Chương 137
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
"Chỉ có một chút xíu chuyện hà..." Vương Chiêu Vân cố tỏ ra
mạnh mẽ, nhưng chưa kịp nói hết câu đã nhớ lại những chuyện
đã trải qua mấy ngày nay, thế là mũi cay cay, khóe miệng trễ
xuống, mặt nhăn nhó, biểu cảm trừu tượng đến mức không thể
diễn tả được.
Quý Liên Hoắc lùi lại một bước, vẻ mặt bình tĩnh, giữ khoảng
cách với tên kia.
"Tôi hu hu hu!" Nước mắt của Vương Chiêu Vân chảy dài trên
má, há miệng ra còn văng nước miếng lung tung. "Tôi không
muốn học lại, tôi không muốn quay lại trường, tôi không còn mặt
mũi gặp lại anh tôi, a hu hu hu!"
Vương Chiêu Vân khóc lớn, nước mắt nước mũi chảy dài trên
mặt, một tay lau nước miếng, hoàn toàn không còn hình tượng
gì.
Quý Liên Hoắc nhìn cái người cùng tuổi với mình này, là em trai
cùng cha khác mẹ của Chiêu Chiêu, suy nghĩ một lát rồi chậm rãi
nói: "Tôi có một công ty."
Vương Chiêu Vân thoắt cái ngừng khóc, mắt đẫm lệ mông lung
nhìn Quý Liên Hoắc như nhìn thấy một vị đại thánh có vầng hào
quang sau đầu, cậu ta ôm tim, sụt sịt, dài giọng: "Anh Quý! Anh
thực sự là một người tốt!"
"Nhưng tôi không biết cậu có thể làm gì." Quý Liên Hoắc mặt vô
cảm.
"Cái gì tôi cũng làm." Vương Chiêu Vân kích động vồ tới.
Quý Liên Hoắc nghiêng người sang một bên, không để Vương
Chiêu Vân chạm vào mình.
"Anh đưa tôi một cái chổi, tôi trả cho anh một cái văn phòng
sạch sẽ; anh đưa tôi một cây lau nhà, tôi trả cho anh một cái
sàn nhà sáng bóng; anh đưa tôi một miếng giẻ lau, tôi sẽ làm
cho con muỗi đậu trên bàn làm việc của anh phải trượt chân!"
Vương Chiêu Vân tràn đầy hy vọng: "Chỉ cần cho tôi một nơi để
ở, một miếng cơm ăn, một miếng nước uống là được."
Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Vân chăm chú, phát hiện ra
dường như văn phòng mình đang cần một nhân tài như vậy.
"Ngày mai đến công ty tôi bắt đầu làm việc." Quý Liên Hoắc
thông báo cho Vương Chiêu Vân biết phỏng vấn thành công.
"Không không không, tôi có thể bắt đầu làm việc ngay bây giờ!"
Vương Chiêu Vân mắt sáng lên: "Anh Quý, công ty anh ở đâu?
Tôi sẽ đến ngay!"
Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Vân, nói địa chỉ. Vương Chiêu
Vân ghi nhớ cẩn thận rồi chạy ra khỏi khu dân cư, trên mặt nở
nụ cười vui vẻ.
Khi Quý Liên Hoắc trở về biệt thự, thấy Vương Chiêu Mưu vẫn
chưa về thì hơi thất vọng, chị Trình đã dọn xong cơm, đang xem
ti vi.
"Tiểu Quý về rồi?" Chị Trình thấy Quý Liên Hoắc về liền mang
thức ăn từ trong bếp ra: "Cậu chủ vừa gọi về bảo tối nay có thể
về muộn, cậu ăn trước đi."
"Cảm ơn chị Trình." Quý Liên Hoắc ủ rũ nhìn vào chiếc TV trong
phòng khách, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Cậu bước nhanh đến trước TV, thấy một phóng viên trẻ của một
đài địa phương đang phỏng vấn những người qua đường gần
Chung cư Thịnh Thế Hoa Cảnh của Tô Thành.
Quý Liên Hoắc thấy tiêu đề trên TV, [Hôm nay tòa nhà chung
cư cao nhất tỉnh Ôn Giang khai trương].Phóng viên đang
phỏng vấn những người đến mua nhà, vì không chen được vào
nên chỉ có thể phỏng vấn người ở bên ngoài, Quý Liên Hoắc nhìn
thấy Vương Chiêu Mưu đang cùng Lão Tề đứng bên ngoài đám
đông, hình như là để kiểm tra tình hình bán hàng, nhưng bị
phóng viên trẻ phát hiện.
"Cho hỏi quý danh của anh?" Phóng viên nhìn thấy Vương Chiêu
Mưu thì mắt sáng lên, lập tức hướng micro về phía người đàn
ông trẻ tuổi đẹp trai này.
Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, nhìn vào máy quay trước mặt,
vẻ mặt bình thường: "Không dám, họ Vương."
Quý Liên Hoắc nhìn vào một chuỗi chữ hiện ra dưới Vương Chiêu
Mưu, [Công dân nhiệt tình, anh Vương]. Cậu cố nhịn cười,
nhìn người đàn ông trên màn hình, khóe miệng vẫn cứ cong lên.
"Anh Vương, anh cũng đến đây để mua nhà à?" Phóng viên hỏi
một cách hào hứng.
Vương Chiêu Mưu bình thản như không. Quý Liên Hoắc đã thấy
Lão Tề đứng sau lưng anh sắp không nhịn được cười rồi.
"Đúng là tôi có nhà ở đây." Vương Chiêu Mưu chậm rãi trả lời, vẻ
mặt ôn hòa khiêm tốn, tướng mạo lại anh tuấn khiến người ta
không thể rời mắt.
"Tại sao anh lại mua nhà ở đây? Anh thấy khu dân cư này có
những ưu điểm gì?" Phóng viên phấn khởi khi thấy mình đã hỏi
đúng người.
"Điều đầu tiên cần cân nhắc là giá cả, giá của Thịnh Thế Hoa
Cảnh rất phải chăng, cộng hết hoạt động khuyến mại khác nhau
trong đợt mở bán lầu đầu, giá một mét vuông chỉ là 2.588 tệ."
Vương Chiêu Mưu nhìn vào ống kính, vừa đáp vừa mỉm cười.
"Thứ hai, diện tích xanh hóa trong Thịnh Thế Hoa Cảnh rất lớn,
cảnh quan đẹp, các vị có thể vào khu dân cư để chụp ảnh
thưởng ngoạn, có đài phun nước hình thiên nga được chạm khắc
bằng đá cẩm thạch, một con sông cạn nhân tạo, cảnh quan
không kém một công viên."
"Sau cùng..." Vương Chiêu Mưu vẫn cười: "Vị trí thuận tiện của
Thịnh Thế Hoa Cảnh cũng là một lợi thế lớn, gần khu dân cư có
trường mẫu giáo và trường trung học cơ sở, giao thông cũng rất
thuận tiện."
"Có vẻ như anh Vương đã nghiên cứu rất kỹ trước khi mua nhà."
Phóng viên cười tủm tỉm.
"Nhưng Thịnh Thế Hoa Cảnh cũng có một vấn đề, đó là số tầng
rất cao, tòa nhà thấp nhất có mười lăm tầng, cao nhất có hai
mươi lăm tầng, anh đã bao giờ nghĩ đến điều này chưa?" Phóng
viên nói xong lập tức chuyển micro về phía người được phỏng
vấn.
Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng gật đầu: "Vấn đề này tất nhiên đã
được xem xét. Hai điểm quan trọng nhất cần chú ý khi sống ở
chung cư cao tầng là trải nghiệm sống và sự an toàn. Đối với trải
nghiệm sống, Thịnh Thế Hoa Cảnh có lắp thang máy, thang máy
có nguồn điện dự phòng nên không phải lo lắng về việc lên
xuống, chất lượng nhà của Thịnh Thế Hoa Cảnh được đảm bảo,
đã qua nhiều đợt kiểm tra chất lượng, bố trí hợp lý, môi trường
xung quanh tuyệt vời, độ thoải mái và riêng tư cực kỳ cao. Về
vấn đề an toàn, các tòa nhà của Thịnh Thế Hoa Cảnh đều được
trang bị bình chữa cháy và trụ cứu hỏa, các tòa nhà cao trên 20
tầng đều có tầng chữa cháy chuyên dụng; ngoài ra các bãi đậu
xe của khu dân cư được quy hoạch hợp lý, có bãi đậu xe ngầm,
nên lối thoát hiểm sẽ không bị chặn."
Thấy người đàn ông trẻ tuổi phát biểu rõ ràng mạch lạc, phóng
viên vô cùng sửng sốt.
Quý Liên Hoắc mắt dán vào TV, không nhịn được đưa tay lên
chạm nhẹ vào người trên màn hình.
Chị Trình dọn đồ ăn xong thì thấy hành động của cậu, liền lên
tiếng: "Tiểu Quý! Đây là màn hình LCD, đừng chạm vào!"
Quý Liên Hoắc liếc nhìn chị Trình, lập tức mím môi rụt tay về,
ngồi vào bàn ăn, nhìn chiếc ghế chính trống không, không nhịn
được lấy điện thoại ra mở Huxin.
[Người mình thương đang ở ngay trước mắt, nhưng không thể
chạm vào. [Ngẩng đầu lên để ngăn nước mắt chảy dài.jpg]]
Trạng thái được cài đặt chỉ cho Vương Chiêu Mưu nhìn thấy, Quý
Liên Hoắc đợi rất lâu, cho đến khi màn đêm buông xuống, Huxin
đột nhiên phát ra âm báo. Cậu vội vàng mở điện thoại ra, thấy
bài đăng của mình được Chiêu Chiêu bấm thích.
Mỗi một cái.
×××
Vương Chiêu Vân ở trong văn phòng chung, đeo tai nghe, cầm
cây lau nhà, vui vẻ lau dọn. Công việc này dễ hơn nhiều so với
làm việc trong nhà máy nhựa, dọn dẹp một lần vào buổi trưa,
một lần vào buổi tối sau khi nhân viên tan làm, bình thường chỉ
cần chú ý thấy rác thì dọn, chỉ có vậy thôi mà một tháng lương
800 tệ, bao ăn bao ở, cũng có thể lười biếng, chơi game trong
giờ. Sống thế này sung sướng biết bao.
Vương Chiêu Vân vừa nghe nhạc vừa vui vẻ lau sàn, lập trình
viên bên cạnh đang chọc chọc đồng nghiệp của mình: "Tôi vừa
phát triển một game nhỏ khác, xem thử không?"
"Đang bận, đừng làm phiền." Đồng nghiệp vuốt qua đường chân
tóc, từ chối một cách không thương tiếc.
Lập trình viên đứng dậy đi hỏi từng người một, gần đến giờ ăn
trưa, mọi người đều bụng kêu òng ọc, không có thời gian giúp
đỡ, chỉ có hết câu này đến câu khác: "Lần sau chắc chắn sẽ
xem", "Khi nào có thời gian tôi sẽ xem". Lập trình viên chán nản
ngồi về bàn làm việc của mình, nghe thấy tiếng lau nhà, quay lại
thì thấy chàng trai trẻ vui vẻ đang vừa lau sàn nhà vừa nghe
nhạc bằng tai nghe.
"Ê, người anh em!" Lập trình viên chào hỏi Vương Chiêu Vân.
Vương Chiêu Vân nghe thấy tiếng động bên cạnh, nhìn lập trình
viên ở đó rồi thuần thục bước tới, nhặt thùng rác lên, dọn sạch
rác trên bàn làm việc.
"Người anh em, tháo tai nghe ra." Lập trình viên thấy cậu ta còn
khá trẻ, bèn thử hỏi: "Cậu đã từng chơi game chưa?"
Vương Chiêu Vân tháo tai nghe ra, nghe người bên kia hỏi câu
này, không nhịn được ngẩng đầu lên cười dài. Ta đây, Phong
Tàn-Thiên Ảnh Huyết Nguyệt-Tử Vân Phong Bạo, thường trú
nhân của bảng xếp hạng game online, trùm nạp tiền, thủ lĩnh
bang hội, thế mà hắn dám hỏi ta đã từng chơi game chưa!
Vương Chiêu Vân lau mặt, nhìn lập trình viên với vẻ mặt khiêm
nhường: "Chỉ chơi một chút cho vui thôi."
"Vậy thì cậu có thể thử game nhỏ này, cảm nhận nó, nếu tìm
thấy bug thì cho tôi biết, cho tôi một vài đề xuất không?" Lập
trình viên thử hỏi tên nhóc vừa cười quái dị này.
"Chơi thử?" Vương Chiêu Vân định tiến lên nhưng đột nhiên
dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn lập trình viên: "Để làm được
việc này, cần phải có duyên."
"Duyên? Duyên với gì?" Lập trình viên hoang mang.
"Duyên với tiền, 100 tệ." Vương Chiêu Vân giơ một ngón tay lên.
Sống một mình thực sự rất cần tiền, mặc dù công ty bao ăn bao
ở, nhưng vẫn phải chi tiền nạp game, thỉnh thoảng mua chút trái
cây quần áo gì nữa chứ, tiền không đủ mà xài.
"100?" Lập trình viên nghe vậy liền không chút khách sáo đảo
mắt nhìn Vương Chiêu Vân, rồi quay đi.
"Ê này này! Anh có thể trả giá mà!" Vương Chiêu Vân thấy vậy
vội vàng ngăn lập trình viên lại: "Sao anh không thử trả giá
chứ?"
Lập trình viên đảo mắt, chém luôn nửa giá: "50?"
"OK!" Vương Chiêu Vân vỗ tay với lập trình viên, thẳng tay kéo
lập trình viên ra khỏi bàn làm việc, ngồi vào trước máy tính, xoa
tay đầy phấn khích.
Lập trình viên vô thức cảm thấy mình trả giá như thế đã hớ rồi,
nhưng bây giờ ván đã đóng thuyền, chỉ có thể chịu đau trả tiền.
"Phải thử cả phiên bản web và phiên bản di động." Lập trình
viên tiếc tiền nên giao cho Vương Chiêu Vân thêm nhiệm vụ: "Ít
nhất phải đưa ra mười đề xuất!"
"Yên tâm." Vương Chiêu Vân không hề tức giận, đọc phần giới
thiệu về trò chơi rồi bắt đầu điều khiển nhân vật nhỏ: "Tôi là
chuyên gia chê bai game mà."
Trò chơi do lập trình viên phát triển có chủ đề chiến binh giết
rồng hết sức truyền thống, nhân vật pixel phải tránh hết nguy
hiểm này đến nguy hiểm khác, vượt qua từng cấp độ, cuối cùng
giết chết con rồng, giải cứu công chúa.
Vương Chiêu Vân lúc đầu không quen thao tác, mấy lần game
over, lập trình viên phía sau tỏ vẻ bất lực, hỏi: "Cậu làm được
không?"
"Tôi đang dùng game over để tìm bug cho anh chứ sao?" Vương
Chiêu Vân lý luận: "Nhiều bug trong game chỉ xảy ra khi game
over, không nằm xuống một vài lần, rồi đổi tư thế để nằm thì
làm sao tìm ra bug?"
Lập trình viên nghe xong cũng thấy nó rất có lý!
Sau khi luyện tập thêm vài lần, Vương Chiêu Vân cuối cùng đã
vượt qua được cấp độ đầu tiên, vừa vượt qua cấp độ đầu tiên,
cậu ta đã nằm dài trên bàn viết mười đề xuất cho lập trình viên.
Lập trình viên cầm tờ giấy lên, nhìn vào những dòng chữ như gà
bới trên đó, cau mày thật chặt. Không có gì mới, tại sao phải cứu
công chúa; quá trình giết rồng quá dài, đề xuất thêm vài cốt
truyện tặng trang bị miễn phí sau khi vượt qua cấp độ, để người
chơi có thể trải nghiệm cảm giác từng bước trở nên mạnh mẽ
hơn; cốt truyện quá ít, không thực sự đi sâu vào được... Chữ viết
của cậu ta tuy xấu nhưng những đề xuất đưa ra đều có liên
quan.
"Ngoài ra, tôi nhớ Huxin của các anh là phần mềm liên lạc phải
không? Tại sao cần phải thiết kế thêm các game nhỏ?" Vương
Chiêu Vân tò mò hỏi.
"Tất nhiên là để làm phong phú thêm thời gian rảnh rỗi của mọi
người, giúp mọi người cảm thấy thư giãn, vui vẻ thông qua
game rồi!" Lập trình viên chính trực thẳng thắn.
Vương Chiêu Vân nhìn lập trình viên, lắc lắc ngón tay: "Anh
không thành thật." Tôi đã chơi rất nhiều game, toàn bị chọc tức
xì khói, làm sao mà thư giãn?
"Thôi được." Lập trình viên nghiêm mặt: "Để kiếm tiền, tăng thời
gian online của người dùng, tăng mức độ gắn bó của người
dùng."
"Để người chơi nạp tiền, chuyện này tôi rành lắm!" Vương Chiêu
Vân đau đớn khôn nguôi: "Cho anh chàng 2D này một cái skin
đẹp hơn, năm tệ, một đống người sẵn sàng trả; cho anh chàng
2D này một con thú cưng, có thể tăng một chút sát thương của
anh ta, mua mất mười tệ còn bắt người chơi phải tự mình ấp nó,
chắc chắn có rất nhiều người trả tiền, không phải là đang kiếm
tiền đó sao! Nếu anh muốn tăng thời gian online của người
dùng, anh có thể đặt phần thưởng theo thời gian, online càng
lâu thì được tặng quà ảo, hoặc lên level gì đó, nhiều người sẵn
sàng thức trắng đêm ở quán net chỉ để có những món quà nhỏ
này và cày level của mình!"
Lập trình viên nhìn cậu ta, đột nhiên cảm thấy bừng tỉnh, cộng
thêm chút tò mò: "Sao cậu biết rõ ràng như vậy?"
Vương Chiêu Vân quay đầu nhìn lập trình viên, cười yếu ớt: "Tôi
là người đã bỏ ra rất nhiều tiền vào game đấy, thức trắng đêm
tu tiên ở quán net để duy trì level tài khoản của mình."
mạnh mẽ, nhưng chưa kịp nói hết câu đã nhớ lại những chuyện
đã trải qua mấy ngày nay, thế là mũi cay cay, khóe miệng trễ
xuống, mặt nhăn nhó, biểu cảm trừu tượng đến mức không thể
diễn tả được.
Quý Liên Hoắc lùi lại một bước, vẻ mặt bình tĩnh, giữ khoảng
cách với tên kia.
"Tôi hu hu hu!" Nước mắt của Vương Chiêu Vân chảy dài trên
má, há miệng ra còn văng nước miếng lung tung. "Tôi không
muốn học lại, tôi không muốn quay lại trường, tôi không còn mặt
mũi gặp lại anh tôi, a hu hu hu!"
Vương Chiêu Vân khóc lớn, nước mắt nước mũi chảy dài trên
mặt, một tay lau nước miếng, hoàn toàn không còn hình tượng
gì.
Quý Liên Hoắc nhìn cái người cùng tuổi với mình này, là em trai
cùng cha khác mẹ của Chiêu Chiêu, suy nghĩ một lát rồi chậm rãi
nói: "Tôi có một công ty."
Vương Chiêu Vân thoắt cái ngừng khóc, mắt đẫm lệ mông lung
nhìn Quý Liên Hoắc như nhìn thấy một vị đại thánh có vầng hào
quang sau đầu, cậu ta ôm tim, sụt sịt, dài giọng: "Anh Quý! Anh
thực sự là một người tốt!"
"Nhưng tôi không biết cậu có thể làm gì." Quý Liên Hoắc mặt vô
cảm.
"Cái gì tôi cũng làm." Vương Chiêu Vân kích động vồ tới.
Quý Liên Hoắc nghiêng người sang một bên, không để Vương
Chiêu Vân chạm vào mình.
"Anh đưa tôi một cái chổi, tôi trả cho anh một cái văn phòng
sạch sẽ; anh đưa tôi một cây lau nhà, tôi trả cho anh một cái
sàn nhà sáng bóng; anh đưa tôi một miếng giẻ lau, tôi sẽ làm
cho con muỗi đậu trên bàn làm việc của anh phải trượt chân!"
Vương Chiêu Vân tràn đầy hy vọng: "Chỉ cần cho tôi một nơi để
ở, một miếng cơm ăn, một miếng nước uống là được."
Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Vân chăm chú, phát hiện ra
dường như văn phòng mình đang cần một nhân tài như vậy.
"Ngày mai đến công ty tôi bắt đầu làm việc." Quý Liên Hoắc
thông báo cho Vương Chiêu Vân biết phỏng vấn thành công.
"Không không không, tôi có thể bắt đầu làm việc ngay bây giờ!"
Vương Chiêu Vân mắt sáng lên: "Anh Quý, công ty anh ở đâu?
Tôi sẽ đến ngay!"
Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Vân, nói địa chỉ. Vương Chiêu
Vân ghi nhớ cẩn thận rồi chạy ra khỏi khu dân cư, trên mặt nở
nụ cười vui vẻ.
Khi Quý Liên Hoắc trở về biệt thự, thấy Vương Chiêu Mưu vẫn
chưa về thì hơi thất vọng, chị Trình đã dọn xong cơm, đang xem
ti vi.
"Tiểu Quý về rồi?" Chị Trình thấy Quý Liên Hoắc về liền mang
thức ăn từ trong bếp ra: "Cậu chủ vừa gọi về bảo tối nay có thể
về muộn, cậu ăn trước đi."
"Cảm ơn chị Trình." Quý Liên Hoắc ủ rũ nhìn vào chiếc TV trong
phòng khách, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Cậu bước nhanh đến trước TV, thấy một phóng viên trẻ của một
đài địa phương đang phỏng vấn những người qua đường gần
Chung cư Thịnh Thế Hoa Cảnh của Tô Thành.
Quý Liên Hoắc thấy tiêu đề trên TV, [Hôm nay tòa nhà chung
cư cao nhất tỉnh Ôn Giang khai trương].Phóng viên đang
phỏng vấn những người đến mua nhà, vì không chen được vào
nên chỉ có thể phỏng vấn người ở bên ngoài, Quý Liên Hoắc nhìn
thấy Vương Chiêu Mưu đang cùng Lão Tề đứng bên ngoài đám
đông, hình như là để kiểm tra tình hình bán hàng, nhưng bị
phóng viên trẻ phát hiện.
"Cho hỏi quý danh của anh?" Phóng viên nhìn thấy Vương Chiêu
Mưu thì mắt sáng lên, lập tức hướng micro về phía người đàn
ông trẻ tuổi đẹp trai này.
Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, nhìn vào máy quay trước mặt,
vẻ mặt bình thường: "Không dám, họ Vương."
Quý Liên Hoắc nhìn vào một chuỗi chữ hiện ra dưới Vương Chiêu
Mưu, [Công dân nhiệt tình, anh Vương]. Cậu cố nhịn cười,
nhìn người đàn ông trên màn hình, khóe miệng vẫn cứ cong lên.
"Anh Vương, anh cũng đến đây để mua nhà à?" Phóng viên hỏi
một cách hào hứng.
Vương Chiêu Mưu bình thản như không. Quý Liên Hoắc đã thấy
Lão Tề đứng sau lưng anh sắp không nhịn được cười rồi.
"Đúng là tôi có nhà ở đây." Vương Chiêu Mưu chậm rãi trả lời, vẻ
mặt ôn hòa khiêm tốn, tướng mạo lại anh tuấn khiến người ta
không thể rời mắt.
"Tại sao anh lại mua nhà ở đây? Anh thấy khu dân cư này có
những ưu điểm gì?" Phóng viên phấn khởi khi thấy mình đã hỏi
đúng người.
"Điều đầu tiên cần cân nhắc là giá cả, giá của Thịnh Thế Hoa
Cảnh rất phải chăng, cộng hết hoạt động khuyến mại khác nhau
trong đợt mở bán lầu đầu, giá một mét vuông chỉ là 2.588 tệ."
Vương Chiêu Mưu nhìn vào ống kính, vừa đáp vừa mỉm cười.
"Thứ hai, diện tích xanh hóa trong Thịnh Thế Hoa Cảnh rất lớn,
cảnh quan đẹp, các vị có thể vào khu dân cư để chụp ảnh
thưởng ngoạn, có đài phun nước hình thiên nga được chạm khắc
bằng đá cẩm thạch, một con sông cạn nhân tạo, cảnh quan
không kém một công viên."
"Sau cùng..." Vương Chiêu Mưu vẫn cười: "Vị trí thuận tiện của
Thịnh Thế Hoa Cảnh cũng là một lợi thế lớn, gần khu dân cư có
trường mẫu giáo và trường trung học cơ sở, giao thông cũng rất
thuận tiện."
"Có vẻ như anh Vương đã nghiên cứu rất kỹ trước khi mua nhà."
Phóng viên cười tủm tỉm.
"Nhưng Thịnh Thế Hoa Cảnh cũng có một vấn đề, đó là số tầng
rất cao, tòa nhà thấp nhất có mười lăm tầng, cao nhất có hai
mươi lăm tầng, anh đã bao giờ nghĩ đến điều này chưa?" Phóng
viên nói xong lập tức chuyển micro về phía người được phỏng
vấn.
Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng gật đầu: "Vấn đề này tất nhiên đã
được xem xét. Hai điểm quan trọng nhất cần chú ý khi sống ở
chung cư cao tầng là trải nghiệm sống và sự an toàn. Đối với trải
nghiệm sống, Thịnh Thế Hoa Cảnh có lắp thang máy, thang máy
có nguồn điện dự phòng nên không phải lo lắng về việc lên
xuống, chất lượng nhà của Thịnh Thế Hoa Cảnh được đảm bảo,
đã qua nhiều đợt kiểm tra chất lượng, bố trí hợp lý, môi trường
xung quanh tuyệt vời, độ thoải mái và riêng tư cực kỳ cao. Về
vấn đề an toàn, các tòa nhà của Thịnh Thế Hoa Cảnh đều được
trang bị bình chữa cháy và trụ cứu hỏa, các tòa nhà cao trên 20
tầng đều có tầng chữa cháy chuyên dụng; ngoài ra các bãi đậu
xe của khu dân cư được quy hoạch hợp lý, có bãi đậu xe ngầm,
nên lối thoát hiểm sẽ không bị chặn."
Thấy người đàn ông trẻ tuổi phát biểu rõ ràng mạch lạc, phóng
viên vô cùng sửng sốt.
Quý Liên Hoắc mắt dán vào TV, không nhịn được đưa tay lên
chạm nhẹ vào người trên màn hình.
Chị Trình dọn đồ ăn xong thì thấy hành động của cậu, liền lên
tiếng: "Tiểu Quý! Đây là màn hình LCD, đừng chạm vào!"
Quý Liên Hoắc liếc nhìn chị Trình, lập tức mím môi rụt tay về,
ngồi vào bàn ăn, nhìn chiếc ghế chính trống không, không nhịn
được lấy điện thoại ra mở Huxin.
[Người mình thương đang ở ngay trước mắt, nhưng không thể
chạm vào. [Ngẩng đầu lên để ngăn nước mắt chảy dài.jpg]]
Trạng thái được cài đặt chỉ cho Vương Chiêu Mưu nhìn thấy, Quý
Liên Hoắc đợi rất lâu, cho đến khi màn đêm buông xuống, Huxin
đột nhiên phát ra âm báo. Cậu vội vàng mở điện thoại ra, thấy
bài đăng của mình được Chiêu Chiêu bấm thích.
Mỗi một cái.
×××
Vương Chiêu Vân ở trong văn phòng chung, đeo tai nghe, cầm
cây lau nhà, vui vẻ lau dọn. Công việc này dễ hơn nhiều so với
làm việc trong nhà máy nhựa, dọn dẹp một lần vào buổi trưa,
một lần vào buổi tối sau khi nhân viên tan làm, bình thường chỉ
cần chú ý thấy rác thì dọn, chỉ có vậy thôi mà một tháng lương
800 tệ, bao ăn bao ở, cũng có thể lười biếng, chơi game trong
giờ. Sống thế này sung sướng biết bao.
Vương Chiêu Vân vừa nghe nhạc vừa vui vẻ lau sàn, lập trình
viên bên cạnh đang chọc chọc đồng nghiệp của mình: "Tôi vừa
phát triển một game nhỏ khác, xem thử không?"
"Đang bận, đừng làm phiền." Đồng nghiệp vuốt qua đường chân
tóc, từ chối một cách không thương tiếc.
Lập trình viên đứng dậy đi hỏi từng người một, gần đến giờ ăn
trưa, mọi người đều bụng kêu òng ọc, không có thời gian giúp
đỡ, chỉ có hết câu này đến câu khác: "Lần sau chắc chắn sẽ
xem", "Khi nào có thời gian tôi sẽ xem". Lập trình viên chán nản
ngồi về bàn làm việc của mình, nghe thấy tiếng lau nhà, quay lại
thì thấy chàng trai trẻ vui vẻ đang vừa lau sàn nhà vừa nghe
nhạc bằng tai nghe.
"Ê, người anh em!" Lập trình viên chào hỏi Vương Chiêu Vân.
Vương Chiêu Vân nghe thấy tiếng động bên cạnh, nhìn lập trình
viên ở đó rồi thuần thục bước tới, nhặt thùng rác lên, dọn sạch
rác trên bàn làm việc.
"Người anh em, tháo tai nghe ra." Lập trình viên thấy cậu ta còn
khá trẻ, bèn thử hỏi: "Cậu đã từng chơi game chưa?"
Vương Chiêu Vân tháo tai nghe ra, nghe người bên kia hỏi câu
này, không nhịn được ngẩng đầu lên cười dài. Ta đây, Phong
Tàn-Thiên Ảnh Huyết Nguyệt-Tử Vân Phong Bạo, thường trú
nhân của bảng xếp hạng game online, trùm nạp tiền, thủ lĩnh
bang hội, thế mà hắn dám hỏi ta đã từng chơi game chưa!
Vương Chiêu Vân lau mặt, nhìn lập trình viên với vẻ mặt khiêm
nhường: "Chỉ chơi một chút cho vui thôi."
"Vậy thì cậu có thể thử game nhỏ này, cảm nhận nó, nếu tìm
thấy bug thì cho tôi biết, cho tôi một vài đề xuất không?" Lập
trình viên thử hỏi tên nhóc vừa cười quái dị này.
"Chơi thử?" Vương Chiêu Vân định tiến lên nhưng đột nhiên
dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn lập trình viên: "Để làm được
việc này, cần phải có duyên."
"Duyên? Duyên với gì?" Lập trình viên hoang mang.
"Duyên với tiền, 100 tệ." Vương Chiêu Vân giơ một ngón tay lên.
Sống một mình thực sự rất cần tiền, mặc dù công ty bao ăn bao
ở, nhưng vẫn phải chi tiền nạp game, thỉnh thoảng mua chút trái
cây quần áo gì nữa chứ, tiền không đủ mà xài.
"100?" Lập trình viên nghe vậy liền không chút khách sáo đảo
mắt nhìn Vương Chiêu Vân, rồi quay đi.
"Ê này này! Anh có thể trả giá mà!" Vương Chiêu Vân thấy vậy
vội vàng ngăn lập trình viên lại: "Sao anh không thử trả giá
chứ?"
Lập trình viên đảo mắt, chém luôn nửa giá: "50?"
"OK!" Vương Chiêu Vân vỗ tay với lập trình viên, thẳng tay kéo
lập trình viên ra khỏi bàn làm việc, ngồi vào trước máy tính, xoa
tay đầy phấn khích.
Lập trình viên vô thức cảm thấy mình trả giá như thế đã hớ rồi,
nhưng bây giờ ván đã đóng thuyền, chỉ có thể chịu đau trả tiền.
"Phải thử cả phiên bản web và phiên bản di động." Lập trình
viên tiếc tiền nên giao cho Vương Chiêu Vân thêm nhiệm vụ: "Ít
nhất phải đưa ra mười đề xuất!"
"Yên tâm." Vương Chiêu Vân không hề tức giận, đọc phần giới
thiệu về trò chơi rồi bắt đầu điều khiển nhân vật nhỏ: "Tôi là
chuyên gia chê bai game mà."
Trò chơi do lập trình viên phát triển có chủ đề chiến binh giết
rồng hết sức truyền thống, nhân vật pixel phải tránh hết nguy
hiểm này đến nguy hiểm khác, vượt qua từng cấp độ, cuối cùng
giết chết con rồng, giải cứu công chúa.
Vương Chiêu Vân lúc đầu không quen thao tác, mấy lần game
over, lập trình viên phía sau tỏ vẻ bất lực, hỏi: "Cậu làm được
không?"
"Tôi đang dùng game over để tìm bug cho anh chứ sao?" Vương
Chiêu Vân lý luận: "Nhiều bug trong game chỉ xảy ra khi game
over, không nằm xuống một vài lần, rồi đổi tư thế để nằm thì
làm sao tìm ra bug?"
Lập trình viên nghe xong cũng thấy nó rất có lý!
Sau khi luyện tập thêm vài lần, Vương Chiêu Vân cuối cùng đã
vượt qua được cấp độ đầu tiên, vừa vượt qua cấp độ đầu tiên,
cậu ta đã nằm dài trên bàn viết mười đề xuất cho lập trình viên.
Lập trình viên cầm tờ giấy lên, nhìn vào những dòng chữ như gà
bới trên đó, cau mày thật chặt. Không có gì mới, tại sao phải cứu
công chúa; quá trình giết rồng quá dài, đề xuất thêm vài cốt
truyện tặng trang bị miễn phí sau khi vượt qua cấp độ, để người
chơi có thể trải nghiệm cảm giác từng bước trở nên mạnh mẽ
hơn; cốt truyện quá ít, không thực sự đi sâu vào được... Chữ viết
của cậu ta tuy xấu nhưng những đề xuất đưa ra đều có liên
quan.
"Ngoài ra, tôi nhớ Huxin của các anh là phần mềm liên lạc phải
không? Tại sao cần phải thiết kế thêm các game nhỏ?" Vương
Chiêu Vân tò mò hỏi.
"Tất nhiên là để làm phong phú thêm thời gian rảnh rỗi của mọi
người, giúp mọi người cảm thấy thư giãn, vui vẻ thông qua
game rồi!" Lập trình viên chính trực thẳng thắn.
Vương Chiêu Vân nhìn lập trình viên, lắc lắc ngón tay: "Anh
không thành thật." Tôi đã chơi rất nhiều game, toàn bị chọc tức
xì khói, làm sao mà thư giãn?
"Thôi được." Lập trình viên nghiêm mặt: "Để kiếm tiền, tăng thời
gian online của người dùng, tăng mức độ gắn bó của người
dùng."
"Để người chơi nạp tiền, chuyện này tôi rành lắm!" Vương Chiêu
Vân đau đớn khôn nguôi: "Cho anh chàng 2D này một cái skin
đẹp hơn, năm tệ, một đống người sẵn sàng trả; cho anh chàng
2D này một con thú cưng, có thể tăng một chút sát thương của
anh ta, mua mất mười tệ còn bắt người chơi phải tự mình ấp nó,
chắc chắn có rất nhiều người trả tiền, không phải là đang kiếm
tiền đó sao! Nếu anh muốn tăng thời gian online của người
dùng, anh có thể đặt phần thưởng theo thời gian, online càng
lâu thì được tặng quà ảo, hoặc lên level gì đó, nhiều người sẵn
sàng thức trắng đêm ở quán net chỉ để có những món quà nhỏ
này và cày level của mình!"
Lập trình viên nhìn cậu ta, đột nhiên cảm thấy bừng tỉnh, cộng
thêm chút tò mò: "Sao cậu biết rõ ràng như vậy?"
Vương Chiêu Vân quay đầu nhìn lập trình viên, cười yếu ớt: "Tôi
là người đã bỏ ra rất nhiều tiền vào game đấy, thức trắng đêm
tu tiên ở quán net để duy trì level tài khoản của mình."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro