Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 172

Đào Lý Sanh Ca

2025-03-13 11:56:46

Trợ lý đặt thiệp mời của nhà họ Thẩm lên bàn làm việc của
Vương Chiêu Mưu. anh mở thiệp mời ra, nhìn thấy tên của đôi vợ
chồng sắp cưới.
"Chú rể là con trai trưởng nhà họ Thẩm, cô dâu là con gái thứ
hai của nhà họ Ninh." Trợ lý ôm chồng văn kiện, cúi người: "Cả
hai bên đều không có quan hệ hợp tác với nhà họ Vương, nhưng
con gái của nhà họ Thẩm là Thẩm Huyên, lại có quan hệ hôn
nhân thương mại với nhà họ Lãnh."
Vương Chiêu Mưu liếc nhìn thời gian và địa điểm rồi gật đầu.
Anh chưa từng nghe nói đến việc Quý Liên Hoắc tham gia những
sự kiện kiểu này, nhiều khả năng người đại diện của nhà họ Lãnh
là Lãnh Diệp, đến lúc đó người nhà họ Thẩm sẽ có mặt đầy đủ,
nếu Lãnh Diệp làm điều gì quá đáng, anh sẽ rất vui khi thấy hắn
bị dạy cho một bài học.
Địa điểm tổ chức tiệc cưới của nhà họ Thẩm nằm trên một du
thuyền sang trọng. Vương Chiêu Mưu cầm thiệp mời lên du
thuyền, thấy khách mời của nhà họ Thẩm lần này hầu như toàn
là người có tiếng tăm và quyền thế ở tỉnh Ôn Giang, nhiều người
không có quan hệ gì với bản thân gia chủ, đến dự đám cưới của
con trai trưởng nhà họ chẳng qua là nể mặt cuộc hôn nhân
thương mại giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Lãnh.
Cô dâu đã đến, nhưng khách vẫn chưa vào chỗ nên du thuyền
phải đợi một lúc rồi mới nhổ neo. Vương Chiêu Mưu cầm ly sâmpanh, đứng ở hành lang quan sát trên tầng 2 của du thuyền,
nhìn vào nơi đón khách.
"Gần đến giờ khởi hành rồi sao chưa thấy người nhà họ Lãnh
tới?" Nhiều vị khách cũng chú ý đến dòng người tại khu vực ký
tên, xì xào bàn tán.
"Tôi đoán là sẽ không đến." Có người hạ giọng nói: "Anh không
nghe nói tổng giám đốc Lãnh có vẻ không thích con gái nhà họ
Thẩm sao, bị cha ép buộc kết hôn thôi, lúc nào cũng hờ hững với
đàng gái, anh trai của Thẩm Huyên, cũng là chú rể ngày hôm
nay, trước đó còn từng đánh nhau với tổng giám đốc Lãnh, cả
hai bên đều không vui."
"Chẳng trách, vậy nhà họ Lãnh và nhà họ Thẩm vẫn tiếp tục mối
quan hệ này chứ, liệu chuyện này có kết thúc luôn không?"
"Kết thúc làm sao được, dù sao cũng do người cầm quyền nhà
họ Lãnh quyết định, không ai dám nói không, có điều tổng giám
đốc Lãnh và con gái nhà họ Thẩm có lẽ sẽ không vui nổi đâu..."
Vương Chiêu Mưu đang lặng lẽ lắng nghe khách khứa bàn tán,
bỗng thấy Thẩm Huyên dìu một ông lão đến nơi đón khách, một
lát sau, vài vệ sĩ đi lên du thuyền trước, theo sau là cây gậy đen
tuyền quen thuộc, nghiêng nghiêng chống trên bậc thang. Người
đàn ông đó bước lên bậc thang, Thẩm Huyên và ông lão vội vã
tiến lên, ông lão cười tươi rói. Quý Liên Hoắc hôm nay mặc bộ
đồ đen tuyền, khoác thêm măng tô, một tay cầm gậy, cúi xuống
bắt tay ông lão.
Vương Chiêu Mưu khẽ cười, ngay sau đó, một cậu trai trẻ tuổi
mặc vest trắng đi theo Quý Liên Hoắc lên cầu thang, cười tủm
tỉm theo sát bên y, bắt chước y bắt tay ông lão. Ông lão hơi có
vẻ nghi hoặc nhìn thiếu niên, Quý Liên Hoắc nói vài câu ngắn
gọn, ông cụ đột nhiên hiểu ra, nhiệt tình đáp lại cậu ta.
Nụ cười trên môi Vương Chiêu Mưu tắt hẳn, sắc mặt trở nên bình
thản, anh yên lặng quan sát cậu trai trẻ tuổi theo sát Quý Liên
Hoắc, cậu ta tò mò nhìn xung quanh, trông khá hoạt bát vui vẻ.
"Người đó là ai mà cụ Thẩm lại đích thân đến đón thế?" Nhiều
khách cũng thắc mắc: "Sao trước giờ chưa từng thấy?"
"Có lẽ là một phú hào kín tiếng nào đó." Có người suy đoán:
"Nhìn bạn trai mà người ta dẫn theo đi, trẻ tuổi, đẹp trai, chất
lượng cao đấy."
"Đàn ông mà, 20 tuổi thích người trẻ, 50 tuổi vẫn thích người
trẻ, 70 tuổi vẫn thích người trẻ như thế." Mấy vị khách cười nói:
"Sở thích thì trước sau như một phải không."
Thẩm Huyên dìu ông nội, đưa Quý Liên Hoắc và cậu trai trẻ tuổi
đi đến hàng ghế đầu của boong tàu với nụ cười trên môi: "Chú
Quý, mời ngồi ở đây, lễ ra khơi sắp bắt đầu rồi, lát nữa anh trai
và chị dâu con sẽ tổ chức lễ cưới trên boong tàu, sau lễ cưới,
chúng ta sẽ đến phòng tiệc trong nhà."
"Được." Quý Liên Hoắc ngồi xuống. Lãnh Niệm Thành thấy vậy,
ngồi xuống bên cạnh Quý Liên Hoắc, hai tay ngoan ngoãn đặt
trên đùi.
"Chú Quý cần gì thì gọi con." Thẩm Huyên ân cần nói, cười rạng
rỡ.
Quý Liên Hoắc liếc nhìn bộ váy phù dâu của Thẩm Huyên rồi nói:
"Cứ tập trung làm việc đi, không cần phân tâm."
"Cảm ơn chú Quý." Thẩm Huyên mỉm cười đỡ ông lão đi.
Người phục vụ trên boong tàu mang một cái khay đến cho hai
người, cúi người xuống để cho họ thấy sâm-panh trên khay. Quý
Liên Hoắc phất tay. Lãnh Niệm Thành nhìn ly sâm-panh trước
mặt, hưng phấn cầm lấy một ly, nhưng chưa kịp nhấp một ngụm
thì phát hiện người đàn ông bên cạnh đang nhìn mình.
"Anh họ, em nếm một miếng thôi." Lãnh Niệm Thành tội nghiệp
nói: "Chỉ một miếng thôi."
"Sâm-panh có cồn, trẻ vị thành niên không được uống rượu."
Quý Liên Hoắc khẽ cau mày, nhìn sang vệ sĩ bên cạnh.
Vệ sĩ biết ý, lấy sâm-panh trong tay Lãnh Niệm Thành đi, một lúc
sau, một hàng Wahaha kèm theo ống hút được mang từ hậu
trường lên cho cậu ta. Lãnh Niệm Thành nhìn Wahaha trong tay
với vẻ oán hận, rồi nhìn anh họ, rõ ràng y không hề có ý định
nhượng bộ.
Diện tích của du thuyền không nhỏ, hội trường cũng rất đông
người, từ tầng hai không thể nghe được tiếng nói chuyện trên
boong tàu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tương tác giữa hai người.
"Rất nghiêm khắc với tình nhân nhé, làm nũng cũng vô dụng."
Nhóm khách mời theo dõi trạng thái của hai người không khỏi
bật cười.
Vương Chiêu Mưu bình thản nhấp một hớp sâm-panh trong tay,
rồi khi nghi lễ ra khơi bắt đầu, anh đi xuống boong tàu, xem lễ
cưới của đôi vợ chồng mới cưới.
Ngồi trên ghế, Vương Chiêu Mưu lặng lẽ quan sát người làm
chứng thực hiện đủ quy trình, đôi uyên ương trao nhẫn. Khi cô
dâu ném bó hoa, thiếu niên mặc bộ vest trắng nhảy lên cao chụp
lấy, sau khi chụp được liền trao bó hoa cho người đàn ông bên
cạnh với nụ cười rạng rỡ trên môi. Nhiều người chứng kiến cảnh
tượng này đều bật cười vỗ tay, khâm phục sự nhiệt tình của
thiếu niên.
Vương Chiêu Mưu từ xa nhìn Quý Liên Hoắc cầm bó hoa, cúi đầu
chăm chú nhìn, nở nụ cười. Anh nhắm mắt lại, quay đầu nhìn
hướng khác.
"Anh họ, em giành cái này cho anh, anh nhất định sẽ là người
tiếp theo kết hôn!" Lãnh Niệm Thành nắm chặt tay, tự tin nói.
Quý Liên Hoắc cúi đầu nhìn bó hoa, trong mắt vô thức hiện lên
nụ cười.
"Mong là vậy."
Cô dâu chú rể cùng nhau thả hai con chim bồ câu trắng, chim bồ
câu trắng như tuyết vỗ cánh bay về phía biển cả mênh mông, vài
chiếc lông trắng nhẹ nhàng rơi xuống, một chiếc chậm rãi đáp
trên vai Vương Chiêu Mưu.
Người dẫn chương trình vui sướng nói: "Mỗi chú chim bồ câu chỉ
có một bạn đời trong suốt cuộc đời, cặp chim bồ câu trắng này
tượng trưng cho đôi vợ chồng mới cưới, từ nay sẽ là một đôi,
bay cùng nhau, trung trinh, thủy chung, mãi mãi đến cuối đời!"
Tiếng vỗ tay như sấm dậy. Vương Chiêu Mưu giơ tay lấy chiếc
lông vũ trên vai, cúi đầu nhìn hồi lâu.
Sau lễ cưới, khách mời di chuyển đến nhà hàng trong du thuyền
cắt bánh ăn mừng. Vương Chiêu Mưu không có hứng ăn, bèn
đứng dậy đi ra khỏi phòng tiệc, lên boong tàu, đứng bên lan
can, lấy chiếc lông vũ màu trắng ra, ngắm nhìn dưới ánh trăng
và ánh đèn boong tàu.
"Trên thực tế, vào mùa xuân, những con bồ câu trống có bạn
tình cũng sẽ đuổi theo những con bồ câu khác." Một giọng cười
vang lên từ phía sau, Vương Chiêu Mưu quay lại, thấy một người
đàn ông lạ mặt tay cầm ly rượu vang đỏ, mặc bộ vest kẻ caro
đen trắng phong độ lịch lãm đang đi về phía mình.
"Xin chào, tôi là người phụ trách lên kế hoạch cho đám cưới
này." Người đàn ông mỉm cười, đưa danh thiếp của mình: "Tôi
đã để ý đến anh từ trước rồi."
Vương Chiêu Mưu cầm lấy danh thiếp, liếc nhìn, họ Chu.
"Anh đi một mình à?" Nhà thiết kế Chu dựa vào lan can, chăm
chú quan sát người đàn ông này.
Một bộ vest màu xám bạc, dáng người thanh mảnh, thể hiện gu
thẩm mỹ cao cấp của người mặc, bàn tay cầm danh thiếp trắng
trẻo, các khớp xương nổi rõ. Anh chăm sóc kỹ lưỡng, ngũ quan
thanh tú tinh tế, điềm tĩnh như rượu vang đỏ đã cất đủ năm, có
nhiều tầng hương thơm, thuần khiết nồng nàn lại phong phú tỏa
ra khắp nơi, khi nếm chắc chắn sẽ lưu lại hương vị dài lâu.
Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, buông chiếc lông vũ trong
tay, nhìn chiếc lông vũ trắng nhẹ nhàng bay đi, đáp xuống mặt
biển lấp lánh, trôi bồng bềnh theo sóng biển.
"Một mình."
Không khí tiệc cưới ấm cúng vui tươi, Quý Liên Hoắc ăn chiếc
bánh cưới trên đĩa, đúng lúc cô dâu chú rể tiến đến nâng ly.
Uống ba chén rượu, ngắm nhìn đôi vợ chồng mới một hồi, y mới
phát hiện mình vẫn không thể quen được với không khí náo
nhiệt ở đây. Nếu là đám cưới của riêng mình, có thể bỏ qua phần
chúc mừng này.
"Ra ngoài hóng gió." Sau khi nói với Lãnh Niệm Thành một câu,
Quý Liên Hoắc chống gậy đi ra khỏi phòng tiệc.
Cánh cửa ngăn cách tiếng ồn ào sau lưng, làn gió biển hơi mặn
thổi về phía mình, Quý Liên Hoắc hít một hơi, đột nhiên nhìn
thấy một bóng người quen thuộc cách đó không xa.
Bóng dáng ấy quen thuộc đứng bên lan can, hơi nghiêng, dưới
ánh trăng dễ khiến lòng người rung động. Một người đàn ông
cầm ly rượu vang đỏ đứng bên cạnh anh, vừa cười vừa nói
chuyện. Người đàn ông cầm ly rượu lướt ngón tay trong không
khí, như thể đang bắt chước một quỹ đạo nào đó, rồi đặt lên vai
Vương Chiêu Mưu.
Vương Chiêu Mưu cười, không nói gì.
"Chiêu Chiêu!" Lòng Quý Liên Hoắc đột nhiên thắt lại, gió biển
như cuộn trào trong nháy mắt, khuấy động làn sóng trên mặt
biển, cả thế giới đều rung chuyển.
"Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu!" Quý Liên Hoắc chống gậy cố gắng
bước nhanh tới, muốn đẩy tay người đàn ông đó ra ngay lập tức.
Giọng nói gấp gáp vang lên, nhưng Vương Chiêu Mưu vẫn thản
nhiên, không nhìn về hướng phát ra âm thanh, giọng điệu cũng
rất ôn hòa: "Ở đây hơi ồn ào."
Nhà thiết kế Chu cười nói: "Thật trùng hợp, lúc thiết kế tiệc cưới
ở đây, tôi tìm được một nơi rất yên tĩnh, có quang cảnh đẹp nữa,
anh có muốn đến đó xem không?"
"Được." Vương Chiêu Mưu cất bước. Nhà thiết kế Chu liền theo
sau, bước nhanh hơn, đi trước dẫn đường.
"Chiêu Chiêu!"
Tiếng gọi phía sau vẫn vang lên, nhưng Vương Chiêu Mưu không
muốn quay đầu lại.
Nhà thiết kế Chu dẫn Vương Chiêu Mưu qua một hành lang, khi
đi xuống cầu thang, thấy anh do dự một lúc. Hai người đi xuống
cầu thang, tiếp tục đi về phía trước, tiếng gọi phía sau vẫn
không dừng lại. Nhà thiết kế Chu tò mò quay lại nhìn, thấy một
người đàn ông chống gậy đang vội vã chạy xuống cầu thang,
chân đi lại không vững nên ngã xuống cầu thang, vệ sĩ chạy sau
vội vàng tiến lên đỡ dậy, nhưng bị y trừng mắt đẩy ra.
"Chiêu Chiêu! Chiêu Chiêu!" Giọng nói của người đàn ông nọ
khàn khàn, nghèn nghẹn, đau đớn.
Nhà thiết kế Chu quan sát, nhận thấy người bên cạnh mình cũng
dừng bước, đuôi mắt ửng đỏ, ngón tay siết chặt hai bên hông,
dường như không thể tiến về phía trước thêm bước nào nữa.
Hắn lập tức hiểu ra, đành phải cười khổ: "Có vẻ như hôm nay
anh không có thời gian để ngắm cảnh khác rồi."
"Xin lỗi." Vương Chiêu Mưu nhìn xuống, đôi môi nhợt nhạt.
"Không sao, dù sao anh cũng có danh thiếp của tôi..." Nhà thiết
kế Chu cười nói, nhưng chưa kịp nói hết câu, người bên cạnh đã
quay lại, bước nhanh về phía người đàn ông vừa ngã xuống.
Người đàn ông nọ trông gần như sắp chết đuối, y giơ tay lên để
nắm chặt người đang quay trở lại, môi run rẩy, hơi thở gấp gáp.
"Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu anh đi đâu vậy, sao lại không để ý
đến tôi, hắn là ai!"
"Tôi đi đâu không liên quan đến anh. Thỏa thuận giữa chúng ta
đã chấm dứt." Vương Chiêu Mưu mặt vô cảm, định đỡ Quý Liên
Hoắc dậy nhưng lại bị y giữ chặt hơn.
"Tôi muốn chấm dứt giao ước của chúng ta, nhưng không phải
theo cách này!" Quý Liên Hoắc níu chặt người trước mặt, hốc
mắt đỏ hoe, giọng điệu không tự chủ được mà dịu xuống: "Chiêu
Chiêu, tôi đã làm gì sai, anh nói cho tôi biết được không, nói cho
tôi biết anh muốn gì, tôi sẽ cho anh..."
"Thỏa thuận của chúng ta đã kết thúc khi anh chán tôi, anh đã
có người khác bên cạnh rồi, tại sao anh còn tìm tôi." Vương
Chiêu Mưu cau mày lại, cố gắng hất tay Quý Liên Hoắc ra nhưng
lại thấy y nắm chặt hơn.
"Bên cạnh..." Quý Liên Hoắc nín thở, như nghĩ ra điều gì đó, y
vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra, mở trước mặt Vương
Chiêu Mưu, đầu ngón tay run rẩy mở album ảnh ra cho anh xem.
"Người bên cạnh tôi tên là Lãnh Niệm Thành, chúng tôi có ảnh
gia đình, nó là con của cô tôi, nó tặng tôi bó hoa vì muốn tôi
sớm kết hôn, tôi không có ai khác, tôi chỉ có anh!"
Vương Chiêu Mưu cúi đầu nhìn thấy những bức ảnh trong điện
thoại của Quý Liên Hoắc, thấy vị trí của thiếu niên trong bức ảnh
gia đình. Anh im lặng hồi lâu, sau khi chắc chắn mình không nhìn
lầm, thật sự không biết nói gì.
"Chiêu Chiêu có phải anh..." Quý Liên Hoắc đang do dự định nói
thì thấy Vương Chiêu Mưu đột nhiên ngẩng đầu lên, y lập tức
ngậm miệng, nuốt ngược chữ "ghen" vào trong.
Quý Liên Hoắc hai mắt đỏ ngầu, khóe miệng vẫn không kìm
được cong lên, phát hiện ánh mắt của Vương Chiêu Mưu như bị
cố định vào một chỗ, thật lâu không dời đi.
"Đây là cái gì?" Vương Chiêu Mưu chỉ vào điện thoại di động của
Quý Liên Hoắc.
Vừa rồi hai người lướt ngón tay qua, giao diện điện thoại chuyển
đến album ảnh, một trong những bìa album là tấm ảnh xương
đòn có dấu hôn.
---
Người dịch: Quê nha ~

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Vương Không Muốn Lạnh

Số ký tự: 0