Chương 42
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
"Sáng mai chuẩn bị sớm." Vương Chiêu Mưu cất bài thi trong tay,
quay sang nhìn thiếu niên đứng bên cạnh mình. "Tôi dẫn cậu ra
ngoài."
Quý Liên Hoắc lúng túng nhìn anh, lòng có ngàn vạn thắc mắc,
nhưng lời ra đến miệng lại thành một câu: "Có cần... dẫn theo
Đại Bảo không?"
"Không cần." Vương Chiêu Mưu đứng dậy, nhìn ngang tầm mắt
với thiếu niên trước mặt. "Chỉ có tôi và cậu."
Nhận thức rõ ràng vấn đề về tầm nhìn, Vương Chiêu Mưu liếc
xuống đôi dép dưới chân Quý Liên Hoắc, lòng thầm kinh ngạc.
Lần đầu gặp Quý Liên Hoắc, thiếu niên chỉ cao đến ngực anh;
Quý Đại Bảo nhập viện, khi đưa hai chú cháu ra viện, Quý Liên
Hoắc đã chạm đến vị trí ngang vai anh. Đưa Quý Liên Hoắc về
biệt thự mới được mấy tháng, cậu đã lớn nhanh như thổi, bây
giờ cả hai đều đi dép lê, thế mà Quý Liên Hoắc có thể ngang
tầm mắt với anh rồi!
Quả nhiên là... sóng sau xô sóng trước à?
Quý Liên Hoắc ngơ ngác đứng đó, hoàn toàn không nhận ra
Vương Chiêu Mưu đang đo chiều cao của mình, trong đầu chỉ
còn lại duy nhất câu nói "Chỉ có tôi và cậu" kia.
Chỉ có mình và anh Chiêu Mưu. Tai Quý Liên Hoắc lại không khỏi
đỏ bừng lên, nơi anh Chiêu Mưu vừa ủ ấm ban nãy nóng đến
sắp bốc cháy.
Nhìn dái tai cậu đỏ đến mức sắp chảy máu, Vương Chiêu Mưu
chợ nhớ đến cái lạnh vừa rồi ở ngoài nhà, nếu tai bị lạnh cóng sẽ
đỏ bừng, sưng tấy và ngứa ngáy. Giơ tay chạm nhẹ vào tai cậu,
Vương Chiêu Mưu nhìn thấy mặt Quý Liên Hoắc lập tức đỏ bừng
lên theo, đôi mắt nhìn thẳng về phía anh lấp loáng nước, long
lanh, vừa đen vừa ẩm ướt.
"Có phải bị cóng không?" Vương Chiêu Mưu nhẹ giọng nói.
"Không, không ạ." Quý Liên Hoắc lắc đầu lia lịa.
Mùa đông những năm trước, ngón tay ngón chân của cậu đều sẽ
sưng tấy như củ cải, những chỗ sưng đỏ đó nóng rát đau đớn,
đôi khi nổi mụn nước, khi giẫm xuống đất hoặc cầm bút trên tay
thì càng đau hơn.
Nhưng mùa đông năm nay thì không. Hơn một tháng trước khi
đi học, cũng là thời điểm lạnh nhất trong năm, cậu được ở trong
biệt thự, biệt thự có hệ thống sưởi tỏa ra nhiệt độ vừa phải, cậu
còn được mặc bộ quần áo mới của anh Chiêu Mưu mua, ngủ
trên giường lớn êm ái ấm áp, ngay cả nước từ vòi chảy ra cũng
ấm.
"Ngứa không?" Vương Chiêu Mưu nhìn cái tai đỏ rực của thiếu
niên, quả thật là không được bình thường cho lắm.
Mặt Quý Liên Hoắc đỏ dữ dội hơn trước, cậu càng không dám
nói ra sự thật. Chỗ anh Chiêu Mưu vừa chạm vào đã tê lại còn
ngứa.
"Chắc chị Trình có thuốc trị phỏng lạnh, nhớ đi lấy." Vương Chiêu
Mưu dặn dò, vỗ vai thiếu niên: "Tối nay ngủ sớm, ngày mai ăn
sáng xong thì đi với tôi."
Quý Liên Hoắc mặt đỏ bừng từ phòng làm việc đi ra, biết rõ
mình không bị gì cả, nhưng vẫn không nhịn được việc làm theo
lời người kia như một thứ bản năng, ngoan ngoãn đi tìm chị
Trình xin thuốc bôi.
"Cậu xem ta cậu thành ra cái gì rồi này." Chị Trình vội tìm thuốc
đưa cho thiếu niên: "Việc dọn tuyết không cần cậu lo lắng, cậu
Tề sẽ gọi người tới làm."
"Cảm ơn chị Trình." Quý Liên Hoắc cảm ơn, lấy thuốc rồi trở về
phòng. Nhìn mình trong gương với đôi tai đỏ hoe, cậu cúi đầu
mở lọ thuốc ra, nặn một ít lên đầu ngón tay rồi xoa bóp thành
vòng tròn trên vị trí mà người kia vừa chạm vào.
Một cảm xúc khác lạ dâng lên từ đáy lòng, Quý Liên Hoắc không
khỏi nhớ đến nhiệt độ trong lòng bàn tay người kia, dường như
đủ để xua tan mọi lạnh lẽo xung quanh cậu. Một luồng hơi ấm tê
dại tụ lại ở vùng bụng dưới, hai chữ trong lòng bắt đầu sôi sục,
cuối cùng xuyên thủng mọi thứ, thoát ra giữa môi và lưỡi.
"Chiêu Chiêu."
Tâm lý của Quý Đại Bảo có hơi khó tả. Chú út vừa đi ngang qua
nó, xin thuốc của chị Trình, lấy thuốc xong cũng không thèm
nhìn lại nó một cái, đi thẳng lên lầu. Lẽ nào chỉ vì một trăm tệ
mà nó thực sự chọc giận chú út à? Quý Đại Bảo vừa thấy tủi
thân lại vừa bất lực.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Quý Đại Bảo bĩu môi, dốc hết lòng can
đảm như leo núi Everest, bắt đầu bò lên cầu thang, từng bậc
từng bậc một. Nó không dám nhìn lại, sợ quay đầu lại thấy quá
cao sẽ ngất xỉu.
Sau một hồi vất vả, Quý Đại Bảo nằm bẹp xuống trước cửa, đôi
tay nhỏ bé đập cửa, nhưng bên trong không hề có động tĩnh gì.
Nó vẻ mặt ủ rũ, ngồi bịch xuống trước cửa, ánh mắt đượm buồn,
làm sao cũng không thể giấu được.
Ngay cả khi về nhà họ Lãnh, ông nội rất yêu quý nó, nhưng cuối
cùng người nắm giữ cả nhà họ Lãnh trong tay vẫn là chú út. Ở
kiếp trước, nhiều người nói rằng nếu không chú út thì nó chẳng
là cái thá gì cả, lúc đó nó còn khịt mũi coi thường, nhưng bây giờ
nghĩ lại, nói như vậy có vẻ đúng.
Quý Đại Bảo đau buồn đập cửa, cúi đầu phục tùng. "Pa pa, on
sai gồi."
Cửa vẫn chưa mở, Quý Đại Bảo áp tai vào cửa, mơ hồ nghe thấy
tiếng nước chảy bên trong. Lẽ nào đang tắm? Nó nằm bò ra dưới
đất, thử tìm cách nhìn vào bên trong từ dưới khe cửa, nhìn hồi
lâu cũng chỉ thấy đồ đạc trong phòng.
Quý Đại Bảo liếc nhìn chiếc đồng hồ treo ở phòng khách tầng
một, đợi hơn một tiếng đồng hồ mới nghe thấy tiếng nước bên
trong ngừng hẳn. Làm gì thế chú út! Tắm thôi mà hơn tiếng
đồng hồ, kỳ cọ da gần như bong hết mất thôi!
Nhìn thấy dép lê đi qua dưới khe cửa, Quý Đại Bảo liền vỗ vào
cánh cửa, vẻ mặt tủi thân không tả nổi. "Pa pa, on sai gồi!"
Chiếc dép trong cửa khựng lại một lúc, nhưng vẫn không có ý lại
gần mở cửa, Quý Đại Bảo chợt cảm thấy vô cùng buồn bã. Chú
út giận thật rồi. Làm sao đây.
Vương Chiêu Mưu vừa từ phòng làm việc đi ra đã thấy Quý Đại
Bảo đang nằm bò trước cửa phòng ngủ. Anh đi đến phía sau nó,
phải hiện thằng nhóc đang nhìn qua khe cửa để xem tình hình
bên trong.
Vương Chiêu Mưu vỗ lưng Quý Đại Bảo một cái, thằng ranh con
giật mình bò sang một bên như điên, suýt chút nữa thì đập đầu
vào cửa, trở thành một minh chứng sống động cho việc có tật
giật mình.
Quý Đại Bảo sợ hãi không thôi, nhìn kỹ mới nhận ra đó là Vương
Chiêu Mưu. Giây tiếp theo, Quý Đại Bảo đảo mắt, nhẹ nhàng ôm
lấy bắp chân Vương Chiêu Mưu, ngẩng đầu ra vẻ đáng thương.
Anh ơi cú mạn.
Nhìn Quý Đại Bảo nắm chặt tờ một trăm tệ trong bàn tay nhỏ
bé, lại nhớ đến tuần này Quý Liên Hoắc vừa về vẫn chưa kịp bế
nó lần nào, Vương Chiêu Mưu liền hiểu ngay ra ý đồ của nó.
Mối quan hệ giữa hai chú cháu rất tốt, chắc chắn không thể vì
một trăm tệ mà thành chiến tranh lạnh, nhiều khả năng là phòng
cách âm quá tốt, Quý Đại Bảo còn nhỏ không có sức, có gõ cửa
thì trong phòng cũng không nghe rõ. Lần trước cũng thế.
Vương Chiêu Mưu một tay bế Quý Đại Bảo lên, đi gõ cửa.
Đôi dép trong phòng dừng lại một lát, cửa mở ra ngay lập tức,
Quý Liên Hoắc thấy Vương Chiêu Mưu cùng đứa bé trong tay.
"Pa pa..." Quý Đại Bảo nước mắt rưng rưng, lấy tờ tiền một trăm
tệ từ trong túi ra, giơ bàn tay nhỏ bé về phía Quý Liên Hoắc với
mái tóc ướt.
Quý Liên Hoắc im lặng một lúc, đón lấy thằng cháu bất hiếu từ
tay Vương Chiêu Mưu.
"Hu hu hu." Quý Đại Bảo gục lên vai chú út mà khóc, chỉ cần
nghĩ đến việc Quý Liên Hoắc không thích mình nữa là buồn bã
rơi nước mắt tí tách.
Vương Chiêu Mưu thấy Quý Liên Hoắc vỗ lưng Quý Đại Bảo thì
quay người về phòng làm việc, lấy ra một cái phong bì rỗng rồi
bước vào phòng hai chú cháu.
"Chú út sẽ không lấy tiền của con đâu." Vương Chiêu Mưu ngồi
vào bàn, viết tên Quý Đại Bảo lên phong bì.
Thấy vậy, Quý Liên Hoắc liền lấy tờ một trăm tệ từ tay Quý Đại
Bảo đưa cho Vương Chiêu Mưu, nhìn anh bỏ một trăm vào
phong bì.
Vương Chiêu Mưu đứng dậy đưa phong bì cho Quý Đại Bảo, véo
thật mạnh vào đôi má đỏ bừng của thằng nhóc trước mặt Quý
Liên Hoắc, nhẹ nhàng nói.
"Bây giờ con còn quá nhỏ, dù có cầm tiền đi mua sắm, nhân viên
trong cửa hàng cũng không dám bán cho đâu. Con có thể gửi
tiền vào tay người giám hộ, chú đảm bảo cho chú út, thế nào?"
Quý Đại Bảo nhìn phong bì trong tay, xoa xoa khuôn mặt đau
nhức, bấy giờ mới cam tâm đưa phong bì cho Quý Liên Hoắc:
"Pa pa, tiền tiền ~"
Quý Liên Hoắc cầm lấy phong bì, không nhịn được ngước lên
nhìn người anh.
Vương Chiêu Mưu mỉm cười với thiếu niên, nâng tay xoa mái đầu
còn ướt của cậu.
Sáng sớm hôm sau, Vương Chiêu Mưu đang ngồi trước bàn ăn
thì thấy thiếu niên thận trọng đi xuống lầu.
Quý Liên Hoắc mặc áo len xanh lam đậm, phối với quần jean
sáng màu, đi giày thể thao trắng sạch sẽ, bước xuống rất nhanh,
thể hiện ra chút sức sống đúng với lứa tuổi của mình. Màu da
của cậu trắng hơn so với lúc mới đến, các đường nét trên khuôn
mặt cũng trở nên góc cạnh hơn, hệt như một chú bướm sắp
thoát ra khỏi kén.
"Anh Chiêu Mưu, xin lỗi." Thiếu niên đứng bên bàn ăn với ánh
mắt áy náy: "Em trễ giờ."
"Không trễ." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn cách ăn mặc của Quý
Liên Hoắc, có thể thấy hôm nay cậu đã bỏ công sức khá nhiều.
Chị Trình chưa làm xong bữa sáng, Vương Chiêu Mưu lấy ra hai
tấm vé đặt trước mặt thiếu niên.
Quý Liên Hoắc cầm bằng cả hai tay, đọc được dòng chữ lớn trên
đó.
"Triển lãm thiết kế trang sức?"
"Ừ." Vương Chiêu Mưu đáp lại, nhìn chị Trình nhanh chóng dọn
bữa sáng lên bàn. "Cách đây không lâu có một cuộc thi thiết kế
trang sức, thứ được trưng bày lần này là thiết kế chiến thắng
trong cuộc thi."
Quý Liên Hoắc nhìn món đồ trang sức in màu sặc sỡ trên tấm vé,
vàng ròng khảm xung quanh phỉ thúy xanh biếc, cậu nhìn hồi
lâu, chỉ có thể kết luật là "đắt". Cậu chẳng biết gì về đồ trang
sức cả.
Quý Liên Hoắc ăn xong bữa sáng trong tâm trạng thấp thỏm, lên
xe cùng Vương Chiêu Mưu rồi lại càng bồn chồn không yên.
Hai người đi khá sớm, khi đến triển lãm, không có nhiều người
trong hội trường.
Quý Liên Hoắc theo sát phía sau Vương Chiêu Mưu, nhận ra hội
trường này rộng chưa từng thấy, to hơn cả sân bóng rổ của
trường mình, trang trí rất sang trọng, bản nhạc đang phát cũng
rất nhẹ nhàng.
Hội trường có đồ uống đồ ăn miễn phí, nhưng sẽ không có ai ăn.
Quý Liên Hoắc nhìn những người tham dự triển lãm, có vẻ đều là
người giàu có, đàn ông mặc Âu phục, vài người còn mặc áo
khoác lông chồn, nữ giới thì ăn mặc sang trọng, đeo những món
trang sức bắt mắt.
Quý Liên Hoắc lại vô thức thấy bất an, càng theo sát người trước
mặt hơn nữa.
Vương Chiêu Mưu dẫn Quý Liên Hoắc đi một vòng rồi dừng lại
trước một sợi dây chuyền kim cương đang được trưng bày, trong
mắt hiện lên vẻ hoài niệm.
"Anh Chiêu Mưu?" Quý Liên Hoắc rất nhạy cảm với những thay
đổi cảm xúc của người bên cạnh, ánh mắt cũng vô thức dán vào
chiếc vòng cổ kim cương trước mặt.
Sợi dây chuyền kim cương, này được làm từ hàng trăm viên kim
cương, phóng khoáng và quý phái, điều bắt mắt hơn nữa là thiết
kế độc đáo của nó. Rãnh khảm kim cương ở bên trái của dây
chuyền là màu vàng kim, những viên kim cương hình thoi sáng
chói như mặt trời; rãnh bên phải của sợi dây chuyền màu bạc,
những viên kim cương mài hình lá liễu uốn cong thành vòng
cung tuyệt đẹp, tựa như vầng trăng khuyết dịu dàng vào cuối
tháng. Giữa sợi dây chuyền là một bông hoa hồng phức tạp và
lộng lẫy, những cánh hoa xếp thành tầng, mỗi cánh phản chiếu
nhiều màu sắc rực rỡ khác nhau, dưới bông hồng còn có một
chùm tua rua, đẹp đến nghẹt thở.
"Người thiết kế chiếc vòng cổ là người quen của tôi." Vương
Chiêu Mưu khẽ cười.
"...Người quen?" Quý Liên Hoắc vô thức nắm chặt chiếc áo len
của mình.
"Nói một cách đơn giản là không tranh giành được tài sản của
gia đình, chỉ mới bắt đầu học thiết kế trang sức cách đây tám
tháng, đây là tác phẩm đầu tiên đoạt giải thưởng."
Vương Chiêu Mưu nhìn sang một bên. Vương Kỳ Yên mặc váy đỏ
đang đứng bên bàn tiệc buffet, gặm món chân gà mà cô yêu
thích nhất.
Quý Liên Hoắc nhìn theo ánh mắt của Vương Chiêu Mưu. Cô hiển
nhiên đã chú ý đến hai người đang xem tác phẩm của mình, lúc
nhìn thấy Vương Chiêu Mưu, vẻ mặt Vương Kỳ Yên cứng đờ,
chân gà trong tay đột nhiên rơi xuống.
quay sang nhìn thiếu niên đứng bên cạnh mình. "Tôi dẫn cậu ra
ngoài."
Quý Liên Hoắc lúng túng nhìn anh, lòng có ngàn vạn thắc mắc,
nhưng lời ra đến miệng lại thành một câu: "Có cần... dẫn theo
Đại Bảo không?"
"Không cần." Vương Chiêu Mưu đứng dậy, nhìn ngang tầm mắt
với thiếu niên trước mặt. "Chỉ có tôi và cậu."
Nhận thức rõ ràng vấn đề về tầm nhìn, Vương Chiêu Mưu liếc
xuống đôi dép dưới chân Quý Liên Hoắc, lòng thầm kinh ngạc.
Lần đầu gặp Quý Liên Hoắc, thiếu niên chỉ cao đến ngực anh;
Quý Đại Bảo nhập viện, khi đưa hai chú cháu ra viện, Quý Liên
Hoắc đã chạm đến vị trí ngang vai anh. Đưa Quý Liên Hoắc về
biệt thự mới được mấy tháng, cậu đã lớn nhanh như thổi, bây
giờ cả hai đều đi dép lê, thế mà Quý Liên Hoắc có thể ngang
tầm mắt với anh rồi!
Quả nhiên là... sóng sau xô sóng trước à?
Quý Liên Hoắc ngơ ngác đứng đó, hoàn toàn không nhận ra
Vương Chiêu Mưu đang đo chiều cao của mình, trong đầu chỉ
còn lại duy nhất câu nói "Chỉ có tôi và cậu" kia.
Chỉ có mình và anh Chiêu Mưu. Tai Quý Liên Hoắc lại không khỏi
đỏ bừng lên, nơi anh Chiêu Mưu vừa ủ ấm ban nãy nóng đến
sắp bốc cháy.
Nhìn dái tai cậu đỏ đến mức sắp chảy máu, Vương Chiêu Mưu
chợ nhớ đến cái lạnh vừa rồi ở ngoài nhà, nếu tai bị lạnh cóng sẽ
đỏ bừng, sưng tấy và ngứa ngáy. Giơ tay chạm nhẹ vào tai cậu,
Vương Chiêu Mưu nhìn thấy mặt Quý Liên Hoắc lập tức đỏ bừng
lên theo, đôi mắt nhìn thẳng về phía anh lấp loáng nước, long
lanh, vừa đen vừa ẩm ướt.
"Có phải bị cóng không?" Vương Chiêu Mưu nhẹ giọng nói.
"Không, không ạ." Quý Liên Hoắc lắc đầu lia lịa.
Mùa đông những năm trước, ngón tay ngón chân của cậu đều sẽ
sưng tấy như củ cải, những chỗ sưng đỏ đó nóng rát đau đớn,
đôi khi nổi mụn nước, khi giẫm xuống đất hoặc cầm bút trên tay
thì càng đau hơn.
Nhưng mùa đông năm nay thì không. Hơn một tháng trước khi
đi học, cũng là thời điểm lạnh nhất trong năm, cậu được ở trong
biệt thự, biệt thự có hệ thống sưởi tỏa ra nhiệt độ vừa phải, cậu
còn được mặc bộ quần áo mới của anh Chiêu Mưu mua, ngủ
trên giường lớn êm ái ấm áp, ngay cả nước từ vòi chảy ra cũng
ấm.
"Ngứa không?" Vương Chiêu Mưu nhìn cái tai đỏ rực của thiếu
niên, quả thật là không được bình thường cho lắm.
Mặt Quý Liên Hoắc đỏ dữ dội hơn trước, cậu càng không dám
nói ra sự thật. Chỗ anh Chiêu Mưu vừa chạm vào đã tê lại còn
ngứa.
"Chắc chị Trình có thuốc trị phỏng lạnh, nhớ đi lấy." Vương Chiêu
Mưu dặn dò, vỗ vai thiếu niên: "Tối nay ngủ sớm, ngày mai ăn
sáng xong thì đi với tôi."
Quý Liên Hoắc mặt đỏ bừng từ phòng làm việc đi ra, biết rõ
mình không bị gì cả, nhưng vẫn không nhịn được việc làm theo
lời người kia như một thứ bản năng, ngoan ngoãn đi tìm chị
Trình xin thuốc bôi.
"Cậu xem ta cậu thành ra cái gì rồi này." Chị Trình vội tìm thuốc
đưa cho thiếu niên: "Việc dọn tuyết không cần cậu lo lắng, cậu
Tề sẽ gọi người tới làm."
"Cảm ơn chị Trình." Quý Liên Hoắc cảm ơn, lấy thuốc rồi trở về
phòng. Nhìn mình trong gương với đôi tai đỏ hoe, cậu cúi đầu
mở lọ thuốc ra, nặn một ít lên đầu ngón tay rồi xoa bóp thành
vòng tròn trên vị trí mà người kia vừa chạm vào.
Một cảm xúc khác lạ dâng lên từ đáy lòng, Quý Liên Hoắc không
khỏi nhớ đến nhiệt độ trong lòng bàn tay người kia, dường như
đủ để xua tan mọi lạnh lẽo xung quanh cậu. Một luồng hơi ấm tê
dại tụ lại ở vùng bụng dưới, hai chữ trong lòng bắt đầu sôi sục,
cuối cùng xuyên thủng mọi thứ, thoát ra giữa môi và lưỡi.
"Chiêu Chiêu."
Tâm lý của Quý Đại Bảo có hơi khó tả. Chú út vừa đi ngang qua
nó, xin thuốc của chị Trình, lấy thuốc xong cũng không thèm
nhìn lại nó một cái, đi thẳng lên lầu. Lẽ nào chỉ vì một trăm tệ
mà nó thực sự chọc giận chú út à? Quý Đại Bảo vừa thấy tủi
thân lại vừa bất lực.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Quý Đại Bảo bĩu môi, dốc hết lòng can
đảm như leo núi Everest, bắt đầu bò lên cầu thang, từng bậc
từng bậc một. Nó không dám nhìn lại, sợ quay đầu lại thấy quá
cao sẽ ngất xỉu.
Sau một hồi vất vả, Quý Đại Bảo nằm bẹp xuống trước cửa, đôi
tay nhỏ bé đập cửa, nhưng bên trong không hề có động tĩnh gì.
Nó vẻ mặt ủ rũ, ngồi bịch xuống trước cửa, ánh mắt đượm buồn,
làm sao cũng không thể giấu được.
Ngay cả khi về nhà họ Lãnh, ông nội rất yêu quý nó, nhưng cuối
cùng người nắm giữ cả nhà họ Lãnh trong tay vẫn là chú út. Ở
kiếp trước, nhiều người nói rằng nếu không chú út thì nó chẳng
là cái thá gì cả, lúc đó nó còn khịt mũi coi thường, nhưng bây giờ
nghĩ lại, nói như vậy có vẻ đúng.
Quý Đại Bảo đau buồn đập cửa, cúi đầu phục tùng. "Pa pa, on
sai gồi."
Cửa vẫn chưa mở, Quý Đại Bảo áp tai vào cửa, mơ hồ nghe thấy
tiếng nước chảy bên trong. Lẽ nào đang tắm? Nó nằm bò ra dưới
đất, thử tìm cách nhìn vào bên trong từ dưới khe cửa, nhìn hồi
lâu cũng chỉ thấy đồ đạc trong phòng.
Quý Đại Bảo liếc nhìn chiếc đồng hồ treo ở phòng khách tầng
một, đợi hơn một tiếng đồng hồ mới nghe thấy tiếng nước bên
trong ngừng hẳn. Làm gì thế chú út! Tắm thôi mà hơn tiếng
đồng hồ, kỳ cọ da gần như bong hết mất thôi!
Nhìn thấy dép lê đi qua dưới khe cửa, Quý Đại Bảo liền vỗ vào
cánh cửa, vẻ mặt tủi thân không tả nổi. "Pa pa, on sai gồi!"
Chiếc dép trong cửa khựng lại một lúc, nhưng vẫn không có ý lại
gần mở cửa, Quý Đại Bảo chợt cảm thấy vô cùng buồn bã. Chú
út giận thật rồi. Làm sao đây.
Vương Chiêu Mưu vừa từ phòng làm việc đi ra đã thấy Quý Đại
Bảo đang nằm bò trước cửa phòng ngủ. Anh đi đến phía sau nó,
phải hiện thằng nhóc đang nhìn qua khe cửa để xem tình hình
bên trong.
Vương Chiêu Mưu vỗ lưng Quý Đại Bảo một cái, thằng ranh con
giật mình bò sang một bên như điên, suýt chút nữa thì đập đầu
vào cửa, trở thành một minh chứng sống động cho việc có tật
giật mình.
Quý Đại Bảo sợ hãi không thôi, nhìn kỹ mới nhận ra đó là Vương
Chiêu Mưu. Giây tiếp theo, Quý Đại Bảo đảo mắt, nhẹ nhàng ôm
lấy bắp chân Vương Chiêu Mưu, ngẩng đầu ra vẻ đáng thương.
Anh ơi cú mạn.
Nhìn Quý Đại Bảo nắm chặt tờ một trăm tệ trong bàn tay nhỏ
bé, lại nhớ đến tuần này Quý Liên Hoắc vừa về vẫn chưa kịp bế
nó lần nào, Vương Chiêu Mưu liền hiểu ngay ra ý đồ của nó.
Mối quan hệ giữa hai chú cháu rất tốt, chắc chắn không thể vì
một trăm tệ mà thành chiến tranh lạnh, nhiều khả năng là phòng
cách âm quá tốt, Quý Đại Bảo còn nhỏ không có sức, có gõ cửa
thì trong phòng cũng không nghe rõ. Lần trước cũng thế.
Vương Chiêu Mưu một tay bế Quý Đại Bảo lên, đi gõ cửa.
Đôi dép trong phòng dừng lại một lát, cửa mở ra ngay lập tức,
Quý Liên Hoắc thấy Vương Chiêu Mưu cùng đứa bé trong tay.
"Pa pa..." Quý Đại Bảo nước mắt rưng rưng, lấy tờ tiền một trăm
tệ từ trong túi ra, giơ bàn tay nhỏ bé về phía Quý Liên Hoắc với
mái tóc ướt.
Quý Liên Hoắc im lặng một lúc, đón lấy thằng cháu bất hiếu từ
tay Vương Chiêu Mưu.
"Hu hu hu." Quý Đại Bảo gục lên vai chú út mà khóc, chỉ cần
nghĩ đến việc Quý Liên Hoắc không thích mình nữa là buồn bã
rơi nước mắt tí tách.
Vương Chiêu Mưu thấy Quý Liên Hoắc vỗ lưng Quý Đại Bảo thì
quay người về phòng làm việc, lấy ra một cái phong bì rỗng rồi
bước vào phòng hai chú cháu.
"Chú út sẽ không lấy tiền của con đâu." Vương Chiêu Mưu ngồi
vào bàn, viết tên Quý Đại Bảo lên phong bì.
Thấy vậy, Quý Liên Hoắc liền lấy tờ một trăm tệ từ tay Quý Đại
Bảo đưa cho Vương Chiêu Mưu, nhìn anh bỏ một trăm vào
phong bì.
Vương Chiêu Mưu đứng dậy đưa phong bì cho Quý Đại Bảo, véo
thật mạnh vào đôi má đỏ bừng của thằng nhóc trước mặt Quý
Liên Hoắc, nhẹ nhàng nói.
"Bây giờ con còn quá nhỏ, dù có cầm tiền đi mua sắm, nhân viên
trong cửa hàng cũng không dám bán cho đâu. Con có thể gửi
tiền vào tay người giám hộ, chú đảm bảo cho chú út, thế nào?"
Quý Đại Bảo nhìn phong bì trong tay, xoa xoa khuôn mặt đau
nhức, bấy giờ mới cam tâm đưa phong bì cho Quý Liên Hoắc:
"Pa pa, tiền tiền ~"
Quý Liên Hoắc cầm lấy phong bì, không nhịn được ngước lên
nhìn người anh.
Vương Chiêu Mưu mỉm cười với thiếu niên, nâng tay xoa mái đầu
còn ướt của cậu.
Sáng sớm hôm sau, Vương Chiêu Mưu đang ngồi trước bàn ăn
thì thấy thiếu niên thận trọng đi xuống lầu.
Quý Liên Hoắc mặc áo len xanh lam đậm, phối với quần jean
sáng màu, đi giày thể thao trắng sạch sẽ, bước xuống rất nhanh,
thể hiện ra chút sức sống đúng với lứa tuổi của mình. Màu da
của cậu trắng hơn so với lúc mới đến, các đường nét trên khuôn
mặt cũng trở nên góc cạnh hơn, hệt như một chú bướm sắp
thoát ra khỏi kén.
"Anh Chiêu Mưu, xin lỗi." Thiếu niên đứng bên bàn ăn với ánh
mắt áy náy: "Em trễ giờ."
"Không trễ." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn cách ăn mặc của Quý
Liên Hoắc, có thể thấy hôm nay cậu đã bỏ công sức khá nhiều.
Chị Trình chưa làm xong bữa sáng, Vương Chiêu Mưu lấy ra hai
tấm vé đặt trước mặt thiếu niên.
Quý Liên Hoắc cầm bằng cả hai tay, đọc được dòng chữ lớn trên
đó.
"Triển lãm thiết kế trang sức?"
"Ừ." Vương Chiêu Mưu đáp lại, nhìn chị Trình nhanh chóng dọn
bữa sáng lên bàn. "Cách đây không lâu có một cuộc thi thiết kế
trang sức, thứ được trưng bày lần này là thiết kế chiến thắng
trong cuộc thi."
Quý Liên Hoắc nhìn món đồ trang sức in màu sặc sỡ trên tấm vé,
vàng ròng khảm xung quanh phỉ thúy xanh biếc, cậu nhìn hồi
lâu, chỉ có thể kết luật là "đắt". Cậu chẳng biết gì về đồ trang
sức cả.
Quý Liên Hoắc ăn xong bữa sáng trong tâm trạng thấp thỏm, lên
xe cùng Vương Chiêu Mưu rồi lại càng bồn chồn không yên.
Hai người đi khá sớm, khi đến triển lãm, không có nhiều người
trong hội trường.
Quý Liên Hoắc theo sát phía sau Vương Chiêu Mưu, nhận ra hội
trường này rộng chưa từng thấy, to hơn cả sân bóng rổ của
trường mình, trang trí rất sang trọng, bản nhạc đang phát cũng
rất nhẹ nhàng.
Hội trường có đồ uống đồ ăn miễn phí, nhưng sẽ không có ai ăn.
Quý Liên Hoắc nhìn những người tham dự triển lãm, có vẻ đều là
người giàu có, đàn ông mặc Âu phục, vài người còn mặc áo
khoác lông chồn, nữ giới thì ăn mặc sang trọng, đeo những món
trang sức bắt mắt.
Quý Liên Hoắc lại vô thức thấy bất an, càng theo sát người trước
mặt hơn nữa.
Vương Chiêu Mưu dẫn Quý Liên Hoắc đi một vòng rồi dừng lại
trước một sợi dây chuyền kim cương đang được trưng bày, trong
mắt hiện lên vẻ hoài niệm.
"Anh Chiêu Mưu?" Quý Liên Hoắc rất nhạy cảm với những thay
đổi cảm xúc của người bên cạnh, ánh mắt cũng vô thức dán vào
chiếc vòng cổ kim cương trước mặt.
Sợi dây chuyền kim cương, này được làm từ hàng trăm viên kim
cương, phóng khoáng và quý phái, điều bắt mắt hơn nữa là thiết
kế độc đáo của nó. Rãnh khảm kim cương ở bên trái của dây
chuyền là màu vàng kim, những viên kim cương hình thoi sáng
chói như mặt trời; rãnh bên phải của sợi dây chuyền màu bạc,
những viên kim cương mài hình lá liễu uốn cong thành vòng
cung tuyệt đẹp, tựa như vầng trăng khuyết dịu dàng vào cuối
tháng. Giữa sợi dây chuyền là một bông hoa hồng phức tạp và
lộng lẫy, những cánh hoa xếp thành tầng, mỗi cánh phản chiếu
nhiều màu sắc rực rỡ khác nhau, dưới bông hồng còn có một
chùm tua rua, đẹp đến nghẹt thở.
"Người thiết kế chiếc vòng cổ là người quen của tôi." Vương
Chiêu Mưu khẽ cười.
"...Người quen?" Quý Liên Hoắc vô thức nắm chặt chiếc áo len
của mình.
"Nói một cách đơn giản là không tranh giành được tài sản của
gia đình, chỉ mới bắt đầu học thiết kế trang sức cách đây tám
tháng, đây là tác phẩm đầu tiên đoạt giải thưởng."
Vương Chiêu Mưu nhìn sang một bên. Vương Kỳ Yên mặc váy đỏ
đang đứng bên bàn tiệc buffet, gặm món chân gà mà cô yêu
thích nhất.
Quý Liên Hoắc nhìn theo ánh mắt của Vương Chiêu Mưu. Cô hiển
nhiên đã chú ý đến hai người đang xem tác phẩm của mình, lúc
nhìn thấy Vương Chiêu Mưu, vẻ mặt Vương Kỳ Yên cứng đờ,
chân gà trong tay đột nhiên rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro