Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 159

Đào Lý Sanh Ca

2025-03-13 11:56:46

"Quà vào cửa, thế mà cậu cũng nghĩ ra được!" Ông Vương cố
gắng nuốt trà trong miệng xuống, thằng nhóc này suy nghĩ cái gì
suốt cả ngày vậy?
Quý Liên Hoắc cụp mắt xuống, đặt móc chìa khóa xuống bàn với
vẻ hơi thất vọng.
Ông Vương nhìn cậu mà không nói nên lời. "Cậu không nghĩ đến
sao, bây giờ cậu là người thừa kế nhà họ Lãnh, cậu mà dọn sang
ở luôn nhà họ Vương, cụ Lãnh có tha cho tôi không?"
"Con biết rồi, bác trai." Quý Liên Hoắc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu,
ánh mắt lại hướng về phía chiếc móc chìa khóa, đánh giá nó.
"Khụ khụ khụ." Ông Vương ho vài tiếng, vẫy tay ra hiệu cho Quý
Liên Hoắc lại gần rồi hạ giọng: "Đừng trách tôi không nói cho
cậu biết, móc khóa này là do Tô Vân Ôn của nhà họ Tô nhờ tôi
đưa cho Chiêu Mưu."
Quý Liên Hoắc giật mình, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén,
nhìn thẳng vào chiếc móc chìa khóa trên bàn.
"Nó còn nói ấy à, kết bình an là do tự tay nó làm, còn muốn tôi
nói với Chiêu Mưu, lúc trước cãi nhau với Chiêu Mưu là lỗi của
nó." Ông Vương nói xong còn không nhịn được tặc lưỡi mấy cái,
đúng là cái hạng thảo mai giỏi diễn xuất.
Quý Liên Hoắc nhìn chằm chằm vào chiếc móc chìa khóa trên
bàn, hai tay nắm chặt hai bên, ánh mắt tối sầm.
"Bác trai chắc không định đưa thứ này cho anh Chiêu Mưu chứ?"
Quý Liên Hoắc ngẩng lên nhìn ông Vương: "Bác cũng biết con
mới là vị hôn phu của anh Chiêu Mưu."
"Tất nhiên là tôi sẽ không đưa thứ này cho Chiêu Mưu." Ông
Vương nháy mắt với Quý Liên Hoắc: "Nếu không thì tôi gọi cậu
đến đây làm gì."
Quý Liên Hoắc nhìn ông Vương chăm chú, khóe miệng cong lên.
Anh Chiêu Mưu nói đúng, cha của anh giống như một con mèo
mập nằm phơi nắng trong góc tường, mèo sẽ khè cậu, gào thét
chửi rủa cậu, nhưng sẽ không gây ra tổn thương cho cậu. Bây
giờ ông ấy đang giúp cậu đấy thôi. Bác trai... đang thừa nhận
cậu phải không?
"Ánh mắt cậu là thế nào đấy." Ông Vương bắt gặp ánh mắt của
Quý Liên Hoắc, cau mày nói: "Đừng có chưa gì đã mừng như
vậy, tôi nói cho cậu tin này, cái chính là do bọn họ đã để mắt
đến Huxin của cậu! Còn muốn thông qua Chiêu Mưu để hợp tác
với Huxin, cho nên cậu cẩn thận đừng có trúng kế."
Quý Liên Hoắc nhìn ông Vương, ánh mắt lóe lên. Người ngoài nói
nhà họ Tô và nhà họ Vương luôn rất thân thiết, nhưng giờ đây
ông Vương lại nhắc nhở cậu phải cảnh giác với nhà họ Tô, lời nói
và hành động của ông đều cho thấy sự bất mãn với nhà họ Tô.
"Bác trai, nhà họ Tô có làm gì bất lợi với nhà họ Vương phải
không?" Quý Liên Hoắc nhanh chóng đưa ra phán đoán, chắc
chắn đã xảy ra chuyện gì đó khiến ông Vương đột nhiên thay đổi
thái độ với người bạn cũ.
Ông Vương liếc nhìn Quý Liên Hoắc, nhíu mày khi nghĩ đến việc
nhà họ Tô đã làm. "Chuyện đó xảy ra khi tôi bị bệnh. Mặc dù có
vẻ như nhà họ Tô chỉ lấy đi một vài đơn hàng của chúng tôi,
nhưng có rất nhiều mánh khóe liên quan trong đó, giải thích
cũng phức tạp."
"Bác trai cứ nói cho con biết." Quý Liên Hoắc nhìn ông Vương với
ánh mắt nghiêm túc: "Không giấu gì bác trai, con không có thiện
cảm gì với nhà họ Tô, nếu bác đồng ý cho con một cơ hội, con
sẽ bắt họ phải trả giá."
Nhìn cậu thanh niên trạc tuổi con trai út của mình, ông Vương
suy nghĩ một lát, lại nhìn lên, mới nhận ra cậu có năng lực hơn
mình tưởng tượng. Từ Huxin cho đến chuỗi khách sạn, cậu đều
có thể đạt được thành công, còn có thể chiếm được lòng tin của
Chiêu Mưu, thủ đoạn của cậu chắc hẳn không tệ.
Ông Vương đảo mắt, thở dài một hơi rồi kể lại cho Quý Liên
Hoắc nghe mọi chuyện giữa hai gia tộc trong nhiều năm qua:
"Trước khi biết được những chuyện này, tôi chưa bao giờ nghi
ngờ nhà họ Tô, dù sao thì hai nhà cũng đã qua lại nhiều năm,
Chiêu Mưu và Tô Vân Ôn cùng tuổi, sống gần nhà nhau, học
chung trường, lớn lên cùng nhau, thân thiết đến mức hồi nhỏ có
thể mặc chung một cái quần..."
Quý Liên Hoắc chăm chú lắng nghe lời ông Vương, ánh mắt nhìn
chiếc móc chìa khóa trên bàn càng thêm lạnh lẽo.
Ông Vương kể xong về quá khứ của nhà họ Vương và nhà họ
Tô, nhìn lại thì thấy Quý Liên Hoắc nhìn chằm chằm vào móc
chìa khóa, khuôn mặt lạnh như băng, đôi mắt hơi cụp xuống,
trông càng u ám và sâu thẳm hơn.
"Nếu cậu muốn giải quyết nhà họ Tô, lời khuyên của tôi là đừng
nói với Chiêu Mưu, dù sao thì cũng là bạn bè nhiều năm, không
thể chỉ một cuộc cãi vã là kết thúc được. Hơn nữa, Tô Vân Ôn có
thủ đoạn, không biết chừng sẽ dùng khổ nhục kế trước mặt
Chiêu Mưu, Chiêu Mưu mà nghĩ đến tình bạn cũ thì mọi công sức
của cậu đều uổng phí." Ông Vương ân cần nhắc nhở Quý Liên
Hoắc, tránh xung đột giữa hai người về sau.
"Cảm ơn bác trai." Quý Liên Hoắc cúi đầu cảm ơn, lúc tạm biệt
ra về còn không quên lấy chiếc móc chìa khóa trên bàn theo.
×××
Nhiều ngày liên tục, Vương Chiêu Mưu phát hiện dường như Quý
Liên Hoắc đang bận rộn việc gì đó, thường xuyên tỏ vẻ u ám
như có thâm thù đại hận với ai, điện thoại và tin nhắn ngày càng
nhiều.
Khu đất thứ hai ở Chử Thành đã hoàn thành, chính thức mở bán,
Vương Chiêu Mưu phải đi công tác vài ngày. Đêm trước khi đi,
Quý Liên Hoắc chui vào chăn, rất nghiêm túc thỏa mãn anh vài
lần, khi chui ra khỏi chăn, trán cậu đẫm mồ hôi.
Khóe mắt Vương Chiêu Mưu ửng đỏ dưới cặp kính gọng vàng,
hơi thở không đều, nhìn người yêu.
Quý Liên Hoắc liếm môi dưới, mở to đôi mắt đen, dụi nhẹ vào
anh. "Chiêu Chiêu, nếu trong kinh doanh em làm chuyện gì khiến
anh tức giận thì anh có tha thứ cho em không?"
Vương Chiêu Mưu cố gắng điều hòa hơi thở, cúi nhìn Quý Liên
Hoắc: "Vương Thị và nhà họ Lãnh có phá sản không?"
Quý Liên Hoắc dừng một lát, nhanh chóng lắc đầu.
"Vậy thì tôi sẽ không giận." Vương Chiêu Mưu nhìn mái tóc rối
bù của Quý Liên Hoắc do vừa bị mình túm lấy, kết hợp với đường
nét trên gương mặt cậu toát lên vài phần gợi cảm khó tả.
Vương Chiêu Mưu cúi đầu hôn lên đuôi mắt cậu. Quý Liên Hoắc
mím môi đón nhận nụ hôn, khóe miệng không tự chủ cong lên.
Quá trình mở bán ở Chử Thành diễn ra suôn sẻ hơn Vương Chiêu
Mưu tưởng tượng. Nhà họ Võ đã chuẩn bị rất chu đáo, không khí
lễ khai trương rất tốt đẹp, họ cũng rất nỗ lực trong công tác
quảng bá, xúc tiến mở bán.
Vương Chiêu Mưu dẫn Lão Tề kiểm tra phòng bán hàng. Đội ngũ
bán hàng được nhà họ Võ đào tạo rất chuyên nghiệp, gặp phải
những khách hàng lo lắng và bối rối vẫn kiên nhẫn hướng dẫn,
hỏi về nhu cầu cụ thể của khách, để khách không đưa ra lựa
chọn mù quáng. Khách ở khu vực chọn nhà được chia thành
nhóm năm người, nhân viên sẽ gọi số để thông báo cho khách,
các nhân viên kiểm soát bán hàng hỗ trợ cạnh đó, cho mỗi lượt
khách hàng hơn mười phút để chọn nhà, nhanh chóng hướng
dẫn khách hàng ra ngoài sau khi hết thời gian.
Bộ phận ký hợp đồng, bộ phận kiểm tra, bộ phận kế toán và
đóng dấu đều bận rộn nhưng mọi việc vẫn diễn ra suôn sẻ.
Vương Chiêu Mưu và Lão Tề còn đứng quan sát hoạt động rút
thăm trúng thưởng, có một người trúng tủ lạnh cao cấp trị giá ba
bốn ngàn, nhảy cẫng lên vì vui mừng.
Nhà họ Võ làm việc khá đáng tin cậy, Vương Chiêu Mưu bèn rút
ngắn chuyến công tác ba ngày theo kế hoạch ban đầu, quay trở
lại Tô Thành vào ngày hôm sau. Sau khi nghỉ ngơi một lát trên
xe, anh đến tập đoàn Vương Thị để xử lý hồ sơ của hai ngày
qua, nhưng không ngờ vừa mở văn kiện ra đã nghe thấy tiếng
ồn ào bên ngoài.
"Cậu Tô, cậu không thể vào được, sếp Vương đang bận..." Thư
ký sốt ruột nói: "Cậu có thể hẹn trước, tôi sẽ sắp xếp cho cậu."
"Hẹn trước? Tôi gặp Chiêu Mưu mà cần phải hẹn trước?" Giọng
Tô Vân Ôn vang lên, giọng điệu nghe rất bi thương. "Chiêu Mưu,
cậu ra gặp tôi được không, tôi biết cậu ở trong đó! Chiêu Mưu,
chẳng lẽ tình bạn hơn mười năm của chúng ta lại tan biến hoàn
toàn chỉ vì một trận cãi vã sao!"
Bên ngoài văn phòng rất ồn ào, Vương Chiêu Mưu nhìn tập tài
liệu trong tay một lát rồi đứng dậy mở cửa.
Hai nhân viên bảo vệ cố gắng ngăn Tô Vân Ôn lại, nhưng dù sao
thân phận của hắn vẫn là cậu chủ nhà họ Tô nên hai bảo vệ
không dám quá mạnh tay, sợ vô tình xúc phạm đến người này.
Quần áo của thư ký hơi luộm thuộm, trông như vừa cãi nhau với
Tô Vân Ôn. Vương Chiêu Mưu khẽ nhíu mày, nhìn sang Tô Vân
Ôn bị hai bảo vệ chặn lại.
"Chiêu Mưu, cuối cùng cậu cũng ra gặp tôi." Quần áo Tô Vân Ôn
nhàu nhĩ, vẻ nho nhã thường ngày cũng không còn, nhìn người
bạn thuở nhỏ trước mặt, nước mắt lập tức chảy dài.
Vài nhân viên nhìn thấy cảnh tượng này thì quay ra thì thầm bàn
tán. Vương Chiêu Mưu liếc nhìn hai bảo vệ, họ hiểu ý liền buông
tay, nhìn cậu Tô đi theo sếp Vương nhanh chóng bước vào văn
phòng.
"Có chuyện gì?" Vương Chiêu Mưu ngồi trên ghế của mình, bắt
chéo đôi chân dài, thản nhiên nhìn người bạn cũ.
"Chiêu Mưu." Tô Vân Ôn lau nước mắt trên mặt, nhìn Vương
Chiêu Mưu, cố nở nụ cười nhợt nhạt. "Tôi đã tìm cậu mấy ngày
nay rồi, nhưng họ nói cậu đi công tác, tôi gọi điện thoại cho cậu
cũng không được, cậu vẫn giận tôi à?"
Vương Chiêu Mưu lạnh nhạt đánh giá Tô Vân Ôn. Tô Vân Ôn
luôn chú ý đến ngoại hình của mình, nhưng hôm nay lại không
quan tâm chút nào, quần áo thì luộm thuộm, mặt mũi tiều tụy,
còn liên tục đòi gặp anh, chắc hẳn nhà họ Tô đã xảy ra chuyện.
Thấy Vương Chiêu Mưu im lặng, Tô Vân Ôn nước mắt lưng
tròng: "Chiêu Mưu, chuyện lúc trước là tôi sai, tôi không nên đối
xử với Quý Liên Hoắc như vậy. Lúc đó tôi thực sự mất kiểm soát,
vì tôi biết cậu chưa từng đối xử với ai như thế, cậu đưa cậu ta về
nhà, đối xử với cậu ta rất tốt, tôi không hiểu sao lại thấy ghen tị
nên mới làm như vậy."
"Chiêu Mưu, tôi thực sự biết mình sai rồi, cậu tha thứ cho tôi, nể
tình tình bạn chúng ta nhiều năm qua được không?" Tô Vân Ôn
chảy nước mắt, giọng nghẹn ngào, từng lời nói đều chân thành.
Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn Tô Vân Ôn, trong đôi mắt sau
cặp kính không hề có chút cảm xúc nào khác thường, giọng điệu
vẫn bình tĩnh lý trí: "Lần này cậu đến đây không phải chỉ để xin
lỗi, đúng chứ?"
"Chiêu Mưu." Tô Vân Ôn tỏ vẻ vô cùng buồn bã: "Cậu đã nhận
được kết bình an tôi tặng lúc trước chưa?"
Kết bình an?
Vương Chiêu Mưu vẫn bình thản nhìn hắn.
"Kể từ khi tôi nhờ chú Vương gửi kết bình an cho cậu, nhà tôi đã
xảy ra rất nhiều chuyện." Tô Vân Ôn tỏ vẻ cay đắng, như người
mất hồn: "Nhà máy của nhà tôi bị điều tra ra vấn đề, công việc
kinh doanh của công ty may mặc bỗng nhiên tuột dốc, những
người từng hợp tác đột nhiên trở nên xa lánh nhà tôi như tránh
rắn rết, tôi thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra, hay là do tôi
thắt kết bình an thực sự đã chuyển hết bình yên cho cậu rồi."
Tô Vân Ôn khóc một hồi, cố mỉm cười với Vương Chiêu Mưu:
"Nếu đúng như vậy thì mọi đau khổ tôi phải chịu đựng đều đáng
giá."
Nghe Tô Vân Ôn nói vậy, Vương Chiêu Mưu nhíu mày lại.
"Chiêu Mưu, cậu không nhận được kết bình an của tôi sao?" Tô
Vân Ôn nước mắt lưng tròng nhìn Vương Chiêu Mưu, không thấy
có dấu hiệu gì của kết bình an.
"Tôi hiểu ra rồi." Tô Vân Ôn đột nhiên làm ra vẻ hiểu ra điều gì
đó, không nhịn được khóc: "Chiêu Mưu, kết bình an tôi tặng cậu
chắc chắn đã bị Quý Liên Hoắc phát hiện, hắn trả thù nhà tôi vì
chuyện này, nhưng tôi tặng cậu kết bình an chỉ vì tôi hy vọng
cậu được bình an vô sự, tôi không có ý đồ nào khác cả."
"Chiêu Mưu, cậu cứu nhà tôi đi, cậu giải thích cho Quý Liên Hoắc
được không?" Tô Vân Ôn nghẹn ngào nói: "Tôi không ngờ hắn
lại là người như vậy, tôi chỉ muốn cậu được bình an thôi."
Tô Vân Ôn khóc mãi không thôi, ngoài văn phòng bỗng vang lên
vài tiếng gõ cửa theo nhịp điệu, Vương Chiêu Mưu lên tiếng
đồng ý, Quý Liên Hoắc đẩy cửa đi vào văn phòng.
Tô Vân Ôn tái mặt nhìn Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc mím môi, đứng trước mặt Vương Chiêu Mưu,
không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Bị anh Chiêu Mưu phát hiện rồi.
Quý Liên Hoắc vốn định giải quyết mọi chuyện trước khi Vương
Chiêu Mưu đi công tác trở về, nhưng không ngờ anh lại về sớm,
tạo cơ hội cho Tô Vân Ôn tìm đến.
Tô Vân Ôn thấy phản ứng của Quý Liên Hoắc, đột nhiên hiểu ra
điều gì đó, đưa ra một phỏng đoán. Quý Liên Hoắc hẳn đã đối
phó với nhà họ Tô sau lưng Vương Chiêu Mưu, Vương Chiêu
Mưu không hề hay biết việc này!
"Chiêu Mưu..." Tô Vân Ôn nhìn sang Vương Chiêu Mưu, lập tức
òa khóc như mưa, như thể vừa trải qua một nỗi tủi hờn rất lớn.
"Tôi đã sai rồi, tôi nghĩ Quý Liên Hoắc sẽ không để bụng đến
việc cậu qua lại với bạn bè bình thường, tất cả là lỗi của tôi."
Quý Liên Hoắc chậm rãi quay đầu, mặt vô cảm nhìn Tô Vân Ôn.
"Chiêu Mưu, vì hiểu lầm này mà cả nhà tôi sắp không xong rồi,
mấy ngày nay tôi ngủ không ngon, ngay cả ăn miếng cơm cũng
nuốt không trôi, tôi biết cậu nhất định có thể tìm cách, đúng
không?" Tô Vân Ôn liếc nhìn Quý Liên Hoắc rồi lại nước mắt lưng
tròng nhìn sang Vương Chiêu Mưu, hiển nhiên là muốn Vương
Chiêu Mưu ra tay ngăn cản Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc mím môi nhìn Vương Chiêu Mưu, không nói một
lời, như thể đang chờ đợi một phán quyết.
"Tôi chỉ có một giải pháp." Vương Chiêu Mưu nghiêm túc nhìn Tô
Vân Ôn.
Tô Vân Ôn lập tức tỉnh táo lại, không quên liếc nhìn Quý Liên
Hoắc bên cạnh. Chiêu Mưu quả thực vẫn niệm tình xưa!
"Chiêu Mưu, cậu có giải pháp gì?" Tô Vân Ôn mỉm cười, bức thiết
nhìn Vương Chiêu Mưu. Hắn đã nghĩ đến từ lâu rồi, cách duy
nhất để cứu vãn tình thế của nhà họ Tô bây giờ là bắt Quý Liên
Hoắc dừng ngay tất cả mọi hành động, đồng thời dùng quảng
cáo của Huxin để bồi thường, quảng bá phần mềm mà hắn phát
triển! Hiện nay nhiều công ty đang chuyển đổi mô hình kinh
doanh, nhà họ Tô hoàn toàn có thể từ bỏ những nhà máy đó, đi
làm phần mềm di động, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền như
trước!
Quý Liên Hoắc im lặng ngước mắt nhìn người yêu. Là do cậu làm
chưa đủ tốt, không kịp thời diệt trừ nhà họ Tô, để cho anh Chiêu
Mưu nhìn thấy hết, bị lời lẽ và nước mắt của Tô Vân Ôn lừa gạt.
Lần sau sẽ không xảy ra chuyện đó nữa. Cậu phải hành động tàn
nhẫn hơn, nhanh chóng hơn.
Nhìn Tô Vân Ôn đang hưng phấn, Vương Chiêu Mưu đưa tay đẩy
kính lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói.
"Giải pháp của tôi là uống nhiều nước nóng."
"Cái, cái gì?" Tô Vân Ôn ngây ra tại chỗ, không dám tin vào tai
mình. Chiêu Mưu nói cái gì cơ? Uống nhiều nước nóng?!
"Cậu nói là ăn không ngon, ngủ không yên đó thôi?" Vương
Chiêu Mưu thản nhiên nói tiếp: "Uống nhiều nước nóng, rồi cậu
sẽ vượt qua thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Vương Không Muốn Lạnh

Số ký tự: 0