Chương 53
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Chưa kịp bước tới là giám thị đã nhìn thấy đồng phục học sinh
của nam sinh giơ tay, đây là học sinh trường Trung học số 1 Tô
Thành, nơi tất cả phụ huynh chen vỡ đầu cũng muốn gửi con
vào. Vì thế khi cậu nói rằng học sinh phía sau đang quấy rối
không cho cậu làm bài, giám thị không hề ngạc nhiên chút nào.
Giám thị nhìn học sinh phía sau nam sinh, nghiêm khắc cảnh
cáo: "Đây là lần đầu tiên, nếu có lần sau, tôi sẽ yêu cầu em rời
khỏi phòng thi!"
Học sinh ngồi ở hàng sau rụt đầu, căm phẫn nhìn nam sinh trước
mặt, cúi đầu vắt óc suy nghĩ bài thi của mình, thỉnh thoảng lại
lén liếc nhìn bài thi được trải ra của học sinh xung quanh.
Giám thị đứng phía sau nam sinh, thấy cậu tiếp tục làm bài, tâm
lý của cậu rất vững vàng, dường như không bị quấy rầy bởi
những gì vừa xảy ra, tiếp tục viết đáp án tiếp theo, nét chữ gần
như giống hệt phần trước. Chỉ nhìn thoáng qua, giám thị đã biết
nam sinh này là một học sinh khá giỏi, ý tưởng trong từng đáp
án rất rõ ràng, có thể viết gần như trôi chảy mọi câu, tính toán
rất nhanh.
Môn thi toán kết thúc, bài làm của cậu được viết đầy, sau khi
kiểm tra gần nửa tiếng, giám thị giả vờ vô tình đi ngang qua,
nhìn thấy câu hỏi cuối cùng trong bài tập lớn cuối của cậu cũng
có đáp án. Biết đâu chừng đây là trạng nguyên của bộ môn ấy
chứ!
Vương Chiêu Mưu bế Quý Đại Bảo mặc sườn xám xanh lá đứng
đợi ở cổng trường, liếc nhìn đồng hồ, người phát tờ rơi xung
quanh đều vô thức né tránh người đàn ông này.
"Anh bạn trẻ, bây giờ là mấy giờ rồi?" Mấy cô mấy dì lớn tuổi đi
tới, ân cần hỏi.
"Năm giờ mười." Vương Chiêu Mưu nhìn cổng trường, thời gian
thi đã kết thúc, giám thị đang phân loại bài thi.
"Cậu đây đang đợi ai?" Bà thím nhìn Quý Đại Bảo trong lòng
anh, vừa cười vừa muốn trêu đứa bé, Quý Đại Bảo một tay giơ
chiếc kính râm nhựa lên, trợn mắt nhìn thím, không khách sáo
chút nào.
Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, liếc nhìn Quý Đại Bảo trong tay,
không trả lời.
"Nhìn cậu còn trẻ thế này, chắc là đang đợi em trai em gái gì
phải không?" Bà thím liếc nhìn đồng hồ trên tay người đàn ông,
sau đó nhìn quần áo và phong thái của anh, không nhịn được
nói: "Cậu thanh niên có người yêu chưa, kết hôn chưa?"
Nghe bà thím nói huyên thuyên, Quý Đại Bảo đã hơi cáu kỉnh,
ngước nhìn Vương Chiêu Mưu, thấy anh chỉ giữ vẻ mặt lạnh nhạt
nhìn về phía cổng trường, không có ý định ngắt lời bà ta.
"Con gái của cháu trai ông cậu họ tôi cũng cao giống cậu, còn
rất thích trẻ con!" Bà thím thao thao bất tuyệt: "Còn con gái của
chị họ của bà cô tôi nữa, là người mẫu, dáng người rất đẹp đấy
nhé..."
Quý Đại Bảo dùng ngón tay út ngoáy ngoáy tai mình, thấy bà
thím chưa chịu dừng lại, bèn giơ tay túm lấy cổ áo Vương Chiêu
Mưu, tủi thân nói.
"Me me..."
Bà thím nhất thời không kịp phản ứng, nhìn chằm chằm người
đàn ông trước mặt, kinh ngạc nói: "Me me?!"
Vương Chiêu Mưu chậm rãi quay mặt lại, yên lặng nhìn bà thím.
Bà thím nhìn Quý Đại Bảo, rồi nhìn người đàn ông, trợn tròn
mắt, không nhịn được lùi lại vài bước, cuối cùng sợ hãi lẩn vào
đám đông.
Vương Chiêu Mưu quay đầu lại, cười mà không nói, cụp mắt gõ
nhẹ vào trán Quý Đại Bảo.
Cổng trường mở ra, bóng dáng thiếu niên xuất hiện ngay hàng
đầu, lần này Quý Đại Bảo thông minh hơn, tháo kính râm ra
trước, chen vào giữa hai người, khuôn mặt tròn trịa gần như bị
đè méo mó.
Đưa Quý Liên Hoắc lên xe, Lão Tề nóng lòng quay đầu từ ghế
phụ, nhìn thiếu niên.
"Tiểu Quý, thi toán thế nào?"
"Vẫn như thường lệ." Vẻ mặt Quý Liên Hoắc rất thản nhiên, như
thể mọi chuyện đều ổn, cậu chỉ đang tham dự một kỳ thi bình
thường.
Hai ngày nay chị Trình nấu ăn rất cẩn thận, chỉ sợ cậu ăn phải
cái gì rồi đau bụng, ngẫm lại quá khứ, Quý Liên Hoắc dường như
không hề kén ăn, cũng chưa bao giờ nói rằng mình ăn cái gì vào
sẽ thấy khó chịu, rất dễ nuôi.
Ngày thi đầu tiên trôi qua suôn sẻ. Sáng hôm sau thi môn tổng
hợp lúc 9 giờ, Quý Liên Hoắc đến cổng Trung học số 8 lúc 8 giờ,
ngồi trên xe đọc lại những điểm kiến thức do mình tổng hợp.
Đúng 8 giờ 20, thí sinh vào phòng thi, Quý Liên Hoắc bỏ tập tài
liệu trên xe, bình tĩnh bước vào cổng trường Trung học số 8.
Quý Liên Hoắc ngồi trên ghế của mình, nam sinh phía sau chọc
vào lưng Quý Liên Hoắc.
"Hi, người anh em." Nam sinh liếc nhìn xung quanh rồi nhìn
đồng phục học sinh của Quý Liên Hoắc: "Cậu là của Trung học
số 1 phải không, làm ơn làm phước, lúc làm bài bỏ giấy ra một
chút, được không?"
Quý Liên Hoắc im lặng, đẩy ghế về phía trước.
"Hi, người đẹp." Nam sinh thấy cửa này không thông, bèn quay
sang bắt chuyện với nữ sinh ngồi chéo trước mặt, cô bé tỏ vẻ
chán ghét, phớt lờ hắn.
Nam sinh nọ hỏi thăm khắp nơi cũng không có ai chịu cho xem,
mắt hắn đầy lửa giận, nhưng thấy giám thị đi vào, chỉ có thể kìm
nén cơn giận.
Hôm nay đổi giám thị khác, nhưng tình cờ giám thị hôm qua đã
nói về tình hình trong phòng thi này. Có tin tức ngày hôm qua,
giám thị mới đã chú ý đến tình hình của hai bàn này, giám thị cứ
lảng vảng gần đó, nam sinh bàn sau của Quý Liên Hoắc muốn
phá cũng khó lòng ra tay.
Môn thi tự nhiên tổng hợp kết thúc, Quý Đại Bảo đợi ở cổng
trường nhìn chằm chằm vào bộ sườn xám màu xám trên người,
có cảm giác như đang chơi trò thay áo búp bê, mỗi ngày thay
hai bộ sườn xám, cũng may mà bộ đồ này đàn hồi tốt, không
siết vào da thịt.
Vương Chiêu Mưu thấy học sinh lần lượt bước ra, Quý Liên Hoắc
là nhóm đầu tiên. Trạng thái của thiếu niên lần này có vẻ khác
với hai lần trước, bám lấy cổng trường, không ngừng nhìn qua
song sắt bên ngoài, như thể mình là một con thú nhỏ bị oan ức,
đang cố gắng tìm kiếm gia đình mình.
Vương Chiêu Mưu nhận thấy tâm trạng thiếu niên thay đổi liền
ôm Quý Đại Bảo chen vào phía trước đám người để Quý Liên
Hoắc có thể nhìn thấy mình và Quý Đại Bảo ngay. Cổng trường
mãi không mở, anh đứng cách dây cách ly và song sắt của cổng
trường nhìn Quý Liên Hoắc, chẳng hiểu sao có cảm giác như
đang thăm tù nhân.
Ngay khi bác bảo vệ mở cổng trường, Quý Liên Hoắc sải bước ra
ngoài, ôm Vương Chiêu Mưu không nói một lời.
Vương Chiêu Mưu cho rằng Quý Liên Hoắc làm không tốt, cũng
không đề cập đến việc thi cử, đưa Quý Liên Hoắc về khách sạn
ăn cơm xong thì bảo cậu nghỉ trưa.
Thiếu niên chỉ chợp mắt một lát vào buổi trưa, rồi lại lấy bài
soạn làm văn tiếng Anh theo dạng cố định ra đọc.
Trước khi đi, Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng an ủi cậu: "Tôi thấy
được cố gắng của cậu rồi, dù đạt điểm bao nhiêu tôi vẫn biết
cậu xuất sắc."
"Không phải vấn đề điểm số." Quý Liên Hoắc mím môi, cúi đầu
nhìn bộ đồng phục học sinh của mình. "Thí sinh ngồi phía sau
thấy em là của trường Trung học số 1, cứ làm phiền em trong
giờ thi, còn đòi em cho xem bài thi nữa."
Vương Chiêu Mưu cũng nhìn đồng phục của Quý Liên Hoắc, hiểu
được phản ứng của cậu sau môn thi vừa rồi. Anh lại nhìn quanh,
chợt nhận ra mình không mang thêm bộ quần áo nào khác cho
Quý Liên Hoắc. Vương Chiêu Mưu giơ tay liếc nhìn đồng hồ, bây
giờ không kịp đi mua, con đường gần Trung học số 8 chủ yếu là
quán ăn vặt, cửa hàng văn phòng phẩm, hiệu sách, cửa hàng
lưu niệm, hầu như không có tiệm quần áo.
Quý Đại Bảo nghe vậy liền hoảng hốt, cúi đầu nhìn sườn xám
của mình, nó muốn đóng góp đấy, nhưng chú út không mặc vừa!
Vương Chiêu Mưu trầm ngâm một lúc, bước vào phòng tắm,
nhanh chóng cởi áo vest của mình, đứng trước gương cởi chiếc
áo sơ mi trắng bên trong đặt sang một bên, rồi để trần thân trên
khoác áo vest vào, lộ một khoảng da trắng trước ngực.
Vương Chiêu Mưu bước ra khỏi phòng tắm, ném áo sơ mi cho
Quý Liên Hoắc, thiếu niên nhận lấy bằng cả hai tay, dường như
còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh trên đầu ngón tay.
"Cởi đồng phục học sinh, mặc áo sơ mi của tôi." Vương Chiêu
Mưu không quen với cảm giác trống trải trên cổ, nhưng so ra thì
kỳ thi đại học của Quý Liên Hoắc quan trọng hơn.
Thiếu niên muốn nói lại thôi, nhìn chiếc áo trên tay như thể đang
đối diện với cám dỗ lớn nào đó, rốt cuộc không thể từ chối,
nhanh chóng cởi đồng phục học sinh để lộ áo ba lỗ trắng bên
trong, cẩn thận khoác sơ mi của Vương Chiêu Mưu lên người,
học theo anh cài đến tận cúc áo trên cùng.
Vương Chiêu Mưu kinh ngạc nhìn chiếc áo trông rõ là hơi chật so
với Quý Liên Hoắc, vai và lưng thiếu niên dường như còn rộng
hơn anh một chút, cài hết cúc làm phần lưng áo bị kéo căng ra.
Anh bước tới, cởi hai cúc trên cùng cổ áo cho cậu.
Quý Liên Hoắc nín thở nhìn những đầu ngón tay trắng trẻo cởi
cúc áo trước ngực.
Không có áo sơ mi, đường nét đẹp đẽ trên cổ anh lộ ra trọn vẹn,
xương quai xanh hơi dốc, gợi cảm đến mức không dám nhìn
thẳng vào. Khuôn mặt anh vẫn như thường, đôi mắt dưới cặp
kính gọng vàng điềm tĩnh và lý trí, kết hợp với vùng cổ trần và
đôi môi nhạt màu, đẹp khôn tả.
Hơi thở của Quý Liên Hoắc loạn nhịp, vô thức nhặt đồng phục
học sinh của mình khoác lên người Vương Chiêu Mưu, che kín cổ
và ngực anh.
"Tôi không đưa cậu vào nữa." Vương Chiêu Mưu hơi nâng cằm,
ra hiệu về phía cửa phòng: "Tự mình đi thi môn cuối, nếu có
người lại quấy rối thì cứ báo thẳng cho giám thị. Lão Tề sẽ mang
áo mới đến, thi xong tôi và Đại Bảo đón cậu ở cổng trường."
Anh chỉ dặn dò ngắn gọn, thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, đi về
phía cửa phòng, quay lại nhìn người đàn ông đang khoác đồng
phục của mình. Chiếc áo trên người dường như vẫn còn mùi
hương của anh, như thể Chiêu Chiêu đang ở bên cạnh mình.
Quý Liên Hoắc ra khỏi khách sạn, bước vào phòng thi với ánh
mắt kiên định bước.
Vương Chiêu Mưu ngồi trên giường khách sạn, liếc nhìn đồng
phục khoác trên vai mình rồi bật cười.
Môn thi cuối là tiếng Anh, khi băng ghi âm đang phát đề thi
nghe, nam sinh ngồi sau Quý Liên Hoắc bỗng bắt đầu ho lên,
mọi người trong phòng thi nhìn hắn, giám thị cũng bước nhanh
tới. Hắn làm bộ khó khăn, che miệng lại, tiếng ho vẫn phát ra từ
giữa các ngón tay. Giám thị nhìn thoáng qua là có thể biết hắn
đang giả vờ, nhưng lúc này thầy cô cũng không được gây ra bất
kỳ tiếng động nào làm ảnh hưởng đến khả năng nghe của học
sinh.
Quý Liên Hoắc vẻ mặt nghiêm nghị, mũi hít vào mùi thơm trong
trẻo trên áo, tập trung cao độ để nghe băng ghi âm, nhanh
chóng viết ra câu trả lời.
Khi phần thi nghe kết thúc, nam sinh kia cũng ngừng ho, các thí
sinh xung quanh nhìn chằm chằm vào hắn. Cô bé ngồi chéo phía
trước hắn bị tiếng ho làm rối loạn, nhiều câu không nghe rõ,
nước mắt lưng tròng nghiến răng nghiến lợi tiếp tục làm bài.
Nam sinh kia cười ha ha đáp lại ánh mắt của những người khác.
Giám thị cau mày đứng trước mặt hắn, theo dõi thật sát.
Quý Liên Hoắc mặc áo trắng, ánh mắt kiên định, được bao bọc
bởi hơi thở của Chiêu Chiêu cũng như có anh ở bên cạnh, dù gặp
khó khăn gì cũng sẽ không hề sợ hãi vượt qua!
Sau hai giờ cuối cùng, những năm tháng học hành chăm chỉ của
các thí sinh cũng kết thúc. Tất cả những kiến thức họ đã học
được sẽ được thể hiện trong hai ngày, cuối cùng cho ra một con
số.
Sau khi giám thị thu bài, học sinh lần lượt rời khỏi lớp, Quý Liên
Hoắc đứng dậy lùi lại vài bước, nhìn vị trí trống phía sau, giơ tay
xé tên, mã số học sinh và thông tin trường phía trên góc bàn
nam sinh kia.
Vương Chiêu Mưu đứng ở cổng trường, Lão Tề và chị Trình đều
tới, cùng chờ thiếu niên xuất hiện. Quý Đại Bảo được chị Trình
dắt, mặc bộ sườn xám màu vàng tươi, nhìn rất giống Nữu Hỗ
Lộc Đại Bảo.
Mùa hè nắng chói chang, cây cối hai bên đường trường xanh
tươi rậm rạp.
Vương Chiêu Mưu đứng ở cổng trường, nhìn thiếu niên mặc sơ
mi trắng trong đám đông vừa thấy anh là sải bước về phía này
ngay. Lúc đầu là đi bộ nhanh, sau là chạy chậm, tiếp đến là sải
bước thật dài, như một chú chó trắng to lớn lao nhanh về phía
anh.
"Anh Chiêu Mưu, em thi xong rồi."
Vương Chiêu Mưu bị ôm chặt, cánh tay Quý Liên Hoắc lúc này
còn chặt và cứng hơn vòng sắt, làm anh không cử động được.
Như nhớ ra điều gì đó, Quý Liên Hoắc thả lỏng một chút, không
ngừng ngước mắt lên nhìn vẻ mặt của người được ôm, như
muốn tìm một độ mạnh thích hợp.
"Chúc mừng nhé!" Lão Tề bước tới vỗ vai Quý Liên Hoắc, nói
đùa: "Được nghỉ có đi công trường với tôi không?"
Quý Liên Hoắc liếc nhìn Vương Chiêu Mưu, như thể chỉ cần
người này mở miệng là cậu sẽ ra công trường dốc sức làm việc
ngay.
"Anh đi một mình là đủ rồi." Vương Chiêu Mưu nhìn Lão Tề,
thằng bé vất vả lâu như vậy rồi còn đòi đi công trường, anh là
ma quỷ sao?
Quý Đại Bảo nhìn chú út vừa thi đại học xong, đảo đảo mắt,
bước tới ôm lấy bắp chân Quý Liên Hoắc, bày ra vẻ mặt đáng
thương "người ta nhớ chú lắm".
Quý Liên Hoắc bế Quý Đại Bảo lên, nhưng mắt vẫn dán lấy
người đàn ông phía trước.
"Còn mấy ngày nữa mới có kết quả thi đại học." Vương Chiêu
Mưu cười nói: "Suy nghĩ kỹ xem ước muốn của mình là gì."
---
Người dịch: Có bạn nào nghĩ Quý Liên Hoắc chỉ là cún con thật
không thế?
của nam sinh giơ tay, đây là học sinh trường Trung học số 1 Tô
Thành, nơi tất cả phụ huynh chen vỡ đầu cũng muốn gửi con
vào. Vì thế khi cậu nói rằng học sinh phía sau đang quấy rối
không cho cậu làm bài, giám thị không hề ngạc nhiên chút nào.
Giám thị nhìn học sinh phía sau nam sinh, nghiêm khắc cảnh
cáo: "Đây là lần đầu tiên, nếu có lần sau, tôi sẽ yêu cầu em rời
khỏi phòng thi!"
Học sinh ngồi ở hàng sau rụt đầu, căm phẫn nhìn nam sinh trước
mặt, cúi đầu vắt óc suy nghĩ bài thi của mình, thỉnh thoảng lại
lén liếc nhìn bài thi được trải ra của học sinh xung quanh.
Giám thị đứng phía sau nam sinh, thấy cậu tiếp tục làm bài, tâm
lý của cậu rất vững vàng, dường như không bị quấy rầy bởi
những gì vừa xảy ra, tiếp tục viết đáp án tiếp theo, nét chữ gần
như giống hệt phần trước. Chỉ nhìn thoáng qua, giám thị đã biết
nam sinh này là một học sinh khá giỏi, ý tưởng trong từng đáp
án rất rõ ràng, có thể viết gần như trôi chảy mọi câu, tính toán
rất nhanh.
Môn thi toán kết thúc, bài làm của cậu được viết đầy, sau khi
kiểm tra gần nửa tiếng, giám thị giả vờ vô tình đi ngang qua,
nhìn thấy câu hỏi cuối cùng trong bài tập lớn cuối của cậu cũng
có đáp án. Biết đâu chừng đây là trạng nguyên của bộ môn ấy
chứ!
Vương Chiêu Mưu bế Quý Đại Bảo mặc sườn xám xanh lá đứng
đợi ở cổng trường, liếc nhìn đồng hồ, người phát tờ rơi xung
quanh đều vô thức né tránh người đàn ông này.
"Anh bạn trẻ, bây giờ là mấy giờ rồi?" Mấy cô mấy dì lớn tuổi đi
tới, ân cần hỏi.
"Năm giờ mười." Vương Chiêu Mưu nhìn cổng trường, thời gian
thi đã kết thúc, giám thị đang phân loại bài thi.
"Cậu đây đang đợi ai?" Bà thím nhìn Quý Đại Bảo trong lòng
anh, vừa cười vừa muốn trêu đứa bé, Quý Đại Bảo một tay giơ
chiếc kính râm nhựa lên, trợn mắt nhìn thím, không khách sáo
chút nào.
Vương Chiêu Mưu khẽ mỉm cười, liếc nhìn Quý Đại Bảo trong tay,
không trả lời.
"Nhìn cậu còn trẻ thế này, chắc là đang đợi em trai em gái gì
phải không?" Bà thím liếc nhìn đồng hồ trên tay người đàn ông,
sau đó nhìn quần áo và phong thái của anh, không nhịn được
nói: "Cậu thanh niên có người yêu chưa, kết hôn chưa?"
Nghe bà thím nói huyên thuyên, Quý Đại Bảo đã hơi cáu kỉnh,
ngước nhìn Vương Chiêu Mưu, thấy anh chỉ giữ vẻ mặt lạnh nhạt
nhìn về phía cổng trường, không có ý định ngắt lời bà ta.
"Con gái của cháu trai ông cậu họ tôi cũng cao giống cậu, còn
rất thích trẻ con!" Bà thím thao thao bất tuyệt: "Còn con gái của
chị họ của bà cô tôi nữa, là người mẫu, dáng người rất đẹp đấy
nhé..."
Quý Đại Bảo dùng ngón tay út ngoáy ngoáy tai mình, thấy bà
thím chưa chịu dừng lại, bèn giơ tay túm lấy cổ áo Vương Chiêu
Mưu, tủi thân nói.
"Me me..."
Bà thím nhất thời không kịp phản ứng, nhìn chằm chằm người
đàn ông trước mặt, kinh ngạc nói: "Me me?!"
Vương Chiêu Mưu chậm rãi quay mặt lại, yên lặng nhìn bà thím.
Bà thím nhìn Quý Đại Bảo, rồi nhìn người đàn ông, trợn tròn
mắt, không nhịn được lùi lại vài bước, cuối cùng sợ hãi lẩn vào
đám đông.
Vương Chiêu Mưu quay đầu lại, cười mà không nói, cụp mắt gõ
nhẹ vào trán Quý Đại Bảo.
Cổng trường mở ra, bóng dáng thiếu niên xuất hiện ngay hàng
đầu, lần này Quý Đại Bảo thông minh hơn, tháo kính râm ra
trước, chen vào giữa hai người, khuôn mặt tròn trịa gần như bị
đè méo mó.
Đưa Quý Liên Hoắc lên xe, Lão Tề nóng lòng quay đầu từ ghế
phụ, nhìn thiếu niên.
"Tiểu Quý, thi toán thế nào?"
"Vẫn như thường lệ." Vẻ mặt Quý Liên Hoắc rất thản nhiên, như
thể mọi chuyện đều ổn, cậu chỉ đang tham dự một kỳ thi bình
thường.
Hai ngày nay chị Trình nấu ăn rất cẩn thận, chỉ sợ cậu ăn phải
cái gì rồi đau bụng, ngẫm lại quá khứ, Quý Liên Hoắc dường như
không hề kén ăn, cũng chưa bao giờ nói rằng mình ăn cái gì vào
sẽ thấy khó chịu, rất dễ nuôi.
Ngày thi đầu tiên trôi qua suôn sẻ. Sáng hôm sau thi môn tổng
hợp lúc 9 giờ, Quý Liên Hoắc đến cổng Trung học số 8 lúc 8 giờ,
ngồi trên xe đọc lại những điểm kiến thức do mình tổng hợp.
Đúng 8 giờ 20, thí sinh vào phòng thi, Quý Liên Hoắc bỏ tập tài
liệu trên xe, bình tĩnh bước vào cổng trường Trung học số 8.
Quý Liên Hoắc ngồi trên ghế của mình, nam sinh phía sau chọc
vào lưng Quý Liên Hoắc.
"Hi, người anh em." Nam sinh liếc nhìn xung quanh rồi nhìn
đồng phục học sinh của Quý Liên Hoắc: "Cậu là của Trung học
số 1 phải không, làm ơn làm phước, lúc làm bài bỏ giấy ra một
chút, được không?"
Quý Liên Hoắc im lặng, đẩy ghế về phía trước.
"Hi, người đẹp." Nam sinh thấy cửa này không thông, bèn quay
sang bắt chuyện với nữ sinh ngồi chéo trước mặt, cô bé tỏ vẻ
chán ghét, phớt lờ hắn.
Nam sinh nọ hỏi thăm khắp nơi cũng không có ai chịu cho xem,
mắt hắn đầy lửa giận, nhưng thấy giám thị đi vào, chỉ có thể kìm
nén cơn giận.
Hôm nay đổi giám thị khác, nhưng tình cờ giám thị hôm qua đã
nói về tình hình trong phòng thi này. Có tin tức ngày hôm qua,
giám thị mới đã chú ý đến tình hình của hai bàn này, giám thị cứ
lảng vảng gần đó, nam sinh bàn sau của Quý Liên Hoắc muốn
phá cũng khó lòng ra tay.
Môn thi tự nhiên tổng hợp kết thúc, Quý Đại Bảo đợi ở cổng
trường nhìn chằm chằm vào bộ sườn xám màu xám trên người,
có cảm giác như đang chơi trò thay áo búp bê, mỗi ngày thay
hai bộ sườn xám, cũng may mà bộ đồ này đàn hồi tốt, không
siết vào da thịt.
Vương Chiêu Mưu thấy học sinh lần lượt bước ra, Quý Liên Hoắc
là nhóm đầu tiên. Trạng thái của thiếu niên lần này có vẻ khác
với hai lần trước, bám lấy cổng trường, không ngừng nhìn qua
song sắt bên ngoài, như thể mình là một con thú nhỏ bị oan ức,
đang cố gắng tìm kiếm gia đình mình.
Vương Chiêu Mưu nhận thấy tâm trạng thiếu niên thay đổi liền
ôm Quý Đại Bảo chen vào phía trước đám người để Quý Liên
Hoắc có thể nhìn thấy mình và Quý Đại Bảo ngay. Cổng trường
mãi không mở, anh đứng cách dây cách ly và song sắt của cổng
trường nhìn Quý Liên Hoắc, chẳng hiểu sao có cảm giác như
đang thăm tù nhân.
Ngay khi bác bảo vệ mở cổng trường, Quý Liên Hoắc sải bước ra
ngoài, ôm Vương Chiêu Mưu không nói một lời.
Vương Chiêu Mưu cho rằng Quý Liên Hoắc làm không tốt, cũng
không đề cập đến việc thi cử, đưa Quý Liên Hoắc về khách sạn
ăn cơm xong thì bảo cậu nghỉ trưa.
Thiếu niên chỉ chợp mắt một lát vào buổi trưa, rồi lại lấy bài
soạn làm văn tiếng Anh theo dạng cố định ra đọc.
Trước khi đi, Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng an ủi cậu: "Tôi thấy
được cố gắng của cậu rồi, dù đạt điểm bao nhiêu tôi vẫn biết
cậu xuất sắc."
"Không phải vấn đề điểm số." Quý Liên Hoắc mím môi, cúi đầu
nhìn bộ đồng phục học sinh của mình. "Thí sinh ngồi phía sau
thấy em là của trường Trung học số 1, cứ làm phiền em trong
giờ thi, còn đòi em cho xem bài thi nữa."
Vương Chiêu Mưu cũng nhìn đồng phục của Quý Liên Hoắc, hiểu
được phản ứng của cậu sau môn thi vừa rồi. Anh lại nhìn quanh,
chợt nhận ra mình không mang thêm bộ quần áo nào khác cho
Quý Liên Hoắc. Vương Chiêu Mưu giơ tay liếc nhìn đồng hồ, bây
giờ không kịp đi mua, con đường gần Trung học số 8 chủ yếu là
quán ăn vặt, cửa hàng văn phòng phẩm, hiệu sách, cửa hàng
lưu niệm, hầu như không có tiệm quần áo.
Quý Đại Bảo nghe vậy liền hoảng hốt, cúi đầu nhìn sườn xám
của mình, nó muốn đóng góp đấy, nhưng chú út không mặc vừa!
Vương Chiêu Mưu trầm ngâm một lúc, bước vào phòng tắm,
nhanh chóng cởi áo vest của mình, đứng trước gương cởi chiếc
áo sơ mi trắng bên trong đặt sang một bên, rồi để trần thân trên
khoác áo vest vào, lộ một khoảng da trắng trước ngực.
Vương Chiêu Mưu bước ra khỏi phòng tắm, ném áo sơ mi cho
Quý Liên Hoắc, thiếu niên nhận lấy bằng cả hai tay, dường như
còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh trên đầu ngón tay.
"Cởi đồng phục học sinh, mặc áo sơ mi của tôi." Vương Chiêu
Mưu không quen với cảm giác trống trải trên cổ, nhưng so ra thì
kỳ thi đại học của Quý Liên Hoắc quan trọng hơn.
Thiếu niên muốn nói lại thôi, nhìn chiếc áo trên tay như thể đang
đối diện với cám dỗ lớn nào đó, rốt cuộc không thể từ chối,
nhanh chóng cởi đồng phục học sinh để lộ áo ba lỗ trắng bên
trong, cẩn thận khoác sơ mi của Vương Chiêu Mưu lên người,
học theo anh cài đến tận cúc áo trên cùng.
Vương Chiêu Mưu kinh ngạc nhìn chiếc áo trông rõ là hơi chật so
với Quý Liên Hoắc, vai và lưng thiếu niên dường như còn rộng
hơn anh một chút, cài hết cúc làm phần lưng áo bị kéo căng ra.
Anh bước tới, cởi hai cúc trên cùng cổ áo cho cậu.
Quý Liên Hoắc nín thở nhìn những đầu ngón tay trắng trẻo cởi
cúc áo trước ngực.
Không có áo sơ mi, đường nét đẹp đẽ trên cổ anh lộ ra trọn vẹn,
xương quai xanh hơi dốc, gợi cảm đến mức không dám nhìn
thẳng vào. Khuôn mặt anh vẫn như thường, đôi mắt dưới cặp
kính gọng vàng điềm tĩnh và lý trí, kết hợp với vùng cổ trần và
đôi môi nhạt màu, đẹp khôn tả.
Hơi thở của Quý Liên Hoắc loạn nhịp, vô thức nhặt đồng phục
học sinh của mình khoác lên người Vương Chiêu Mưu, che kín cổ
và ngực anh.
"Tôi không đưa cậu vào nữa." Vương Chiêu Mưu hơi nâng cằm,
ra hiệu về phía cửa phòng: "Tự mình đi thi môn cuối, nếu có
người lại quấy rối thì cứ báo thẳng cho giám thị. Lão Tề sẽ mang
áo mới đến, thi xong tôi và Đại Bảo đón cậu ở cổng trường."
Anh chỉ dặn dò ngắn gọn, thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, đi về
phía cửa phòng, quay lại nhìn người đàn ông đang khoác đồng
phục của mình. Chiếc áo trên người dường như vẫn còn mùi
hương của anh, như thể Chiêu Chiêu đang ở bên cạnh mình.
Quý Liên Hoắc ra khỏi khách sạn, bước vào phòng thi với ánh
mắt kiên định bước.
Vương Chiêu Mưu ngồi trên giường khách sạn, liếc nhìn đồng
phục khoác trên vai mình rồi bật cười.
Môn thi cuối là tiếng Anh, khi băng ghi âm đang phát đề thi
nghe, nam sinh ngồi sau Quý Liên Hoắc bỗng bắt đầu ho lên,
mọi người trong phòng thi nhìn hắn, giám thị cũng bước nhanh
tới. Hắn làm bộ khó khăn, che miệng lại, tiếng ho vẫn phát ra từ
giữa các ngón tay. Giám thị nhìn thoáng qua là có thể biết hắn
đang giả vờ, nhưng lúc này thầy cô cũng không được gây ra bất
kỳ tiếng động nào làm ảnh hưởng đến khả năng nghe của học
sinh.
Quý Liên Hoắc vẻ mặt nghiêm nghị, mũi hít vào mùi thơm trong
trẻo trên áo, tập trung cao độ để nghe băng ghi âm, nhanh
chóng viết ra câu trả lời.
Khi phần thi nghe kết thúc, nam sinh kia cũng ngừng ho, các thí
sinh xung quanh nhìn chằm chằm vào hắn. Cô bé ngồi chéo phía
trước hắn bị tiếng ho làm rối loạn, nhiều câu không nghe rõ,
nước mắt lưng tròng nghiến răng nghiến lợi tiếp tục làm bài.
Nam sinh kia cười ha ha đáp lại ánh mắt của những người khác.
Giám thị cau mày đứng trước mặt hắn, theo dõi thật sát.
Quý Liên Hoắc mặc áo trắng, ánh mắt kiên định, được bao bọc
bởi hơi thở của Chiêu Chiêu cũng như có anh ở bên cạnh, dù gặp
khó khăn gì cũng sẽ không hề sợ hãi vượt qua!
Sau hai giờ cuối cùng, những năm tháng học hành chăm chỉ của
các thí sinh cũng kết thúc. Tất cả những kiến thức họ đã học
được sẽ được thể hiện trong hai ngày, cuối cùng cho ra một con
số.
Sau khi giám thị thu bài, học sinh lần lượt rời khỏi lớp, Quý Liên
Hoắc đứng dậy lùi lại vài bước, nhìn vị trí trống phía sau, giơ tay
xé tên, mã số học sinh và thông tin trường phía trên góc bàn
nam sinh kia.
Vương Chiêu Mưu đứng ở cổng trường, Lão Tề và chị Trình đều
tới, cùng chờ thiếu niên xuất hiện. Quý Đại Bảo được chị Trình
dắt, mặc bộ sườn xám màu vàng tươi, nhìn rất giống Nữu Hỗ
Lộc Đại Bảo.
Mùa hè nắng chói chang, cây cối hai bên đường trường xanh
tươi rậm rạp.
Vương Chiêu Mưu đứng ở cổng trường, nhìn thiếu niên mặc sơ
mi trắng trong đám đông vừa thấy anh là sải bước về phía này
ngay. Lúc đầu là đi bộ nhanh, sau là chạy chậm, tiếp đến là sải
bước thật dài, như một chú chó trắng to lớn lao nhanh về phía
anh.
"Anh Chiêu Mưu, em thi xong rồi."
Vương Chiêu Mưu bị ôm chặt, cánh tay Quý Liên Hoắc lúc này
còn chặt và cứng hơn vòng sắt, làm anh không cử động được.
Như nhớ ra điều gì đó, Quý Liên Hoắc thả lỏng một chút, không
ngừng ngước mắt lên nhìn vẻ mặt của người được ôm, như
muốn tìm một độ mạnh thích hợp.
"Chúc mừng nhé!" Lão Tề bước tới vỗ vai Quý Liên Hoắc, nói
đùa: "Được nghỉ có đi công trường với tôi không?"
Quý Liên Hoắc liếc nhìn Vương Chiêu Mưu, như thể chỉ cần
người này mở miệng là cậu sẽ ra công trường dốc sức làm việc
ngay.
"Anh đi một mình là đủ rồi." Vương Chiêu Mưu nhìn Lão Tề,
thằng bé vất vả lâu như vậy rồi còn đòi đi công trường, anh là
ma quỷ sao?
Quý Đại Bảo nhìn chú út vừa thi đại học xong, đảo đảo mắt,
bước tới ôm lấy bắp chân Quý Liên Hoắc, bày ra vẻ mặt đáng
thương "người ta nhớ chú lắm".
Quý Liên Hoắc bế Quý Đại Bảo lên, nhưng mắt vẫn dán lấy
người đàn ông phía trước.
"Còn mấy ngày nữa mới có kết quả thi đại học." Vương Chiêu
Mưu cười nói: "Suy nghĩ kỹ xem ước muốn của mình là gì."
---
Người dịch: Có bạn nào nghĩ Quý Liên Hoắc chỉ là cún con thật
không thế?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro