Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 52

Đào Lý Sanh Ca

2025-03-13 11:56:46

Khi kỳ thi tuyển sinh đại học đến gần, các công trường lần lượt
tạm dừng hoạt động theo yêu cầu, để các học sinh sắp thi có thể
yên tâm học tập. Công trường dưới tay Vương Chiêu Mưu thậm
chí còn ngừng hoạt động sớm hơn vài ngày so với thời gian quy
định, công nhân hỏi thì đội trưởng Lý chỉ đáp lại bằng một câu
"nhà sếp lớn có người đi thi, thi xong sẽ phát lì xì cho mọi
người".
Một tuần trước kỳ thi đại học, sau khi Quý Liên Hoắc đi học,
Vương Chiêu Mưu mở họp gia đình, dặn tất cả mọi người đừng
gây chuyện vào thời điểm này, đặc biệt là Quý Đại Bảo.
Quý Đại Bảo đang ôm con khủng long nhồi bông màu xanh lá
cây, được gọi tên thì giương mắt bối rối. Anh lớn nhìn cho rõ đây
này. Em đây chỉ là đứa bé một tuổi rưỡi, có thể gây chuyện gì
chứ!
Vương Chiêu Mưu bế Quý Đại Bảo lên, nhìn vào đôi mắt đen tròn
xoe của nó, nghiêm túc nói: "Mấy ngày nay ngoan ngoãn đừng
giở trò mạo hiểm, dù có bệnh cũng không được để Quý Liên
Hoắc biết, nếu vì con mà làm ảnh hưởng đến thành tích thi cử
của Quý Liên Hoắc, chú sẽ kêu Lão Tề đánh con ba ngày ba
đêm."
Quý Đại Bảo kinh hãi nhìn Lão Tề đang ngồi bên cạnh.
Lão Tề sửng sốt, thấy Quý Đại Bảo đang nhìn mình, lập tức làm
ra vẻ hung dữ, vỗ tay mình một cái "bốp" thật lớn.
"Oa!" Quý Đại Bảo nghẹo đầu chui vào lòng Vương Chiêu Mưu,
nếu bàn tay này mà tét vào mông nó, nó sẽ phải nằm trên
giường nửa tháng!
Một người thi đại học thì cả gia đình phải chung tay hành động.
Vương Chiêu Mưu và Lão Tề chuẩn bị lên Văn Miếu cầu nguyện
cho Quý Liên Hoắc trước kỳ thi đại học; chị Trình chuẩn bị đồ ăn
trong thời gian này để đảm bảo không có vấn đề gì về ăn uống
trong thời gian Quý Liên Hoắc thi.
"Lại nói chứ, các tiệm bán sườn xám ở Tô Thành gần đây bán
đắt hàng hẳn lên, chủ tiệm chuyên nhận đặt may sườn xám
trong trung tâm mua sắm biết nhà sếp Vương có thí sinh đi thi,
mấy ngày trước đã hỏi tôi có muốn đặt một bộ không."
Lão Tề nhìn sang chị Trình nói đùa, chị Trình vỗ Lão Tề một cái,
cười bất lực: "Tôi đã năm mươi rồi, còn mặc sườn xám gì chứ!"
"Phất cờ đại thắng mà." Lão Tề nghiêm túc nói: "Ngụ ý tốt quá
còn gì!"
* Sườn xám trong tiếng Trung là "旗袍" (kỳ bào), cũng chính là
chữ "旗" (lá cờ), nên mặc sườn xám ngụ ý thắng lợi.
"Thôi thôi!" Chị Trình từ chối lia lịa: "Hồi trẻ thì ham chơi còn
được, giờ già rồi, xấu hổ lắm!"
Nhìn sang cúi đầu Quý Đại Bảo đang chơi với con khủng long
nhồi bông màu xanh của mình, Vương Chiêu Mưu chợt nảy ra
một ý, mỉm cười ôm Quý Đại Bảo vào lòng.
"Quý Liên Hoắc thi đại học, Đại Bảo cũng phải góp sức đúng
không?"
Quý Đại Bảo sửng sốt, lòng bỗng có dự cảm không lành.
"Đại Bảo mặc sườn xám không đẹp đâu." Lão Tề nhìn chằm
chằm khuôn mặt đỏ bừng của Quý Đại Bảo với vẻ nghi ngờ, định
nói thằng bé này mặc yếm trong tranh Tết thích hợp hơn, nào
ngờ Quý Đại Bảo lại không phục, trợn trừng mắt lên.
Tại sao không đẹp!
Không đẹp chỗ nào!
"Khụ khụ." Quý Đại Bảo giả vờ ho vài tiếng, sau khi thấy mọi
người trên bàn chú ý đến mình rồi, nó mới nhấc chân lên từng
chút một, dùng đôi tay nhỏ bé sờ ngang trên ngực.
Lão Tề lập tức lộ ra vẻ mặt phức tạp như thể cắn phải miếng
gừng khi đang nhai thịt, chị Trình im lặng cảm thán bọn trẻ thời
nay, Vương Chiêu Mưu nhếch khóe môi.
"Đại Bảo muốn mặc sườn xám thật chứ?"
Quý Đại Bảo gật đầu mấy cái, vẻ mặt không chút sợ hãi. Bây giờ
nó mới một tuổi rưỡi, đúng là độ tuổi mặc quần áo nào cũng cân
được hết! Chú út đi thi, nó chẳng những không gây rắc rối mà
còn góp phần sức lực! Chú út chắc chắn sẽ nhớ đến cái tốt của
nó!
"Chiều tìm thợ may đến nhà đo cho Đại Bảo." Vương Chiêu Mưu
cười tươi như cũ: "Chúng ta sẽ cho Liên Hoắc một bất ngờ."
Ngày thứ ba đếm ngược đến kỳ thi tuyển sinh đại học, nhà
trường cho học sinh nghỉ hai ngày để về nhà điều chỉnh tâm
trạng, các học sinh lưu luyến nói lời chia tay, để lại thông tin liên
lạc của nhau, viết từng tờ lưu bút cho bạn bè.
Trên bàn Quý Liên Hoắc có hẳn một chồng lưu bút, học sinh các
lớp khác cũng lén lút bỏ vào một ít. La Ngũ Nhất thấy Quý Liên
Hoắc bỏ chồng lưu bút dày cộp sang một bên, chỉ lấy ra tờ của
mình, Triệu Đạt và La Tiểu Lệ ra viết thêm vài nét.
Sau khi lấy lại lưu bút, La Ngũ Nhất nhìn vào cột thông tin cơ
bản trống rỗng, lật qua trang, chỉ thấy phía sau có vài chữ cứng
cáp gọn gàng.
"Chúc, tiền đồ như gấm thêu hoa."
La Ngũ Nhất ngẩng đầu, nhìn La Tiểu Lệ, cả hai cùng nhún vai.
Cũng được vậy.
La Ngũ Nhất điền tên Quý Liên Hoắc vào ô thông tin cơ bản, cất
tờ lưu bút quý giá này lại. Nhìn đống lưu bút đủ loại mà Quý Liên
Hoắc bỏ qua, nghĩ lại Quý Liên Hoắc chỉ đáp lại ba trong số hàng
trăm tờ, cậu ta lại bất giác thấy tự hào.
Sau khi thu dọn đồ đạc trong ký túc xá, La Ngũ Nhất nhìn Quý
Liên Hoắc vác chiếc chăn cuộn tròn trên lưng, mỗi tay cầm một
chiếc vali, bước nhanh ra khỏi ký túc xá, như thể không có chút
lưu luyến gì về nơi này cả.
"Cái tên này." La Ngũ Nhất nằm ườn trên bậu cửa sổ ký túc xá,
hơi tiếc nuối nhìn theo Quý Liên Hoắc ra khỏi ký túc xá, rồi đứng
bên đường, nhìn về phía ngã tư như đang chờ đợi điều gì.
Một chiếc Bentley chạy chậm qua, Quý Liên Hoắc lập tức chạy
lại.
La Ngũ Nhất nhìn thấy một người chột mắt bước xuống từ trên
xe Bentley, giúp Quý Liên Hoắc xếp hành lý vào cốp xe, Quý Liên
Hoắc gần như vội vàng muốn lên xe ngay, như thể trong xe có
một thứ gì đó mà cậu đã ao ước bấy lâu nay. Người đàn ông
chột mắt nhét hành lý vào cốp xong chuẩn bị lên xe, La Ngũ
Nhất lại thấy thầy chủ nhiệm đang đi về phía xe, mặt cười tươi
roi rói.
Người đàn ông chột mắt mở cửa xe, La Ngũ Nhất thấy một
thanh niên mặc vest màu xám khói bước ra, dáng người mảnh
khảnh, phong thái tao nhã, dù không nhìn rõ mặt cũng có thể
đoán được là rất đẹp trai. Thầy chủ nhiệm bắt tay người trẻ tuổi
kia, Quý Liên Hoắc cũng xuống xe đứng cạnh anh, trông cao gần
bằng anh rồi.
Mấy người trò chuyện một lúc, người trẻ tuổi kia quay lại, La Ngũ
Nhất vội đeo kính lên để nhìn rõ tướng mạo của anh. Vốn đã
đoán rằng người này rất đẹp trai, nhưng khi thực sự nhìn rõ, La
Ngũ Nhất không thể không trợn tròn mắt. Đường nét khuôn mặt
của người này vô cùng thanh tú, đôi mắt đen như ngọc, mũi
thẳng tắp, dung mạo đẹp như tranh vẽ, nếu bỏ cặp kính gọng
vàng trên mặt ra, trông anh sẽ cực kỳ giống nam phụ tuyệt sắc
có khí chất nhàn nhã trong tiểu thuyết võ hiệp của cậu ta. Suy
cho cùng, thường thì một người đẹp trai như vậy không thể trở
thành đại hiệp được vạn người kính trọng.
La Ngũ Nhất nhìn mà đơ cả người ra, trong lúc xuất thần, bỗng
thấy người kia hướng về phía mình mà mỉm cười. La Ngũ Nhất
sững sờ tại chỗ trong giây lát, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập
dồn dập, còn chưa kịp phản ứng, La Ngũ Nhất đã thấy một
người quen thuộc đang đứng chắn trước mặt người đàn ông kia,
đôi mắt đen láy hiện lên vẻ đe dọa và cảnh cáo rõ ràng.
La Ngũ Nhất vô thức rùng mình, lập tức tỉnh táo lại. Thấy vẻ mặt
của Quý Liên Hoắc, La Ngũ Nhất cười xấu hổ, ngượng ngùng vẫy
tay chào. Quý Liên Hoắc không hề cảm kích chút nào, sắc mặt
càng trở nên u ám đến đáng sợ. La Ngũ Nhất cố gắng giữ nụ
cười, từng chút một ngồi xổm xuống, không dám nhìn lại nữa.
Ngồi trên ván giường trơ trọi, La Ngũ Nhất sợ hãi vỗ ngực, như
mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Nhìn nam sinh đã biến mất khỏi cửa sổ ký túc xá, Vương Chiêu
Mưu quay sang thiếu niên bên cạnh, nhẹ giọng nói.
"Đó là bạn cùng lớp của cậu à?"
"Đã từng thôi." Quý Liên Hoắc sau khi thấy ngoài cửa sổ không
còn ai nữa mới quay đầu lại, ánh mắt trong veo: "Em không thân
lắm."
"Lên xe đi." Vương Chiêu Mưu biết Quý Liên Hoắc không có
nhiều bạn bè ở trường nên cũng không quan tâm lắm.
Quý Liên Hoắc giành mở cửa xe cho Vương Chiêu Mưu trước Lão
Tề, không biết học được ở đâu mà còn biết dùng một tay che
mép trên cửa xe.
Thấy dáng vẻ cậu như vậy, Vương Chiêu Mưu mỉm cười, không
cần anh phải dạy, nhóc này học lễ nghi cơ bản cũng khá nhanh.
Quý Liên Hoắc ở nhà hai ngày, chị Trình làm việc nhà cũng chú ý
nhẹ tay nhẹ chân hơn, Quý Đại Bảo càng không dám la ó gì, chỉ
sợ hễ mở miệng là ăn đòn ba ngày ba đêm.
Cũng giống như trạng thái trong những ngày nghỉ khi còn đến
trường, Quý Liên Hoắc học tập bình thường, còn kể cho Vương
Chiêu Mưu về thành tích hôm nay tại bàn ăn.
Một ngày trước kỳ thi, Vương Chiêu Mưu đến Văn Miếu cầu
nguyện cho Quý Liên Hoắc. Văn Miếu tấp nập người qua lại,
không chỉ học sinh nước tới chân mới nhảy trước kỳ thi mà cả
phụ huynh cũng vậy.
Vương Chiêu Mưu thắp nhang, xin thẻ cầu phúc, đưa cho Quý
Liên Hoắc ngay trong đêm đó. Thiếu niên nhìn chăm chú thẻ cầu
phúc trong tay, sửng sốt hồi lâu mới ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ
hoe.
"Cảm ơn anh Chiêu Mưu."
"Không cần cảm ơn tôi, thi cho tốt." Vương Chiêu Mưu an ủi
thiếu niên, chưa nói xong đã thấy Quý Liên Hoắc giơ tay lên, như
muốn ôm mình lần nữa.
Nghĩ tới lần bị ôm siết trước đó, Vương Chiêu Mưu bình tĩnh lùi
lại một bước. Quý Liên Hoắc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Vương
Chiêu Mưu, rồi không nói gì, hạ tay xuống từng chút một, quầng
đỏ quanh mắt càng đậm thêm chút nữa.
Nhìn đôi mắt đen ươn ướt của cậu, nghĩ đến ngày mai thi đại
học, Vương Chiêu Mưu bất lực thở dài trong lòng, bước tới ôm
nhẹ lấy cậu. Vòng eo bị siết lấy, nhưng không đến nỗi khó thở
như trước, Vương Chiêu Mưu nhìn vào mắt thiếu niên, nhận thấy
trong mắt Quý Liên Hoắc đầy vẻ cẩn thận rụt rè.
*
Quý Liên Hoắc tuy là học sinh của Trung học số 1, nhưng trường
thi lại được xếp vào Trung học số 8 Tô Thành, cách biệt thự hơi
xa, Vương Chiêu Mưu đặc biệt đặt khách sạn gần Trung học số 8
để Quý Liên Hoắc có thể nghỉ trưa gần đó.
Môn thi đầu tiên là ngữ văn kết thúc, phụ huynh tập trung trước
cổng Trung học số 8 Tô Thành, nhiều bà mẹ mặc sườn xám đẹp
vô cùng.
Quý Đại Bảo được Vương Chiêu Mưu bế bằng một tay, đi từng
bước về phía cổng trường, nhìn các tuyển thủ mặc sườn xám mà
mình phải PK, Quý Đại Bảo cười khẩy, lấy ra một cặp kính râm
nhựa dành cho trẻ em, vung cái tay nhỏ một phát, đeo luôn lên
mặt. Hai tay mở chiếc áo khoác nhỏ, để lộ chiếc sườn xám cài
nút màu đỏ bên dưới, Quý Đại Bảo ngẩng đầu, nhấc đôi chân
nhỏ lên, để lộ đôi giày vải thêu hoa màu đỏ.
Nhiều phụ huynh chú ý đến tình hình ở bên này, không khỏi bật
cười khi nhìn thấy cậu bé mũm mĩm mặc sườn xám. Quý Đại Bảo
nghe thấy tiếng cười liền giơ tay vuốt tóc trên thái dương, trông
cũng ra dáng. Ông đây thật cao quý.
Môn thi ngữ văn kết thúc, cổng trường vẫn chưa mở, phải chờ
giám thị xử lý xong bài thi, xác nhận không có sai sót gì thì bảo
vệ trường mới mở cổng.
Quý Liên Hoắc vừa cầm văn phòng phẩm rời khỏi trường đã thấy
ngay người đang bế Quý Đại Bảo, cậu vô thức nở nụ cười chạy
về phía cả hai.
Quý Đại Bảo nhìn chú út ôm chặt Vương Chiêu Mưu, còn nó thì
bị ép vào giữa, kính râm suýt rơi ra.
"Cảm giác thế nào?" Vương Chiêu Mưu đưa Quý Liên Hoắc về
khách sạn đã đặt trước.
Quý Liên Hoắc đón lấy Quý Đại Bảo mặc sườn xám màu đỏ,
trong mắt tràn đầy sự thỏa mãn.
"Có vẻ gần giống như một bài kiểm tra bình thường."
Quý Liên Hoắc tuy là học sinh ôn thi lại, nhưng quả thực đây là
lần đầu tiên bước vào phòng thi, có điều Vương Chiêu Mưu thấy
tâm lý thiếu niên rất ổn định, dường như không quá lo lắng.
Môn thi thứ hai là toán, đây là môn Quý Liên Hoắc giỏi nhất.
Tháng 6, thời tiết bắt đầu nóng lên, Vương Chiêu Mưu ngồi trong
xe bật điều hòa, nhìn Lão Tề thay sườn xám cho Quý Đại Bảo.
"Buổi trưa là sườn xám màu đỏ, có nghĩa là một khởi đầu tốt
đẹp, lần này là sườn xám màu xanh lá cây." Lão Tề ngước nhìn
Vương Chiêu Mưu: "Sếp đoán xem sườn xám xanh nghĩa là gì?"
Vương Chiêu Mưu nhìn tình hình ngoài cửa kính xe, nhấp một
ngụm nước khoáng trong tay, lắc đầu.
"Sườn xám xanh có nghĩa là đèn xanh trên mọi nẻo đường!" Lão
Tề nhìn Quý Đại Bảo, cười khà khà nói: "Ngày mai còn có hai bộ,
một bộ xám, một bộ vàng."
"Có ngụ ý gì?" Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhìn Quý Đại Bảo
đang nghịch kính râm.
"Xám và vàng có nghĩa là huy hoàng suốt chặng đường!" Lão Tề
cuối cùng đã giúp Quý Đại Bảo mặc bộ sườn xám màu xanh lá
cây xong, kết hợp với một đôi giày thêu màu xanh lá cây, trông
cực kỳ xinh xắn.
Quý Đại Bảo cúi đầu nhìn bộ sườn xám trên người, rồi nhìn
nhóm phụ huynh đang đợi thí sinh ngoài cửa sổ xe, thở dài một
hơi, đeo kính râm vào. Than ôi, hôm nay lại là một ngày phải
làm cho chim sa cá lặn. Đẹp quá cũng sẽ gặp nhiều rắc rối.
Phòng thi toàn là tiếng đầu bút cọ vào giấy "sột soạt", Quý Liên
Hoắc đang tập trung viết câu trả lời. Vừa trả lời xong một câu
hỏi, viết dấu chấm thì có cảm giác như thể ghế của mình bị ai đó
phía sau đá một cái bất ngờ.
Quý Liên Hoắc phớt lờ, tiếp tục làm bài của mình. Một lúc sau,
chiếc ghế cứ bị đụng vào mấy cái, không nhẹ cũng không mạnh.
Quý Liên Hoắc ngẩng đầu, giơ tay với giám thị.
Sau lưng cậu lập tức truyền đến động tĩnh của đôi chân co lại,
giám thị nhận ra tình hình liền bước tới, hạ giọng hỏi.
"Sao thế, có chuyện gì vậy?"
---
Người dịch: Bởi ta nói, sếp Vương mất Vương Thị vẫn có thể xây
dựng lại đế chế tỷ đô, còn Lãnh Diệp không có Lãnh Thị chỉ là
rác thôi, coi cái đầu óc của tổng giám đốc ngầu lòi kìa, người ta
mới thả mồi đã cắn câu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Vương Không Muốn Lạnh

Số ký tự: 0