Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 161

Đào Lý Sanh Ca

2025-03-13 11:56:46

Như đang trao vương miện cho một vị vua, Vương Chiêu Mưu
nhìn Quý Liên Hoắc từng bước tiến về phía mình, từ từ ngẩng
đầu lên, để lộ chiếc cổ đường nét mượt mà. Như con mồi hiến
dâng mạng sống cho thợ săn, phơi bày bộ phận dễ bị tổn
thương cho người yêu.
Vương Chiêu Mưu cúi mắt, lướt nhẹ đầu ngón tay dọc theo cổ
Quý Liên Hoắc, rồi dừng lại ở yết hầu nhô ra, nhẹ nhàng vuốt ve.
Anh nhẹ nhàng kéo áo choàng tắm của Quý Liên Hoắc, để lộ
xương quai xanh thẳng tắp và bả vai đầy vết sẹo cũ. Quý Liên
Hoắc có khung xương lớn, dáng người cũng cao, những đường
cơ bắp mượt mà uyển chuyển ẩn chứa sức mạnh bùng nổ không
tưởng.
Vương Chiêu Mưu nâng dây chuyền kim cương lên bằng hai tay,
Quý Liên Hoắc nghiêng về phía trước, thợ săn đeo vòng cổ vào
con mồi, con mồi cũng tự nguyện nhận lấy. Kim cương lấp lánh
lộng lẫy lặng lẽ nằm trên da, con mồi cúi đầu, nhìn vào sợi dây
trói quanh cổ mình với vẻ mừng rỡ, đẩy thợ săn ngã xuống bàn,
không thèm để ý đến đống tài liệu bên dưới.
Con mồi rượt đuổi thợ săn một cách nồng nhiệt, những viên kim
cương lấp lánh quanh cổ đu đưa, trò chơi rượt đuổi đi từ phòng
làm việc đến phòng ngủ, từ phòng ngủ đến sô pha, thợ săn
không thể cưỡng lại sự nhiệt tình của con mồi, cố gắng trốn
thoát, nhưng lại bị con mồi túm lấy eo, kéo trở lại để tiếp tục trò
chơi.
Sức mạnh đáng kinh ngạc của con mồi chiếm ưu thế ngay từ
đầu trong cuộc chơi, mỗi đòn tấn công đều nhanh và mạnh khác
thường. Thợ săn trở thành con mồi, bị săn đuổi suốt đêm. Khi
mặt trời mọc, con mồi ngoan ngoãn trở về vị trí ban đầu, vẫy
đuôi lấy lòng thợ săn.
Vương Chiêu Mưu say rượu ngất đi, khi tỉnh lại thì đã là trưa
ngày hôm sau, cơ thể nặng nề, thắt lưng không còn sức lực.
Quý Liên Hoắc bưng bữa sáng đến bên giường, thân thiết hôn
lên môi anh, nhìn anh bằng đôi mắt trong trẻo sáng ngời. "Chiêu
Chiêu, chào buổi sáng, chào buổi trưa."
Vương Chiêu Mưu giơ tay bóp trán, cúi xuống là thấy vết đỏ trên
xương quai xanh.
"Tối qua..." Vương Chiêu Mưu ho vài tiếng, phát hiện giọng mình
rất khàn.
"Tối qua xảy ra nhiều chuyện." Quý Liên Hoắc mặt hơi ửng đỏ
đỡ Vương Chiêu Mưu ngồi dậy, đặt một chiếc gối dựa sau lưng
anh.
Khi Quý Liên Hoắc đưa tay ra, Vương Chiêu Mưu nhìn thấy dây
chuyền kim cương trên cổ tay cậu, quấn ba bốn vòng trên đó,
sáng rực rỡ kinh người. Nhìn thấy dây chuyền kim cương, sanh
mơ hồ nhớ lại vài chi tiết của đêm qua, nhớ lại cảnh anh nhìn sợi
dây chuyền lắc lư, liên tục rơi lệ, nói những lời vô nghĩa, giọng
khàn hẳn đi.
Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn Quý Liên Hoắc một lát, rồi từ từ
đưa tay lên đỡ trán, nhắm mắt lại.
"Chiêu Chiêu, em đã quyết định năm nay chúng ta sẽ đi nghỉ ở
đâu rồi." Quý Liên Hoắc liếm môi, như một chú cún lớn lần đầu
tiên được ăn thịt, mắt sáng ngời, vẫy đuôi như điên.
"Chúng ta đến Ras Al Khaimah, ở đó có khách sạn tình nhân Al
Wadi, trong sa mạc, khách sạn có một cái giường tắm nắng
khổng lồ, có thể tận hưởng bồn tắm sữa đặc biệt, hồ bơi của họ
có hình dạng giống như tổ chim, còn có một quầy bar mặt trăng
xây trên sân thượng nữa!" Quý Liên Hoắc nói với đôi mắt đầy
khao khát.
Vương Chiêu Mưu im lặng lắng nghe, nhấp vài ngụm nước ấm
bên giường, vừa ăn sáng vừa nhìn Quý Liên Hoắc miêu tả sống
động về những điểm thú vị của khách sạn tình nhân đó.
Quý Liên Hoắc thao thao bất tuyệt, thấy Vương Chiêu Mưu
không đeo kính, đôi mắt hơi lười biếng đang lặng lẽ nhìn mình,
im lặng lắng nghe. Cậu bỗng như thấy người yêu dường như
được bao phủ bởi một luồng ánh sáng dịu nhẹ, những tia sáng
ấy như có thể xuyên thấu, ấm áp bao bọc trái tim cậu.
Quý Liên Hoắc ngừng nói, bất giác đưa tay ôm lấy người trước
mặt, cúi đầu hít lấy hơi thở trên người người yêu, từ từ nhắm
mắt lại, khóe môi nhếch lên.
"Sao thế?" Vương Chiêu Mưu buông đồ đang cầm trên tay
xuống, tránh làm bẩn quần áo và giường.
"Em chỉ cảm thấy mình thật may mắn, lúc này thật hạnh phúc."
Quý Liên Hoắc không khỏi cong môi, nếu như nỗi đau mà ông
trời buộc cậu trải qua trong quá khứ là để mở đường cho hạnh
phúc hiện tại, cậu nhận ra rằng những ngày đó đã trở nên không
quá đau khổ nữa. Chỉ cần Chiêu Chiêu ở bên cạnh thì mọi
chuyện đều ổn.
×××
Hai người mất một năm để làm quen với cuộc sống gia đình và
hôn nhân, đến năm thứ hai, họ nhận nuôi hai đứa con.
Con gái lớn được nhận nuôi khi năm tuổi, rất có trách nhiệm, từ
khi còn nhỏ đã có xu hướng thích hoàn hảo tuyệt đối trong mọi
việc, được Vương Chiêu Mưu yêu thương vô cùng, con gái lớn
lấy họ Vương theo Vương Chiêu Mưu, học hành rất giỏi, lại còn
là lớp trưởng. Con trai thứ hai khi nhận nuôi được ba tuổi,
thường có đủ mọi ý tưởng kỳ lạ, thuở nhỏ thì hoạt bát nghịch
ngợm, lớn lên cũng thường quậy phá, ban đầu định cho đứa bé
theo họ Quý của Quý Liên Hoắc, nhưng cụ Lãnh lên tiếng, nên
theo họ Lãnh của ông nội.
Thời gian trôi qua thật nhanh, Quý Liên Hoắc thường than thở
rằng họ chỉ mới đi nghỉ mát trong mười mấy khách sạn tình
nhân, nhưng chỉ trong chớp mắt, các con của mình và anh Chiêu
Mưu đã lớn cả rồi.
Nhà họ Vương phát triển rất tốt, quy mô từng bước mở rộng, mở
trung tâm mua sắm ở khắp các thành phố trong và ngoài tỉnh,
công ty bất động sản cũng rất phát đạt; sau khi Huxin trở nên
phổ biến ở nước Hoa đã phát triển các phiên bản ở nước ngoài,
cũng lọt top dẫn đầu ở nước ngoài.
Cụ Lãnh vẫn minh mẫn, thường giúp quản lý công việc của nhà
họ Lãnh. Khi trưởng thành, Lãnh Diệp cũng rời nhà họ Lãnh theo
đúng lời hứa, chính thức khởi nghiệp kinh doanh.
Vương Chiêu Mưu thỉnh thoảng nghe tin về Lãnh Diệp, khởi
nghiệp lần đầu tiên, hắn làm một ứng dụng di động video ngắn,
lúc đầu mọi thứ diễn ra tốt đẹp, nhưng sau đó có vấn đề với
chuỗi vốn, không cứu được doanh nghiệp, khởi nghiệp thất bại.
Khởi nghiệp lần thứ hai, Lãnh Diệp tạo ra một nền tảng phát trực
tiếp, đốt tiền để thu hút lượt truy cập, mặc dù thu hút được
nhiều người dùng trong thời gian ngắn, nhưng lại không tìm
được nhà đầu tư, sau đó bắt đầu thiếu nợ tiền lương của nhân
viên, cuối cùng đã bị đóng cửa. Tin tức khởi nghiệp lần thứ ba
thì Vương Chiêu Mưu không nghe nhiều, chỉ biết là Lãnh Diệp đã
tiêu hết số tiền dành dụm từ nhỏ để khởi nghiệp, hiện đang làm
công tại một nhà hàng cao cấp.
Lãnh Diệp không biết mình đã đi đến bước này như thế nào, rõ
ràng trong kiếp trước có thể quản lý cả tập đoàn Lãnh Thị đâu ra
đó, nhưng bây giờ tại sao muốn khởi nghiệp, muốn mở một công
ty nhỏ lại không được.
Ba lần khởi nghiệp thất bại đã làm Lãnh Diệp suy sụp, giờ đây
hắn chỉ còn biết khom lưng đi làm bồi bàn để trả tiền thuê nhà
tháng này.
"Chúng ta chia tay đi!" Một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên
cạnh, Lãnh Diệp mới định thần lại, nhìn thấy bóng dáng quen
thuộc đang ngồi bên cửa sổ.
Chàng trai cúi đầu, nắm lấy tay cô gái, trong mắt chỉ toàn là nỗi
đau: "Em yêu, cho anh thêm chút thời gian, anh nhất định sẽ
mua cho em túi xách mà, thẻ tín dụng của anh đã hết hạn mức
rồi, ở nhà cũng không cho anh một xu nào, anh xin lỗi, đừng
chia tay với anh được không?"
"Anh yêu, em biết em không xứng với anh, gia đình anh phản
đối chúng ta, em chỉ muốn giải thoát cho anh, để anh có thể trở
về cuộc sống trước đây..." Lời nói của cô gái đầy vẻ quan tâm
thấu hiểu.
Lãnh Diệp nhìn bóng dáng quen thuộc trước mặt, cảm thấy
những lời này cũng rất quen. Lúc đó hắn đã ra nước ngoài vì cô
ấy, cô ấy cũng nói những điều tương tự.
"Không, anh sẽ không quay lại, anh đã cắt đứt quan hệ với gia
đình rồi, anh nhất định phải cưới em!" Chàng trai lấy căn cước
và sổ hộ khẩu từ trong túi ra: "Hôm nay chúng ta đi lấy giấy
chứng nhận kết hôn, được không!"
Cô gái im lặng một lúc, liếc nhìn giờ trên chiếc đồng hồ nữ đắt
tiền, rồi quay sang chàng trai, thay đổi biểu cảm: "Anh thật sự
ngu ngốc hay chỉ giả vờ ngu ngốc?"
Chàng trai sửng sốt, mất một lúc lâu mới phản ứng lại.
"Anh có biết tại sao tôi hẹn hò với anh không? Chỉ vì anh có thể
mua cho tôi cái túi trị giá hàng chục ngàn, vì gia đình anh giàu
có thôi, anh tưởng là tôi thích anh thật à? Sao anh không nhìn
vào gương đi, thử xem mình đáng giá mấy cân mấy đồng, tôi
khen anh đẹp trai mà anh cũng tin à?" Giọng điệu của cô ả thay
đổi hẳn, từng câu từng chữ đều có vẻ khinh miệt rõ ràng.
"Em, sao em có thể làm vậy, anh chia tay bạn gái cũ vì em, mà
em lại..." Chàng trai tỏ vẻ không tin.
"Vậy là tại anh ngốc chứ sao, anh mù nên không thấy người thực
sự thích anh, tôi chỉ dùng một chút thủ đoạn là anh cắn câu, anh
trách tôi sao?" Cô ả cười khẩy: "Mời anh đi giùm cho, nếu không
bữa cơm này anh không trả nổi, còn phải rửa chén mà trả nợ
đấy!"
Lãnh Diệp nhìn chàng trai thu dọn đồ đạc trên bàn trong trạng
thái thất thần, suy sụp bước ra khỏi nhà hàng, hắn nhìn bóng
người quen thuộc trước mặt với ánh mắt không thể tin nổi. Rõ
ràng cô ấy rất ngây thơ và dịu dàng, người mà mình yêu hết
lòng, sao bây giờ cô ấy lại có thể như thế này!
"Phục vụ." Cô gái vẫy tay.
Lãnh Diệp bước tới, nhìn vào khuôn mặt rất quen thuộc.
"Anh nhìn tôi làm gì? Dọn dẹp bàn đi." Cô ả trừng mắt nhìn tên
phục vụ trước mặt, lấy đồ trang điểm từ trong túi ra, nhanh
chóng dặm lại lớp trang điểm.
Lãnh Diệp lặng lẽ thu dọn chén đĩa rồi lau bàn.
Một lát sau, lại có một gã đàn ông khác đi vào nhà hàng, cô ả
đứng dậy, cười ngây thơ trong sáng: "Anh ơi, ở đây."
Lãnh Diệp im lặng đánh giá, người này có vẻ giàu hơn người
trước.
Cô ả mỉm cười với gã, chính là nụ cười trong sáng và đáng yêu
mà Lãnh Diệp quen thuộc.
Gã đàn ông vào nhà vệ sinh, Lãnh Diệp đi lau bàn, thấy cô gái
liên tục dặm lại lớp trang điểm, Lãnh Diệp không nhịn được nói:
"Bạch Mạt, em còn nhớ anh không, chúng ta là bạn cùng lớp,
anh còn..."
Bạch Mạt ngẩng đầu, cau mày liếc nhìn người phục vụ trước
mặt: "Cách tán tỉnh con gái của anh quá nhà quê, ai là bạn học
của anh vậy?"
"Em còn từng gửi cho anh một bức thư tình..." Lãnh Diệp khẽ
nhíu mày.
Bạch Mạt khó chịu nhìn người trước mặt, liếc thấy gã đàn ông từ
nhà vệ sinh đi ra, cô ả cất mỹ phẩm đi, đảo mắt một cái, giơ tay
kéo ly nước trước mặt về phía mình, nửa ly nước dội thẳng vào
người.
"Này, anh làm gì vậy!" Bạch Mạt đột nhiên đứng dậy, vội vã vỗ
nước trên người, mắt đỏ hoe sắp khóc đến nơi.
Lãnh Diệp ngơ ngác nhìn người trước mặt, tay chân luống
cuống.
"Em yêu, có chuyện gì vậy!" Gã đàn ông thấy vậy liền nhanh
chóng chạy tới.
"Hắn làm đổ ly nước, tạt hết lên người em." Bạch Mạt nhìn gã
với vẻ ngây thơ tội nghiệp: "Phải làm sao đây."
"Tôi không làm!" Lãnh Diệp nhíu mày thật chặt: "Cô ấy tự đụng
đổ mà!"
Lãnh Diệp chưa kịp nói hết câu, gã đàn ông kia đã bước tới đấm
vào mặt hắn. Lãnh Diệp ngã xuống đất, gã cầm một ly nước
khác trên bàn đổ thẳng vào người hắn.
"Tao đã biết mày có ý đồ xấu từ đầu mà! Lúc nào cũng nhìn bạn
gái tao!" Gã đàn ông ôm Bạch Mạt, vẻ mặt tức giận.
"Thôi quên đi anh, có lẽ hắn không cố ý đâu." Bạch Mạt tiếp tục
tỏ vẻ tội nghiệp, cúi đầu nhìn quần áo của mình: "Chỉ là váy ướt
thôi, em rất thích bộ này..."
"Đừng lo, anh sẽ dẫn em đi mua cái mới." Gã đàn ông ôm Bạch
Mạt, không quên đá vào người phục vụ đang cố đứng dậy.
Mặt đất trơn trượt, Lãnh Diệp lại ngã thêm cái nữa, nhìn vũng
nước trước mặt, biết mọi người trong nhà hàng đều đang nhìn
mình.
"Sao cậu lại vụng về thế!" Giám đốc liền chạy đến mắng Lãnh
Diệp: "Tiền ăn của hai vị khách này sẽ trừ vào lương của cậu!"
"Giám đốc, tôi đề nghị anh kiểm tra camera giám sát." Một giọng
nữ trong trẻo vang lên.
Lãnh Diệp đột nhiên nín thở khi nghe thấy giọng nói đó.
"Bạn thân của tôi kể rằng cô ấy nhìn thấy cô gái này cố tình đổ
nước vào người mình, đổ lỗi cho người phục vụ, tôi tin là bạn
thân của tôi không nhìn lầm, anh nên kiểm tra lại đi, việc này
không tốn nhiều công sức, phục vụ cũng là con người, cần được
tôn trọng."
Lãnh Diệp nghe tiếng nói liền cúi đầu, không dám nhìn người
trước mặt.
"Anh ổn chứ?" Cô gái cúi xuống đỡ người phục vụ bị ngã.
Lãnh Diệp cúi đầu thật thấp, nhìn thấy chiếc váy đen được may
khéo léo, từ từ ngước lên, thấy đối tượng hôn nhân thương mại
kiếp trước của mình đang đứng ngay trước mặt, tóc đen mắt
đen, chỉ trang điểm nhẹ nhàng đã đủ xinh đẹp làm người ta phải
trầm trồ.
Thấy vậy, Bạch Mạt cũng không muốn để giám đốc kiểm tra
video, lại thấy gã đàn ông bên cạnh mình chăm chú nhìn cô gái
lạ mặt kia.
"Xin lỗi, có lẽ là em vô tình làm đổ nước." Bạch Mạt nhìn cô gái
kia: "Chị trang điểm thật đẹp, không giống em, ngay cả phấn
phủ cũng không biết dặm."
Lãnh Diệp cắn môi dưới, nhìn giám đốc dẹp yên chuyện, tiễn cặp
đôi kia đi. Lãnh Diệp nhìn chiếc váy đen trước mặt, do dự một
lát rồi cúi đầu nói "cảm ơn".
"Anh không sao là được." Cô gái mỉm cười rạng rỡ, quay lại chỗ
ngồi, tiếp tục trò chuyện với người bạn thân của mình.
Lãnh Diệp ngẩng đầu, nhìn về phía cô, chạm vào trái tim mình.
Sau một ngày bận rộn, Lãnh Diệp cầm điện thoại trên tay, lấy
hết can đảm bấm số của chú út.
Đầu dây bên kia vang lên vài tiếng tút tút, rồi giọng nói của Quý
Liên Hoắc vang lên.
"Đại Bảo?"
"Ba, ba và ba Chiêu Mưu vẫn khỏe chứ?" Lãnh Diệp cắn môi
dưới.
Quý Liên Hoắc đang cúi đầu xem văn kiện bên cạnh nhìn Vương
Chiêu Mưu đang cúi đầu xem văn kiện bên cạnh, mắt cười nhàn
nhạt.
"Đều khỏe, còn con thì sao?"
"Con..." Lãnh Diệp khựng lại: "Con đã làm việc ở nhà hàng được
hai tháng, đạt được rất nhiều thành quả."
"Có thành quả thì tốt." Quý Liên Hoắc ngồi cạnh Vương Chiêu
Mưu, bật loa ngoài để anh cũng nghe thấy.
"Ba, con... có thể xin ba một việc được không?" Lãnh Diệp lấy
hết can đảm, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh người vợ kiếp trước
của mình.
"Con nói cho ba nghe xem." Quý Liên Hoắc dựa vào người bên
cạnh, giọng điệu nghiêm túc nói.
"Có thể chọn cho con, một cuộc hôn nhân thương mại không."
Ngực Lãnh Diệp phập phồng: "Với con gái lớn của nhà họ
Thẩm."
"Hôn nhân thương mại?" Quý Liên Hoắc tỏ vẻ bối rối, nghiêng
đầu thấy Vương Chiêu Mưu đang lật từng trang tài liệu, nụ cười
khó hiểu nở trên môi anh.
Quý Liên Hoắc nhấn nút tắt tiếng, cúi đầu nhìn Vương Chiêu
Mưu: "Chiêu Chiêu, Đại Bảo có cần một cuộc hôn nhân thương
mại không?"
Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc, trong mắt hiện lên ý
cười: "Thanh niên thì phải tự do yêu đương, hôn nhân thương
mại cái gì?"
Quý Liên Hoắc gật đầu tán thành, hôn nhanh lên khóe miệng
Vương Chiêu Mưu rồi bật tiếng điện thoại.
"Đại Bảo, lời khuyên của ba là con nên thoải mái yêu đương, con
đã thoát ly nhà họ Lãnh, đừng nhắc đến chuyện hôn nhân
thương mại nữa, con có thể đi tìm tình yêu đích thực của mình."
Lãnh Diệp cắn môi dưới đến bật máu, không có thân phận người
nhà họ Lãnh, hắn... hoàn toàn không xứng với cô ấy. Sao kiếp
trước mình lại ngu ngốc đến thế! Mình có mù không!
"Được rồi, từ nhỏ con đã nói muốn tự do yêu đương, tự mình
đấu tranh cho hạnh phúc hôn nhân kia mà, ba và anh Chiêu Mưu
chỉ có thể chúc con hạnh phúc thôi." Quý Liên Hoắc nói xong,
hồi lâu vẫn không thấy đầu dây bên kia đáp lời, bèn cúp máy,
quay lại nhìn Vương Chiêu Mưu, thấy anh cũng đang nhìn mình.
"Sao vậy Chiêu Chiêu?" Quý Liên Hoắc đặt điện thoại xuống, cúi
xuống hôn người mình yêu.
"Tôi đang nghĩ, thưởng cho chúng ta một chuyến nghỉ mát."
Vương Chiêu Mưu mỉm cười, ngước mắt nhìnQuý Liên Hoắc:
"Lần này muốn đi đâu?"
Hễ nhắc đến chủ đề này, Quý Liên Hoắc lập tức trở nên hào
hứng: "Chiêu Chiêu, em mới phát hiện ra một khách sạn tình
nhân khác, giường được cải tạo lại từ xe hơi cổ, còn có bồn tắm
hình trái tim nữa."
"Còn gì không?" Vương Chiêu Mưu đặt bút trong tay xuống, mỉm
cười nhìn bạn đời: "Nếu chỉ có hai đặc điểm này, em sẽ không
thích đến vậy."
"Còn có... trên trần nhà, rất nhiều chỗ có gắn gương." Quý Liên
Hoắc nhìn đi chỗ khác.
Cún lớn chột dạ không bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt chủ
nhân. Vương Chiêu Mưu cong môi, nghiêng người về trước, nhẹ
nhàng hôn lên má Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc đỏ bừng cả tai, nhìn người mình yêu, như thể
nhìn trăm lần cũng sẽ chỉ yêu mình anh.
Hơn một thập kỷ chung sống không làm phai nhạt tình cảm giữa
hai người, ngược lại còn khiến nó trở nên bền chặt hơn theo thời
gian.
"Chiêu Chiêu, em thấy mình thật tham lam." Trong mắt Quý Liên
Hoắc chỉ có hình bóng người trước mặt: "Em đã từng nghĩ rằng
chỉ cần được ở bên anh suốt quãng đời còn lại là em đã rất mãn
nguyện rồi, nhưng bây giờ em mới nhận ra, kiếp sau em vẫn
muốn theo anh, Chiêu Chiêu, anh có thấy em phiền phức
không?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Vương Không Muốn Lạnh

Số ký tự: 0