Chương 153
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Hoa và nhẫn kim cương có vẻ là tổ hợp cố định nào đó.
Vương Chiêu Mưu cúi nhìn Quý Liên Hoắc, nhìn cảnh tượng khác
xa với dự đoán, trầm mặc một hồi.
"Chiêu Chiêu, đây là điều ước của em." Quý Liên Hoắc ngẩng
đầu, ánh mắt trong trẻo và thành khẩn.
"Em thích Chiêu Chiêu, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích. Lúc
đầu em không hiểu tại sao ngay khi nhìn thấy anh, tâm trí em lại
trở nên trống rỗng, cơ thể em dường như không còn là chính
mình, linh hồn em chỉ muốn chạy về phía anh." Tai của Quý Liên
Hoắc đỏ lên, những cánh hoa hồng trên mặt đất làm nền khiến
cậu trông có vẻ hơi ngượng ngùng. "Sau đó, một giọng nói trong
tim em nói với em rằng đây chính là yêu thích, là tình yêu sét
đánh."
"Em từng nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ cứ trôi đi như thế, ngày
càng lún sâu hơn vào vũng bùn, cho đến khi em bị bùn bao phủ,
chút sức lực cuối cùng cũng cạn kiệt, và em chết đuối trong đó.
Nhưng rồi em gặp anh, anh đã chìa tay ra với em, kéo em ra
khỏi vũng lầy, thế là mọi thứ trở nên khác biệt."
Mắt Quý Liên Hoắc ánh lên, long lanh một tầng nước mỏng.
"Người em yêu đã dần đưa em bước ra dưới ánh sáng mặt trời,
nhưng em biết rằng khi đó anh chỉ muốn giúp đỡ em, chỉ là tình
thương. Nhưng em không thể ngừng nghĩ về anh, em ghét bị
người khác chạm vào, nhưng em vô cùng muốn được anh ôm,
muốn một lần tiếp xúc tình cờ, em đã yêu anh đến phát điên, lúc
đó em mới nhận ra rằng những đau khổ trước kia chẳng là gì so
với nỗi đau khi yêu mà không được đáp lại."
Ngực Quý Liên Hoắc phập phồng, cậu nắm chặt bó hoa trong
tay, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
"Anh lại cứu em lần nữa. Ngay từ khoảnh khắc anh hôn em, em
đã biết mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Cho dù lúc
đó anh chỉ thương hại em, hay cố gắng trấn an em, thì anh cũng
đã hôn em rồi, mọi việc đã không thể cứu vãn được nữa, càng
không thể quên đi."
"Chiêu Chiêu, em thích anh, em yêu anh sâu sắc, em muốn cùng
anh đi hết quãng đời này, có thể cho em một cơ hội để chứng
minh tất cả những gì em đã nói không?"
Quý Liên Hoắc giơ chiếc hộp nhung lên cao hơn, chăm chú quan
sát biểu cảm của người trước mặt, nín thở, tim gần như muốn
nhảy ra khỏi lồng ngực vì hồi hộp.
Vương Chiêu Mưu nhìn chiếc nhẫn kim cương trước mặt, điều
đầu tiên hiện lên trong tâm trí anh chính là trách nhiệm, hôn
nhân có nghĩa là trách nhiệm và nghĩa vụ. Một khi đeo chiếc
nhẫn này vào, anh sẽ phải sát cánh cùng người bên cạnh, đồng
cam cộng khổ, xây dựng một gia đình của hai người, ở bên nhau
mãi mãi. Điều này có vẻ khác với những gì anh đã trải qua trong
kiếp trước, đây là một cách sống hoàn toàn mới.
Kiếp trước,Vương Chiêu Mưu đã được giới thiệu với nhiều người,
anh rất rõ ràng, một khi bị trói lại với nhau, đối phương sẽ làm
chậm bước tiến của mình, anh sẽ mất đi tự do, sẽ bị vướng vào
những chuyện vụn vặt.
Nhưng Quý Liên Hoắc có vẻ khác biệt với bất cứ ai, cậu có thể
bắt kịp nhịp điệu của anh, có thể tự giải quyết những vấn đề nhỏ
nhặt, sẽ không cản bước chân anh. Giống như việc nuôi một chú
cún lớn ngoan ngoãn, chẳng ai cảm thấy nhàm chán khi chải
lông cho nó hàng ngày, dắt nó ra ngoài, nó sẽ vui vẻ chơi đùa,
dù chủ không giữ chặt dây xích, nó vẫn sẽ tự nhặt dây xích lên
đưa cho chủ, vẫy đuôi vui vẻ.
Cũng không phải không chấp nhận được.
Quý Liên Hoắc không biết mình đã chờ đợi bao lâu, dường như
ngay cả một chút thời gian trong lúc này cũng trở nên dài đằng
đẵng, Chiêu Chiêu không nói gì, cậu nhìn kỹ cảm xúc trong đôi
mắt anh đằng sau tròng kính, nhưng phát hiện mình hoàn toàn
không hiểu được.
Quý Liên Hoắc chợt nhớ ra rằng khi Chiêu Chiêu thực hiện điều
ước đầu tiên của cậu, anh đã từ chối yêu cầu đầu tiên. Cậu từ từ
hạ tay xuống, cố gắng nói: "Chiêu Chiêu không đồng ý cũng
không sao. Em sẽ luôn theo anh, ở bên anh suốt đời. Nhưng nếu
có ai đó tiếp cận anh với cùng ý định như em, em sẽ đuổi người
đó đi không thương tiếc, vị trí bên cạnh anh chỉ có thể là của
em, cho dù anh thích người đó, em cũng sẽ không nhường, em,
em..."
Quý Liên Hoắc sắp không nói được thành lời nữa, khi nói đến
đoạn "anh thích người đó", mắt cậu đã đỏ hoe, nước mắt cứ liên
tục tụ lại, khi cậu ngước nhìn Vương Chiêu Mưu, nước mắt bắt
đầu chảy dài từ khóe mắt.
Lời cầu hôn này nằm ngoài dự đoán của Vương Chiêu Mưu, anh
suy nghĩ một hồi thì thấy mắt Quý Liên Hoắc đỏ lên vì tưởng anh
đang từ chối bằng sự im lặng.
"Tôi không thích nhẫn kim cương lắm." Vương Chiêu Mưu mỉm
cười, dịu dàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt
Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc nghe vậy, mặc cho nước mắt vẫn còn đọng trong
hốc mắt, cậu lập tức lật chiếc hộp nhung trên tay lại, mở ra lần
nữa, bên trong là một chiếc nhẫn trơn đen tuyền đơn giản, trên
đó có một dòng chữ tiếng Anh viết hoa. Cậu nhìn chiếc nhẫn, rồi
nhìn lên Vương Chiêu Mưu đôi mắt long lanh nước bất an.
"Cái này thì được." Vương Chiêu Mưu đánh giá khách quan.
Quý Liên Hoắc vẫn chưa phản ứng lại, chỉ ngơ ngác nhìn người
kia.
Vương Chiêu Mưu khẽ nhướng mày, đưa tay ra trước mặt Quý
Liên Hoắc: "Đang chờ gì?"
Mắt Quý Liên Hoắc sáng lên như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, cậu vội
vàng lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, đeo vào ngón giữa của Vương
Chiêu Mưu như sợ anh sẽ hối hận.
Trước đó, Quý Liên Hoắc đã tìm hiểu, phát hiện ra rằng nhẫn
đính hôn nên đeo ở ngón giữa bàn tay trái, không chỉ mang lại
may mắn cho cuộc hôn nhân tương lai của cặp đôi mà còn tượng
trưng cho tình yêu của họ sẽ ngọt ngào như mật! Nhìn chiếc
nhẫn trên ngón giữa, cậu cúi đầu, hôn nó thật cẩn thận, như thể
đang đóng dấu lên đó.
Nhìn thấy nụ cười của Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu Mưu cũng
khẽ cười, kéo người đang quỳ dưới đất lên.
Quý Liên Hoắc nhân cơ hội ôm chặt lấy anh, cúi đầu hôn bên cổ
anh, vừa cười vừa không chịu buông ra.
"Chiêu Chiêu, sau này em ngủ cạnh anh được không?" Quý Liên
Hoắc cúi đầu, ngoan ngoãn thì thầm vào tai Vương Chiêu Mưu
một lời thỉnh cầu. "Em thực sự muốn nhìn thấy anh khi mở mắt
ra mỗi ngày, ban đêm em sẽ không ngáy, không giành chăn,
không cử động lung tung quấy rầy anh, em tắm mỗi ngày trước
khi đi ngủ, em chịu trách nhiệm thay ga trải giường, vỏ chăn và
vỏ gối, nếu em bị cảm lạnh, em sẽ tự giác quay lại phòng ngủ
trước kia, chắc chắn sẽ không lây cho anh..."
Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc đang suy nghĩ rất chu
đáo, mỉm cười.
"Được."
"Em cũng sẽ dọn giường mỗi ngày..." Quý Liên Hoắc còn chưa
nói xong đã nghe thấy câu trả lời từ người kia.
Được.
Chiêu Chiêu nói được!!!
Quý Liên Hoắc mừng rỡ nhìn Vương Chiêu Mưu, nhấc anh lên
quay hai vòng tại chỗ, rồi mới sung sướng. Mình có thể ngủ
chung giường với Chiêu Chiêu thật rồi!
Quý Liên Hoắc nắm chặt tay người yêu, sải bước lên cầu thang,
vội vàng mở cánh cửa căn phòng mà mình vẫn hằng mơ ước,
đẩy cửa ra, nhìn chiếc giường lớn ở giữa, kích động đến nỗi hơi
thở cũng vô thức trở nên dồn dập.
"Có muốn thử xem nệm cứng hay mềm không?" Vương Chiêu
Mưu cười, giơ tay đóng cửa lại.
Nghe Vương Chiêu Mưu nói vậy, vành tai Quý Liên Hoắc đỏ bừng
lên, cậu cởi giày và áo khoác, thử nằm trên giường, hơi nghiêng
mặt, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên giường. Có mùi
hương của Chiêu Chiêu. Mặt cậu càng đỏ hơn, ngón tay chạm
vào tấm ga trải giường, mềm mại và mịn màng, được làm bằng
lụa thật.
"Chiêu Chiêu..." Quý Liên Hoắc đỏ mặt nhìn người đàn ông đứng
bên giường, thấy khóe mắt anh nhuốm màu đỏ nhạt, nhìn mình
từ trên cao, những ngón tay trắng trẻo thon dài cởi cà vạt trên
cổ ra. Cậu ngơ ngác nhìn, nhất thời không dời mắt được, tiếng
tim đập dữ dội dồn dập bên tai, máu không ngừng chảy cuồn
cuộn.
Vương Chiêu Mưu nở nụ cười, ném chiếc cà vạt vừa tháo ra cho
Quý Liên Hoắc: "Tôi thấy em có vẻ rất thích nó, tôi có thể cho
em mượn một thời gian."
Quý Liên Hoắc thất thần, gần như vô thức siết chặt cà vạt bên
tay, đứng dậy khỏi giường, nhìn người trước mặt, mất kiểm soát
ôm chặt lấy người yêu, không ngừng hôn anh.
Quý Liên Hoắc chuẩn bị cầu hôn, nhưng không ngờ đến chuyện
xảy ra tiếp theo. Vương Chiêu Mưu tưởng cậu đã chuẩn bị,
nhưng sự thật lại không phải vậy.
Vương Chiêu Mưu nằm ở vị trí của mình nhắm mắt nghỉ ngơi,
Quý Liên Hoắc ở bên kia hiển nhiên vẫn chưa phục hồi tinh thần
sau cơn kích động vừa rồi, trên môi vẫn nở nụ cười, liên tục tiến
lại gần anh, hôn lên má người yêu.
"Nghỉ ngơi đi." Vương Chiêu Mưu đắp chăn lên, mệt mỏi nhắm
mắt lại.
Quý Liên Hoắc ngủ bên cạnh nhưng nụ cười mãi vẫn không tắt.
Cuối cùng cũng được thấy tận mắt. Vết bớt của Chiêu Chiêu đẹp
lắm, như cánh hoa rơi trên đó, nhưng cậu hôn vẫn chưa đủ
nhiều.
Nghe thấy tiếng hít thở của người bên cạnh, Quý Liên Hoắc vô
thức lại tiến gần thêm, muốn ôm Chiêu Chiêu nhưng lại không
dám giơ tay, sợ sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh. Cậu nhớ lại
hương vị vừa rồi, liếm môi dưới, càng nghĩ càng thấy ngon.
Quý Liên Hoắc phấn khích không ngủ được, trong mơ toàn là ký
ức về chuyện vừa rồi.
×××
Vì không thấy buồn ngủ, Quý Liên Hoắc thức dậy sớm. Nhìn
người vẫn đang say ngủ bên cạnh, cậu không nhịn được cười, cố
gắng xuống giường thật nhẹ nhàng, nhặt quần áo trên sàn, bước
ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại. Cậu về phòng cũ của mình
tắm rửa rồi nhanh chóng dọn dẹp đống bừa bộn còn sót lại từ
đêm qua, xúc cánh hoa hồng cho ra ngoài vườn, nhặt từng cánh
hoa còn sót lại, công việc dù có tẻ nhạt đến đâu thì trong hôm
nay cũng trở nên vô cùng đáng yêu.
Quý Liên Hoắc đang thả những cánh hoa cuối cùng vào vườn thì
thấy một chiếc xe dừng trước biệt thự, ông Vương bước xuống
xe, mở cổng chính biệt thự đi thẳng vào trong. Quý Liên Hoắc
thấy ông Vương là nhớ ra rằng tối qua anh Chiêu Mưu đã đồng ý
lời cầu hôn của mình, bèn mỉm cười ra đón.
"Chà, không phải người thừa kế nhà họ Lãnh đây sao." Ông
Vương đánh giá Quý Liên Hoắc, trong mắt có vẻ khinh thường.
Sao lại cười như thằng ngốc thế?
"Cậu đến nước Hoa từ khi nào, sao đến nhà con trai tôi." Ông
Vương nhướng mày, thong dong hỏi.
"Ba, con đã về được một tuần rồi." Quý Liên Hoắc khẽ cười:
"Đây là nhà của con, tất nhiên con phải về đây."
Vừa nghe đến chữ "ba", ông Vương lập tức phản ứng, lùi lại một
bước, cau mày thật chặt: "Nói cái gì vậy, ai là ba cậu, đừng nhận
bậy!"
Quý Liên Hoắc vẫn cười, không hề tức giận, tâm trạng rất tốt.
"Chiêu Mưu đâu?" Ông Vương đi vòng qua Quý Liên Hoắc về
phía biệt thự: "Đã muộn rồi, sao còn chưa dậy!"
"Ba, đừng làm phiền anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc vội vàng
đứng chắn trước mặt ông Vương, hạ giọng: "Tối qua có việc, ba
để anh ấy ngủ thêm một chút."
Ông Vương nghe vậy vô thức nhíu mày, liếc mắt nhìn bó hoa
hồng lớn trong biệt thự là ý thức được có gì đó không ổn.
"Các người..." Ông Vương có linh cảm không lành: "Các người có
phải..."
"Ba, con và anh Chiêu Mưu thật lòng yêu nhau." Quý Liên Hoắc
đứng thẳng trước mặt ông Vương: "Chúng con đều là người lớn,
sẽ tự chịu trách nhiệm về hành động của mình."
"Cậu bớt bày trò đi!" Ông Vương kinh hãi: "Tôi không chấp nhận
cuộc hôn nhân này, tôi sẽ không bao giờ để Chiêu Mưu bước vào
nhà họ Lãnh!"
"Con vào nhà họ Vương cũng được." Quý Liên Hoắc chân thành
đáp: "Lần sau ba chuẩn bị nhiều cơm hơn là được."
Vương Chiêu Mưu cúi nhìn Quý Liên Hoắc, nhìn cảnh tượng khác
xa với dự đoán, trầm mặc một hồi.
"Chiêu Chiêu, đây là điều ước của em." Quý Liên Hoắc ngẩng
đầu, ánh mắt trong trẻo và thành khẩn.
"Em thích Chiêu Chiêu, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích. Lúc
đầu em không hiểu tại sao ngay khi nhìn thấy anh, tâm trí em lại
trở nên trống rỗng, cơ thể em dường như không còn là chính
mình, linh hồn em chỉ muốn chạy về phía anh." Tai của Quý Liên
Hoắc đỏ lên, những cánh hoa hồng trên mặt đất làm nền khiến
cậu trông có vẻ hơi ngượng ngùng. "Sau đó, một giọng nói trong
tim em nói với em rằng đây chính là yêu thích, là tình yêu sét
đánh."
"Em từng nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ cứ trôi đi như thế, ngày
càng lún sâu hơn vào vũng bùn, cho đến khi em bị bùn bao phủ,
chút sức lực cuối cùng cũng cạn kiệt, và em chết đuối trong đó.
Nhưng rồi em gặp anh, anh đã chìa tay ra với em, kéo em ra
khỏi vũng lầy, thế là mọi thứ trở nên khác biệt."
Mắt Quý Liên Hoắc ánh lên, long lanh một tầng nước mỏng.
"Người em yêu đã dần đưa em bước ra dưới ánh sáng mặt trời,
nhưng em biết rằng khi đó anh chỉ muốn giúp đỡ em, chỉ là tình
thương. Nhưng em không thể ngừng nghĩ về anh, em ghét bị
người khác chạm vào, nhưng em vô cùng muốn được anh ôm,
muốn một lần tiếp xúc tình cờ, em đã yêu anh đến phát điên, lúc
đó em mới nhận ra rằng những đau khổ trước kia chẳng là gì so
với nỗi đau khi yêu mà không được đáp lại."
Ngực Quý Liên Hoắc phập phồng, cậu nắm chặt bó hoa trong
tay, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
"Anh lại cứu em lần nữa. Ngay từ khoảnh khắc anh hôn em, em
đã biết mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Cho dù lúc
đó anh chỉ thương hại em, hay cố gắng trấn an em, thì anh cũng
đã hôn em rồi, mọi việc đã không thể cứu vãn được nữa, càng
không thể quên đi."
"Chiêu Chiêu, em thích anh, em yêu anh sâu sắc, em muốn cùng
anh đi hết quãng đời này, có thể cho em một cơ hội để chứng
minh tất cả những gì em đã nói không?"
Quý Liên Hoắc giơ chiếc hộp nhung lên cao hơn, chăm chú quan
sát biểu cảm của người trước mặt, nín thở, tim gần như muốn
nhảy ra khỏi lồng ngực vì hồi hộp.
Vương Chiêu Mưu nhìn chiếc nhẫn kim cương trước mặt, điều
đầu tiên hiện lên trong tâm trí anh chính là trách nhiệm, hôn
nhân có nghĩa là trách nhiệm và nghĩa vụ. Một khi đeo chiếc
nhẫn này vào, anh sẽ phải sát cánh cùng người bên cạnh, đồng
cam cộng khổ, xây dựng một gia đình của hai người, ở bên nhau
mãi mãi. Điều này có vẻ khác với những gì anh đã trải qua trong
kiếp trước, đây là một cách sống hoàn toàn mới.
Kiếp trước,Vương Chiêu Mưu đã được giới thiệu với nhiều người,
anh rất rõ ràng, một khi bị trói lại với nhau, đối phương sẽ làm
chậm bước tiến của mình, anh sẽ mất đi tự do, sẽ bị vướng vào
những chuyện vụn vặt.
Nhưng Quý Liên Hoắc có vẻ khác biệt với bất cứ ai, cậu có thể
bắt kịp nhịp điệu của anh, có thể tự giải quyết những vấn đề nhỏ
nhặt, sẽ không cản bước chân anh. Giống như việc nuôi một chú
cún lớn ngoan ngoãn, chẳng ai cảm thấy nhàm chán khi chải
lông cho nó hàng ngày, dắt nó ra ngoài, nó sẽ vui vẻ chơi đùa,
dù chủ không giữ chặt dây xích, nó vẫn sẽ tự nhặt dây xích lên
đưa cho chủ, vẫy đuôi vui vẻ.
Cũng không phải không chấp nhận được.
Quý Liên Hoắc không biết mình đã chờ đợi bao lâu, dường như
ngay cả một chút thời gian trong lúc này cũng trở nên dài đằng
đẵng, Chiêu Chiêu không nói gì, cậu nhìn kỹ cảm xúc trong đôi
mắt anh đằng sau tròng kính, nhưng phát hiện mình hoàn toàn
không hiểu được.
Quý Liên Hoắc chợt nhớ ra rằng khi Chiêu Chiêu thực hiện điều
ước đầu tiên của cậu, anh đã từ chối yêu cầu đầu tiên. Cậu từ từ
hạ tay xuống, cố gắng nói: "Chiêu Chiêu không đồng ý cũng
không sao. Em sẽ luôn theo anh, ở bên anh suốt đời. Nhưng nếu
có ai đó tiếp cận anh với cùng ý định như em, em sẽ đuổi người
đó đi không thương tiếc, vị trí bên cạnh anh chỉ có thể là của
em, cho dù anh thích người đó, em cũng sẽ không nhường, em,
em..."
Quý Liên Hoắc sắp không nói được thành lời nữa, khi nói đến
đoạn "anh thích người đó", mắt cậu đã đỏ hoe, nước mắt cứ liên
tục tụ lại, khi cậu ngước nhìn Vương Chiêu Mưu, nước mắt bắt
đầu chảy dài từ khóe mắt.
Lời cầu hôn này nằm ngoài dự đoán của Vương Chiêu Mưu, anh
suy nghĩ một hồi thì thấy mắt Quý Liên Hoắc đỏ lên vì tưởng anh
đang từ chối bằng sự im lặng.
"Tôi không thích nhẫn kim cương lắm." Vương Chiêu Mưu mỉm
cười, dịu dàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt
Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc nghe vậy, mặc cho nước mắt vẫn còn đọng trong
hốc mắt, cậu lập tức lật chiếc hộp nhung trên tay lại, mở ra lần
nữa, bên trong là một chiếc nhẫn trơn đen tuyền đơn giản, trên
đó có một dòng chữ tiếng Anh viết hoa. Cậu nhìn chiếc nhẫn, rồi
nhìn lên Vương Chiêu Mưu đôi mắt long lanh nước bất an.
"Cái này thì được." Vương Chiêu Mưu đánh giá khách quan.
Quý Liên Hoắc vẫn chưa phản ứng lại, chỉ ngơ ngác nhìn người
kia.
Vương Chiêu Mưu khẽ nhướng mày, đưa tay ra trước mặt Quý
Liên Hoắc: "Đang chờ gì?"
Mắt Quý Liên Hoắc sáng lên như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, cậu vội
vàng lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, đeo vào ngón giữa của Vương
Chiêu Mưu như sợ anh sẽ hối hận.
Trước đó, Quý Liên Hoắc đã tìm hiểu, phát hiện ra rằng nhẫn
đính hôn nên đeo ở ngón giữa bàn tay trái, không chỉ mang lại
may mắn cho cuộc hôn nhân tương lai của cặp đôi mà còn tượng
trưng cho tình yêu của họ sẽ ngọt ngào như mật! Nhìn chiếc
nhẫn trên ngón giữa, cậu cúi đầu, hôn nó thật cẩn thận, như thể
đang đóng dấu lên đó.
Nhìn thấy nụ cười của Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu Mưu cũng
khẽ cười, kéo người đang quỳ dưới đất lên.
Quý Liên Hoắc nhân cơ hội ôm chặt lấy anh, cúi đầu hôn bên cổ
anh, vừa cười vừa không chịu buông ra.
"Chiêu Chiêu, sau này em ngủ cạnh anh được không?" Quý Liên
Hoắc cúi đầu, ngoan ngoãn thì thầm vào tai Vương Chiêu Mưu
một lời thỉnh cầu. "Em thực sự muốn nhìn thấy anh khi mở mắt
ra mỗi ngày, ban đêm em sẽ không ngáy, không giành chăn,
không cử động lung tung quấy rầy anh, em tắm mỗi ngày trước
khi đi ngủ, em chịu trách nhiệm thay ga trải giường, vỏ chăn và
vỏ gối, nếu em bị cảm lạnh, em sẽ tự giác quay lại phòng ngủ
trước kia, chắc chắn sẽ không lây cho anh..."
Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc đang suy nghĩ rất chu
đáo, mỉm cười.
"Được."
"Em cũng sẽ dọn giường mỗi ngày..." Quý Liên Hoắc còn chưa
nói xong đã nghe thấy câu trả lời từ người kia.
Được.
Chiêu Chiêu nói được!!!
Quý Liên Hoắc mừng rỡ nhìn Vương Chiêu Mưu, nhấc anh lên
quay hai vòng tại chỗ, rồi mới sung sướng. Mình có thể ngủ
chung giường với Chiêu Chiêu thật rồi!
Quý Liên Hoắc nắm chặt tay người yêu, sải bước lên cầu thang,
vội vàng mở cánh cửa căn phòng mà mình vẫn hằng mơ ước,
đẩy cửa ra, nhìn chiếc giường lớn ở giữa, kích động đến nỗi hơi
thở cũng vô thức trở nên dồn dập.
"Có muốn thử xem nệm cứng hay mềm không?" Vương Chiêu
Mưu cười, giơ tay đóng cửa lại.
Nghe Vương Chiêu Mưu nói vậy, vành tai Quý Liên Hoắc đỏ bừng
lên, cậu cởi giày và áo khoác, thử nằm trên giường, hơi nghiêng
mặt, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên giường. Có mùi
hương của Chiêu Chiêu. Mặt cậu càng đỏ hơn, ngón tay chạm
vào tấm ga trải giường, mềm mại và mịn màng, được làm bằng
lụa thật.
"Chiêu Chiêu..." Quý Liên Hoắc đỏ mặt nhìn người đàn ông đứng
bên giường, thấy khóe mắt anh nhuốm màu đỏ nhạt, nhìn mình
từ trên cao, những ngón tay trắng trẻo thon dài cởi cà vạt trên
cổ ra. Cậu ngơ ngác nhìn, nhất thời không dời mắt được, tiếng
tim đập dữ dội dồn dập bên tai, máu không ngừng chảy cuồn
cuộn.
Vương Chiêu Mưu nở nụ cười, ném chiếc cà vạt vừa tháo ra cho
Quý Liên Hoắc: "Tôi thấy em có vẻ rất thích nó, tôi có thể cho
em mượn một thời gian."
Quý Liên Hoắc thất thần, gần như vô thức siết chặt cà vạt bên
tay, đứng dậy khỏi giường, nhìn người trước mặt, mất kiểm soát
ôm chặt lấy người yêu, không ngừng hôn anh.
Quý Liên Hoắc chuẩn bị cầu hôn, nhưng không ngờ đến chuyện
xảy ra tiếp theo. Vương Chiêu Mưu tưởng cậu đã chuẩn bị,
nhưng sự thật lại không phải vậy.
Vương Chiêu Mưu nằm ở vị trí của mình nhắm mắt nghỉ ngơi,
Quý Liên Hoắc ở bên kia hiển nhiên vẫn chưa phục hồi tinh thần
sau cơn kích động vừa rồi, trên môi vẫn nở nụ cười, liên tục tiến
lại gần anh, hôn lên má người yêu.
"Nghỉ ngơi đi." Vương Chiêu Mưu đắp chăn lên, mệt mỏi nhắm
mắt lại.
Quý Liên Hoắc ngủ bên cạnh nhưng nụ cười mãi vẫn không tắt.
Cuối cùng cũng được thấy tận mắt. Vết bớt của Chiêu Chiêu đẹp
lắm, như cánh hoa rơi trên đó, nhưng cậu hôn vẫn chưa đủ
nhiều.
Nghe thấy tiếng hít thở của người bên cạnh, Quý Liên Hoắc vô
thức lại tiến gần thêm, muốn ôm Chiêu Chiêu nhưng lại không
dám giơ tay, sợ sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh. Cậu nhớ lại
hương vị vừa rồi, liếm môi dưới, càng nghĩ càng thấy ngon.
Quý Liên Hoắc phấn khích không ngủ được, trong mơ toàn là ký
ức về chuyện vừa rồi.
×××
Vì không thấy buồn ngủ, Quý Liên Hoắc thức dậy sớm. Nhìn
người vẫn đang say ngủ bên cạnh, cậu không nhịn được cười, cố
gắng xuống giường thật nhẹ nhàng, nhặt quần áo trên sàn, bước
ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại. Cậu về phòng cũ của mình
tắm rửa rồi nhanh chóng dọn dẹp đống bừa bộn còn sót lại từ
đêm qua, xúc cánh hoa hồng cho ra ngoài vườn, nhặt từng cánh
hoa còn sót lại, công việc dù có tẻ nhạt đến đâu thì trong hôm
nay cũng trở nên vô cùng đáng yêu.
Quý Liên Hoắc đang thả những cánh hoa cuối cùng vào vườn thì
thấy một chiếc xe dừng trước biệt thự, ông Vương bước xuống
xe, mở cổng chính biệt thự đi thẳng vào trong. Quý Liên Hoắc
thấy ông Vương là nhớ ra rằng tối qua anh Chiêu Mưu đã đồng ý
lời cầu hôn của mình, bèn mỉm cười ra đón.
"Chà, không phải người thừa kế nhà họ Lãnh đây sao." Ông
Vương đánh giá Quý Liên Hoắc, trong mắt có vẻ khinh thường.
Sao lại cười như thằng ngốc thế?
"Cậu đến nước Hoa từ khi nào, sao đến nhà con trai tôi." Ông
Vương nhướng mày, thong dong hỏi.
"Ba, con đã về được một tuần rồi." Quý Liên Hoắc khẽ cười:
"Đây là nhà của con, tất nhiên con phải về đây."
Vừa nghe đến chữ "ba", ông Vương lập tức phản ứng, lùi lại một
bước, cau mày thật chặt: "Nói cái gì vậy, ai là ba cậu, đừng nhận
bậy!"
Quý Liên Hoắc vẫn cười, không hề tức giận, tâm trạng rất tốt.
"Chiêu Mưu đâu?" Ông Vương đi vòng qua Quý Liên Hoắc về
phía biệt thự: "Đã muộn rồi, sao còn chưa dậy!"
"Ba, đừng làm phiền anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc vội vàng
đứng chắn trước mặt ông Vương, hạ giọng: "Tối qua có việc, ba
để anh ấy ngủ thêm một chút."
Ông Vương nghe vậy vô thức nhíu mày, liếc mắt nhìn bó hoa
hồng lớn trong biệt thự là ý thức được có gì đó không ổn.
"Các người..." Ông Vương có linh cảm không lành: "Các người có
phải..."
"Ba, con và anh Chiêu Mưu thật lòng yêu nhau." Quý Liên Hoắc
đứng thẳng trước mặt ông Vương: "Chúng con đều là người lớn,
sẽ tự chịu trách nhiệm về hành động của mình."
"Cậu bớt bày trò đi!" Ông Vương kinh hãi: "Tôi không chấp nhận
cuộc hôn nhân này, tôi sẽ không bao giờ để Chiêu Mưu bước vào
nhà họ Lãnh!"
"Con vào nhà họ Vương cũng được." Quý Liên Hoắc chân thành
đáp: "Lần sau ba chuẩn bị nhiều cơm hơn là được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro