Chương 160
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Tô Vân Ôn đứng đực ra đó, ngơ ngác nhìn người vừa nói, không
dám tin vào những gì mình vừa nghe.
Quý Liên Hoắc đứng bên cạnh, liếc nhìn Tô Vân Ôn còn chưa
phản ứng lại, rồi khẽ cười nhìn sang Vương Chiêu Mưu.
"Chiêu Mưu... Chiêu Mưu sao cậu có thể tàn nhẫn như vậy?" Tô
Vân Ôn mặt tái nhợt, một tay chống vào bàn, thân thể lảo đảo.
"Các người cũng không hề mềm lòng khi đánh lén nhà họ
Vương." Vương Chiêu Mưu ngồi vững vàng trên ghế, đối mặt với
Tô Vân Ôn, mỉm cười: "Như nhau cả thôi."
"Chiêu Mưu, hồi nhỏ chúng ta đã nói, sẽ mãi mãi là bạn tốt của
nhau mà." Tô Vân Ôn bật khóc không thành tiếng, muốn nói
thêm gì đó thì thấy Quý Liên Hoắc cúi xuống thì thầm vào tai
Vương Chiêu Mưu, môi gần như chạm vào vành tai anh, hành vi
vô cùng mờ ám.
Quý Liên Hoắc liếc nhìn Tô Vân Ôn, trong mắt là vẻ đắc thắng,
khóe môi hơi nhếch lên, là lời khiêu khích vô cùng lộ liễu.
Nghe Quý Liên Hoắc yêu cầu để mình dọn dẹp đống bừa bộn,
Vương Chiêu Mưu chỉ thản nhiên đáp lại, không nhìn Tô Vân Ôn
nữa, nhẹ nhàng xoay ghế, tiếp tục nhìn vào văn kiện vừa rồi
chưa đọc xong.
Quý Liên Hoắc nói gì đó trong điện thoại, một lát sau mở cửa
văn phòng, hai vệ sĩ đi vào thẳng tay vác Tô Vân Ôn lên rồi bước
ra ngoài.
"Chiêu Mưu, Chiêu Mưu cứu tôi với!" Tô Vân Ôn giãy dụa một
cách tuyệt vọng, quay đầu lại nhìn Vương Chiêu Mưu với vẻ sợ
hãi: "Chiêu Mưu tôi cầu xin cậu, Chiêu Mưu... ưm!"
Tô Vân Ôn miệng bị bịt chặt, dùng hết sức giãy dụa, bị lôi ra
khỏi văn phòng, hai vệ sĩ nhanh chóng đi qua lối thoát hiểm,
cuối cùng không còn tiếng ồn nữa.
Quý Liên Hoắc đứng đó nhìn người yêu, trong mắt hiện lên nụ
cười rạng rỡ, bước tới bóp vai cho Vương Chiêu Mưu, cúi đầu
hôn lên vành tai anh. "Chiêu Chiêu, cảm ơn anh."
"Không phải cảm ơn." Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu nhìn Quý
Liên Hoắc: "Tôi nhớ đã nói với em là tôi sẽ xử lý nhà họ Tô."
Vương Chiêu Mưu không quên món nợ của nhà họ Tô, nhưng
trước đó lo cá cược với ông Vương và việc trợ giúp Quý Liên
Hoắc cạnh tranh lần lượt đổ dồn đến, khiến anh không rảnh tay
xử lý nhà họ Tô, không ngờ chỉ mới mấy ngày, Quý Liên Hoắc lại
ra tay với nhà họ Tô.
"Nhưng hắn muốn tặng anh Chiêu Mưu kết bình an." Quý Liên
Hoắc cụp mắt xuống, đầu ngón tay hơi rũ xuống, thấp giọng nói:
"Hắn rõ ràng biết em đã đính hôn với anh Chiêu Mưu, nhưng vẫn
làm trò vặt vãnh này, vừa rồi còn dám nói như vậy nữa."
Cún lớn bị tủi thân, giọng trầm khàn, đầu cúi xuống, tai giật giật,
cái đuôi xù rũ xuống, đôi mắt đen láy thỉnh thoảng lại nhìn về
phía chủ nhân, đòi chủ nhân phải trả lại công bằng cho mình.
Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, đưa tay xoa đầu Quý Liên
Hoắc: "Là hắn sai."
Quý Liên Hoắc lập tức cười toe toét, cúi người hưng phấn hôn
lên môi Vương Chiêu Mưu, ngồi vắt ngang trên ghế, cơ thể vô
thức cọ cọ, cúi đầu hôn sâu hơn.
Điện thoại di động của Quý Liên Hoắc reo, nhưng cậu không để
ý mà đắm chìm vào nụ hôn, mạnh mẽ hút lấy chút không gian
cuối cùng trong miệng Vương Chiêu Mưu.
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc chợt nhớ ra điều gì đó, vừa thở
hổn hển vừa lấy một cái kết bình an từ trong túi ra, đưa cho
Vương Chiêu Mưu như dâng báu vật.
"Cái này là của em làm." Mắt Quý Liên Hoắc sáng lên, tiếp tục
lấy đồ từ trong túi ra.
"Có kết bình an, kết tâm ý, kết may mắn, còn cái này..." Quý
Liên Hoắc rút ra cái lớn nhất: "Kết đồng tâm."
Vương Chiêu Mưu bình tĩnh nhìn đống đồ lưu niệm màu vàng đỏ
đan xen trước mặt, lần đầu tiên biết Quý Liên Hoắc còn có tài
nghệ này.
"Người khác làm được thì em cũng làm được, thậm chí còn làm
tốt hơn họ." Quý Liên Hoắc đặt kết đồng tâm trước mặt Vương
Chiêu Mưu: "Chiêu Chiêu, đẹp không?"
Vương Chiêu Mưu dùng đầu ngón tay vuốt ve nút thắt trơn
nhẵn, mỉm cười, sau đó nhìn đầu ngón tay của Quý Liên Hoắc,
phát hiện ra vài đốm đỏ nhỏ.
"Kim đâm trúng rồi?" Mắt Vương Chiêu Mưu lấp lánh cười.
"Em là người mới, khi thắt nút phải dùng kim ghim để cố định
sợi." Quý Liên Hoắc tai đỏ bừng, cúi đầu nhìn ngón tay: "Em quá
bất cẩn."
Vương Chiêu Mưu nắm tay Quý Liên Hoắc, nhẹ nhàng hôn lên
đầu ngón tay cậu.
Má Quý Liên Hoắc nóng bừng, cậu cúi đầu áp môi mình vào môi
Vương Chiêu Mưu, tiếp tục nụ hôn vừa rồi.
×××
Chưa đầy một tháng sau khi đính hôn, lên mọi kế hoạch sau
đám cưới, Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc đi đăng ký kết
hôn như nước chảy thành sông, không tổ chức tiệc cưới lớn, chỉ
bao trọn một nhà hàng, mời họ hàng và bạn bè thân thiết.
Sau khi trải qua một kiếp sống, Vương Chiêu Mưu hiểu rất rõ
mình không có nhiều bạn bè, càng không muốn phải lá mặt lá
trái với những đối tác kinh doanh quan hệ hời hợt trong tiệc cưới
của mình. Quan điểm của Quý Liên Hoắc cũng trùng hợp với
anh, tổng số người có mặt không vượt quá năm bàn.
Cụ Lãnh vừa mới khỏi bệnh đã vội vã chạy về nước Hoa, đi cùng
với cụ Lãnh và Quý Đại Bảo còn có gia đình ba người nhà Lãnh
Thần Cẩm, và Lãnh Uyển Âm dẫn theo bạn trai.
Trong lời chúc mừng nồng nhiệt của người chủ trì tiệc cưới,
Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc trao nhẫn trước mặt mọi
người.
Đội trưởng Lý ngồi dưới kích động hò hét, Lão Tề không kéo lại
được, Vương Chiêu Vân thấy thế, mắt sáng lên, lập tức reo hò:
"Hôn một cái!"
Ông Vương ngước lên trừng cậu ta, Vương Chiêu Vân lập tức ỉu
xìu, chỉ dám xua tay thì thầm: "Hôn một cái!"
Quý Liên Hoắc vành tai đỏ bừng, hơi nghiêng mặt hôn người
yêu. Trong mắt Vương Chiêu Mưu là nụ cười, nhẹ nhàng đáp lại.
Cuối cùng sếp cũng lấy chồng, đội trưởng Lý vui mừng hơn ai
hết. Lúc trên sân khấu đến phần mời trà sửa miệng, đội trưởng
Lý lôi kéo Lão Tề cùng la hét cổ vũ, Quý Liên Hoắc gọi ông
Vương mấy tiếng "ba" liền, khán giả lại cùng hét lên "không
nghe thấy".
"Đủ rồi đủ rồi." Tai ông Vương sắp điếc luôn vì tiếng ồn, đành
phải nhanh chóng uống hết tách trà rồi đưa bao lì xì cho Quý
Liên Hoắc. Nhìn cặp đôi trước mặt, ông Vương vẫn thấy tim hơi
nhói lên, ai mà ngờ được rằng tiếng gọi "ba" suýt nữa đã chọc
mình giận đến chết ở quán cà phê năm đó giờ đã thành sự thật,
rồi ông còn phải lì xì cho Quý Liên Hoắc nữa chứ!
Cha mẹ Quý Liên Hoắc không còn, cụ Lãnh là người lên sân
khấu. Vương Chiêu Mưu rót trà cho cụ Lãnh, lên tiếng gọi "ông
nội", cụ Lãnh vui vẻ uống trà, đưa bao lì xì cho anh.
Lãnh Tu Minh đứng dưới khán đài nhìn khung cảnh náo nhiệt với
nụ cười gượng gạo, Quý Đại Bảo ngồi bên cạnh cũng mang vẻ
mặt u buồn. Mình đẹp trai thế này mà lại không được làm người
rải hoa.
Quy trình kết thúc, Quý Liên Hoắc và Vương Chiêu Mưu đi xuống
mời rượu. Hôm nay là ngày trọng đại, nên buộc phải uống rượu,
Vương Chiêu Mưu dặn Quý Liên Hoắc từ trước là phải trông
chừng anh, nếu cần thì dùng biện pháp cưỡng chế, tóm lại
không thể để anh làm trò hề ở tiệc cưới của mình.
Quý Liên Hoắc nghiêm túc gật đầu đồng ý, theo sát bên Vương
Chiêu Mưu. Sau vài lượt chúc rượu, Vương Chiêu Mưu ngồi vào
chỗ của mình, đột nhiên im lặng.
"Anh Chiêu Mưu?" Quý Liên Hoắc giơ tay lên, cẩn thận vẫy trước
mặt anh.
Vương Chiêu Mưu từ từ quay đầu lại nhìn về phía Quý Liên Hoắc.
Nhìn đôi mắt đã bắt đầu ngấn nước của anh, Quý Liên Hoắc vô
thức liếm môi, tiến lên hôn nhẹ lên má anh.
"Anh Chiêu Mưu, anh say rồi sao?"
"Chưa." Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc, đưa tay đẩy kính
lên, ánh mắt vẫn rất điềm tĩnh.
"Hôm nay chúng ta kết hôn, anh Chiêu Mưu đang nghĩ gì vậy?"
Quý Liên Hoắc cười vui vẻ.
Vương Chiêu Mưu suy nghĩ thật nghiêm túc một lát, ngẩng đầu
nhìn Quý Liên Hoắc hỏi: "Sáu mươi lăm con ếch có bao nhiêu
chân?"
Quý Liên Hoắc dừng lại một lát, không nhịn được cười.
Quý Liên Hoắc đứng dậy nắm chặt tay Vương Chiêu Mưu, đi nói
với ông Vương và cụ Lãnh một tiếng, các khách quý nghe nói
Vương Chiêu Mưu say rượu thì đều xua tay bảo Quý Liên Hoắc
đưa anh về nghỉ ngơi.
Quý Liên Hoắc đưa Vương Chiêu Mưu lên xe, anh cụp mắt
xuống, dường như vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề vừa rồi.
"Sáu mươi lăm con ếch, hai trăm sáu mươi cái chân." Quý Liên
Hoắc một tay đỡ Vương Chiêu Mưu, để anh dựa vào mình.
Tài xế cũng từ tiệc rượu đi ra, không uống một giọt rượu nào.
Nghe hai người nói xong, nhìn bộ dạng của sếp, tài xế đột nhiên
rùng mình, đạp ga, nhanh chóng lái xe về biệt thự.
"Không, là hai trăm năm mươi chín chân." Vương Chiêu Mưu
nghiêm túc.
"Đúng." Quý Liên Hoắc khẽ cười, cúi đầu thân mật hôn lên má
Vương Chiêu Mưu: "Anh Chiêu Mưu nói đúng, sáu mươi lăm con
ếch, hai trăm năm mươi chín cái chân."
"Không được, em nên tranh luận với tôi." Vương Chiêu Mưu
nghiêm nghị phản bác: "Em phải nói cho tôi, rõ ràng có hai trăm
sáu mươi cái chân."
"Được." Quý Liên Hoắc vẫn cười: "Rõ ràng có hai trăm sáu mươi
cái chân."
Vương Chiêu Mưu hài lòng gật đầu: "Tôi sẽ nói là em sai rồi,
phải là hai trăm năm mươi chín, sau đó em lại hỏi tôi tại sao."
"Tại sao?" Quý Liên Hoắc cười tươi hơn nữa, hôn lên khóe môi
Vương Chiêu Mưu.
"Bởi vì có một con ếch ba chân." Vương Chiêu Mưu nghiêm nghị
nói: "Chính là con mà tôi vẫn đang tìm."
"Anh Chiêu Mưu tìm thấy chưa?" Quý Liên Hoắc mím môi cười.
Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc, nhìn người trước mặt, giơ tay
chậm rãi kéo cà vạt của Quý Liên Hoắc, từng chút kề sát gần tai
cậu: "Tìm thấy rồi, ở ngay đây."
Chiếc xe dừng lại trước biệt thự, hai người đang hôn nhau ở ghế
sau dừng lại một lát. Quý Liên Hoắc mở cửa xe, bế người yêu
say xỉn lên rồi nhanh chóng mở cửa biệt thự.
×××
Trong tiệc cưới, lúc đầu ông Vương còn rất dè dặt và điềm tĩnh,
nhưng sau vài ly rượu, ông Vương bắt đầu túm lấy cụ Lãnh, liên
tục kêu gào: "Tôi chỉ có một đứa con có triển vọng như vậy thôi!
Tôi đau lòng quá!"
Cụ Lãnh vỗ nhẹ vào ông Vương an ủi, liếc nhìn Lãnh Uyển Âm,
rồi lại nhìn người đàn ông bên cạnh Lãnh Uyển Âm, trong mắt có
thêm chút đồng cảm.
Vương Kỳ Yên cũng uống vài ly rượu, cũng nước mắt ngắn dài
ngồi bên cạnh cha, kêu gào theo ông: "Tôi chỉ có một đứa em
trai chu đáo và hào phóng như vậy thôi, tôi đau lòng quá!"
Vương Chiêu Vân thấy vậy, quyết định không thể phá đội hình,
liền uống cạn ly rượu trước mặt, vị cay nồng khiến cậu ta nước
mắt giàn giụa: "Tôi chỉ có một người anh trai rộng lượng và yêu
thương tôi như vậy thôi, tôi đau lòng quá!"
Dì Tống nhìn ba người trước mặt, lặng lẽ giơ tay lên, giả vờ
chỉnh lại tóc, quay đầu che gần hết khuôn mặt mình.
Vương Chiêu Vân đang gào khóc thì đột nhiên cảm thấy có gì đó
không ổn, bèn chọc Vương Kỳ Yên: "Chị, không phải là chị có hai
đứa em trai sao? Còn em?"
"Cậu chu đáo không? Cậu hào phóng không?" Vương Kỳ Yên sụt
sịt.
Vương Chiêu Vân im lặng một lát rồi tiếp tục hú hét theo Vương
Kỳ Yên.
×××
Trong biệt thự, Quý Liên Hoắc tắm rửa nhanh rồi quấn khăn tắm
chạy ra ngoài, mới phát hiện Vương Chiêu Mưu đã không còn
trong phòng ngủ nữa. Quý Liên Hoắc tim đập thình thịch, hoảng
hốt mở cửa, vừa gọi anh Chiêu Mưu vừa nhìn quanh, thậm chí
còn nhìn cả dưới gầm bàn. Cửa biệt thự không có dấu hiệu mở,
cậu lo lắng không thôi, ngẩng đầu nhìn thì thấy cửa phòng làm
việc mở một nửa.
Quý Liên Hoắc gần như phóng vào phòng làm việc, thấy Vương
Chiêu Mưu đang ngồi trên bàn, tay nghịch một chuỗi gì đó sáng
lấp lánh.
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại thấy
Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi híp lại ửng đỏ
nhàn nhạt, ngoắc ngón tay về phía mình.
Quý Liên Hoắc thoáng mất tập trung, thấy rõ vật sáng loáng
trong tay Vương Chiêu Mưu, là sợi dây chuyền kim cương có tên
Hoa Hồng Vinh Quang.
Má Quý Liên Hoắc nóng bừng, thân thể như mất kiểm soát từng
bước tiến về phía trước, ánh mắt chân thành ấm áp nhìn Vương
Chiêu Mưu.
dám tin vào những gì mình vừa nghe.
Quý Liên Hoắc đứng bên cạnh, liếc nhìn Tô Vân Ôn còn chưa
phản ứng lại, rồi khẽ cười nhìn sang Vương Chiêu Mưu.
"Chiêu Mưu... Chiêu Mưu sao cậu có thể tàn nhẫn như vậy?" Tô
Vân Ôn mặt tái nhợt, một tay chống vào bàn, thân thể lảo đảo.
"Các người cũng không hề mềm lòng khi đánh lén nhà họ
Vương." Vương Chiêu Mưu ngồi vững vàng trên ghế, đối mặt với
Tô Vân Ôn, mỉm cười: "Như nhau cả thôi."
"Chiêu Mưu, hồi nhỏ chúng ta đã nói, sẽ mãi mãi là bạn tốt của
nhau mà." Tô Vân Ôn bật khóc không thành tiếng, muốn nói
thêm gì đó thì thấy Quý Liên Hoắc cúi xuống thì thầm vào tai
Vương Chiêu Mưu, môi gần như chạm vào vành tai anh, hành vi
vô cùng mờ ám.
Quý Liên Hoắc liếc nhìn Tô Vân Ôn, trong mắt là vẻ đắc thắng,
khóe môi hơi nhếch lên, là lời khiêu khích vô cùng lộ liễu.
Nghe Quý Liên Hoắc yêu cầu để mình dọn dẹp đống bừa bộn,
Vương Chiêu Mưu chỉ thản nhiên đáp lại, không nhìn Tô Vân Ôn
nữa, nhẹ nhàng xoay ghế, tiếp tục nhìn vào văn kiện vừa rồi
chưa đọc xong.
Quý Liên Hoắc nói gì đó trong điện thoại, một lát sau mở cửa
văn phòng, hai vệ sĩ đi vào thẳng tay vác Tô Vân Ôn lên rồi bước
ra ngoài.
"Chiêu Mưu, Chiêu Mưu cứu tôi với!" Tô Vân Ôn giãy dụa một
cách tuyệt vọng, quay đầu lại nhìn Vương Chiêu Mưu với vẻ sợ
hãi: "Chiêu Mưu tôi cầu xin cậu, Chiêu Mưu... ưm!"
Tô Vân Ôn miệng bị bịt chặt, dùng hết sức giãy dụa, bị lôi ra
khỏi văn phòng, hai vệ sĩ nhanh chóng đi qua lối thoát hiểm,
cuối cùng không còn tiếng ồn nữa.
Quý Liên Hoắc đứng đó nhìn người yêu, trong mắt hiện lên nụ
cười rạng rỡ, bước tới bóp vai cho Vương Chiêu Mưu, cúi đầu
hôn lên vành tai anh. "Chiêu Chiêu, cảm ơn anh."
"Không phải cảm ơn." Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu nhìn Quý
Liên Hoắc: "Tôi nhớ đã nói với em là tôi sẽ xử lý nhà họ Tô."
Vương Chiêu Mưu không quên món nợ của nhà họ Tô, nhưng
trước đó lo cá cược với ông Vương và việc trợ giúp Quý Liên
Hoắc cạnh tranh lần lượt đổ dồn đến, khiến anh không rảnh tay
xử lý nhà họ Tô, không ngờ chỉ mới mấy ngày, Quý Liên Hoắc lại
ra tay với nhà họ Tô.
"Nhưng hắn muốn tặng anh Chiêu Mưu kết bình an." Quý Liên
Hoắc cụp mắt xuống, đầu ngón tay hơi rũ xuống, thấp giọng nói:
"Hắn rõ ràng biết em đã đính hôn với anh Chiêu Mưu, nhưng vẫn
làm trò vặt vãnh này, vừa rồi còn dám nói như vậy nữa."
Cún lớn bị tủi thân, giọng trầm khàn, đầu cúi xuống, tai giật giật,
cái đuôi xù rũ xuống, đôi mắt đen láy thỉnh thoảng lại nhìn về
phía chủ nhân, đòi chủ nhân phải trả lại công bằng cho mình.
Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, đưa tay xoa đầu Quý Liên
Hoắc: "Là hắn sai."
Quý Liên Hoắc lập tức cười toe toét, cúi người hưng phấn hôn
lên môi Vương Chiêu Mưu, ngồi vắt ngang trên ghế, cơ thể vô
thức cọ cọ, cúi đầu hôn sâu hơn.
Điện thoại di động của Quý Liên Hoắc reo, nhưng cậu không để
ý mà đắm chìm vào nụ hôn, mạnh mẽ hút lấy chút không gian
cuối cùng trong miệng Vương Chiêu Mưu.
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc chợt nhớ ra điều gì đó, vừa thở
hổn hển vừa lấy một cái kết bình an từ trong túi ra, đưa cho
Vương Chiêu Mưu như dâng báu vật.
"Cái này là của em làm." Mắt Quý Liên Hoắc sáng lên, tiếp tục
lấy đồ từ trong túi ra.
"Có kết bình an, kết tâm ý, kết may mắn, còn cái này..." Quý
Liên Hoắc rút ra cái lớn nhất: "Kết đồng tâm."
Vương Chiêu Mưu bình tĩnh nhìn đống đồ lưu niệm màu vàng đỏ
đan xen trước mặt, lần đầu tiên biết Quý Liên Hoắc còn có tài
nghệ này.
"Người khác làm được thì em cũng làm được, thậm chí còn làm
tốt hơn họ." Quý Liên Hoắc đặt kết đồng tâm trước mặt Vương
Chiêu Mưu: "Chiêu Chiêu, đẹp không?"
Vương Chiêu Mưu dùng đầu ngón tay vuốt ve nút thắt trơn
nhẵn, mỉm cười, sau đó nhìn đầu ngón tay của Quý Liên Hoắc,
phát hiện ra vài đốm đỏ nhỏ.
"Kim đâm trúng rồi?" Mắt Vương Chiêu Mưu lấp lánh cười.
"Em là người mới, khi thắt nút phải dùng kim ghim để cố định
sợi." Quý Liên Hoắc tai đỏ bừng, cúi đầu nhìn ngón tay: "Em quá
bất cẩn."
Vương Chiêu Mưu nắm tay Quý Liên Hoắc, nhẹ nhàng hôn lên
đầu ngón tay cậu.
Má Quý Liên Hoắc nóng bừng, cậu cúi đầu áp môi mình vào môi
Vương Chiêu Mưu, tiếp tục nụ hôn vừa rồi.
×××
Chưa đầy một tháng sau khi đính hôn, lên mọi kế hoạch sau
đám cưới, Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc đi đăng ký kết
hôn như nước chảy thành sông, không tổ chức tiệc cưới lớn, chỉ
bao trọn một nhà hàng, mời họ hàng và bạn bè thân thiết.
Sau khi trải qua một kiếp sống, Vương Chiêu Mưu hiểu rất rõ
mình không có nhiều bạn bè, càng không muốn phải lá mặt lá
trái với những đối tác kinh doanh quan hệ hời hợt trong tiệc cưới
của mình. Quan điểm của Quý Liên Hoắc cũng trùng hợp với
anh, tổng số người có mặt không vượt quá năm bàn.
Cụ Lãnh vừa mới khỏi bệnh đã vội vã chạy về nước Hoa, đi cùng
với cụ Lãnh và Quý Đại Bảo còn có gia đình ba người nhà Lãnh
Thần Cẩm, và Lãnh Uyển Âm dẫn theo bạn trai.
Trong lời chúc mừng nồng nhiệt của người chủ trì tiệc cưới,
Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc trao nhẫn trước mặt mọi
người.
Đội trưởng Lý ngồi dưới kích động hò hét, Lão Tề không kéo lại
được, Vương Chiêu Vân thấy thế, mắt sáng lên, lập tức reo hò:
"Hôn một cái!"
Ông Vương ngước lên trừng cậu ta, Vương Chiêu Vân lập tức ỉu
xìu, chỉ dám xua tay thì thầm: "Hôn một cái!"
Quý Liên Hoắc vành tai đỏ bừng, hơi nghiêng mặt hôn người
yêu. Trong mắt Vương Chiêu Mưu là nụ cười, nhẹ nhàng đáp lại.
Cuối cùng sếp cũng lấy chồng, đội trưởng Lý vui mừng hơn ai
hết. Lúc trên sân khấu đến phần mời trà sửa miệng, đội trưởng
Lý lôi kéo Lão Tề cùng la hét cổ vũ, Quý Liên Hoắc gọi ông
Vương mấy tiếng "ba" liền, khán giả lại cùng hét lên "không
nghe thấy".
"Đủ rồi đủ rồi." Tai ông Vương sắp điếc luôn vì tiếng ồn, đành
phải nhanh chóng uống hết tách trà rồi đưa bao lì xì cho Quý
Liên Hoắc. Nhìn cặp đôi trước mặt, ông Vương vẫn thấy tim hơi
nhói lên, ai mà ngờ được rằng tiếng gọi "ba" suýt nữa đã chọc
mình giận đến chết ở quán cà phê năm đó giờ đã thành sự thật,
rồi ông còn phải lì xì cho Quý Liên Hoắc nữa chứ!
Cha mẹ Quý Liên Hoắc không còn, cụ Lãnh là người lên sân
khấu. Vương Chiêu Mưu rót trà cho cụ Lãnh, lên tiếng gọi "ông
nội", cụ Lãnh vui vẻ uống trà, đưa bao lì xì cho anh.
Lãnh Tu Minh đứng dưới khán đài nhìn khung cảnh náo nhiệt với
nụ cười gượng gạo, Quý Đại Bảo ngồi bên cạnh cũng mang vẻ
mặt u buồn. Mình đẹp trai thế này mà lại không được làm người
rải hoa.
Quy trình kết thúc, Quý Liên Hoắc và Vương Chiêu Mưu đi xuống
mời rượu. Hôm nay là ngày trọng đại, nên buộc phải uống rượu,
Vương Chiêu Mưu dặn Quý Liên Hoắc từ trước là phải trông
chừng anh, nếu cần thì dùng biện pháp cưỡng chế, tóm lại
không thể để anh làm trò hề ở tiệc cưới của mình.
Quý Liên Hoắc nghiêm túc gật đầu đồng ý, theo sát bên Vương
Chiêu Mưu. Sau vài lượt chúc rượu, Vương Chiêu Mưu ngồi vào
chỗ của mình, đột nhiên im lặng.
"Anh Chiêu Mưu?" Quý Liên Hoắc giơ tay lên, cẩn thận vẫy trước
mặt anh.
Vương Chiêu Mưu từ từ quay đầu lại nhìn về phía Quý Liên Hoắc.
Nhìn đôi mắt đã bắt đầu ngấn nước của anh, Quý Liên Hoắc vô
thức liếm môi, tiến lên hôn nhẹ lên má anh.
"Anh Chiêu Mưu, anh say rồi sao?"
"Chưa." Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc, đưa tay đẩy kính
lên, ánh mắt vẫn rất điềm tĩnh.
"Hôm nay chúng ta kết hôn, anh Chiêu Mưu đang nghĩ gì vậy?"
Quý Liên Hoắc cười vui vẻ.
Vương Chiêu Mưu suy nghĩ thật nghiêm túc một lát, ngẩng đầu
nhìn Quý Liên Hoắc hỏi: "Sáu mươi lăm con ếch có bao nhiêu
chân?"
Quý Liên Hoắc dừng lại một lát, không nhịn được cười.
Quý Liên Hoắc đứng dậy nắm chặt tay Vương Chiêu Mưu, đi nói
với ông Vương và cụ Lãnh một tiếng, các khách quý nghe nói
Vương Chiêu Mưu say rượu thì đều xua tay bảo Quý Liên Hoắc
đưa anh về nghỉ ngơi.
Quý Liên Hoắc đưa Vương Chiêu Mưu lên xe, anh cụp mắt
xuống, dường như vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề vừa rồi.
"Sáu mươi lăm con ếch, hai trăm sáu mươi cái chân." Quý Liên
Hoắc một tay đỡ Vương Chiêu Mưu, để anh dựa vào mình.
Tài xế cũng từ tiệc rượu đi ra, không uống một giọt rượu nào.
Nghe hai người nói xong, nhìn bộ dạng của sếp, tài xế đột nhiên
rùng mình, đạp ga, nhanh chóng lái xe về biệt thự.
"Không, là hai trăm năm mươi chín chân." Vương Chiêu Mưu
nghiêm túc.
"Đúng." Quý Liên Hoắc khẽ cười, cúi đầu thân mật hôn lên má
Vương Chiêu Mưu: "Anh Chiêu Mưu nói đúng, sáu mươi lăm con
ếch, hai trăm năm mươi chín cái chân."
"Không được, em nên tranh luận với tôi." Vương Chiêu Mưu
nghiêm nghị phản bác: "Em phải nói cho tôi, rõ ràng có hai trăm
sáu mươi cái chân."
"Được." Quý Liên Hoắc vẫn cười: "Rõ ràng có hai trăm sáu mươi
cái chân."
Vương Chiêu Mưu hài lòng gật đầu: "Tôi sẽ nói là em sai rồi,
phải là hai trăm năm mươi chín, sau đó em lại hỏi tôi tại sao."
"Tại sao?" Quý Liên Hoắc cười tươi hơn nữa, hôn lên khóe môi
Vương Chiêu Mưu.
"Bởi vì có một con ếch ba chân." Vương Chiêu Mưu nghiêm nghị
nói: "Chính là con mà tôi vẫn đang tìm."
"Anh Chiêu Mưu tìm thấy chưa?" Quý Liên Hoắc mím môi cười.
Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc, nhìn người trước mặt, giơ tay
chậm rãi kéo cà vạt của Quý Liên Hoắc, từng chút kề sát gần tai
cậu: "Tìm thấy rồi, ở ngay đây."
Chiếc xe dừng lại trước biệt thự, hai người đang hôn nhau ở ghế
sau dừng lại một lát. Quý Liên Hoắc mở cửa xe, bế người yêu
say xỉn lên rồi nhanh chóng mở cửa biệt thự.
×××
Trong tiệc cưới, lúc đầu ông Vương còn rất dè dặt và điềm tĩnh,
nhưng sau vài ly rượu, ông Vương bắt đầu túm lấy cụ Lãnh, liên
tục kêu gào: "Tôi chỉ có một đứa con có triển vọng như vậy thôi!
Tôi đau lòng quá!"
Cụ Lãnh vỗ nhẹ vào ông Vương an ủi, liếc nhìn Lãnh Uyển Âm,
rồi lại nhìn người đàn ông bên cạnh Lãnh Uyển Âm, trong mắt có
thêm chút đồng cảm.
Vương Kỳ Yên cũng uống vài ly rượu, cũng nước mắt ngắn dài
ngồi bên cạnh cha, kêu gào theo ông: "Tôi chỉ có một đứa em
trai chu đáo và hào phóng như vậy thôi, tôi đau lòng quá!"
Vương Chiêu Vân thấy vậy, quyết định không thể phá đội hình,
liền uống cạn ly rượu trước mặt, vị cay nồng khiến cậu ta nước
mắt giàn giụa: "Tôi chỉ có một người anh trai rộng lượng và yêu
thương tôi như vậy thôi, tôi đau lòng quá!"
Dì Tống nhìn ba người trước mặt, lặng lẽ giơ tay lên, giả vờ
chỉnh lại tóc, quay đầu che gần hết khuôn mặt mình.
Vương Chiêu Vân đang gào khóc thì đột nhiên cảm thấy có gì đó
không ổn, bèn chọc Vương Kỳ Yên: "Chị, không phải là chị có hai
đứa em trai sao? Còn em?"
"Cậu chu đáo không? Cậu hào phóng không?" Vương Kỳ Yên sụt
sịt.
Vương Chiêu Vân im lặng một lát rồi tiếp tục hú hét theo Vương
Kỳ Yên.
×××
Trong biệt thự, Quý Liên Hoắc tắm rửa nhanh rồi quấn khăn tắm
chạy ra ngoài, mới phát hiện Vương Chiêu Mưu đã không còn
trong phòng ngủ nữa. Quý Liên Hoắc tim đập thình thịch, hoảng
hốt mở cửa, vừa gọi anh Chiêu Mưu vừa nhìn quanh, thậm chí
còn nhìn cả dưới gầm bàn. Cửa biệt thự không có dấu hiệu mở,
cậu lo lắng không thôi, ngẩng đầu nhìn thì thấy cửa phòng làm
việc mở một nửa.
Quý Liên Hoắc gần như phóng vào phòng làm việc, thấy Vương
Chiêu Mưu đang ngồi trên bàn, tay nghịch một chuỗi gì đó sáng
lấp lánh.
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại thấy
Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi híp lại ửng đỏ
nhàn nhạt, ngoắc ngón tay về phía mình.
Quý Liên Hoắc thoáng mất tập trung, thấy rõ vật sáng loáng
trong tay Vương Chiêu Mưu, là sợi dây chuyền kim cương có tên
Hoa Hồng Vinh Quang.
Má Quý Liên Hoắc nóng bừng, thân thể như mất kiểm soát từng
bước tiến về phía trước, ánh mắt chân thành ấm áp nhìn Vương
Chiêu Mưu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro