Chương 171
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
"Anh cần một lối thoát dự phòng." Lãnh Tu Minh đứng dậy, đối
mặt với Vương Chiêu Mưu.
"Và tôi có thể cho anh con đường này."
Lãnh Tu Minh đã suy nghĩ về vấn đề này từ lâu.
Sau lần chia tay ở nhà hàng, Lãnh Tu Minh vẫn ngồi nguyên vị
trí, nhìn chằm chằm vào tờ séc bị xé trước mặt, sững sờ hồi lâu.
Nhịp đập trái tim dường như đang nói lên điều gì đó. Lãnh Tu
Minh cầm tờ séc rách trở về nhà, thức trắng hai đêm, mỗi lần
nhắm mắt lại đều thấy đôi mắt tuyệt vọng và tĩnh lặng của người
đàn ông ấy.
Lãnh Tu Minh vốn nghĩ đây là cảm giác tội lỗi, nhưng sau khi biết
tập đoàn Vương Thị đã được khôi phục, cảm giác này vẫn không
hề thuyên giảm, đoán ra Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc đã
có giao ước bí mật, trong lòng càng thêm khó chịu. Gã ôm trái
tim khiếp đảm, đi tìm chuyên viên tâm lý, nhưng những gì nhận
được lại là một lời chúc mừng.
"Chúc mừng, cuối cùng anh cũng đã yêu một ai đó."
Lãnh Tu Minh về nhà trong trạng thái xuất thần, mơ một giấc mơ
kỳ lạ. Trong mơ, gã lập gia đình với người đàn ông đó, nhận con
nuôi, mỗi ngày bị mắng nhưng vẫn trơ mặt cười với người đó, gã
vô tình làm con ngã bị thương, người đó nổi giận đòi ly hôn, gã
ôm anh cầu xin, khi tỉnh dậy thì thấy mặt mình đầy nước mắt.
Gã trong mơ là người mà chính gã từng khinh thường nhất,
nhưng sau khi trải qua một lần lại thấy tràn ngập niềm vui, dù bị
mắng vẫn thấy vui. Gã cảm thấy như cuối cùng mình đã tìm thấy
bến đỗ của riêng mình, trái tim lang thang cuối cùng cũng có
một nơi để nghỉ ngơi, có một người mà mình yêu thương, một
người quản lý mình, có thể nhìn con cái mình chạy quanh, gọi ba
thật ngọt ngào.
Lãnh Tu Minh khao khát cảm giác này, bắt đầu nghiêm túc suy
nghĩ về khả năng ở bên người đó.
Tuy Quý Liên Hoắc là người cầm quyền nhà họ Lãnh, nhưng
không hề có kinh nghiệm trong tình yêu, thậm chí có thể không
biết cảm giác yêu một ai đó là như thế nào. Y đã đạt được thỏa
thuận với Vương Chiêu Mưu, nhưng đó chỉ là thỏa thuận, rồi sẽ
có ngày kết thúc. Lãnh Tu Minh có kinh nghiệm, ngay cả trong
tình yêu, thời kỳ nồng nhiệt cũng kéo dài nhiều nhất là hai hoặc
ba tháng, khi thời gian này qua đi sẽ bước vào giai đoạn mệt
mỏi, một khi Quý Liên Hoắc chán thì thỏa thuận giữa hai bên sẽ
chấm dứt. Sau khi thỏa thuận kết thúc, Vương Chiêu Mưu sẽ là
người tự do, và gã có thể theo đuổi anh, Quý Liên Hoắc không
có lý do gì để ngăn cản.
Vương Chiêu Mưu nhìn Lãnh Tu Minh hồi lâu mới hiểu ra ý của
gã khi nói "con đường này".
"Nếu anh đến với tôi, anh vẫn là của người nhà họ Lãnh, không
ai dám đụng vào anh. Nếu anh bằng lòng về Mỹ kết hôn, tôi sẽ
chia cho anh một nửa tài sản đứng tên tôi, bao gồm cả cổ phần
nhà họ Lãnh." Lãnh Tu Minh bỏ hẳn điệu cười thường ngày, vẻ
mặt nghiêm túc.
Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, vừa định nói thì điện thoại
của anh rung lên trước. Anh lấy điện thoại ra, là cuộc gọi video
của Quý Liên Hoắc. Anh nhấn nút màu xanh để kết nối, khuôn
mặt của Quý Liên Hoắc hiện lên trên màn hình.
Lãnh Tu Minh lặng lẽ lùi lại vài bước, điều hòa hơi thở, cố gắng
không phát ra tiếng động nào.
"Tiệc sinh nhật vẫn chưa kết thúc, tôi muốn gặp anh, Chiêu
Chiêu." Quý Liên Hoắc cười nói: "Chiêu Chiêu, hình như bối cảnh
phía sau anh không phải là văn phòng."
Lãnh Tu Minh cảm thấy toàn thân lạnh toát, thận trọng nhìn
quanh. Sao lại trùng hợp như vậy, gã vừa nói chuyện này với
Vương Chiêu Mưu là Quý Liên Hoắc lại gọi điện tới?
"Tôi đang ở phòng tiếp khách." Vương Chiêu Mưu ngồi trên sô
pha, nhìn người trên màn hình, bắt đầu hỏi những câu theo gợi ý
của Quý Liên Hoắc ngày hôm qua. "Anh đang ở đâu?"
"Tôi đang ở biệt thự của nhân vật chính của tiệc sinh nhật,
quang cảnh ở đây rất đẹp." Quý Liên Hoắc cầm điện thoại di
động trên tay, dường như đang đi bộ, xoay camera xung quanh.
Vương Chiêu Mưu cúi xuống, nhìn cảnh đài phun nước và khu
vườn tuyệt đẹp vào ban đêm trên màn hình.
"Nếu anh không nhìn rõ, tôi sẽ chụp vài bức ảnh gửi cho anh."
Quý Liên Hoắc dịu giọng nói: "Nếu Chiêu Chiêu ở bên cạnh tôi,
tôi có thể cùng anh ngắm nhìn khung cảnh này."
Lãnh Tu Minh cố hết sức giữ im lặng, thậm chí không dám tin
rằng những lời vừa rồi là do Quý Liên Hoắc nói ra.
"Rất đẹp." Vương Chiêu Mưu nhìn cảnh vật trên màn ảnh, khu
vườn dưới ánh trăng, bí ẩn động lòng người.
"Nơi này có mùi hoa tường vi." Giọng Quý Liên Hoắc pha lẫn nét
cười: "Không thơm bằng Chiêu Chiêu."
Vương Chiêu Mưu khẽ cười, tiếp tục hỏi: "Hôm nay ăn gì?"
"Một chiếc bánh nhỏ, vài món ăn, một ly sâm-panh, tất cả đều
được mang đến phòng tôi, bên ngoài có quá nhiều người, không
muốn ra ngoài, không có Chiêu Chiêu, tôi không muốn ăn
nhiều."
Lãnh Tu Minh nghe lời miêu tả "tôi không muốn ăn nhiều" mà
nhăn mặt nhăn mày. Đồ lừa đảo! Quý Liên Hoắc ăn giỏi hơn bất
cứ ai! Lần đầu tiên gặp nhau, một mình y đã ăn hết cả bàn thức
ăn! Đang giả vờ giả vịt gì ở đây!
"Ăn nhiều vào, nếu không nửa đêm sẽ đói." Vương Chiêu Mưu
ôn hòa dặn dò.
"Tôi biết rồi Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc tươi cười.
"Khi nào trở về?" Vương Chiêu Mưu hỏi câu cuối cùng.
"Ngày kia, vẫn còn vài việc phải làm ở đây, tôi sẽ làm xong sớm
nhất có thể." Quý Liên Hoắc nhìn vào màn hình, như thể đang
chờ đợi câu mà mình muốn nhất.
Vương Chiêu Mưu thoáng mỉm cười, nói ra điều Quý Liên Hoắc
muốn: "Nhớ anh."
"Tôi cũng nhớ anh, Chiêu Chiêu." Ánh mắt Quý Liên Hoắc dịu
dàng vô cùng: "Nếu có ai làm phiền anh lúc tôi không ở nhà, đợi
tôi về rồi, nói cho tôi biết được không?"
"Được." Vương Chiêu Mưu cười.
Sau khi kết thúc video với Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu Mưu
ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Tu Minh đang bày ra vẻ mặt phức tạp.
"Còn muốn tiếp tục thảo luận chủ đề vừa rồi không?" Vương
Chiêu Mưu lắc lắc điện thoại.
Lãnh Tu Minh rối rắm lắc đầu, lúc sắp đi, gã còn không cam lòng
ngoảnh lại nhìn. "Khi nào Quý Liên Hoắc tìm được người yêu
mới, nhớ gọi điện cho tôi nhé."
Vương Chiêu Mưu mỉm cười lịch sự, cầm điện thoại mà không
nói lời nào. Không phải ngẫu nhiên mà không lâu sau khi Lãnh
Tu Minh đến, Quý Liên Hoắc đã gọi điện qua video cho anh. Điện
thoại lại rung lên, Vương Chiêu Mưu mở ra thì thấy có tin nhắn
mới của Quý Liên Hoắc.
[Có người của tôi ở gần công ty, thấy Lãnh Tu Minh vào tòa nhà
tập đoàn Vương Thị, gã có làm gì anh không?]
Vương Chiêu Mưu bước ra khỏi phòng tiếp khách, liếc mắt về
phía cửa công ty, tay nhanh chóng gửi tin nhắn trả lời.
[Không có.]
Nhìn hai chữ đơn giản trong tin nhắn mới, Quý Liên Hoắc nắm
chặt điện thoại trong im lặng.
×××
Bữa tiệc sinh nhật kéo dài tới tận sáng sớm. Lãnh Uyển Âm cầm
ly rượu, được chồng, con và bạn bè trêu đùa, vui sướng không
thôi, loạng choạng đi vào phòng vệ sinh, nhưng trên đường đi lại
thấy cháu trai đang đứng trên ban công, nhìn trăng với vẻ mặt
buồn bã.
"Lãnh Diệp?" Lãnh Uyển Âm bước tới, tỉnh táo hơn một chút nhờ
làn gió từ ban công thổi vào. "Có chuyện gì vậy, không vui à?"
"Bà cô." Lãnh Diệp nghe tiếng nói liền quay lại, cố gắng mỉm
cười với Lãnh Uyển Âm, nâng ly chúc mừng: "Sinh nhật vui vẻ."
"Sao suốt ngày mặt mày lạnh tanh thế, định bắt chước chú út
con à?" Lãnh Uyển Âm mỉm cười kéo mặt cháu trai: "Dù sao thì
cũng là tổng giám đốc của nhà họ Lãnh, đừng lúc nào cũng xụ
mặt như vậy, không vui chuyện gì, nói bà cô nghe xem."
"Còn có thể là gì nữa." Lãnh Diệp tỏ vẻ buồn bã: "Dù con là tổng
giám đốc Lãnh Thị, nhưng giờ đây ngay cả cuộc hôn nhân của
mình con cũng không quyết định được."
"Vị hôn thê mà chú út chọn cho con chắc chắn không tệ đâu."
Lãnh Uyển Âm vỗ nhẹ Lãnh Diệp, tỏ vẻ bất lực: "Cứ nghe lời chú
út của con đi, chú con sẽ không làm hại con đâu."
Lãnh Diệp quay đầu đi, vẻ mặt u sầu.
"Không ai có thể thay đổi được quyết định của chú út con." Lãnh
Uyển Âm thở dài nhìn cháu trai, rồi bỗng đảo mắt, như chợt nhớ
ra điều gì đó.
"Nhưng lần này chú út con về, trông có vẻ hơi khác so với trước
đây, bà cô nghe nói hôm qua chú con hình như đang gọi video
với ai đó..." Lãnh Uyển Âm chỉnh lại sợi dây chuyền trên cổ,
trong mắt ẩn chứa vẻ tò mò: "Chú út con tìm được người yêu rồi
sao?"
"Sao mà tìm được chứ." Lãnh Diệp lắc đầu: "Bà cô cũng biết chú
út không thích ra ngoài, rất ghét người ngoài, suốt ngày ru rú
trong nhà, làm sao tìm được người yêu, chờ người từ trên trời
rơi xuống sao?"
Lãnh Uyển Âm tỏ vẻ bối rối, suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: "Lần
này trở về nước Hoa, bà cô bảo Niệm Thành đi cùng con, thằng
nhóc này vẫn luôn nói muốn đi nước Hoa chơi, lần này có cơ hội,
coi như thay mặt bà cô gặp vị hôn thê của con xem sao."
Nhắc đến Lãnh Niệm Thành, Lãnh Diệp càng trở nên bất lực.
Tên nhóc này năm nay mới 14 tuổi, là con trai duy nhất của
Lãnh Uyển Âm, tuy còn nhỏ nhưng lại thuộc thế hệ trước, suốt
ngày nhảy nhót trước mặt hắn, bắt hắn gọi là chú họ. Lần này
đưa cậu ta đến nước Hoa, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Sáng hôm sau, Lãnh Uyển Âm nói chuyện này với Quý Liên
Hoắc, đợi y đồng ý, Lãnh Uyển Âm lập tức đến phòng con trai,
báo tin vui cho thằng con đang nằm nướng trên giường.
Ngay sau đó, Lãnh Niệm Thành bật dậy khỏi giường, mặc quần
áo trong vòng ba giây rồi chạy nhanh vào phòng tắm.
"Mẹ nói cho con biết, lần này con đi nước Hoa, có một nhiệm vụ
đấy." Lãnh Uyển Âm nhìn đứa con trai cao gần bằng mình với vẻ
bất lực.
"Đầu tiên, đi xem thử vị hôn thê của Lãnh Diệp thế nào, tìm hiểu
lý do tại sao Lãnh Diệp lại phản đối cuộc hôn nhân này đến vậy."
"Tiếp theo thì sao?" Lãnh Niệm Thành cúi đầu cúi đầu liếc nhìn
chiếc đồng hồ điện thoại thông minh cho trẻ em trên cổ tay rồi
nhanh chóng thu dọn quần áo.
"Sau đó xem có ai tiếp cận với anh họ Quý Liên Hoắc của con
không, cẩn thận xác định xem có ai có mối quan hệ bất thường
với anh họ con không." Lãnh Uyển Âm hạ giọng.
"Mẹ, cái áo hoodie này đẹp hơn hay cái này?" Lãnh Niệm Thành
vui vẻ nói, lắc lư trước mặt Lãnh Uyển Âm.
"Đừng lấy cái có nhân vật hoạt hình trên đó, con phải đại diện
cho hình ảnh của nhà họ Lãnh khi ra ngoài." Lãnh Uyển Âm dạy
con: "Phải trưởng thành!"
"Được mà mẹ." Lãnh Niệm Thành quay lưng lại với Lãnh Uyển
Âm, vui vẻ nhét cái áo hoodie có hình nhân vật hoạt hình vào
trong vali.
"Nếu thấy không có ai bên cạnh Liên Hoắc thì nghĩ cách dẫn anh
con ra ngoài, anh họ con đã ngoài ba mươi rồi, không thể sống
cô độc cả đời được." Lãnh Uyển Âm không để ý đến hành động
nhỏ của con trai, ánh mắt vẫn toát lên vẻ lo lắng.
"Không vấn đề gì." Lãnh Niệm Thành nhét đầy vali, cố gắng
đóng lại rồi đứng dậy trước mặt mẹ.
"Sao con không mang theo bài tập?" Lãnh Uyển Âm trừng mắt.
Lãnh Niệm Thành buồn bã đi đến bàn học, cất bài tập vào cặp.
Ngày hôm sau, ba người lên chuyên cơ trở về nước Hoa, Lãnh
Niệm Thành xách vali vào trang viên lớn của anh họ, sờ soạng
khắp nơi, đến đâu cũng cảm thấy vô cùng mới lạ.
Lãnh Diệp đứng cạnh nhìn, mặt vô cảm.
Lãnh Niệm Thành được tính vào một trong số ít những người
nhà họ Lãnh có thể vô tư lự như vậy trước mặt Quý Liên Hoắc,
không chỉ vì tuổi nhỏ mà còn vì một lý do khác, đó là vì tên của
cậu ta. Lãnh Niệm Thành, người được tưởng niệm chính là Quý
Liên Thành đã khuất, cha ruột của Lãnh Diệp, anh trai của Quý
Liên Hoắc.
"Anh họ!" Lãnh Niệm Thành nhìn những tấm ảnh trên tường,
cười hề hề chạy tới, sáp lại gần Quý Liên Hoắc: "Nghe nói anh có
du thuyền, có phải thật không?"
"Ừ." Quý Liên Hoắc nhìn điện thoại, gật đầu với Lãnh Niệm
Thành.
"Anh họ, có thể dẫn em đi chơi không?" Mắt Lãnh Niệm Thành
sáng lên.
"Ba cho nhà họ Thẩm mượn du thuyền đó rồi, làm nơi tổ chức
đám cưới cho anh trai Thẩm Huyên." Lãnh Diệp nghe lời thỉnh
cầu của Lãnh Niệm Thành là bất mãn nhìn sang Quý Liên Hoắc:
"Nhiều người nói rằng nhà họ Thẩm bây giờ đúng là giỏi đeo
bám những người giàu có quyền lực, thích cái gì cũng có."
"Tốt hơn là con nên biết rõ tình trạng của mình." Mắt Quý Liên
Hoắc tối lại: "Du thuyền là của nhà họ Lãnh chủ động cho mượn,
Thẩm Huyên chịu kết hôn với con là phúc của con."
"Con thà không nhận cái thứ phúc này." Vẻ mặt Lãnh Diệp lạnh
lùng: "Con sẽ không bao giờ đến dự đám cưới của anh trai Thẩm
Huyên."
"Lãnh Diệp, con không tham gia thì để chú đi với anh họ Liên
Hoắc?" Lãnh Niệm Thành đảo mắt, hưng phấn vô cùng: "Chú rất
muốn xem họ kết hôn như thế nào, xem nhiều hơn nữa, sau này
chú phải sưu tầm những thiết kế đẹp nhất của họ, biến đám cưới
của mình thành một đám cưới tuyệt vời!"
"Ha." Lãnh Diệp cười khẩy, nhìn thằng nhóc mới tuổi teen đã
nghĩ đến chuyện cưới xin, rồi nhìn sang Quý Liên Hoắc, hắn biết
rõ chú út sẽ không bao giờ đến những nơi đông đúc như vậy,
cuối cùng vẫn sẽ ép mình đại diện cho nhà họ Lãnh.
Như cảm động trước lời của Lãnh Niệm Thành, Quý Liên Hoắc
chống gậy suy nghĩ hồi lâu, rồi lại nhìn điện thoại, gật đầu với
đứa trẻ trước mặt.
---
Người dịch: Tui gõ đến đoạn hứa chia nửa tài sản cho sếp Vương
mà cười muốn sặc, sao Lãnh Tu Minh có đủ tự tin cạnh tranh với
Quý Liên Hoắc vậy =))))
mặt với Vương Chiêu Mưu.
"Và tôi có thể cho anh con đường này."
Lãnh Tu Minh đã suy nghĩ về vấn đề này từ lâu.
Sau lần chia tay ở nhà hàng, Lãnh Tu Minh vẫn ngồi nguyên vị
trí, nhìn chằm chằm vào tờ séc bị xé trước mặt, sững sờ hồi lâu.
Nhịp đập trái tim dường như đang nói lên điều gì đó. Lãnh Tu
Minh cầm tờ séc rách trở về nhà, thức trắng hai đêm, mỗi lần
nhắm mắt lại đều thấy đôi mắt tuyệt vọng và tĩnh lặng của người
đàn ông ấy.
Lãnh Tu Minh vốn nghĩ đây là cảm giác tội lỗi, nhưng sau khi biết
tập đoàn Vương Thị đã được khôi phục, cảm giác này vẫn không
hề thuyên giảm, đoán ra Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc đã
có giao ước bí mật, trong lòng càng thêm khó chịu. Gã ôm trái
tim khiếp đảm, đi tìm chuyên viên tâm lý, nhưng những gì nhận
được lại là một lời chúc mừng.
"Chúc mừng, cuối cùng anh cũng đã yêu một ai đó."
Lãnh Tu Minh về nhà trong trạng thái xuất thần, mơ một giấc mơ
kỳ lạ. Trong mơ, gã lập gia đình với người đàn ông đó, nhận con
nuôi, mỗi ngày bị mắng nhưng vẫn trơ mặt cười với người đó, gã
vô tình làm con ngã bị thương, người đó nổi giận đòi ly hôn, gã
ôm anh cầu xin, khi tỉnh dậy thì thấy mặt mình đầy nước mắt.
Gã trong mơ là người mà chính gã từng khinh thường nhất,
nhưng sau khi trải qua một lần lại thấy tràn ngập niềm vui, dù bị
mắng vẫn thấy vui. Gã cảm thấy như cuối cùng mình đã tìm thấy
bến đỗ của riêng mình, trái tim lang thang cuối cùng cũng có
một nơi để nghỉ ngơi, có một người mà mình yêu thương, một
người quản lý mình, có thể nhìn con cái mình chạy quanh, gọi ba
thật ngọt ngào.
Lãnh Tu Minh khao khát cảm giác này, bắt đầu nghiêm túc suy
nghĩ về khả năng ở bên người đó.
Tuy Quý Liên Hoắc là người cầm quyền nhà họ Lãnh, nhưng
không hề có kinh nghiệm trong tình yêu, thậm chí có thể không
biết cảm giác yêu một ai đó là như thế nào. Y đã đạt được thỏa
thuận với Vương Chiêu Mưu, nhưng đó chỉ là thỏa thuận, rồi sẽ
có ngày kết thúc. Lãnh Tu Minh có kinh nghiệm, ngay cả trong
tình yêu, thời kỳ nồng nhiệt cũng kéo dài nhiều nhất là hai hoặc
ba tháng, khi thời gian này qua đi sẽ bước vào giai đoạn mệt
mỏi, một khi Quý Liên Hoắc chán thì thỏa thuận giữa hai bên sẽ
chấm dứt. Sau khi thỏa thuận kết thúc, Vương Chiêu Mưu sẽ là
người tự do, và gã có thể theo đuổi anh, Quý Liên Hoắc không
có lý do gì để ngăn cản.
Vương Chiêu Mưu nhìn Lãnh Tu Minh hồi lâu mới hiểu ra ý của
gã khi nói "con đường này".
"Nếu anh đến với tôi, anh vẫn là của người nhà họ Lãnh, không
ai dám đụng vào anh. Nếu anh bằng lòng về Mỹ kết hôn, tôi sẽ
chia cho anh một nửa tài sản đứng tên tôi, bao gồm cả cổ phần
nhà họ Lãnh." Lãnh Tu Minh bỏ hẳn điệu cười thường ngày, vẻ
mặt nghiêm túc.
Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, vừa định nói thì điện thoại
của anh rung lên trước. Anh lấy điện thoại ra, là cuộc gọi video
của Quý Liên Hoắc. Anh nhấn nút màu xanh để kết nối, khuôn
mặt của Quý Liên Hoắc hiện lên trên màn hình.
Lãnh Tu Minh lặng lẽ lùi lại vài bước, điều hòa hơi thở, cố gắng
không phát ra tiếng động nào.
"Tiệc sinh nhật vẫn chưa kết thúc, tôi muốn gặp anh, Chiêu
Chiêu." Quý Liên Hoắc cười nói: "Chiêu Chiêu, hình như bối cảnh
phía sau anh không phải là văn phòng."
Lãnh Tu Minh cảm thấy toàn thân lạnh toát, thận trọng nhìn
quanh. Sao lại trùng hợp như vậy, gã vừa nói chuyện này với
Vương Chiêu Mưu là Quý Liên Hoắc lại gọi điện tới?
"Tôi đang ở phòng tiếp khách." Vương Chiêu Mưu ngồi trên sô
pha, nhìn người trên màn hình, bắt đầu hỏi những câu theo gợi ý
của Quý Liên Hoắc ngày hôm qua. "Anh đang ở đâu?"
"Tôi đang ở biệt thự của nhân vật chính của tiệc sinh nhật,
quang cảnh ở đây rất đẹp." Quý Liên Hoắc cầm điện thoại di
động trên tay, dường như đang đi bộ, xoay camera xung quanh.
Vương Chiêu Mưu cúi xuống, nhìn cảnh đài phun nước và khu
vườn tuyệt đẹp vào ban đêm trên màn hình.
"Nếu anh không nhìn rõ, tôi sẽ chụp vài bức ảnh gửi cho anh."
Quý Liên Hoắc dịu giọng nói: "Nếu Chiêu Chiêu ở bên cạnh tôi,
tôi có thể cùng anh ngắm nhìn khung cảnh này."
Lãnh Tu Minh cố hết sức giữ im lặng, thậm chí không dám tin
rằng những lời vừa rồi là do Quý Liên Hoắc nói ra.
"Rất đẹp." Vương Chiêu Mưu nhìn cảnh vật trên màn ảnh, khu
vườn dưới ánh trăng, bí ẩn động lòng người.
"Nơi này có mùi hoa tường vi." Giọng Quý Liên Hoắc pha lẫn nét
cười: "Không thơm bằng Chiêu Chiêu."
Vương Chiêu Mưu khẽ cười, tiếp tục hỏi: "Hôm nay ăn gì?"
"Một chiếc bánh nhỏ, vài món ăn, một ly sâm-panh, tất cả đều
được mang đến phòng tôi, bên ngoài có quá nhiều người, không
muốn ra ngoài, không có Chiêu Chiêu, tôi không muốn ăn
nhiều."
Lãnh Tu Minh nghe lời miêu tả "tôi không muốn ăn nhiều" mà
nhăn mặt nhăn mày. Đồ lừa đảo! Quý Liên Hoắc ăn giỏi hơn bất
cứ ai! Lần đầu tiên gặp nhau, một mình y đã ăn hết cả bàn thức
ăn! Đang giả vờ giả vịt gì ở đây!
"Ăn nhiều vào, nếu không nửa đêm sẽ đói." Vương Chiêu Mưu
ôn hòa dặn dò.
"Tôi biết rồi Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc tươi cười.
"Khi nào trở về?" Vương Chiêu Mưu hỏi câu cuối cùng.
"Ngày kia, vẫn còn vài việc phải làm ở đây, tôi sẽ làm xong sớm
nhất có thể." Quý Liên Hoắc nhìn vào màn hình, như thể đang
chờ đợi câu mà mình muốn nhất.
Vương Chiêu Mưu thoáng mỉm cười, nói ra điều Quý Liên Hoắc
muốn: "Nhớ anh."
"Tôi cũng nhớ anh, Chiêu Chiêu." Ánh mắt Quý Liên Hoắc dịu
dàng vô cùng: "Nếu có ai làm phiền anh lúc tôi không ở nhà, đợi
tôi về rồi, nói cho tôi biết được không?"
"Được." Vương Chiêu Mưu cười.
Sau khi kết thúc video với Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu Mưu
ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Tu Minh đang bày ra vẻ mặt phức tạp.
"Còn muốn tiếp tục thảo luận chủ đề vừa rồi không?" Vương
Chiêu Mưu lắc lắc điện thoại.
Lãnh Tu Minh rối rắm lắc đầu, lúc sắp đi, gã còn không cam lòng
ngoảnh lại nhìn. "Khi nào Quý Liên Hoắc tìm được người yêu
mới, nhớ gọi điện cho tôi nhé."
Vương Chiêu Mưu mỉm cười lịch sự, cầm điện thoại mà không
nói lời nào. Không phải ngẫu nhiên mà không lâu sau khi Lãnh
Tu Minh đến, Quý Liên Hoắc đã gọi điện qua video cho anh. Điện
thoại lại rung lên, Vương Chiêu Mưu mở ra thì thấy có tin nhắn
mới của Quý Liên Hoắc.
[Có người của tôi ở gần công ty, thấy Lãnh Tu Minh vào tòa nhà
tập đoàn Vương Thị, gã có làm gì anh không?]
Vương Chiêu Mưu bước ra khỏi phòng tiếp khách, liếc mắt về
phía cửa công ty, tay nhanh chóng gửi tin nhắn trả lời.
[Không có.]
Nhìn hai chữ đơn giản trong tin nhắn mới, Quý Liên Hoắc nắm
chặt điện thoại trong im lặng.
×××
Bữa tiệc sinh nhật kéo dài tới tận sáng sớm. Lãnh Uyển Âm cầm
ly rượu, được chồng, con và bạn bè trêu đùa, vui sướng không
thôi, loạng choạng đi vào phòng vệ sinh, nhưng trên đường đi lại
thấy cháu trai đang đứng trên ban công, nhìn trăng với vẻ mặt
buồn bã.
"Lãnh Diệp?" Lãnh Uyển Âm bước tới, tỉnh táo hơn một chút nhờ
làn gió từ ban công thổi vào. "Có chuyện gì vậy, không vui à?"
"Bà cô." Lãnh Diệp nghe tiếng nói liền quay lại, cố gắng mỉm
cười với Lãnh Uyển Âm, nâng ly chúc mừng: "Sinh nhật vui vẻ."
"Sao suốt ngày mặt mày lạnh tanh thế, định bắt chước chú út
con à?" Lãnh Uyển Âm mỉm cười kéo mặt cháu trai: "Dù sao thì
cũng là tổng giám đốc của nhà họ Lãnh, đừng lúc nào cũng xụ
mặt như vậy, không vui chuyện gì, nói bà cô nghe xem."
"Còn có thể là gì nữa." Lãnh Diệp tỏ vẻ buồn bã: "Dù con là tổng
giám đốc Lãnh Thị, nhưng giờ đây ngay cả cuộc hôn nhân của
mình con cũng không quyết định được."
"Vị hôn thê mà chú út chọn cho con chắc chắn không tệ đâu."
Lãnh Uyển Âm vỗ nhẹ Lãnh Diệp, tỏ vẻ bất lực: "Cứ nghe lời chú
út của con đi, chú con sẽ không làm hại con đâu."
Lãnh Diệp quay đầu đi, vẻ mặt u sầu.
"Không ai có thể thay đổi được quyết định của chú út con." Lãnh
Uyển Âm thở dài nhìn cháu trai, rồi bỗng đảo mắt, như chợt nhớ
ra điều gì đó.
"Nhưng lần này chú út con về, trông có vẻ hơi khác so với trước
đây, bà cô nghe nói hôm qua chú con hình như đang gọi video
với ai đó..." Lãnh Uyển Âm chỉnh lại sợi dây chuyền trên cổ,
trong mắt ẩn chứa vẻ tò mò: "Chú út con tìm được người yêu rồi
sao?"
"Sao mà tìm được chứ." Lãnh Diệp lắc đầu: "Bà cô cũng biết chú
út không thích ra ngoài, rất ghét người ngoài, suốt ngày ru rú
trong nhà, làm sao tìm được người yêu, chờ người từ trên trời
rơi xuống sao?"
Lãnh Uyển Âm tỏ vẻ bối rối, suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: "Lần
này trở về nước Hoa, bà cô bảo Niệm Thành đi cùng con, thằng
nhóc này vẫn luôn nói muốn đi nước Hoa chơi, lần này có cơ hội,
coi như thay mặt bà cô gặp vị hôn thê của con xem sao."
Nhắc đến Lãnh Niệm Thành, Lãnh Diệp càng trở nên bất lực.
Tên nhóc này năm nay mới 14 tuổi, là con trai duy nhất của
Lãnh Uyển Âm, tuy còn nhỏ nhưng lại thuộc thế hệ trước, suốt
ngày nhảy nhót trước mặt hắn, bắt hắn gọi là chú họ. Lần này
đưa cậu ta đến nước Hoa, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Sáng hôm sau, Lãnh Uyển Âm nói chuyện này với Quý Liên
Hoắc, đợi y đồng ý, Lãnh Uyển Âm lập tức đến phòng con trai,
báo tin vui cho thằng con đang nằm nướng trên giường.
Ngay sau đó, Lãnh Niệm Thành bật dậy khỏi giường, mặc quần
áo trong vòng ba giây rồi chạy nhanh vào phòng tắm.
"Mẹ nói cho con biết, lần này con đi nước Hoa, có một nhiệm vụ
đấy." Lãnh Uyển Âm nhìn đứa con trai cao gần bằng mình với vẻ
bất lực.
"Đầu tiên, đi xem thử vị hôn thê của Lãnh Diệp thế nào, tìm hiểu
lý do tại sao Lãnh Diệp lại phản đối cuộc hôn nhân này đến vậy."
"Tiếp theo thì sao?" Lãnh Niệm Thành cúi đầu cúi đầu liếc nhìn
chiếc đồng hồ điện thoại thông minh cho trẻ em trên cổ tay rồi
nhanh chóng thu dọn quần áo.
"Sau đó xem có ai tiếp cận với anh họ Quý Liên Hoắc của con
không, cẩn thận xác định xem có ai có mối quan hệ bất thường
với anh họ con không." Lãnh Uyển Âm hạ giọng.
"Mẹ, cái áo hoodie này đẹp hơn hay cái này?" Lãnh Niệm Thành
vui vẻ nói, lắc lư trước mặt Lãnh Uyển Âm.
"Đừng lấy cái có nhân vật hoạt hình trên đó, con phải đại diện
cho hình ảnh của nhà họ Lãnh khi ra ngoài." Lãnh Uyển Âm dạy
con: "Phải trưởng thành!"
"Được mà mẹ." Lãnh Niệm Thành quay lưng lại với Lãnh Uyển
Âm, vui vẻ nhét cái áo hoodie có hình nhân vật hoạt hình vào
trong vali.
"Nếu thấy không có ai bên cạnh Liên Hoắc thì nghĩ cách dẫn anh
con ra ngoài, anh họ con đã ngoài ba mươi rồi, không thể sống
cô độc cả đời được." Lãnh Uyển Âm không để ý đến hành động
nhỏ của con trai, ánh mắt vẫn toát lên vẻ lo lắng.
"Không vấn đề gì." Lãnh Niệm Thành nhét đầy vali, cố gắng
đóng lại rồi đứng dậy trước mặt mẹ.
"Sao con không mang theo bài tập?" Lãnh Uyển Âm trừng mắt.
Lãnh Niệm Thành buồn bã đi đến bàn học, cất bài tập vào cặp.
Ngày hôm sau, ba người lên chuyên cơ trở về nước Hoa, Lãnh
Niệm Thành xách vali vào trang viên lớn của anh họ, sờ soạng
khắp nơi, đến đâu cũng cảm thấy vô cùng mới lạ.
Lãnh Diệp đứng cạnh nhìn, mặt vô cảm.
Lãnh Niệm Thành được tính vào một trong số ít những người
nhà họ Lãnh có thể vô tư lự như vậy trước mặt Quý Liên Hoắc,
không chỉ vì tuổi nhỏ mà còn vì một lý do khác, đó là vì tên của
cậu ta. Lãnh Niệm Thành, người được tưởng niệm chính là Quý
Liên Thành đã khuất, cha ruột của Lãnh Diệp, anh trai của Quý
Liên Hoắc.
"Anh họ!" Lãnh Niệm Thành nhìn những tấm ảnh trên tường,
cười hề hề chạy tới, sáp lại gần Quý Liên Hoắc: "Nghe nói anh có
du thuyền, có phải thật không?"
"Ừ." Quý Liên Hoắc nhìn điện thoại, gật đầu với Lãnh Niệm
Thành.
"Anh họ, có thể dẫn em đi chơi không?" Mắt Lãnh Niệm Thành
sáng lên.
"Ba cho nhà họ Thẩm mượn du thuyền đó rồi, làm nơi tổ chức
đám cưới cho anh trai Thẩm Huyên." Lãnh Diệp nghe lời thỉnh
cầu của Lãnh Niệm Thành là bất mãn nhìn sang Quý Liên Hoắc:
"Nhiều người nói rằng nhà họ Thẩm bây giờ đúng là giỏi đeo
bám những người giàu có quyền lực, thích cái gì cũng có."
"Tốt hơn là con nên biết rõ tình trạng của mình." Mắt Quý Liên
Hoắc tối lại: "Du thuyền là của nhà họ Lãnh chủ động cho mượn,
Thẩm Huyên chịu kết hôn với con là phúc của con."
"Con thà không nhận cái thứ phúc này." Vẻ mặt Lãnh Diệp lạnh
lùng: "Con sẽ không bao giờ đến dự đám cưới của anh trai Thẩm
Huyên."
"Lãnh Diệp, con không tham gia thì để chú đi với anh họ Liên
Hoắc?" Lãnh Niệm Thành đảo mắt, hưng phấn vô cùng: "Chú rất
muốn xem họ kết hôn như thế nào, xem nhiều hơn nữa, sau này
chú phải sưu tầm những thiết kế đẹp nhất của họ, biến đám cưới
của mình thành một đám cưới tuyệt vời!"
"Ha." Lãnh Diệp cười khẩy, nhìn thằng nhóc mới tuổi teen đã
nghĩ đến chuyện cưới xin, rồi nhìn sang Quý Liên Hoắc, hắn biết
rõ chú út sẽ không bao giờ đến những nơi đông đúc như vậy,
cuối cùng vẫn sẽ ép mình đại diện cho nhà họ Lãnh.
Như cảm động trước lời của Lãnh Niệm Thành, Quý Liên Hoắc
chống gậy suy nghĩ hồi lâu, rồi lại nhìn điện thoại, gật đầu với
đứa trẻ trước mặt.
---
Người dịch: Tui gõ đến đoạn hứa chia nửa tài sản cho sếp Vương
mà cười muốn sặc, sao Lãnh Tu Minh có đủ tự tin cạnh tranh với
Quý Liên Hoắc vậy =))))
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro