Chương 154
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Ông Vương ôm ngực, hít thở sâu vài hơi, Quý Liên Hoắc vào nhà
họ Vương? Nằm mơ à, vào bằng cửa sổ cũng đừng hòng!
"Bây giờ cậu là người thừa kế nhà họ Lãnh, rồi sau này cậu sẽ
phải đi khắp thế giới! Giống như vừa rồi đấy, một chuyến đi phải
mất vài tháng!" Ông Vương cau mày thật chặt: "Cậu đã bao giờ
nghĩ đến Chiêu Mưu phải làm gì chưa, cậu như vậy là rất vô
trách nhiệm!"
"Con sẽ đi cùng anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc nghiêm túc nhìn
ông Vương: "Anh Chiêu Mưu bảo con đi đâu, con sẽ đi đó."
"Cậu nói dễ nghe thật, Chiêu Mưu là tổng giám đốc tập đoàn
Vương Thị! Sao mà nó chạy loanh quanh theo cậu được!" Ông
Vương trừng mắt: "Tôi không bao giờ để con trai tôi từ bỏ sự
nghiệp vì tình cảm, nếu cậu phản bội, con trai tôi biết đi đâu nói
lý!"
"Nhưng anh Chiêu Mưu không chỉ là tổng giám đốc tập đoàn
Vương Thị, mà còn là cổ đông của Lãnh Thị." Quý Liên Hoắc
cười với ông Vương.
"Hả?" Ông Vương sửng sốt đứng đó, không tin vào tai mình.
"Cậu nói gì, Chiêu Mưu có cổ phần của nhà họ Lãnh?"
Sao lại thế được!
"Toàn bộ cổ phần của con ở nhà họ Lãnh đã chuyển cho anh
Chiêu Mưu, kể cả toàn bộ Huxin." Quý Liên Hoắc ưỡn ngực: "Con
đang làm việc cho anh Chiêu Mưu."
Ông Vương ngơ ngác nhìn chàng trai trước mặt, không nhịn
được đưa tay sờ thử trán Quý Liên Hoắc. Đứa trẻ này có ngốc
không vậy. Ông Vương thực sự không hiểu nổi, đã trao hết tài
sản của mình cho Vương Chiêu Mưu rồi mà sao Quý Liên Hoắc
còn đứng đây tỏ vẻ đắc ý!
Ông Vương ngây ra tại chỗ, thật muốn cạy mở bộ não của tên
nhóc này, xem bên trong có gì. Nếu con trai mình làm cái trò
này, ông chắc chắn sẽ mắng nó một trận ra trò, sau đó lấy lại
đồ. Ông Vương mấp máy môi, nhưng không nói nên lời.
Đó là Huxin!
Đó là cổ phần của nhà họ Lãnh!!!
Cậu ta thực sự không quan tâm chút nào sao?!
"Đừng nói là cậu lừa tôi nhé?" Ông Vương bối rối, người bình
thường sẽ không làm như vậy chứ?
"Ba có thể hỏi anh Chiêu Mưu, con đã làm xong mọi thủ tục rồi."
Đôi mắt Quý Liên Hoắc trong veo.
Ông Vương muốn nói lại thôi, muốn hỏi Vương Chiêu Mưu đã
cho cậu ta uống bùa mê thuốc lú gì, nhưng dù sao người được
hưởng lợi lại là con trai mình, không tiện hỏi thẳng.
"Nếu tôi nhớ không lầm thì chuyển nhượng cổ phần cần một nửa
cổ đông đồng ý đúng không?" Ông Vương vẫn đấu tranh trong
lòng: "Cổ đông Lãnh Thị không phải là kẻ ngốc, cậu nói muốn
chuyển nhượng cổ phần, bọn họ liền đồng ý?"
"Ông Lãnh và bác Lãnh là đối tượng chủ yếu cần thuyết phục,
con chỉ nói với họ rằng nếu họ không đồng ý, con sẽ không thể
cầu hôn người con yêu, không thể hạnh phúc trong suốt quãng
đời còn lại." Quý Liên Hoắc cười: "Họ đã suy nghĩ rất lâu, cuối
cùng đã đồng ý với quyết định của con."
Ông Vương khó lòng diễn tả thành lời nỗi kinh ngạc của mình.
Người nhà họ Lãnh... tốt thế à? Thằng nhóc ngốc này thực sự đã
làm, mà còn thành công?!
Ông Vương hơi choáng váng, khi ra ngoài vẫn còn thấy chân
mình lơ lửng. Thằng nhóc ngốc này phải ngu ngốc đến mức nào,
phải yêu Chiêu Mưu đến mức nào mới làm được như vậy. Nhưng
ông còn không thể nhắc đến nữa, đứa thích đánh đứa thích chịu,
cả hai đều tự nguyện, ông còn có thể nói gì nữa?
Sau khi về nhà, ông Vương vẫn không hiểu nổi chuyện này, ăn
cơm cũng thấy nhạt nhẽo. Khi đêm xuống đang nằm trên
giường, ông Vương đột nhiên mở mắt, ngồi bật dậy, lúc này mới
có phản ứng lại.
"Hoằng Tiến, sao thế?" Dì Tống mơ màng ngồi dậy nhìn người
chồng đột nhiên tỉnh giấc.
Ông Vương đau xót vô cùng, đôi mắt đầy vẻ u sầu.
"Hoằng Tiến? Có chuyện gì rồi?" Thấy tình trạng của chồng, dì
Tống đột nhiên tỉnh táo lại, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Cải trắng của anh..." Ông Vương nhíu mày thật chặt, đau lòng
không thôi: "Bị heo ủi mất rồi."
Dì Tống im lặng một lát, biết ông Vương chắc chắn không phải
đang nói về Kỳ Yên, vậy chỉ có là Chiêu Mưu. Nghĩ đến tổng
giám đốc trẻ tuổi mà Chiêu Vân mời đến nhà lúc ăn Tết, cùng
với ánh mắt Chiêu Mưu nhìn cậu ta, dì Tống bình thản vỗ lưng
chồng để an ủi.
Con cái lớn rồi.
×××
Tiễn ông Vương đi rồi, Quý Liên Hoắc xem giờ, háo hức pha cà
phê, rót nửa ly nước ấm, rồi bưng khay đi lên cầu thang.
Tiếng chuông báo thức trên điện thoại di động vang lên, Vương
Chiêu Mưu nghiêng người đi tìm điện thoại trên tủ đầu giường,
còn chưa kịp chạm vào thì tiếng chuông đã dừng. Anh mở mắt
ra, thấy Quý Liên Hoắc đang đứng cạnh giường, một tay bưng
khay, tay kia tắt báo thức trên điện thoại.
"Anh Chiêu Mưu, chào buổi sáng." Quý Liên Hoắc đặt khay trên
tay xuống bàn, ngồi xổm xuống, mỉm cười rạng rỡ sáp lại gần,
hôn lên má Vương Chiêu Mưu.
"Đây là nụ hôn chào buổi sáng." Quý Liên Hoắc âu yếm cọ vào
anh, khóe miệng cong lên không sao ép xuống được. "Anh Chiêu
Mưu có mệt không, có muốn nghỉ ngơi thêm không?"
"Không mệt." Vương Chiêu Mưu giơ tay vuốt tóc Quý Liên Hoắc:
"Lấy kính của tôi lại đây."
Quý Liên Hoắc lập tức đứng dậy, cẩn thận cầm chiếc kính mà
Vương Chiêu Mưu đã tháo ra tối qua, tìm khăn lau kính lau thật
kỹ rồi đi đến đầu giường đưa cho anh bằng cả hai tay.
Vương Chiêu Mưu đeo kính vào, Quý Liên Hoắc lại mở tủ quần
áo, lấy ra hai chiếc áo sơ mi sạch, đứng trước mặt anh: "Anh
Chiêu Mưu muốn mặc cái nào?"
"Cái bên trái." Vương Chiêu Mưu dựa vào đầu giường, chỉ huy
Quý Liên Hoắc: "Lấy đồ trong ngăn thứ ba của tủ đựng đồ thứ
hai từ bên trái cho tôi."
Quý Liên Hoắc cầm áo bước nhanh tới, mở tủ ra, thấy mấy hàng
quần lót được sắp xếp ngay ngắn thì vành tai lập tức đỏ bừng,
đếm đến ngăn thứ ba, lấy ra một chiếc quần đen. Cậu đỏ mặt,
vội vàng đưa đồ bằng cả hai tay, thấy Vương Chiêu Mưu cầm lấy
thì lập tức quay lưng lại, không nhìn lén anh mặc quần áo.
Vương Chiêu Mưu tỏ ra bình thường, mặc đồ do Quý Liên Hoắc
mang đến xong thì bước đến trước tủ chọn một chiếc quần âu
được ủi phẳng phiu từ một dãy quần.
Nghe thấy tiếng cửa tủ đóng mở sau lưng, Quý Liên Hoắc quay
đầu lại nhìn một cái rồi lập tức quay đi, hai má ửng hồng. Chân
của Chiêu Chiêu thật đẹp.
Vương Chiêu Mưu mặc quần áo rồi chỉnh trang như thường lệ,
nhìn thấy Quý Liên Hoắc tai đỏ bừng đứng quay lưng lại phía
mình thì bất giác mỉm cười. Anh đi đến bồn rửa mặt rửa mặt,
người phía sau thận trọng tiến lại gần, vòng tay ôm lấy eo anh,
quấn lấy cọ nhẹ.
"Chiêu Chiêu, anh đẹp quá."
Giống như treo thêm một món phụ kiện khổng lồ trên người,
Vương Chiêu Mưu liếc nhìn chiếc nhẫn đen trên ngón tay, ngẩng
đầu nhìn gương, bất đắc dĩ cười.
Bữa sáng diễn ra chậm hơn bình thường rất nhiều, Quý Liên
Hoắc chỉ muốn mỗi miếng ăn của mình đều do Vương Chiêu Mưu
đút cho, ăn xong cũng không chịu đi, ỷ vào việc không có ai ở
nhà, ỷ vào việc hôm qua cầu hôn thành công, cứ thế ôm anh
thân mật không muốn buông ra.
Hai người luôn đúng giờ hôm nay đều đến muộn, các nhân viên
tinh mắt lập tức chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón tay tổng giám
đốc, cả đám tụ lại bàn tán như lửa cháy trên đồng cỏ.
"Mau truyền xuống! Sếp Vương đính hôn rồi!"
"Há! sếp Vương kết hôn rồi, từ hồi nào, với ai cơ?"
"Cái gì? Sếp Vương đã đăng ký kết hôn với người nào đó không
rõ? Tổng giám đốc Quý thì sao!"
"Trời ơi, sếp Vương kết hôn rồi, chú rể không phải tổng giám đốc
Quý!"
...
Đến trưa, Quý Liên Hoắc đến tập đoàn Vương Thị đưa hộp cơm
tình yêu cho Vương Chiêu Mưu, phát hiện nhiều nhân viên nhìn
mình với ánh mắt vừa thương hại vừa hoảng loạn. Cậu đi đến
đâu, các nhân viên xung quanh đều nhường đường. Cậu xách túi
đựng hộp cơm tình yêu bước vào thang máy, người đang đứng
bên trong lập tức ùa ra, tất cả đều gắng gượng nở nụ cười:
"Tổng giám đốc Quý đi trước."
Quý Liên Hoắc có kinh nghiệm trong việc này. Cậu lặng lẽ mang
theo hộp cơm tình yêu lẻn vào phòng trà, xếp hàng, phát hiện
hôm nay có rất nhiều người trong phòng trà.
"Cái gì cơ, sếp Vương kết hôn rồi, chú rể không phải Quý Liên
Hoắc, tổng giám đốc Quý trong cơn tức giận, muốn mua đứt cả
tập đoàn Vương Thị!"
Quý Liên Hoắc nghe xong chỉ biết im lặng, cầm hộp cơm tình
yêu đi lên lầu.
Thư ký vừa nhìn thấy Quý Liên Hoắc là lập tức mỉm cười: "Tổng
giám đốc Quý, sếp Vương ở trong phòng."
Quý Liên Hoắc gõ cửa văn phòng, nghe thấy người bên trong nói
"Vào đi", cậu mang hộp cơm tình yêu đi vào văn phòng, chờ
Vương Chiêu Mưu ký xong các văn kiện mới tiến đến bên anh đòi
vài cái hôn. "Anh Chiêu Mưu, hôn buổi trưa."
Vương Chiêu Mưu ngồi ở bàn tiếp khách ăn hộp cơm tình yêu thì
thấy Quý Liên Hoắc nhìn chằm chằm vào tay mình, nhìn tới nhìn
lui, như đang nhìn một cái gì đó.
"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc thận trọng đưa tay ra trước
mặt anh, lắc lắc: "Có phải trên này, hơi trống không?"
"Thích nhẫn kim cương hay nhẫn trơn." Vương Chiêu Mưu khẽ
cười.
"Em muốn một cái giống của anh Chiêu Mưu, thoạt nhìn có thể
biết chúng ta là một cặp ấy." Quý Liên Hoắc đỏ mặt đáp.
Vương Chiêu Mưu làm việc lúc nào cũng nhanh chóng, anh gọi
một cuộc điện thoại cho người quen, lát sau đã có người giao
hàng đến tận cửa.
Đến khi Quý Liên Hoắc bước ra khỏi văn phòng, trên ngón giữa
của cậu đã có thêm một chiếc nhẫn bạc, kiểu dáng giống hệt
chiếc nhẫn của Vương Chiêu Mưu. Thấy mấy nhân viên bên
cạnh, cậu cố ý đưa tay lên chỉnh lại cà vạt, chiếc nhẫn bạc sáng
lấp lánh, nhân viên xung quanh trợn mắt mà nhìn.
Thấy Quý Liên Hoắc đi rồi, nhiều người phấn khởi tụ lại xì xào
bàn tán.
"Ai đồn bậy! Rõ ràng sếp Vương đính hôn với tổng giám đốc
Quý!"
"Cái gì, sếp Vương và tổng giám đốc Quý kết hôn rồi? Sao nhanh
thế?"
"Tôi đã nói với anh là họ bí mật kết hôn rồi mà, có con rồi kìa!"
Quý Liên Hoắc trở về công ty Huxin, nhìn chiếc nhẫn trên tay rồi
lơ đãng đi kiểm tra các phòng ban, đặc biệt là dừng chân ở văn
phòng của Vương Chiêu Vân hơi lâu.
Vương Chiêu Vân đứng thẳng người chào đón sếp đến kiểm tra
công việc, nhưng phát hiện Quý Liên Hoắc đứng rất lâu vẫn chưa
chịu đi. Cậu ta đang tự hỏi liệu mình có làm sai cái gì nữa không,
nhưng khi cúi đầu lại thấy bàn tay của Quý Liên Hoắc đặt trên
bàn, một chiếc nhẫn bạc trên ngón giữa!
"Sếp Quý!" Vương Chiêu Vân nhìn chiếc nhẫn với vẻ ngạc nhiên,
làm việc chung đã lâu, cậu ta hiểu rõ sếp Quý không phải là
người thích đeo đồ trang sức, vậy chiếc nhẫn này có ý nghĩa...
Nhìn vẻ mặt của Vương Chiêu Vân, Quý Liên Hoắc mỉm cười
xoay chiếc nhẫn ở ngón giữa: "Anh cậu cho tôi."
"Vậy hai người là..." Vương Chiêu Vân không tự chủ được há
miệng, tim bắt đầu đập nhanh hơn.
"Ừ." Quý Liên Hoắc khiêm tốn gật đầu.
Vương Chiêu Vân đứng đó hồi lâu, nhìn chiếc nhẫn trên tay sếp,
cảm xúc lẫn lộn.
"Đẹp không?" Quý Liên Hoắc đưa chiếc nhẫn về phía Vương
Chiêu Vân, hòng cho cậu ta nhìn rõ hơn.
"Đẹp, đẹp lắm." Vương Chiêu Vân cố gắng nặn ra nụ cười, rồi
nhìn Quý Liên Hoắc cùng tuổi với mình, không thể tin rằng người
ta bây giờ thật sự trở thành vị hôn phu của anh trai mình.
"Tôi vốn nghĩ màu bạc hơi phô trương, nhưng anh cậu thích."
Quý Liên Hoắc mỉm cười với chiếc nhẫn trên tay mình rồi vỗ nhẹ
vai Vương Chiêu Vân. "Cố gắng làm việc."
Nhìn Quý Liên Hoắc bước ra khỏi cửa văn phòng mình, đi đến
một phòng ban khác, Vương Chiêu Vân mới nhận ra muộn màng
rằng ngày sếp đi kiểm tra thật là trùng hợp.
Thật ra là cố ý tới để khoe khoang chứ gì!
Sau một buổi chiều, mọi người ở Huxin đều biết sếp Quý đính
hôn rồi, tổng giám đốc Vương còn mua cho cậu một chiếc nhẫn
bạc, để cậu đeo ra ngoài khoe khoang tình cảm.
---
Người dịch: Đám nhân viên Vương Thị hài vl~
họ Vương? Nằm mơ à, vào bằng cửa sổ cũng đừng hòng!
"Bây giờ cậu là người thừa kế nhà họ Lãnh, rồi sau này cậu sẽ
phải đi khắp thế giới! Giống như vừa rồi đấy, một chuyến đi phải
mất vài tháng!" Ông Vương cau mày thật chặt: "Cậu đã bao giờ
nghĩ đến Chiêu Mưu phải làm gì chưa, cậu như vậy là rất vô
trách nhiệm!"
"Con sẽ đi cùng anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc nghiêm túc nhìn
ông Vương: "Anh Chiêu Mưu bảo con đi đâu, con sẽ đi đó."
"Cậu nói dễ nghe thật, Chiêu Mưu là tổng giám đốc tập đoàn
Vương Thị! Sao mà nó chạy loanh quanh theo cậu được!" Ông
Vương trừng mắt: "Tôi không bao giờ để con trai tôi từ bỏ sự
nghiệp vì tình cảm, nếu cậu phản bội, con trai tôi biết đi đâu nói
lý!"
"Nhưng anh Chiêu Mưu không chỉ là tổng giám đốc tập đoàn
Vương Thị, mà còn là cổ đông của Lãnh Thị." Quý Liên Hoắc
cười với ông Vương.
"Hả?" Ông Vương sửng sốt đứng đó, không tin vào tai mình.
"Cậu nói gì, Chiêu Mưu có cổ phần của nhà họ Lãnh?"
Sao lại thế được!
"Toàn bộ cổ phần của con ở nhà họ Lãnh đã chuyển cho anh
Chiêu Mưu, kể cả toàn bộ Huxin." Quý Liên Hoắc ưỡn ngực: "Con
đang làm việc cho anh Chiêu Mưu."
Ông Vương ngơ ngác nhìn chàng trai trước mặt, không nhịn
được đưa tay sờ thử trán Quý Liên Hoắc. Đứa trẻ này có ngốc
không vậy. Ông Vương thực sự không hiểu nổi, đã trao hết tài
sản của mình cho Vương Chiêu Mưu rồi mà sao Quý Liên Hoắc
còn đứng đây tỏ vẻ đắc ý!
Ông Vương ngây ra tại chỗ, thật muốn cạy mở bộ não của tên
nhóc này, xem bên trong có gì. Nếu con trai mình làm cái trò
này, ông chắc chắn sẽ mắng nó một trận ra trò, sau đó lấy lại
đồ. Ông Vương mấp máy môi, nhưng không nói nên lời.
Đó là Huxin!
Đó là cổ phần của nhà họ Lãnh!!!
Cậu ta thực sự không quan tâm chút nào sao?!
"Đừng nói là cậu lừa tôi nhé?" Ông Vương bối rối, người bình
thường sẽ không làm như vậy chứ?
"Ba có thể hỏi anh Chiêu Mưu, con đã làm xong mọi thủ tục rồi."
Đôi mắt Quý Liên Hoắc trong veo.
Ông Vương muốn nói lại thôi, muốn hỏi Vương Chiêu Mưu đã
cho cậu ta uống bùa mê thuốc lú gì, nhưng dù sao người được
hưởng lợi lại là con trai mình, không tiện hỏi thẳng.
"Nếu tôi nhớ không lầm thì chuyển nhượng cổ phần cần một nửa
cổ đông đồng ý đúng không?" Ông Vương vẫn đấu tranh trong
lòng: "Cổ đông Lãnh Thị không phải là kẻ ngốc, cậu nói muốn
chuyển nhượng cổ phần, bọn họ liền đồng ý?"
"Ông Lãnh và bác Lãnh là đối tượng chủ yếu cần thuyết phục,
con chỉ nói với họ rằng nếu họ không đồng ý, con sẽ không thể
cầu hôn người con yêu, không thể hạnh phúc trong suốt quãng
đời còn lại." Quý Liên Hoắc cười: "Họ đã suy nghĩ rất lâu, cuối
cùng đã đồng ý với quyết định của con."
Ông Vương khó lòng diễn tả thành lời nỗi kinh ngạc của mình.
Người nhà họ Lãnh... tốt thế à? Thằng nhóc ngốc này thực sự đã
làm, mà còn thành công?!
Ông Vương hơi choáng váng, khi ra ngoài vẫn còn thấy chân
mình lơ lửng. Thằng nhóc ngốc này phải ngu ngốc đến mức nào,
phải yêu Chiêu Mưu đến mức nào mới làm được như vậy. Nhưng
ông còn không thể nhắc đến nữa, đứa thích đánh đứa thích chịu,
cả hai đều tự nguyện, ông còn có thể nói gì nữa?
Sau khi về nhà, ông Vương vẫn không hiểu nổi chuyện này, ăn
cơm cũng thấy nhạt nhẽo. Khi đêm xuống đang nằm trên
giường, ông Vương đột nhiên mở mắt, ngồi bật dậy, lúc này mới
có phản ứng lại.
"Hoằng Tiến, sao thế?" Dì Tống mơ màng ngồi dậy nhìn người
chồng đột nhiên tỉnh giấc.
Ông Vương đau xót vô cùng, đôi mắt đầy vẻ u sầu.
"Hoằng Tiến? Có chuyện gì rồi?" Thấy tình trạng của chồng, dì
Tống đột nhiên tỉnh táo lại, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Cải trắng của anh..." Ông Vương nhíu mày thật chặt, đau lòng
không thôi: "Bị heo ủi mất rồi."
Dì Tống im lặng một lát, biết ông Vương chắc chắn không phải
đang nói về Kỳ Yên, vậy chỉ có là Chiêu Mưu. Nghĩ đến tổng
giám đốc trẻ tuổi mà Chiêu Vân mời đến nhà lúc ăn Tết, cùng
với ánh mắt Chiêu Mưu nhìn cậu ta, dì Tống bình thản vỗ lưng
chồng để an ủi.
Con cái lớn rồi.
×××
Tiễn ông Vương đi rồi, Quý Liên Hoắc xem giờ, háo hức pha cà
phê, rót nửa ly nước ấm, rồi bưng khay đi lên cầu thang.
Tiếng chuông báo thức trên điện thoại di động vang lên, Vương
Chiêu Mưu nghiêng người đi tìm điện thoại trên tủ đầu giường,
còn chưa kịp chạm vào thì tiếng chuông đã dừng. Anh mở mắt
ra, thấy Quý Liên Hoắc đang đứng cạnh giường, một tay bưng
khay, tay kia tắt báo thức trên điện thoại.
"Anh Chiêu Mưu, chào buổi sáng." Quý Liên Hoắc đặt khay trên
tay xuống bàn, ngồi xổm xuống, mỉm cười rạng rỡ sáp lại gần,
hôn lên má Vương Chiêu Mưu.
"Đây là nụ hôn chào buổi sáng." Quý Liên Hoắc âu yếm cọ vào
anh, khóe miệng cong lên không sao ép xuống được. "Anh Chiêu
Mưu có mệt không, có muốn nghỉ ngơi thêm không?"
"Không mệt." Vương Chiêu Mưu giơ tay vuốt tóc Quý Liên Hoắc:
"Lấy kính của tôi lại đây."
Quý Liên Hoắc lập tức đứng dậy, cẩn thận cầm chiếc kính mà
Vương Chiêu Mưu đã tháo ra tối qua, tìm khăn lau kính lau thật
kỹ rồi đi đến đầu giường đưa cho anh bằng cả hai tay.
Vương Chiêu Mưu đeo kính vào, Quý Liên Hoắc lại mở tủ quần
áo, lấy ra hai chiếc áo sơ mi sạch, đứng trước mặt anh: "Anh
Chiêu Mưu muốn mặc cái nào?"
"Cái bên trái." Vương Chiêu Mưu dựa vào đầu giường, chỉ huy
Quý Liên Hoắc: "Lấy đồ trong ngăn thứ ba của tủ đựng đồ thứ
hai từ bên trái cho tôi."
Quý Liên Hoắc cầm áo bước nhanh tới, mở tủ ra, thấy mấy hàng
quần lót được sắp xếp ngay ngắn thì vành tai lập tức đỏ bừng,
đếm đến ngăn thứ ba, lấy ra một chiếc quần đen. Cậu đỏ mặt,
vội vàng đưa đồ bằng cả hai tay, thấy Vương Chiêu Mưu cầm lấy
thì lập tức quay lưng lại, không nhìn lén anh mặc quần áo.
Vương Chiêu Mưu tỏ ra bình thường, mặc đồ do Quý Liên Hoắc
mang đến xong thì bước đến trước tủ chọn một chiếc quần âu
được ủi phẳng phiu từ một dãy quần.
Nghe thấy tiếng cửa tủ đóng mở sau lưng, Quý Liên Hoắc quay
đầu lại nhìn một cái rồi lập tức quay đi, hai má ửng hồng. Chân
của Chiêu Chiêu thật đẹp.
Vương Chiêu Mưu mặc quần áo rồi chỉnh trang như thường lệ,
nhìn thấy Quý Liên Hoắc tai đỏ bừng đứng quay lưng lại phía
mình thì bất giác mỉm cười. Anh đi đến bồn rửa mặt rửa mặt,
người phía sau thận trọng tiến lại gần, vòng tay ôm lấy eo anh,
quấn lấy cọ nhẹ.
"Chiêu Chiêu, anh đẹp quá."
Giống như treo thêm một món phụ kiện khổng lồ trên người,
Vương Chiêu Mưu liếc nhìn chiếc nhẫn đen trên ngón tay, ngẩng
đầu nhìn gương, bất đắc dĩ cười.
Bữa sáng diễn ra chậm hơn bình thường rất nhiều, Quý Liên
Hoắc chỉ muốn mỗi miếng ăn của mình đều do Vương Chiêu Mưu
đút cho, ăn xong cũng không chịu đi, ỷ vào việc không có ai ở
nhà, ỷ vào việc hôm qua cầu hôn thành công, cứ thế ôm anh
thân mật không muốn buông ra.
Hai người luôn đúng giờ hôm nay đều đến muộn, các nhân viên
tinh mắt lập tức chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón tay tổng giám
đốc, cả đám tụ lại bàn tán như lửa cháy trên đồng cỏ.
"Mau truyền xuống! Sếp Vương đính hôn rồi!"
"Há! sếp Vương kết hôn rồi, từ hồi nào, với ai cơ?"
"Cái gì? Sếp Vương đã đăng ký kết hôn với người nào đó không
rõ? Tổng giám đốc Quý thì sao!"
"Trời ơi, sếp Vương kết hôn rồi, chú rể không phải tổng giám đốc
Quý!"
...
Đến trưa, Quý Liên Hoắc đến tập đoàn Vương Thị đưa hộp cơm
tình yêu cho Vương Chiêu Mưu, phát hiện nhiều nhân viên nhìn
mình với ánh mắt vừa thương hại vừa hoảng loạn. Cậu đi đến
đâu, các nhân viên xung quanh đều nhường đường. Cậu xách túi
đựng hộp cơm tình yêu bước vào thang máy, người đang đứng
bên trong lập tức ùa ra, tất cả đều gắng gượng nở nụ cười:
"Tổng giám đốc Quý đi trước."
Quý Liên Hoắc có kinh nghiệm trong việc này. Cậu lặng lẽ mang
theo hộp cơm tình yêu lẻn vào phòng trà, xếp hàng, phát hiện
hôm nay có rất nhiều người trong phòng trà.
"Cái gì cơ, sếp Vương kết hôn rồi, chú rể không phải Quý Liên
Hoắc, tổng giám đốc Quý trong cơn tức giận, muốn mua đứt cả
tập đoàn Vương Thị!"
Quý Liên Hoắc nghe xong chỉ biết im lặng, cầm hộp cơm tình
yêu đi lên lầu.
Thư ký vừa nhìn thấy Quý Liên Hoắc là lập tức mỉm cười: "Tổng
giám đốc Quý, sếp Vương ở trong phòng."
Quý Liên Hoắc gõ cửa văn phòng, nghe thấy người bên trong nói
"Vào đi", cậu mang hộp cơm tình yêu đi vào văn phòng, chờ
Vương Chiêu Mưu ký xong các văn kiện mới tiến đến bên anh đòi
vài cái hôn. "Anh Chiêu Mưu, hôn buổi trưa."
Vương Chiêu Mưu ngồi ở bàn tiếp khách ăn hộp cơm tình yêu thì
thấy Quý Liên Hoắc nhìn chằm chằm vào tay mình, nhìn tới nhìn
lui, như đang nhìn một cái gì đó.
"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc thận trọng đưa tay ra trước
mặt anh, lắc lắc: "Có phải trên này, hơi trống không?"
"Thích nhẫn kim cương hay nhẫn trơn." Vương Chiêu Mưu khẽ
cười.
"Em muốn một cái giống của anh Chiêu Mưu, thoạt nhìn có thể
biết chúng ta là một cặp ấy." Quý Liên Hoắc đỏ mặt đáp.
Vương Chiêu Mưu làm việc lúc nào cũng nhanh chóng, anh gọi
một cuộc điện thoại cho người quen, lát sau đã có người giao
hàng đến tận cửa.
Đến khi Quý Liên Hoắc bước ra khỏi văn phòng, trên ngón giữa
của cậu đã có thêm một chiếc nhẫn bạc, kiểu dáng giống hệt
chiếc nhẫn của Vương Chiêu Mưu. Thấy mấy nhân viên bên
cạnh, cậu cố ý đưa tay lên chỉnh lại cà vạt, chiếc nhẫn bạc sáng
lấp lánh, nhân viên xung quanh trợn mắt mà nhìn.
Thấy Quý Liên Hoắc đi rồi, nhiều người phấn khởi tụ lại xì xào
bàn tán.
"Ai đồn bậy! Rõ ràng sếp Vương đính hôn với tổng giám đốc
Quý!"
"Cái gì, sếp Vương và tổng giám đốc Quý kết hôn rồi? Sao nhanh
thế?"
"Tôi đã nói với anh là họ bí mật kết hôn rồi mà, có con rồi kìa!"
Quý Liên Hoắc trở về công ty Huxin, nhìn chiếc nhẫn trên tay rồi
lơ đãng đi kiểm tra các phòng ban, đặc biệt là dừng chân ở văn
phòng của Vương Chiêu Vân hơi lâu.
Vương Chiêu Vân đứng thẳng người chào đón sếp đến kiểm tra
công việc, nhưng phát hiện Quý Liên Hoắc đứng rất lâu vẫn chưa
chịu đi. Cậu ta đang tự hỏi liệu mình có làm sai cái gì nữa không,
nhưng khi cúi đầu lại thấy bàn tay của Quý Liên Hoắc đặt trên
bàn, một chiếc nhẫn bạc trên ngón giữa!
"Sếp Quý!" Vương Chiêu Vân nhìn chiếc nhẫn với vẻ ngạc nhiên,
làm việc chung đã lâu, cậu ta hiểu rõ sếp Quý không phải là
người thích đeo đồ trang sức, vậy chiếc nhẫn này có ý nghĩa...
Nhìn vẻ mặt của Vương Chiêu Vân, Quý Liên Hoắc mỉm cười
xoay chiếc nhẫn ở ngón giữa: "Anh cậu cho tôi."
"Vậy hai người là..." Vương Chiêu Vân không tự chủ được há
miệng, tim bắt đầu đập nhanh hơn.
"Ừ." Quý Liên Hoắc khiêm tốn gật đầu.
Vương Chiêu Vân đứng đó hồi lâu, nhìn chiếc nhẫn trên tay sếp,
cảm xúc lẫn lộn.
"Đẹp không?" Quý Liên Hoắc đưa chiếc nhẫn về phía Vương
Chiêu Vân, hòng cho cậu ta nhìn rõ hơn.
"Đẹp, đẹp lắm." Vương Chiêu Vân cố gắng nặn ra nụ cười, rồi
nhìn Quý Liên Hoắc cùng tuổi với mình, không thể tin rằng người
ta bây giờ thật sự trở thành vị hôn phu của anh trai mình.
"Tôi vốn nghĩ màu bạc hơi phô trương, nhưng anh cậu thích."
Quý Liên Hoắc mỉm cười với chiếc nhẫn trên tay mình rồi vỗ nhẹ
vai Vương Chiêu Vân. "Cố gắng làm việc."
Nhìn Quý Liên Hoắc bước ra khỏi cửa văn phòng mình, đi đến
một phòng ban khác, Vương Chiêu Vân mới nhận ra muộn màng
rằng ngày sếp đi kiểm tra thật là trùng hợp.
Thật ra là cố ý tới để khoe khoang chứ gì!
Sau một buổi chiều, mọi người ở Huxin đều biết sếp Quý đính
hôn rồi, tổng giám đốc Vương còn mua cho cậu một chiếc nhẫn
bạc, để cậu đeo ra ngoài khoe khoang tình cảm.
---
Người dịch: Đám nhân viên Vương Thị hài vl~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro