Chương 150
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
"Tối qua con đã bàn bạc chuyện này với ba mẹ rồi." Lãnh Tu
Minh nhìn mọi người, mỉm cười. Lãnh Tu Minh không kể với cha
mẹ về bệnh tình của cụ Lãnh, mà chỉ kể lại những gì chuyên gia
định giá tài sản đã nói về hai công ty.
Lãnh Thần Cẩm và Lan Hoa nghe con trai mô tả khách quan tình
hình hiện tại, hai người bàn bạc một lát, đồng ý với cách làm của
con trai. Khoảng cách hơn một tỷ không dễ thu hẹp lại, xét theo
đà phát triển hiện tại, càng trì hoãn thì khoảng cách sẽ càng lớn.
Lãnh Tu Minh đã có sự chuẩn bị từ lâu trước khi thi đấu nên mới
có thể vượt lên trước Quý Liên Hoắc ngay từ đầu cuộc thi.
Nhưng không ngờ rằng Quý Liên Hoắc chỉ dùng vài tháng để
đuổi kịp Lãnh Tu Minh, thậm chí còn chạy nước rút trong những
ngày Tết, bỏ xa Lãnh Tu Minh. Khoảng cách giữa hai công ty
hiện đã là hơn một tỷ, nếu xu hướng này tiếp tục, đến khi đánh
giá sau nửa năm, khoảng cách có thể sẽ lên đến hai tỷ, thậm chí
là ba tỷ.
Khi đánh giá toàn diện cũng sẽ là lúc Lãnh Tu Minh mất hết thể
diện. Tất cả mọi người đều sẽ thấy Lãnh Tu Minh được hưởng
nền giáo dục chất lượng cao vô cùng tốn kém trong hơn mười
năm trời không bằng nổi Quý Liên Hoắc từ nhỏ đã lang thang
bên ngoài, lăn lộn trong bùn đất.
"Ầy." Lãnh Thần Cẩm cũng thở dài khi nghe con trai giải thích.
"Khi chú con còn sống cũng rất giỏi kinh doanh, có nhiều ý
tưởng hay, con chưa thấy được sự thông minh và kiên định của
chú con đâu, theo những người khác thì đó là một tài năng thiên
bẩm. Lúc đó, ông nội con đã muốn giao cả nhà họ Lãnh cho chú
con, nhưng cũng không để ba mẹ chịu thiệt gì, ba và cô con đều
có cổ phần, còn cười nói rằng để chú con vất vả lao động, chúng
ta chỉ cần nằm im hưởng cổ tức."
Trong Lãnh Thần Cẩm đầy hoài niệm: "Quý Liên Hoắc hiện tại rất
giống chú của con, đầu óc thông minh hơn, nói ít nhưng làm
nhiều, quyết đoán, sẵn sàng chấp nhận rủi ro. Xét theo tình hình
hiện tại, nếu nhà họ Lãnh giao vào tay nó, trong tương lai có thể
phát triển tốt hơn, ông nội con đã già rồi, chỉ cần giúp nó tiếp
quản công việc kinh doanh của nhà họ Lãnh càng sớm càng tốt,
sau đó có thể nghỉ hưu, tận hưởng cuộc sống yên bình rồi."
"Tu Minh, hãy giữ thái độ tích cực." Lan Hoa cũng nói với con
trai: "Thắng là chuyện bình thường, thua cũng vậy, nếu con có
thể chấp nhận thất bại một cách bình thản thì con đã thành
công."
"Đúng vậy, con là đứa con duy nhất của ba mẹ, toàn bộ cổ phần
ba mẹ nắm giữ sẽ thuộc về con." Lãnh Thần Cẩm cố gắng trấn
an con trai: "Lần này con về Mỹ, ba sẽ chuyển cho con một nửa
cổ phần của ba, con đã vất vả nhiều năm rồi, nghỉ ngơi một thời
gian cũng không phải chuyện xấu."
Lãnh Thần Cẩm và Lan Hoa đều rất cởi mở, tiền bạc từ lâu chỉ là
con số đối với họ, cuộc sống ngắn ngủi, vậy tại sao không đi du
lịch vòng quanh thế giới, thưởng thức những món ăn ngon,
thưởng thức cảnh đẹp và ở bên gia đình, Lãnh Thần Cẩm thích
lối sống này hơn là phải mắc kẹt trong một văn phòng cao tầng,
ngày ngày lo lắng về hoạt động của cả một tập đoàn.
Về việc kế thừa nhà họ Lãnh, bản thân Lãnh Thần Cẩm chưa
từng nghĩ đến, mặc dù trước đó ông đã hy vọng con trai mình có
thể kế thừa, nhưng khi Quý Liên Hoắc xuất hiện, Lãnh Thần Cẩm
nhìn thấy gương mặt giống em trai như cùng một khuôn đúc ra
thì không thể nhẫn tâm được, càng không muốn con mình cùng
đứa con duy nhất của em trai tranh giành quyền thừa kế đến lúc
một mất một còn.
Bây giờ Lãnh Tu Minh muốn rút lui, Lãnh Thần Cẩm không biết vì
sao lại thấy gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng trút xuống. Chỉ
tiếc khi mọi chuẩn bị mà con trai đã làm để trở thành người thừa
kế nhà họ Lãnh đều tan thành mây khói, nhưng những gì con
trai học được cũng không phải là vô ích, nó đã thành lập một
công ty điện thoại di động, thành tích cũng không tệ, chẳng qua
là gặp phải Quý Liên Hoắc mới có khoảng cách lớn như vậy.
Nghe câu trả lời của Lãnh Tu Minh, Lãnh Uyển Âm không khỏi
ngạc nhiên: "Anh hai và chị dâu cũng đồng ý?"
"Họ ủng hộ lựa chọn của con." Lãnh Tu Minh cười thoải mái, nhìn
cụ Lãnh bằng ánh mắt kiên định.
Cụ Lãnh nhìn hai đứa cháu rồi gật đầu.
Lựa chọn người thừa kế nhà họ Lãnh không phải là chuyện nhỏ,
nên ngày hôm sau cụ Lãnh đã dẫn Lãnh Tu Minh và Quý Liên
Hoắc lên chuyên cơ sang Mỹ.
Quý Liên Hoắc xin nghỉ học, công việc hàng ngày của Huxin và
khách sạn để cho phó tổng giám đốc lo liệu.
Vương Chiêu Mưu dường như đã trở lại khoảng thời gian Quý
Liên Hoắc nghỉ hè lần trước, hai người liên lạc bằng điện thoại
xuyên Thái Bình Dương, mỗi lần gọi là kéo dài ít nhất nửa giờ.
Hàng ngày, Quý Liên Hoắc đều có việc phải báo cáo với Vương
Chiêu Mưu, trong đó không thiếu những việc tương đối bí mật
của nhà họ Lãnh, làm anh có ảo giác như mình đã cài gián điệp
vào nhà họ Lãnh, bây giờ tên gián điệp này sắp ngồi lên cái ghế
người thừa kế.
Cho đến một ngày, Vương Chiêu Mưu bất ngờ nhận được cuộc
gọi xuyên Thái Bình Dương của cụ Lãnh, cụ Lãnh muốn nói lại
thôi, cuối cùng trò chuyện bâng quơ với anh vài phút.
Vương Chiêu Mưu khi ấy không hiểu vì sao cụ Lãnh lại gọi điện
cho mình, cho đến tối, Quý Liên Hoắc gọi điện về, giọng điệu ở
đầu dây bên kia đầy lưu luyến: "Chiêu Chiêu, đêm nay em lại mơ
thấy anh... hôm nay ông Lãnh tổ chức đại hội cổ đông, trả lại cổ
phần của ba mẹ ruột cho em, thông báo với họ rằng em trở
thành người thừa kế nhà họ Lãnh..."
Vương Chiêu Mưu ngồi trong phòng làm việc, nhìn vào đống văn
kiện trước mặt, lắng nghe lời Quý Liên Hoắc nói, thỉnh thoảng
đáp lại, một tay cầm ly nước thấm ướt môi.
"Sau cuộc họp, tất cả các cổ đông đều đến chúc mừng em, có
người thậm chí còn đến gần làm thân với em, nói rằng con ông
ta cũng trạc tuổi em, vậy là em nói với ông ta, em có người
yêu." Giọng điệu của Quý Liên Hoắc còn hơi ngại ngùng: "Sau
đó, ông Lãnh hỏi em và anh đã đến đâu rồi. Em lo ông ấy nhúng
tay vào chuyện tình cảm của chúng ta, nên em nói luôn: Con đã
là người của anh Chiêu Mưu rồi."
Vương Chiêu Mưu khựng lại, một tay cầm ly nước, tay còn lại
cầm điện thoại di động, từ từ ngẩng đầu lên.
"Lúc đó các cổ đông vẫn còn trong phòng, có thể là em... vô tình
lớn tiếng một chút, hình như họ đã nghe thấy." Quý Liên Hoắc
nói với giọng hối lỗi.
Vương Chiêu Mưu lặng lẽ đặt ly nước trên tay xuống, đột nhiên
hiểu ra tại sao sáng nay cụ Lãnh lại gọi cho mình.
"Em vốn thuộc về Chiêu Chiêu mà." Quý Liên Hoắc hạ giọng
xuống một chút, như đang thì thầm bên tai người yêu.
Cậu cố tình đấy.
Cậu chỉ muốn mọi người đều biết.
Vương Chiêu Mưu một tay tháo kính, một tay xoa giữa lông mày,
anh gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của cụ Lãnh và các
cổ đông sau khi Quý Liên Hoắc nói vậy. Nhưng cũng tốt, ít nhất
sau lần này, sẽ không ai giới thiệu con cái cùng độ tuổi cho Quý
Liên Hoắc nữa.
Là một trong những cổ đông của nhà họ Lãnh, Lãnh Thần Cẩm
cũng tham dự cuộc họp cổ đông, vừa về đến nhà là phải chia sẻ
ngay với Lan Hoa những gì đã diễn ra trong đại hội cổ đông hôm
nay.
Cụ Lãnh ngồi bất lực trên sô pha trong phòng khách, Lan Hoa
ngồi bên cạnh, tò mò nhìn chồng.
Lãnh Tu Minh cầm theo một chai Coca bước tới, mở nắp trước
mặt mọi người rồi uống ừng ực. Bây giờ họ không thể cấm gã
uống được nữa rồi.
Họp là một việc tiêu hao nhiều thể lực, Quý Liên Hoắc mang một
đĩa sandwich dưới bếp lên, đến ngồi cạnh cụ Lãnh, cúi đầu ăn.
"Em biết không, lão cáo già Smith kia muốn giới thiệu con mình
cho Liên Hoắc, Liên Hoắc chỉ lạnh lùng đáp tôi có người yêu.
Smith không muốn bỏ cuộc, còn ba ngồi bên cạnh thì tiếp lời,
cười hỏi Liên Hoắc và người yêu đã đến đâu rồi, Liên Hoắc thế
mà nghiêm túc nhìn ba, nói rằng nó đã là người của người ta rồi,
nói rất lớn, trời đất ơi, cả phòng họp đều nghe thấy, mặt Smith
gần như xanh mét!"
Lan Hoa nghe vậy không nhịn được bật cười, nhìn Quý Liên Hoắc
với ánh mắt khác thường, nhướng mày liên hồi: "Thật sao, Liên
Hoắc, cả nhà sắp được gặp người yêu của con chưa?"
Quý Liên Hoắc cúi đầu ăn sandwich, không nói một lời, chỉ có tai
là đỏ lên.
Lãnh Tu Minh nghe vậy, không chút do dự cười lớn rồi quay lại
nhìn mẹ mình: "Mẹ, con đảm bảo với mẹ rằng chắc chắn là giả."
"Hả?" Lan Hoa tò mò mở to mắt.
"Em họ con ấy à, còn kém xa lắm." Lãnh Tu Minh nhấp một
ngụm Coca, trong mắt tràn đầy ý cười, trực tiếp vạch trần bộ
mặt thật của Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc ngước mắt nhìn Lãnh Tu Minh rồi ăn miếng
sandwich cuối cùng trên đĩa.
"Có thể hiểu được mà." Lãnh Thần Cẩm giải thích thay Quý Liên
Hoắc: "Tư tưởng của nước Hoa khác của Mỹ, thường thì sau khi
kết hôn mới gần gũi nhau, Liên Hoắc vẫn còn đi học, còn sớm
lắm."
"Cũng phải." Lãnh Tu Minh nhìn Quý Liên Hoắc cười: "Em họ còn
nhỏ, đừng lo, cứ từ từ."
Nhìn Lãnh Tu Minh, Quý Liên Hoắc chợt cảm thấy có nguy cơ.
Chiêu Chiêu rất tốt, cậu biết rõ hơn ai hết. Quý Liên Hoắc không
bao giờ quên hình ảnh Lãnh Tu Minh cầm bó hoa lớn, mặc bộ
vest đắt tiền, cười rạng rỡ bên ngoài biệt thự, kiên nhẫn chờ đợi
Vương Chiêu Mưu.
Quý Liên Hoắc nhìn Lãnh Tu Minh, mặt vô cảm bóp bẹp hộp
đựng sandwich ném vào thùng rác, nhanh chóng lên lầu, vào
phòng, nóng lòng lấy điện thoại ra.
Nhìn dáng vẻ của Quý Liên Hoắc, Lãnh Tu Minh đắc ý uống
Coca, rồi phát hiện cha mẹ đang nhìn mình thì hào phóng xòe
tay. "Lúc ở nước Hoa, con từng theo đuổi người mà em họ
thích."
"Wow." Lan Hoa kinh ngạc dựa lưng vào ghế, cùng lúc đó, trong
mắt còn lóe lên tia sáng tò mò.
"Lúc đó con không biết em họ cũng thích người ta." Lãnh Tu
Minh không khỏi mỉm cười khi nhớ lại chuyện cũ. "Đó là người
xuất chúng nhất với đôi mắt đẹp nhất mà con từng gặp, khí chất
ấy làm con say mê."
Lần này ngay cả Lãnh Thần Cẩm cũng không thể không ngồi sát
lại bên vợ, cùng nhau nhìn con trai.
Cụ Lãnh nhìn mấy người kia, cười với vẻ bất đắc dĩ.
"Đáng tiếc là không có duyên với nhau." Lãnh Tu Minh uống
Coca, ngẩng đầu thở dài, nói một cách hài hước. "Người ta chỉ
thích kiểu như em họ, có thể con không phải gu của người ta,
không biết khi nào người ta muốn thay đổi khẩu vị, có thể gọi
cho con không nhỉ."
Nhìn vẻ mặt buồn rười rượi của con trai, Lan Hoa bật cười thành
tiếng, Lãnh Thần Cẩm vỗ nhẹ vào lưng vợ, ra hiệu đừng cười to
quá.
Quý Liên Hoắc ban đầu nghĩ rằng sau khi tham dự đại hội cổ
đông là có thể trở về nước Hoa, nhưng không ngờ đêm đó cụ
Lãnh đột nhiên ho ra máu, được đưa thẳng đến bệnh viện tư
nhân của nhà họ Lãnh. Bác sĩ nói với những người đang lo lắng
chờ đợi bên ngoài rằng cụ Lãnh bị u phổi, cần phải mổ ngay.
Trước khi phẫu thuật, cụ Lãnh gọi Quý Liên Hoắc vào phòng
bệnh, không ai biết ông cụ nói gì với cậu, nhưng khi Quý Liên
Hoắc bước ra thì vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Đèn phòng mổ mãi bật sáng, người nhà họ Lãnh ngồi ở phòng
chờ, Lãnh Thần Cẩm nắm chặt tay Lan Hoa, Lãnh Tu Minh đi đi
lại lại trong phòng chờ. Quý Liên Hoắc ngồi một mình trên sô
pha trong phòng chờ, nhìn xuống điện thoại trên tay.
"Ba thế nào rồi!" Lãnh Uyển Âm từ nước Hoa vội vã chạy đến,
xông vào bệnh viện, tóc còn không kịp chải, vẫn rối bù sau lưng,
khi nhìn thấy cửa phòng mổ, mắt bà lập tức đỏ hoe
Minh nhìn mọi người, mỉm cười. Lãnh Tu Minh không kể với cha
mẹ về bệnh tình của cụ Lãnh, mà chỉ kể lại những gì chuyên gia
định giá tài sản đã nói về hai công ty.
Lãnh Thần Cẩm và Lan Hoa nghe con trai mô tả khách quan tình
hình hiện tại, hai người bàn bạc một lát, đồng ý với cách làm của
con trai. Khoảng cách hơn một tỷ không dễ thu hẹp lại, xét theo
đà phát triển hiện tại, càng trì hoãn thì khoảng cách sẽ càng lớn.
Lãnh Tu Minh đã có sự chuẩn bị từ lâu trước khi thi đấu nên mới
có thể vượt lên trước Quý Liên Hoắc ngay từ đầu cuộc thi.
Nhưng không ngờ rằng Quý Liên Hoắc chỉ dùng vài tháng để
đuổi kịp Lãnh Tu Minh, thậm chí còn chạy nước rút trong những
ngày Tết, bỏ xa Lãnh Tu Minh. Khoảng cách giữa hai công ty
hiện đã là hơn một tỷ, nếu xu hướng này tiếp tục, đến khi đánh
giá sau nửa năm, khoảng cách có thể sẽ lên đến hai tỷ, thậm chí
là ba tỷ.
Khi đánh giá toàn diện cũng sẽ là lúc Lãnh Tu Minh mất hết thể
diện. Tất cả mọi người đều sẽ thấy Lãnh Tu Minh được hưởng
nền giáo dục chất lượng cao vô cùng tốn kém trong hơn mười
năm trời không bằng nổi Quý Liên Hoắc từ nhỏ đã lang thang
bên ngoài, lăn lộn trong bùn đất.
"Ầy." Lãnh Thần Cẩm cũng thở dài khi nghe con trai giải thích.
"Khi chú con còn sống cũng rất giỏi kinh doanh, có nhiều ý
tưởng hay, con chưa thấy được sự thông minh và kiên định của
chú con đâu, theo những người khác thì đó là một tài năng thiên
bẩm. Lúc đó, ông nội con đã muốn giao cả nhà họ Lãnh cho chú
con, nhưng cũng không để ba mẹ chịu thiệt gì, ba và cô con đều
có cổ phần, còn cười nói rằng để chú con vất vả lao động, chúng
ta chỉ cần nằm im hưởng cổ tức."
Trong Lãnh Thần Cẩm đầy hoài niệm: "Quý Liên Hoắc hiện tại rất
giống chú của con, đầu óc thông minh hơn, nói ít nhưng làm
nhiều, quyết đoán, sẵn sàng chấp nhận rủi ro. Xét theo tình hình
hiện tại, nếu nhà họ Lãnh giao vào tay nó, trong tương lai có thể
phát triển tốt hơn, ông nội con đã già rồi, chỉ cần giúp nó tiếp
quản công việc kinh doanh của nhà họ Lãnh càng sớm càng tốt,
sau đó có thể nghỉ hưu, tận hưởng cuộc sống yên bình rồi."
"Tu Minh, hãy giữ thái độ tích cực." Lan Hoa cũng nói với con
trai: "Thắng là chuyện bình thường, thua cũng vậy, nếu con có
thể chấp nhận thất bại một cách bình thản thì con đã thành
công."
"Đúng vậy, con là đứa con duy nhất của ba mẹ, toàn bộ cổ phần
ba mẹ nắm giữ sẽ thuộc về con." Lãnh Thần Cẩm cố gắng trấn
an con trai: "Lần này con về Mỹ, ba sẽ chuyển cho con một nửa
cổ phần của ba, con đã vất vả nhiều năm rồi, nghỉ ngơi một thời
gian cũng không phải chuyện xấu."
Lãnh Thần Cẩm và Lan Hoa đều rất cởi mở, tiền bạc từ lâu chỉ là
con số đối với họ, cuộc sống ngắn ngủi, vậy tại sao không đi du
lịch vòng quanh thế giới, thưởng thức những món ăn ngon,
thưởng thức cảnh đẹp và ở bên gia đình, Lãnh Thần Cẩm thích
lối sống này hơn là phải mắc kẹt trong một văn phòng cao tầng,
ngày ngày lo lắng về hoạt động của cả một tập đoàn.
Về việc kế thừa nhà họ Lãnh, bản thân Lãnh Thần Cẩm chưa
từng nghĩ đến, mặc dù trước đó ông đã hy vọng con trai mình có
thể kế thừa, nhưng khi Quý Liên Hoắc xuất hiện, Lãnh Thần Cẩm
nhìn thấy gương mặt giống em trai như cùng một khuôn đúc ra
thì không thể nhẫn tâm được, càng không muốn con mình cùng
đứa con duy nhất của em trai tranh giành quyền thừa kế đến lúc
một mất một còn.
Bây giờ Lãnh Tu Minh muốn rút lui, Lãnh Thần Cẩm không biết vì
sao lại thấy gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng trút xuống. Chỉ
tiếc khi mọi chuẩn bị mà con trai đã làm để trở thành người thừa
kế nhà họ Lãnh đều tan thành mây khói, nhưng những gì con
trai học được cũng không phải là vô ích, nó đã thành lập một
công ty điện thoại di động, thành tích cũng không tệ, chẳng qua
là gặp phải Quý Liên Hoắc mới có khoảng cách lớn như vậy.
Nghe câu trả lời của Lãnh Tu Minh, Lãnh Uyển Âm không khỏi
ngạc nhiên: "Anh hai và chị dâu cũng đồng ý?"
"Họ ủng hộ lựa chọn của con." Lãnh Tu Minh cười thoải mái, nhìn
cụ Lãnh bằng ánh mắt kiên định.
Cụ Lãnh nhìn hai đứa cháu rồi gật đầu.
Lựa chọn người thừa kế nhà họ Lãnh không phải là chuyện nhỏ,
nên ngày hôm sau cụ Lãnh đã dẫn Lãnh Tu Minh và Quý Liên
Hoắc lên chuyên cơ sang Mỹ.
Quý Liên Hoắc xin nghỉ học, công việc hàng ngày của Huxin và
khách sạn để cho phó tổng giám đốc lo liệu.
Vương Chiêu Mưu dường như đã trở lại khoảng thời gian Quý
Liên Hoắc nghỉ hè lần trước, hai người liên lạc bằng điện thoại
xuyên Thái Bình Dương, mỗi lần gọi là kéo dài ít nhất nửa giờ.
Hàng ngày, Quý Liên Hoắc đều có việc phải báo cáo với Vương
Chiêu Mưu, trong đó không thiếu những việc tương đối bí mật
của nhà họ Lãnh, làm anh có ảo giác như mình đã cài gián điệp
vào nhà họ Lãnh, bây giờ tên gián điệp này sắp ngồi lên cái ghế
người thừa kế.
Cho đến một ngày, Vương Chiêu Mưu bất ngờ nhận được cuộc
gọi xuyên Thái Bình Dương của cụ Lãnh, cụ Lãnh muốn nói lại
thôi, cuối cùng trò chuyện bâng quơ với anh vài phút.
Vương Chiêu Mưu khi ấy không hiểu vì sao cụ Lãnh lại gọi điện
cho mình, cho đến tối, Quý Liên Hoắc gọi điện về, giọng điệu ở
đầu dây bên kia đầy lưu luyến: "Chiêu Chiêu, đêm nay em lại mơ
thấy anh... hôm nay ông Lãnh tổ chức đại hội cổ đông, trả lại cổ
phần của ba mẹ ruột cho em, thông báo với họ rằng em trở
thành người thừa kế nhà họ Lãnh..."
Vương Chiêu Mưu ngồi trong phòng làm việc, nhìn vào đống văn
kiện trước mặt, lắng nghe lời Quý Liên Hoắc nói, thỉnh thoảng
đáp lại, một tay cầm ly nước thấm ướt môi.
"Sau cuộc họp, tất cả các cổ đông đều đến chúc mừng em, có
người thậm chí còn đến gần làm thân với em, nói rằng con ông
ta cũng trạc tuổi em, vậy là em nói với ông ta, em có người
yêu." Giọng điệu của Quý Liên Hoắc còn hơi ngại ngùng: "Sau
đó, ông Lãnh hỏi em và anh đã đến đâu rồi. Em lo ông ấy nhúng
tay vào chuyện tình cảm của chúng ta, nên em nói luôn: Con đã
là người của anh Chiêu Mưu rồi."
Vương Chiêu Mưu khựng lại, một tay cầm ly nước, tay còn lại
cầm điện thoại di động, từ từ ngẩng đầu lên.
"Lúc đó các cổ đông vẫn còn trong phòng, có thể là em... vô tình
lớn tiếng một chút, hình như họ đã nghe thấy." Quý Liên Hoắc
nói với giọng hối lỗi.
Vương Chiêu Mưu lặng lẽ đặt ly nước trên tay xuống, đột nhiên
hiểu ra tại sao sáng nay cụ Lãnh lại gọi cho mình.
"Em vốn thuộc về Chiêu Chiêu mà." Quý Liên Hoắc hạ giọng
xuống một chút, như đang thì thầm bên tai người yêu.
Cậu cố tình đấy.
Cậu chỉ muốn mọi người đều biết.
Vương Chiêu Mưu một tay tháo kính, một tay xoa giữa lông mày,
anh gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của cụ Lãnh và các
cổ đông sau khi Quý Liên Hoắc nói vậy. Nhưng cũng tốt, ít nhất
sau lần này, sẽ không ai giới thiệu con cái cùng độ tuổi cho Quý
Liên Hoắc nữa.
Là một trong những cổ đông của nhà họ Lãnh, Lãnh Thần Cẩm
cũng tham dự cuộc họp cổ đông, vừa về đến nhà là phải chia sẻ
ngay với Lan Hoa những gì đã diễn ra trong đại hội cổ đông hôm
nay.
Cụ Lãnh ngồi bất lực trên sô pha trong phòng khách, Lan Hoa
ngồi bên cạnh, tò mò nhìn chồng.
Lãnh Tu Minh cầm theo một chai Coca bước tới, mở nắp trước
mặt mọi người rồi uống ừng ực. Bây giờ họ không thể cấm gã
uống được nữa rồi.
Họp là một việc tiêu hao nhiều thể lực, Quý Liên Hoắc mang một
đĩa sandwich dưới bếp lên, đến ngồi cạnh cụ Lãnh, cúi đầu ăn.
"Em biết không, lão cáo già Smith kia muốn giới thiệu con mình
cho Liên Hoắc, Liên Hoắc chỉ lạnh lùng đáp tôi có người yêu.
Smith không muốn bỏ cuộc, còn ba ngồi bên cạnh thì tiếp lời,
cười hỏi Liên Hoắc và người yêu đã đến đâu rồi, Liên Hoắc thế
mà nghiêm túc nhìn ba, nói rằng nó đã là người của người ta rồi,
nói rất lớn, trời đất ơi, cả phòng họp đều nghe thấy, mặt Smith
gần như xanh mét!"
Lan Hoa nghe vậy không nhịn được bật cười, nhìn Quý Liên Hoắc
với ánh mắt khác thường, nhướng mày liên hồi: "Thật sao, Liên
Hoắc, cả nhà sắp được gặp người yêu của con chưa?"
Quý Liên Hoắc cúi đầu ăn sandwich, không nói một lời, chỉ có tai
là đỏ lên.
Lãnh Tu Minh nghe vậy, không chút do dự cười lớn rồi quay lại
nhìn mẹ mình: "Mẹ, con đảm bảo với mẹ rằng chắc chắn là giả."
"Hả?" Lan Hoa tò mò mở to mắt.
"Em họ con ấy à, còn kém xa lắm." Lãnh Tu Minh nhấp một
ngụm Coca, trong mắt tràn đầy ý cười, trực tiếp vạch trần bộ
mặt thật của Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc ngước mắt nhìn Lãnh Tu Minh rồi ăn miếng
sandwich cuối cùng trên đĩa.
"Có thể hiểu được mà." Lãnh Thần Cẩm giải thích thay Quý Liên
Hoắc: "Tư tưởng của nước Hoa khác của Mỹ, thường thì sau khi
kết hôn mới gần gũi nhau, Liên Hoắc vẫn còn đi học, còn sớm
lắm."
"Cũng phải." Lãnh Tu Minh nhìn Quý Liên Hoắc cười: "Em họ còn
nhỏ, đừng lo, cứ từ từ."
Nhìn Lãnh Tu Minh, Quý Liên Hoắc chợt cảm thấy có nguy cơ.
Chiêu Chiêu rất tốt, cậu biết rõ hơn ai hết. Quý Liên Hoắc không
bao giờ quên hình ảnh Lãnh Tu Minh cầm bó hoa lớn, mặc bộ
vest đắt tiền, cười rạng rỡ bên ngoài biệt thự, kiên nhẫn chờ đợi
Vương Chiêu Mưu.
Quý Liên Hoắc nhìn Lãnh Tu Minh, mặt vô cảm bóp bẹp hộp
đựng sandwich ném vào thùng rác, nhanh chóng lên lầu, vào
phòng, nóng lòng lấy điện thoại ra.
Nhìn dáng vẻ của Quý Liên Hoắc, Lãnh Tu Minh đắc ý uống
Coca, rồi phát hiện cha mẹ đang nhìn mình thì hào phóng xòe
tay. "Lúc ở nước Hoa, con từng theo đuổi người mà em họ
thích."
"Wow." Lan Hoa kinh ngạc dựa lưng vào ghế, cùng lúc đó, trong
mắt còn lóe lên tia sáng tò mò.
"Lúc đó con không biết em họ cũng thích người ta." Lãnh Tu
Minh không khỏi mỉm cười khi nhớ lại chuyện cũ. "Đó là người
xuất chúng nhất với đôi mắt đẹp nhất mà con từng gặp, khí chất
ấy làm con say mê."
Lần này ngay cả Lãnh Thần Cẩm cũng không thể không ngồi sát
lại bên vợ, cùng nhau nhìn con trai.
Cụ Lãnh nhìn mấy người kia, cười với vẻ bất đắc dĩ.
"Đáng tiếc là không có duyên với nhau." Lãnh Tu Minh uống
Coca, ngẩng đầu thở dài, nói một cách hài hước. "Người ta chỉ
thích kiểu như em họ, có thể con không phải gu của người ta,
không biết khi nào người ta muốn thay đổi khẩu vị, có thể gọi
cho con không nhỉ."
Nhìn vẻ mặt buồn rười rượi của con trai, Lan Hoa bật cười thành
tiếng, Lãnh Thần Cẩm vỗ nhẹ vào lưng vợ, ra hiệu đừng cười to
quá.
Quý Liên Hoắc ban đầu nghĩ rằng sau khi tham dự đại hội cổ
đông là có thể trở về nước Hoa, nhưng không ngờ đêm đó cụ
Lãnh đột nhiên ho ra máu, được đưa thẳng đến bệnh viện tư
nhân của nhà họ Lãnh. Bác sĩ nói với những người đang lo lắng
chờ đợi bên ngoài rằng cụ Lãnh bị u phổi, cần phải mổ ngay.
Trước khi phẫu thuật, cụ Lãnh gọi Quý Liên Hoắc vào phòng
bệnh, không ai biết ông cụ nói gì với cậu, nhưng khi Quý Liên
Hoắc bước ra thì vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Đèn phòng mổ mãi bật sáng, người nhà họ Lãnh ngồi ở phòng
chờ, Lãnh Thần Cẩm nắm chặt tay Lan Hoa, Lãnh Tu Minh đi đi
lại lại trong phòng chờ. Quý Liên Hoắc ngồi một mình trên sô
pha trong phòng chờ, nhìn xuống điện thoại trên tay.
"Ba thế nào rồi!" Lãnh Uyển Âm từ nước Hoa vội vã chạy đến,
xông vào bệnh viện, tóc còn không kịp chải, vẫn rối bù sau lưng,
khi nhìn thấy cửa phòng mổ, mắt bà lập tức đỏ hoe
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro