Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 169

Đào Lý Sanh Ca

2025-03-13 11:56:46

Làm quá nhiều, sẽ thích anh mất.
Vương Chiêu Mưu vừa dứt lời, người đàn ông kia vô thức cong
môi, rồi lại như muốn che đậy, đưa tay giả vờ sờ chóp mũi, quay
đầu đi.
Quý Liên Hoắc nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu không nói gì. Vương
Chiêu Mưu ngồi đó, hơi nghiêng đầu sang là có thể nhìn thấy
hình ảnh phản chiếu khóe miệng của y đang cố kéo xuống qua
cửa sổ xe.
Sáng hôm sau, nhìn thấy chiếc xe sang trọng dừng trước biệt
thự, Vương Chiêu Mưu bắt đầu kiểm điểm về những lời mình đã
nói.
"Sếp Vương, đúng lúc tiện đường, ông chủ muốn đưa ngài đến
công ty."
"Sếp Vương, mang quá nhiều đồ ăn sáng, ông chủ nói là chia
một ít cho ngài."
"Sếp Vương, nhà bếp vô tình làm quá nhiều đồ ăn trưa, ông chủ
nói mang đến cho ngài."
"Sếp Vương..."
Vương Chiêu Mưu đứng trước công ty, bình tĩnh vẫy tay, ra hiệu
cho vệ sĩ đừng viện cớ nữa, anh lại lên xe, thấy ngay người đang
ngồi trong xe. Tần suất gặp người cầm quyền nhà họ Lãnh một
lần một ngày có vẻ hơi cao, Vương Chiêu Mưu ngồi trên xe, Quý
Liên Hoắc hôm nay có vẻ hơi khác, cảm thấy như muốn nói lại
thôi.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Vương Chiêu Mưu lên tiếng nói với nhà
đầu tư lớn nhất của Vương Thị: "Tập đoàn Vương Thị đã bàn
bạc xong với đối tác mới, ký hợp đồng chính thức, tiếp theo,
trung tâm mua sắm trực thuộc Vương Thị sẽ tổ chức lại, hoàn
tất mọi công tác chuẩn bị trước tháng tới."
"Được." Quý Liên Hoắc nhìn anh, dường như muốn nói điều gì
đó.
Vương Chiêu Mưu cũng nhìn Quý Liên Hoắc, chờ y lên tiếng. Ánh
mắt hai người chạm nhau một lúc, Quý Liên Hoắc mím môi,
chậm rãi quay đầu, ngón tay gõ nhẹ vào chỗ cầm gậy, như thể
không biết phải bắt đầu thế nào.
Trong xe lại chìm vào im lặng, tài xế ngồi ở ghế trước liếc mắt
qua gương chiếu hậu, sau đó nhìn về phía căn biệt thự cách đó
không xa, từ tốn giảm tốc độ xe.
Vương Chiêu Mưu lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, thấy một đứa trẻ đang
đạp xe đạp phóng vụt một cái vượt qua xe. Còn một trăm hai
trăm mét nữa mới tới biệt thự, tài xế thì như định lái trên đoạn
đường này cho đến khi bãi bể hóa nương dâu.
Vì sao tài xế lại có hành động như vậy, Vương Chiêu Mưu không
cần nghĩ cũng biết.
"Gần tới rồi." Vương Chiêu Mưu phá vỡ sự im lặng, tự nhiên nhìn
về phía người vẫn đang rối rắm bên cạnh mình: "Anh còn muốn
nói gì với tôi nữa không?"
Quý Liên Hoắc liếc nhìn căn biệt thự cách đó không xa rồi lấy từ
bên mình ra một chiếc hộp nhung cỡ trung, dùng ngón tay lau
sạch lớp bụi không tồn tại, mở hộp ra, đưa thứ bên trong ra
trước mắt Vương Chiêu Mưu.
Vương Chiêu Mưu cúi nhìn bên trong hộp, là một chiếc đồng hồ
cơ tinh xảo. Vô thức chạm vào cổ tay trống rỗng, anh đã bán
đồng hồ của mình một thời gian rồi, bây giờ vừa mới quen với
việc xem giờ trên điện thoại.
"Tôi nghĩ chiếc đồng hồ này hợp với anh." Quý Liên Hoắc nói
bằng giọng điện hơi trúc trắc, lấy đồng hồ ra khỏi hộp, so sánh
với giờ trên đồng hồ của mình, chỉnh giờ cho cái mới rồi đưa
sang cho Vương Chiêu Mưu. "Có muốn thử không?"
Sở hữu một chiếc đồng hồ tốt không chỉ có thể xem giờ mà còn
giúp kiếm được một khoản tiền trong thời điểm khủng hoảng.
"Cảm ơn." Nhìn kim giây trên mặt đồng hồ chuyển động, Vương
Chiêu Mưu định cầm lấy món quà, nhưng thấy tay kia của Quý
Liên Hoắc đặt cây gậy xuống bên cạnh, tháo khóa đồng hồ bằng
cả hai tay.
"Tôi đeo cho anh."
Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, nhìn Quý Liên Hoắc đeo chiếc
đồng hồ cơ vào cổ tay trái cho mình.
"Rất đẹp." Quý Liên Hoắc nắm tay Vương Chiêu Mưu hồi lâu
không muốn buông ra, mắt cụp xuống như đang tập trung
thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Vương Chiêu Mưu nhận thấy chiếc đồng hồ Quý Liên Hoắc đang
đeo có phần giống với cái trên cổ tay mình.
Con đường chỉ dài hai trăm mét, tài xế hơn mười phút mới tới
mới, thấy quà cuối cùng cũng được tặng, anh ta mới dừng xe
trước biệt thự.
Tuy chân đi lại không tiện, Quý Liên Hoắc vẫn chống gậy ra khỏi
xe, đứng trước biệt thự, nắm tay Vương Chiêu Mưu một lúc,
ngắm nhìn chiếc đồng hồ trên tay anh, cúi xuống hôn lên mu
bàn tay trắng trẻo thon thả của anh.
Vương Chiêu Mưu bất ngờ không cảm thấy phản cảm chút nào,
đôi môi của người đàn ông này mỏng nhưng rất mềm mại và còn
hơi ấm áp. Y là người cầm quyền nhà họ Lãnh, nhưng y cũng là
một người đang sống.
Quý Liên Hoắc thân hình cao lớn, thoạt nhìn có thể thấy bàn tay
của y to hơn của Vương Chiêu Mưu một chút, khi nắm tay nhau,
anh có thể cảm nhận được một lớp chai mỏng trên lòng bàn tay
y, dường như là kết quả của một khoảng thời gian dài làm việc
nặng nhọc.
Nụ hôn trên mu bàn tay kết thúc, ánh mắt Vương Chiêu Mưu vẫn
bình tĩnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay Quý
Liên Hoắc, như đáp lại nụ hôn vừa rồi. Cảm giác tê dại ở lòng
bàn tay khiến y mím môi, nhìn người trước mặt, ánh mắt sâu
hơn trước vài phần.
"Ngày mai gặp lại." Vương Chiêu Mưu buông tay Quý Liên Hoắc
ra, mắt như đang cười.
Quý Liên Hoắc miễn cưỡng buông tay, nhìn Vương Chiêu Mưu đi
vào biệt thự, đứng một lúc mới quay lại xe.
Trong suốt hơn một tháng, ngày nào Vương Chiêu Mưu cũng
được đón đưa đi làm, ngày nào cũng có vệ sĩ mang đồ ăn đến,
chiều nào về nhà cũng thấy Quý Liên Hoắc trên xe, cùng với
món quà nhỏ mà y chu đáo chuẩn bị.
Đội vệ sĩ quanh Quý Liên Hoắc cũng làm việc cực kỳ chăm chỉ
trong hơn một tháng này, đồng nghiệp hỏi đến thì ai nấy đều
cảm thán: "Đó mà là đi làm sao? Phải gọi là đi chứng kiến phép
màu!"
Trong văn phòng của Vương Chiêu Mưu có thêm bình hoa, mỗi
ngày đều có hoa tươi, những dấu hiệu rất rõ ràng đến nỗi ngay
cả trợ lý cũng có thể thấy rằng sếp Vương đang yêu.
Trong công ty cũng có nhiều tin đồn về việc tập đoàn Vương Thị
đột nhiên phá sản rồi sống lại, cũng như mối quan hệ thân thiết
của sếp Vương với một người đàn ông bí ẩn gần đây, trợ lý lắng
nghe một hồi, chẳng hiểu sao lại thành một vở kịch yêu hận tình
thù.
"Có biết tại sao tập đoàn Vương Thị đột nhiên phá sản không?
Sếp Vương nhà mình bị một người bí ẩn để ý, nhưng sếp Vương
là ai, là kẻ nghiện công việc! Tình yêu làm sao mà ngon bằng
kiếm tiền, nên sếp thề chết không chịu, người bí ẩn kia nổi giận
nên làm cho Vương Thị phá sản!"
Vài nhân viên tụ tập trong phòng trà, vừa cầm ly giữ nhiệt vừa
nói chuyện say sưa.
"Sau đó thì sao?" Nhân viên nghe được tin đồn tỏ vẻ lo lắng.
"Sếp Vương nhà mình tủi thân, nhưng sếp Vương không nói,
nghĩ đến việc liên lạc với đối tác trước đây, nhờ họ giúp đỡ tập
đoàn Vương Thị, kết quả là đám người gió chiều nào che chiều
ấy kia thấy Vương Thị thất thế, không giúp sếp mà còn đứng đó
nói mát, sếp rơi vào đường cùng, bị ép vào tình thế tuyệt vọng,
rồi trở thành Nữu Hỗ Lộc Vương luôn!"
Các nhân viên khác trông mong nhìn.
"Vì vậy sếp Vương đã đi tìm người đàn ông bí ẩn kia, đồng ý kết
hôn với người ta, người ta rất vui mừng, trả lại tập đoàn Vương
Thị cho sếp Vương, tiện tay giúp sếp Vương xử lý đám người gió
chiều nào che chiều ấy kia!" Mắt của nhân viên này sáng lên:
"Sếp Vương nhà mình bây giờ không chừng là người có gia đình
rồi đấy, mấy người thử nhìn xem, mỗi ngày đi làm có người đưa
đón, mỗi ngày có người gửi đồ ăn uống, còn tặng hoa, không
phải mới cưới thì là gì!"
Trợ lý đứng gần đó lắng nghe, trong lòng cảm thấy nói như vậy
thật ra cũng có lý.
"À mà, người bí ẩn đó là ai vậy?" Các nhân viên đều rất tò mò.
"Còn ai vào đây, ai đã bơm 30 tỷ cho tập đoàn Vương Thị?"
"Nhà, nhà họ Lãnh?" Có người không tin.
"Ngoại trừ nhà họ Lãnh, còn ai có thể khiến tập đoàn Vương Thị
phá sản chỉ sau một đêm mà vẫn có khả năng khôi phục lại
Vương Thị như trước nữa?" Nhân viên nọ thì thầm.
"Nhưng tôi nghe nói người cầm quyền nhà họ Lãnh vừa không
đẹp trai vừa bị tàn tật, tính tình chẳng ra sao, lại còn tàn nhẫn,
vô tình nữa..." Một nhân viên lo lắng: "Sếp Vương nhà mình phải
chịu uất ức biết bao nhiêu."
Không ít người từng nghe tin đồn về người cầm quyền nhà họ
Lãnh, khi nghe người này nhắc đến, tất cả đều thở dài. Sếp
Vương thực sự đã hy sinh quá nhiều cho tập đoàn Vương Thị.
Trợ lý nhíu mày thật chặt, nghĩ đến đám vệ sĩ đến hôm đó,
không thể tưởng tượng được sếp Vương phải trải qua những gì
khi trở về nhà.
Vương Chiêu Mưu làm việc lâu, thấy mắt hơi mỏi, bèn tháo kính
ra đứng trước cửa sổ lớn trong văn phòng, nhắm mắt lại thư
giãn. Có tiếng gõ cửa văn phòng, trợ lý bước vào thấy cảnh
tượng trước mắt thì gần như ngừng thở.
Vương Chiêu Mưu đeo kính vào, nhìn về phía trợ lý, giọng nói ấm
áp: "Có chuyện gì?"
"Là, báo cáo tài chính tháng trước của tập đoàn." Trợ lý không
thể thở được, thậm chí còn lắp bắp.
Vương Chiêu Mưu trở về bàn làm việc, đọc kỹ rồi ký vào mặt sau
báo cáo. Đẩy báo cáo qua, anh ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt
lo lắng của trợ lý.
"Sao thế?" Vương Chiêu Mưu lên tiếng hỏi.
"Sếp Vương..." Trợ lý cũng hơi khó mở miệng: "Chuyện giữa anh
và nhà họ Lãnh... có phải là sự thật không?"
Vẻ mặt Vương Chiêu Mưu hơi thay đổi, nhưng anh không nói gì.
Sau một thời gian dài qua lại với Quý Liên Hoắc, việc nhân viên
của anh phát hiện ra điều gì đó cũng là bình thường.
Trong mắt trợ lý hiện lên vẻ tuyệt vọng. Nếu là giả, sếp Vương
nhất định sẽ lập tức giải thích, bây giờ sếp im lặng, tương đương
với ngầm thừa nhận. Vì tập đoàn Vương Thị, sếp Vương buộc
phải bí mật kết hôn với người cầm quyền nhà họ Lãnh thật rồi.
"Mọi người không cần phải lo lắng về những việc này." Ánh mắt
Vương Chiêu Mưu dừng lại trên bó hoa nở rộ tươi rói ở đối diện:
"Mọi người chỉ cần biết tập đoàn Vương Thị sẽ không đột nhiên
phá sản như trước nữa, vậy là đủ rồi."
Trợ lý nghe mà suýt khóc.
Trong nhiều ngày liên tiếp, Vương Chiêu Mưu bất ngờ phát hiện
nhiều nhân viên thường tan làm đúng giờ lại về trễ hơn mình,
còn là chủ động ở lại công ty tăng ca, trợ lý cũng có vẻ tràn đầy
năng lượng, hiệu suất làm việc cao hơn trước rất nhiều. Sau khi
dặn dò kế toán thanh toán chi phí và trợ cấp tăng ca, Vương
Chiêu Mưu rời khỏi công ty, lên chiếc xe sang trọng đậu phía
trước.
"Hôm nay mệt không?" Quý Liên Hoắc ngồi trong xe, dường như
đã đợi một lúc lâu, thấy Vương Chiêu Mưu đi vào, liền nắm tay
anh thật chặt.
"Cũng tạm." Vương Chiêu Mưu mỉm cười với Quý Liên Hoắc, nhìn
ra ngoài cửa sổ lần nữa, thấy rằng chiếc xe không hướng về biệt
thự.
"Hôm nay muốn tặng anh một món quà đặc biệt." Quý Liên Hoắc
nắm chặt tay người bên cạnh, mắt như đang cười.
Vương Chiêu Mưu khẽ cười, anh đã quen với việc mỗi ngày đều
nhận được một món quà nhỏ, ngay cả lúc Quý Liên Hoắc bận
rộn không thể đích thân đưa anh về nhà, y cũng không quên gửi
quà đến.
Chiếc xe chạy vào một khoảng sân vắng vẻ, vệ sĩ nhanh chóng
ra mở cửa, Vương Chiêu Mưu bước ra khỏi xe thì thấy xung
quanh còn có rất nhiều vệ sĩ. Quý Liên Hoắc xuống xe, chống
gậy đi đến bên Vương Chiêu Mưu, nắm tay anh trước mặt nhóm
vệ sĩ.
Vệ sĩ mở cửa, Quý Liên Hoắc dẫn Vương Chiêu Mưu đi vào
phòng, đột nhiên dừng lại nhìn về một hướng, ánh mắt đột
nhiên tối đi. Hai vệ sĩ vội vàng tiến lên, dùng vòi nước rửa sạch
máu chảy ra từ dưới cửa. Vương Chiêu Mưu mơ hồ nghe thấy
tiếng động sau cửa, nhưng không rõ lắm.
Sau khi rửa sạch máu, Quý Liên Hoắc tiếp tục dẫn Vương Chiêu
Mưu tới trước, cho anh xem món quà đặc biệt ngày hôm nay.
Người đàn ông ngồi trên ghế gần như không còn ra hình người,
Vương Chiêu Mưu phải nhìn kỹ một lúc mới nhận ra đó là ai. Anh
lặng lẽ nhìn người bạn thuở nhỏ, mất một lúc mới từ từ cong
khóe môi lên.
"Chiêu Mưu... cứu tôi..." Mắt Tô Vân Ôn sưng húp, nói không rõ
lời, mặt mũi bầm tím, máu chảy ra từ khóe miệng.
Quý Liên Hoắc chăm chú quan sát biểu cảm của Vương Chiêu
Mưu, nhìn thấy nụ cười trên môi anh thì buông lỏng tay một lát,
rồi lại lập tức siết chặt trở lại.
---
Người dịch: Hai con người 40 tuổi mà làm như gà bông mới yêu
=)) Còn đám nhân viên của sếp coi bộ đều có tiềm năng làm
biên kịch phim truyền hình ba xu =))

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Vương Không Muốn Lạnh

Số ký tự: 0