Chương 163
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Ngay khi nhìn thấy có người trong phòng, hai vệ sĩ lập tức cảnh
giác, phát hiện rằng người kia không có vẻ gì là đe dọa đến sự
an toàn cá nhân của ông chủ. Các vệ sĩ nhìn nhau, đột nhiên
nhớ tới một tình huống tương tự trước đây. Có người lại đưa
người lên giường ông chủ.
Ông chủ vẫn luôn rất ghét hành vi này, người đẹp lần trước bị
kéo ra ngoài trong tình trạng khỏa thân, nhưng lần này, ít nhất
còn có mặc quần áo đầy đủ.
Hai vệ sĩ vô thức nhìn ra phía sau để xin chỉ thị, nghe thấy người
đàn ông nói bằng giọng trầm trầm.
"Ra ngoài."
Hai vệ sĩ định bước tới chỗ người đàn ông kia, lôi anh ra ngoài,
nhưng bỗng thấy một cây gậy màu đen chặn trước chân mình.
Vệ sĩ quay đầu nhìn ông chủ, vẻ mặt của ông chủ vẫn lạnh lùng,
nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn người đàn ông đang đứng
trước cửa sổ.
"Hai cậu ra ngoài."
Hai vệ sĩ không giấu được sự kinh ngạc trong mắt, lại liếc nhìn
người đàn ông trước cửa sổ, cố gắng đè nén sự tò mò, tuân lệnh
cùng nhau rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Vương Chiêu Mưu lặng lẽ quan sát những diễn biến trước mắt,
phát hiện ánh mắt của người đàn ông kia vẫn luôn hướng về
phía mình. Anh ngửa đầu uống hết rượu trong ly, rồi đặt ly
xuống, đi về phía người đàn ông lạ mặt. Khuôn mặt người đàn
ông này giống Lãnh Diệp vài phần, nên có lẽ là ai đó của nhà họ
Lãnh, Lãnh Tu Minh muốn anh thỏa mãn y, có thể đây chỉ là trò
trêu chọc không mấy hay ho giữa anh em trong nhà.
"Đây là báo cáo khám sức khỏe của tôi." Vương Chiêu Mưu lấy
ra vài trang giấy, đưa cho người đàn ông kia xem với vẻ mặt
bình thường, như thể đang giới thiệu chất lượng sản phẩm với
khách hàng của công ty.
Người đàn ông liếc nhìn tờ giấy trước mặt, sau đó im lặng ngẩng
đầu nhìn anh, đôi mắt đen thẳm không thể hiện bất kỳ cảm xúc
nào.
"Anh có bạn đời không?" Vương Chiêu Mưu bình tĩnh hỏi.
Người đàn ông im lặng một lúc rồi nhìn đi hướng khác: "Không
có."
Đặt báo cáo xuống bàn, Vương Chiêu Mưu liếc mắt thấy người
đàn ông kia đang nắm chặt cây gậy, đôi găng tay da đen có vẻ
căng lên.
Vương Chiêu Mưu bình tĩnh cúi xuống, giơ tay nắm đầu kia của
cây gậy đen tuyền, dẫn người đàn ông kia đi từng bước một
hướng về phòng ngủ. Người đàn ông phía sau bước đi không
vững, dường như chân có vấn đề, anh không ngoảnh lại nhìn mà
lặng lẽ dẫn đường, dẫn người đó vào phòng ngủ.
Không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần cởi áo vest, nghiêng đầu
một chút, cởi từng cúc áo sơ mi. Vương Chiêu Mưu biết mình
không còn trẻ nữa, nhưng con người hiện đại dường như đã ăn
quá nhiều chất bảo quản, lão hóa chậm hơn, thêm việc rèn luyện
duy trì sức khỏe khi còn có tiền, nên cũng không tệ lắm.
Người đàn ông dời mắt đi, vẻ mặt bình tĩnh kiềm chế.
"Xin mời nhanh lên." Vương Chiêu Mưu không chút cảm xúc nói:
"Nếu anh không muốn, tôi sẽ đi."
Người đàn ông quay đầu lại, như thể vừa hạ quyết tâm làm gì
đó, rồi từng bước một bước đi về phía Vương anh.
Vương Chiêu Mưu thấy chân của người kia hơi khập khiễng, dù
đã cố gắng khống chế che giấu, nhưng vẫn không thay đổi được
gì. Thực ra y cũng không cần phải giấu việc này trước anh.
Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, lần đầu tiên hai người tiếp
xúc, người kia có vẻ quá thận trọng và cẩn thận, như thể đang
cố gắng kiểm soát sức mạnh của mình.
Mặc dù không có kinh nghiệm, Vương Chiêu Mưu vẫn cảm nhận
được động tác của người đàn ông này còn khá vụng về, không
có kỹ xảo gì, dường như đã kìm nén dục vọng của mình rất lâu,
nhiều lần không thể trút ra được.
Đêm nay thật dài, Vương Chiêu Mưu cảm thấy dường như mình
đã thiếp đi một lúc, lúc mở mắt ra thì trời đã sáng. Người bên
cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi, anh cố gắng đứng dậy, vịn vào tường
mặc lại quần áo rơi khắp nơi. Sau khi chỉnh lại áo, anh nghe thấy
tiếng động từ giường bên cạnh.
Người đàn ông tỉnh dậy, chạm vào chỗ bên cạnh, cảm nhận
được hơi ấm còn sót lại thì lập tức ngồi dậy.
Vương Chiêu Mưu nhìn y, mở điện thoại, nhấn ghi âm.
Người đó thấy Vương Chiêu Mưu đã mặc quần áo xong thì khẽ
nhíu mày.
"Đêm qua có hài lòng không?" Sắc mặt Vương Chiêu Mưu tái
nhợt, trên môi và cổ vẫn còn những vết đỏ do bị cắn.
Người đàn ông im lặng một lát, nhìn thấy điện thoại trong tay
Vương Chiêu Mưu đang ghi âm. Cổ tay cầm điện thoại vẫn còn
vết đỏ từ đêm qua. Anh đã gầy đi rất nhiều, nhưng trong mắt
vẫn còn tia sáng, như ngọn nến trong đêm tối, sẽ tắt ngay nếu
có cơn gió lạnh thổi qua.
"Hài lòng." Giọng nói của người đàn ông trầm ấm, pha chút
quyến rũ và thỏa mãn.
Vương Chiêu Mưu dừng ghi âm lại để lưu lại, rồi quay người
bước về phía cửa phòng ngủ.
"Anh định đi đâu?"
Nghe thấy có giọng nói sau lưng, Vương Chiêu Mưu chỉ khơi
khựng lại, rồi mở cửa, lặng lẽ rời đi.
Vương Chiêu Mưu cầm tờ giấy khám sức khỏe mở cửa phòng,
hai vệ sĩ đứng ở cửa, hình như đã đứng ở đó suốt đêm.
Thấy người đi ra khỏi phòng, hai vệ sĩ nhìn nhau bằng ánh mắt
phức tạp, rồi nhìn theo anh bước vào thang máy.
×××
"Dạo này lợi nhuận của công ty thế nào?" Lãnh Tu Minh ngả
người ra sau ghế, mỉm cười hỏi thư ký đứng bên cạnh.
"Tổng giám đốc Lãnh, đây là báo cáo lợi nhuận quý này và quý
trước." Thư ký nhanh chóng tìm hai xấp tài liệu rồi đặt trước mặt
Lãnh Tu Minh.
Lãnh Tu Minh xem qua tài liệu một lúc, yên tâm khép lại, ngồi
xuống ghế, vòng tay ra sau đầu, mỉm cười thoải mái: "Dạo này
chú ý thêm, sẽ có người tới đối phó với tôi đấy."
"Tổng giám đốc Lãnh?" Thư ký tỏ vẻ bối rối: "Anh lại làm gì rồi?"
"Còn gì nữa." Lãnh Tu Minh cười rạng rỡ, tùy ý đáp: "Thêm chút
màu sắc cho cuộc sống về đêm buồn tẻ và đơn điệu của hắn."
Lãnh Tu Minh không nói "hắn" là ai, nhưng thư ký đã hiểu, lập
tức mặt mày sầu khổ nhìn sếp của mình, trong lòng chỉ thấy lạnh
lẽo. Lần trước, sếp đưa người lên giường của người cầm quyền
nhà họ Lãnh, không những bị khiển trách nghiêm khắc mà còn bị
khấu trừ cổ tức trong hai năm, sao sếp không bao giờ học được
bài học, chỉ khổ cho cấp dưới mỗi ngày phải thấp thỏm lo âu, sợ
rằng người cầm quyền nhà họ Lãnh tức giận, công ty sụp đổ thì
chẳng biết đi đâu! Lần này hay rồi, vừa nhận được cổ tức của vài
năm, sếp lại làm điều tương tự, thư ký mơ hồ có cảm giác rằng
hình phạt này có thể còn khủng khiếp hơn lần trước.
"Lần này người tôi đưa đi không phải là người bình thường."
Lãnh Tu Minh cười cười nhìn thư ký, tán gẫu: "Cô biết tổng giám
đốc của tập đoàn Vương Thị không?"
"Tập đoàn Vương Thị phá sản chỉ sau một đêm đó?" Thư ký có
vẻ hơi khó xử: "Anh cũng..."
"Anh tình tôi nguyện thôi mà." Lãnh Tu Minh xòe tay: "Anh ta
muốn tập đoàn Vương Thị của mình, tôi muốn anh ta đi trêu
chọc người kia một lần, để cả hai chúng tôi đều có lợi."
"Anh có thể xây dựng lại tập đoàn Vương Thị không?" Thư ký hỏi
với vẻ không dám tin.
"Tất nhiên là không." Lãnh Tu Minh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Cô cũng biết mà, tôi chỉ có một phần nhỏ cổ phần ở nhà họ
Lãnh, không có quyền lực thực sự, Lãnh Diệp là người đã làm
tập đoàn Vương Thị phá sản, nếu tôi công khai xây dựng lại tập
đoàn Vương Thị, tức là chống lại Lãnh Diệp, chống lại người cầm
quyền nhà họ Lãnh đằng sau Lãnh Diệp, tôi chỉ thích chơi trò
chơi thôi, có phải ngốc đâu."
"Vậy anh đồng ý với tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị..." Thư
ký nghệt mặt ra.
"Phải có điều kiện chứ, anh ta phải lên được giường của người
cầm quyền nhà họ Lãnh." Lãnh Tu Minh nhướng mày, nụ cười
vẫn không hề biến mất: "Cô thấy anh ta có thể không?"
Nghe vậy, thư ký ngừng nói. Cô tuy là thư ký của Lãnh Tu Minh,
nhưng chưa bao giờ gặp người cầm quyền của nhà họ Lãnh,
nghe nói người này diện mạo xấu xí, thân thể tàn tật, nên chỉ
sống ẩn dật hiếm khi ra ngoài, ngoài ra còn cực kỳ phản cảm với
những thứ như tình tình ái ái. Từ lần trước sếp nhét người vào
giường người cầm quyền nhà họ Lãnh là có thể thấy rõ, một
người đẹp như thế mà bị ném thẳng ra ngoài, sếp còn bị trừng
trị một trận nữa.
"Tôi lấy được thẻ phòng cũng không dễ dàng gì." Lãnh Tu Minh
có chút tiếc nuối: "Đáng lẽ tôi phải nghĩ ra vài ý tưởng mới."
Thư ký lặng lẽ đảo mắt.
Bỗng nhiên, điện thoại reo, thư ký thấy sếp nhấc máy, sau khi
nói địa điểm thì cúp máy đứng dậy.
"Tôi ra ngoài đây." Lãnh Tu Minh cầm điện thoại lên, chỉnh lại
tóc: "Thành thật mà nói, tổng giám đốc Vương đó là mẫu người
tôi thích, tôi thực sự muốn hẹn hò với anh ta một thời gian để
xem cảm giác thế nào."
thư ký nhìn bóng lưng vui vẻ của Lãnh Tu Minh rồi nhìn đống
văn kiện trên bàn chỉ bị lật ra vài trang, thở dài thườn thượt.
×××
Sau khi rời khỏi khách sạn, Vương Chiêu Mưu mua hai chiếc
bánh bao hấp trên phố, ăn từng chút một rồi trở về căn nhà mới
thuê.
Cố chịu đựng khó chịu, Vương Chiêu Mưu tìm danh thiếp của
Lãnh Tu Minh, bấm số gọi sang.
Lãnh Tu Minh cho biết nơi gặp mặt, Vương Chiêu Mưu ghi chép
cẩn thận, đếm số tiền còn lại rồi lên xe buýt đến đó. Anh thấy
Lãnh Tu Minh đang đợi ở ghế từ trước.
Ngồi đối diện với Lãnh Tu Minh, Vương Chiêu Mưu đẩy tấm thẻ
phòng mà đối phương đưa cho mình ra.
"Để tôi đoán nhé." Lãnh Tu Minh mỉm cười cầm lấy thẻ phòng:
"Hắn sai người đuổi anh ra khỏi phòng, bảo vệ sĩ cảnh báo anh
rằng nếu chuyện này còn xảy ra lần nữa, anh sẽ không còn nhìn
thấy mặt trời ngày mai nữa, phải không?"
Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn gã, lấy điện thoại ra, nhấn nút
phát.
"Đêm qua có hài lòng không?"
"Hài lòng."
Nụ cười trên mặt Lãnh Tu Minh dần dần biến mất, gã nhìn chằm
chằm vào điện thoại trước mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn Vương
Chiêu Mưu đối diện, hồi lâu không phản ứng nổi.
Vương Chiêu Mưu nhìn Lãnh Tu Minh cầm điện thoại, trên mặt
không hề nở nụ cười, áp điện thoại vào tai, nghe đi nghe lại.
Đó là giọng nói của y!
Sao có thể như thế được!
Lãnh Tu Minh ngồi đó ngơ ngác, một lúc sau mới đặt điện thoại
xuống, cảm thấy hơi choáng váng.
Sao có thể như thế được?
"Điều tôi hứa với anh, tôi đã làm được." Vương Chiêu Mưu nhìn
người trước mặt chăm chú: "Khi nào anh có thể thực hiện được
lời hứa với tôi?"
Lãnh Tu Minh đưa tay lau mặt, thậm chí còn véo chân mình để
xác định mình không nằm mơ. "Anh có biết đây là ai không?"
"Tôi không quan tâm đó là ai, tôi chỉ biết giao dịch giữa tôi và
anh." Vương Chiêu Mưu lại hỏi với vẻ mặt bình tĩnh: "Khi nào
anh có thể thực hiện được lời hứa với tôi?"
Lãnh Tu Minh hít thở sâu vài hơi, rút một cuốn sổ séc từ trong
túi ra, nhanh chóng viết một con số vào rồi đưa cho anh: "Mặc
dù tôi họ Lãnh, cũng có cổ phần ở Lãnh Thị, nhưng tôi... không
có quyền làm tập đoàn Vương Thị sống lại. Những gì tôi có thể
cho anh, chỉ là chút đền bù."
Vương Chiêu Mưu nhìn đăm đăm vào tờ chi phiếu trước mặt, cơn
đau trong cơ thể dường như đang liên tục nhắc nhở anh về
những gì mình đã từ bỏ đêm qua.
Lãnh Tu Minh nhìn người đàn ông đối diện từ từ cầm tờ séc lên,
dùng những ngón tay trắng trẻo thon thả kẹp nó lại rồi từ từ xé
ra.
"Đừng hứa những gì anh không thể thực hiện được." Vương
Chiêu Mưu dường như không còn cảm nhận được nhịp tim của
chính mình nữa, tia sáng cuối cùng trong mắt anh đã bị dập tắt
bởi những lời dối trá, nỗi đau trong cơ thể và tủi nhục trong tâm
hồn.
"Xin lỗi, tôi..." Lãnh Tu Minh nhìn tờ séc bị xé trước mặt, trong
lòng không hiểu sao lại thấy nhói lên.
Vương Chiêu Mưu đứng dậy, không muốn mất thời gian nghe kẻ
dối trá nói nữa.
Anh dùng số tiền còn lại bắt taxi đến ngôi nhà mà nhà họ Vương
từng sống, chỉ có điều cánh cửa này sẽ không bao giờ mở ra cho
anh nữa. Anh ngẩng đầu, nhìn thấy cành đào nhô ra ngoài sân,
hoa đào đều đã rụng hết, lá cũng đã héo úa, không biết có phải
chủ mới không chăm sóc tốt không.
Anh từng bước một trở về căn nhà mới thuê, khi đến cửa trước
thì trời đã tối.
Hành lang chật hẹp, bên ngoài chất đống đồ đạc của cư dân để
lại, đèn cảm biến trong hành lang rất mờ, gần như không nhìn
thấy được bậc thang.
Vương Chiêu Mưu lặng lẽ lấy chìa khóa ra mở cửa, trong phòng
tối đen, nhưng mơ hồ có bóng người đứng bên giường.
---
Người dịch: Người không biết tôn trọng người khác thì đừng
mong người khác chân thành với mình.
giác, phát hiện rằng người kia không có vẻ gì là đe dọa đến sự
an toàn cá nhân của ông chủ. Các vệ sĩ nhìn nhau, đột nhiên
nhớ tới một tình huống tương tự trước đây. Có người lại đưa
người lên giường ông chủ.
Ông chủ vẫn luôn rất ghét hành vi này, người đẹp lần trước bị
kéo ra ngoài trong tình trạng khỏa thân, nhưng lần này, ít nhất
còn có mặc quần áo đầy đủ.
Hai vệ sĩ vô thức nhìn ra phía sau để xin chỉ thị, nghe thấy người
đàn ông nói bằng giọng trầm trầm.
"Ra ngoài."
Hai vệ sĩ định bước tới chỗ người đàn ông kia, lôi anh ra ngoài,
nhưng bỗng thấy một cây gậy màu đen chặn trước chân mình.
Vệ sĩ quay đầu nhìn ông chủ, vẻ mặt của ông chủ vẫn lạnh lùng,
nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn người đàn ông đang đứng
trước cửa sổ.
"Hai cậu ra ngoài."
Hai vệ sĩ không giấu được sự kinh ngạc trong mắt, lại liếc nhìn
người đàn ông trước cửa sổ, cố gắng đè nén sự tò mò, tuân lệnh
cùng nhau rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Vương Chiêu Mưu lặng lẽ quan sát những diễn biến trước mắt,
phát hiện ánh mắt của người đàn ông kia vẫn luôn hướng về
phía mình. Anh ngửa đầu uống hết rượu trong ly, rồi đặt ly
xuống, đi về phía người đàn ông lạ mặt. Khuôn mặt người đàn
ông này giống Lãnh Diệp vài phần, nên có lẽ là ai đó của nhà họ
Lãnh, Lãnh Tu Minh muốn anh thỏa mãn y, có thể đây chỉ là trò
trêu chọc không mấy hay ho giữa anh em trong nhà.
"Đây là báo cáo khám sức khỏe của tôi." Vương Chiêu Mưu lấy
ra vài trang giấy, đưa cho người đàn ông kia xem với vẻ mặt
bình thường, như thể đang giới thiệu chất lượng sản phẩm với
khách hàng của công ty.
Người đàn ông liếc nhìn tờ giấy trước mặt, sau đó im lặng ngẩng
đầu nhìn anh, đôi mắt đen thẳm không thể hiện bất kỳ cảm xúc
nào.
"Anh có bạn đời không?" Vương Chiêu Mưu bình tĩnh hỏi.
Người đàn ông im lặng một lúc rồi nhìn đi hướng khác: "Không
có."
Đặt báo cáo xuống bàn, Vương Chiêu Mưu liếc mắt thấy người
đàn ông kia đang nắm chặt cây gậy, đôi găng tay da đen có vẻ
căng lên.
Vương Chiêu Mưu bình tĩnh cúi xuống, giơ tay nắm đầu kia của
cây gậy đen tuyền, dẫn người đàn ông kia đi từng bước một
hướng về phòng ngủ. Người đàn ông phía sau bước đi không
vững, dường như chân có vấn đề, anh không ngoảnh lại nhìn mà
lặng lẽ dẫn đường, dẫn người đó vào phòng ngủ.
Không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần cởi áo vest, nghiêng đầu
một chút, cởi từng cúc áo sơ mi. Vương Chiêu Mưu biết mình
không còn trẻ nữa, nhưng con người hiện đại dường như đã ăn
quá nhiều chất bảo quản, lão hóa chậm hơn, thêm việc rèn luyện
duy trì sức khỏe khi còn có tiền, nên cũng không tệ lắm.
Người đàn ông dời mắt đi, vẻ mặt bình tĩnh kiềm chế.
"Xin mời nhanh lên." Vương Chiêu Mưu không chút cảm xúc nói:
"Nếu anh không muốn, tôi sẽ đi."
Người đàn ông quay đầu lại, như thể vừa hạ quyết tâm làm gì
đó, rồi từng bước một bước đi về phía Vương anh.
Vương Chiêu Mưu thấy chân của người kia hơi khập khiễng, dù
đã cố gắng khống chế che giấu, nhưng vẫn không thay đổi được
gì. Thực ra y cũng không cần phải giấu việc này trước anh.
Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, lần đầu tiên hai người tiếp
xúc, người kia có vẻ quá thận trọng và cẩn thận, như thể đang
cố gắng kiểm soát sức mạnh của mình.
Mặc dù không có kinh nghiệm, Vương Chiêu Mưu vẫn cảm nhận
được động tác của người đàn ông này còn khá vụng về, không
có kỹ xảo gì, dường như đã kìm nén dục vọng của mình rất lâu,
nhiều lần không thể trút ra được.
Đêm nay thật dài, Vương Chiêu Mưu cảm thấy dường như mình
đã thiếp đi một lúc, lúc mở mắt ra thì trời đã sáng. Người bên
cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi, anh cố gắng đứng dậy, vịn vào tường
mặc lại quần áo rơi khắp nơi. Sau khi chỉnh lại áo, anh nghe thấy
tiếng động từ giường bên cạnh.
Người đàn ông tỉnh dậy, chạm vào chỗ bên cạnh, cảm nhận
được hơi ấm còn sót lại thì lập tức ngồi dậy.
Vương Chiêu Mưu nhìn y, mở điện thoại, nhấn ghi âm.
Người đó thấy Vương Chiêu Mưu đã mặc quần áo xong thì khẽ
nhíu mày.
"Đêm qua có hài lòng không?" Sắc mặt Vương Chiêu Mưu tái
nhợt, trên môi và cổ vẫn còn những vết đỏ do bị cắn.
Người đàn ông im lặng một lát, nhìn thấy điện thoại trong tay
Vương Chiêu Mưu đang ghi âm. Cổ tay cầm điện thoại vẫn còn
vết đỏ từ đêm qua. Anh đã gầy đi rất nhiều, nhưng trong mắt
vẫn còn tia sáng, như ngọn nến trong đêm tối, sẽ tắt ngay nếu
có cơn gió lạnh thổi qua.
"Hài lòng." Giọng nói của người đàn ông trầm ấm, pha chút
quyến rũ và thỏa mãn.
Vương Chiêu Mưu dừng ghi âm lại để lưu lại, rồi quay người
bước về phía cửa phòng ngủ.
"Anh định đi đâu?"
Nghe thấy có giọng nói sau lưng, Vương Chiêu Mưu chỉ khơi
khựng lại, rồi mở cửa, lặng lẽ rời đi.
Vương Chiêu Mưu cầm tờ giấy khám sức khỏe mở cửa phòng,
hai vệ sĩ đứng ở cửa, hình như đã đứng ở đó suốt đêm.
Thấy người đi ra khỏi phòng, hai vệ sĩ nhìn nhau bằng ánh mắt
phức tạp, rồi nhìn theo anh bước vào thang máy.
×××
"Dạo này lợi nhuận của công ty thế nào?" Lãnh Tu Minh ngả
người ra sau ghế, mỉm cười hỏi thư ký đứng bên cạnh.
"Tổng giám đốc Lãnh, đây là báo cáo lợi nhuận quý này và quý
trước." Thư ký nhanh chóng tìm hai xấp tài liệu rồi đặt trước mặt
Lãnh Tu Minh.
Lãnh Tu Minh xem qua tài liệu một lúc, yên tâm khép lại, ngồi
xuống ghế, vòng tay ra sau đầu, mỉm cười thoải mái: "Dạo này
chú ý thêm, sẽ có người tới đối phó với tôi đấy."
"Tổng giám đốc Lãnh?" Thư ký tỏ vẻ bối rối: "Anh lại làm gì rồi?"
"Còn gì nữa." Lãnh Tu Minh cười rạng rỡ, tùy ý đáp: "Thêm chút
màu sắc cho cuộc sống về đêm buồn tẻ và đơn điệu của hắn."
Lãnh Tu Minh không nói "hắn" là ai, nhưng thư ký đã hiểu, lập
tức mặt mày sầu khổ nhìn sếp của mình, trong lòng chỉ thấy lạnh
lẽo. Lần trước, sếp đưa người lên giường của người cầm quyền
nhà họ Lãnh, không những bị khiển trách nghiêm khắc mà còn bị
khấu trừ cổ tức trong hai năm, sao sếp không bao giờ học được
bài học, chỉ khổ cho cấp dưới mỗi ngày phải thấp thỏm lo âu, sợ
rằng người cầm quyền nhà họ Lãnh tức giận, công ty sụp đổ thì
chẳng biết đi đâu! Lần này hay rồi, vừa nhận được cổ tức của vài
năm, sếp lại làm điều tương tự, thư ký mơ hồ có cảm giác rằng
hình phạt này có thể còn khủng khiếp hơn lần trước.
"Lần này người tôi đưa đi không phải là người bình thường."
Lãnh Tu Minh cười cười nhìn thư ký, tán gẫu: "Cô biết tổng giám
đốc của tập đoàn Vương Thị không?"
"Tập đoàn Vương Thị phá sản chỉ sau một đêm đó?" Thư ký có
vẻ hơi khó xử: "Anh cũng..."
"Anh tình tôi nguyện thôi mà." Lãnh Tu Minh xòe tay: "Anh ta
muốn tập đoàn Vương Thị của mình, tôi muốn anh ta đi trêu
chọc người kia một lần, để cả hai chúng tôi đều có lợi."
"Anh có thể xây dựng lại tập đoàn Vương Thị không?" Thư ký hỏi
với vẻ không dám tin.
"Tất nhiên là không." Lãnh Tu Minh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Cô cũng biết mà, tôi chỉ có một phần nhỏ cổ phần ở nhà họ
Lãnh, không có quyền lực thực sự, Lãnh Diệp là người đã làm
tập đoàn Vương Thị phá sản, nếu tôi công khai xây dựng lại tập
đoàn Vương Thị, tức là chống lại Lãnh Diệp, chống lại người cầm
quyền nhà họ Lãnh đằng sau Lãnh Diệp, tôi chỉ thích chơi trò
chơi thôi, có phải ngốc đâu."
"Vậy anh đồng ý với tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị..." Thư
ký nghệt mặt ra.
"Phải có điều kiện chứ, anh ta phải lên được giường của người
cầm quyền nhà họ Lãnh." Lãnh Tu Minh nhướng mày, nụ cười
vẫn không hề biến mất: "Cô thấy anh ta có thể không?"
Nghe vậy, thư ký ngừng nói. Cô tuy là thư ký của Lãnh Tu Minh,
nhưng chưa bao giờ gặp người cầm quyền của nhà họ Lãnh,
nghe nói người này diện mạo xấu xí, thân thể tàn tật, nên chỉ
sống ẩn dật hiếm khi ra ngoài, ngoài ra còn cực kỳ phản cảm với
những thứ như tình tình ái ái. Từ lần trước sếp nhét người vào
giường người cầm quyền nhà họ Lãnh là có thể thấy rõ, một
người đẹp như thế mà bị ném thẳng ra ngoài, sếp còn bị trừng
trị một trận nữa.
"Tôi lấy được thẻ phòng cũng không dễ dàng gì." Lãnh Tu Minh
có chút tiếc nuối: "Đáng lẽ tôi phải nghĩ ra vài ý tưởng mới."
Thư ký lặng lẽ đảo mắt.
Bỗng nhiên, điện thoại reo, thư ký thấy sếp nhấc máy, sau khi
nói địa điểm thì cúp máy đứng dậy.
"Tôi ra ngoài đây." Lãnh Tu Minh cầm điện thoại lên, chỉnh lại
tóc: "Thành thật mà nói, tổng giám đốc Vương đó là mẫu người
tôi thích, tôi thực sự muốn hẹn hò với anh ta một thời gian để
xem cảm giác thế nào."
thư ký nhìn bóng lưng vui vẻ của Lãnh Tu Minh rồi nhìn đống
văn kiện trên bàn chỉ bị lật ra vài trang, thở dài thườn thượt.
×××
Sau khi rời khỏi khách sạn, Vương Chiêu Mưu mua hai chiếc
bánh bao hấp trên phố, ăn từng chút một rồi trở về căn nhà mới
thuê.
Cố chịu đựng khó chịu, Vương Chiêu Mưu tìm danh thiếp của
Lãnh Tu Minh, bấm số gọi sang.
Lãnh Tu Minh cho biết nơi gặp mặt, Vương Chiêu Mưu ghi chép
cẩn thận, đếm số tiền còn lại rồi lên xe buýt đến đó. Anh thấy
Lãnh Tu Minh đang đợi ở ghế từ trước.
Ngồi đối diện với Lãnh Tu Minh, Vương Chiêu Mưu đẩy tấm thẻ
phòng mà đối phương đưa cho mình ra.
"Để tôi đoán nhé." Lãnh Tu Minh mỉm cười cầm lấy thẻ phòng:
"Hắn sai người đuổi anh ra khỏi phòng, bảo vệ sĩ cảnh báo anh
rằng nếu chuyện này còn xảy ra lần nữa, anh sẽ không còn nhìn
thấy mặt trời ngày mai nữa, phải không?"
Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn gã, lấy điện thoại ra, nhấn nút
phát.
"Đêm qua có hài lòng không?"
"Hài lòng."
Nụ cười trên mặt Lãnh Tu Minh dần dần biến mất, gã nhìn chằm
chằm vào điện thoại trước mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn Vương
Chiêu Mưu đối diện, hồi lâu không phản ứng nổi.
Vương Chiêu Mưu nhìn Lãnh Tu Minh cầm điện thoại, trên mặt
không hề nở nụ cười, áp điện thoại vào tai, nghe đi nghe lại.
Đó là giọng nói của y!
Sao có thể như thế được!
Lãnh Tu Minh ngồi đó ngơ ngác, một lúc sau mới đặt điện thoại
xuống, cảm thấy hơi choáng váng.
Sao có thể như thế được?
"Điều tôi hứa với anh, tôi đã làm được." Vương Chiêu Mưu nhìn
người trước mặt chăm chú: "Khi nào anh có thể thực hiện được
lời hứa với tôi?"
Lãnh Tu Minh đưa tay lau mặt, thậm chí còn véo chân mình để
xác định mình không nằm mơ. "Anh có biết đây là ai không?"
"Tôi không quan tâm đó là ai, tôi chỉ biết giao dịch giữa tôi và
anh." Vương Chiêu Mưu lại hỏi với vẻ mặt bình tĩnh: "Khi nào
anh có thể thực hiện được lời hứa với tôi?"
Lãnh Tu Minh hít thở sâu vài hơi, rút một cuốn sổ séc từ trong
túi ra, nhanh chóng viết một con số vào rồi đưa cho anh: "Mặc
dù tôi họ Lãnh, cũng có cổ phần ở Lãnh Thị, nhưng tôi... không
có quyền làm tập đoàn Vương Thị sống lại. Những gì tôi có thể
cho anh, chỉ là chút đền bù."
Vương Chiêu Mưu nhìn đăm đăm vào tờ chi phiếu trước mặt, cơn
đau trong cơ thể dường như đang liên tục nhắc nhở anh về
những gì mình đã từ bỏ đêm qua.
Lãnh Tu Minh nhìn người đàn ông đối diện từ từ cầm tờ séc lên,
dùng những ngón tay trắng trẻo thon thả kẹp nó lại rồi từ từ xé
ra.
"Đừng hứa những gì anh không thể thực hiện được." Vương
Chiêu Mưu dường như không còn cảm nhận được nhịp tim của
chính mình nữa, tia sáng cuối cùng trong mắt anh đã bị dập tắt
bởi những lời dối trá, nỗi đau trong cơ thể và tủi nhục trong tâm
hồn.
"Xin lỗi, tôi..." Lãnh Tu Minh nhìn tờ séc bị xé trước mặt, trong
lòng không hiểu sao lại thấy nhói lên.
Vương Chiêu Mưu đứng dậy, không muốn mất thời gian nghe kẻ
dối trá nói nữa.
Anh dùng số tiền còn lại bắt taxi đến ngôi nhà mà nhà họ Vương
từng sống, chỉ có điều cánh cửa này sẽ không bao giờ mở ra cho
anh nữa. Anh ngẩng đầu, nhìn thấy cành đào nhô ra ngoài sân,
hoa đào đều đã rụng hết, lá cũng đã héo úa, không biết có phải
chủ mới không chăm sóc tốt không.
Anh từng bước một trở về căn nhà mới thuê, khi đến cửa trước
thì trời đã tối.
Hành lang chật hẹp, bên ngoài chất đống đồ đạc của cư dân để
lại, đèn cảm biến trong hành lang rất mờ, gần như không nhìn
thấy được bậc thang.
Vương Chiêu Mưu lặng lẽ lấy chìa khóa ra mở cửa, trong phòng
tối đen, nhưng mơ hồ có bóng người đứng bên giường.
---
Người dịch: Người không biết tôn trọng người khác thì đừng
mong người khác chân thành với mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro