Chương 80
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Ánh mắt tổn thương của Quý Liên Hoắc quá rõ ràng, như thể vết
sẹo từ xưa bị bóc ra, ánh sáng trong mắt dần dần mờ đi.
Cậu vốn chỉ là một con chó cỏ nhỏ bé trong bùn lầy, lại được bàn
tay của người đàn ông này bế lên, tắm rửa rồi cho ăn, đặt lên
một chiếc ghế dài sạch sẽ mềm mại. Bây giờ có người khác đến
đây, vậy mà cậu còn ảo tưởng đi sủa vào người đó, quên mất
mình vẫn chỉ là con chó cỏ đó, chưa bao giờ thay đổi. Cậu có gì
để so sánh với gã đàn ông bên ngoài biệt thự. Cái cậu có thể
cho anh Chiêu Mưu thì người khác cũng có thể cho, thậm chí có
thể họ còn làm tốt hơn cậu. Cậu chỉ có thể tặng anh Chiêu Mưu
một bông hồng đạo cụ, nhưng người khác có thể cầm một bó
hoa lớn đắt tiền được gói cẩn thận để chờ anh Chiêu Mưu. Cậu
thậm chí còn là sự tồn tại mà anh Chiêu Mưu không muốn người
khác nhìn thấy.
Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc từ từ đỏ mắt, toàn thân
như bị rút ra khỏi chỗ dựa trong vòng một giây, trái cổ trượt
xuống, một tay che mắt, lùi lại hai bước, người dựa vào tường.
"Liên Hoắc." Vương Chiêu Mưu bước tới, giơ tay nhẹ nhàng mở
bàn tay che mắt thiếu niên ra, thấy nước mắt vương trên mi Quý
Liên Hoắc như một hạt pha lê nhỏ, viền mắt và chóp mũi đỏ
bừng, đôi môi mỏng mím chặt lại, vô cùng buồn bã.
"Tôi sẽ không dùng lời nói dối để qua mắt cậu, nhưng hắn thực
sự nguy hiểm." Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng nói, chăm chú nhìn
vào mắt thiếu niên. "Tôi nói nhiều quá sẽ khiến cậu bối rối, cậu
chỉ cần nhớ rằng, tôi và cậu hiện tại là châu chấu trên cùng một
sợi dây, nếu hắn nhìn thấy cậu, có thể cậu và tôi đều gặp nguy
hiểm."
"Nguy, nguy hiểm?" Quý Liên Hoắc nghẹn ngào, không ngăn
được mình nhìn người trước mặt, như một con thú bị thương rất
cần được an ủi, đưa tay về phía Vương Chiêu Mưu, vòng tay qua
cổ anh.
Vương Chiêu Mưu biết lời mình nói đối với Quý Liên Hoắc có
phần mơ hồ ly kỳ, nhưng ánh mắt cậu tràn đầy tin tưởng, như
thể đang dành cho anh lòng tin và ủng hộ vô điều kiện, chỉ cần
anh mở miệng là cậu sẽ tin, sẽ có những hành động thiết thực vì
điều đó.
Vương Chiêu Mưu bị ôm lấy cổ, vô thức nâng tay lên ôm eo thiếu
niên, nơi ngón tay anh chạm vào rất gần với nơi đã vương đầy
máu trong con hẻm ngày ấy. Ít nhất lần này không cần phải nhìn
thấy vệt máu của cậu phản chiếu dưới ánh trăng khi vừa giơ tay
lên.
"Anh Chiêu Mưu, hắn sẽ gọi anh là gì?" Quý Liên Hoắc ôm cổ
Vương Chiêu Mưu, cẩn thận hỏi như muốn xác nhận điều gì.
"Gọi là tổng giám đốc Vương." Vương Chiêu Mưu hơi không quen
với việc thiếu niên ôm mình như thế này, nhưng nghĩ đến cảm
giác ngạt thở khi bị siết lấy thắt lưng, anh thấy thế này vẫn có
thể chấp nhận được. "Có thể sau này cũng bắt chước mọi người,
gọi tôi là Chiêu Mưu."
Quý Liên Hoắc mím môi, rũ mi: "Hắn nhỏ hơn anh Chiêu Mưu
phải không."
Vương Chiêu Mưu mỉm cười, nhìn vành mắt đỏ vẫn chưa dịu lại
của Quý Liên Hoắc, gần như nhìn thấu ngay được chút ý đồ nhỏ
bé của cậu. Anh hơi ngẩng đầu lên, ghé sát vào tai Quý Liên
Hoắc, ép giọng xuống, âm thanh như gió thoảng.
"Trốn cho kỹ."
"Tôi có thể thực hiện điều ước đầu tiên của cậu."
Tai Quý Liên Hoắc có hình dáng rất đẹp, nhưng mỏng đến mức
gần như có thể nhìn thấy những mạch máu nhỏ màu đỏ, cùng
một lớp lông mao ngắn trên đó. Nhìn tai cậu dần tụ máu đỏ
bừng lên dường như là một điều thú vị, màu đỏ trên tai dường
như có thể lây lan, vết đỏ dần dần lan ra trên má.
"Khụ khụ."
Một tiếng ho non nớt vang lên, Vương Chiêu Mưu chậm rãi
buông thiếu niên ra, ánh mắt dịu dàng. Quý Liên Hoắc sắc mặt
đỏ bừng, đôi mắt rực lửa, như thể những câu vừa rồi có sức
mạnh thần kỳ, lập tức phục hồi huyết khí toàn thân cậu.
Quý Đại Bảo thật sự không ngờ hôm nay vừa thức dậy thì nhìn
thấy cảnh tượng như vậy! Hai người đứng sau cửa biệt thự, chú
út ôm cổ Vương Chiêu Mưu như một đứa trẻ tội nghiệp đang xin
kẹo, còn Vương Chiêu Mưu ôm lấy chú út, áp sát vào tai chú út
thì thầm điều gì đó. Chị Trình đã làm xong bữa sáng, dọn lên
bàn đợi một lúc rồi mà hai người vẫn không có dấu hiệu tách ra.
Thấy chị Trình có vẻ không đành lòng quấy rầy, Quý Đại Bảo
dũng cảm ho lên hai tiếng, nhìn thấy hai người tách ra, lập tức
cảm thấy mình thật giỏi.
"Cả Quý Đại Bảo nữa." Vương Chiêu Mưu thì thầm nhắc nhở Quý
Liên Hoắc: "Cố gắng đừng để khách mới nhìn thấy nó."
"Dạ được anh Chiêu Mưu!" Quý Liên Hoắc đi về phía phòng ăn,
khi đi ngang qua cửa sổ còn không quên che mặt mình, rồi
không nói lời nào mà bế Quý Đại Bảo đang ngồi ở bàn ăn lên,
bước nhanh lên lầu.
Quý Đại Bảo vừa nhìn thấy đồ ăn dặm hôm nay trong chén của
mình là cá tuyết cắt miếng, đang nóng lòng cầm thìa nhỏ lên,
nước bọt chưa kịp chảy xuống thì đã bất ngờ bị chú út đưa lên
lầu.
"Những ngày này đem hết đồ ăn của Quý Liên Hoắc và Quý Đại
Bảo lên lầu." Vương Chiêu Mưu dặn chị Trình, ra hiệu về phía
người ngoài cửa sổ: "Đừng để hắn nhìn thấy họ."
"Tôi hiểu rồi, cậu chủ." Chị Trình cũng là người từng trải qua
sóng gió, biết rõ nhiều chuyện trong thế giới kinh doanh rất
phức tạp, nghe Vương Chiêu Mưu dặn như vậy là biết anh phải
có lý do riêng.
Vương Chiêu Mưu ăn sáng rồi thong thả bước ra ngoài, thấy
Lãnh Tu Minh vẫn đợi ở cổng biệt thự thì bình thản hỏi: "Tổng
giám đốc Lãnh có ý gì đây?"
Lãnh Tu Minh đợi suốt một tiếng, thấy Vương Chiêu Mưu thong
thả bước ra thì lập tức đứng thẳng lên với nụ cười rạng rỡ:
"Tổng giám đốc Vương là người bạn đầu tiên tôi quen khi đến
nước Hoa, đương nhiên là tình bạn muôn năm."
"Ở đây chúng tôi không tặng hoa diên vĩ tím cho bạn bè." Vương
Chiêu Mưu cười.
"Xin lỗi." Lãnh Tu Minh nhìn bó hoa trên tay, không chút đắn đo
đặt bó hoa diên vĩ tím vào xe, cúi người lấy ra một chậu hoa đưa
cho Vương Chiêu Mưu, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi. "Tặng
lan quân tử cho một người bạn có thích hợp không?"
Vương Chiêu Mưu hạ mắt nhìn chậu lan quân tử trong tay Lãnh
Tu Minh, lá cây xanh tươi, giữa đám lá rậm rạp chỉ có một cuống
hoa với vài nụ hoa trắng muốt sắp hé nở.
"Lan quân tử lá mỏng không phải là loại quý giá gì, tôi chỉ cảm
ơn bạn bè đã giúp đỡ." Lãnh Tu Minh rất biết chừng mực, đưa
chậu hoa về phía Vương Chiêu Mưu: "Tôi cũng mong rằng tổng
giám đốc Vương sẽ không ghét nó."
"Cảm ơn." Vương Chiêu Mưu nhận chậu hoa, quay người đi về
phía biệt thự, chị Trình thấy vậy thì chóng bước tới nhận lan
quân tử.
"Sau này có thể còn phải phiền tổng giám đốc Vương nhiều
việc." Lãnh Tu Minh đưa Vương Chiêu Mưu lên xe: "Không biết
ngày mai tổng giám đốc Vương có rảnh không?"
"Tất nhiên sẽ có thời gian cho công việc." Vương Chiêu Mưu mỉm
cười: "Tập đoàn Vương Thị còn phải dựa vào khoản đầu tư một
tỷ đô la Mỹ của tổng giám đốc Lãnh."
"Vậy thì quyết định vậy đi." Lãnh Tu Minh đứng thẳng dậy, nhìn
xe của Vương Chiêu Mưu lái đi rồi quay người lên xe của mình.
Vừa mở cửa xe, Lãnh Tu Minh mơ hồ có cảm giác như có người
đang nhìn mình, gã ngước mắt nhìn về phía biệt thự nhưng
không phát hiện gì cả. Người làm trong biệt thự hình như đang
dọn bàn ăn, đứng từ xa khó có thể nhìn rõ, Lãnh Tu Minh suy
nghĩ một chút rồi lên xe ngồi. Vì nhà họ Lãnh kinh doanh lớn nên
Lãnh Tu Minh từ nhỏ đã được huấn luyện cách đối mặt với
những vụ bắt cóc và bọn sát thủ liên tục xuất hiện, cảm giác bị
nhìn chăm chú vừa rồi khiến Lãnh Tu Minh thấy kỳ lạ khó tả.
Nghe thấy tiếng xe hơi chạy đi khỏi cổng biệt thự, Quý Liên Hoắc
mới từ từ ló đầu lên, thấy trước biệt thự không có người mới
đứng dậy.
Quý Đại Bảo tò mò nhìn sang, nhưng vì lùn quá nên dù nhón
chân thế nào cũng không thể nhìn thấy khung cảnh phía trước
biệt thự.
"Ăn cơm đàng hoàng." Quý Liên Hoắc đẩy đầu Quý Đại Bảo
xuống, quay người lại, vẻ mặt nặng nề nhìn đĩa đồ ăn sáng trước
mặt. Gã đàn ông ngoài kia trông như là con lai, mái tóc hơi dài,
nhìn thấy nào cũng giống một tên ăn chơi. Nhưng anh Chiêu
Mưu không cho phép cậu xuất hiện trước mặt gã.
Quý Liên Hoắc siết chặt nắm đấm, đè nén nỗi bất an trong lòng.
Anh Chiêu Mưu bảo cậu làm gì, cậu sẽ làm cái đó. Nếu chuyện
đó có gì không hợp lý thì anh Chiêu Mưu chính là chân lý. Cậu
phải nghe lời anh Chiêu Mưu.
Vả lại...
Quý Liên Hoắc vô thức đưa tay sờ lên tai, nghĩ đến lời hứa của
anh Chiêu Mưu với mình là không thể không vui mừng. Chỉ cần
không để tên ăn chơi đó nhìn thấy mình và Quý Đại Bảo, anh
Chiêu Mưu sẽ thực hiện được điều ước đầu tiên của cậu!
Quý Liên Hoắc không khỏi cong môi, hai chữ đó không ngừng
sôi trào trong lòng.
Chiêu Chiêu.
Cậu có thể bí mật gọi anh Chiêu Mưu là Chiêu Chiêu khi không
có ai ở xung quanh. Đây là cách gọi anh Chiêu Mưu chỉ thuộc về
cậu. Quý Liên Hoắc đưa tay lau mặt, cố gắng bình tĩnh lại nhưng
trong lòng vẫn không nén được niềm vui.
Chiêu Chiêu.
Quý Đại Bảo ngậm miếng cá tuyết của mình, im lặng vừa nhai
vừa nhìn chú út thay đổi sắc mặt. Mới vừa rồi trong mắt tràn đầy
chán ghét cùng hận thù, cùng nỗi tức giận muốn giết người, một
lúc sau, trong mắt lại tràn ngập vui mừng và ngọt ngào, cái non
nớt của thiếu niên sắp tràn cả ra.
Quý Đại Bảo gặm thêm hai miếng cá tuyết, cảm thấy chú út thực
sự có tố chất làm diễn viên. Chính xác thì lý do là gì? Tính tò mò
của Quý Đại Bảo không ngừng cào xé, không hiểu sao mình và
chú út lại giống như "nàng Kiều" được Vương Chiêu Mưu giấu
trong lầu vàng, bây giờ đến nỗi không được xuống nhà ăn uống
hay gặp gỡ người khác nữa rồi.
×××
Đến giờ học, Quý Liên Hoắc lái xe tới trường. Các bạn cùng lớp
trong sân thể dục chưa đến đông đủ, đang ngồi trò chuyện cùng
nhau, Quý Liên Hoắc tìm một hòn đá bên cạnh sân thể dục, lấy
chiếc vòng tay thu hút tình duyên trong túi ra.
Nghĩ đến sự xuất hiện của tên ăn chơi đó, Quý Liên Hoắc im lặng
mím môi, đôi mắt đen u ám hẳn đi, tay cầm hòn đá đập mạnh
vào chuỗi vòng tay. Những viên đá màu hồng bị nứt ngay cú đập
đầu tiên, Quý Liên Hoắc dùng hết sức mình đập mạnh xuống,
viên đá vỡ tan tành, bay khắp nơi nhưng cậu vẫn không dừng
lại. Cho đến khi tất cả hạt đá bị đập vỡ thành từng vụn, sợi dây
màu đỏ nối các hạt cũng đứt, Quý Liên Hoắc mới dừng tay.
Thấy sĩ quan huấn luyện đã bước vào sân thể dục, Quý Liên
Hoắc nhanh chóng trở về vị trí trong lớp, bình tĩnh chỉ đạo các
bạn học tập trung báo cáo.
Nhiều sinh viên liên tục nhìn Quý Liên Hoắc, trong quá trình
huấn luyện, sĩ quan huấn luyện cũng nhiều lần nhìn cậu, thậm
chí còn đưa cho cậu một chai cồn khi tan học. Quý Liên Hoắc lúc
đầu không biết tại sao, mãi đến khi về ký túc xá, đứng trước
gương mới thấy trên mặt mình có một vết xước mỏng, có chút
máu rỉ ra. Là do cậu không cẩn thận trong lúc đập vòng tay, các
mảnh đá văng trúng.
Quý Liên Hoắc sững sờ, nhanh chóng mở lọ cồn do sĩ quan huấn
luyện đưa ra rồi cẩn thận dùng tăm bông lau vết thương. Cậu có
thể bị sẹo ở bất cứ đâu, nhưng không phải trên mặt! Cậu chỉ có
ưu điểm này, nếu trên mặt có sẹo, anh Chiêu Mưu nhìn mình
chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu!
Bôi cồn xong, Quý Liên Hoắc vẫn cảm thấy vô cùng bất an.
Sau khi phòng khám của trường tiếp nhận ba sinh viên giả vờ
đau bụng và hai sinh viên bị đau chân, họ lại nhận được một
trường hợp còn vô lý hơn.
"Bác sĩ." Cậu sinh viên lo lắng chỉ vào mặt mình: "Tôi bị trầy ở
chỗ này, làm sao tránh để lại sẹo?"
Bác sĩ nghiêng người về trước, đeo kính lão lên nhìn hồi lâu,
nghiêm túc nhìn cậu rồi nói: "Cậu bạn này, cậu đến muộn."
Mấy y tá thấy cậu tái mặt.
"Cậu đến quá muộn, vết thương đã lành rồi." Vị bác sĩ già lắc
đầu thở dài.
sẹo từ xưa bị bóc ra, ánh sáng trong mắt dần dần mờ đi.
Cậu vốn chỉ là một con chó cỏ nhỏ bé trong bùn lầy, lại được bàn
tay của người đàn ông này bế lên, tắm rửa rồi cho ăn, đặt lên
một chiếc ghế dài sạch sẽ mềm mại. Bây giờ có người khác đến
đây, vậy mà cậu còn ảo tưởng đi sủa vào người đó, quên mất
mình vẫn chỉ là con chó cỏ đó, chưa bao giờ thay đổi. Cậu có gì
để so sánh với gã đàn ông bên ngoài biệt thự. Cái cậu có thể
cho anh Chiêu Mưu thì người khác cũng có thể cho, thậm chí có
thể họ còn làm tốt hơn cậu. Cậu chỉ có thể tặng anh Chiêu Mưu
một bông hồng đạo cụ, nhưng người khác có thể cầm một bó
hoa lớn đắt tiền được gói cẩn thận để chờ anh Chiêu Mưu. Cậu
thậm chí còn là sự tồn tại mà anh Chiêu Mưu không muốn người
khác nhìn thấy.
Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc từ từ đỏ mắt, toàn thân
như bị rút ra khỏi chỗ dựa trong vòng một giây, trái cổ trượt
xuống, một tay che mắt, lùi lại hai bước, người dựa vào tường.
"Liên Hoắc." Vương Chiêu Mưu bước tới, giơ tay nhẹ nhàng mở
bàn tay che mắt thiếu niên ra, thấy nước mắt vương trên mi Quý
Liên Hoắc như một hạt pha lê nhỏ, viền mắt và chóp mũi đỏ
bừng, đôi môi mỏng mím chặt lại, vô cùng buồn bã.
"Tôi sẽ không dùng lời nói dối để qua mắt cậu, nhưng hắn thực
sự nguy hiểm." Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng nói, chăm chú nhìn
vào mắt thiếu niên. "Tôi nói nhiều quá sẽ khiến cậu bối rối, cậu
chỉ cần nhớ rằng, tôi và cậu hiện tại là châu chấu trên cùng một
sợi dây, nếu hắn nhìn thấy cậu, có thể cậu và tôi đều gặp nguy
hiểm."
"Nguy, nguy hiểm?" Quý Liên Hoắc nghẹn ngào, không ngăn
được mình nhìn người trước mặt, như một con thú bị thương rất
cần được an ủi, đưa tay về phía Vương Chiêu Mưu, vòng tay qua
cổ anh.
Vương Chiêu Mưu biết lời mình nói đối với Quý Liên Hoắc có
phần mơ hồ ly kỳ, nhưng ánh mắt cậu tràn đầy tin tưởng, như
thể đang dành cho anh lòng tin và ủng hộ vô điều kiện, chỉ cần
anh mở miệng là cậu sẽ tin, sẽ có những hành động thiết thực vì
điều đó.
Vương Chiêu Mưu bị ôm lấy cổ, vô thức nâng tay lên ôm eo thiếu
niên, nơi ngón tay anh chạm vào rất gần với nơi đã vương đầy
máu trong con hẻm ngày ấy. Ít nhất lần này không cần phải nhìn
thấy vệt máu của cậu phản chiếu dưới ánh trăng khi vừa giơ tay
lên.
"Anh Chiêu Mưu, hắn sẽ gọi anh là gì?" Quý Liên Hoắc ôm cổ
Vương Chiêu Mưu, cẩn thận hỏi như muốn xác nhận điều gì.
"Gọi là tổng giám đốc Vương." Vương Chiêu Mưu hơi không quen
với việc thiếu niên ôm mình như thế này, nhưng nghĩ đến cảm
giác ngạt thở khi bị siết lấy thắt lưng, anh thấy thế này vẫn có
thể chấp nhận được. "Có thể sau này cũng bắt chước mọi người,
gọi tôi là Chiêu Mưu."
Quý Liên Hoắc mím môi, rũ mi: "Hắn nhỏ hơn anh Chiêu Mưu
phải không."
Vương Chiêu Mưu mỉm cười, nhìn vành mắt đỏ vẫn chưa dịu lại
của Quý Liên Hoắc, gần như nhìn thấu ngay được chút ý đồ nhỏ
bé của cậu. Anh hơi ngẩng đầu lên, ghé sát vào tai Quý Liên
Hoắc, ép giọng xuống, âm thanh như gió thoảng.
"Trốn cho kỹ."
"Tôi có thể thực hiện điều ước đầu tiên của cậu."
Tai Quý Liên Hoắc có hình dáng rất đẹp, nhưng mỏng đến mức
gần như có thể nhìn thấy những mạch máu nhỏ màu đỏ, cùng
một lớp lông mao ngắn trên đó. Nhìn tai cậu dần tụ máu đỏ
bừng lên dường như là một điều thú vị, màu đỏ trên tai dường
như có thể lây lan, vết đỏ dần dần lan ra trên má.
"Khụ khụ."
Một tiếng ho non nớt vang lên, Vương Chiêu Mưu chậm rãi
buông thiếu niên ra, ánh mắt dịu dàng. Quý Liên Hoắc sắc mặt
đỏ bừng, đôi mắt rực lửa, như thể những câu vừa rồi có sức
mạnh thần kỳ, lập tức phục hồi huyết khí toàn thân cậu.
Quý Đại Bảo thật sự không ngờ hôm nay vừa thức dậy thì nhìn
thấy cảnh tượng như vậy! Hai người đứng sau cửa biệt thự, chú
út ôm cổ Vương Chiêu Mưu như một đứa trẻ tội nghiệp đang xin
kẹo, còn Vương Chiêu Mưu ôm lấy chú út, áp sát vào tai chú út
thì thầm điều gì đó. Chị Trình đã làm xong bữa sáng, dọn lên
bàn đợi một lúc rồi mà hai người vẫn không có dấu hiệu tách ra.
Thấy chị Trình có vẻ không đành lòng quấy rầy, Quý Đại Bảo
dũng cảm ho lên hai tiếng, nhìn thấy hai người tách ra, lập tức
cảm thấy mình thật giỏi.
"Cả Quý Đại Bảo nữa." Vương Chiêu Mưu thì thầm nhắc nhở Quý
Liên Hoắc: "Cố gắng đừng để khách mới nhìn thấy nó."
"Dạ được anh Chiêu Mưu!" Quý Liên Hoắc đi về phía phòng ăn,
khi đi ngang qua cửa sổ còn không quên che mặt mình, rồi
không nói lời nào mà bế Quý Đại Bảo đang ngồi ở bàn ăn lên,
bước nhanh lên lầu.
Quý Đại Bảo vừa nhìn thấy đồ ăn dặm hôm nay trong chén của
mình là cá tuyết cắt miếng, đang nóng lòng cầm thìa nhỏ lên,
nước bọt chưa kịp chảy xuống thì đã bất ngờ bị chú út đưa lên
lầu.
"Những ngày này đem hết đồ ăn của Quý Liên Hoắc và Quý Đại
Bảo lên lầu." Vương Chiêu Mưu dặn chị Trình, ra hiệu về phía
người ngoài cửa sổ: "Đừng để hắn nhìn thấy họ."
"Tôi hiểu rồi, cậu chủ." Chị Trình cũng là người từng trải qua
sóng gió, biết rõ nhiều chuyện trong thế giới kinh doanh rất
phức tạp, nghe Vương Chiêu Mưu dặn như vậy là biết anh phải
có lý do riêng.
Vương Chiêu Mưu ăn sáng rồi thong thả bước ra ngoài, thấy
Lãnh Tu Minh vẫn đợi ở cổng biệt thự thì bình thản hỏi: "Tổng
giám đốc Lãnh có ý gì đây?"
Lãnh Tu Minh đợi suốt một tiếng, thấy Vương Chiêu Mưu thong
thả bước ra thì lập tức đứng thẳng lên với nụ cười rạng rỡ:
"Tổng giám đốc Vương là người bạn đầu tiên tôi quen khi đến
nước Hoa, đương nhiên là tình bạn muôn năm."
"Ở đây chúng tôi không tặng hoa diên vĩ tím cho bạn bè." Vương
Chiêu Mưu cười.
"Xin lỗi." Lãnh Tu Minh nhìn bó hoa trên tay, không chút đắn đo
đặt bó hoa diên vĩ tím vào xe, cúi người lấy ra một chậu hoa đưa
cho Vương Chiêu Mưu, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi. "Tặng
lan quân tử cho một người bạn có thích hợp không?"
Vương Chiêu Mưu hạ mắt nhìn chậu lan quân tử trong tay Lãnh
Tu Minh, lá cây xanh tươi, giữa đám lá rậm rạp chỉ có một cuống
hoa với vài nụ hoa trắng muốt sắp hé nở.
"Lan quân tử lá mỏng không phải là loại quý giá gì, tôi chỉ cảm
ơn bạn bè đã giúp đỡ." Lãnh Tu Minh rất biết chừng mực, đưa
chậu hoa về phía Vương Chiêu Mưu: "Tôi cũng mong rằng tổng
giám đốc Vương sẽ không ghét nó."
"Cảm ơn." Vương Chiêu Mưu nhận chậu hoa, quay người đi về
phía biệt thự, chị Trình thấy vậy thì chóng bước tới nhận lan
quân tử.
"Sau này có thể còn phải phiền tổng giám đốc Vương nhiều
việc." Lãnh Tu Minh đưa Vương Chiêu Mưu lên xe: "Không biết
ngày mai tổng giám đốc Vương có rảnh không?"
"Tất nhiên sẽ có thời gian cho công việc." Vương Chiêu Mưu mỉm
cười: "Tập đoàn Vương Thị còn phải dựa vào khoản đầu tư một
tỷ đô la Mỹ của tổng giám đốc Lãnh."
"Vậy thì quyết định vậy đi." Lãnh Tu Minh đứng thẳng dậy, nhìn
xe của Vương Chiêu Mưu lái đi rồi quay người lên xe của mình.
Vừa mở cửa xe, Lãnh Tu Minh mơ hồ có cảm giác như có người
đang nhìn mình, gã ngước mắt nhìn về phía biệt thự nhưng
không phát hiện gì cả. Người làm trong biệt thự hình như đang
dọn bàn ăn, đứng từ xa khó có thể nhìn rõ, Lãnh Tu Minh suy
nghĩ một chút rồi lên xe ngồi. Vì nhà họ Lãnh kinh doanh lớn nên
Lãnh Tu Minh từ nhỏ đã được huấn luyện cách đối mặt với
những vụ bắt cóc và bọn sát thủ liên tục xuất hiện, cảm giác bị
nhìn chăm chú vừa rồi khiến Lãnh Tu Minh thấy kỳ lạ khó tả.
Nghe thấy tiếng xe hơi chạy đi khỏi cổng biệt thự, Quý Liên Hoắc
mới từ từ ló đầu lên, thấy trước biệt thự không có người mới
đứng dậy.
Quý Đại Bảo tò mò nhìn sang, nhưng vì lùn quá nên dù nhón
chân thế nào cũng không thể nhìn thấy khung cảnh phía trước
biệt thự.
"Ăn cơm đàng hoàng." Quý Liên Hoắc đẩy đầu Quý Đại Bảo
xuống, quay người lại, vẻ mặt nặng nề nhìn đĩa đồ ăn sáng trước
mặt. Gã đàn ông ngoài kia trông như là con lai, mái tóc hơi dài,
nhìn thấy nào cũng giống một tên ăn chơi. Nhưng anh Chiêu
Mưu không cho phép cậu xuất hiện trước mặt gã.
Quý Liên Hoắc siết chặt nắm đấm, đè nén nỗi bất an trong lòng.
Anh Chiêu Mưu bảo cậu làm gì, cậu sẽ làm cái đó. Nếu chuyện
đó có gì không hợp lý thì anh Chiêu Mưu chính là chân lý. Cậu
phải nghe lời anh Chiêu Mưu.
Vả lại...
Quý Liên Hoắc vô thức đưa tay sờ lên tai, nghĩ đến lời hứa của
anh Chiêu Mưu với mình là không thể không vui mừng. Chỉ cần
không để tên ăn chơi đó nhìn thấy mình và Quý Đại Bảo, anh
Chiêu Mưu sẽ thực hiện được điều ước đầu tiên của cậu!
Quý Liên Hoắc không khỏi cong môi, hai chữ đó không ngừng
sôi trào trong lòng.
Chiêu Chiêu.
Cậu có thể bí mật gọi anh Chiêu Mưu là Chiêu Chiêu khi không
có ai ở xung quanh. Đây là cách gọi anh Chiêu Mưu chỉ thuộc về
cậu. Quý Liên Hoắc đưa tay lau mặt, cố gắng bình tĩnh lại nhưng
trong lòng vẫn không nén được niềm vui.
Chiêu Chiêu.
Quý Đại Bảo ngậm miếng cá tuyết của mình, im lặng vừa nhai
vừa nhìn chú út thay đổi sắc mặt. Mới vừa rồi trong mắt tràn đầy
chán ghét cùng hận thù, cùng nỗi tức giận muốn giết người, một
lúc sau, trong mắt lại tràn ngập vui mừng và ngọt ngào, cái non
nớt của thiếu niên sắp tràn cả ra.
Quý Đại Bảo gặm thêm hai miếng cá tuyết, cảm thấy chú út thực
sự có tố chất làm diễn viên. Chính xác thì lý do là gì? Tính tò mò
của Quý Đại Bảo không ngừng cào xé, không hiểu sao mình và
chú út lại giống như "nàng Kiều" được Vương Chiêu Mưu giấu
trong lầu vàng, bây giờ đến nỗi không được xuống nhà ăn uống
hay gặp gỡ người khác nữa rồi.
×××
Đến giờ học, Quý Liên Hoắc lái xe tới trường. Các bạn cùng lớp
trong sân thể dục chưa đến đông đủ, đang ngồi trò chuyện cùng
nhau, Quý Liên Hoắc tìm một hòn đá bên cạnh sân thể dục, lấy
chiếc vòng tay thu hút tình duyên trong túi ra.
Nghĩ đến sự xuất hiện của tên ăn chơi đó, Quý Liên Hoắc im lặng
mím môi, đôi mắt đen u ám hẳn đi, tay cầm hòn đá đập mạnh
vào chuỗi vòng tay. Những viên đá màu hồng bị nứt ngay cú đập
đầu tiên, Quý Liên Hoắc dùng hết sức mình đập mạnh xuống,
viên đá vỡ tan tành, bay khắp nơi nhưng cậu vẫn không dừng
lại. Cho đến khi tất cả hạt đá bị đập vỡ thành từng vụn, sợi dây
màu đỏ nối các hạt cũng đứt, Quý Liên Hoắc mới dừng tay.
Thấy sĩ quan huấn luyện đã bước vào sân thể dục, Quý Liên
Hoắc nhanh chóng trở về vị trí trong lớp, bình tĩnh chỉ đạo các
bạn học tập trung báo cáo.
Nhiều sinh viên liên tục nhìn Quý Liên Hoắc, trong quá trình
huấn luyện, sĩ quan huấn luyện cũng nhiều lần nhìn cậu, thậm
chí còn đưa cho cậu một chai cồn khi tan học. Quý Liên Hoắc lúc
đầu không biết tại sao, mãi đến khi về ký túc xá, đứng trước
gương mới thấy trên mặt mình có một vết xước mỏng, có chút
máu rỉ ra. Là do cậu không cẩn thận trong lúc đập vòng tay, các
mảnh đá văng trúng.
Quý Liên Hoắc sững sờ, nhanh chóng mở lọ cồn do sĩ quan huấn
luyện đưa ra rồi cẩn thận dùng tăm bông lau vết thương. Cậu có
thể bị sẹo ở bất cứ đâu, nhưng không phải trên mặt! Cậu chỉ có
ưu điểm này, nếu trên mặt có sẹo, anh Chiêu Mưu nhìn mình
chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu!
Bôi cồn xong, Quý Liên Hoắc vẫn cảm thấy vô cùng bất an.
Sau khi phòng khám của trường tiếp nhận ba sinh viên giả vờ
đau bụng và hai sinh viên bị đau chân, họ lại nhận được một
trường hợp còn vô lý hơn.
"Bác sĩ." Cậu sinh viên lo lắng chỉ vào mặt mình: "Tôi bị trầy ở
chỗ này, làm sao tránh để lại sẹo?"
Bác sĩ nghiêng người về trước, đeo kính lão lên nhìn hồi lâu,
nghiêm túc nhìn cậu rồi nói: "Cậu bạn này, cậu đến muộn."
Mấy y tá thấy cậu tái mặt.
"Cậu đến quá muộn, vết thương đã lành rồi." Vị bác sĩ già lắc
đầu thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro