Chương 173
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Nhìn vào bìa album, Quý Liên Hoắc im lặng, mím môi, "vô tình"
tránh ánh mắt dò hỏi của Vương Chiêu Mưu.
"Mở ra." Vương Chiêu Mưu nhìn bức ảnh là đã biết đây là bộ
phận cơ thể của ai.
Quý Liên Hoắc hơi cúi đầu, ngón tay nhấn vào album.
Hàng chục tấm ảnh hiện ra trước mắt Vương Chiêu Mưu, nhưng
chỉ có tấm cuối cùng là thành quả của đêm hôm đó. Vương
Chiêu Mưu vuốt các bức ảnh lên, phát hiện ra rằng nhân vật
chính trong tất cả đều là cùng một người, bức ảnh đầu tiên được
chụp cách đây hai năm, nhưng thực ra là chụp lại trên một tờ
báo từ hơn một thập kỷ trước.
"Tôi, tôi không phải là biến thái." Quý Liên Hoắc dời mắt đi,
muốn giải thích điều gì đó, nhưng hồi lâu không biết nên bắt đầu
thế nào.
Vương Chiêu Mưu không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này
thế nào, trong album này, có một số lấy từ Internet, một số lấy
từ báo và tạp chí, ngoài ra còn có một vài bức ảnh của anh tại
các sự kiện, cuối cùng chính là bức ảnh xương quai xanh đầy vết
hôn đó.
Vương Chiêu Mưu dời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn người
trước mặt, phát hiện tai của Quý Liên Hoắc đã đỏ lên từ lúc nào
không hay.
"Anh..." Vương Chiêu Mưu muốn nói lại thôi, cũng không biết
nên hỏi từ đâu.
"Tôi chụp bức ảnh đó mà không xin phép anh." Quý Liên Hoắc
cụp mắt xuống: "Nếu anh không thích, tôi sẽ xóa nó."
"Bắt đầu từ khi nào?" Vương Chiêu Mưu nhìn chằm chằm người
trước mặt, tim đập thật nhanh.
Quý Liên Hoắc mím môi, giọng nói hơi gượng gạo: "Hai mươi
năm trước."
Vương Chiêu Mưu lại nhìn điện thoại trong tay: "Hai mươi năm
trước... tôi không nhớ đã từng gặp anh."
"Lúc đó tôi đang dựng sạp hàng đối diện quán bar Săn Đêm, anh
không biết tôi cũng không có gì lạ." Quý Liên Hoắc quay mặt đi:
"Tôi đã thay đổi rất nhiều, nhưng anh vẫn giống như hai mươi
năm trước, chưa từng thay đổi."
Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, nhìn Quý Liên Hoắc chăm
chú, đưa tay lên một bên mặt y, hơi nghiêng đầu, hôn lên môi y.
Mấy vệ sĩ đi theo sau đều im lặng quay đầu đi. Nhà thiết kế Chu
liếc mắt nhìn hai người bọn họ, trong mắt đầy oán hận, sau đó
xoay người nhanh chóng bỏ đi.
Nụ hôn này mãnh liệt hơn bao giờ hết, như muốn giải tỏa những
cảm xúc kìm nén bấy lâu, như núi lửa phun trào, dung nham
bùng cháy. Quý Liên Hoắc chưa bao giờ được đáp lại nồng nhiệt
đến thế, hai cơ thể áp vào nhau, khao khát lẫn nhau, môi và
răng quấn quýt triền miên, nhiệt độ xung quanh cũng từ từ dâng
lên.
"Du thuyền này là của tôi." Quý Liên Hoắc thở gấp, bên tai là
tiếng tim đập rạo rực của bọn họ.
"Vậy thì sao?" Vương Chiêu Mưu cố gắng giữ nhịp thở đều đặn.
"Ở đây có phòng riêng của tôi." Quý Liên Hoắc vô thức liếm môi
dưới, nhìn thẳng vào mắt Vương Chiêu Mưu, mong đợi điều gì
đó trong thinh lặng.
"Dẫn tôi tới đó." Vương Chiêu Mưu mỉm cười hôn lên khóe môi
Quý Liên Hoắc.
×××
Lãnh Niệm Thành ăn no nê, thấy tiệc cưới đã kết thúc mà anh
họ nhà mình đi ra ngoài hóng gió vẫn chưa thèm về. Lãnh Niệm
Thành chờ mãi chờ mãi, du thuyền đến bờ, tất cả khách khứa đã
rời đi, vài vệ sĩ đi đến, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Quý Liên
Hoắc đâu.
"Anh Liên Hoắc đâu?" Lãnh Niệm Thành suýt thì ngủ thiếp đi
trên bàn ăn.
"Ông chủ đang bận, chúng tôi đưa cậu về nhà trước." Vẻ mặt
của các vệ sĩ khá phức tạp, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy
ra nữa, có lẽ nhà họ Lãnh cũng sắp tổ chức hôn lễ.
"Anh họ sống cũng không dễ dàng gì, nửa đêm còn bận rộn."
Lãnh Niệm Thành ngáp dài, mơ màng đi theo vệ sĩ.
Về nhà rồi ngày hôm sau thức dậy, vẫn không thấy bóng dáng
Quý Liên Hoắc, Lãnh Niệm Thành gãi đầu, thử dùng đồng hồ
điện thoại thông minh cho trẻ em gọi cho anh họ, chờ mãi chẳng
có ai nghe máy.
×××
Trong phòng riêng trên du thuyền, quần áo vứt bừa bãi trên
thảm, điện thoại reo hai lần, người trên giường thậm chí còn
không có ý định nhấc máy.
"Chiêu Chiêu..." Giọng nói của người đàn ông còn mơ màng,
nghèn nghẹn, y thân mật ôm người yêu, cúi đầu hôn lên những
dấu hôn trên người anh.
Vương Chiêu Mưu cảm nhận được cảm giác ngứa ran mềm mại,
hé đôi mắt ngái ngủ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc người đàn ông.
Đêm qua quá mức phóng túng, lúc đầu anh còn cố gắng hùa
theo rồi kiềm chế Quý Liên Hoắc, nhưng cuối cùng kiệt sức, chỉ
có thể để mặc y đòi hỏi.
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc cúi đầu, sau vài nụ hôn nhẹ
nhàng, nửa ôm nửa đỡ người yêu đi tắm rửa.
Ra khỏi phòng tắm, Vương Chiêu Mưu dựa trên sô pha nghỉ
ngơi. Quý Liên Hoắc vội vàng gửi tin nhắn, rồi dùng khăn lau tóc
ướt cho anh, ngắm nhìn người đang nhắm mắt trước mặt bằng
ánh mắt chuyên chú, tình yêu mãnh liệt trong mắt sắp bùng nổ,
biến thành những nụ hôn nhẹ lên má và mũi Vương Chiêu Mưu.
Có tiếng gõ cửa, Quý Liên Hoắc hôn lên trán người yêu, mở cửa
lấy quần áo mới mà vệ sĩ mang đến.
Quay lưng lại với Quy Liên Hoắc, Vương Chiêu Mưu mặc áo sơ mi
trắng và bộ Âu phục mới vào, chỉnh lại tay áo trước gương,
người phía sau tiến lại ôm anh, vòng tay qua eo anh, cúi đầu
hôn lên tóc anh.
"Chiêu Chiêu, sang nhà em được không?"
"Công ty của em không bận?" Vương Chiêu Mưu nhìn vào
gương, chỉnh lại cổ áo sơ mi.
"Em quen làm việc ở nhà rồi." Quý Liên Hoắc cúi đầu, hít hà mùi
hương dễ chịu của người yêu, rồi như muốn để lại dấu vết nào
đó, y nhẹ nhàng cắn vào vành tai anh. "Đến chỗ em đi, em sẽ
cho anh xem một thứ thú vị, được không?"
Giọng điệu của người đàn ông này nửa dụ dỗ nửa lừa gạt lại
không thành thạo cho lắm, Vương Chiêu Mưu năm tuổi chắc
chắn sẽ không đi theo loại người này, nhưng lúc này, anh mỉm
cười nhìn vào gương, nghiêng đầu hôn lên má y.
Sau khi rời du thuyền, lên xe rồi Vương Chiêu Mưu mới đột nhiên
nhớ ra một vấn đề: "Lãnh Diệp có sống chung với em không?"
"Không sống chung, nhưng thỉnh thoảng nó đến tìm em có việc."
Quý Liên Hoắc nhìn chăm chú vào vẻ mặt của anh: "Nếu anh
không thích, em sẽ không cho nó bước vào đó một bước."
"Không cần phải thế." Vương Chiêu Mưu nói giọng bình thường,
nhưng ánh mắt lại hơi lóe sáng.
Điện thoại của Quý Liên Hoắc lại reo lên, y lấy điện thoại ra, ấn
nút trả lời, nghe thấy một giọng nữ thận trọng.
"Chú Quý, chú đã về nhà an toàn chưa?"
"Trên đường đi." Quý Liên Hoắc bình thản đáp: "Đêm qua nghỉ
ngơi trên du thuyền."
"Chú Quý vẫn ổn thì tốt rồi, tối qua đám cưới của anh trai và chị
dâu diễn ra suôn sẻ, ông nội muốn con thay mặt nhà họ Thẩm
bày tỏ lòng biết ơn với chú, con không tìm thấy chú, đành phải
mạo muội gọi điện cho chú." Giọng nói của cô gái rất điềm đạm
lễ phép, trong trẻo và tươi sáng, lại không hề giả tạo.
"Cảm ơn." Quý Liên Hoắc bình tĩnh nói: "Cũng mong ông cụ giữ
gìn sức khỏe."
Thấy Quý Liên Hoắc cúp máy, Vương Chiêu Mưu cười nói: "Là cô
bé nhà họ Thẩm đó?"
Quý Liên Hoắc gật đầu, dường như nhớ ra gì đó nên lại khẽ nhíu
mày.
"Tôi cũng thấy cô bé trên du thuyền tối qua, lễ phép, quan tâm
đến người già, cư xử rất đúng mực, thực sự là cô gái tốt." Vương
Chiêu Mưu nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy Thẩm Huyên đêm qua,
cô gái mặc váy phù dâu, tươi cười rạng rỡ.
"Thẩm Huyên là đứa bé ngoan." Quý Liên Hoắc nắm tay Vương
Chiêu Mưu, như kể cho người yêu những phiền muộn của mình:
"Lãnh Diệp lại không biết trân trọng, nó thích một người phụ nữ
khác, hồi trung học còn bỏ lỡ kỳ thi vì cô ta nữa, bây giờ lại cãi
nhau với em nhiều lần vì cô ta."
"Vậy sao?" Vương Chiêu Mưu nắm lại tay Quý Liên Hoắc.
"Người phụ nữ đó tên là Bạch Mạt, em đã điều tra cô ta, đời
sống riêng tư của cô ta khi đi du học thật sự là rất hỗn loạn, còn
tự nhận mình là hậu duệ của giới quý tộc nước Hoa, gia đình
khiêm tốn giàu có cácc kiểu. Cô ta toàn nhắm vào đám con nhà
giàu, thậm chí còn hợp tác với bọn lừa đảo chuyên nghiệp, thành
lập một công ty bình phong, không chỉ rút sạch tiền của đám
bạn trai giàu có mà còn lợi dụng mối quan hệ với họ để chiếm
đoạt tài sản của những người xung quanh." Quý Liên Hoắc bất
đắc dĩ: "Em đã từng nói với Lãnh Diệp những chuyện này, nhưng
nó không bao giờ chịu nghe, thậm chí còn nghĩ rằng em đang
nói xấu người mà nó thích, chỉ để nó chịu kết hôn với Thẩm
Huyên."
Vương Chiêu Mưu cười: "Nhiều người đắm chìm trong tình yêu
đều mù quáng."
Vương Chiêu Mưu dừng lại, rồi nhìn người kia: "Nhưng tôi nghĩ
tình hình hiện tại của Lãnh Diệp còn tệ hơn cả việc bị mù, em đã
bảo vệ cậu ta quá kỹ, nên bây giờ cậu ta bắt đầu hành động ngu
ngốc một cách công khai."
Quý Liên Hoắc rũ mắt, nắm chặt tay Vương Chiêu Mưu, không
phản bác: "Chiêu Chiêu nói đúng."
"Nếu cậu ta là cháu của tôi, tôi..." Vương Chiêu Mưu khựng lại,
không nói tiếp.
"Chiêu Chiêu nói đi." Quý Liên Hoắc nhìn thẳng vào anh, ánh
mắt tập trung.
"Đây là chuyện gia đình của nhà họ Lãnh." Vương Chiêu Mưu
khẽ lắc đầu.
"Chiêu Chiêu!" Quý Liên Hoắc khẽ nhíu mày: "Anh là người yêu
của em, anh có thể nói bất cứ điều gì, em là người cầm quyền
nhà họ Lãnh, anh lo chuyện của nhà họ Lãnh là hợp tình hợp lý,
không ai dám phản đối anh một lời."
Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc, khẽ cười.
"Tôi chỉ định nói, nếu cậu ta là cháu tôi, tôi sẽ để cậu ta lựa
chọn giữa Lãnh Thị và người yêu của mình. Nếu chọn Lãnh Thị,
thì cậu ta phải cắt đứt hoàn toàn với Bạch Mạt, sống tốt với
Thẩm Huyên; nếu chọn Bạch Mạt, vậy em cứ để cậu ta tự do,
đồng thời cậu ta sẽ không còn là tổng giám đốc Lãnh Thị, thậm
chí mất quyền thừa kế Lãnh Thị."
Quý Liên Hoắc suy nghĩ một lát, nở nụ cười chua chát: "Em đã
từng nghĩ đến phương pháp này rồi, nhưng lại lo đứa trẻ nhà họ
Thẩm sẽ đau lòng vì Lãnh Diệp."
"Cô bé đó mạnh mẽ hơn em nghĩ." Vương Chiêu Mưu lại gần
Quý Liên Hoắc.
"Lãnh Thị có thể tiếp tục giao dịch làm ăn với nhà họ Thẩm,
nâng đỡ nhà họ Thẩm, nếu Lãnh Diệp chọn con đường thứ hai,
em có thể bày tỏ tấm lòng của mình, đền bù cho nhà họ Thẩm,
sau khi nhà họ Thẩm trở nên mạnh hơn, sẽ chẳng thiếu đàn ông
tốt muốn lập gia đình với Thẩm Huyên, bất kỳ ai trong số họ
cũng sẽ tốt hơn Lãnh Diệp. Nếu bây giờ không thay đổi tức là
em đang dung túng cho Lãnh Diệp làm hại Thẩm Huyên, thay vì
làm như vậy, thà em buông tay, để Lãnh Diệp ở bên Bạch Mạt
theo ý muốn của cậu ta còn hơn."
Quý Liên Hoắc nắm tay Vương Chiêu Mưu, trầm ngâm suy nghĩ
một lát.
"Tôi chỉ đưa ra một đề nghị thôi." Vương Chiêu Mưu chậm rãi
nói: "Em cũng cần biết, dù tôi có ở bên em, tôi cũng không có
thiện cảm với Lãnh Diệp, chính cậu ta là người đã làm tập đoàn
Vương Thị phá sản, tôi vẫn luôn nhớ điều này."
"Em hiểu." Đôi mắt của Quý Liên Hoắc tối đi: "Lãnh Diệp quả
thực được em và nhà họ Lãnh bảo vệ quá kỹ, bây giờ nó mới trở
nên kiêu ngạo tự phụ, không bao giờ nghĩ đến hậu quả của hành
động của mình, nó cần phải bị trừng phạt, học lấy bài học của
mình."
Quý Liên Hoắc lấy điện thoại ra soạn tin nhắn gì đó với vẻ mặt
nghiêm túc. Vương Chiêu Mưu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mắt lướt
qua quang cảnh đang nhanh chóng lùi xa ngoài cửa sổ, đưa tay
chỉnh lại chiếc kính trên sống mũi.
Chiếc xe dừng lại trước một trang viên. Quý Liên Hoắc cất điện
thoại, dắt tay Vương Chiêu Mưu xuống xe, chậm rãi đi qua bãi cỏ
rộng lớn trước trang viên. Y dẫn Vương Chiêu Mưu vào trang
viên, rồi đi thang máy lên tầng hai.
Thấy Quý Liên Hoắc đi đến một nơi có mục đích rõ ràng, Vương
Chiêu Mưu mới hiểu lời y nói vừa rồi rằng sẽ cho anh xem một
thứ thú vị có vẻ là sự thật.
Quý Liên Hoắc nắm tay Vương Chiêu Mưu bước vào một căn
phòng. Người làm trong trang viên thấy hai người nắm tay nhau
thì biểu cảm mỗi người một kiểu, phần lớn đều là cố nén vẻ kinh
ngạc như ban ngày nhìn thấy ma.
"Ở đây." Quý Liên Hoắc đi chậm lại, dẫn Vương Chiêu Mưu đến
một nơi rồi lấy ra một chiếc hộp từ trong lồng ấp.
Sau khi mở hộp, Vương Chiêu Mưu thấy có vài quả trứng nhỏ hơi
dẹt màu trắng đục, trên có đánh số thứ tự.
tránh ánh mắt dò hỏi của Vương Chiêu Mưu.
"Mở ra." Vương Chiêu Mưu nhìn bức ảnh là đã biết đây là bộ
phận cơ thể của ai.
Quý Liên Hoắc hơi cúi đầu, ngón tay nhấn vào album.
Hàng chục tấm ảnh hiện ra trước mắt Vương Chiêu Mưu, nhưng
chỉ có tấm cuối cùng là thành quả của đêm hôm đó. Vương
Chiêu Mưu vuốt các bức ảnh lên, phát hiện ra rằng nhân vật
chính trong tất cả đều là cùng một người, bức ảnh đầu tiên được
chụp cách đây hai năm, nhưng thực ra là chụp lại trên một tờ
báo từ hơn một thập kỷ trước.
"Tôi, tôi không phải là biến thái." Quý Liên Hoắc dời mắt đi,
muốn giải thích điều gì đó, nhưng hồi lâu không biết nên bắt đầu
thế nào.
Vương Chiêu Mưu không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này
thế nào, trong album này, có một số lấy từ Internet, một số lấy
từ báo và tạp chí, ngoài ra còn có một vài bức ảnh của anh tại
các sự kiện, cuối cùng chính là bức ảnh xương quai xanh đầy vết
hôn đó.
Vương Chiêu Mưu dời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn người
trước mặt, phát hiện tai của Quý Liên Hoắc đã đỏ lên từ lúc nào
không hay.
"Anh..." Vương Chiêu Mưu muốn nói lại thôi, cũng không biết
nên hỏi từ đâu.
"Tôi chụp bức ảnh đó mà không xin phép anh." Quý Liên Hoắc
cụp mắt xuống: "Nếu anh không thích, tôi sẽ xóa nó."
"Bắt đầu từ khi nào?" Vương Chiêu Mưu nhìn chằm chằm người
trước mặt, tim đập thật nhanh.
Quý Liên Hoắc mím môi, giọng nói hơi gượng gạo: "Hai mươi
năm trước."
Vương Chiêu Mưu lại nhìn điện thoại trong tay: "Hai mươi năm
trước... tôi không nhớ đã từng gặp anh."
"Lúc đó tôi đang dựng sạp hàng đối diện quán bar Săn Đêm, anh
không biết tôi cũng không có gì lạ." Quý Liên Hoắc quay mặt đi:
"Tôi đã thay đổi rất nhiều, nhưng anh vẫn giống như hai mươi
năm trước, chưa từng thay đổi."
Vương Chiêu Mưu im lặng một lát, nhìn Quý Liên Hoắc chăm
chú, đưa tay lên một bên mặt y, hơi nghiêng đầu, hôn lên môi y.
Mấy vệ sĩ đi theo sau đều im lặng quay đầu đi. Nhà thiết kế Chu
liếc mắt nhìn hai người bọn họ, trong mắt đầy oán hận, sau đó
xoay người nhanh chóng bỏ đi.
Nụ hôn này mãnh liệt hơn bao giờ hết, như muốn giải tỏa những
cảm xúc kìm nén bấy lâu, như núi lửa phun trào, dung nham
bùng cháy. Quý Liên Hoắc chưa bao giờ được đáp lại nồng nhiệt
đến thế, hai cơ thể áp vào nhau, khao khát lẫn nhau, môi và
răng quấn quýt triền miên, nhiệt độ xung quanh cũng từ từ dâng
lên.
"Du thuyền này là của tôi." Quý Liên Hoắc thở gấp, bên tai là
tiếng tim đập rạo rực của bọn họ.
"Vậy thì sao?" Vương Chiêu Mưu cố gắng giữ nhịp thở đều đặn.
"Ở đây có phòng riêng của tôi." Quý Liên Hoắc vô thức liếm môi
dưới, nhìn thẳng vào mắt Vương Chiêu Mưu, mong đợi điều gì
đó trong thinh lặng.
"Dẫn tôi tới đó." Vương Chiêu Mưu mỉm cười hôn lên khóe môi
Quý Liên Hoắc.
×××
Lãnh Niệm Thành ăn no nê, thấy tiệc cưới đã kết thúc mà anh
họ nhà mình đi ra ngoài hóng gió vẫn chưa thèm về. Lãnh Niệm
Thành chờ mãi chờ mãi, du thuyền đến bờ, tất cả khách khứa đã
rời đi, vài vệ sĩ đi đến, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Quý Liên
Hoắc đâu.
"Anh Liên Hoắc đâu?" Lãnh Niệm Thành suýt thì ngủ thiếp đi
trên bàn ăn.
"Ông chủ đang bận, chúng tôi đưa cậu về nhà trước." Vẻ mặt
của các vệ sĩ khá phức tạp, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy
ra nữa, có lẽ nhà họ Lãnh cũng sắp tổ chức hôn lễ.
"Anh họ sống cũng không dễ dàng gì, nửa đêm còn bận rộn."
Lãnh Niệm Thành ngáp dài, mơ màng đi theo vệ sĩ.
Về nhà rồi ngày hôm sau thức dậy, vẫn không thấy bóng dáng
Quý Liên Hoắc, Lãnh Niệm Thành gãi đầu, thử dùng đồng hồ
điện thoại thông minh cho trẻ em gọi cho anh họ, chờ mãi chẳng
có ai nghe máy.
×××
Trong phòng riêng trên du thuyền, quần áo vứt bừa bãi trên
thảm, điện thoại reo hai lần, người trên giường thậm chí còn
không có ý định nhấc máy.
"Chiêu Chiêu..." Giọng nói của người đàn ông còn mơ màng,
nghèn nghẹn, y thân mật ôm người yêu, cúi đầu hôn lên những
dấu hôn trên người anh.
Vương Chiêu Mưu cảm nhận được cảm giác ngứa ran mềm mại,
hé đôi mắt ngái ngủ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc người đàn ông.
Đêm qua quá mức phóng túng, lúc đầu anh còn cố gắng hùa
theo rồi kiềm chế Quý Liên Hoắc, nhưng cuối cùng kiệt sức, chỉ
có thể để mặc y đòi hỏi.
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc cúi đầu, sau vài nụ hôn nhẹ
nhàng, nửa ôm nửa đỡ người yêu đi tắm rửa.
Ra khỏi phòng tắm, Vương Chiêu Mưu dựa trên sô pha nghỉ
ngơi. Quý Liên Hoắc vội vàng gửi tin nhắn, rồi dùng khăn lau tóc
ướt cho anh, ngắm nhìn người đang nhắm mắt trước mặt bằng
ánh mắt chuyên chú, tình yêu mãnh liệt trong mắt sắp bùng nổ,
biến thành những nụ hôn nhẹ lên má và mũi Vương Chiêu Mưu.
Có tiếng gõ cửa, Quý Liên Hoắc hôn lên trán người yêu, mở cửa
lấy quần áo mới mà vệ sĩ mang đến.
Quay lưng lại với Quy Liên Hoắc, Vương Chiêu Mưu mặc áo sơ mi
trắng và bộ Âu phục mới vào, chỉnh lại tay áo trước gương,
người phía sau tiến lại ôm anh, vòng tay qua eo anh, cúi đầu
hôn lên tóc anh.
"Chiêu Chiêu, sang nhà em được không?"
"Công ty của em không bận?" Vương Chiêu Mưu nhìn vào
gương, chỉnh lại cổ áo sơ mi.
"Em quen làm việc ở nhà rồi." Quý Liên Hoắc cúi đầu, hít hà mùi
hương dễ chịu của người yêu, rồi như muốn để lại dấu vết nào
đó, y nhẹ nhàng cắn vào vành tai anh. "Đến chỗ em đi, em sẽ
cho anh xem một thứ thú vị, được không?"
Giọng điệu của người đàn ông này nửa dụ dỗ nửa lừa gạt lại
không thành thạo cho lắm, Vương Chiêu Mưu năm tuổi chắc
chắn sẽ không đi theo loại người này, nhưng lúc này, anh mỉm
cười nhìn vào gương, nghiêng đầu hôn lên má y.
Sau khi rời du thuyền, lên xe rồi Vương Chiêu Mưu mới đột nhiên
nhớ ra một vấn đề: "Lãnh Diệp có sống chung với em không?"
"Không sống chung, nhưng thỉnh thoảng nó đến tìm em có việc."
Quý Liên Hoắc nhìn chăm chú vào vẻ mặt của anh: "Nếu anh
không thích, em sẽ không cho nó bước vào đó một bước."
"Không cần phải thế." Vương Chiêu Mưu nói giọng bình thường,
nhưng ánh mắt lại hơi lóe sáng.
Điện thoại của Quý Liên Hoắc lại reo lên, y lấy điện thoại ra, ấn
nút trả lời, nghe thấy một giọng nữ thận trọng.
"Chú Quý, chú đã về nhà an toàn chưa?"
"Trên đường đi." Quý Liên Hoắc bình thản đáp: "Đêm qua nghỉ
ngơi trên du thuyền."
"Chú Quý vẫn ổn thì tốt rồi, tối qua đám cưới của anh trai và chị
dâu diễn ra suôn sẻ, ông nội muốn con thay mặt nhà họ Thẩm
bày tỏ lòng biết ơn với chú, con không tìm thấy chú, đành phải
mạo muội gọi điện cho chú." Giọng nói của cô gái rất điềm đạm
lễ phép, trong trẻo và tươi sáng, lại không hề giả tạo.
"Cảm ơn." Quý Liên Hoắc bình tĩnh nói: "Cũng mong ông cụ giữ
gìn sức khỏe."
Thấy Quý Liên Hoắc cúp máy, Vương Chiêu Mưu cười nói: "Là cô
bé nhà họ Thẩm đó?"
Quý Liên Hoắc gật đầu, dường như nhớ ra gì đó nên lại khẽ nhíu
mày.
"Tôi cũng thấy cô bé trên du thuyền tối qua, lễ phép, quan tâm
đến người già, cư xử rất đúng mực, thực sự là cô gái tốt." Vương
Chiêu Mưu nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy Thẩm Huyên đêm qua,
cô gái mặc váy phù dâu, tươi cười rạng rỡ.
"Thẩm Huyên là đứa bé ngoan." Quý Liên Hoắc nắm tay Vương
Chiêu Mưu, như kể cho người yêu những phiền muộn của mình:
"Lãnh Diệp lại không biết trân trọng, nó thích một người phụ nữ
khác, hồi trung học còn bỏ lỡ kỳ thi vì cô ta nữa, bây giờ lại cãi
nhau với em nhiều lần vì cô ta."
"Vậy sao?" Vương Chiêu Mưu nắm lại tay Quý Liên Hoắc.
"Người phụ nữ đó tên là Bạch Mạt, em đã điều tra cô ta, đời
sống riêng tư của cô ta khi đi du học thật sự là rất hỗn loạn, còn
tự nhận mình là hậu duệ của giới quý tộc nước Hoa, gia đình
khiêm tốn giàu có cácc kiểu. Cô ta toàn nhắm vào đám con nhà
giàu, thậm chí còn hợp tác với bọn lừa đảo chuyên nghiệp, thành
lập một công ty bình phong, không chỉ rút sạch tiền của đám
bạn trai giàu có mà còn lợi dụng mối quan hệ với họ để chiếm
đoạt tài sản của những người xung quanh." Quý Liên Hoắc bất
đắc dĩ: "Em đã từng nói với Lãnh Diệp những chuyện này, nhưng
nó không bao giờ chịu nghe, thậm chí còn nghĩ rằng em đang
nói xấu người mà nó thích, chỉ để nó chịu kết hôn với Thẩm
Huyên."
Vương Chiêu Mưu cười: "Nhiều người đắm chìm trong tình yêu
đều mù quáng."
Vương Chiêu Mưu dừng lại, rồi nhìn người kia: "Nhưng tôi nghĩ
tình hình hiện tại của Lãnh Diệp còn tệ hơn cả việc bị mù, em đã
bảo vệ cậu ta quá kỹ, nên bây giờ cậu ta bắt đầu hành động ngu
ngốc một cách công khai."
Quý Liên Hoắc rũ mắt, nắm chặt tay Vương Chiêu Mưu, không
phản bác: "Chiêu Chiêu nói đúng."
"Nếu cậu ta là cháu của tôi, tôi..." Vương Chiêu Mưu khựng lại,
không nói tiếp.
"Chiêu Chiêu nói đi." Quý Liên Hoắc nhìn thẳng vào anh, ánh
mắt tập trung.
"Đây là chuyện gia đình của nhà họ Lãnh." Vương Chiêu Mưu
khẽ lắc đầu.
"Chiêu Chiêu!" Quý Liên Hoắc khẽ nhíu mày: "Anh là người yêu
của em, anh có thể nói bất cứ điều gì, em là người cầm quyền
nhà họ Lãnh, anh lo chuyện của nhà họ Lãnh là hợp tình hợp lý,
không ai dám phản đối anh một lời."
Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc, khẽ cười.
"Tôi chỉ định nói, nếu cậu ta là cháu tôi, tôi sẽ để cậu ta lựa
chọn giữa Lãnh Thị và người yêu của mình. Nếu chọn Lãnh Thị,
thì cậu ta phải cắt đứt hoàn toàn với Bạch Mạt, sống tốt với
Thẩm Huyên; nếu chọn Bạch Mạt, vậy em cứ để cậu ta tự do,
đồng thời cậu ta sẽ không còn là tổng giám đốc Lãnh Thị, thậm
chí mất quyền thừa kế Lãnh Thị."
Quý Liên Hoắc suy nghĩ một lát, nở nụ cười chua chát: "Em đã
từng nghĩ đến phương pháp này rồi, nhưng lại lo đứa trẻ nhà họ
Thẩm sẽ đau lòng vì Lãnh Diệp."
"Cô bé đó mạnh mẽ hơn em nghĩ." Vương Chiêu Mưu lại gần
Quý Liên Hoắc.
"Lãnh Thị có thể tiếp tục giao dịch làm ăn với nhà họ Thẩm,
nâng đỡ nhà họ Thẩm, nếu Lãnh Diệp chọn con đường thứ hai,
em có thể bày tỏ tấm lòng của mình, đền bù cho nhà họ Thẩm,
sau khi nhà họ Thẩm trở nên mạnh hơn, sẽ chẳng thiếu đàn ông
tốt muốn lập gia đình với Thẩm Huyên, bất kỳ ai trong số họ
cũng sẽ tốt hơn Lãnh Diệp. Nếu bây giờ không thay đổi tức là
em đang dung túng cho Lãnh Diệp làm hại Thẩm Huyên, thay vì
làm như vậy, thà em buông tay, để Lãnh Diệp ở bên Bạch Mạt
theo ý muốn của cậu ta còn hơn."
Quý Liên Hoắc nắm tay Vương Chiêu Mưu, trầm ngâm suy nghĩ
một lát.
"Tôi chỉ đưa ra một đề nghị thôi." Vương Chiêu Mưu chậm rãi
nói: "Em cũng cần biết, dù tôi có ở bên em, tôi cũng không có
thiện cảm với Lãnh Diệp, chính cậu ta là người đã làm tập đoàn
Vương Thị phá sản, tôi vẫn luôn nhớ điều này."
"Em hiểu." Đôi mắt của Quý Liên Hoắc tối đi: "Lãnh Diệp quả
thực được em và nhà họ Lãnh bảo vệ quá kỹ, bây giờ nó mới trở
nên kiêu ngạo tự phụ, không bao giờ nghĩ đến hậu quả của hành
động của mình, nó cần phải bị trừng phạt, học lấy bài học của
mình."
Quý Liên Hoắc lấy điện thoại ra soạn tin nhắn gì đó với vẻ mặt
nghiêm túc. Vương Chiêu Mưu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mắt lướt
qua quang cảnh đang nhanh chóng lùi xa ngoài cửa sổ, đưa tay
chỉnh lại chiếc kính trên sống mũi.
Chiếc xe dừng lại trước một trang viên. Quý Liên Hoắc cất điện
thoại, dắt tay Vương Chiêu Mưu xuống xe, chậm rãi đi qua bãi cỏ
rộng lớn trước trang viên. Y dẫn Vương Chiêu Mưu vào trang
viên, rồi đi thang máy lên tầng hai.
Thấy Quý Liên Hoắc đi đến một nơi có mục đích rõ ràng, Vương
Chiêu Mưu mới hiểu lời y nói vừa rồi rằng sẽ cho anh xem một
thứ thú vị có vẻ là sự thật.
Quý Liên Hoắc nắm tay Vương Chiêu Mưu bước vào một căn
phòng. Người làm trong trang viên thấy hai người nắm tay nhau
thì biểu cảm mỗi người một kiểu, phần lớn đều là cố nén vẻ kinh
ngạc như ban ngày nhìn thấy ma.
"Ở đây." Quý Liên Hoắc đi chậm lại, dẫn Vương Chiêu Mưu đến
một nơi rồi lấy ra một chiếc hộp từ trong lồng ấp.
Sau khi mở hộp, Vương Chiêu Mưu thấy có vài quả trứng nhỏ hơi
dẹt màu trắng đục, trên có đánh số thứ tự.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro