mặt một bảo vệ, bảo vệ kia vẻ mặt kinh hãi, tay cầm dùi
cui cũng run rẩy.
"Dính trên này chỉ là đất!" Vương Chiêu Vân phủi bụi bẩn trên
quần, cố chứng minh với nhân viên bảo vệ: "Tôi không phải là kẻ
bất lịch sự, anh trả lại trong sạch cho tôi!"
Một chiếc xe màu trắng bạc dừng lại gần đó, có người bước ra
khỏi xe, Vương Chiêu Vân túm nhân viên bảo vệ lại cố gắng giải
thích, còn bảo vệ thì bịt mũi, muốn chạy nhưng không thoát
được.
Quý Liên Hoắc nhìn cảnh tượng trước mắt, phát hiện có mấy
người đã chú ý tới tình hình ở đây, đang đi về phía này. Cậu
đứng cạnh xe, với tay vào cửa sổ, bấm còi hai lần, ngay lập tức
thu hút sự chú ý của Vương Chiêu Vân.
Vương Chiêu Vân nhìn chàng trai trẻ đang dựa vào xe, tay đột
nhiên mất đi sức lực, cúi đầu sợ hãi, dịch sang một bên.
Bảo vệ cuối cùng cũng được thả ra, không nói lời nào, nhanh
chóng chạy khỏi đó, chạy sang dựa vào một cái cây mà nôn
khan.
Vương Chiêu Vân không dám nhìn người trước mặt, nghĩ đến lời
mình từng mắng Quý Liên Hoắc thì trong lòng càng thêm áy náy.
"Cậu tới đây làm gì?" Quý Liên Hoắc liếc mắt nhìn biệt thự cách
đó không xa, rồi nhìn lại người đứng trước mặt. Vừa nhìn thấy
Vương Chiêu Vân, Quý Liên Hoắc liền nhớ lại lúc trước Chiêu
Chiêu đánh cậu ta để bảo vệ mình.
"Anh, anh Quý." Vương Chiêu Vân cúi đầu ngón chân mình, có
chút lúng túng: "Chuyện trước kia, xin lỗi."
"Anh Chiêu Mưu đã thay tôi đánh cậu rồi." Quý Liên Hoắc bình
tĩnh nói: "Cậu nên cảm ơn anh ấy."
Vương Chiêu Vân cười gượng, nhìn về phía biệt thự, nhưng
không dám đi tới đó.
"Anh Chiêu Mưu gần đây rất bận, cậu có chuyện gì?" Quý Liên
Hoắc nhìn tên nhóc kia, không muốn cậu ta mò đến biệt thự rồi
ôm chân Chiêu Chiêu khóc lóc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro