Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 149

Đào Lý Sanh Ca

2025-03-13 11:56:46

Khi khoảng cách giữa hai người còn rất ngắn, người phía sau vẫn
có thể cố gắng đuổi kịp, nhưng khi khoảng cách giữa hai người
quá lớn đến mức người phía sau không thể nhìn thấy bóng lưng
người trước nữa, người đi sau sẽ mất hết động lực.
Không thể theo kịp nữa.
Lãnh Tu Minh trở về nhà họ Lãnh với tâm trạng lẫn lộn, ăn bữa
cơm mà thấy vị nhạt nhẽo như nhai sáp, bỗng nghe mấy tiếng
ho ở ghế chính.
Lãnh Tu Minh ngước lên thấy cụ Lãnh một tay ôm ngực, tay kia
cầm khăn giấy, vừa ho vừa dùng tay che miệng mũi. Lãnh Uyển
Âm lập tức đứng dậy vỗ lưng cha, cụ Lãnh vẫy tay ra hiệu mình
không sao, lấy khăn giấy lau miệng rồi cầm trong tay.
Bàn ăn lại im lặng, Lãnh Tu Minh ngước nhìn ông nội, nhớ lại hồ
sơ bệnh án mà mình tìm thấy. Gã đã che thời gian và tên rồi
mang bệnh án đến gặp bác sĩ chuyên khoa để hỏi thăm, kết quả
nhận được là bệnh nhân cần phẫu thuật càng sớm càng tốt.
Lãnh Tu Minh hiểu rất rõ suy nghĩ của cụ Lãnh. Ca phẫu thuật
này rất nguy hiểm, ông cụ lo rằng mình sẽ không thể rời khỏi
bàn mổ, nên phải đảm bảo xác định được người thừa kế nhà họ
Lãnh trước khi tiến hành phẫu thuật. Một ngày chưa chọn được
người thừa kế, cụ Lãnh sẽ không buông tay bỏ mặc, ông cụ biết
rất rõ rằng nếu không có ông, gã và Quý Liên Hoắc sẽ tranh
giành đến khi trời long đất lở, thậm chí làm nhà họ Lãnh chia
năm xẻ bảy. Ông cụ hỏi bác sĩ thời gian trì hoãn cuộc phẫu thuật
lâu nhất có thể, rồi để gã và Quý Liên Hoắc phân thắng thua
trong thời gian này. Trong suốt một năm rưỡi này, từng phút
từng giây đều đang tiêu hao sinh lực của ông cụ.
Lãnh Tu Minh nhìn xuống đồ ăn trên đĩa, lông mày hơi nhíu lại.
Gã đã ở trong tình thế thua cuộc rồi, lẽ nào còn phải chờ đợi một
phép màu gần như không thể xảy ra, tiếp tục trì hoãn tình trạng
của ông nội để chờ phép màu ảo tưởng này sao? Nhưng nếu gã
thừa nhận thất bại thì cũng giống như hai tay dâng nhà họ Lãnh
lên cho Quý Liên Hoắc, nhưng trong nhiều năm qua, gã luôn coi
việc kế thừa nhà họ Lãnh là sứ mệnh và lý tưởng của mình. Vẫn
còn nửa năm nữa, ai lại cam lòng từ bỏ lúc này?
Bữa tối kết thúc trong im lặng, Lãnh Tu Minh đứng dậy, chào
tạm biệt hai người ngồi cùng bàn rồi đi về phòng mình. Lãnh
Uyển Âm đỡ cụ Lãnh dậy, đưa ông cụ về phòng.
Lãnh Tu Minh quay lại nhìn người làm đang dọn bàn, phát hiện
chỗ cụ Lãnh ngồi không có giấy ăn đã dùng. Gã đảo mắt, đứng
đó một lúc rồi đổi hướng, đi về phía phòng cụ Lãnh.
Lãnh Tu Minh gõ cửa hai lần, cảm xúc lẫn lộn, bên trong truyền
đến một giọng nói già nua bảo "vào đi", gã vặn tay nắm cửa rồi
bước vào phòng ông nội.
"Tu Minh, sao thế?" Cụ Lãnh nhìn cháu mình, mỉm cười.
"Con... đột nhiên nhớ lại mấy chuyện hồi nhỏ, nên muốn nói
chuyện với ông." Lãnh Tu Minh tươi cười, giấu đi vẻ bối rối trong
mắt.
"Lâu rồi con không nói chuyện với ông, sao hôm nay rảnh thế?"
Cụ Lãnh cười, giơ tay ra hiệu cho cháu trai ngồi đối diện, còn
mình thì dựa lưng vào ghế để tiết kiệm sức.
"Hôm nay con rảnh." Lãnh Tu Minh mỉm cười, mắt lướt qua vết
máu trên lòng bàn tay ông cụ, tim hơi thắt lại, rồi vờ như không
có chuyện gì xảy ra. "Từ khi tham gia thi đấu với em họ, con cố
gắng tự mình làm mọi việc nên lúc nào cũng bận rộn."
"Nếu ông phải tự mình làm mọi việc thì một ngày bốn mươi tám
giờ cũng không đủ." Cụ Lãnh nghe vậy thì mừng rỡ: "Con phải
học cách tin tưởng người khác, đã dùng người thì đừng nghi
ngờ, đã nghi ngờ thì đừng dùng người."
Lãnh Tu Minh im lặng một lát rồi ngước nhìn cụ Lãnh: "Ông nội,
con hỏi ông một câu được không?"
"Tất nhiên là được." Cụ Lãnh cười ha ha: "Con đã rất tò mò từ
khi còn nhỏ, hỏi ông tại sao chim biết bay, tại sao bàn lại có bốn
chân, lúc nào cũng có 1001 câu hỏi, ông hết cách, chỉ đành mua
cho mình một cuốn bách khoa toàn thư chỉ để có thể trả lời câu
hỏi của con."
Lãnh Tu Minh cười, mặt lộ vẻ nghiêm túc: "Ông nội, bây giờ con
muốn hỏi ông, trong cuộc cạnh tranh về tài sản, nếu một bên đã
tụt hậu quá xa so với bên kia, bên tụt hậu có thể làm gì để
chuyện bại thành thắng."
Cụ Lãnh nhìn cháu trai, nụ cười dần dần tắt hẳn, ông hiểu cháu
mình đang ám chỉ ai khi nói bên này và bên kia. Trước đây, Quý
Liên Hoắc tụt hậu so với Lãnh Tu Minh, nhưng sau một buổi Gala
mừng xuân, Lãnh Tu Minh lúc này đã bị Quý Liên Hoắc bỏ xa.
Hôm nay Lãnh Tu Minh không đến để trò chuyện với ông, mà là
để hỏi làm sao mới có cơ hội vượt qua Quý Liên Hoắc.
Thấy cụ Lãnh im lặng, ánh mắt Lãnh Tu Minh hơi dao động:
"Ông nội, con chỉ muốn hỏi ông câu hỏi này thôi, ông có thể...
cho con biết không?"
Cụ Lãnh cau mày lại, nhìn đứa cháu trước mặt, hình ảnh trong
tâm trí vẫn là đứa bé tóc xoăn trắng trẻo, sạch sẽ ngồi trên đầu
gối ông, những ngón tay nhỏ trắng mềm chỉ khắp nơi, nhìn ông
bằng đôi mắt to ngấn nước, tò mò về mọi thứ.
Thấy cụ Lãnh im lặng, ánh mắt của Lãnh Tu Minh dần lộ vẻ thất
vọng. Khi còn nhỏ, cha mẹ không thể chịu nổi mình cứ huyên
náo ồn ào, chỉ có ông nội là người duy nhất kiên nhẫn trả lời mọi
câu hỏi, ôm mình vào lòng để chơi. Bây giờ, ông nội không
muốn trả lời câu hỏi của mình nữa sao?
"Không sao cả." Lãnh Tu Minh lại mỉm cười, nhìn ông lão trước
mặt: "Ông không muốn trả lời cũng không sao, con sẽ tự tìm."
"Tu Minh, không phải là ông nội không muốn trả lời." Vẻ mặt của
cụ Lãnh vừa nghiêm túc lại vừa yêu thương, hai loại cảm xúc
hòa quyện vào nhau, là mong ước che chở và yêu thương của
một người từng trải dành cho con trẻ.
"Bởi vì nếu con muốn vượt qua người khác trong một thời gian
ngắn, con sẽ phải hy sinh hạnh phúc của mình trong suốt quãng
đời còn lại." Cụ Lãnh thở dài nhìn đứa cháu, không muốn nó đi
xa như vậy.
Ánh mắt của Lãnh Tu Minh dần sáng lên: "Ý ông nói là hôn nhân
thương mại?"
"Phải." Cụ Lãnh quay đầu đi, không muốn nói thêm lời nào nữa.
Lãnh Tu Minh nhìn cụ Lãnh, đột nhiên nở nụ cười: "Ông nội vẫn
trả lời câu hỏi của con, giống như trước đây."
"Tu Minh, ông không muốn con đi xa như vậy." Cụ Lãnh hơi đau
lòng: "Con là cháu trai của ông, ông không muốn con phải hy
sinh hạnh phúc của mình vì vật chất, một gia đình phải được tạo
nên từ hai con người yêu thương nhau, chứ không phải từ hai
công cụ."
"Con biết rồi ông nội." Lãnh Tu Minh thở dài một hơi, như trút
được gánh nặng trên vai, mắt long lanh cười: "Con sẽ không coi
cuộc hôn nhân của mình như một công cụ, không muốn người
bên cạnh con chẳng có chút tình cảm nào với mình. Con chỉ
muốn một câu trả lời, một câu trả lời từ ông."
Cụ Lãnh bối rối nhìn Lãnh Tu Minh, không hiểu ý cháu mình là gì.
"Ông nội nghỉ ngơi sớm đi." Lãnh Tu Minh đứng dậy, cúi chào
tạm biệt cụ Lãnh, rồi quay người rời khỏi phòng, bước chân
mạnh mẽ và dứt khoát.
×××
Sáng hôm sau, Vương Chiêu Mưu vừa ra khỏi phòng thì thấy Quý
Liên Hoắc cầm hai cái ly đứng trước cửa, đưa cho anh một cái
trước, bên trong là nửa ly nước ấm. Vương Chiêu Mưu tự nhiên
cầm lấy nước ấm, uống hai miếng rồi đưa lại cho Quý Liên Hoắc,
cậu lập tức đưa ly cà phê cho anh, ngửa đầu uống cạn phần
nước ấm còn lại.
Từ ngày nghe ở đâu đó nói rằng uống cà phê lúc bụng đói là
không tốt, Quý Liên Hoắc đã thay đổi thói quen buổi sáng của
Vương Chiêu Mưu thành nửa ly sữa ấm và cà phê. Nhưng ngày
hôm sau, cậu lại nghe nói bụng đói không thể uống sữa, sau
một hồi rối rắm thì cải tiến thành nửa ly nước ấm và cà phê.
Vương Chiêu Mưu bình thản hợp tác, chỉ chuẩn bị ngăn chặn sau
khi Quý Liên Hoắc nghe được tin đồn "uống cà phê gây ung
thư".
Chị Trình đã chuẩn bị xong bữa sáng, Quý Liên Hoắc liên tục gắp
thức ăn cho Vương Chiêu Mưu, hai mắt vẫn dính lấy anh không
rời, thấy anh nhìn mình thì liền ngồi gần lại, tai đỏ ửng lên. Từ
khi Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng đáp lại bé Liên Hoắc một chút,
Quý Liên Hoắc vẫn luôn như thế này, muốn bám chặt lấy anh
từng phút từng giây, muốn thu hút sự chú ý của anh, muốn tay
của anh đặt lên người mình.
Đây là phản ứng do kìm nén quá mức gây ra, Vương Chiêu Mưu
vừa ăn sáng vừa bình tĩnh tính toán thời gian, Quý Liên Hoắc
hiện nắm chắc phần thắng trong tay, sau năm hoặc sáu tháng
nữa, cơn sốt này hẳn sẽ bị dập tắt. Bất kể chuyện gì xảy ra sau
đó, hẳn là Quý Liên Hoắc sẽ bình tĩnh hơn bây giờ.
Sau bữa sáng, điện thoại của Vương Chiêu Mưu reo lên, nhận
được một tin nhắn mới. Anh đang mặc áo khoác, chưa kịp nhìn
thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Quý Liên Hoắc, cũng
báo hiệu có tin nhắn mới.
Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc nhìn nhau một lúc, lấy điện
thoại ra, thấy cả hai đều nhận được tin nhắn của Lãnh Tu Minh,
bảo họ đến nhà họ Lãnh một chuyến, nói muốn thông báo việc
gì đó. Vì Lãnh Tu Minh đặc biệt lưu ý "đừng dẫn theo Lãnh
Diệp", Vương Chiêu Mưu đành phải hủy cuộc họp buổi sáng,
cùng Quý Liên Hoắc đến dinh thự của nhà họ Lãnh. Anh có linh
cảm rằng hành động lần này của Lãnh Tu Minh có thể liên quan
đến bệnh tình của cụ Lãnh.
Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc vội vã chạy đến nhà họ
Lãnh, cụ Lãnh và Lãnh Uyển Âm đều kinh ngạc.
"Sao hôm nay lại tới đây thế này?" Lãnh Uyển Âm kinh ngạc nhìn
Quý Liên Hoắc: "Có chuyện gì sao?"
"Là con gọi họ đến." Lãnh Tu Minh từ trên lầu bước xuống, mặc
bộ vest màu be, đưa tay vuốt mấy lọn tóc hơi xoăn bên tai, khi
nhìn thấy Vương Chiêu Mưu thì mỉm cười, rồi nhìn sang Quý Liên
Hoắc, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm túc hơn. Giống như đang
nhìn một đối thủ thực sự vậy.
"Tu Minh, có chuyện gì vậy?" Lãnh Uyển Âm chẳng hiểu ra sao,
bối rối nhìn Lãnh Tu Minh.
"Về cuộc thi lần này." Lãnh Tu Minh bước từng bước xuống cầu
thang, nhìn con đường dưới chân, giọng nói hơi trầm thấp.
"Con muốn rút lui."
Lãnh Tu Minh ngước nhìn những người trước mặt, nghiêng đầu
nhìn biểu cảm trên mặt họ.
Đại sảnh lặng ngắt như tờ. Lãnh Uyển Âm há hốc miệng vì kinh
ngạc, khăn choàng trượt xuống một nửa, nhìn đứa cháu trai mà
không giấu được vẻ ngạc nhiên. Cụ Lãnh nhìn cháu trai, đột
nhiên nhớ lại chuyện hôm qua, mơ hồ hiểu ra, lòng cũng nhẹ
nhõm hơn vài phần, mắt lộ ra vẻ dịu dàng. Quý Liên Hoắc mặc
bộ vest xám đen, khí chất thậm chí lạnh lùng và điềm tĩnh hơn
lần trước gặp nhau.
Quý Liên Hoắc hơi cau mày, đôi lông mày rậm anh tuấn, ánh mắt
cậu nhìn Lãnh Tu Minh sâu thẳm và thận trọng, cơ thể vô thức
chặn trước người đứng bên mình, như thể sợ người khác bất ngờ
cướp mất kho báu quan trọng nhất của mình.
Qua vai Quý Liên Hoắc, Lãnh Tu Minh thấy Vương Chiêu Mưu
đang mỉm cười với mình, đôi mắt đằng sau tròng kính vẫn đẹp
như vậy, dịu dàng nhưng không mất đi tính uy hiếp, vẫn quyến
rũ như lần đầu gặp mặt. Lãnh Tu Minh định cười với Vương
Chiêu Mưu, nhưng chưa kịp cười thì thấy ánh mắt của Quý Liên
Hoắc trở nên cảnh giác hơn, bảo vệ chặt chẽ người đàn ông phía
sau mình, lần này không cho gã thấy gì nữa.
Lãnh Tu Minh cười bất lực, nhìn sang người nhà rồi lặp lại quyết
định của mình: "Con muốn rút lui khỏi cuộc thi đấu này."
"Rút lui?" Lãnh Uyển Âm không thể hiểu được: "Tu Minh, con có
biết bỏ cuộc nghĩa là gì không? Con đã bàn bạc với ba mẹ
chưa?"
"Bỏ cuộc tức là thất bại." Lãnh Tu Minh mỉm cười nhìn cụ Lãnh,
rồi nhìn Quý Liên Hoắc.
Đúng là gã có suy nghĩ khác.
Sáu tháng sau thất bại, đó sẽ là một thất bại hoàn toàn, nhưng
nếu thất bại ngay bây giờ, đó sẽ là một thất bại vẻ vang.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Vương Không Muốn Lạnh

Số ký tự: 0