Chương 43
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Quý Liên Hoắc nhìn người phụ nữ mặc váy đỏ cúi đầu nhìn chân
gà mình đánh rơi, sau khi nhìn quanh thấy không có ai để ý, cô
định cúi xuống nhặt lên, nào ngờ người phụ trách dọn dẹp lao
tới với tốc độ nhanh hơn, không chỉ kẹp chân gà vào thùng rác
mà còn lau sạch nơi chân gà rơi xuống.
Người phụ nữ mặc váy đỏ cô đơn nhìn mặt đất, trông như vừa
mất mát cái gì.
Cô ta là ai? Tại sao anh Chiêu Mưu lại chú ý đến cô ta?
Quý Liên Hoắc thấy lòng chua xót, quay lại thì thấy Vương Chiêu
Mưu đang vẫy tay gọi nhân viên.
Nhân viên lập tức sải bước tới với nụ cười trên môi. "Chào anh
Vương, xin hỏi tôi giúp gì được?"
Các nhân viên ở đây đã được đào tạo chuyên nghiệp, có vài vị
khách mà họ được yêu cầu phải ghi nhớ diện mạo, một trong số
đó chính là tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị đây. Trẻ tuổi lại
giàu có, ngoại hình nổi bật khó có thể quên.
"Tôi muốn biết về ý tưởng thiết kế của sợi dây chuyền kim
cương này." Khí chất của anh thanh lịch bình thản, cằm hơi hếch
lên ra hiệu về phía dây chuyền.
"Sợi Hoa hồng vinh quang này là tác phẩm đoạt giải lần này, nhà
thiết kế đang có mặt tại triển lãm, ban tổ chức sẽ để cô ấy trực
tiếp mô tả ý tưởng thiết kế cho anh, xin chờ trong giây lát."
Nhân viên lễ phép cúi chào rồi nhanh chóng đi tìm người phụ
trách. Một lúc sau, Vương Kỳ Yên đã được tìm thấy, vô cùng
miễn cưỡng bước về bên này.
Khi Quý Liên Hoắc nhìn thấy cô gái xinh đẹp với đôi môi đỏ
mọng trước mặt, cậu lặng lẽ tiến lại gần Vương Chiêu Mưu, ánh
mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đối
diện.
"Cảm hứng thiết kế Hoa hồng vinh quang là khi tôi nhìn thấy
một bông hồng nở vào ban đêm trong vườn. Tôi rất ấn tượng
bởi sự chuyên nghiệp của nó nên đã vẽ nó lại, làm thành một
dây chuyền." Người phụ nữ trả lời rất qua loa: "Về ý tưởng thiết
kế, nó tham khảo các yếu tố cổ điển của Pháp, cùng với chủ
nghĩa xa hoa của Hoàng thất."
Nghe giọng điệu nói cho có của người phụ nữ, thiếu niên cau
mày, ánh mắt nhìn cô càng ngày càng khó chịu.
"Bộ trang sức này, từ lúc thiết kế đến khi trưng bày, mất thời
gian bao lâu?" Vẻ mặt Vương Chiêu Mưu vẫn bình thường, anh
cũng không hề tỏ ra bất mãn trước giọng điệu của Vương Kỳ
Yên.
"Một tháng." Vương Kỳ Yên vô thức cảm thấy Vương Chiêu Mưu
lại đang âm mưu gì đó, nhưng không tìm ra dấu vết.
"Chắc cậu sẽ không đi mách ba chứ hả, nói chị không làm việc
đàng hoàng." Vương Kỳ Yên nghi ngờ nhìn Vương Chiêu Mưu:
"Cậu còn muốn gây rắc rối ở cuộc đấu giá sau đó, khiến tác
phẩm của chị không bán được?"
Quý Liên Hoắc vểnh tai lên, nghe rất rõ tiếng "ba" này. Nhớ ra
anh Chiêu Mưu đã từng nói, gia đình họ có ba người con, anh
Chiêu Mưu còn có một người chị gái, Quý Liên Hoắc chợt phản
ứng lại, lùi ra sau một bước về đúng vị trí ban đầu, cúi đầu giữ
im lặng.
"Em không phải Vương Chiêu Vân, cũng đã qua cái tuổi đi mách
ba rồi." Vương Chiêu Mưu cười tao nhã: "Em chỉ có hứng thú với
thiết kế của chị thôi."
Khi nghe có người quan tâm đến thiết kế của mình, Vương Kỳ
Yên suy nghĩ một lúc, lấy trong túi ra một tập giới thiệu sản
phẩm, rồi khoe tác phẩm của mình như khoe một đứa con trai.
"Đây đều là đồ trang sức do chị thiết kế, thưởng cho cậu xem
đấy!"
Vương Chiêu Mưu nhận lấy tập giới thiệu sản phẩm, nhìn Vương
Kỳ Yên như một con thiên nga kiêu hãnh, ngẩng cổ tiếp tục bước
đến khu đồ ăn tự phục vụ, cúi đầu cúi đầu nhìn hồi lâu, lấy ra
một cái chân gà mới một cách chính xác.
Vương Chiêu Mưu bật cười, lật tập giấy trong tay ra cho thiếu
niên phía sau xem.
Đồ trang sức trên tập giới thiệu sản phẩm được sắp xếp theo
trình tự thời gian. Món trang sức đầu tiên được Vương Kỳ Yên
thiết kế là một đôi bông tai ngọc trai, trông quá tầm thường,
nhưng cũng được nhiều người ưa chuộng.
Nhưng càng về sau, sẽ phát hiện ra phong cách riêng của nhà
thiết kế bắt đầu bộc lộ, tác phẩm như từng chút một được
truyền vào linh hồn, cho đến trang cuối cùng, cũng chính là đóa
Hoa hồng vinh quang trước mặt. Nó hoàn toàn biểu đạt được ý
tưởng của nhà thiết kế, tác phẩm căng tràn, như có mang linh
khí, đẹp đẽ và rực rỡ, chói mắt vô cùng.
Vương Chiêu Mưu chỉ cho Quý Liên Hoắc đôi bông tai ngọc trai ở
trang đầu tiên. "Công việc của một nhà thiết kế cũng giống như
điểm số của cậu, mỗi giai đoạn đều có biểu hiện đúng như nó
nên có. Cậu không thể nhảy vọt lên, từ bông tai ngọc trai đến
Hoa hồng vinh quang chỉ sau một đêm được."
Quý Liên Hoắc cúi đầu nhìn tập giới thiệu sản phẩm trong tay
anh, ngoan ngoãn gật đầu.
"Cậu phải chấp nhận thành quả của mình ở mọi giai đoạn, giống
như bước lên những bậc thang thành công vậy." Vương Chiêu
Mưu đưa tập giới thiệu sản phẩm cho thiếu niên, vỗ nhẹ lên vai
cậu. Người lớn có nghĩa vụ chỉ dẫn cho thế hệ trẻ, như bây giờ
vậy.
Quý Liên Hoắc siết chặt tập giới thiệu sản phẩm, ánh mắt lại
hướng về phía bàn tiệc buffet.
Người phụ nữ bắt đầu chiến đấu cái chân gà thứ hai. Cách đó
không xa có vài vị khách đang chỉ trỏ vào cô, còn ghé lại gần thì
thầm với nhau, trên môi đều nở nụ cười mỉa mai.
Vương Chiêu Mưu cũng nhìn thấy cảnh tượng ở phía đối diện.
Theo lời Vương Kỳ Yên vừa rồi nói, sợi dây chuyền kim cương
này sẽ được bán đấu giá. Nhưng ở kiếp trước, trước khi Vương
Kỳ Yên qua đời, cô đã trao lại dây chuyền kim cương cho anh,
vậy có nghĩa là tại phiên đấu giá hôm nay, tác phẩm của Vương
Kỳ Yên sẽ không được bán ra.
Vương Chiêu Mưu đưa mắt nhìn sợi dây chuyền kim cương rực
rỡ bắt mắt, bản thân tác phẩm không có lỗi gì, lý do không bán
được có thể liên quan đến nhà họ Vương. Vương Kỳ Yên thua
trong cuộc tranh giành tập đoàn Vương Thị, đồng thời bên ngoài
còn lan truyền tin đồn nội bộ con cháu nhà họ Vương đang xảy
ra xung đột. Họ không mua tác phẩm của Vương Kỳ Yên, hoặc là
vì sợ bị anh truy cứu trách nhiệm, hoặc là họ cố tình muốn thấy
chuỗi Hoa hồng vinh quang này trở thành nỗi nhục nhã của
Vương Kỳ Yên.
Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn sợi dây chuyền kim cương một
lúc, sau đó đưa Quý Liên Hoắc lên khu vực nghỉ ngơi chỉnh trang
lại, rồi đi đến cuộc đấu giá ở tầng hai của phòng triển lãm.
Ban tổ chức chào đón Vương Chiêu Mưu nồng nhiệt, đưa cho
anh danh sách đấu giá cũng như con số gọi giá đẹp nhất là
"888", vốn muốn đưa tới cho Vương Chiêu Mưu một nhân viên
gọi giá xinh đẹp, nhưng anh lịch sự từ chối, giao thẻ ra giá cho
Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc ngơ ngác nhìn tấm thẻ trên tay, rồi vừa hoang
mang vừa lúng túng nhìn lên Vương Chiêu Mưu.
"Đây là thẻ ra giá." Vương Chiêu Mưu ngồi ở vị trí đẹp nhất do
ban tổ chức sắp xếp, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, bảo thiếu niên
ngồi xuống.
"Trong cuộc đấu giá, một khi tôi ra giá, cậu giơ thẻ lên." Vương
Chiêu Mưu nhìn về phía nhà đấu giá, ngồi trên ghế sô pha VIP,
đôi chân dài vắt chéo. "Nếu tôi không đi theo bước giá có sẵn,
mà trực tiếp ra giá cao, cậu chỉ cần giơ thẻ lên, sau đó hô lớn giá
tôi vừa nói, hiểu không?"
"Em hiểu." Quý Liên Hoắc nắm chặt thẻ ra giá trong tay, tim đập
rất nhanh, ánh mắt kiên định.
Cuộc đấu giá bắt đầu sau mười phút, những người đấu giá đã
lần lượt bước vào, sau những lời đầy nhiệt huyết của người chủ
trì, cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.
Đấu giá viên lần lượt lên sân khấu: "Các sản phẩm trong cuộc
đấu giá lần này đều là những tác phẩm đạt giải thưởng của cuộc
thi thiết kế trang sức mới nổi kỳ này và các kỳ trước, tổng cộng
có 32 món, đã được công bố trong sổ tay đấu giá trên tay quý
vị, xin hãy đọc kỹ."
Quý Liên Hoắc hồi hộp nghe đấu giá viên đọc "Nội quy đấu giá"
và những điều cần chú ý. Khi sản phẩm đầu tiên được đưa lên,
Quý Liên Hoắc hít một hơi thật sâu, chăm chú nhìn Vương Chiêu
Mưu.
"Đừng nhìn tôi." Vương Chiêu Mưu bị nhìn mà bất đắc dĩ: "Nhìn
sản phẩm, nghe tiếng tôi nói."
Quý Liên Hoắc tai đỏ bừng, dời mắt đi, nhìn vào các sản phẩm
trưng bày trên sân khấu.
"Vật phẩm đấu giá đầu tiên là cặp khuyên tai phỉ thúy, được
thiết kế bởi nhà thiết kế mới nổi năm nay Vũ Nhan, Trái tim băng
giá. Khuyên tai được làm phỉ thúy tự nhiên loại A, có màu xanh
mướt, trong veo như nước..." Giọng của đấu giá viên vang lên
qua micro, sau phần giới thiệu ngắn gọn, anh ta nói ra giá khởi
điểm. "Khuyên tai phỉ thúy Trái tim băng giá phỉ thúy, giá khởi
điểm là 18 ngàn nhân dân tệ, bước giá 1 ngàn tệ, người trả giá
cao hơn sẽ thắng!"
Quý Liên Hoắc lo lắng nhìn về phía sau thì thấy có người đã giơ
thẻ ra giá lên.
"Số 124, 19 ngàn!" Đấu giá viên nói rất nhanh, luôn dán mắt vào
các thẻ ra giá trong hội trường. Các thẻ ra giá lần lượt được giơ
lên, đấu giá viên phản hồi nhanh chóng: "Hai mươi ngàn, hai
mươi mốt ngàn, hai mươi hai ngàn, số 137, hai mươi ba ngàn
tệ!"
Cuộc đấu giá diễn ra rất chóng vánh, Quý Liên Hoắc trơ mắt nhìn
đôi khuyên tai trị giá 18 ngàn tệ được bán ra với giá 59 ngàn tệ,
giá tăng hơn gấp ba lần!
"59 ngàn lần thứ nhất, 59 ngàn lần thứ hai, còn ai ra giá không,
số 136, 59 ngàn lần cuối!" Chiếc búa giáng xuống, khuôn mặt
của đấu giá viên nở nụ cười: "Xin chúc mừng số 136 đã giành
được khuyên tai phỉ thúy Trái tim băng giá!"
"Tiếp theo đây là vật phẩm đấu giá thứ hai..."
Quý Liên Hoắc vô thức liếc nhìn vị trí số 136, nhưng không hề
nghĩ rằng ánh mắt đối phương cũng đang nhìn sang, có vẻ như
mua vật phẩm đấu giá đầu tiên chỉ để cho người hắn nhắm tới
nhìn thấy mình.
Tô Vân Ôn lắc lắc chiếc thẻ ra giá số 136 trên tay, cười khiêu
khích với Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc sầm mặt, thấy người đàn ông trung niên ngồi
cạnh Tô Vân Ôn cũng đang nhìn mình, trong mắt ông ta hiện lên
vẻ khinh thường. Người đàn ông trung niên có ngoại hình giống
Tô Vân Ôn đến ba phần, có lẽ chính là cha của hắn, Quý Liên
Hoắc mím chặt đôi môi mỏng, quay đầu không nói một lời.
"Tiếp theo là vật phẩm đấu giá số 16, vòng bản Phúc lộc thọ phỉ
thúy nạm vàng do nhà thiết kế mới nổi Diêm Lợi thiết kế, giá
khởi điểm là 88 ngàn nhân dân tệ, bước giá 2 ngàn tệ!"
"Số 117, 90 ngàn!"
"92 ngàn, 94 ngàn...136 ngàn!"
Khi chiếc vòng bản Phúc lộc thọ dừng lại ở 136 ngàn, Quý Liên
Hoắc cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh từ bên cạnh mình.
"Lên."
Quý Liên Hoắc theo phản xạ giơ tay lên, duỗi tay thật thẳng.
"Số 888, 138 ngàn!" Đấu giá viên ngay lập tức chú ý tới tình hình
ở bên này.
Nghe con số này, nhiều người thi nhau nhìn sang, sau khi nhìn
thấy người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh thiếu niên, hội trường đấu
giá lập tức bắt đầu xôn xao với quy mô lớn.
"Xin quý vị yên lặng!" Đấu giá viên ngay lập tức kiểm soát tình
hình, chờ hội trường lắng xuống, đấu giá viên giơ búa: "138
ngàn lần thứ nhất, 138 ngàn lần thứ hai, còn ai ra giá không?"
Quý Liên Hoắc nhìn chằm chằm vào chiếc búa, thấy nó đã sắp
gõ xuống rồi, đấu giá viên lại nhanh chóng giơ tay lên.
"Số 136, 140 ngàn!"
Quý Liên Hoắc biến sắc ngay, quay đầu nhìn Tô Vân Ôn đang
cầm thẻ phía sau.
Tô Vân Ôn mỉm cười nhìn về phía Quý Liên Hoắc, nhưng ánh
mắt rơi vào Vương Chiêu Mưu nhiều hơn, ý đồ vô cùng rõ ràng.
Quay lại đây nhìn tôi này.
Ánh mắt Quý Liên Hoắc hung tợn. Người vẫn ngồi vững vàng
như núi bên cạnh cậu lại bình tĩnh lên tiếng.
"200 ngàn."
"200 ngàn!" Quý Liên Hoắc hét giá to hơn, giơ cao thẻ ra giá
trong tay lên.
"Số 888 ra giá 200 ngàn!" Đấu giá viên cao giọng, vẻ mặt hào
hứng: "200 ngàn lần thứ nhất, 200 ngàn lần thứ hai!"
Tô Vân Ôn cau mày muốn giơ tay lên, nhưng cánh tay lại bị ông
Tô bên cạnh kéo lại.
"200 ngàn lần thứ ba!" Đấu giá viên cười tươi rói: "Xin chúc
mừng số 888 giành được vòng bản Phúc lộc thọ phỉ thúy nạm
vàng!"
Quý Liên Hoắc thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn lại Tô Vân Ôn
bằng ánh mắt hung ác. Hắn làm cho anh Chiêu Mưu phải tốn
thêm tiền!
Tô Vân Ôn cười lạnh lùng với thiếu niên, rồi nhìn người bên tên
nhóc nghèo vẫn không thèm quay lại nhìn mình.
"Tiếp theo là vật phẩm đấu giá cuối cùng, cũng là tác phẩm đã
đoạt giải thiết kế trang sức lần này, Vương Kỳ Yên do nhà thiết
kế mới nổi thiết kế, dây chuyền kim cương Hoa hồng vinh
quang!"
Khi tác phẩm được đẩy lên sân khấu, đấu giá viên bắt đầu dùng
những lời lẽ hoa mỹ để khen ngợi nó trước, cuối cùng nói ra giá
khởi điểm.
"Dây chuyền kim cương Hoa hồng vinh quang, giá khởi điểm 3
triệu, bước giá không thấp hơn 100 ngàn tệ!"
Âm thanh vừa dứt, những lời trần thuật đầy khí thế của đấu giá
viên dường như không có tác dụng, cả hội trường im lặng, Quý
Liên Hoắc quay đầu lại cũng không thấy ai giơ thẻ.
Đấu giá viên nhìn khung cảnh trước mắt, rõ ràng là hơi bất ngờ,
bắt đầu giới thiệu lại sản phẩm.
Việc này dường như có một chút tác dụng nào đó, Quý Liên
Hoắc nhìn thấy phía sau có người giơ thẻ, nhưng lại nói đùa
"Một tệ".
"Quý vị tham gia đấu giá, xin đừng đùa." Đấu giá viên lau mồ
hôi trên trán, nhìn về phía hội trường.
Vương Chiêu Mưu đan tay lại với nhau, nhìn thấy gấu váy của bộ
váy đỏ thấp thoáng sau bàn đấu giá.
Đối với một nhà thiết kế, thực tế tàn khốc nhất chính là đây.
"Lên." Vương Chiêu Mưu khẽ nói.
Thiếu niên ở bên lập tức nâng cao thẻ ra giá.
gà mình đánh rơi, sau khi nhìn quanh thấy không có ai để ý, cô
định cúi xuống nhặt lên, nào ngờ người phụ trách dọn dẹp lao
tới với tốc độ nhanh hơn, không chỉ kẹp chân gà vào thùng rác
mà còn lau sạch nơi chân gà rơi xuống.
Người phụ nữ mặc váy đỏ cô đơn nhìn mặt đất, trông như vừa
mất mát cái gì.
Cô ta là ai? Tại sao anh Chiêu Mưu lại chú ý đến cô ta?
Quý Liên Hoắc thấy lòng chua xót, quay lại thì thấy Vương Chiêu
Mưu đang vẫy tay gọi nhân viên.
Nhân viên lập tức sải bước tới với nụ cười trên môi. "Chào anh
Vương, xin hỏi tôi giúp gì được?"
Các nhân viên ở đây đã được đào tạo chuyên nghiệp, có vài vị
khách mà họ được yêu cầu phải ghi nhớ diện mạo, một trong số
đó chính là tổng giám đốc tập đoàn Vương Thị đây. Trẻ tuổi lại
giàu có, ngoại hình nổi bật khó có thể quên.
"Tôi muốn biết về ý tưởng thiết kế của sợi dây chuyền kim
cương này." Khí chất của anh thanh lịch bình thản, cằm hơi hếch
lên ra hiệu về phía dây chuyền.
"Sợi Hoa hồng vinh quang này là tác phẩm đoạt giải lần này, nhà
thiết kế đang có mặt tại triển lãm, ban tổ chức sẽ để cô ấy trực
tiếp mô tả ý tưởng thiết kế cho anh, xin chờ trong giây lát."
Nhân viên lễ phép cúi chào rồi nhanh chóng đi tìm người phụ
trách. Một lúc sau, Vương Kỳ Yên đã được tìm thấy, vô cùng
miễn cưỡng bước về bên này.
Khi Quý Liên Hoắc nhìn thấy cô gái xinh đẹp với đôi môi đỏ
mọng trước mặt, cậu lặng lẽ tiến lại gần Vương Chiêu Mưu, ánh
mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đối
diện.
"Cảm hứng thiết kế Hoa hồng vinh quang là khi tôi nhìn thấy
một bông hồng nở vào ban đêm trong vườn. Tôi rất ấn tượng
bởi sự chuyên nghiệp của nó nên đã vẽ nó lại, làm thành một
dây chuyền." Người phụ nữ trả lời rất qua loa: "Về ý tưởng thiết
kế, nó tham khảo các yếu tố cổ điển của Pháp, cùng với chủ
nghĩa xa hoa của Hoàng thất."
Nghe giọng điệu nói cho có của người phụ nữ, thiếu niên cau
mày, ánh mắt nhìn cô càng ngày càng khó chịu.
"Bộ trang sức này, từ lúc thiết kế đến khi trưng bày, mất thời
gian bao lâu?" Vẻ mặt Vương Chiêu Mưu vẫn bình thường, anh
cũng không hề tỏ ra bất mãn trước giọng điệu của Vương Kỳ
Yên.
"Một tháng." Vương Kỳ Yên vô thức cảm thấy Vương Chiêu Mưu
lại đang âm mưu gì đó, nhưng không tìm ra dấu vết.
"Chắc cậu sẽ không đi mách ba chứ hả, nói chị không làm việc
đàng hoàng." Vương Kỳ Yên nghi ngờ nhìn Vương Chiêu Mưu:
"Cậu còn muốn gây rắc rối ở cuộc đấu giá sau đó, khiến tác
phẩm của chị không bán được?"
Quý Liên Hoắc vểnh tai lên, nghe rất rõ tiếng "ba" này. Nhớ ra
anh Chiêu Mưu đã từng nói, gia đình họ có ba người con, anh
Chiêu Mưu còn có một người chị gái, Quý Liên Hoắc chợt phản
ứng lại, lùi ra sau một bước về đúng vị trí ban đầu, cúi đầu giữ
im lặng.
"Em không phải Vương Chiêu Vân, cũng đã qua cái tuổi đi mách
ba rồi." Vương Chiêu Mưu cười tao nhã: "Em chỉ có hứng thú với
thiết kế của chị thôi."
Khi nghe có người quan tâm đến thiết kế của mình, Vương Kỳ
Yên suy nghĩ một lúc, lấy trong túi ra một tập giới thiệu sản
phẩm, rồi khoe tác phẩm của mình như khoe một đứa con trai.
"Đây đều là đồ trang sức do chị thiết kế, thưởng cho cậu xem
đấy!"
Vương Chiêu Mưu nhận lấy tập giới thiệu sản phẩm, nhìn Vương
Kỳ Yên như một con thiên nga kiêu hãnh, ngẩng cổ tiếp tục bước
đến khu đồ ăn tự phục vụ, cúi đầu cúi đầu nhìn hồi lâu, lấy ra
một cái chân gà mới một cách chính xác.
Vương Chiêu Mưu bật cười, lật tập giấy trong tay ra cho thiếu
niên phía sau xem.
Đồ trang sức trên tập giới thiệu sản phẩm được sắp xếp theo
trình tự thời gian. Món trang sức đầu tiên được Vương Kỳ Yên
thiết kế là một đôi bông tai ngọc trai, trông quá tầm thường,
nhưng cũng được nhiều người ưa chuộng.
Nhưng càng về sau, sẽ phát hiện ra phong cách riêng của nhà
thiết kế bắt đầu bộc lộ, tác phẩm như từng chút một được
truyền vào linh hồn, cho đến trang cuối cùng, cũng chính là đóa
Hoa hồng vinh quang trước mặt. Nó hoàn toàn biểu đạt được ý
tưởng của nhà thiết kế, tác phẩm căng tràn, như có mang linh
khí, đẹp đẽ và rực rỡ, chói mắt vô cùng.
Vương Chiêu Mưu chỉ cho Quý Liên Hoắc đôi bông tai ngọc trai ở
trang đầu tiên. "Công việc của một nhà thiết kế cũng giống như
điểm số của cậu, mỗi giai đoạn đều có biểu hiện đúng như nó
nên có. Cậu không thể nhảy vọt lên, từ bông tai ngọc trai đến
Hoa hồng vinh quang chỉ sau một đêm được."
Quý Liên Hoắc cúi đầu nhìn tập giới thiệu sản phẩm trong tay
anh, ngoan ngoãn gật đầu.
"Cậu phải chấp nhận thành quả của mình ở mọi giai đoạn, giống
như bước lên những bậc thang thành công vậy." Vương Chiêu
Mưu đưa tập giới thiệu sản phẩm cho thiếu niên, vỗ nhẹ lên vai
cậu. Người lớn có nghĩa vụ chỉ dẫn cho thế hệ trẻ, như bây giờ
vậy.
Quý Liên Hoắc siết chặt tập giới thiệu sản phẩm, ánh mắt lại
hướng về phía bàn tiệc buffet.
Người phụ nữ bắt đầu chiến đấu cái chân gà thứ hai. Cách đó
không xa có vài vị khách đang chỉ trỏ vào cô, còn ghé lại gần thì
thầm với nhau, trên môi đều nở nụ cười mỉa mai.
Vương Chiêu Mưu cũng nhìn thấy cảnh tượng ở phía đối diện.
Theo lời Vương Kỳ Yên vừa rồi nói, sợi dây chuyền kim cương
này sẽ được bán đấu giá. Nhưng ở kiếp trước, trước khi Vương
Kỳ Yên qua đời, cô đã trao lại dây chuyền kim cương cho anh,
vậy có nghĩa là tại phiên đấu giá hôm nay, tác phẩm của Vương
Kỳ Yên sẽ không được bán ra.
Vương Chiêu Mưu đưa mắt nhìn sợi dây chuyền kim cương rực
rỡ bắt mắt, bản thân tác phẩm không có lỗi gì, lý do không bán
được có thể liên quan đến nhà họ Vương. Vương Kỳ Yên thua
trong cuộc tranh giành tập đoàn Vương Thị, đồng thời bên ngoài
còn lan truyền tin đồn nội bộ con cháu nhà họ Vương đang xảy
ra xung đột. Họ không mua tác phẩm của Vương Kỳ Yên, hoặc là
vì sợ bị anh truy cứu trách nhiệm, hoặc là họ cố tình muốn thấy
chuỗi Hoa hồng vinh quang này trở thành nỗi nhục nhã của
Vương Kỳ Yên.
Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn sợi dây chuyền kim cương một
lúc, sau đó đưa Quý Liên Hoắc lên khu vực nghỉ ngơi chỉnh trang
lại, rồi đi đến cuộc đấu giá ở tầng hai của phòng triển lãm.
Ban tổ chức chào đón Vương Chiêu Mưu nồng nhiệt, đưa cho
anh danh sách đấu giá cũng như con số gọi giá đẹp nhất là
"888", vốn muốn đưa tới cho Vương Chiêu Mưu một nhân viên
gọi giá xinh đẹp, nhưng anh lịch sự từ chối, giao thẻ ra giá cho
Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc ngơ ngác nhìn tấm thẻ trên tay, rồi vừa hoang
mang vừa lúng túng nhìn lên Vương Chiêu Mưu.
"Đây là thẻ ra giá." Vương Chiêu Mưu ngồi ở vị trí đẹp nhất do
ban tổ chức sắp xếp, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, bảo thiếu niên
ngồi xuống.
"Trong cuộc đấu giá, một khi tôi ra giá, cậu giơ thẻ lên." Vương
Chiêu Mưu nhìn về phía nhà đấu giá, ngồi trên ghế sô pha VIP,
đôi chân dài vắt chéo. "Nếu tôi không đi theo bước giá có sẵn,
mà trực tiếp ra giá cao, cậu chỉ cần giơ thẻ lên, sau đó hô lớn giá
tôi vừa nói, hiểu không?"
"Em hiểu." Quý Liên Hoắc nắm chặt thẻ ra giá trong tay, tim đập
rất nhanh, ánh mắt kiên định.
Cuộc đấu giá bắt đầu sau mười phút, những người đấu giá đã
lần lượt bước vào, sau những lời đầy nhiệt huyết của người chủ
trì, cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.
Đấu giá viên lần lượt lên sân khấu: "Các sản phẩm trong cuộc
đấu giá lần này đều là những tác phẩm đạt giải thưởng của cuộc
thi thiết kế trang sức mới nổi kỳ này và các kỳ trước, tổng cộng
có 32 món, đã được công bố trong sổ tay đấu giá trên tay quý
vị, xin hãy đọc kỹ."
Quý Liên Hoắc hồi hộp nghe đấu giá viên đọc "Nội quy đấu giá"
và những điều cần chú ý. Khi sản phẩm đầu tiên được đưa lên,
Quý Liên Hoắc hít một hơi thật sâu, chăm chú nhìn Vương Chiêu
Mưu.
"Đừng nhìn tôi." Vương Chiêu Mưu bị nhìn mà bất đắc dĩ: "Nhìn
sản phẩm, nghe tiếng tôi nói."
Quý Liên Hoắc tai đỏ bừng, dời mắt đi, nhìn vào các sản phẩm
trưng bày trên sân khấu.
"Vật phẩm đấu giá đầu tiên là cặp khuyên tai phỉ thúy, được
thiết kế bởi nhà thiết kế mới nổi năm nay Vũ Nhan, Trái tim băng
giá. Khuyên tai được làm phỉ thúy tự nhiên loại A, có màu xanh
mướt, trong veo như nước..." Giọng của đấu giá viên vang lên
qua micro, sau phần giới thiệu ngắn gọn, anh ta nói ra giá khởi
điểm. "Khuyên tai phỉ thúy Trái tim băng giá phỉ thúy, giá khởi
điểm là 18 ngàn nhân dân tệ, bước giá 1 ngàn tệ, người trả giá
cao hơn sẽ thắng!"
Quý Liên Hoắc lo lắng nhìn về phía sau thì thấy có người đã giơ
thẻ ra giá lên.
"Số 124, 19 ngàn!" Đấu giá viên nói rất nhanh, luôn dán mắt vào
các thẻ ra giá trong hội trường. Các thẻ ra giá lần lượt được giơ
lên, đấu giá viên phản hồi nhanh chóng: "Hai mươi ngàn, hai
mươi mốt ngàn, hai mươi hai ngàn, số 137, hai mươi ba ngàn
tệ!"
Cuộc đấu giá diễn ra rất chóng vánh, Quý Liên Hoắc trơ mắt nhìn
đôi khuyên tai trị giá 18 ngàn tệ được bán ra với giá 59 ngàn tệ,
giá tăng hơn gấp ba lần!
"59 ngàn lần thứ nhất, 59 ngàn lần thứ hai, còn ai ra giá không,
số 136, 59 ngàn lần cuối!" Chiếc búa giáng xuống, khuôn mặt
của đấu giá viên nở nụ cười: "Xin chúc mừng số 136 đã giành
được khuyên tai phỉ thúy Trái tim băng giá!"
"Tiếp theo đây là vật phẩm đấu giá thứ hai..."
Quý Liên Hoắc vô thức liếc nhìn vị trí số 136, nhưng không hề
nghĩ rằng ánh mắt đối phương cũng đang nhìn sang, có vẻ như
mua vật phẩm đấu giá đầu tiên chỉ để cho người hắn nhắm tới
nhìn thấy mình.
Tô Vân Ôn lắc lắc chiếc thẻ ra giá số 136 trên tay, cười khiêu
khích với Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc sầm mặt, thấy người đàn ông trung niên ngồi
cạnh Tô Vân Ôn cũng đang nhìn mình, trong mắt ông ta hiện lên
vẻ khinh thường. Người đàn ông trung niên có ngoại hình giống
Tô Vân Ôn đến ba phần, có lẽ chính là cha của hắn, Quý Liên
Hoắc mím chặt đôi môi mỏng, quay đầu không nói một lời.
"Tiếp theo là vật phẩm đấu giá số 16, vòng bản Phúc lộc thọ phỉ
thúy nạm vàng do nhà thiết kế mới nổi Diêm Lợi thiết kế, giá
khởi điểm là 88 ngàn nhân dân tệ, bước giá 2 ngàn tệ!"
"Số 117, 90 ngàn!"
"92 ngàn, 94 ngàn...136 ngàn!"
Khi chiếc vòng bản Phúc lộc thọ dừng lại ở 136 ngàn, Quý Liên
Hoắc cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh từ bên cạnh mình.
"Lên."
Quý Liên Hoắc theo phản xạ giơ tay lên, duỗi tay thật thẳng.
"Số 888, 138 ngàn!" Đấu giá viên ngay lập tức chú ý tới tình hình
ở bên này.
Nghe con số này, nhiều người thi nhau nhìn sang, sau khi nhìn
thấy người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh thiếu niên, hội trường đấu
giá lập tức bắt đầu xôn xao với quy mô lớn.
"Xin quý vị yên lặng!" Đấu giá viên ngay lập tức kiểm soát tình
hình, chờ hội trường lắng xuống, đấu giá viên giơ búa: "138
ngàn lần thứ nhất, 138 ngàn lần thứ hai, còn ai ra giá không?"
Quý Liên Hoắc nhìn chằm chằm vào chiếc búa, thấy nó đã sắp
gõ xuống rồi, đấu giá viên lại nhanh chóng giơ tay lên.
"Số 136, 140 ngàn!"
Quý Liên Hoắc biến sắc ngay, quay đầu nhìn Tô Vân Ôn đang
cầm thẻ phía sau.
Tô Vân Ôn mỉm cười nhìn về phía Quý Liên Hoắc, nhưng ánh
mắt rơi vào Vương Chiêu Mưu nhiều hơn, ý đồ vô cùng rõ ràng.
Quay lại đây nhìn tôi này.
Ánh mắt Quý Liên Hoắc hung tợn. Người vẫn ngồi vững vàng
như núi bên cạnh cậu lại bình tĩnh lên tiếng.
"200 ngàn."
"200 ngàn!" Quý Liên Hoắc hét giá to hơn, giơ cao thẻ ra giá
trong tay lên.
"Số 888 ra giá 200 ngàn!" Đấu giá viên cao giọng, vẻ mặt hào
hứng: "200 ngàn lần thứ nhất, 200 ngàn lần thứ hai!"
Tô Vân Ôn cau mày muốn giơ tay lên, nhưng cánh tay lại bị ông
Tô bên cạnh kéo lại.
"200 ngàn lần thứ ba!" Đấu giá viên cười tươi rói: "Xin chúc
mừng số 888 giành được vòng bản Phúc lộc thọ phỉ thúy nạm
vàng!"
Quý Liên Hoắc thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn lại Tô Vân Ôn
bằng ánh mắt hung ác. Hắn làm cho anh Chiêu Mưu phải tốn
thêm tiền!
Tô Vân Ôn cười lạnh lùng với thiếu niên, rồi nhìn người bên tên
nhóc nghèo vẫn không thèm quay lại nhìn mình.
"Tiếp theo là vật phẩm đấu giá cuối cùng, cũng là tác phẩm đã
đoạt giải thiết kế trang sức lần này, Vương Kỳ Yên do nhà thiết
kế mới nổi thiết kế, dây chuyền kim cương Hoa hồng vinh
quang!"
Khi tác phẩm được đẩy lên sân khấu, đấu giá viên bắt đầu dùng
những lời lẽ hoa mỹ để khen ngợi nó trước, cuối cùng nói ra giá
khởi điểm.
"Dây chuyền kim cương Hoa hồng vinh quang, giá khởi điểm 3
triệu, bước giá không thấp hơn 100 ngàn tệ!"
Âm thanh vừa dứt, những lời trần thuật đầy khí thế của đấu giá
viên dường như không có tác dụng, cả hội trường im lặng, Quý
Liên Hoắc quay đầu lại cũng không thấy ai giơ thẻ.
Đấu giá viên nhìn khung cảnh trước mắt, rõ ràng là hơi bất ngờ,
bắt đầu giới thiệu lại sản phẩm.
Việc này dường như có một chút tác dụng nào đó, Quý Liên
Hoắc nhìn thấy phía sau có người giơ thẻ, nhưng lại nói đùa
"Một tệ".
"Quý vị tham gia đấu giá, xin đừng đùa." Đấu giá viên lau mồ
hôi trên trán, nhìn về phía hội trường.
Vương Chiêu Mưu đan tay lại với nhau, nhìn thấy gấu váy của bộ
váy đỏ thấp thoáng sau bàn đấu giá.
Đối với một nhà thiết kế, thực tế tàn khốc nhất chính là đây.
"Lên." Vương Chiêu Mưu khẽ nói.
Thiếu niên ở bên lập tức nâng cao thẻ ra giá.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro