Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 167

Đào Lý Sanh Ca

2025-03-13 11:56:46

Lời mời ăn tối lần đầu có thể chỉ là bỗng dưng có hứng, nhưng
đến lần thứ hai, dường như nó lại mang một ý nghĩa khác.
Vương Chiêu Mưu khẽ chớp mắt, nhìn người đàn ông trước mặt,
nhớ lại nụ hôn thoáng qua trong văn phòng, chậm rãi tiến lên
một bước, hơi ngửa đầu lên.
Hơi thở của hai người gần như hòa làm một, Quý Liên Hoắc nín
thở, cúi nhìn đôi mắt tuyệt đẹp sau tròng kính.
Vương Chiêu Mưu thấy yết hầu của y nhẹ nhàng di chuyển lên
xuống, ánh mắt muốn tránh né nhưng lại luyến tiếc trở về, cùng
cơ thể căng cứng. Anh hơi ngẩng đầu, trong mắt là nét cười
nhàn nhạt, chạm vào đôi môi mỏng của y.
Cánh môi khẽ cọ xát, như một lời cảm ơn triền miên trong thinh
lặng, hơi thở của Quý Liên Hoắc dần trở nên dồn dập, lồng ngực
phập phồng, không muốn bỏ sót một tấc nào. Lỗ hổng trống
hoác trong tim bấy lâu nay dường như được dịu dàng lấp đầy,
một chút mật ngọt chảy vào, mềm mại thân mật, Quý Liên Hoắc
thất thần cúi đầu, đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Trong mắt Vương Chiêu Mưu lóe lên nụ cười, anh lùi lại một
bước, nâng tay lên dùng đầu ngón tay lau môi dưới vừa bị môi
và răng của người đàn ông kia chạm vào. Có vẻ như kỹ năng
hôn của người cầm quyền nhà họ Lãnh vẫn cần phải cải thiện.
Xúc cảm thân mật trên môi biến mất, Quý Liên Hoắc đứng đó,
chăm chú nhìn người trước mặt, như thể mất mát điều gì.
"Cuối tuần gặp lại." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn chiếc xe đang
đợi, quay người đi về phía cổng biệt thự.
Quý Liên Hoắc mím môi, đứng bên ngoài biệt thự, tập trung
quan sát người đang bước vào. Cho đến khi bóng lưng anh
khuất hẳn, y vẫn đứng trước cổng biệt thự một lúc rồi mới quay
người bước về phía chiếc xe, ánh mắt dịu dàng, vô thức liếm môi
dưới.
Tài xế và vệ sĩ cúi đầu nhìn xuống, giả vờ không thấy gì cả. Quý
Liên Hoắc lên xe, nhìn căn biệt thự bên ngoài cửa sổ xe thật lâu.
Ngày hôm sau vừa đến công ty, Vương Chiêu Mưu vào văn
phòng đã thấy khuôn mặt đầy vẻ phấn khích của trợ lý, tay cô
cầm một chồng tài liệu dày.
"Sếp Vương!" Trợ lý đưa văn kiện cho Vương Chiêu Mưu, mắt cô
sáng ngời, giọng nói đầy vui mừng: "Mười ba công ty thương
hiệu đã gửi tin nhắn trong đêm, nói muốn hợp tác với tập đoàn
Vương Thị, lúc đầu tôi trao đổi sơ với họ về mô hình hợp tác mà
Vương Thị mong muốn, họ đều nói rằng sẵn sàng thảo luận!"
Nhìn đống tài liệu dày trước mặt, Vương Chiêu Mưu im lặng một
lát rồi mới lật xem, phát hiện đều là những ứng viên có điều kiện
tốt hơn các đối tác trước đó. Nếu là trước đây, Vương Thị phải
cử người đi liên hệ với các đối tác ở cấp độ này, còn phải
nhượng bộ rất nhiều mới có thể đạt được thỏa thuận. Nhưng
hiện nay, họ đã chủ động chìa cành ô liu, sẵn sàng hợp tác theo
mô hình của Vương Thị, Vương Chiêu Mưu hiểu rõ lý do đằng
sau việc này.
"Cho đến nay, vẫn có thêm công ty khác gửi tin nhắn hợp tác."
Trợ lý tươi cười: "Sếp Vương, chúng ta có cần chờ thêm rồi sàng
lọc lại không, hay chỉ cần lựa chọn giữa các công ty này?"
Liếc nhìn chồng tài liệu dày bên cạnh, Vương Chiêu Mưu gõ nhẹ
vào mặt bàn bằng đốt ngón tay, khẽ lắc đầu: "Tiếp tục trao đổi
với các đối tác mới trước đó."
"Dạ, sao cơ?" Trợ lý hơi nghi ngờ đôi tai của mình, tất cả các
công ty thương hiệu trước mặt đều có điều kiện tốt hơn so với
các đối tác mới trước đó, hơn nữa đối phương gần như đồng ý
vô điều kiện với mô hình hợp tác mà Vương Thị yêu cầu. Tại sao
sếp Vương từ bỏ những đối tác này? Tuy trong lòng đầy nghi
ngờ, nhưng trợ lý vẫn phải nghe theo sắp xếp của anh, cầm theo
tài liệu bước ra khỏi cửa văn phòng tổng giám đốc.
Hôm nay tập đoàn Vương Thị có vẻ không được bình yên cho
lắm, sáng sớm đã có hai nhóm người đến, chưa kịp bước vào
công ty đã bị vài người lạ mặt bắt đi, đến chiều lại có một phụ
nữ giàu có khác dẫn theo đứa con đến khóc lóc, cũng bị đưa đi
trước khi vào được công ty. Lễ tân thấy tình hình như vậy thì
hoảng hốt, bèn báo lại với trợ lý, trợ lý nghe xong cũng thấy khó
hiểu.
Sau khi sắp xếp thời gian để đàm phán với đối tác mới, ngày
hôm sau trợ lý đi làm thì thấy nhiều nhân viên đang tụ tập lại,
trông có vẻ hơi lo lắng.
"Có chuyện gì vậy?" Trợ lý hỏi, cầm một tách cà phê bước tới.
"Trợ lý tổng giám đốc." Một nhân viên tỏ vẻ lo lắng: "Chị còn
nhớ tổng giám đốc Trương đã từng hợp tác với công ty trước đây
không?"
"Nhớ, chuyện gì vậy?" Trợ lý hồi tưởng lại một lát, nhớ ra tổng
giám đốc Trương vừa thích thích gió chiều nào che chiều ấy vừa
ưa giậu đổ bìm leo kia.
"Tôi nghe nói, chỉ là nghe nói thôi." Nhân viên nuốt nước bọt:
"Có vẻ như tổng giám đốc Trương chọc phải ai rồi, mất tích một
ngày, đêm qua mới tìm thấy, nghe nói là chỉ còn thoi thóp, lưỡi
cũng bị cắt mất."
Trợ lý hít một hơi thật sâu, mấy nhân viên kia xoa xoa cánh tay,
trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
"Hôm qua tôi thấy vợ tổng giám đốc Trương dẫn con đến cổng
công ty, khóc lóc thảm thiết, chưa kịp vào cổng đã bị người ta
bắt đi." Một nhân viên thận trọng nói: "Chuyện này... có thể liên
quan đến Vương Thị không?"
"Đừng nói lung tung." Trợ lý cau mày: "Mặc dù những việc tổng
giám đốc Trương trước đây không có đạo đức gì cho lắm, nhưng
sếp Vương cũng không phải là người tàn nhẫn như vậy."
"Hình như không chỉ có tổng giám đốc Trương." Nhân viên này
thận trọng nói: "Nhiều đối tác trước đây của Vương Thị nghe nói
cũng có chuyện..."
"Đừng nghĩ lung tung nữa, sếp Vương bây giờ còn đang bận
chuyện của đối tác mới rồi, mấy ngày nay không về nhà, làm sao
có thời gian để ý đến đám người đó nữa." Trợ lý xua tay, an ủi
mọi người: "Hôm nay còn phải tiếp tục thảo luận với các đối tác
mới, mọi người thư giãn đi, quay lại làm việc."
Các nhân viên giải tán, trở về vị trí làm việc, trợ lý lên lầu, đứng
trên cầu thang suy nghĩ, không khỏi nhớ đến người đàn ông mà
cô đã nhìn thấy trước đó. Đó là người nhà họ Lãnh, người đã
bơm 30 tỷ vào tập đoàn Vương Thị, để Vương Thị cải tử hoàn
sinh.
"Sếp Vương." Trợ lý đi vào văn phòng, nhìn người đàn ông đang
tập trung làm việc bên bàn, đột nhiên cảm thấy thật phức tạp.
Vương Chiêu Mưu ngước lên nhìn trợ lý, thái độ vẫn bình
thường.
"Tôi nghe nói, tổng giám đốc Trương có chuyện rồi." Trợ lý thận
trọng lên tiếng, tránh nói thẳng vào vấn đề chính: "Có vẻ như
vài đối tác trước đây của tập đoàn Vương Thị đã gặp phải vấn
đề."
Nghĩ đến câu "Lần sau sẽ không có ai làm phiền chúng ta nữa"
của người đàn ông kia, Vương Chiêu Mưu im lặng.
"Những chuyện này không liên quan gì đến Vương Thị." Vương
Chiêu Mưu cầm bút trong tay, bình tĩnh nói: "Chúng ta làm tốt
việc của mình là được."
Cuộc đàm phán thứ hai với đối tác mới diễn ra vô cùng suôn sẻ,
Vương Chiêu Mưu nói thẳng với họ rằng sau này Vương Thị sẽ
không rơi vào hoàn cảnh như vậy nữa, đối tác mới dường như
đã nghe được vài tin đồn, ký hợp đồng sơ bộ với tập đoàn
Vương Thị một cách dứt khoát gọn gàng.
Mọi việc diễn ra tuần tự, hoạt động của tập đoàn Vương Thị dần
trở lại đúng hướng. Vào thứ sáu, Vương Chiêu Mưu nhận được
tin nhắn từ người đàn ông vào sáng sớm, lịch sự hỏi anh muốn
ăn ở đâu vào cuối tuần. Nghĩ đến tình hình của tổng giám đốc
Trương, Vương Chiêu Mưu suy nghĩ một lát, soạn tin nhắn rồi trả
lời, chọn một nhà hàng Tây.
Nhà hàng phương Tây này không có bậc thang trước cửa, tuy
không có phòng riêng nhưng đồ ăn rất ngon. Bữa ăn diễn ra
suôn sẻ, Vương Chiêu Mưu hẹn sớm, khi hai người rời khỏi nhà
hàng, anh không lên xe mà mỉm cười chào tạm biệt người đàn
ông kia.
"Tôi có thể đưa anh về không?" Quý Liên Hoắc đứng bên cạnh
Vương Chiêu Mưu, nhìn anh không rời.
"Tôi không định về ngay, tôi còn vài việc phải làm ở đây." Vương
Chiêu Mưu lấy điện thoại ra xem giờ.
Quý Liên Hoắc mím môi, tay nắm chặt cây gậy, vẫn không muốn
đi. Thời gian họ ở bên nhau hôm nay quá ngắn ngủi, giống như
chỉ chớp mắt đã qua, y nhìn người này bao nhiêu cũng không
đủ, nhưng hiện tại anh lại sắp rời đi.
Vương Chiêu Mưu liếc nhìn giờ, vừa ngẩng đầu lên đã nghe thấy
giọng nói lịch sự trầm thấp từ phía bên kia.
"Tôi có thể đi cùng anh không?"
Vương Chiêu Mưu cười, không đáp.
"Anh nhìn giờ, nhưng hôm nay anh không lái xe, có lẽ tôi có thể
đưa anh tới đó." Quý Liên Hoắc giữ vẻ mặt bình tĩnh, tiến lên mở
cửa xe.
Hai vệ sĩ giữ im lặng, chỉ cần ông chủ ở bên người đàn ông này,
họ có thể chứng kiến phép màu mọi lúc mọi nơi.
Người cầm quyền nhà họ Lãnh đã mở cửa xe đích thân mời vào,
còn từ chối thì rõ ràng là quá đáng, Vương Chiêu Mưu lên xe
ngồi ở ghế trong cùng, để Quý Liên Hoắc cùng đi vào.
"Anh muốn đi đâu?" Quý Liên Hoắc ngồi cạnh Vương Chiêu Mưu,
làm như vô tình mà lại cố ý tiến lại gần.
"Hiệu trang sức Kim Hoàng." Vương Chiêu Mưu bình tĩnh liếc
nhìn nhà đầu tư rồi nói một cách nghiêm túc: "Số tiền dùng để
mua đồ trang sức là tiền tiết kiệm riêng của tôi mới được giải tỏa
trong ngân hàng, không liên quan gì đến tập đoàn Vương Thị."
Quý Liên Hoắc khựng lại, nhẹ giọng đáp lại: "Tôi hiểu, anh
không cần giải thích đâu."
Hiệu trang sức Kim Hoàng không xa nhà hàng Tây, chỉ cách đó
vài phút lái xe. Vương Chiêu Mưu xuống xe, quay lại thì thấy Quý
Liên Hoắc cũng xuống xe đi theo mình.
"Tôi cũng muốn vào xem sao." Quý Liên Hoắc nghiêm túc nói.
Vương Chiêu Mưu lặng lẽ quay lại, đi về phía hiệu trang sức,
bước lên vài bước, anh phát hiện nơi này cũng có cầu thang,
dừng lại một lát, anh quay lại bên cạnh Quý Liên Hoắc, đỡ lấy y.
Quý Liên Hoắc đứng dưới chân cầu thang, thấy Vương Chiêu
Mưu quay lại thì cúi xuống, cong khóe môi.
Sau khi cùng Quý Liên Hoắc vào hiệu trang sức, Vương Chiêu
Mưu đã có mục tiêu rõ ràng, đi thẳng đến nơi trưng bày dây
chuyền kim cương.
Quý Liên Hoắc đi theo, cũng thấy mục tiêu của anh. Sợi dây
chuyền này được làm từ hàng trăm viên kim cương, tỏa sáng rực
rỡ, nhờ màu sắc của rãnh khảm, dây đeo hai bên có thể thể hiện
độ sáng khác nhau của kim cương, giữa sợi dây chuyền là một
bông hoa hồng kim cương phức tạp, dưới bông hồng còn có một
chùm tua rua tuyệt đẹp.
"Quý khách thích sợi dây chuyền kim cương này sao?" Nhân viên
bán hàng của hiệu trang sức tiến đến với nụ cười trên môi: "Xin
hỏi là dùng làm quà tặng hay để sưu tầm?"
"Sưu tầm." Vương Chiêu Mưu nhìn sợi dây chuyền kim cương
thật lâu.
"Dạ được, sợi dây chuyền kim cương này có một cái tên rất đẹp,
gọi là Hoa Hồng Vinh Quang, nó được tạo ra bời một nhà thiết
kế nữ xinh đẹp, sau khi nhà thiết kế qua đời, chồng cô vô cùng
đau buồn, không muốn nhìn vật nhớ người, vì vậy..."
"Không cần nói nhiều nữa." Vương Chiêu Mưu rút một tấm thẻ
từ trong ví ra: "Quẹt thẻ đi."
Người bán hàng ngây ra tại chỗ, lắp bắp: "Quý khách còn chưa
hỏi giá mà."
"Bất kể giá bao nhiêu, tôi cũng mua." Vương Chiêu Mưu bình
tĩnh đáp.
"Nhưng... sợi dây chuyền kim cương này có giá là 1 tỷ tệ." Người
bán hàng cười ngượng ngùng.
Quý Liên Hoắc nhìn vào sợi dây chuyền, giá bán thông thường
của dây chuyền loại này cùng lắm cũng chỉ khoảng 50 triệu, định
giá 1 tỷ thì rõ ràng là có vấn đề.
"Quẹt thẻ." Vương Chiêu Mưu nhắc lại, cầm tấm thẻ giữa hai
ngón tay đưa cho người bán hàng.
"Dạ được, xin vui lòng đợi một lát." Nhân viên bán hàng cầm
tấm thẻ bằng cả hai tay, nhanh chóng bước vào trong.
Quý Liên Hoắc nhìn dây chuyền kim cương, rồi lại nhìn vẻ mặt
kiên quyết của Vương Chiêu Mưu, rồi im lặng.
Một lúc sau, nhân viên bán hàng quay lại với tấm thẻ, tỏ vẻ xin
lỗi: "Thưa quý khách, quý khách họ Vương phải không?"
"Phải." Vương Chiêu Mưu gật đầu.
"Xin lỗi quý khách, ông chủ chúng tôi nói rằng sợi dây chuyền
kim cương này không bán cho những người họ Vương." Người
bán hàng tỏ vẻ khó xử.
"Tôi mua."
Một tấm thẻ được đưa ra từ phía sau, Vương Chiêu Mưu quay
lại, thấy Quý Liên Hoắc cầm thẻ trên tay.
"Tôi thật sự xin lỗi thưa quý khách." Người bán hàng sắp khóc
đến nơi: "Ông chủ chúng tôi nói người đi cùng anh Vương cũng
không thể mua."
---
Người dịch: Sếp Vương, người đàn ông muốn bao nhiêu "tế" anh
cũng có, không chỉ 4 "tế"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Vương Không Muốn Lạnh

Số ký tự: 0