Chương 152
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Quầy lễ tân tập đoàn Vương Thị, lễ tân không thể ngừng nhìn
người đang ngồi ở phòng chờ trước mặt, cảm thấy áp lực như
núi.
Khi người này còn theo sếp Vương vào làm việc trong công ty, ai
mà ngờ được rằng thiếu niên im lặng cô đơn ngày đó giờ đây lại
là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lãnh Thị. Là nhà họ
Lãnh đấy, quy mô mà mười tập đoàn Vương Thị cũng không thể
sánh kịp. Lễ tân lén kiểm tra trên máy tính, thấy nhiều người nói
nhà họ Lãnh giàu sánh ngang với một quốc gia, tiền bạc và
quyền lực của họ vượt xa trí tưởng tượng của người thường.
Lễ tân hít một hơi thật sâu, liếc nhìn phía đối diện rồi nhanh
chóng quay đi. Ngoài nhà họ Lãnh ra, Huxin do cậu sáng lập
cũng rất thành công, bây giờ hầu như mọi người xung quanh
đều có Huxin trên điện thoại di động. Tại sao trên đời lại có một
người thông minh mà gia thế tốt như vậy, chỉ cần trao cho một
chút cơ hội thì cậu có thể làm được những việc mà người thường
không làm được.
Gần đến giờ tan làm, một vài nhân viên tập đoàn Vương Thị đi
ngang qua nhìn thấy thanh niên đang ở phòng chờ, không nhịn
được mà liếc nhìn thêm vài lần. Người thừa kế nhà họ Lãnh,
cũng là tổng giám đốc của Huxin, đã đến đón sếp Vương về nhà
sau giờ làm việc được một tuần liền rồi, không cần giải thích
cũng hiểu ý nghĩa là gì.
Thanh niên này hiện giờ dường như đã hoàn toàn lột xác, thoát
khỏi giai đoạn thiếu niên, trên người là bộ vest tối màu cao cấp
được may thủ công, trên khuôn mặt với đường nét sắc sảo
không có biểu cảm gì, lông mày rậm, đôi mắt đen sâu thẳm, đôi
môi mỏng hơi trễ xuống, thể hiện sự xa cách và hờ hững, chỉ
ngồi đó thôi đã mang lại áp lực kinh khủng. Những nhân viên tan
làm đi ngang qua đều vô thức hạ giọng, đi nhanh qua khu vực
này, cả đại sảnh hoàn toàn chìm trong im lặng.
Thời gian dần trôi qua, lễ tân đã thu dọn đồ đạc, liên tục nhìn
đồng hồ, đối diện có một vị sát thần đang ngồi, chẳng ai chịu
đựng được. Không biết nhân viên của Huxin sống thế nào nữa,
nói thật là sếp Vương nhà mình vẫn tốt hơn, được ngắm nhìn
người đẹp là đã thấy vui mắt rồi, muốn nhìn thêm mấy lần nữa
ấy chứ. Trong lúc đang nghĩ đến sếp Vương, lễ tân thấy người
ngồi đối diện đột nhiên đứng dậy, bước nhanh về một hướng.
Vương Chiêu Mưu vừa bước ra khỏi thang máy riêng đã thấy
Quý Liên Hoắc đi về phía mình, mắt sáng ngời, môi nở nụ cười.
"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc cười, nhận lấy túi tài liệu từ tay
Vương Chiêu Mưu: "Hôm nay có mệt không?"
"Cũng tạm." Ánh mắt Vương Chiêu Mưu có vẻ như đang nghiền
ngẫm, bây giờ mỗi lần nhìn thấy Quý Liên Hoắc là anh sẽ nhớ lại
lời cậu nói trong phòng làm việc vài ngày trước, rằng cậu cần
phải chuẩn bị trước.
Và trong nhiều ngày liên tục, Vương Chiêu Mưu có thể cảm nhận
rõ ràng rằng Quý Liên Hoắc thực sự đang chuẩn bị gì đó. Cậu
vẫn đi làm đúng giờ, buổi chiều đến sớm đợi anh ở tập đoàn
Vương Thị, cùng anh về nhà, hành vi thường ngày vẫn không
thay đổi, nhưng có thể thấy rõ trạng thái tinh thần của Quý Liên
Hoắc có sự khác biệt. Mặc dù Vương Chiêu Mưu không có kinh
nghiệm thực tế, nhưng nhờ mạng không dây và 5G phổ biến
trong tương lai, những video muốn xem vẫn có thể rất mượt mà.
Việc này quả thật cần phải chuẩn bị, nhưng sẽ không mất nhiều
thời gian đến vậy.
Bước ra khỏi tập đoàn Vương Thị, Quý Liên Hoắc nhanh chóng
mở cửa xe, Vương Chiêu Mưu bước vào, vẻ mặt vẫn bình
thường.
Quý Liên Hoắc ngồi xuống bên cạnh Vương Chiêu Mưu, nghiêng
người dán sát vào anh, đặt túi tài liệu sang một bên, nắm tay
anh, ánh mắt dừng lại trên mặt anh, vô thức liếm môi dưới
nhưng không hề hôn trộm, đột nhiên trở nên ngoan ngoãn đến
mức không thể tin được.
Ngay cả tài xế cũng nhận thấy mấy ngày nay Quý Liên Hoắc rất
khác. Ngày xưa, Tiểu Quý ngồi cạnh sếp là thế nào cũng muốn
dính chặt vào sếp, cởi áo vest ra trùm lên che để thân mật dưới
lớp vải, đến khi lấy áo vest xuống, sếp thế nào thì chưa nói, Tiểu
Quý thì chắc chắn là đỏ bừng cả người, như thể vừa bị luộc chín.
Nhưng mấy ngày nay, Tiểu Quý rất kiềm chế, dù không hề rời
mắt khỏi sếp nhưng thái độ lại rất dè dặt, như đang chuẩn bị có
động thái lớn nào đó, hoặc như sợ làm sếp sợ, luôn có một kiểu
ngoan ngoãn như đối diện với ban lãnh đạo xuống kiểm tra. Tài
xế không thể biết chính xác vấn đề là gì, nhưng cảm thấy có
chuyện gì rất lớn sắp xảy ra.
Vào giờ cao điểm, kẹt xe đã trở thành chuyện thường ngày ở Tô
Thành, tiếng còi xe liên tục vang lên inh ỏi. Vương Chiêu Mưu
quay đầu nhìn lại, phát hiện Quý Liên Hoắc đang nhìn về một nơi
rồi vội vàng dời mắt. Anh nhìn theo tầm mắt của Quý Liên Hoắc,
thấy một cửa hàng bán đồ người lớn.
Quý Liên Hoắc nhận ra nơi mình đang nhìn vào bị Vương Chiêu
Mưu phát hiện, tai lập tức đỏ bừng, hoảng hốt giơ tay lên, giấu
đầu hở đuôi muốn che mắt anh: "Anh Chiêu Mưu, em không
phải..."
"Chúng ta đều là người lớn rồi." Vương Chiêu Mưu mỉm cười,
nhìn Quý Liên Hoắc một cách tự nhiên: "Không cần phải giấu
giếm."
Mặt Quý Liên Hoắc cũng đỏ lên, ánh mắt vô thức tránh đi, không
dám nhìn thẳng vào người yêu.
Vương Chiêu Mưu liếc nhìn cửa hàng ven đường rồi nhìn lại Quý
Liên Hoắc với vẻ mặt bình thản: "Biết dùng không?"
Vừa rồi Vương Chiêu Mưu suy nghĩ hồi lâu, tự hỏi tại sao Quý
Liên Hoắc lại mất nhiều thời gian chuẩn bị như vậy. Nhưng ngay
lúc này, vấn đề dường như tự nhiên xuất hiện. Mua một thứ gì
đó thì nhanh, nhưng học cách sử dụng nó thì lại mất thời gian.
Vả lại nền giáo dục ở nước Hoa rất ít đề cập đến khía cạnh này,
gần như là một lỗ hổng kiến thức, Quý Liên Hoắc tự mình tìm
hiểu thì chắc chắn không dễ, đôi khi có thể mắc lỗi mà không hề
nhận ra.
Khuôn mặt vốn đã đỏ bừng của Quý Liên Hoắc lại càng đỏ hơn
khi nghe Vương Chiêu Mưu hỏi câu hỏi này. Chiêu Chiêu hỏi
mình... có biết dùng không. Quý Liên Hoắc cúi đầu không dám
nhìn anh, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở. Khi dòng xe cộ bắt
đầu di chuyển chầm chậm, Quý Liên Hoắc ngẩng đầu lên, khi
quay lại thì phát hiện anh vẫn đang nhìn mình, như thể đang chờ
đợi câu trả lời cho câu hỏi trước đó.
Cảm xúc vừa mới dịu lại của Quý Liên Hoắc lập tức bị khuấy
động, sau một hồi vật lộn, cuối cùng cậu cũng thốt ra được vài
chữ: "Em... em không biết."
Quý Liên Hoắc cúi đầu thật thấp, Vương Chiêu Mưu hiểu ra mình
đã nắm được cốt lõi của vấn đề.
"Không sao cả." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn tài xế ở ghế trước,
chậm rãi nghiêng người, ghé sát vào tai Quý Liên Hoắc, hạ
giọng: "Tôi có thể dạy em."
Vai Quý Liên Hoắc khẽ run, cậu biết rõ anh Chiêu Mưu đã dạy
mình rất nhiều thứ. Bây giờ Chiêu Chiêu sẽ dạy mình thêm nhiều
hơn nữa. Quý Liên Hoắc gần như không nhịn được, vội vàng ôm
chặt lấy anh, đè xuống không ngừng hôn, như một lữ khách
đang vô cùng khát nước, đang uống dòng suối ngọt ngào duy
nhất trước mặt mình.
Chiếc xe dừng lại trước biệt thự, Quý Liên Hoắc bước xuống xe
với khuôn mặt đỏ bừng, chiếc áo vest may tay cao cấp quấn
quanh eo, mở cửa cho Vương Chiêu Mưu, nắm chặt tay anh đi
vào biệt thự.
Chủ động đề nghị hướng dẫn rất hữu ích, ngày hôm sau Vương
Chiêu Mưu nhận được đơn xin nghỉ phép từ chị Trình. Thấy biểu
hiện của chị Trình, anh đã biết đây chính là ý đồ của Quý Liên
Hoắc.
Đồng ý cho chị Trình nghỉ phép xong, Vương Chiêu Mưu đi làm
như thường lệ, khi gần đến giờ tan làm buổi chiều, anh nhận
được tin nhắn của Quý Liên Hoắc đúng như dự kiến.
[Anh Chiêu Mưu, xin lỗi, hôm nay em có việc quan trọng phải
làm nên không thể đón anh được, em nhất định sẽ đền bù.]
Vương Chiêu Mưu tắt điện thoại, im lặng hồi lâu rồi rời khỏi công
ty đúng giờ. Đường đi hôm nay thông suốt bất ngờ, tâm trạng
của Vương Chiêu Mưu lại hơi phức tạp.
Tài xế đang thắc mắc về tình hình đường sá hôm nay thì nghe
thấy tiếng của sếp vọng đến từ phía sau.
"Dừng lại phía trước."
Tài xế dừng xe ở phía trước, thấy sếp xuống xe đi thẳng đến
tiệm rượu trước mặt, một lát sau quay lại với một hộp quà.
"Lái chậm thôi." Vương Chiêu Mưu dặn dò tài xế xong thì mở
hộp quà, đầu ngón tay vuốt ve chai rượu một lúc, anh lấy rượu
và đồ khui rượu ra, rồi mở chai rượu.
Trong xe tràn ngập mùi rượu thơm nồng, tài xế nghệch mặt ra
nhìn qua gương chiếu hậu. Sếp lấy ly rượu của cửa hàng tặng
kèm ra, lau kỹ bằng khăn giấy, tráng lại bằng rượu, rót rượu vào
ly, lắc nhẹ rồi đưa lên môi. Như thể đang kỷ niệm, hay tạm biệt
điều gì đó, tài xế kinh hồn táng đảm nhìn sếp uống từng ly từng
ly liên tục, như đang giải tỏa những cảm xúc trong lòng.
Chiếc xe dừng lại trước biệt thự một lúc, tài xế nhìn Vương Chiêu
Mưu bước ra khỏi xe, tay cầm chai rượu, bước chân vẫn còn khá
vững vàng.
Anh bước vào cổng biệt thự, đổ phần rượu vang đỏ còn lại trong
chai vào bồn hoa. Những cánh hoa nhuốm một ít rượu vang đỏ,
từ từ chảy xuống, nhỏ xuống đất. Vương Chiêu Mưu cúi nhìn,
đặt chai rượu rỗng sang một bên, nhẹ nhàng kéo cà vạt, cởi hai
cúc áo trên cùng.
Mở cửa biệt thự, Vương Chiêu Mưu nhìn thấy một lớp cánh hoa
hồng thật dày nằm rải rác trên mặt đất. Rèm cửa sổ biệt thự
được kéo kín lại, ánh sáng bên trong dịu nhẹ, anh bất giác mỉm
cười khi nhìn thấy Quý Liên Hoắc đang đứng căng thẳng bên
cạnh bàn.
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc bước tới, nhưng không thấy Vương
Chiêu Mưu cởi áo vest ra.
Ánh mắt Vương Chiêu Mưu dừng lại ở bộ vest được chỉnh trang
phẳng phiu và mái tóc chải chuốt cẩn thận của Quý Liên Hoắc,
rồi nhìn vào cúc áo vest của mình. Quý Liên Hoắc hiểu ý ngay,
ngoan ngoãn giơ tay, trên môi nở nụ cười, tiến lên cởi từng cúc
áo của Vương Chiêu Mưu, cởi áo vest của người kia ra, treo lên
móc áo. Cậu lấy dép đến, đuôi mắt Vương Chiêu Mưu vương
chút sắc hồng nhàn nhạt, anh nhìn Quý Liên Hoắc quỳ một chân
xuống thay giày cho mình.
Các món ăn hôm nay hơi khác biệt, cách trình bày cũng rất cẩn
thận, trước đó Vương Chiêu Mưu đã uống rất nhiều rượu vang
đỏ, anh chỉ ăn một chút rồi ngồi nhìn Quý Liên Hoắc cắt thịt bò.
"Chiêu Chiêu, không hợp khẩu vị sao?" Quý Liên Hoắc lo lắng
không thôi: "Nếu anh không thích bít tết và mì ống, vẫn còn
những món khác, toàn là em mới học hết, anh muốn ăn cơm
không? Nồi cơm điện có, hay anh muốn ăn mì? Bây giờ em đi
nấu."
Thấy Quý Liên Hoắc định đứng dậy đi nấu mì, Vương Chiêu Mưu
kéo cậu lại, lắc đầu: "Thế này đủ rồi."
Quý Liên Hoắc vẫn hơi bất an, ngồi xuống chỗ của mình. Vương
Chiêu Mưu cầm đũa lên, ăn thêm vài miếng trước ánh mắt lo
lắng của cậu.
Sau bữa tối, Vương Chiêu Mưu ngồi trên sô pha trong phòng
khách, đối diện với Quý Liên Hoắc, ánh mắt lướt qua lớp cánh
hoa hồng dày trên mặt đất, đôi chân dài nhẹ nhàng bắt chéo.
"Chiêu Chiêu, em... nhảy với anh một lần nữa được không?" Quý
Liên Hoắc đứng trước mặt Vương Chiêu Mưu, nhìn anh một cách
chân thành rồi đưa tay ra mời.
Vương Chiêu Mưu cười, phát hiện ra màn dạo đầu của Quý Liên
Hoắc quả thực là khác biệt.
Âm nhạc đã chuẩn bị từ trước, giai điệu vô cùng nhẹ nhàng, mỗi
bước chân đi qua là cánh hoa hồng lại được hất lên, mùi hoa
hồng tràn ngập phòng khách. Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên
Hoắc, cậu tập trung cao độ đến nỗi mồ hôi túa ra trên trán.
"Đừng căng thẳng." Vương Chiêu Mưu đưa tay nhẹ nhàng lau
mồ hôi trên trán Quý Liên Hoắc, rồi ngẩng đầu hôn lên trán cậu.
"Tôi biết, đây là thứ em chuẩn bị cho điều ước của mình." Vương
Chiêu Mưu nhìn mọi thứ xung quanh: "Tôi rất hài lòng."
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc đột nhiên dừng lại, hít một hơi
thật sâu, quỳ một chân trước mặt Vương Chiêu Mưu, lấy ra một
bó hoa hồng lớn giữa những cánh hoa rải rác như làm ảo thuật,
tay kia lấy từ trong túi áo vest ra một chiếc hộp nhung nhỏ, mở
ra trước mặt anh, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng
lấp lánh.
---
Người dịch: E hèm, sếp nghĩ hơi xa =)) Vấn đề khoảng cách thế
hệ đó anh sếp =))
người đang ngồi ở phòng chờ trước mặt, cảm thấy áp lực như
núi.
Khi người này còn theo sếp Vương vào làm việc trong công ty, ai
mà ngờ được rằng thiếu niên im lặng cô đơn ngày đó giờ đây lại
là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lãnh Thị. Là nhà họ
Lãnh đấy, quy mô mà mười tập đoàn Vương Thị cũng không thể
sánh kịp. Lễ tân lén kiểm tra trên máy tính, thấy nhiều người nói
nhà họ Lãnh giàu sánh ngang với một quốc gia, tiền bạc và
quyền lực của họ vượt xa trí tưởng tượng của người thường.
Lễ tân hít một hơi thật sâu, liếc nhìn phía đối diện rồi nhanh
chóng quay đi. Ngoài nhà họ Lãnh ra, Huxin do cậu sáng lập
cũng rất thành công, bây giờ hầu như mọi người xung quanh
đều có Huxin trên điện thoại di động. Tại sao trên đời lại có một
người thông minh mà gia thế tốt như vậy, chỉ cần trao cho một
chút cơ hội thì cậu có thể làm được những việc mà người thường
không làm được.
Gần đến giờ tan làm, một vài nhân viên tập đoàn Vương Thị đi
ngang qua nhìn thấy thanh niên đang ở phòng chờ, không nhịn
được mà liếc nhìn thêm vài lần. Người thừa kế nhà họ Lãnh,
cũng là tổng giám đốc của Huxin, đã đến đón sếp Vương về nhà
sau giờ làm việc được một tuần liền rồi, không cần giải thích
cũng hiểu ý nghĩa là gì.
Thanh niên này hiện giờ dường như đã hoàn toàn lột xác, thoát
khỏi giai đoạn thiếu niên, trên người là bộ vest tối màu cao cấp
được may thủ công, trên khuôn mặt với đường nét sắc sảo
không có biểu cảm gì, lông mày rậm, đôi mắt đen sâu thẳm, đôi
môi mỏng hơi trễ xuống, thể hiện sự xa cách và hờ hững, chỉ
ngồi đó thôi đã mang lại áp lực kinh khủng. Những nhân viên tan
làm đi ngang qua đều vô thức hạ giọng, đi nhanh qua khu vực
này, cả đại sảnh hoàn toàn chìm trong im lặng.
Thời gian dần trôi qua, lễ tân đã thu dọn đồ đạc, liên tục nhìn
đồng hồ, đối diện có một vị sát thần đang ngồi, chẳng ai chịu
đựng được. Không biết nhân viên của Huxin sống thế nào nữa,
nói thật là sếp Vương nhà mình vẫn tốt hơn, được ngắm nhìn
người đẹp là đã thấy vui mắt rồi, muốn nhìn thêm mấy lần nữa
ấy chứ. Trong lúc đang nghĩ đến sếp Vương, lễ tân thấy người
ngồi đối diện đột nhiên đứng dậy, bước nhanh về một hướng.
Vương Chiêu Mưu vừa bước ra khỏi thang máy riêng đã thấy
Quý Liên Hoắc đi về phía mình, mắt sáng ngời, môi nở nụ cười.
"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc cười, nhận lấy túi tài liệu từ tay
Vương Chiêu Mưu: "Hôm nay có mệt không?"
"Cũng tạm." Ánh mắt Vương Chiêu Mưu có vẻ như đang nghiền
ngẫm, bây giờ mỗi lần nhìn thấy Quý Liên Hoắc là anh sẽ nhớ lại
lời cậu nói trong phòng làm việc vài ngày trước, rằng cậu cần
phải chuẩn bị trước.
Và trong nhiều ngày liên tục, Vương Chiêu Mưu có thể cảm nhận
rõ ràng rằng Quý Liên Hoắc thực sự đang chuẩn bị gì đó. Cậu
vẫn đi làm đúng giờ, buổi chiều đến sớm đợi anh ở tập đoàn
Vương Thị, cùng anh về nhà, hành vi thường ngày vẫn không
thay đổi, nhưng có thể thấy rõ trạng thái tinh thần của Quý Liên
Hoắc có sự khác biệt. Mặc dù Vương Chiêu Mưu không có kinh
nghiệm thực tế, nhưng nhờ mạng không dây và 5G phổ biến
trong tương lai, những video muốn xem vẫn có thể rất mượt mà.
Việc này quả thật cần phải chuẩn bị, nhưng sẽ không mất nhiều
thời gian đến vậy.
Bước ra khỏi tập đoàn Vương Thị, Quý Liên Hoắc nhanh chóng
mở cửa xe, Vương Chiêu Mưu bước vào, vẻ mặt vẫn bình
thường.
Quý Liên Hoắc ngồi xuống bên cạnh Vương Chiêu Mưu, nghiêng
người dán sát vào anh, đặt túi tài liệu sang một bên, nắm tay
anh, ánh mắt dừng lại trên mặt anh, vô thức liếm môi dưới
nhưng không hề hôn trộm, đột nhiên trở nên ngoan ngoãn đến
mức không thể tin được.
Ngay cả tài xế cũng nhận thấy mấy ngày nay Quý Liên Hoắc rất
khác. Ngày xưa, Tiểu Quý ngồi cạnh sếp là thế nào cũng muốn
dính chặt vào sếp, cởi áo vest ra trùm lên che để thân mật dưới
lớp vải, đến khi lấy áo vest xuống, sếp thế nào thì chưa nói, Tiểu
Quý thì chắc chắn là đỏ bừng cả người, như thể vừa bị luộc chín.
Nhưng mấy ngày nay, Tiểu Quý rất kiềm chế, dù không hề rời
mắt khỏi sếp nhưng thái độ lại rất dè dặt, như đang chuẩn bị có
động thái lớn nào đó, hoặc như sợ làm sếp sợ, luôn có một kiểu
ngoan ngoãn như đối diện với ban lãnh đạo xuống kiểm tra. Tài
xế không thể biết chính xác vấn đề là gì, nhưng cảm thấy có
chuyện gì rất lớn sắp xảy ra.
Vào giờ cao điểm, kẹt xe đã trở thành chuyện thường ngày ở Tô
Thành, tiếng còi xe liên tục vang lên inh ỏi. Vương Chiêu Mưu
quay đầu nhìn lại, phát hiện Quý Liên Hoắc đang nhìn về một nơi
rồi vội vàng dời mắt. Anh nhìn theo tầm mắt của Quý Liên Hoắc,
thấy một cửa hàng bán đồ người lớn.
Quý Liên Hoắc nhận ra nơi mình đang nhìn vào bị Vương Chiêu
Mưu phát hiện, tai lập tức đỏ bừng, hoảng hốt giơ tay lên, giấu
đầu hở đuôi muốn che mắt anh: "Anh Chiêu Mưu, em không
phải..."
"Chúng ta đều là người lớn rồi." Vương Chiêu Mưu mỉm cười,
nhìn Quý Liên Hoắc một cách tự nhiên: "Không cần phải giấu
giếm."
Mặt Quý Liên Hoắc cũng đỏ lên, ánh mắt vô thức tránh đi, không
dám nhìn thẳng vào người yêu.
Vương Chiêu Mưu liếc nhìn cửa hàng ven đường rồi nhìn lại Quý
Liên Hoắc với vẻ mặt bình thản: "Biết dùng không?"
Vừa rồi Vương Chiêu Mưu suy nghĩ hồi lâu, tự hỏi tại sao Quý
Liên Hoắc lại mất nhiều thời gian chuẩn bị như vậy. Nhưng ngay
lúc này, vấn đề dường như tự nhiên xuất hiện. Mua một thứ gì
đó thì nhanh, nhưng học cách sử dụng nó thì lại mất thời gian.
Vả lại nền giáo dục ở nước Hoa rất ít đề cập đến khía cạnh này,
gần như là một lỗ hổng kiến thức, Quý Liên Hoắc tự mình tìm
hiểu thì chắc chắn không dễ, đôi khi có thể mắc lỗi mà không hề
nhận ra.
Khuôn mặt vốn đã đỏ bừng của Quý Liên Hoắc lại càng đỏ hơn
khi nghe Vương Chiêu Mưu hỏi câu hỏi này. Chiêu Chiêu hỏi
mình... có biết dùng không. Quý Liên Hoắc cúi đầu không dám
nhìn anh, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở. Khi dòng xe cộ bắt
đầu di chuyển chầm chậm, Quý Liên Hoắc ngẩng đầu lên, khi
quay lại thì phát hiện anh vẫn đang nhìn mình, như thể đang chờ
đợi câu trả lời cho câu hỏi trước đó.
Cảm xúc vừa mới dịu lại của Quý Liên Hoắc lập tức bị khuấy
động, sau một hồi vật lộn, cuối cùng cậu cũng thốt ra được vài
chữ: "Em... em không biết."
Quý Liên Hoắc cúi đầu thật thấp, Vương Chiêu Mưu hiểu ra mình
đã nắm được cốt lõi của vấn đề.
"Không sao cả." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn tài xế ở ghế trước,
chậm rãi nghiêng người, ghé sát vào tai Quý Liên Hoắc, hạ
giọng: "Tôi có thể dạy em."
Vai Quý Liên Hoắc khẽ run, cậu biết rõ anh Chiêu Mưu đã dạy
mình rất nhiều thứ. Bây giờ Chiêu Chiêu sẽ dạy mình thêm nhiều
hơn nữa. Quý Liên Hoắc gần như không nhịn được, vội vàng ôm
chặt lấy anh, đè xuống không ngừng hôn, như một lữ khách
đang vô cùng khát nước, đang uống dòng suối ngọt ngào duy
nhất trước mặt mình.
Chiếc xe dừng lại trước biệt thự, Quý Liên Hoắc bước xuống xe
với khuôn mặt đỏ bừng, chiếc áo vest may tay cao cấp quấn
quanh eo, mở cửa cho Vương Chiêu Mưu, nắm chặt tay anh đi
vào biệt thự.
Chủ động đề nghị hướng dẫn rất hữu ích, ngày hôm sau Vương
Chiêu Mưu nhận được đơn xin nghỉ phép từ chị Trình. Thấy biểu
hiện của chị Trình, anh đã biết đây chính là ý đồ của Quý Liên
Hoắc.
Đồng ý cho chị Trình nghỉ phép xong, Vương Chiêu Mưu đi làm
như thường lệ, khi gần đến giờ tan làm buổi chiều, anh nhận
được tin nhắn của Quý Liên Hoắc đúng như dự kiến.
[Anh Chiêu Mưu, xin lỗi, hôm nay em có việc quan trọng phải
làm nên không thể đón anh được, em nhất định sẽ đền bù.]
Vương Chiêu Mưu tắt điện thoại, im lặng hồi lâu rồi rời khỏi công
ty đúng giờ. Đường đi hôm nay thông suốt bất ngờ, tâm trạng
của Vương Chiêu Mưu lại hơi phức tạp.
Tài xế đang thắc mắc về tình hình đường sá hôm nay thì nghe
thấy tiếng của sếp vọng đến từ phía sau.
"Dừng lại phía trước."
Tài xế dừng xe ở phía trước, thấy sếp xuống xe đi thẳng đến
tiệm rượu trước mặt, một lát sau quay lại với một hộp quà.
"Lái chậm thôi." Vương Chiêu Mưu dặn dò tài xế xong thì mở
hộp quà, đầu ngón tay vuốt ve chai rượu một lúc, anh lấy rượu
và đồ khui rượu ra, rồi mở chai rượu.
Trong xe tràn ngập mùi rượu thơm nồng, tài xế nghệch mặt ra
nhìn qua gương chiếu hậu. Sếp lấy ly rượu của cửa hàng tặng
kèm ra, lau kỹ bằng khăn giấy, tráng lại bằng rượu, rót rượu vào
ly, lắc nhẹ rồi đưa lên môi. Như thể đang kỷ niệm, hay tạm biệt
điều gì đó, tài xế kinh hồn táng đảm nhìn sếp uống từng ly từng
ly liên tục, như đang giải tỏa những cảm xúc trong lòng.
Chiếc xe dừng lại trước biệt thự một lúc, tài xế nhìn Vương Chiêu
Mưu bước ra khỏi xe, tay cầm chai rượu, bước chân vẫn còn khá
vững vàng.
Anh bước vào cổng biệt thự, đổ phần rượu vang đỏ còn lại trong
chai vào bồn hoa. Những cánh hoa nhuốm một ít rượu vang đỏ,
từ từ chảy xuống, nhỏ xuống đất. Vương Chiêu Mưu cúi nhìn,
đặt chai rượu rỗng sang một bên, nhẹ nhàng kéo cà vạt, cởi hai
cúc áo trên cùng.
Mở cửa biệt thự, Vương Chiêu Mưu nhìn thấy một lớp cánh hoa
hồng thật dày nằm rải rác trên mặt đất. Rèm cửa sổ biệt thự
được kéo kín lại, ánh sáng bên trong dịu nhẹ, anh bất giác mỉm
cười khi nhìn thấy Quý Liên Hoắc đang đứng căng thẳng bên
cạnh bàn.
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc bước tới, nhưng không thấy Vương
Chiêu Mưu cởi áo vest ra.
Ánh mắt Vương Chiêu Mưu dừng lại ở bộ vest được chỉnh trang
phẳng phiu và mái tóc chải chuốt cẩn thận của Quý Liên Hoắc,
rồi nhìn vào cúc áo vest của mình. Quý Liên Hoắc hiểu ý ngay,
ngoan ngoãn giơ tay, trên môi nở nụ cười, tiến lên cởi từng cúc
áo của Vương Chiêu Mưu, cởi áo vest của người kia ra, treo lên
móc áo. Cậu lấy dép đến, đuôi mắt Vương Chiêu Mưu vương
chút sắc hồng nhàn nhạt, anh nhìn Quý Liên Hoắc quỳ một chân
xuống thay giày cho mình.
Các món ăn hôm nay hơi khác biệt, cách trình bày cũng rất cẩn
thận, trước đó Vương Chiêu Mưu đã uống rất nhiều rượu vang
đỏ, anh chỉ ăn một chút rồi ngồi nhìn Quý Liên Hoắc cắt thịt bò.
"Chiêu Chiêu, không hợp khẩu vị sao?" Quý Liên Hoắc lo lắng
không thôi: "Nếu anh không thích bít tết và mì ống, vẫn còn
những món khác, toàn là em mới học hết, anh muốn ăn cơm
không? Nồi cơm điện có, hay anh muốn ăn mì? Bây giờ em đi
nấu."
Thấy Quý Liên Hoắc định đứng dậy đi nấu mì, Vương Chiêu Mưu
kéo cậu lại, lắc đầu: "Thế này đủ rồi."
Quý Liên Hoắc vẫn hơi bất an, ngồi xuống chỗ của mình. Vương
Chiêu Mưu cầm đũa lên, ăn thêm vài miếng trước ánh mắt lo
lắng của cậu.
Sau bữa tối, Vương Chiêu Mưu ngồi trên sô pha trong phòng
khách, đối diện với Quý Liên Hoắc, ánh mắt lướt qua lớp cánh
hoa hồng dày trên mặt đất, đôi chân dài nhẹ nhàng bắt chéo.
"Chiêu Chiêu, em... nhảy với anh một lần nữa được không?" Quý
Liên Hoắc đứng trước mặt Vương Chiêu Mưu, nhìn anh một cách
chân thành rồi đưa tay ra mời.
Vương Chiêu Mưu cười, phát hiện ra màn dạo đầu của Quý Liên
Hoắc quả thực là khác biệt.
Âm nhạc đã chuẩn bị từ trước, giai điệu vô cùng nhẹ nhàng, mỗi
bước chân đi qua là cánh hoa hồng lại được hất lên, mùi hoa
hồng tràn ngập phòng khách. Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên
Hoắc, cậu tập trung cao độ đến nỗi mồ hôi túa ra trên trán.
"Đừng căng thẳng." Vương Chiêu Mưu đưa tay nhẹ nhàng lau
mồ hôi trên trán Quý Liên Hoắc, rồi ngẩng đầu hôn lên trán cậu.
"Tôi biết, đây là thứ em chuẩn bị cho điều ước của mình." Vương
Chiêu Mưu nhìn mọi thứ xung quanh: "Tôi rất hài lòng."
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc đột nhiên dừng lại, hít một hơi
thật sâu, quỳ một chân trước mặt Vương Chiêu Mưu, lấy ra một
bó hoa hồng lớn giữa những cánh hoa rải rác như làm ảo thuật,
tay kia lấy từ trong túi áo vest ra một chiếc hộp nhung nhỏ, mở
ra trước mặt anh, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng
lấp lánh.
---
Người dịch: E hèm, sếp nghĩ hơi xa =)) Vấn đề khoảng cách thế
hệ đó anh sếp =))
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro