Chương 81
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
"Kể từ khi thông báo mới được ban hành, giá nhà ở Tô Thành
bắt đầu tăng đều đặn." Lão Tề lau mặt, kìm nén nổi phấn khích,
phát bảng câu hỏi điều tra tại cuộc họp. "Chử Thành ngay bên
cạnh tăng giá đầu tiên, chỉ trong vài ngày nay, giá nhà đã tăng
hơn 5,7%, đây là mức tăng nhanh nhất trong mười mấy năm
qua!"
Nhiều nhân viên nhìn sếp lớn đang ngồi ở ghế chính với ánh mắt
đầy nhiệt huyết.
"Theo xu hướng này, chúng ta có thể hoãn đợt bán đầu tiên,
càng trì hoãn, chúng ta có thể càng kiếm được nhiều lợi nhuận."
Một người đề nghị.
"Điều này không ổn, bộ phận quảng cáo của chúng tôi đã quảng
cáo lâu như vậy, đã đầu tư rất nhiều, bây giờ đang có đà, nếu lùi
lại một hai năm, ai còn nhớ đến những quảng cáo đã chạy trước
đây?" Nhân viên trong bộ phận quảng cáo không vui. "Điều quan
trọng nhất là có thể nhà bán được, tôi đề nghị chúng ta nên mở
bán trong thời gian gần, tranh thủ sức nóng bây giờ, bán thêm
bao nhiêu hay bấy nhiêu."
"Mỗi phần trăm tăng có nghĩa là hàng triệu lợi nhuận, có thể
chạy nhiều quảng cáo hơn, chỉ đợi nửa năm thì sao?"
"Anh có chắc là đến lúc đó vẫn có thể bán được không? Giá nhà
đang tăng cao, phải chắc chắn là có người mua đã!"
Các nhân viên bên dưới mỗi người một câu, bầu không khí dần
dần trở nên sặc mùi thuốc súng, người từ các bộ phận khác
nhau mỗi lúc một cao giọng hơn lần trước.
Lão Tề vô thức nhìn sang Vương Chiêu Mưu.
Vương Chiêu Mưu đang xem kế hoạch tiêu thụ do bộ phận bán
hàng nộp lên, lật qua vài trang thì phát hiện họ vẫn còn mắc kẹt
ở mô hình định giá ban đầu.
Hiện nay, việc kiểm soát giá nhà đất chưa chặt chẽ, chủ đầu tư
chủ yếu dựa vào hai điểm để định giá. Điểm đầu tiên là chi phí
cộng thêm, bao gồm nhiều chi phí xây dựng cần thiết để phát
triển, cộng với các loại thuế và phí khác nhau, sau đó cộng thêm
lợi nhuận để đưa ra mức giá cuối cùng. Điểm thứ hai là tham
khảo giá nhà xung quanh, xem giá nhà mới ở khu vực xung
quanh là bao nhiêu rồi dao động lên xuống tùy theo giá của
người khác.
Tuy nhiên, Chung cư Xuyên Hải khác với bất động sản thông
thường ở Tô Thành, nó tập trung vào chất lượng cao và quy
cách cao, không thể định giá dựa trên các chung cư chung
quanh; nhưng nếu tính trực tiếp chi phí cộng thêm thì sẽ không
có lợi cho tình hình chung của công ty, chiếm trước thời cơ cũng
coi như vô ích.
Vương Chiêu Mưu suy nghĩ, gõ gõ ngón tay lên bàn. Lão Tề nhìn
thấy liền hiểu ra, lập tức lên tiếng mắng khiến cả phòng họp im
lặng ngay lập tức.
"Không thể bỏ lỡ sức nóng của quảng cáo." Vương Chiêu Mưu
ngước mắt nhìn mọi người: "Nhưng chúng ta đã gặp được cơ hội
tốt, nhất định phải mượn cơn gió đông này để tối đa hóa lợi ích."
Mọi người nhìn nhau bối rối, tự hỏi làm thế nào để cân bằng hai
điểm này.
"Tôi đã đọc bản phân tích dự báo giá nhà của Tô Thành và bảng
giá đề xuất định giá của Chung cư Xuyên Hải." Vương Chiêu Mưu
đặt tài liệu trên tay lên bàn họp. "Cả hai đều không phù hợp với
mức giá của Chung cư Xuyên Hải."
Tất cả mọi người đều nhìn sếp lớn với ánh mắt nghi hoặc. Cả hai
phương án định giá này đều không phù hợp, vậy nên quyết định
như thế nào? Lẽ nào đi tìm thầy Chu bói một quẻ?
"Ý tưởng của tôi là để nhu cầu thị trường quyết định giá của
Chung cư Xuyên Hải." Vương Chiêu Mưu mở sơ đồ góc nhìn từ
trên cao của Chung cư Xuyên Hải ra, khoanh một tòa nhà lại.
"Tranh thủ sức nóng của quảng cáo, mở bán lần đầu, nhưng
chúng ta chỉ bán một tòa nhà." Vương Chiêu Mưu nhìn quanh:
"Giá nhà trung bình hiện nay ở Tô Thành là khoảng 2.000 cho
một mét vuông, tôi định giá tòa nhà đầu tiên của Chung cư
Xuyên Hải là 3.688 mỗi mét vuông."
Giá gần bốn ngàn, tức là tăng gần gấp đôi?!
Mọi người nhìn nhau, đều cảm thấy giá này quá cao.
"Với chất lượng của Chung cư Xuyên Hải thì giá này không cao.
Trước hết chúng ta cần đưa ra ưu đãi, mở bán lần đầu, mua nhà
sẽ tặng chỗ đậu xe, một chỗ đậu xe rộng 16 mét vuông. Khách
hàng có thể tự tính toán, giả sử tổng giá căn nhà 100 mét vuông
là 368.880, nhưng cộng thêm 16 mét vuông này thì giá một mét
vuông giảm xuống còn hơn 3.100 cho một mét vuông."
Vương Chiêu Mưu nhìn vào mắt nhân viên, dễ dàng hiểu được
suy nghĩ của họ.
"Đừng hỏi tôi nếu khách không có xe thì phải làm gì. Phải có
phương pháp thúc đẩy mua hàng, mua nhà rút thưởng, đặt giải
đặc biệt là một chiếc xe, phải làm sao để khách hàng có thể có ý
tưởng về việc họ sẽ làm gì nếu có xe hơi."
Một nhân viên run rẩy giơ tay.
"Nói." Vương Chiêu Mưu nhìn người vừa giơ tay.
"Sếp lớn, nếu, ý tôi là nếu giá quá cao, chúng ta không thể bán
được thì sao?" Nhân viên nọ lo lắng bày tỏ lo lắng của mình.
"Đó là lý do tại sao tôi chỉ bán một tòa nhà trong lần đầu mở
bán." Vương Chiêu Mưu mắt sắc như dao: "Làm như vậy chúng
ta sẽ có cơ hội để phạm sai lầm, để xem thái độ của nhóm tiêu
dùng Tô Thành đối với bất động sản cao cấp như thế nào, nếu
doanh số mở bán lần đầu không tốt, chúng ta có thể điều chỉnh
giá phù hợp ở lần mở bán tiếp theo. Nếu tình hình mở bán lần
đầu tốt thì trong vài đợt mở bán tiếp theo, chỗ đậu xe có thể
được định giá phù hợp, ví dụ khi mở bán lần hai, giá gốc một
chỗ đậu xe 30.000 chỉ còn 5.000, khiến giá một mét vuông tăng
chậm lại."
Các nhân viên sững sờ tại chỗ, cẩn thận suy nghĩ, có vẻ như
thực sự có thể làm vậy được.
"Nhờ thầy Chu tính ngày." Vương Chiêu Mưu mở nắp ly giữ
nhiệt, uống hớp nước: "Mọi người bắt đầu chuẩn bị mở bán lần
đầu."
Mang ly giữ nhiệt ra khỏi phòng họp, Vương Chiêu Mưu quay trở
lại văn phòng, vừa liếc nhìn tài liệu trên bàn thì điện thoại reo
lên.
"Tổng giám đốc Vương, có thời gian không?" Giọng của Lãnh Tu
Minh vang lên từ điện thoại.
Vương Chiêu Mưu khựng lại, lật tài liệu trên tay: "Có việc gì à?"
"Có." Người kia trả lời khẳng định.
Vương Chiêu Mưu nhìn giờ, cũng đã gần đến giờ ăn trưa, giọng
nói bên kia không còn thoải mái và sôi nổi như trước khiến lòng
anh có chút bất an.
"Gặp ở đâu?"
Lãnh Tu Minh báo tên địa điểm là một nhà hàng.
Vương Chiêu Mưu dẫn theo cả Lão Tề, phát hiện hình như bên
kia đã bao toàn bộ nhà hàng, Lãnh Tu Minh ngồi ở vị trí đẹp nhất
trong nhà hàng, vài vệ sĩ người nước ngoài đứng ở lối ra vào của
nhà hàng, các biện pháp an ninh rất nghiêm ngặt.
"Đây là..." Lãnh Tu Minh nhìn thấy người đàn ông chột mắt đứng
sau Vương Chiêu Mưu thì vô thức tỏ ra cảnh giác.
"Đây là vệ sĩ của tôi." Vương Chiêu Mưu mỉm cười, nhìn thoáng
qua mười mấy vệ sĩ người nước ngoài đang vây quanh nhà
hàng.
"Có lẽ hôm nay chúng ta sẽ phải nói về một số chủ đề nhạy cảm
hơn." Lãnh Tu Minh khẽ cười: "Nếu tổng giám đốc Vương tin tôi,
có thể mời vệ sĩ này tạm thời tránh mặt được không?"
Vương Chiêu Mưu nhìn người kia, không có vẻ gì là đến đây gây
sự với anh.
"Lão Tề, cảm phiền." Vương Chiêu Mưu ra hiệu bằng mắt về phía
quán đối diện nhà hàng.
Thấy Vương Chiêu Mưu tin mình, Lãnh Tu Minh cười rạng rỡ hơn
một chút, đưa thực đơn cho anh.
"Tổng giám đốc Vương chắc vẫn chưa ăn trưa, muốn ăn gì?"
"Sao cũng được." Vương Chiêu Mưu trả lại thực đơn nguyên vẹn:
"Tôi không kén chọn trong việc ăn uống lắm."
"Tôi cũng vậy." Nụ cười của Lãnh Tu Minh không hề nhạt đi, gã
búng tay với vệ sĩ bên cạnh, vài nhân viên mang lên những món
ăn được sắp đặt tinh xảo, dường như đã được chuẩn bị từ trước.
Vương Chiêu Mưu im lặng dùng bữa. Lãnh Tu Minh không ngừng
ngước nhìn anh, trên mặt luôn nở nụ cười. Bị Quý Liên Hoắc
nhìn như vậy, Vương Chiêu Mưu sẽ không cảm thấy khó chịu,
không khí trên bàn ăn nhẹ nhàng yên bình; nhưng bị Lãnh Tu
Minh nhìn như vậy, anh lại thấy khó chịu, như bị một con dã thú
máu lạnh nhìn chằm chằm, độ ngon của đồ ăn dường như mất
đi vài phần.
"Có việc gì sao?" Vương Chiêu Mưu ngẩng lên hỏi.
"Tôi chỉ nghĩ về ông nội của tôi." Lãnh Tu Minh cười rạng rỡ:
"Trong bữa tối gia đình, ông tôi rất ghét con cháu trong nhà nói
nhiều, thói quen im lặng trong khi ăn của anh rất hợp khẩu vị
của ông ấy."
Nói quá nhiều sẽ mắc sai lầm, chỉ là anh chẳng có gì để nói cả.
Vương Chiêu Mưu im lặng hai giây rồi tiếp tục ăn bữa ăn trước
mặt. Mới ăn lửng dạ, Vương Chiêu Mưu đã lau khóe miệng, nhìn
Lãnh Tu Minh nhanh chóng giải quyết đồ ăn của gã, sau khi
nhân viên dọn đĩa đi, một vệ sĩ mang đến một văn kiện.
"Tổng giám đốc Vương vẫn luôn... vẫn luôn giữ thái độ cực kỳ
cảnh giác và xa cách với chúng tôi." Lãnh Tu Minh nghiêm mặt:
"Tôi luôn thắc mắc tại sao anh lại như thế."
Vương Chiêu Mưu vô thức nín thở, lặng lẽ nhìn vào mắt Lãnh Tu
Minh. Lãnh Tu Minh đã phát hiện ra cái gì? Hay sáng nay đã nhìn
thấy Quý Liên Hoắc qua cửa sổ? Vương Chiêu Mưu liếc nhìn hai
vệ sĩ nước ngoài ở lối ra qua khóe mắt, sau đó ánh mắt nhanh
chóng rơi vào lọ thủy tinh cắm hoa trên bàn. Nếu bắt Lãnh Tu
Minh làm con tin, liệu anh có thể bước ra khỏi nhà hàng an
toàn?
"Sau này tôi mới biết." Lãnh Tu Minh vẫn tỏ ra nghiêm túc. "Đó
là bởi vì ngay từ khi bắt đầu, tôi đã không đối xử chân thành với
anh, đối tác của tôi."
Vương Chiêu Mưu khựng lại, nhìn Lãnh Tu Minh. Lãnh Tu Minh
mở tài liệu, để lộ thông tin ở trang đầu tiên. Vương Chiêu Mưu
liếc qua là thấy ngay tấm hình chụp ngọc bàn long in trên văn
kiện.
"Tôi đã che giấu sự thật vì trước đây tôi không biết rõ về anh,
xin hãy tha thứ cho tôi." Lãnh Tu Minh chỉ vào tấm hình chụp
ngọc bàn long trong hồ sơ. "Đây mới đúng là mục đích chuyến
thăm nước Hoa của chúng tôi."
Vương Chiêu Mưu im lặng không đáp, nhanh chóng lướt qua
thông tin bằng chữ bên cạnh tấm hình.
"Tấm hình này lấy từ một diễn đàn. Sau khi được bạn bè của
nhà họ Lãnh ở nước Hoa nhắc nhở, chúng tôi ở nước ngoài mới
biết về nó." Lãnh Tu Minh tỏ vẻ nghiêm túc: "Miếng ngọc bàn
long này có ý nghĩa đặc biệt đối với nhà họ Lãnh. Sau khi nhà họ
Lãnh nhận được tin báo, chúng tôi phát hiện bài viết đã bị xóa,
chúng tôi đã thuê hacker của Mỹ, mất một thời gian mới tìm ra
nguồn gốc của bài viết là ở Tô Thành."
"Không có địa điểm cụ thể sao?" Vương Chiêu Mưu vẫn giữ nét
mặt như thường.
"Hacker cũng không phải toàn năng, chưa kể là mạng lưới thông
tin nước Hoa hiện tại còn chưa phát triển, không bột sao gột nên
hồ được." Lãnh Tu Minh tỏ ra bất lực.
Vương Chiêu Mưu bán tín bán nghi, nhưng bên ngoài vẫn thản
nhiên như không.
"Có điều..." Lãnh Tu Minh dừng lại, rồi tiếp: "Chúng tôi đã đưa
hacker đến Tô Thành, nếu thiết bị đăng bài này lại bật lên và kết
nối Internet, hacker có thể tiếp tục thu hẹp phạm vi, sử dụng
công nghệ định vị trạm gốc di động, sau cùng sẽ định vị được
mục tiêu trong một khu vực nhỏ, sau đó chỉ cần điều tra từng cái
một là có kết quả."
Vương Chiêu Mưu gật đầu, nghĩ đến chiếc điện thoại di động đã
bị xử lý. Đáng tiếc, lần này nhà họ Lãnh có thể sẽ phải trở về tay
không.
"Tổng giám đốc Vương, anh còn có thắc mắc gì sao?" Lãnh Tu
Minh chăm chú nhìn.
"Nếu tìm được người đang giữ miếng ngọc bàn long này, anh sẽ
làm gì?" Vương Chiêu Mưu bình tĩnh hỏi.
"Câu chuyện ở đây rất phức tạp." Lãnh Tu Minh trầm mặc một
lát: "Nhưng tôi tin chắc, khi chúng tôi tìm được người đang giữ
ngọc bàn long, người đó sẽ hối hận vì đã lấy đi nó."
Ánh mắt Vương Chiêu Mưu bình thản, anh trầm ngâm gật đầu.
"Vậy nên tổng giám đốc Vương..." Lãnh Tu Minh lại tươi cười:
"Bây giờ anh có thể trao lại niềm tin cho đối tác của mình
không?"
"Rất khó." Vương Chiêu Mưu mỉm cười: "Dù sao thì một tỷ đô la
Mỹ vẫn chưa thấy đâu."
"Tổng giám đốc Vương." Lãnh Tu Minh có chút bất đắc dĩ: "Anh
quả đúng là một doanh nhân."
"Tôi không phải là doanh nhân, chẳng lẽ là nhà từ thiện?" Vương
Chiêu Mưu cầm ly nước, nhàn nhã nhấp một miếng nước chanh:
"Tôi không đạo đức giả đến thế."
"Vậy thì chúc mừng công việc kinh doanh của chúng ta." Lãnh Tu
Minh cầm ly nước chanh của mình lên, cụng ly với Vương Chiêu
Mưu: "Còn về phần manh mối của ngọc bàn long, mong tổng
giám đốc Vương giúp đỡ nhiều hơn, chỉ cần tìm được ngọc bàn
long, tìm được người đăng tin về ngọc bàn long thì một tỷ đô la
Mỹ tiền tài trợ sẽ được chuyển vào tài khoản tập đoàn Vương
Thị."
Vương Chiêu Mưu mỉm cười, hơi nâng cổ tay lên, lắng nghe tiếng
hai cái ly va vào nhau giòn giã.
×××
Sau một buổi chiều bận rộn ở tập đoàn Vương Thị, Vương Chiêu
Mưu về nhà, người ra đón vẫn là Quý Liên Hoắc giúp anh cởi áo
khoác và mang dép như thường lệ. Vương Chiêu Mưu nhìn thấy
Quý Đại Bảo đang kéo lê xe tập đi chạy loạng choạng trong
phòng khách, chạy không vững thì ngã xuống, đứng dậy rồi
không khóc lóc hay làm ầm ĩ mà tiếp tục chạy vài bước. Một tỷ
đô la Mỹ đang ở ngay trước mắt anh. Nhưng họ quan trọng hơn
nhiều so với một tỷ đô la Mỹ.
Vương Chiêu Mưu nhìn về phía Quý Liên Hoắc, thấy cậu đang
nhìn mình, khi ánh mắt chạm nhau, thiếu niên đỏ mặt ngay.
Như muốn xác nhận điều gì đó, Quý Liên Hoắc cẩn thận nắm lấy
tay áo Vương Chiêu Mưu, đi sang phòng bên, nhìn chăm chú vào
anh, lấy hết can đảm thốt ra hai chữ đang nén chặt trong lòng.
"Chiêu, Chiêu Chiêu."
Giống như bong bóng chìm trong biển sâu vội vàng nổi lên, hạt
giống chôn chặt trong vực sâu cố gắng mò mẫm trong bóng tối
để tìm kiếm ánh sáng chợt phá vỡ lớp đất, tất cả những thứ màu
xám ngay lập tức được phủ lên màu sắc.
"Ừ."
Một âm thanh nhẹ nhàng kèm theo nụ cười khẽ vang lên, Quý
Liên Hoắc đứng đó, trong mắt chỉ còn lại người đàn ông trước
mặt.
Vương Chiêu Mưu giơ tay xoa đầu thiếu niên, chợt nhận ra Quý
Liên Hoắc đã cao hơn mình từ lúc nào. Dáng vẻ non nớt đã nhạt
đi đôi phần, một vùng tối nhỏ xuất hiện ở cuối mắt như là rãnh
đuôi mắt, hình dáng của đôi mắt dường như ngày càng sâu hơn,
màu tối của tròng mắt khiến chúng trông điềm tĩnh và mạnh mẽ
hơn. Sống mũi của Quý Liên Hoắc đã cao và thẳng hơn, các
đường nét trên khuôn mặt vô cùng rõ ràng, đôi môi mỏng lạnh
lùng. Một khuôn mặt như vậy hẳn là phải toát lên sự đáng sợ,
nhưng trước mặt anh, đôi mắt này lại chứa đầy tình cảm sâu
sắc, ánh mắt quấn người cứ dõi theo, như một chú chó lớn chỉ
biết vẫy đuôi.
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc quyến luyến nhìn người trước mặt,
lại lén lút lên tiếng.
"Ừ." Vương Chiêu Mưu đáp lại.
Như thể ăn trộm được một viên kẹo sau lưng người khác, khóe
miệng Quý Liên Hoắc không khỏi cong lên, trái tim dường như bị
mật ngọt lấp đầy.
Đây là một bí mật nhỏ của riêng cậu và anh Chiêu Mưu.
Đó là biệt danh của riêng cậu gọi anh Chiêu Mưu.
Độc nhất vô nhị.
Quý Liên Hoắc muốn gọi thêm mấy lần, nhưng sợ anh Chiêu
Mưu thấy phiền nên cố gắng nhịn xuống, nuốt lần thứ ba vào
bụng. Chỉ hai lần này thôi cũng đủ để cậu sung sướng rất lâu.
Đêm đó, Quý Liên Hoắc tắm thật lâu, lau tóc rồi nằm trên
giường, nhưng không hiểu sao trái tim sau khi thỏa mãn lại cảm
thấy trống rỗng. Tận đáy lòng có một giọng nói không ngừng
nhắc nhở Quý Liên Hoắc rằng điều cậu muốn không chỉ có thế
này.
Như đã phát nghiện một vài cảm xúc rời rạc trong mắt anh
Chiêu Mưu, sâu trong lòng Quý Liên Hoắc có một khao khát bức
thiết, muốn nhiều hơn nữa, muốn anh Chiêu Mưu chỉ nhìn mình,
muốn Chiêu Chiêu ôm mình, tiếp xúc nhiều hơn, gần gũi hơn.
Cảm xúc mãnh liệt đến mức Quý Liên Hoắc không thể không trở
vào phòng tắm, sờ lên trái tim đang đập dồn dập, ánh mắt mơ
màng bất lực. Có cách nào để cậu đến gần Chiêu Chiêu hơn
không, ít nhất, có thể công khai đứng sánh vai bên cạnh Chiêu
Chiêu.
bắt đầu tăng đều đặn." Lão Tề lau mặt, kìm nén nổi phấn khích,
phát bảng câu hỏi điều tra tại cuộc họp. "Chử Thành ngay bên
cạnh tăng giá đầu tiên, chỉ trong vài ngày nay, giá nhà đã tăng
hơn 5,7%, đây là mức tăng nhanh nhất trong mười mấy năm
qua!"
Nhiều nhân viên nhìn sếp lớn đang ngồi ở ghế chính với ánh mắt
đầy nhiệt huyết.
"Theo xu hướng này, chúng ta có thể hoãn đợt bán đầu tiên,
càng trì hoãn, chúng ta có thể càng kiếm được nhiều lợi nhuận."
Một người đề nghị.
"Điều này không ổn, bộ phận quảng cáo của chúng tôi đã quảng
cáo lâu như vậy, đã đầu tư rất nhiều, bây giờ đang có đà, nếu lùi
lại một hai năm, ai còn nhớ đến những quảng cáo đã chạy trước
đây?" Nhân viên trong bộ phận quảng cáo không vui. "Điều quan
trọng nhất là có thể nhà bán được, tôi đề nghị chúng ta nên mở
bán trong thời gian gần, tranh thủ sức nóng bây giờ, bán thêm
bao nhiêu hay bấy nhiêu."
"Mỗi phần trăm tăng có nghĩa là hàng triệu lợi nhuận, có thể
chạy nhiều quảng cáo hơn, chỉ đợi nửa năm thì sao?"
"Anh có chắc là đến lúc đó vẫn có thể bán được không? Giá nhà
đang tăng cao, phải chắc chắn là có người mua đã!"
Các nhân viên bên dưới mỗi người một câu, bầu không khí dần
dần trở nên sặc mùi thuốc súng, người từ các bộ phận khác
nhau mỗi lúc một cao giọng hơn lần trước.
Lão Tề vô thức nhìn sang Vương Chiêu Mưu.
Vương Chiêu Mưu đang xem kế hoạch tiêu thụ do bộ phận bán
hàng nộp lên, lật qua vài trang thì phát hiện họ vẫn còn mắc kẹt
ở mô hình định giá ban đầu.
Hiện nay, việc kiểm soát giá nhà đất chưa chặt chẽ, chủ đầu tư
chủ yếu dựa vào hai điểm để định giá. Điểm đầu tiên là chi phí
cộng thêm, bao gồm nhiều chi phí xây dựng cần thiết để phát
triển, cộng với các loại thuế và phí khác nhau, sau đó cộng thêm
lợi nhuận để đưa ra mức giá cuối cùng. Điểm thứ hai là tham
khảo giá nhà xung quanh, xem giá nhà mới ở khu vực xung
quanh là bao nhiêu rồi dao động lên xuống tùy theo giá của
người khác.
Tuy nhiên, Chung cư Xuyên Hải khác với bất động sản thông
thường ở Tô Thành, nó tập trung vào chất lượng cao và quy
cách cao, không thể định giá dựa trên các chung cư chung
quanh; nhưng nếu tính trực tiếp chi phí cộng thêm thì sẽ không
có lợi cho tình hình chung của công ty, chiếm trước thời cơ cũng
coi như vô ích.
Vương Chiêu Mưu suy nghĩ, gõ gõ ngón tay lên bàn. Lão Tề nhìn
thấy liền hiểu ra, lập tức lên tiếng mắng khiến cả phòng họp im
lặng ngay lập tức.
"Không thể bỏ lỡ sức nóng của quảng cáo." Vương Chiêu Mưu
ngước mắt nhìn mọi người: "Nhưng chúng ta đã gặp được cơ hội
tốt, nhất định phải mượn cơn gió đông này để tối đa hóa lợi ích."
Mọi người nhìn nhau bối rối, tự hỏi làm thế nào để cân bằng hai
điểm này.
"Tôi đã đọc bản phân tích dự báo giá nhà của Tô Thành và bảng
giá đề xuất định giá của Chung cư Xuyên Hải." Vương Chiêu Mưu
đặt tài liệu trên tay lên bàn họp. "Cả hai đều không phù hợp với
mức giá của Chung cư Xuyên Hải."
Tất cả mọi người đều nhìn sếp lớn với ánh mắt nghi hoặc. Cả hai
phương án định giá này đều không phù hợp, vậy nên quyết định
như thế nào? Lẽ nào đi tìm thầy Chu bói một quẻ?
"Ý tưởng của tôi là để nhu cầu thị trường quyết định giá của
Chung cư Xuyên Hải." Vương Chiêu Mưu mở sơ đồ góc nhìn từ
trên cao của Chung cư Xuyên Hải ra, khoanh một tòa nhà lại.
"Tranh thủ sức nóng của quảng cáo, mở bán lần đầu, nhưng
chúng ta chỉ bán một tòa nhà." Vương Chiêu Mưu nhìn quanh:
"Giá nhà trung bình hiện nay ở Tô Thành là khoảng 2.000 cho
một mét vuông, tôi định giá tòa nhà đầu tiên của Chung cư
Xuyên Hải là 3.688 mỗi mét vuông."
Giá gần bốn ngàn, tức là tăng gần gấp đôi?!
Mọi người nhìn nhau, đều cảm thấy giá này quá cao.
"Với chất lượng của Chung cư Xuyên Hải thì giá này không cao.
Trước hết chúng ta cần đưa ra ưu đãi, mở bán lần đầu, mua nhà
sẽ tặng chỗ đậu xe, một chỗ đậu xe rộng 16 mét vuông. Khách
hàng có thể tự tính toán, giả sử tổng giá căn nhà 100 mét vuông
là 368.880, nhưng cộng thêm 16 mét vuông này thì giá một mét
vuông giảm xuống còn hơn 3.100 cho một mét vuông."
Vương Chiêu Mưu nhìn vào mắt nhân viên, dễ dàng hiểu được
suy nghĩ của họ.
"Đừng hỏi tôi nếu khách không có xe thì phải làm gì. Phải có
phương pháp thúc đẩy mua hàng, mua nhà rút thưởng, đặt giải
đặc biệt là một chiếc xe, phải làm sao để khách hàng có thể có ý
tưởng về việc họ sẽ làm gì nếu có xe hơi."
Một nhân viên run rẩy giơ tay.
"Nói." Vương Chiêu Mưu nhìn người vừa giơ tay.
"Sếp lớn, nếu, ý tôi là nếu giá quá cao, chúng ta không thể bán
được thì sao?" Nhân viên nọ lo lắng bày tỏ lo lắng của mình.
"Đó là lý do tại sao tôi chỉ bán một tòa nhà trong lần đầu mở
bán." Vương Chiêu Mưu mắt sắc như dao: "Làm như vậy chúng
ta sẽ có cơ hội để phạm sai lầm, để xem thái độ của nhóm tiêu
dùng Tô Thành đối với bất động sản cao cấp như thế nào, nếu
doanh số mở bán lần đầu không tốt, chúng ta có thể điều chỉnh
giá phù hợp ở lần mở bán tiếp theo. Nếu tình hình mở bán lần
đầu tốt thì trong vài đợt mở bán tiếp theo, chỗ đậu xe có thể
được định giá phù hợp, ví dụ khi mở bán lần hai, giá gốc một
chỗ đậu xe 30.000 chỉ còn 5.000, khiến giá một mét vuông tăng
chậm lại."
Các nhân viên sững sờ tại chỗ, cẩn thận suy nghĩ, có vẻ như
thực sự có thể làm vậy được.
"Nhờ thầy Chu tính ngày." Vương Chiêu Mưu mở nắp ly giữ
nhiệt, uống hớp nước: "Mọi người bắt đầu chuẩn bị mở bán lần
đầu."
Mang ly giữ nhiệt ra khỏi phòng họp, Vương Chiêu Mưu quay trở
lại văn phòng, vừa liếc nhìn tài liệu trên bàn thì điện thoại reo
lên.
"Tổng giám đốc Vương, có thời gian không?" Giọng của Lãnh Tu
Minh vang lên từ điện thoại.
Vương Chiêu Mưu khựng lại, lật tài liệu trên tay: "Có việc gì à?"
"Có." Người kia trả lời khẳng định.
Vương Chiêu Mưu nhìn giờ, cũng đã gần đến giờ ăn trưa, giọng
nói bên kia không còn thoải mái và sôi nổi như trước khiến lòng
anh có chút bất an.
"Gặp ở đâu?"
Lãnh Tu Minh báo tên địa điểm là một nhà hàng.
Vương Chiêu Mưu dẫn theo cả Lão Tề, phát hiện hình như bên
kia đã bao toàn bộ nhà hàng, Lãnh Tu Minh ngồi ở vị trí đẹp nhất
trong nhà hàng, vài vệ sĩ người nước ngoài đứng ở lối ra vào của
nhà hàng, các biện pháp an ninh rất nghiêm ngặt.
"Đây là..." Lãnh Tu Minh nhìn thấy người đàn ông chột mắt đứng
sau Vương Chiêu Mưu thì vô thức tỏ ra cảnh giác.
"Đây là vệ sĩ của tôi." Vương Chiêu Mưu mỉm cười, nhìn thoáng
qua mười mấy vệ sĩ người nước ngoài đang vây quanh nhà
hàng.
"Có lẽ hôm nay chúng ta sẽ phải nói về một số chủ đề nhạy cảm
hơn." Lãnh Tu Minh khẽ cười: "Nếu tổng giám đốc Vương tin tôi,
có thể mời vệ sĩ này tạm thời tránh mặt được không?"
Vương Chiêu Mưu nhìn người kia, không có vẻ gì là đến đây gây
sự với anh.
"Lão Tề, cảm phiền." Vương Chiêu Mưu ra hiệu bằng mắt về phía
quán đối diện nhà hàng.
Thấy Vương Chiêu Mưu tin mình, Lãnh Tu Minh cười rạng rỡ hơn
một chút, đưa thực đơn cho anh.
"Tổng giám đốc Vương chắc vẫn chưa ăn trưa, muốn ăn gì?"
"Sao cũng được." Vương Chiêu Mưu trả lại thực đơn nguyên vẹn:
"Tôi không kén chọn trong việc ăn uống lắm."
"Tôi cũng vậy." Nụ cười của Lãnh Tu Minh không hề nhạt đi, gã
búng tay với vệ sĩ bên cạnh, vài nhân viên mang lên những món
ăn được sắp đặt tinh xảo, dường như đã được chuẩn bị từ trước.
Vương Chiêu Mưu im lặng dùng bữa. Lãnh Tu Minh không ngừng
ngước nhìn anh, trên mặt luôn nở nụ cười. Bị Quý Liên Hoắc
nhìn như vậy, Vương Chiêu Mưu sẽ không cảm thấy khó chịu,
không khí trên bàn ăn nhẹ nhàng yên bình; nhưng bị Lãnh Tu
Minh nhìn như vậy, anh lại thấy khó chịu, như bị một con dã thú
máu lạnh nhìn chằm chằm, độ ngon của đồ ăn dường như mất
đi vài phần.
"Có việc gì sao?" Vương Chiêu Mưu ngẩng lên hỏi.
"Tôi chỉ nghĩ về ông nội của tôi." Lãnh Tu Minh cười rạng rỡ:
"Trong bữa tối gia đình, ông tôi rất ghét con cháu trong nhà nói
nhiều, thói quen im lặng trong khi ăn của anh rất hợp khẩu vị
của ông ấy."
Nói quá nhiều sẽ mắc sai lầm, chỉ là anh chẳng có gì để nói cả.
Vương Chiêu Mưu im lặng hai giây rồi tiếp tục ăn bữa ăn trước
mặt. Mới ăn lửng dạ, Vương Chiêu Mưu đã lau khóe miệng, nhìn
Lãnh Tu Minh nhanh chóng giải quyết đồ ăn của gã, sau khi
nhân viên dọn đĩa đi, một vệ sĩ mang đến một văn kiện.
"Tổng giám đốc Vương vẫn luôn... vẫn luôn giữ thái độ cực kỳ
cảnh giác và xa cách với chúng tôi." Lãnh Tu Minh nghiêm mặt:
"Tôi luôn thắc mắc tại sao anh lại như thế."
Vương Chiêu Mưu vô thức nín thở, lặng lẽ nhìn vào mắt Lãnh Tu
Minh. Lãnh Tu Minh đã phát hiện ra cái gì? Hay sáng nay đã nhìn
thấy Quý Liên Hoắc qua cửa sổ? Vương Chiêu Mưu liếc nhìn hai
vệ sĩ nước ngoài ở lối ra qua khóe mắt, sau đó ánh mắt nhanh
chóng rơi vào lọ thủy tinh cắm hoa trên bàn. Nếu bắt Lãnh Tu
Minh làm con tin, liệu anh có thể bước ra khỏi nhà hàng an
toàn?
"Sau này tôi mới biết." Lãnh Tu Minh vẫn tỏ ra nghiêm túc. "Đó
là bởi vì ngay từ khi bắt đầu, tôi đã không đối xử chân thành với
anh, đối tác của tôi."
Vương Chiêu Mưu khựng lại, nhìn Lãnh Tu Minh. Lãnh Tu Minh
mở tài liệu, để lộ thông tin ở trang đầu tiên. Vương Chiêu Mưu
liếc qua là thấy ngay tấm hình chụp ngọc bàn long in trên văn
kiện.
"Tôi đã che giấu sự thật vì trước đây tôi không biết rõ về anh,
xin hãy tha thứ cho tôi." Lãnh Tu Minh chỉ vào tấm hình chụp
ngọc bàn long trong hồ sơ. "Đây mới đúng là mục đích chuyến
thăm nước Hoa của chúng tôi."
Vương Chiêu Mưu im lặng không đáp, nhanh chóng lướt qua
thông tin bằng chữ bên cạnh tấm hình.
"Tấm hình này lấy từ một diễn đàn. Sau khi được bạn bè của
nhà họ Lãnh ở nước Hoa nhắc nhở, chúng tôi ở nước ngoài mới
biết về nó." Lãnh Tu Minh tỏ vẻ nghiêm túc: "Miếng ngọc bàn
long này có ý nghĩa đặc biệt đối với nhà họ Lãnh. Sau khi nhà họ
Lãnh nhận được tin báo, chúng tôi phát hiện bài viết đã bị xóa,
chúng tôi đã thuê hacker của Mỹ, mất một thời gian mới tìm ra
nguồn gốc của bài viết là ở Tô Thành."
"Không có địa điểm cụ thể sao?" Vương Chiêu Mưu vẫn giữ nét
mặt như thường.
"Hacker cũng không phải toàn năng, chưa kể là mạng lưới thông
tin nước Hoa hiện tại còn chưa phát triển, không bột sao gột nên
hồ được." Lãnh Tu Minh tỏ ra bất lực.
Vương Chiêu Mưu bán tín bán nghi, nhưng bên ngoài vẫn thản
nhiên như không.
"Có điều..." Lãnh Tu Minh dừng lại, rồi tiếp: "Chúng tôi đã đưa
hacker đến Tô Thành, nếu thiết bị đăng bài này lại bật lên và kết
nối Internet, hacker có thể tiếp tục thu hẹp phạm vi, sử dụng
công nghệ định vị trạm gốc di động, sau cùng sẽ định vị được
mục tiêu trong một khu vực nhỏ, sau đó chỉ cần điều tra từng cái
một là có kết quả."
Vương Chiêu Mưu gật đầu, nghĩ đến chiếc điện thoại di động đã
bị xử lý. Đáng tiếc, lần này nhà họ Lãnh có thể sẽ phải trở về tay
không.
"Tổng giám đốc Vương, anh còn có thắc mắc gì sao?" Lãnh Tu
Minh chăm chú nhìn.
"Nếu tìm được người đang giữ miếng ngọc bàn long này, anh sẽ
làm gì?" Vương Chiêu Mưu bình tĩnh hỏi.
"Câu chuyện ở đây rất phức tạp." Lãnh Tu Minh trầm mặc một
lát: "Nhưng tôi tin chắc, khi chúng tôi tìm được người đang giữ
ngọc bàn long, người đó sẽ hối hận vì đã lấy đi nó."
Ánh mắt Vương Chiêu Mưu bình thản, anh trầm ngâm gật đầu.
"Vậy nên tổng giám đốc Vương..." Lãnh Tu Minh lại tươi cười:
"Bây giờ anh có thể trao lại niềm tin cho đối tác của mình
không?"
"Rất khó." Vương Chiêu Mưu mỉm cười: "Dù sao thì một tỷ đô la
Mỹ vẫn chưa thấy đâu."
"Tổng giám đốc Vương." Lãnh Tu Minh có chút bất đắc dĩ: "Anh
quả đúng là một doanh nhân."
"Tôi không phải là doanh nhân, chẳng lẽ là nhà từ thiện?" Vương
Chiêu Mưu cầm ly nước, nhàn nhã nhấp một miếng nước chanh:
"Tôi không đạo đức giả đến thế."
"Vậy thì chúc mừng công việc kinh doanh của chúng ta." Lãnh Tu
Minh cầm ly nước chanh của mình lên, cụng ly với Vương Chiêu
Mưu: "Còn về phần manh mối của ngọc bàn long, mong tổng
giám đốc Vương giúp đỡ nhiều hơn, chỉ cần tìm được ngọc bàn
long, tìm được người đăng tin về ngọc bàn long thì một tỷ đô la
Mỹ tiền tài trợ sẽ được chuyển vào tài khoản tập đoàn Vương
Thị."
Vương Chiêu Mưu mỉm cười, hơi nâng cổ tay lên, lắng nghe tiếng
hai cái ly va vào nhau giòn giã.
×××
Sau một buổi chiều bận rộn ở tập đoàn Vương Thị, Vương Chiêu
Mưu về nhà, người ra đón vẫn là Quý Liên Hoắc giúp anh cởi áo
khoác và mang dép như thường lệ. Vương Chiêu Mưu nhìn thấy
Quý Đại Bảo đang kéo lê xe tập đi chạy loạng choạng trong
phòng khách, chạy không vững thì ngã xuống, đứng dậy rồi
không khóc lóc hay làm ầm ĩ mà tiếp tục chạy vài bước. Một tỷ
đô la Mỹ đang ở ngay trước mắt anh. Nhưng họ quan trọng hơn
nhiều so với một tỷ đô la Mỹ.
Vương Chiêu Mưu nhìn về phía Quý Liên Hoắc, thấy cậu đang
nhìn mình, khi ánh mắt chạm nhau, thiếu niên đỏ mặt ngay.
Như muốn xác nhận điều gì đó, Quý Liên Hoắc cẩn thận nắm lấy
tay áo Vương Chiêu Mưu, đi sang phòng bên, nhìn chăm chú vào
anh, lấy hết can đảm thốt ra hai chữ đang nén chặt trong lòng.
"Chiêu, Chiêu Chiêu."
Giống như bong bóng chìm trong biển sâu vội vàng nổi lên, hạt
giống chôn chặt trong vực sâu cố gắng mò mẫm trong bóng tối
để tìm kiếm ánh sáng chợt phá vỡ lớp đất, tất cả những thứ màu
xám ngay lập tức được phủ lên màu sắc.
"Ừ."
Một âm thanh nhẹ nhàng kèm theo nụ cười khẽ vang lên, Quý
Liên Hoắc đứng đó, trong mắt chỉ còn lại người đàn ông trước
mặt.
Vương Chiêu Mưu giơ tay xoa đầu thiếu niên, chợt nhận ra Quý
Liên Hoắc đã cao hơn mình từ lúc nào. Dáng vẻ non nớt đã nhạt
đi đôi phần, một vùng tối nhỏ xuất hiện ở cuối mắt như là rãnh
đuôi mắt, hình dáng của đôi mắt dường như ngày càng sâu hơn,
màu tối của tròng mắt khiến chúng trông điềm tĩnh và mạnh mẽ
hơn. Sống mũi của Quý Liên Hoắc đã cao và thẳng hơn, các
đường nét trên khuôn mặt vô cùng rõ ràng, đôi môi mỏng lạnh
lùng. Một khuôn mặt như vậy hẳn là phải toát lên sự đáng sợ,
nhưng trước mặt anh, đôi mắt này lại chứa đầy tình cảm sâu
sắc, ánh mắt quấn người cứ dõi theo, như một chú chó lớn chỉ
biết vẫy đuôi.
"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc quyến luyến nhìn người trước mặt,
lại lén lút lên tiếng.
"Ừ." Vương Chiêu Mưu đáp lại.
Như thể ăn trộm được một viên kẹo sau lưng người khác, khóe
miệng Quý Liên Hoắc không khỏi cong lên, trái tim dường như bị
mật ngọt lấp đầy.
Đây là một bí mật nhỏ của riêng cậu và anh Chiêu Mưu.
Đó là biệt danh của riêng cậu gọi anh Chiêu Mưu.
Độc nhất vô nhị.
Quý Liên Hoắc muốn gọi thêm mấy lần, nhưng sợ anh Chiêu
Mưu thấy phiền nên cố gắng nhịn xuống, nuốt lần thứ ba vào
bụng. Chỉ hai lần này thôi cũng đủ để cậu sung sướng rất lâu.
Đêm đó, Quý Liên Hoắc tắm thật lâu, lau tóc rồi nằm trên
giường, nhưng không hiểu sao trái tim sau khi thỏa mãn lại cảm
thấy trống rỗng. Tận đáy lòng có một giọng nói không ngừng
nhắc nhở Quý Liên Hoắc rằng điều cậu muốn không chỉ có thế
này.
Như đã phát nghiện một vài cảm xúc rời rạc trong mắt anh
Chiêu Mưu, sâu trong lòng Quý Liên Hoắc có một khao khát bức
thiết, muốn nhiều hơn nữa, muốn anh Chiêu Mưu chỉ nhìn mình,
muốn Chiêu Chiêu ôm mình, tiếp xúc nhiều hơn, gần gũi hơn.
Cảm xúc mãnh liệt đến mức Quý Liên Hoắc không thể không trở
vào phòng tắm, sờ lên trái tim đang đập dồn dập, ánh mắt mơ
màng bất lực. Có cách nào để cậu đến gần Chiêu Chiêu hơn
không, ít nhất, có thể công khai đứng sánh vai bên cạnh Chiêu
Chiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro