Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 83

Đào Lý Sanh Ca

2025-03-13 11:56:46

Quý Liên Hoắc lòng bất an từng bước một bước vào nhà hàng
Tây, gần như không cần phải phân biệt thì đã thấy một ông già
đang trợn mắt ở gần cửa sổ.
Trong các nhà hàng Tây về cơ bản toàn là khách hàng trẻ tuổi,
người trung niên và người già được coi là sinh vật hiếm có. Nói
cha của anh Chiêu Mưu là một ông già thì có vẻ không chính
xác, vì ông được chăm sóc rất tốt, tóc về cơ bản còn đen, chỉ có
một chút màu xám ở thái dương là dấu hiệu của tuổi tác. Đây là
người sáng lập tập đoàn Vương Thị, một người đã nỗ lực mở ra
con đường máu vượt qua những năm tháng khó khăn đó, nếu
thiếu đi nghị lực hoặc may mắn, tập đoàn Vương Thị sẽ không
thể rực rỡ như ngày nay.
Quý Liên Hoắc hít một hơi thật sâu, cúi đầu kiểm tra dáng vẻ của
mình lần nữa, cố gắng ưỡn ngực thẳng lưng rồi bước đến bên
cửa sổ.
"Chào bác."
Ông Vương ngẩng đầu lên, dùng khả năng quản lý biểu cảm
xuất sắc để mình trở lại tâm trạng thường ngày trong giây lát,
ngước mắt lên đánh giá thiếu niên trước mặt.
Đứa trẻ đứng kính cẩn trước mặt ông cũng chỉ mới ở độ tuổi
trưởng thành, ngang tuổi Vương Chiêu Vân, nhưng cách hành xử
lại điềm tĩnh hơn Vương Chiêu Vân rất nhiều. Ngũ quan ngoại
hình thực sự không có gì để chê bai, vóc dáng cũng cao ráo, cả
người tươi tắn và sạch sẽ, đang ở trong một trạng thái kỳ diệu
giữa tuổi trưởng thành và non nớt, giống như rượu mận chưa
được lên men hoàn toàn, ngửi sẽ thấy mùi trái cây dung hòa vào
mùi rượu, có vị hơi chát.
Nhìn thấy nam sinh này, ông Vương phần nào hiểu được vì sao
con trai mình lại chìm đắm trong đó, thậm chí còn đưa cậu ta về
nhà mình bất chấp lời đồn thổi bên ngoài. Quý Liên Hoắc này
quả thực khá đẹp trai. Nhưng lợi dụng nhan sắc chung quy sẽ
không bao giờ đi xa được.
"Cậu là Quý Liên Hoắc." Ông Vương tháo chuỗi hổ phách của
mình ra, sờ vào hạt vài lần.
"Dạ đúng, thưa bác." Quý Liên Hoắc cúi đầu đáp.
"Ngồi đi." Ông Vương vẻ ngạo mạn của một người lớn tuổi, giơ
ngón tay chỉ vào vị trí đối diện.
Quý Liên Hoắc ngồi vững vàng đối diện với ông Vương, cố gắng
không tỏ ra quá lúng túng, gần như không dám thở mạnh.
Ông Vương đẩy món tráng miệng trước mặt về phía Quý Liên
Hoắc, dùng mắt ra hiệu vào thực đơn bên cạnh: "Bữa trưa chắc
cậu chưa ăn, muốn gọi món gì thì cứ gọi."
Quý Liên Hoắc cúi đầu xem thực đơn thì thấy có vài món mình
không quen, giá cả cao kinh khủng. Một phần cơm và thịt ở căng
tin trường chỉ có giá hai tệ, một chiếc bánh pudding nhỏ ở đây
có giá tám tệ, còn những thứ khác đều bắt đầu từ mười tệ trở
lên, nếu cậu muốn có một bữa ăn đủ no sẽ phải tốn ít nhất một
trăm tệ.
"Một miếng bánh pudding." Quý Liên Hoắc ngẩng đầu nhìn phục
vụ bên cạnh.
"Chỉ một cái bánh pudding thôi à?" Người phục vụ ghi lại yêu cầu
của khách hàng.
"Chỉ một cái bánh pudding." Quý Liên Hoắc gấp cuốn thực đơn
rồi đưa lại cho phục vụ.
Ông Vương nhìn cậu bé đối diện gọi món, chỉ từ miếng bánh
pudding này thôi cũng có thể biết được rất nhiều điều. Pudding
là món tráng miệng rẻ nhất trong thực đơn. Quý Liên Hoắc này
ngày xưa sống rất nghèo khổ, ông cũng biết chút ít. Nhưng sau
khi đi theo Chiêu Mưu, cậu vẫn gọi món rẻ nhất trong thực đơn.
Hoặc là cậu ta có thói quen tiết kiệm, hoặc Chiêu Mưu ngày
thường không cho cậu ta nhiều tiền, hoặc có thể cậu ta đang cố
tình giả vờ ra vẻ giản dị trước mặt mình.
"Không muốn gọi thêm à?" Ông Vương tựa lưng vào ghế, chậm
rãi xoay chuỗi vòng hổ phách trong tay.
"Con..." Quý Liên Hoắc dừng lại, nhớ đến cảnh các bạn cùng lớp
sợ hãi trước sức ăn của mình. Nếu cậu để lộ rằng mình ăn quá
nhiều, liệu ba của anh Chiêu Mưu có cảm thấy cậu là đồ tham ăn
không?
"Con không ăn nhiều." Quý Liên Hoắc mím môi.
"Ha." Ông Vương cười khẩy. Còn đang giả vờ trước mặt tôi?
Người phục vụ mang bánh pudding lên, một phần rất nhỏ.
Quý Liên Hoắc nhìn chiếc bánh pudding mà mình có thể nuốt hết
trong một miếng trên đĩa, dùng dao cắt làm bốn phần, sau đó
mỗi miếng nhỏ chia làm bốn, nhai chậm rãi rồi nuốt xuống. Bụng
càng cảm thấy trống rỗng hơn.
"No rồi?" Ông Vương hỏi đùa.
"Dạ." Quý Liên Hoắc đặt dao nĩa xuống, cố gắng ngồi thẳng
người.
"Đã no rồi, bây giờ chúng ta bắt tay vào công việc thôi." Ông
Vương ngồi dậy, nghiêm túc nhìn chàng trai đối diện. "Xã hội
ngày nay là một xã hội cởi mở, khi các bạn trẻ yêu nhau, lẽ ra
người già như chúng tôi không nên can thiệp."
"Yêu, yêu nhau?" Quý Liên Hoắc hơi lắp bắp, nhưng ngạc nhiên
lại càng nhiều.
"Tôi là ba của Chiêu Mưu, cậu không cần phải giả vờ trước mặt
tôi." Ông Vương nghiêm túc nói.
Mình với anh Chiêu Mưu đang yêu nhau? Mặt Quý Liên Hoắc đỏ
lên từng chút một, nhìn ông già trước mặt cũng thấy tựa hồ dễ
thương hơn rất nhiều.
"Nhưng vấn đề là, giữa hai người không phải là một mối quan hệ
đàng hoàng." Ông Vương tỏ vẻ nghiêm túc.
Mình với anh Chiêu Mưu không yêu nhau đàng hoàng?! Quý Liên
Hoắc mím môi, mặt càng nóng bừng hơn nữa. Quý Liên Hoắc
muốn hỏi: Thế nào mới là "không yêu nhau đàng hoàng", nhưng
thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông Vương thì không dám nói.
"Cậu bán thể xác tuổi trẻ của mình, có thể bán một tháng, hai
tháng, dài hơn một chút thì ba bốn năm, nhưng cậu có thể đảm
bảo mình sẽ luôn trẻ trung không?" Ông Vương chỉ bảo ân cần,
nhìn Quý Liên Hoắc bằng ánh mắt thương tâm muốn cứu một
thanh niên lạc lối.
"Bán, bán thể xác?" Quý Liên Hoắc ngây ra. Cậu còn chưa dám
nghĩ tới việc làm như vậy với anh Chiêu Mưu mà ông già lại nói
thẳng ra hết rồi. "Phải, phải... thế nào..." Quý Liên Hoắc ngại
ngùng lên tiếng. Làm thế nào để tránh tình trạng này?
Ông Vương tưởng rằng Quý Liên Hoắc cuối cùng cũng đã hiểu
ra, thở phào nhẹ nhõm.
"Cách tốt nhất từ nay về sau là rời xa Chiêu Mưu, chăm chỉ trau
dồi bản thân, dựa vào nỗ lực lao động của chính mình để có
được mọi thứ mình cần." Ông Vương nhìn chăm chú vào chàng
trai trước mặt. "Cậu còn trẻ, đầu óc thông minh, đã thi đậu vào
một trường học tốt, tương lai của cậu là vô hạn, thậm chí có thể
đi đến một thế giới rộng lớn hơn."
"Không." Quý Liên Hoắc vừa nghe ông Vương nói xong liền kiên
quyết lắc đầu.
"Không cái gì?" Ông Vương nghiêm mặt.
"Con sẽ không rời xa anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc nhìn thẳng
vào ông lão trước mặt, ánh mắt không hề dao động: "Dù thế giới
bên ngoài có rộng lớn đến đâu, chỉ cần không có anh Chiêu Mưu
thì con cũng không đi."
"Cái thằng nhóc này sao ngốc như vậy?" Ông Vương cau mày,
vừa rồi còn đang nói tử tế, nhưng tại sao lại đụng tường ở chỗ
này.
"Thưa bác, anh Chiêu Mưu đã giúp đỡ con rất nhiều, cách duy
nhất con có thể báo đáp là phải làm việc cho anh ấy, ở bên cạnh
anh ấy đến hết cuộc đời." Quý Liên Hoắc đứng dậy, cúi người 90
độ trước mặt ông Vương: "Xin bác thông cảm."
Động tác của Quý Liên Hoắc không hề nhỏ, gần một nửa số
người trong nhà hàng nhìn sang.
"Ngồi xuống." Ông Vương cau mày chặt hơn. Sở dĩ ông chọn nhà
hàng Tây là vì không muốn gặp người quen, dù sao thì chuyện
xấu trong nhà cũng không nên công khai, Quý Liên Hoắc vừa lên
tiếng là thu hút chú ý của không biết bao nhiêu người rồi.
Quý Liên Hoắc quyết không đứng dậy.
"Nếu cậu không ngồi xuống, tôi sẽ bảo Chiêu Mưu đi xem mắt."
Ông Vương đánh rắn đánh bảy tấc.
Quý Liên Hoắc lập tức đứng dậy, nhanh chóng ngồi xuống
nghiêm chỉnh đối diện với ông Vương.
Ông Vương hít một hơi dài, một tay cầm chuỗi vòng hổ phách,
tay kia chậm rãi lấy ra một cuốn séc từ trong túi bộ Đường
trang. Trên thế giới này làm gì có lòng trung thành tuyệt đối? Chỉ
có cám dỗ chưa đủ lớn.
"Tôi hiểu, cậu đã theo Chiêu Mưu được một thời gian, dù chỉ là
món đồ thì vẫn có tình cảm." Ông Vương lấy trong sổ séc ra một
tấm séc đã chuẩn bị từ trước rồi đẩy đến trước mặt Quý Liên
Hoắc. "Đây là 10 triệu, chỉ cần cậu rời khỏi Chiêu Mưu, thì tiền
sẽ là của cậu, đừng lo lắng về những vấn đề khác, tôi sẽ..."
Ông Vương chưa kịp nói xong thì chàng trai đối diện đã lắc đầu
lia lịa.
Ông Vương hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục rút tờ séc khác. "Hai
tấm séc này cộng lại là 50 triệu."
Chàng trai đối diện vẫn kiên quyết lắc đầu.
Ông Vương nghiến răng lấy tờ séc cuối cùng ra. "Đây tổng cộng
là 100 triệu, chỉ cần cậu rời khỏi Chiêu Mưu, tiền sẽ là của cậu!"
Quý Liên Hoắc vẫn lắc đầu không chút do dự.
"Cậu chỉ biết lắc đầu! Cậu có biết 100 triệu là khái niệm gì
không!" Ông Vương bắt đầu nổi giận, sao lại có kẻ nói hoài
không nghe như vậy?
"Cậu có hiểu 100 triệu không? Số tiền cậu nhận được sau khi
đóng thuế đủ cho cậu cơm no áo ấm đến kiếp sau, kiếp sau của
kiếp sau, cậu có thể mua biệt thự, mua du thuyền, lái xe sang,
có người đẹp làm bạn, chỉ cần không vi phạm pháp luật, cậu
muốn làm gì thì làm!" Ông Vương nói một hơi, sợ cậu trai còn
chưa hiểu liền chỉ vào quần áo của Quý Liên Hoắc: "Một bộ quần
áo của cậu có giá 50 tệ, 100 triệu là đủ để cậu mua 2 triệu cái,
nếu mỗi ngày cậu mặc một bộ đồ, cậu sẽ phải mất hơn 5000
năm mới mặc hết được! Thực đơn đắt tiền trước mặt, tất cả các
món ăn trên đó cộng lại chỉ có giá hơn 3.000, nếu cậu gọi tất cả
các món ăn trên mỗi ngày, cậu sẽ phải mất 91 năm để tiêu hết
100 triệu!"
"Nhưng mà..." Quý Liên Hoắc cúi đầu cúi đầu nhìn áo tay lửng
trên người: "Đây là của anh Chiêu Mưu mua cho con, là độc nhất
vô nhị, bác đổi nó lấy 2 triệu bộ quần áo giống hệt, con cũng sẽ
không đưa cho bác."
Khóe miệng ông Vương giật giật, tay đặt lên che trái tim mình.
"Với lại, con cũng không có yêu cầu gì về đồ ăn cả, chỉ cần ở bên
anh Chiêu Mưu, mỗi ngày bác cho con hai xu ăn bánh bao là
được." Trong mắt Quý Liên Hoắc đầy vẻ cầu khẩn: "Thưa bác,
con thật sự không muốn rời xa anh Chiêu Mưu."
Ông Vương cau mày thật chặt, cả khuôn mặt gần như nhăn lại.
Cái cậu thanh niên này sao không tuân theo võ đạo gì hết vậy.
Ông đã bỏ ra 100 triệu rồi, còn muốn gì nữa?
"Thưa bác, con..." Quý Liên Hoắc còn muốn nói, nhưng ông
Vương giơ tay thu séc lại, ngăn cản Quý Liên Hoắc.
"Đừng gọi tôi là bác."
Quý Liên Hoắc khựng lại rồi ngập ngừng nói: "Ba?"
Ông Vương kinh hãi ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt, cảm
thấy mình chưa bao giờ từng gặp kẻ mặt dày vô liêm sỉ nhường
này!
"Đừng gọi tôi là ba!" Ông Vương không kìm được cơn tức giận,
đập bàn: "Tôi sẽ không bao giờ đồng ý chuyện của cậu với Chiêu
Mưu, cả đời này!"
Ông Vương nổi điên bước ra khỏi nhà hàng Tây, ngón tay vẫn
run lên vì giận.
Nghe ông Vương buông lời gay gắt, Quý Liên Hoắc thất vọng
ngồi xuống, vừa định rời đi thì người phục vụ tiến tới đưa phiếu
tính tiền. Một tách trà trái cây và món tráng miệng, cộng thêm
một cái bánh pudding, tổng cộng là 41 tệ. Quý Liên Hoắc khựng
lại, ngồi trở lại vị trí cũ, bưng món tráng miệng còn nguyên trên
bàn lên, dùng thìa cẩn thận xắn một miếng rồi cho vào miệng.
Nó có mùi thơm của sô cô la, cực kỳ mềm mại.
Quý Liên Hoắc đang cúi đầu ăn bánh tráng miệng thì cảm thấy
có người đang nhìn thẳng vào mình, cậu hơi ngẩng đầu lên thì
nhìn thấy người phụ nữ trung niên ở bàn đối diện.
Người phụ nữ trung niên có tư thế cực kỳ thanh lịch, mặc một
chiếc váy hơi dài màu xanh xám với đường viền cổ áo độc đáo,
với kim cài áo kim cương hình lông vũ. Thấy Quý Liên Hoắc
ngẩng đầu, tách cà phê trên tay người phụ nữ trung niên chao
đảo, vòng phỉ thúy xanh lục chạm vào tách kêu lên lanh canh.
Trong mắt người phụ nữ tràn đầy sự kinh ngạc và không thể tin
được, bà ta nhìn thẳng vào Quý Liên Hoắc, ánh mắt bất động.
Quý Liên Hoắc khẽ cau mày, cúi đầu nhanh chóng ăn xong món
tráng miệng, lấy tiền trong túi ra đếm 41 tệ rồi đưa cho phục vụ.
"Thưa cậu, quý bà đối diện đã trả tiền cho cậu rồi." Người phục
vụ mỉm cười.
Quý Liên Hoắc ngẩng đầu, lại nhìn người phụ nữ trung niên kia.
Bà ta đứng dậy, kìm nén cảm xúc, mang tách cà phê bước tới,
ngồi ngay đối diện Quý Liên Hoắc.
"Xin lỗi đã làm phiền. Nhưng cậu và người quen cũ của tôi trông
hơi giống nhau, chúng ta có thể trò chuyện được không?"
Quý Liên Hoắc cau mày, bỏ 41 tệ xuống rồi rời khỏi nhà hàng
Tây, không nói một lời.
"Chờ một chút!" Người phụ nữ trung niên đuổi theo, định nắm
lấy cánh tay Quý Liên Hoắc nhưng cậu nhanh chóng tránh được.
"Có thể cho tôi biết tên của cậu được không?" Người phụ nữ
trung niên dường như hơi thất thố, trong mắt đầy vẻ khẩn thiết.
Người phục vụ ở một bên hít một hơi. Sao bây giờ phú bà lại thế
này!
Quý Liên Hoắc nhanh chóng tránh né bà ta như đang trốn tránh
ôn dịch, cả người toát ra thái độ từ chối, bước nhanh ra khỏi nhà
hàng.
Người phụ nữ trung niên còn muốn đuổi theo, vừa bước ra khỏi
cửa nhà hàng đã phải đối mặt với một đám đông hỗn loạn, bóng
dáng thiếu niên đã biến mất trong biển người, cảnh tượng vừa
rồi tựa như một giấc mơ.
"Sao có thể..." Lãnh Uyển Âm đứng đó ngơ ngác, khuôn mặt của
nam sinh vừa rồi lướt qua trước mắt. Cậu ta chỉ mới mười tám,
mười chín tuổi nhưng trông cực kỳ giống người em trai đã chết
trong một vụ tai nạn xe hơi ở nước Hoa năm đó. Giống như được
tạc từ cùng một khuôn vậy.
Lãnh Uyển Âm vừa nảy ra ý tưởng này, một hình ảnh trong trí
nhớ lập tức hiện ra.
Hơn mười năm trước, bà vừa bế đứa cháu trai gần ba tuổi của
mình, vừa cùng cha xem lại những cuốn album cũ, nhìn vào hình
chụp của em trai bà khi còn nhỏ, cha lại nhìn đứa trẻ trong tay
bà, không khỏi mỉm cười. "Diệu Tinh giống ba nó quá, như được
tạc từ cùng một khuôn vậy..."
"Con không giống ba chút nào." Đứa cháu trai chưa đầy ba tuổi
không phục, chỉ vào mặt mình: "Con trắng hơn ba nhiều lắm!"
"Được rồi, cháu trai ngoan của ông trắng hơn." Người cha vui
mừng khôn xiết, ôm đứa cháu nhỏ của mình lên, dùng râu cọ nó
trêu đùa.
"Ông nội xấu!" Đứa cháu cố hết sức bảo vệ mặt mình, thấy
không đánh lại ông nội xấu xa, liền đưa tay về phía cô mình. "Cô
cứu con!"
Giọng nói non nớt cứ mãi kêu lên "cô cứu con" hết lần này đến
lần khác, nhưng tất cả những gì còn lại trước mặt Lãnh Uyển Âm
chỉ là đống đổ nát đen thui của chiếc xe sau vụ nổ.
"Hai cháu trai của tôi, Lãnh Diệu Minh, Lãnh Diệu Tinh, đều ở
trên xe!" Lãnh Uyển Âm vẫn còn nhớ tiếng thét chói tai của
mình: "Chúng đâu rồi! Chúng đâu rồi?"
"Xin lỗi bà Lãnh, chúng tôi đã cố gắng hết sức để tìm kiếm,
nhưng thường thì xương của trẻ em dưới năm tuổi chưa phát
triển cứng chắc nên sẽ không còn sót lại xương..."
Nhiệt độ cao tới hàng ngàn độ sẽ khiến chúng như chưa từng
đặt chân đến thế giới này.
"Uyển Âm?" Một người phụ nữ đuổi theo chạy ra, nhìn người bạn
cũ trước mặt đã nước mắt đầm đìa.
"Sao thế này Uyển Âm?" Người phụ nữ lo lắng lấy khăn giấy ra
đưa cho Lãnh Uyển Âm: "Cậu vừa rồi đột nhiên muốn đổi chỗ lại
còn bám theo một cậu bé, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Cháu trai của mình... nó có thể chưa chết." Lãnh Uyển Âm lau
nước mắt trên mặt: "Đứa trẻ vừa rồi trông rất giống cháu trai
nhỏ của mình."
"Thế thì tốt quá rồi!" Người phụ nữ phấn chấn: "Một đứa sống
sót, nghĩa là cả hai đứa đều có thể sống sót! Chúng ở Tô Thành,
cùng một nơi với cậu!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lão Vương Không Muốn Lạnh

Số ký tự: 0