Chương 54
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Trường thi ở Trung học số 1 Tô Thành, kỳ thi đại học kết thúc, dì
Tống hồi hộp chờ đợi ngoài cổng trường, mãi đến khi tất cả học
sinh ra về mới thấy Vương Chiêu Vân lê bước ra khỏi cổng
trường. Dì Tống thấy con như thế thì không nói gì, chỉ dắt tay
Vương Chiêu Vân, hai người cùng nhau đi về nhà.
"Mẹ ơi." Vương Chiêu Vân cúi đầu, khụt khịt mũi rồi nói với giọng
nức nở: "Lần này con thấy mình làm bài còn tệ hơn mọi khi."
Dì Tống thoáng nhớ lại tổng điểm chỉ có mỗi hai con số của con
trai, ánh mắt vẫn bình tĩnh. Có thể tệ hơn đến mức nào? Một
chữ số thôi à?
"Chữ trên đề thi tiếng Anh, nó biết con, nhưng con không biết
nó, dù sao thì cũng là kỳ thi đại học, con thấy cũng phải tôn
trọng chút, nên không có cắt dây thun, tung xúc xắc, chỉ đến khi
thu bài con mới phát hiện ra điền sai đáp án trên phiếu trả lời."
Vương Chiêu Vân trề môi, nước mắt rưng rưng nhìn dì Tống:
"Mẹ, con xin lỗi."
Dì Tống thở dài, giơ tay xoa đầu con trai.
Vương Chiêu Vân nhìn mẹ đầy trông mong, mong được nghe
một lời an ủi từ miệng mẹ mình, dù chỉ là "Mẹ biết con đã cố
gắng hết sức" cũng được, nhưng chờ đợi hồi lâu, chỉ thấy được
ánh mắt mẹ mình đầy bất lực nhìn về phía trước.
"Mẹ chấp nhận số phận rồi."
Vương Chiêu Vân từ nhỏ đến lớn đều không có năng khiếu học
hành, hồi nhỏ thì quậy phá, chọc cho bao nhiêu gia sư phải bỏ
chạy, mới vài tuổi đầu đã xem sách vở như ve chai mang đi bán,
lấy vài xu đi mua que cay. Lớn lên thì nhuộm tóc, trốn học, đánh
nhau, cãi lời thầy cô, dì Tống thậm chí còn không nhớ mình đã
phải chạy đến trường bao nhiêu lần. Mãi đến lần trước Vương
Chiêu Mưu đến trường, mọi chuyện mới có chút ít thay đổi,
Vương Chiêu Vân chịu ngoan ngoãn đi học đã là kỳ tích rồi, chứ
về cơ bản là dì Tống không còn ôm hy vọng gì trong kỳ thi đại
học nữa.
Vương Chiêu Vân nghe mẹ nói vậy không khỏi tủi thân buồn bã.
Vài tháng qua, rõ ràng là cậu ta đã đọc rất nhiều sách, còn đi
học, làm bài tập, nhưng chẳng có tác dụng gì cả. Cậu ta thực sự
tệ đến thế à?
"Mẹ." Vương Chiêu Vân cúi đầu: "Mẹ có hối hận khi sinh ra con
không?"
Dì Tống dừng bước, mi mắt hơi cụp xuống. "Không."
"Sao con lại cảm thấy lời mẹ nói không phải sự thật?" Vương
Chiêu Vân nghi ngờ nhìn mẹ mình.
Dì Tống nhìn con trai. "Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về
quyết định của mình, sinh ra con là quyết định của mẹ, mẹ sẽ
chịu trách nhiệm với con cả đời."
Vương Chiêu Vân đảo mắt, cảm thấy câu sau vẫn chỉ có cùng
một nghĩa như câu trước thế thôi, cậu ta bước tới khoác tay mẹ,
liếc nhìn quán Internet bên cạnh, không nhịn được nở nụ cười.
"Mẹ ơi, thi đại học xong rồi, con đến quán net chơi được không?"
Thấy dì Tống im lặng, Vương Chiêu Vân vặn vẹo người làm
nũng, lắc lắc mái tóc xanh trên đầu trông như cọng hành lá
thành tinh. "Đã lâu rồi con không đăng nhập vào tài khoản của
mình, chắc trình độ của con lại bị thụt lùi nữa rồi, mẹ ơi ~"
Dì Tống thở dài, lấy chiếc ví thêu tinh xảo của mình ra, lấy ra vài
tờ bạc đưa cho Vương Chiêu Vân.
Vương Chiêu Vân thò đầu nhìn ví của mẹ, thấy một tờ năm mươi
nằm sát mép ví, bèn cười hì hì lấy đi.
Dì Tống giơ tay định đánh nhưng Vương Chiêu Vân linh hoạt né
tránh, cầm tiền hôn một cái, cười toe toét vẫy tay chào mẹ: "Mẹ,
con đi quán net chơi hai ngày, đừng tìm con!"
Nhìn bóng lưng Vương Chiêu Vân, dì Tống cụp mắt đứng đó hồi
lâu, một mình quay người đi về nhà.
×××
Từ khi Quý Liên Hoắc thi đại học xong, Quý Đại Bảo mới nhớ lại
những gì mình đã làm trước đây, nay đã có thời gian 24/24 để ở
cạnh nhau, thế là nó bắt đầu tìm cách lấy lòng chú út như phát
điên.
Trên bàn ăn, Quý Liên Hoắc đang cho Quý Đại Bảo ăn táo xay
nhuyễn, Quý Đại Bảo bỗng che mắt lại, Quý Liên Hoắc tưởng táo
nhuyễn bắn vào mắt thằng bé nên ghé lại gần kiểm tra tình hình,
Quý Đại Bảo lại dời tay ra khỏi mắt, nháy mắt với chú út. Quý
Liên Hoắc lặng lẽ nhìn cháu trai, không hề cảm nhận được tình
cảm gì của nó, chỉ bế Quý Đại Bảo vào phòng tắm lau mặt.
Quý Đại Bảo chưa muốn bỏ cuộc, sau khi được bế về chỗ ngồi,
nó ngồi trong lòng Quý Liên Hoắc, nhắm vào cơ hội chú út đang
múc táo xay nhuyễn liền chồm tới hôn lên mặt Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc một tay nắm chặt thìa sứ, giơ tay kia lau hỗn hợp
táo xay nhuyễn trộn nước bọt trên mặt, cúi đầu nhìn Quý Đại
Bảo.
Quý Đại Bảo nằm trong lòng Quý Liên Hoắc, chớp chớp mắt, nói
bằng giọng trẻ con. "Hi, baby ~"
Vương Chiêu Mưu ngồi ở ghế chính liếc nhìn Quý Đại Bảo, cảm
giác lợm giọng do cuốn sách Hợp đồng trăm tỷ, sếp Lãnh nuông
chiều nhẹ nhàng thôi gây ra trước đó bỗng chốc trào dâng.
Quý Liên Hoắc nhìn Quý Đại Bảo ba giây, sau đó kinh ngạc
ngẩng đầu nhìn Vương Chiêu Mưu.
"Anh Chiêu Mưu, Đại Bảo biết nói tiếng Anh kìa!" Mấy tháng
trước hát được Bài hát bảng chữ cái, bây giờ nói được vài từ đơn
giản, Quý Liên Hoắc nhìn Quý Đại Bảo bằng ánh mắt đầy vui
mừng.
Vương Chiêu Mưu cũng mỉm cười, quay mặt đi, không muốn
nhìn Quý Đại Bảo nữa. Đây là cái loại kinh tởm gì chứ.
Ăn sáng xong, Vương Chiêu Mưu đi lên công ty, Quý Liên Hoắc
ôm Quý Đại Bảo đứng ở cửa biệt thự, nhìn theo Vương Chiêu
Mưu lên xe mà không chớp mắt, rồi nhìn xe phóng đi, không
giấu được nỗi cô đơn trong ánh mắt.
Quý Đại Bảo nhìn Quý Liên Hoắc, cảm thấy chú út cứ như muốn
đuổi theo chiếc xe.
Cô Tôn đến đúng giờ, Quý Liên Hoắc giao Quý Đại Bảo cho cô
giáo rồi ngồi một mình trong phòng, thẫn thờ ngồi đó hồi lâu,
cậu lại lấy máy chụp hình kỹ thuật số mới toanh trong tủ ra. Anh
Chiêu Mưu muốn cậu mang máy đến trường, chụp hình cùng các
bạn trong lớp, giữ lại những kỷ niệm đẹp. Nhưng họ không phải
là kỷ niệm đẹp mà cậu mong muốn.
Quý Liên Hoắc mở máy chụp hình ra, cúi đầu lật xem hình chụp
trong đó. Bức đầu tiên là do anh Chiêu Mưu chụp phòng khách,
để giải thích cách sử dụng máy cho cậu. Quý Liên Hoắc bấm nút
tiếp theo, màn hình hiện lên người đàn ông đang ngồi một mình
trên sô pha. Tư thế của anh rất tự nhiên, áo sơ mi đen và ghi lê
màu xám bạc làm nổi bật vòng eo duyên dáng, đôi chân trong
chiếc quần âu vừa dài vừa thẳng. Anh chỉ ngồi trên sô pha như
thế, đôi mắt dưới cặp kính thản nhiên liếc nhìn máy ảnh, đẹp
đến đáng ngạc nhiên.
Quý Liên Hoắc dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào người đàn
ông trên màn hình, cẩn thận chuyển sang tấm tiếp theo, không
kìm được nụ cười. Tấm này là của cậu và Chiêu Chiêu. Chiêu
Chiêu ngồi thẳng lưng, còn cậu thì lén nghiêng người sang một
bên, làm cho hai người càng có vẻ gần nhau hơn. Một nụ cười
nhạt thoáng hiện trên gương mặt Chiêu Chiêu, như thể anh đã
luyện tập trước ống kính vô số lần, độ cong của khóe môi quá
hoàn hảo, không thể hiện sự xa lạ hay thân mật nào, dường như
không thể nhận ra suy nghĩ thật sự đằng sau nụ cười.
Quý Liên Hoắc nhìn chằm chằm vào màn hình, chuyển qua
chuyển lại giữa hai bức ảnh, như thể chưa xem mãi vẫn không
đủ. Mãi cho đến khi máy chụp hình báo pin yếu, Quý Liên Hoắc
mới ngước lên, nhận ra rằng trời đã trưa từ bao giờ, ánh nắng
ngày hè thật chói chang.
Chị Trình gõ cửa nhắc đã đến giờ ăn trưa, Quý Liên Hoắc nhìn
món ăn trước mặt rồi nhìn ghế chính trống không, lòng cũng
cảm thấy trống rỗng. Anh Chiêu Mưu bảo cậu hai ngày nay phải
lo nghỉ ngơi, không cho rang hạt dẻ. Quý Liên Hoắc không biết
mình có thể làm gì khác cho Vương Chiêu Mưu, đáy mắt không
khỏi toát lên sự thất vọng. Tài xế chở Chiêu Chiêu có vẻ còn có
ích hơn cậu.
Sau bữa trưa, Quý Liên Hoắc lật lại những cuốn sách năm cuối
cấp, phân loại sắp xếp mọi thứ thành từng mục, vậy mà chỉ mới
có một thời gian ngắn trôi qua. Còn lâu lắm anh Chiêu Mưu mới
về.
Quý Liên Hoắc nằm trên giường, không nhịn được cởi áo hoodie
ra, thử ngửi tay và cơ thể mình xem còn giữ được mùi trên áo
của người kia không.
Quý Liên Hoắc nhắm mắt, một tay đặt lên ngực, nhớ lại cách
Chiêu Chiêu cởi cúc áo cho mình trong khách sạn ngày hôm đó.
Chiêu Chiêu không mặc gì dưới áo vest, Quý Liên Hoắc mím chặt
đôi môi mỏng, như quay lại ngày ấy trong cơn choáng váng.
Quý Liên Hoắc thấy mình vươn tay ra, từ dưới áo vest, lòng bàn
tay từ từ di chuyển lên trên, bên dưới lớp áo còn có thể nhìn
thấy hình dáng của bàn tay, và làn da trắng nõn dưới cổ tay. Quý
Liên Hoắc cảm thấy cổ họng sắp bốc khói, nuốt khan hai lần, trái
cổ trượt lên xuống theo, Chiêu Chiêu ngước mắt nhìn sang. Nhìn
đuôi mắt hơi xếch lên dưới cặp kính, Quý Liên Hoắc bỗng chốc
không dám cử động, cho đến khi Chiêu Chiêu khẽ cười với mình,
như mọi ngày.
Như được động viên rất nhiều, Quý Liên Hoắc không nhịn được
ôm chặt lấy anh, luồn tay vào trong áo, lấy hết can đảm để cúi
đầu hôn lên vùng cổ mà mình hằng mong ước. Hương thơm mát
lạnh lập tức dậy lên, đậm đà mà thuần khiết, Quý Liên Hoắc cảm
nhận được làn da dưới môi mình, cơu thể như bị ngọn lửa bao
bọc, sắp mất đi lý trí. Quý Liên Hoắc hôn lên cằm người kia, lần
theo những đường nét ở một bên mặt hướng lên trên, nhẹ
nhàng hôn mút lấy dái tai lạnh như ngọc, bàn tay dưới áo càng
ngày càng phóng túng.
Đột nhiên cửa khách sạn bị gõ vang, Quý Liên Hoắc chưa muốn
ngẩng đầu lên, chưa muốn đi, nhưng vòng tay bỗng trống rỗng,
chẳng còn lại gì.
"Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu!" Quý Liên Hoắc tay chân luống cuống
lục lọi khắp phòng, trái tim trong thoáng chốc như bị khoét rỗng,
mắt đỏ hoe vì lo lắng: "Em đã làm gì sai sao, xin lỗi, Chiêu
Chiêu..."
Tiếng gõ cửa càng lúc càng to, Quý Liên Hoắc mới dần tỉnh lại,
cậu thở hổn hển bật dậy từ trên giường, thấy mình đầy mồ hôi,
khóe mắt ươn ướt.
"Tiểu Quý?!" Chị Trình lo lắng gõ cửa: "Cậu không sao chứ?"
"Không, không sao." Quý Liên Hoắc gần như có thể nghe thấy
nhịp tim thình thịch của chính mình, cảnh tượng trong giấc mơ
cứ hiện lên trong đầu, khiến cậu không thể nào quên.
Quý Liên Hoắc không khỏi lấy tay che mặt, cúi đầu thật sâu, cố
gắng làm dịu lại cảm xúc.
"Cậu ngủ say quá à?" Chị Trình nghe thấy tiếng động bên trong
mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng phải, trước đó đã quá vất vả, bây
giờ cuối cùng cũng có thể ngủ bù.
"Dạ đúng." Quý Liên Hoắc giữ giọng mình bình tĩnh, quay đầu lại
thì thấy ánh hoàng hôn đỏ cam trải dài nơi chân trời ngoài cửa
sổ. Cậu đã ngủ quên một lúc lâu.
"Cậu chủ sắp về rồi, cậu chuẩn bị xuống nhà ăn cơm đi." Chị
Trình hạ giọng: "Ăn xong đi ngủ tiếp."
"Dạ, được." Vừa nghe tin Vương Chiêu Mưu sắp về, Quý Liên
Hoắc liền phóng ngay xuống giường, nhanh chóng cởi quần áo
bước vào phòng tắm.
Mọi việc ở khu thương mại Chử Thành cuối cùng cũng đi vào
đúng tiến độ, công trường đang tiến triển thuận lợi, Vương Chiêu
Mưu tan làm đúng giờ, vừa về đến biệt thự đã thấy thiếu niên từ
tầng hai chạy xuống, tóc vẫn còn ướt đẫm.
"Vừa tắm xong?" Vương Chiêu Mưu cởi áo vest, nhanh chóng
được thiếu niên đón lấy rồi treo lên giá áo.
"Dạ." Quý Liên Hoắc cúi đầu, nhanh nhẹn cầm dép đi tới.
"Tiểu Quý ngủ quên." Chị Trình vừa mỉm cười vừa đặt bát đĩa lên
bàn: "Gõ cửa hồi lâu mà không nghe thấy tiếng động nào, làm
tôi giật mình."
"Mấy ngày nay nghỉ ngơi đi." Vương Chiêu Mưu bước đến bên
bàn ăn: "Gần đây thời tiết nóng hơn, khi ngủ nhớ bật máy lạnh."
Hồi lâu không nghe thấy tiếng trả lời, Vương Chiêu Mưu nhìn lại
Quý Liên Hoắc, thấy cậu đứng cạnh giá áo, nhìn chiếc áo vest
treo trên đó, vẻ mặt thẫn thờ.
"Tiểu Quý?" Chị Trình cũng nhìn thấy dáng vẻ của Quý Liên
Hoắc, bước tới vẫy tay trước mặt cậu.
"A." Quý Liên Hoắc lập tức tỉnh táo lại, vẫn còn hơi luống cuống
tay chân, không biết tình huống thế nào, nhưng chưa kịp nói gì
thì mặt đã đỏ bừng.
Thấy thiếu niên chạy tới ngồi cạnh mình, Vương Chiêu Mưu thử
hỏi thăm. "Nằm mơ à?"
Toàn thân Quý Liên Hoắc lập tức cứng đờ, không dám cử động.
Thấy Quý Liên Hoắc như thế, Vương Chiêu Mưu mỉm cười, biết
mình đã đoán đúng.
"Chuyện này là bình thường thôi." Vương Chiêu Mưu nhìn thấy
trên bàn có tôm, bèn cởi cúc áo, xắn tay áo lên.
"Bình, bình thường?"
Nghe thiếu niên đè nén cảm xúc trong lời nói, Vương Chiêu Mưu
nhìn sang Quý Liên Hoắc. Cậu nín thở, dường như có gì đó lóe
lên trong mắt..., như một cánh bướm nhỏ đang hoảng loạn, cố
gắng vùng vẫy.
"Phải." Vương Chiêu Mưu cầm đũa một cách tự nhiên: "Thi đại
học xong có nhiều người vẫn mơ thấy mình đang trong phòng
thi."
Tống hồi hộp chờ đợi ngoài cổng trường, mãi đến khi tất cả học
sinh ra về mới thấy Vương Chiêu Vân lê bước ra khỏi cổng
trường. Dì Tống thấy con như thế thì không nói gì, chỉ dắt tay
Vương Chiêu Vân, hai người cùng nhau đi về nhà.
"Mẹ ơi." Vương Chiêu Vân cúi đầu, khụt khịt mũi rồi nói với giọng
nức nở: "Lần này con thấy mình làm bài còn tệ hơn mọi khi."
Dì Tống thoáng nhớ lại tổng điểm chỉ có mỗi hai con số của con
trai, ánh mắt vẫn bình tĩnh. Có thể tệ hơn đến mức nào? Một
chữ số thôi à?
"Chữ trên đề thi tiếng Anh, nó biết con, nhưng con không biết
nó, dù sao thì cũng là kỳ thi đại học, con thấy cũng phải tôn
trọng chút, nên không có cắt dây thun, tung xúc xắc, chỉ đến khi
thu bài con mới phát hiện ra điền sai đáp án trên phiếu trả lời."
Vương Chiêu Vân trề môi, nước mắt rưng rưng nhìn dì Tống:
"Mẹ, con xin lỗi."
Dì Tống thở dài, giơ tay xoa đầu con trai.
Vương Chiêu Vân nhìn mẹ đầy trông mong, mong được nghe
một lời an ủi từ miệng mẹ mình, dù chỉ là "Mẹ biết con đã cố
gắng hết sức" cũng được, nhưng chờ đợi hồi lâu, chỉ thấy được
ánh mắt mẹ mình đầy bất lực nhìn về phía trước.
"Mẹ chấp nhận số phận rồi."
Vương Chiêu Vân từ nhỏ đến lớn đều không có năng khiếu học
hành, hồi nhỏ thì quậy phá, chọc cho bao nhiêu gia sư phải bỏ
chạy, mới vài tuổi đầu đã xem sách vở như ve chai mang đi bán,
lấy vài xu đi mua que cay. Lớn lên thì nhuộm tóc, trốn học, đánh
nhau, cãi lời thầy cô, dì Tống thậm chí còn không nhớ mình đã
phải chạy đến trường bao nhiêu lần. Mãi đến lần trước Vương
Chiêu Mưu đến trường, mọi chuyện mới có chút ít thay đổi,
Vương Chiêu Vân chịu ngoan ngoãn đi học đã là kỳ tích rồi, chứ
về cơ bản là dì Tống không còn ôm hy vọng gì trong kỳ thi đại
học nữa.
Vương Chiêu Vân nghe mẹ nói vậy không khỏi tủi thân buồn bã.
Vài tháng qua, rõ ràng là cậu ta đã đọc rất nhiều sách, còn đi
học, làm bài tập, nhưng chẳng có tác dụng gì cả. Cậu ta thực sự
tệ đến thế à?
"Mẹ." Vương Chiêu Vân cúi đầu: "Mẹ có hối hận khi sinh ra con
không?"
Dì Tống dừng bước, mi mắt hơi cụp xuống. "Không."
"Sao con lại cảm thấy lời mẹ nói không phải sự thật?" Vương
Chiêu Vân nghi ngờ nhìn mẹ mình.
Dì Tống nhìn con trai. "Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về
quyết định của mình, sinh ra con là quyết định của mẹ, mẹ sẽ
chịu trách nhiệm với con cả đời."
Vương Chiêu Vân đảo mắt, cảm thấy câu sau vẫn chỉ có cùng
một nghĩa như câu trước thế thôi, cậu ta bước tới khoác tay mẹ,
liếc nhìn quán Internet bên cạnh, không nhịn được nở nụ cười.
"Mẹ ơi, thi đại học xong rồi, con đến quán net chơi được không?"
Thấy dì Tống im lặng, Vương Chiêu Vân vặn vẹo người làm
nũng, lắc lắc mái tóc xanh trên đầu trông như cọng hành lá
thành tinh. "Đã lâu rồi con không đăng nhập vào tài khoản của
mình, chắc trình độ của con lại bị thụt lùi nữa rồi, mẹ ơi ~"
Dì Tống thở dài, lấy chiếc ví thêu tinh xảo của mình ra, lấy ra vài
tờ bạc đưa cho Vương Chiêu Vân.
Vương Chiêu Vân thò đầu nhìn ví của mẹ, thấy một tờ năm mươi
nằm sát mép ví, bèn cười hì hì lấy đi.
Dì Tống giơ tay định đánh nhưng Vương Chiêu Vân linh hoạt né
tránh, cầm tiền hôn một cái, cười toe toét vẫy tay chào mẹ: "Mẹ,
con đi quán net chơi hai ngày, đừng tìm con!"
Nhìn bóng lưng Vương Chiêu Vân, dì Tống cụp mắt đứng đó hồi
lâu, một mình quay người đi về nhà.
×××
Từ khi Quý Liên Hoắc thi đại học xong, Quý Đại Bảo mới nhớ lại
những gì mình đã làm trước đây, nay đã có thời gian 24/24 để ở
cạnh nhau, thế là nó bắt đầu tìm cách lấy lòng chú út như phát
điên.
Trên bàn ăn, Quý Liên Hoắc đang cho Quý Đại Bảo ăn táo xay
nhuyễn, Quý Đại Bảo bỗng che mắt lại, Quý Liên Hoắc tưởng táo
nhuyễn bắn vào mắt thằng bé nên ghé lại gần kiểm tra tình hình,
Quý Đại Bảo lại dời tay ra khỏi mắt, nháy mắt với chú út. Quý
Liên Hoắc lặng lẽ nhìn cháu trai, không hề cảm nhận được tình
cảm gì của nó, chỉ bế Quý Đại Bảo vào phòng tắm lau mặt.
Quý Đại Bảo chưa muốn bỏ cuộc, sau khi được bế về chỗ ngồi,
nó ngồi trong lòng Quý Liên Hoắc, nhắm vào cơ hội chú út đang
múc táo xay nhuyễn liền chồm tới hôn lên mặt Quý Liên Hoắc.
Quý Liên Hoắc một tay nắm chặt thìa sứ, giơ tay kia lau hỗn hợp
táo xay nhuyễn trộn nước bọt trên mặt, cúi đầu nhìn Quý Đại
Bảo.
Quý Đại Bảo nằm trong lòng Quý Liên Hoắc, chớp chớp mắt, nói
bằng giọng trẻ con. "Hi, baby ~"
Vương Chiêu Mưu ngồi ở ghế chính liếc nhìn Quý Đại Bảo, cảm
giác lợm giọng do cuốn sách Hợp đồng trăm tỷ, sếp Lãnh nuông
chiều nhẹ nhàng thôi gây ra trước đó bỗng chốc trào dâng.
Quý Liên Hoắc nhìn Quý Đại Bảo ba giây, sau đó kinh ngạc
ngẩng đầu nhìn Vương Chiêu Mưu.
"Anh Chiêu Mưu, Đại Bảo biết nói tiếng Anh kìa!" Mấy tháng
trước hát được Bài hát bảng chữ cái, bây giờ nói được vài từ đơn
giản, Quý Liên Hoắc nhìn Quý Đại Bảo bằng ánh mắt đầy vui
mừng.
Vương Chiêu Mưu cũng mỉm cười, quay mặt đi, không muốn
nhìn Quý Đại Bảo nữa. Đây là cái loại kinh tởm gì chứ.
Ăn sáng xong, Vương Chiêu Mưu đi lên công ty, Quý Liên Hoắc
ôm Quý Đại Bảo đứng ở cửa biệt thự, nhìn theo Vương Chiêu
Mưu lên xe mà không chớp mắt, rồi nhìn xe phóng đi, không
giấu được nỗi cô đơn trong ánh mắt.
Quý Đại Bảo nhìn Quý Liên Hoắc, cảm thấy chú út cứ như muốn
đuổi theo chiếc xe.
Cô Tôn đến đúng giờ, Quý Liên Hoắc giao Quý Đại Bảo cho cô
giáo rồi ngồi một mình trong phòng, thẫn thờ ngồi đó hồi lâu,
cậu lại lấy máy chụp hình kỹ thuật số mới toanh trong tủ ra. Anh
Chiêu Mưu muốn cậu mang máy đến trường, chụp hình cùng các
bạn trong lớp, giữ lại những kỷ niệm đẹp. Nhưng họ không phải
là kỷ niệm đẹp mà cậu mong muốn.
Quý Liên Hoắc mở máy chụp hình ra, cúi đầu lật xem hình chụp
trong đó. Bức đầu tiên là do anh Chiêu Mưu chụp phòng khách,
để giải thích cách sử dụng máy cho cậu. Quý Liên Hoắc bấm nút
tiếp theo, màn hình hiện lên người đàn ông đang ngồi một mình
trên sô pha. Tư thế của anh rất tự nhiên, áo sơ mi đen và ghi lê
màu xám bạc làm nổi bật vòng eo duyên dáng, đôi chân trong
chiếc quần âu vừa dài vừa thẳng. Anh chỉ ngồi trên sô pha như
thế, đôi mắt dưới cặp kính thản nhiên liếc nhìn máy ảnh, đẹp
đến đáng ngạc nhiên.
Quý Liên Hoắc dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào người đàn
ông trên màn hình, cẩn thận chuyển sang tấm tiếp theo, không
kìm được nụ cười. Tấm này là của cậu và Chiêu Chiêu. Chiêu
Chiêu ngồi thẳng lưng, còn cậu thì lén nghiêng người sang một
bên, làm cho hai người càng có vẻ gần nhau hơn. Một nụ cười
nhạt thoáng hiện trên gương mặt Chiêu Chiêu, như thể anh đã
luyện tập trước ống kính vô số lần, độ cong của khóe môi quá
hoàn hảo, không thể hiện sự xa lạ hay thân mật nào, dường như
không thể nhận ra suy nghĩ thật sự đằng sau nụ cười.
Quý Liên Hoắc nhìn chằm chằm vào màn hình, chuyển qua
chuyển lại giữa hai bức ảnh, như thể chưa xem mãi vẫn không
đủ. Mãi cho đến khi máy chụp hình báo pin yếu, Quý Liên Hoắc
mới ngước lên, nhận ra rằng trời đã trưa từ bao giờ, ánh nắng
ngày hè thật chói chang.
Chị Trình gõ cửa nhắc đã đến giờ ăn trưa, Quý Liên Hoắc nhìn
món ăn trước mặt rồi nhìn ghế chính trống không, lòng cũng
cảm thấy trống rỗng. Anh Chiêu Mưu bảo cậu hai ngày nay phải
lo nghỉ ngơi, không cho rang hạt dẻ. Quý Liên Hoắc không biết
mình có thể làm gì khác cho Vương Chiêu Mưu, đáy mắt không
khỏi toát lên sự thất vọng. Tài xế chở Chiêu Chiêu có vẻ còn có
ích hơn cậu.
Sau bữa trưa, Quý Liên Hoắc lật lại những cuốn sách năm cuối
cấp, phân loại sắp xếp mọi thứ thành từng mục, vậy mà chỉ mới
có một thời gian ngắn trôi qua. Còn lâu lắm anh Chiêu Mưu mới
về.
Quý Liên Hoắc nằm trên giường, không nhịn được cởi áo hoodie
ra, thử ngửi tay và cơ thể mình xem còn giữ được mùi trên áo
của người kia không.
Quý Liên Hoắc nhắm mắt, một tay đặt lên ngực, nhớ lại cách
Chiêu Chiêu cởi cúc áo cho mình trong khách sạn ngày hôm đó.
Chiêu Chiêu không mặc gì dưới áo vest, Quý Liên Hoắc mím chặt
đôi môi mỏng, như quay lại ngày ấy trong cơn choáng váng.
Quý Liên Hoắc thấy mình vươn tay ra, từ dưới áo vest, lòng bàn
tay từ từ di chuyển lên trên, bên dưới lớp áo còn có thể nhìn
thấy hình dáng của bàn tay, và làn da trắng nõn dưới cổ tay. Quý
Liên Hoắc cảm thấy cổ họng sắp bốc khói, nuốt khan hai lần, trái
cổ trượt lên xuống theo, Chiêu Chiêu ngước mắt nhìn sang. Nhìn
đuôi mắt hơi xếch lên dưới cặp kính, Quý Liên Hoắc bỗng chốc
không dám cử động, cho đến khi Chiêu Chiêu khẽ cười với mình,
như mọi ngày.
Như được động viên rất nhiều, Quý Liên Hoắc không nhịn được
ôm chặt lấy anh, luồn tay vào trong áo, lấy hết can đảm để cúi
đầu hôn lên vùng cổ mà mình hằng mong ước. Hương thơm mát
lạnh lập tức dậy lên, đậm đà mà thuần khiết, Quý Liên Hoắc cảm
nhận được làn da dưới môi mình, cơu thể như bị ngọn lửa bao
bọc, sắp mất đi lý trí. Quý Liên Hoắc hôn lên cằm người kia, lần
theo những đường nét ở một bên mặt hướng lên trên, nhẹ
nhàng hôn mút lấy dái tai lạnh như ngọc, bàn tay dưới áo càng
ngày càng phóng túng.
Đột nhiên cửa khách sạn bị gõ vang, Quý Liên Hoắc chưa muốn
ngẩng đầu lên, chưa muốn đi, nhưng vòng tay bỗng trống rỗng,
chẳng còn lại gì.
"Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu!" Quý Liên Hoắc tay chân luống cuống
lục lọi khắp phòng, trái tim trong thoáng chốc như bị khoét rỗng,
mắt đỏ hoe vì lo lắng: "Em đã làm gì sai sao, xin lỗi, Chiêu
Chiêu..."
Tiếng gõ cửa càng lúc càng to, Quý Liên Hoắc mới dần tỉnh lại,
cậu thở hổn hển bật dậy từ trên giường, thấy mình đầy mồ hôi,
khóe mắt ươn ướt.
"Tiểu Quý?!" Chị Trình lo lắng gõ cửa: "Cậu không sao chứ?"
"Không, không sao." Quý Liên Hoắc gần như có thể nghe thấy
nhịp tim thình thịch của chính mình, cảnh tượng trong giấc mơ
cứ hiện lên trong đầu, khiến cậu không thể nào quên.
Quý Liên Hoắc không khỏi lấy tay che mặt, cúi đầu thật sâu, cố
gắng làm dịu lại cảm xúc.
"Cậu ngủ say quá à?" Chị Trình nghe thấy tiếng động bên trong
mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng phải, trước đó đã quá vất vả, bây
giờ cuối cùng cũng có thể ngủ bù.
"Dạ đúng." Quý Liên Hoắc giữ giọng mình bình tĩnh, quay đầu lại
thì thấy ánh hoàng hôn đỏ cam trải dài nơi chân trời ngoài cửa
sổ. Cậu đã ngủ quên một lúc lâu.
"Cậu chủ sắp về rồi, cậu chuẩn bị xuống nhà ăn cơm đi." Chị
Trình hạ giọng: "Ăn xong đi ngủ tiếp."
"Dạ, được." Vừa nghe tin Vương Chiêu Mưu sắp về, Quý Liên
Hoắc liền phóng ngay xuống giường, nhanh chóng cởi quần áo
bước vào phòng tắm.
Mọi việc ở khu thương mại Chử Thành cuối cùng cũng đi vào
đúng tiến độ, công trường đang tiến triển thuận lợi, Vương Chiêu
Mưu tan làm đúng giờ, vừa về đến biệt thự đã thấy thiếu niên từ
tầng hai chạy xuống, tóc vẫn còn ướt đẫm.
"Vừa tắm xong?" Vương Chiêu Mưu cởi áo vest, nhanh chóng
được thiếu niên đón lấy rồi treo lên giá áo.
"Dạ." Quý Liên Hoắc cúi đầu, nhanh nhẹn cầm dép đi tới.
"Tiểu Quý ngủ quên." Chị Trình vừa mỉm cười vừa đặt bát đĩa lên
bàn: "Gõ cửa hồi lâu mà không nghe thấy tiếng động nào, làm
tôi giật mình."
"Mấy ngày nay nghỉ ngơi đi." Vương Chiêu Mưu bước đến bên
bàn ăn: "Gần đây thời tiết nóng hơn, khi ngủ nhớ bật máy lạnh."
Hồi lâu không nghe thấy tiếng trả lời, Vương Chiêu Mưu nhìn lại
Quý Liên Hoắc, thấy cậu đứng cạnh giá áo, nhìn chiếc áo vest
treo trên đó, vẻ mặt thẫn thờ.
"Tiểu Quý?" Chị Trình cũng nhìn thấy dáng vẻ của Quý Liên
Hoắc, bước tới vẫy tay trước mặt cậu.
"A." Quý Liên Hoắc lập tức tỉnh táo lại, vẫn còn hơi luống cuống
tay chân, không biết tình huống thế nào, nhưng chưa kịp nói gì
thì mặt đã đỏ bừng.
Thấy thiếu niên chạy tới ngồi cạnh mình, Vương Chiêu Mưu thử
hỏi thăm. "Nằm mơ à?"
Toàn thân Quý Liên Hoắc lập tức cứng đờ, không dám cử động.
Thấy Quý Liên Hoắc như thế, Vương Chiêu Mưu mỉm cười, biết
mình đã đoán đúng.
"Chuyện này là bình thường thôi." Vương Chiêu Mưu nhìn thấy
trên bàn có tôm, bèn cởi cúc áo, xắn tay áo lên.
"Bình, bình thường?"
Nghe thiếu niên đè nén cảm xúc trong lời nói, Vương Chiêu Mưu
nhìn sang Quý Liên Hoắc. Cậu nín thở, dường như có gì đó lóe
lên trong mắt..., như một cánh bướm nhỏ đang hoảng loạn, cố
gắng vùng vẫy.
"Phải." Vương Chiêu Mưu cầm đũa một cách tự nhiên: "Thi đại
học xong có nhiều người vẫn mơ thấy mình đang trong phòng
thi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro