Chương 168
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Ông chủ của Hiệu trang sức Kim Hoàng là ai, Vương Chiêu Mưu
biết rõ hơn ai hết. Chính là kẻ từng làm chồng của Vương Kỳ
Yên, Văn Ngạn Bác.
Năm đó sau khi Vương Kỳ Yên và Văn Ngạn Bác kết hôn, cả
Vương Chiêu Mưu lẫn ông Vương đều muốn cô có địa vị cao hơn
trong nhà họ Văn, thế là cố gắng hết sức để nâng đỡ và hỗ trợ
nhà họ Văn, làm cho chuỗi siêu thị của nhà họ Văn ngày càng
lớn mạnh, không chỉ ở Tô Thành mà trên toàn tỉnh Ôn Giang đều
có thể thấy chuỗi siêu thị này.
Văn Ngạn Bác rất giỏi đóng kịch, tôn trọng người lớn tuổi, yêu
thương vợ, có lúc hai gia đình đi chơi cùng nhau, gã cư xử rất
hoàn hảo, thậm chí đôi khi còn khiến cho Vương Kỳ Yên có vẻ
như gây chuyện vô cớ, tính tình kỳ lạ khó kiểm soát. Thấy vậy,
nhà họ Vương chỉ có thể tiếp tục nâng đỡ việc kinh doanh của
nhà họ Văn hơn nữa, phải đến sau này, khi nhà họ Văn đủ lông
đủ cánh, Vương Kỳ Yên qua đời thì sự thật mới được sáng tỏ.
Nhưng đến lúc này, việc đối phó với nhà họ Văn không còn dễ
dàng nữa, Văn Ngạn Bác thậm chí còn đến tận nhà anh, khóc lóc
kể lể rằng cái chết của Vương Kỳ Yên không liên quan gì đến gã,
gã mới là nạn nhân. Lúc ấy ông Vương tức giận ngất đi.
Vương Chiêu Mưu lập tức cắt đứt quan hệ với nhà họ Văn, không
thể tiêu diệt nhà họ Văn ngay thì dần dần phá hủy thế lực của
nhà họ Văn, chèn ép về mọi mặt. Sau đó, chuỗi siêu thị của nhà
họ Văn thương tích đầy mình, không thể tiếp tục hoạt động được
nữa, bèn chuyển sang kinh doanh trang sức, sản phẩm được bán
ở có rất nhiều tác phẩm trước kia của Vương Kỳ Yên. Vương Kỳ
Yên không viết di chúc trước khi mất, hoặc có thể đã viết, nhưng
di chúc bị nhà họ Văn tiêu hủy rồi.
Văn Ngạn Bác và ông Vương đều là người thừa kế hàng thứ nhất
của Vương Kỳ Yên, ông Vương nghe tin thì đau lòng quá độ,
nhốt mình trong phòng không chịu ăn uống, ngày ngày khóc lóc.
Trong thời gian này, nhà họ Văn đã giấu đi nhiều tác phẩm của
Vương Kỳ Yên, cuối cùng, nhiều đồ trang sức do Vương Kỳ Yên
thiết kế đã trở thành vốn liếng cho nhà họ Văn trở mình.
Ngoài Hoa Hồng Vinh Quang vốn là vật kỷ niệm cuối cùng của
Vương Kỳ Yên để lại cho Vương Chiêu Mưu, nhưng sau khi
Vương Thị phá sản, nhiều đồ đạc cũng bị bán đấu giá, Hoa Hồng
Vinh Quang cũng bị nhà họ Văn mua lại, ngang nhiên đặt trong
hiệu trang sức của nhà họ Văn.
Vương Chiêu Mưu đã dò hỏi tin tức về sợi dây chuyền kim cương
này, ngay sau khi tài sản được giải tỏa, anh lập tức đến hiệu
trang sức, dù là đưa tiền cho nhà họ Văn, anh vẫn phải mua
bằng được nó. Vương Kỳ Yên chắc chắn không muốn nhìn thấy
tác phẩm đầu tay đoạt giải của mình, danh dự của mình, kỷ
niệm mà mình để lại cho gia đình bị đặt trong hiệu trang sức của
nhà họ Văn. Nhưng bây giờ... nhà họ Văn cố tình không bán cho
bất kỳ ai họ Vương, kể cả người đi cùng anh.
Vương Chiêu Mưu nhìn sợi dây chuyền kim cương trước mặt,
chậm rãi siết chặt ngón tay.
"Gọi ông chủ các người ra đây." Quý Liên Hoắc chống gậy, ánh
mắt dừng lại trên mặt Vương Chiêu Mưu một lát, rồi lại tiếp tục
nhìn về phía người bán hàng.
"Ông chủ chúng tôi..." Người bán hàng nhìn về phía một góc
trong hiệu trang sức, cười bất lực: "Không có ở đây."
Quý Liên Hoắc nhìn thấy dáng vẻ của người bán hàng, nhìn theo
ánh mắt của đối phương, thấy một chỗ trong hiệu trang sức có
nhân viên ra vào, suy nghĩ một chút, dùng gậy chỉ vào mấy chiếc
vòng ngọc trên quầy: "Lấy nó ra xem."
Một nhân viên bán hàng khác đến lấy ra mấy chiếc vòng ngọc.
Quý Liên Hoắc cầm vòng ngọc trong tay, hờ hững nhìn khách
hàng trong cửa hàng, đột nhiên giơ tay đập thẳng vòng ngọc
xuống đất.
"Xoảng" một tiếng, vòng ngọc vỡ tan thành từng mảnh.
Hai người bán hàng ngây ra tại chỗ. Người đàn ông cao lớn liếc
nhìn vệ sĩ phía sau, hai vệ sĩ hiểu ý, một người dường như đang
liên lạc với ai đó, ngăn cản bảo vệ đang đi tới, một người lần
lượt ném hết số vòng ngọc trên quầy hàng xuống đất như thể
đang đập vỡ ly thủy tinh.
Chỉ một chốc lát, trong cửa hàng chỉ còn lại tiếng vòng ngọc vỡ,
khách hàng sợ quá vội vã chạy ra khỏi hiệu trang sức, nhưng
cũng có những người to gan tụ tập bên ngoài, lấy điện thoại ra
quay phim.
"Quý khách, xảy ra chuyện gì vậy!" Giám đốc vội vàng chạy tới,
thêm hai chiếc vòng ngọc rơi xuống chân, làm ông ta sợ quá
mềm cả chân.
Quý Liên Hoắc nắm tay áo Vương Chiêu Mưu, kéo anh cùng ngồi
xuống sô pha bên cạnh, hai tay nhẹ nhàng ấn vào cây gậy, im
lặng nhìn đám vệ sĩ ùa vào hiệu trang sức.
Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu nhìn lên, thấy cửa chống trộm đã
bị kéo xuống, che khuất tầm nhìn ra bên ngoài, các nhân viên
trong hiệu trang sức tụ tập lại, nhìn tình cảnh trước mắt với vẻ
mặt hoang mang.
Vệ sĩ gọi giám đốc lại, Quý Liên Hoắc rút một tấm thẻ đen ném
xuống dưới chân giám đốc: "Mở hết các tủ trưng bày ra."
Giám đốc run lẩy bẩy cúi xuống, nhặt tấm thẻ đen trước mặt lên,
rồi bị hai vệ sĩ dẫn đi cùng nhân viên mở tất cả các tủ trưng bày
trong cửa hàng.
Vương Chiêu Mưu lặng lẽ nhìn đống ngọc vỡ lẫn lộn với những
mảnh sứ, đồ trang sức vàng bạc bị bóp méo, các loại châu báu
ngọc ngà rải rác trên sàn đá hoa cương của hiệu trang sức, vừa
xa hoa vừa đầy tội lỗi.
Giám đốc đeo găng tay trắng, với hai vệ sĩ đi theo sát phía sau,
run rẩy dâng dây chuyền kim cương trên tay lên cho người đàn
ông.
"Sợi, dây chuyền kim cương này, tên là Hoa Hồng Vinh Quang,
là, là..." Giám đốc đầu óc rối bời, ông ta chưa từng trải qua
chuyện gì như thế này trước đây, nói người ta đến cướp, nhưng
hạn mức tín dụng trên thẻ lại là không giới hạn, nói đến đây để
mua hàng thì cách làm này lại giống như có thù với ông chủ hơn.
"Thích không?" Quý Liên Hoắc một tay cầm cây gậy, một tay
cầm sợi dây chuyền kim cương, bông hồng kim cương ở giữa sợi
dây chuyền nằm trong lòng bàn tay. Y sắp xếp những tua rua
kim cương dưới bông hồng, rồi đưa đến trước mắt Vương Chiêu
Mưu.
Vương Chiêu Mưu cúi nhìn dây chuyền kim cương, liếc thoáng
qua tình trạng hỗn loạn trong hiệu trang sức, rồi khẽ cười với y.
"Tôi rất thích."
"Gói lại cẩn thận." Quý Liên Hoắc đưa sợi dây chuyền cho giám
đốc.
Giám đốc trán lấm tấm mồ hôi, cầm sợi dây chuyền bằng cả hai
tay, lấy ra chiếc hộp đắt nhất trong cửa hàng, cẩn thận gói lại rồi
đưa cho Vương Chiêu Mưu.
"Hiệu trang sức này sẽ không mở cửa nữa, đây là để đền bù cho
các người, sau này hãy tránh xa nơi này ra." Quý Liên Hoắc bình
tĩnh nhìn những nhân viên trong cửa hàng.
Hai vệ sĩ lấy ra bốn cái thùng, chia những chồng tiền mặt lớn cho
các nhân viên bán hàng và giám đốc. Mười mấy người nhìn tiền
trong tay rồi ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả nhân viên vệ sinh
trong cửa hàng cũng lấy được tiền.
Bên ngoài truyền đến tiếng còi cảnh sát yếu ớt, giám đốc nhìn số
tiền trong tay, hơi thở dồn dập, dẫn hai nhân viên ra ngoài giải
thích tình hình. Không có vụ cướp nào cả, chỉ là một khách hàng
lớn có cách chi tiêu rất độc đáo.
Như thể nghe thấy tiếng còi báo cảnh sát bên ngoài, ông chủ
vẫn trốn trong văn phòng cuối cùng cũng xuất hiện, nhìn cảnh
tượng hỗn loạn trên mặt đất, tay run rẩy không thôi.
"Vương Chiêu Mưu!" Văn Ngạn Bác tức giận chỉ vào anh: "Mày
dám dẫn người đến đập phá cửa hàng của tao!"
Vì cái chết của người đàn bà điên đó, nhà họ Vương đã chèn ép
nhà họ Văn suốt một thời gian dài, thấy việc làm ăn của nhà họ
Văn ngày một tệ đi, Văn Ngạn Bác vô cùng tức giận. Phải đến
khi nhà họ Vương phá sản thì nhà họ Văn mới có cơ hội trở
mình, khi Hoa Hồng Vinh Quang được đem ra đấu giá, Văn Ngạn
Bác biết sợi dây chuyền này có ý nghĩa rất lớn đối với Vương
Chiêu Mưu nên đã mua nó, được thấy Vương Chiêu Mưu chỉ có
thể nhìn Hoa Hồng Vinh Quang trưng bày tại cửa hàng của nhà
họ Văn cũng là một thú vui.
Văn Ngạn Bác không ngờ nhà họ Vương lại có thể sống lại,
Vương Chiêu Mưu lại có nhiều tiền mặt đến mức có thể mua sợi
dây chuyền này. Nghĩ đến lúc bị nhà họ Vương chèn ép, Văn
Ngạn Bác tuyệt đối không bán sợi dây chuyền này cho Vương
Chiêu Mưu. Khi anh mới đến đây, Văn Ngạn Bác đang ở trong
văn phòng chờ xem chuyện cười. Nhưng gã không ngờ rằng
người đi cùng Vương Chiêu Mưu lại là một nhân vật đáng gờm,
tình hình trở nên mất kiểm soát khi chiếc vòng ngọc đầu tiên bị
đập vỡ, sau đó, cửa hàng trở nên tan hoang thế này chỉ trong
chớp mắt, sau này gã làm sao còn kinh doanh được nữa!
"Đồ là do tôi đập." Quý Liên Hoắc nói giọng thờ ơ, liếc nhìn ông
chủ hiệu trang sức, trước mặt, có vẻ như không nằm trong danh
sách đối tác của Vương Thị trước khi phá sản.
Văn Ngạn Bác đánh giá Quý Liên Hoắc từ trên xuống dưới, thấy
cây gậy trong tay y, nghĩ đến cách y đi lại, rồi nhìn sang Vương
Chiêu Mưu bên cạnh với ánh mắt chế giễu: "Tao còn tự hỏi
Vương Thị sẽ xoay chuyển tình thế thế nào sau khi phá sản,
Vương Chiêu Mưu, mày thực sự không biết kén chọn, thủ đoạn
nào cũng dám dùng, loại người nào cũng dám trèo lên."
"Kiếm được người chống lưng thì dám diễu võ dương oai trước
mặt tao, còn dám đập phá cửa hàng của tao." Văn Ngạn Bác
nhìn chằm chằm Vương Chiêu Mưu, nghiến răng nghiến lợi:
"Không biết chị của mày nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ gì!"
"Anh không có tư cách nhắc tới chị tôi." Vương Chiêu Mưu đứng
dậy, ánh mắt lạnh lùng.
"Trong số đồ trang sức mà mày đập vỡ có tác phẩm của chị mày,
cái tên Kim Hoàng cũng là cái tên mà chị mày ưa thích nhất, bây
giờ mày chà đạp tâm huyết của cô ấy như vậy, lương tâm của
mày ở đâu!" Văn Ngạn Bác tự tin nói, giống như trước đây, làm
ra vẻ rất quan tâm đến vợ mình trước mặt người ngoài.
"Vương Kỳ Yên thà để tác phẩm của mình bị phá hủy còn hơn để
cho nhà họ Văn, cho tên súc sinh như anh kiếm lời!" Vương
Chiêu Mưu nhìn chằm chằm vào gã đàn ông trước mặt, hình ảnh
lần cuối cùng nhìn thấy Vương Kỳ Yên hiện lên trong tâm trí.
"Trên cơ thể có nhiều vết thương... Bị bạo hành lâu ngày, da đầu
bị rách, móng tay bị gãy... Bị sảy thai cách đây không lâu, khuôn
mặt là bộ phận duy nhất còn nguyên vẹn, do kẻ bạo hành cố ý
muốn tránh..."
"Tao đã nói nhiều lần rồi, tao không hề chạm vào chị mày, tự nó
nghĩ quẩn thôi..." Văn Ngạn Bác bày ra vẻ mặt vô tội.
Đôi mắt sau tròng kính của Vương Chiêu Mưu lóe lên ánh sáng
sắc bén, ngón tay nắm chặt, vừa giơ tay lên đã bị người bên
cạnh kéo lại. Vương Chiêu Mưu nghiêng đầu nhìn sang, Quý Liên
Hoắc vẫn bình tĩnh, chậm rãi kéo tay anh xuống.
Ngay sau đó, Quý Liên Hoắc tung ra một cú đấm gần như bất
ngờ, bịch một tiếng, giáng thẳng vào mặt Văn Ngạn Bác.
Văn Ngạn Bác còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh trúng, chỉ thấy
trước mắt đen kịt, máu mũi bắn ra, người ngã ngửa ra sau.
Cú đấm đủ mạnh, Vương Chiêu Mưu nhìn thấy máu trên mặt
Văn Ngạn Bác, cũng như những vết lõm bất thường, dường như
đã mất vài cái răng.
"Đưa nó ra ngoài." Quý Liên Hoắc bình tĩnh thu tay lại, nắm chặt
cây gậy, ánh mắt sâu thẳm.
Hai vệ sĩ xách Văn Ngạn Bác đang bất tỉnh lên, mang ra ngoài.
Vương Chiêu Mưu đứng đó, nhìn người bên cạnh, trong lòng
dâng lên một cảm xúc kỳ lạ. Hình như anh được... bảo vệ.
Cửa hàng bắt đầu dọn dẹp, thấy chuyện vừa xảy ra, giám đốc và
những người khác lấy vài món trang sức từ một két sắt bí mật,
đưa cho Vương Chiêu Mưu.
"Những món đồ trang sức này hình như đều là do chị của anh
thiết kế." Giám đốc thành khẩn nói: "Ông chủ đã bán một số rồi,
nếu anh cần, tôi có thể cung cấp thông tin của người mua."
"Cảm ơn." Vương Chiêu Mưu dùng hai tay cầm lấy số trang sức,
ánh mắt có vẻ cảm động.
Quý Liên Hoắc đứng bên cạnh Vương Chiêu Mưu, liếc nhìn giám
đốc và những người khác rồi dùng gậy gõ nhẹ xuống sàn nhà
bừa bộn: "Các người có thể chọn bất cứ thứ gì muốn mang đi."
Nhìn hai người rời đi, giám đốc và các nhân viên sửng sốt một
lúc mới hiểu được đối phương đang nói gì.
Có thể chọn bất cứ thứ gì muốn mang đi?!
Bất cứ thứ gì?
Một nhân viên hít một hơi thật sâu, cầm lấy sợi dây chuyền vàng
bị vặn xoắn trước mặt vệ sĩ, rồi bỏ vào túi mình. Vệ sĩ vừa rồi đã
nghe ông chủ nói, nên đứng đó bất động, ngầm chấp thuận
hành động của nhân viên. Thấy vậy, các nhân viên vừa hét lên
vừa chạy đến khu vực trưng bày vàng, giám đốc mắt sáng như
đuốc chạy đến khu bán ngọc ngà châu báu, mười mấy vệ sĩ
đứng đó, bình tĩnh quan sát những người kia mừng rỡ cởi áo
khoác ra, nhét đồ đạc vào như điên.
Sau khi lên xe, Vương Chiêu Mưu nhìn thấy trên mu bàn tay của
Quý Liên Hoắc có vết máu, dường như là do đánh Văn Ngạn Bác
để lại. Anh lấy khăn ướt trong xe ra, cầm lấy bàn tay dính máu
của y, nhẹ nhàng lau đi vết máu đang khô dần.
Trong xe yên tĩnh lạ thường, thứ duy nhất còn sót lại giữa hai
người là mùi cồn thoang thoảng trên khăn lau ướt.
"Sau này đừng làm quá nhiều cho tôi nữa." Vương Chiêu Mưu
lau sạch mu bàn tay của Quý Liên Hoắc, đặt khăn ướt sang một
bên, nhẹ nhàng nói.
Quý Liên Hoắc dừng lại một lát rồi mím môi.
"Tại sao?"
"Tôi lo là..." Vương Chiêu Mưu ngước mắt nhìn người trước mặt
một cách nghiêm túc: "Anh làm quá nhiều, tôi sẽ thích anh mất."
---
Người dịch: Cảnh đập tiền vì người yêu này thật kinh điển =))
PS: Cho những bạn đọc thắc mắc sao sếp Vương vẫn còn xưng
tôi-anh, thì là do chưa biết tuổi, chưa yêu, chưa hiểu, mà Quý
Liên Hoắc lại đang có địa vị cao hơn anh, nói chung là cách xưng
hô khách sáo thôi. Quý Liên Hoắc vẫn còn xưng tôi-anh là tại
đang nương theo sếp Vương
biết rõ hơn ai hết. Chính là kẻ từng làm chồng của Vương Kỳ
Yên, Văn Ngạn Bác.
Năm đó sau khi Vương Kỳ Yên và Văn Ngạn Bác kết hôn, cả
Vương Chiêu Mưu lẫn ông Vương đều muốn cô có địa vị cao hơn
trong nhà họ Văn, thế là cố gắng hết sức để nâng đỡ và hỗ trợ
nhà họ Văn, làm cho chuỗi siêu thị của nhà họ Văn ngày càng
lớn mạnh, không chỉ ở Tô Thành mà trên toàn tỉnh Ôn Giang đều
có thể thấy chuỗi siêu thị này.
Văn Ngạn Bác rất giỏi đóng kịch, tôn trọng người lớn tuổi, yêu
thương vợ, có lúc hai gia đình đi chơi cùng nhau, gã cư xử rất
hoàn hảo, thậm chí đôi khi còn khiến cho Vương Kỳ Yên có vẻ
như gây chuyện vô cớ, tính tình kỳ lạ khó kiểm soát. Thấy vậy,
nhà họ Vương chỉ có thể tiếp tục nâng đỡ việc kinh doanh của
nhà họ Văn hơn nữa, phải đến sau này, khi nhà họ Văn đủ lông
đủ cánh, Vương Kỳ Yên qua đời thì sự thật mới được sáng tỏ.
Nhưng đến lúc này, việc đối phó với nhà họ Văn không còn dễ
dàng nữa, Văn Ngạn Bác thậm chí còn đến tận nhà anh, khóc lóc
kể lể rằng cái chết của Vương Kỳ Yên không liên quan gì đến gã,
gã mới là nạn nhân. Lúc ấy ông Vương tức giận ngất đi.
Vương Chiêu Mưu lập tức cắt đứt quan hệ với nhà họ Văn, không
thể tiêu diệt nhà họ Văn ngay thì dần dần phá hủy thế lực của
nhà họ Văn, chèn ép về mọi mặt. Sau đó, chuỗi siêu thị của nhà
họ Văn thương tích đầy mình, không thể tiếp tục hoạt động được
nữa, bèn chuyển sang kinh doanh trang sức, sản phẩm được bán
ở có rất nhiều tác phẩm trước kia của Vương Kỳ Yên. Vương Kỳ
Yên không viết di chúc trước khi mất, hoặc có thể đã viết, nhưng
di chúc bị nhà họ Văn tiêu hủy rồi.
Văn Ngạn Bác và ông Vương đều là người thừa kế hàng thứ nhất
của Vương Kỳ Yên, ông Vương nghe tin thì đau lòng quá độ,
nhốt mình trong phòng không chịu ăn uống, ngày ngày khóc lóc.
Trong thời gian này, nhà họ Văn đã giấu đi nhiều tác phẩm của
Vương Kỳ Yên, cuối cùng, nhiều đồ trang sức do Vương Kỳ Yên
thiết kế đã trở thành vốn liếng cho nhà họ Văn trở mình.
Ngoài Hoa Hồng Vinh Quang vốn là vật kỷ niệm cuối cùng của
Vương Kỳ Yên để lại cho Vương Chiêu Mưu, nhưng sau khi
Vương Thị phá sản, nhiều đồ đạc cũng bị bán đấu giá, Hoa Hồng
Vinh Quang cũng bị nhà họ Văn mua lại, ngang nhiên đặt trong
hiệu trang sức của nhà họ Văn.
Vương Chiêu Mưu đã dò hỏi tin tức về sợi dây chuyền kim cương
này, ngay sau khi tài sản được giải tỏa, anh lập tức đến hiệu
trang sức, dù là đưa tiền cho nhà họ Văn, anh vẫn phải mua
bằng được nó. Vương Kỳ Yên chắc chắn không muốn nhìn thấy
tác phẩm đầu tay đoạt giải của mình, danh dự của mình, kỷ
niệm mà mình để lại cho gia đình bị đặt trong hiệu trang sức của
nhà họ Văn. Nhưng bây giờ... nhà họ Văn cố tình không bán cho
bất kỳ ai họ Vương, kể cả người đi cùng anh.
Vương Chiêu Mưu nhìn sợi dây chuyền kim cương trước mặt,
chậm rãi siết chặt ngón tay.
"Gọi ông chủ các người ra đây." Quý Liên Hoắc chống gậy, ánh
mắt dừng lại trên mặt Vương Chiêu Mưu một lát, rồi lại tiếp tục
nhìn về phía người bán hàng.
"Ông chủ chúng tôi..." Người bán hàng nhìn về phía một góc
trong hiệu trang sức, cười bất lực: "Không có ở đây."
Quý Liên Hoắc nhìn thấy dáng vẻ của người bán hàng, nhìn theo
ánh mắt của đối phương, thấy một chỗ trong hiệu trang sức có
nhân viên ra vào, suy nghĩ một chút, dùng gậy chỉ vào mấy chiếc
vòng ngọc trên quầy: "Lấy nó ra xem."
Một nhân viên bán hàng khác đến lấy ra mấy chiếc vòng ngọc.
Quý Liên Hoắc cầm vòng ngọc trong tay, hờ hững nhìn khách
hàng trong cửa hàng, đột nhiên giơ tay đập thẳng vòng ngọc
xuống đất.
"Xoảng" một tiếng, vòng ngọc vỡ tan thành từng mảnh.
Hai người bán hàng ngây ra tại chỗ. Người đàn ông cao lớn liếc
nhìn vệ sĩ phía sau, hai vệ sĩ hiểu ý, một người dường như đang
liên lạc với ai đó, ngăn cản bảo vệ đang đi tới, một người lần
lượt ném hết số vòng ngọc trên quầy hàng xuống đất như thể
đang đập vỡ ly thủy tinh.
Chỉ một chốc lát, trong cửa hàng chỉ còn lại tiếng vòng ngọc vỡ,
khách hàng sợ quá vội vã chạy ra khỏi hiệu trang sức, nhưng
cũng có những người to gan tụ tập bên ngoài, lấy điện thoại ra
quay phim.
"Quý khách, xảy ra chuyện gì vậy!" Giám đốc vội vàng chạy tới,
thêm hai chiếc vòng ngọc rơi xuống chân, làm ông ta sợ quá
mềm cả chân.
Quý Liên Hoắc nắm tay áo Vương Chiêu Mưu, kéo anh cùng ngồi
xuống sô pha bên cạnh, hai tay nhẹ nhàng ấn vào cây gậy, im
lặng nhìn đám vệ sĩ ùa vào hiệu trang sức.
Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu nhìn lên, thấy cửa chống trộm đã
bị kéo xuống, che khuất tầm nhìn ra bên ngoài, các nhân viên
trong hiệu trang sức tụ tập lại, nhìn tình cảnh trước mắt với vẻ
mặt hoang mang.
Vệ sĩ gọi giám đốc lại, Quý Liên Hoắc rút một tấm thẻ đen ném
xuống dưới chân giám đốc: "Mở hết các tủ trưng bày ra."
Giám đốc run lẩy bẩy cúi xuống, nhặt tấm thẻ đen trước mặt lên,
rồi bị hai vệ sĩ dẫn đi cùng nhân viên mở tất cả các tủ trưng bày
trong cửa hàng.
Vương Chiêu Mưu lặng lẽ nhìn đống ngọc vỡ lẫn lộn với những
mảnh sứ, đồ trang sức vàng bạc bị bóp méo, các loại châu báu
ngọc ngà rải rác trên sàn đá hoa cương của hiệu trang sức, vừa
xa hoa vừa đầy tội lỗi.
Giám đốc đeo găng tay trắng, với hai vệ sĩ đi theo sát phía sau,
run rẩy dâng dây chuyền kim cương trên tay lên cho người đàn
ông.
"Sợi, dây chuyền kim cương này, tên là Hoa Hồng Vinh Quang,
là, là..." Giám đốc đầu óc rối bời, ông ta chưa từng trải qua
chuyện gì như thế này trước đây, nói người ta đến cướp, nhưng
hạn mức tín dụng trên thẻ lại là không giới hạn, nói đến đây để
mua hàng thì cách làm này lại giống như có thù với ông chủ hơn.
"Thích không?" Quý Liên Hoắc một tay cầm cây gậy, một tay
cầm sợi dây chuyền kim cương, bông hồng kim cương ở giữa sợi
dây chuyền nằm trong lòng bàn tay. Y sắp xếp những tua rua
kim cương dưới bông hồng, rồi đưa đến trước mắt Vương Chiêu
Mưu.
Vương Chiêu Mưu cúi nhìn dây chuyền kim cương, liếc thoáng
qua tình trạng hỗn loạn trong hiệu trang sức, rồi khẽ cười với y.
"Tôi rất thích."
"Gói lại cẩn thận." Quý Liên Hoắc đưa sợi dây chuyền cho giám
đốc.
Giám đốc trán lấm tấm mồ hôi, cầm sợi dây chuyền bằng cả hai
tay, lấy ra chiếc hộp đắt nhất trong cửa hàng, cẩn thận gói lại rồi
đưa cho Vương Chiêu Mưu.
"Hiệu trang sức này sẽ không mở cửa nữa, đây là để đền bù cho
các người, sau này hãy tránh xa nơi này ra." Quý Liên Hoắc bình
tĩnh nhìn những nhân viên trong cửa hàng.
Hai vệ sĩ lấy ra bốn cái thùng, chia những chồng tiền mặt lớn cho
các nhân viên bán hàng và giám đốc. Mười mấy người nhìn tiền
trong tay rồi ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả nhân viên vệ sinh
trong cửa hàng cũng lấy được tiền.
Bên ngoài truyền đến tiếng còi cảnh sát yếu ớt, giám đốc nhìn số
tiền trong tay, hơi thở dồn dập, dẫn hai nhân viên ra ngoài giải
thích tình hình. Không có vụ cướp nào cả, chỉ là một khách hàng
lớn có cách chi tiêu rất độc đáo.
Như thể nghe thấy tiếng còi báo cảnh sát bên ngoài, ông chủ
vẫn trốn trong văn phòng cuối cùng cũng xuất hiện, nhìn cảnh
tượng hỗn loạn trên mặt đất, tay run rẩy không thôi.
"Vương Chiêu Mưu!" Văn Ngạn Bác tức giận chỉ vào anh: "Mày
dám dẫn người đến đập phá cửa hàng của tao!"
Vì cái chết của người đàn bà điên đó, nhà họ Vương đã chèn ép
nhà họ Văn suốt một thời gian dài, thấy việc làm ăn của nhà họ
Văn ngày một tệ đi, Văn Ngạn Bác vô cùng tức giận. Phải đến
khi nhà họ Vương phá sản thì nhà họ Văn mới có cơ hội trở
mình, khi Hoa Hồng Vinh Quang được đem ra đấu giá, Văn Ngạn
Bác biết sợi dây chuyền này có ý nghĩa rất lớn đối với Vương
Chiêu Mưu nên đã mua nó, được thấy Vương Chiêu Mưu chỉ có
thể nhìn Hoa Hồng Vinh Quang trưng bày tại cửa hàng của nhà
họ Văn cũng là một thú vui.
Văn Ngạn Bác không ngờ nhà họ Vương lại có thể sống lại,
Vương Chiêu Mưu lại có nhiều tiền mặt đến mức có thể mua sợi
dây chuyền này. Nghĩ đến lúc bị nhà họ Vương chèn ép, Văn
Ngạn Bác tuyệt đối không bán sợi dây chuyền này cho Vương
Chiêu Mưu. Khi anh mới đến đây, Văn Ngạn Bác đang ở trong
văn phòng chờ xem chuyện cười. Nhưng gã không ngờ rằng
người đi cùng Vương Chiêu Mưu lại là một nhân vật đáng gờm,
tình hình trở nên mất kiểm soát khi chiếc vòng ngọc đầu tiên bị
đập vỡ, sau đó, cửa hàng trở nên tan hoang thế này chỉ trong
chớp mắt, sau này gã làm sao còn kinh doanh được nữa!
"Đồ là do tôi đập." Quý Liên Hoắc nói giọng thờ ơ, liếc nhìn ông
chủ hiệu trang sức, trước mặt, có vẻ như không nằm trong danh
sách đối tác của Vương Thị trước khi phá sản.
Văn Ngạn Bác đánh giá Quý Liên Hoắc từ trên xuống dưới, thấy
cây gậy trong tay y, nghĩ đến cách y đi lại, rồi nhìn sang Vương
Chiêu Mưu bên cạnh với ánh mắt chế giễu: "Tao còn tự hỏi
Vương Thị sẽ xoay chuyển tình thế thế nào sau khi phá sản,
Vương Chiêu Mưu, mày thực sự không biết kén chọn, thủ đoạn
nào cũng dám dùng, loại người nào cũng dám trèo lên."
"Kiếm được người chống lưng thì dám diễu võ dương oai trước
mặt tao, còn dám đập phá cửa hàng của tao." Văn Ngạn Bác
nhìn chằm chằm Vương Chiêu Mưu, nghiến răng nghiến lợi:
"Không biết chị của mày nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ gì!"
"Anh không có tư cách nhắc tới chị tôi." Vương Chiêu Mưu đứng
dậy, ánh mắt lạnh lùng.
"Trong số đồ trang sức mà mày đập vỡ có tác phẩm của chị mày,
cái tên Kim Hoàng cũng là cái tên mà chị mày ưa thích nhất, bây
giờ mày chà đạp tâm huyết của cô ấy như vậy, lương tâm của
mày ở đâu!" Văn Ngạn Bác tự tin nói, giống như trước đây, làm
ra vẻ rất quan tâm đến vợ mình trước mặt người ngoài.
"Vương Kỳ Yên thà để tác phẩm của mình bị phá hủy còn hơn để
cho nhà họ Văn, cho tên súc sinh như anh kiếm lời!" Vương
Chiêu Mưu nhìn chằm chằm vào gã đàn ông trước mặt, hình ảnh
lần cuối cùng nhìn thấy Vương Kỳ Yên hiện lên trong tâm trí.
"Trên cơ thể có nhiều vết thương... Bị bạo hành lâu ngày, da đầu
bị rách, móng tay bị gãy... Bị sảy thai cách đây không lâu, khuôn
mặt là bộ phận duy nhất còn nguyên vẹn, do kẻ bạo hành cố ý
muốn tránh..."
"Tao đã nói nhiều lần rồi, tao không hề chạm vào chị mày, tự nó
nghĩ quẩn thôi..." Văn Ngạn Bác bày ra vẻ mặt vô tội.
Đôi mắt sau tròng kính của Vương Chiêu Mưu lóe lên ánh sáng
sắc bén, ngón tay nắm chặt, vừa giơ tay lên đã bị người bên
cạnh kéo lại. Vương Chiêu Mưu nghiêng đầu nhìn sang, Quý Liên
Hoắc vẫn bình tĩnh, chậm rãi kéo tay anh xuống.
Ngay sau đó, Quý Liên Hoắc tung ra một cú đấm gần như bất
ngờ, bịch một tiếng, giáng thẳng vào mặt Văn Ngạn Bác.
Văn Ngạn Bác còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh trúng, chỉ thấy
trước mắt đen kịt, máu mũi bắn ra, người ngã ngửa ra sau.
Cú đấm đủ mạnh, Vương Chiêu Mưu nhìn thấy máu trên mặt
Văn Ngạn Bác, cũng như những vết lõm bất thường, dường như
đã mất vài cái răng.
"Đưa nó ra ngoài." Quý Liên Hoắc bình tĩnh thu tay lại, nắm chặt
cây gậy, ánh mắt sâu thẳm.
Hai vệ sĩ xách Văn Ngạn Bác đang bất tỉnh lên, mang ra ngoài.
Vương Chiêu Mưu đứng đó, nhìn người bên cạnh, trong lòng
dâng lên một cảm xúc kỳ lạ. Hình như anh được... bảo vệ.
Cửa hàng bắt đầu dọn dẹp, thấy chuyện vừa xảy ra, giám đốc và
những người khác lấy vài món trang sức từ một két sắt bí mật,
đưa cho Vương Chiêu Mưu.
"Những món đồ trang sức này hình như đều là do chị của anh
thiết kế." Giám đốc thành khẩn nói: "Ông chủ đã bán một số rồi,
nếu anh cần, tôi có thể cung cấp thông tin của người mua."
"Cảm ơn." Vương Chiêu Mưu dùng hai tay cầm lấy số trang sức,
ánh mắt có vẻ cảm động.
Quý Liên Hoắc đứng bên cạnh Vương Chiêu Mưu, liếc nhìn giám
đốc và những người khác rồi dùng gậy gõ nhẹ xuống sàn nhà
bừa bộn: "Các người có thể chọn bất cứ thứ gì muốn mang đi."
Nhìn hai người rời đi, giám đốc và các nhân viên sửng sốt một
lúc mới hiểu được đối phương đang nói gì.
Có thể chọn bất cứ thứ gì muốn mang đi?!
Bất cứ thứ gì?
Một nhân viên hít một hơi thật sâu, cầm lấy sợi dây chuyền vàng
bị vặn xoắn trước mặt vệ sĩ, rồi bỏ vào túi mình. Vệ sĩ vừa rồi đã
nghe ông chủ nói, nên đứng đó bất động, ngầm chấp thuận
hành động của nhân viên. Thấy vậy, các nhân viên vừa hét lên
vừa chạy đến khu vực trưng bày vàng, giám đốc mắt sáng như
đuốc chạy đến khu bán ngọc ngà châu báu, mười mấy vệ sĩ
đứng đó, bình tĩnh quan sát những người kia mừng rỡ cởi áo
khoác ra, nhét đồ đạc vào như điên.
Sau khi lên xe, Vương Chiêu Mưu nhìn thấy trên mu bàn tay của
Quý Liên Hoắc có vết máu, dường như là do đánh Văn Ngạn Bác
để lại. Anh lấy khăn ướt trong xe ra, cầm lấy bàn tay dính máu
của y, nhẹ nhàng lau đi vết máu đang khô dần.
Trong xe yên tĩnh lạ thường, thứ duy nhất còn sót lại giữa hai
người là mùi cồn thoang thoảng trên khăn lau ướt.
"Sau này đừng làm quá nhiều cho tôi nữa." Vương Chiêu Mưu
lau sạch mu bàn tay của Quý Liên Hoắc, đặt khăn ướt sang một
bên, nhẹ nhàng nói.
Quý Liên Hoắc dừng lại một lát rồi mím môi.
"Tại sao?"
"Tôi lo là..." Vương Chiêu Mưu ngước mắt nhìn người trước mặt
một cách nghiêm túc: "Anh làm quá nhiều, tôi sẽ thích anh mất."
---
Người dịch: Cảnh đập tiền vì người yêu này thật kinh điển =))
PS: Cho những bạn đọc thắc mắc sao sếp Vương vẫn còn xưng
tôi-anh, thì là do chưa biết tuổi, chưa yêu, chưa hiểu, mà Quý
Liên Hoắc lại đang có địa vị cao hơn anh, nói chung là cách xưng
hô khách sáo thôi. Quý Liên Hoắc vẫn còn xưng tôi-anh là tại
đang nương theo sếp Vương
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro