Chương 84
Đào Lý Sanh Ca
2025-03-13 11:56:46
Chung cư bán rất chạy, cả công ty đều lên tinh thần, hầu như ai
cũng cười toe toét, ai có thể ngờ rằng Chung cư Xuyên Hải
không những bắt kịp thời cơ tốt đẹp mà còn bán được giá cao
như vậy!
"Sếp, thời gian mở bán lần hai đã được ấn định." Lão Tề bước
vào văn phòng với đống tài liệu: "Cách đợt mở bán lần đầu nửa
tháng, mở bán tòa 03 và tòa 06, tổng cộng 360 căn."
Vương Chiêu Mưu cầm lấy hồ sơ, liếc nhanh qua, thấy không có
vấn đề gì thì ký tên vào mặt sau.
"Sếp, hai ngày nay người ta hỏi thăm về thời gian mở bán tiếp
theo ở phòng bán hàng suốt, còn có người muốn dùng giá cao
để mua nhà của người đã mua đợt mở bán lần đầu." Lão Tề vui
mừng ra mặt: "Hình như có nhiều người muốn mua nhà của
Chung cư Xuyên Hải hơn rồi!"
"Nhớ giữ lại hai căn." Vương Chiêu Mưu mỉm cười đưa trả văn
kiện.
"Hai căn?" Lão Tề tò mò nhìn Vương Chiêu Mưu: "Tôi chỉ nhớ
Chung cư Xuyên Hải muốn tặng Tiểu Quý một căn."
Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu nhìn Lão Tề, khẽ cười: "Sao vậy,
anh không muốn à?"
Lão Tề sửng sốt một lát, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc mừng rỡ,
nhưng chỉ vui được chốc lát lại lộ vẻ lo lắng.
Vương Chiêu Mưu hiểu Lão Tề rất rõ. Phần lớn trong số tiền
lương hàng tháng hơn 10.000 của anh ta được gửi đến gia đình
những người đồng đội đã khuất, bản thân anh ta chỉ giữ lại một
hoặc hai ngàn cho mình, ngoài ra còn nuôi một con chó nghiệp
vụ tàn tật đã nghỉ hưu, đến giờ vẫn chưa mua nổi nhà, còn đang
thuê sân nhà người khác.
Kiếp trước Vương Chiêu Mưu cũng cho Lão Tề một căn nhà làm
phần thưởng, nhưng con chó nghiệp vụ mà anh ta nhận nuôi
không quen với cuộc sống trên chung cư, suốt ngày chán nản
buồn rầu, Lão Tề vì chó mà bỏ nhà trống, chuyển về nhà trệt.
Đối tượng mà anh ta quan tâm hiện tại rất có thể chính là chú
chó berger tên Kim Cương mà anh ta nhận nuôi. Lần này Vương
Chiêu Mưu đã nghĩ tới việc này từ trước.
"Đây là hợp đồng tuyển dụng." Vương Chiêu Mưu lấy ra một tờ
văn kiện đưa cho Lão Tề.
Lão Tề tò mò cầm lấy, nhìn thấy trên đó viết gì, không khỏi toét
miệng cười rồi đọc ra thành tiếng. "Thuê chó nghiệp vụ Kim
Cương đã nghỉ hưu làm đội trưởng đội bảo vệ Chung cư Xuyên
Hải, lương mỗi tháng nhận được ba mươi ký thức ăn cho chó,
mười lăm ký ức gà và sáu mươi quả trứng..."
Lão Tề siết chặt hợp đồng tuyển dụng trong tay, môi mấp máy
nhưng không nói được lời nào.
"Chung cư Xuyên Hải có diện tích cây xanh rộng lớn, tôi đã liên
lạc trước với đội bảo vệ rồi, họ rất chào đón một con chó nghiệp
vụ được đào tạo bài bản." Vương Chiêu Mưu nhìn Lão Tề, mỉm
cười.
Lão Tề lau mặt, cẩn thận cất hợp đồng tuyển dụng đi, nhìn ông
chủ trẻ tuổi trước mặt, lau khóe mắt. Anh ta là một người khuyết
tật, được sếp đưa ra khỏi phòng bảo vệ ngay cổng nhà kho, cho
mức lương gấp mười lần người khác đã là quá may mắn. Lão Tề
không bao giờ nghĩ rằng sếp luôn để ý đến mình, còn dùng cách
này để mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho mình và Kim Cương.
"Cảm ơn sếp." Lão Tề cúi đầu thật sâu trước người đàn ông trẻ
tuổi trước mặt.
"Trong khoảng thời gian này anh đã vất vả rồi, cho anh nghỉ ngơi
hai ngày, ở cùng Kim Cương nhiều hơn, rồi đi xem nhà mình,
nghĩ xem trang trí thế nào." Vương Chiêu Mưu vẫn giữ sắc mặt
như thường, mỉm cười. "Nhớ dẫn Kim Cương đến đội bảo vệ
nhận việc."
Lão Tề cầm hợp đồng tuyển dụng ra khỏi văn phòng, trở về chỗ
ngồi, nhìn đi nhìn lại hợp đồng tuyển dụng này, chợt hiểu vì sao
Quý Liên Hoắc dù tuổi còn trẻ đã trở thành trạng nguyên khối tự
nhiên mà vẫn muốn chen vỡ đầu đến bên sếp nhà mình. Nghĩ kỹ
lại, có vẻ như từ khi sếp tiếp quản công ty bất động sản này, hầu
như không có ai nghỉ việc. Sếp giống như một thỏi nam châm
khổng lồ, thu hút đủ mọi loại người vào trong từ trường của
mình. E rằng anh ta phải cố gắng nhiều hơn nữa để không bị
Quý Liên Hoắc đó làm cho thất nghiệp. Lão Tề bật cười, chuẩn bị
đóng khung hợp đồng tuyển dụng này lại, có thể tưởng tượng
được khi đọc cho Kim Cương nghe hợp đồng tuyển dụng này
xong, nó sẽ vui mừng thế nào.
Tòa nhà mới xây mười tầng có thang máy, Vương Chiêu Mưu
chọn một căn ở tầng tám cho Quý Liên Hoắc, người Tô Thành
khá mê tín về những con số, tầng sáu và tầng tám là những
tầng đắc địa, rất đông người giành giật.
Sau khi lấy được chìa khóa, điện thoại di động cá nhân mới của
Vương Chiêu Mưu reo lên mấy lần, anh mở ra xem, phát hiện vài
bức ảnh được gửi từ số lạ. Vương Chiêu Mưu phóng to hình lên
thì thấy một loạt những số tiền và tên tuổi trên đó đều là những
dự án liên quan đến nhà họ Trương, cũng như những lãnh đạo
có liên quan đến dự án.
[Đây chỉ là một phần thôi, tôi tìm thấy thêm bằng chứng tội ác
của nhà họ Trương, xin anh đưa ba tôi đi, một khi tôi bị phát
hiện, ông ấy sẽ gặp nguy hiểm.]
Vương Chiêu Mưu liếc nhìn những tấm ảnh, chỉ đáp một câu đơn
giản [Được.], rồi bấm số điện thoại nhà.
Mang theo vài món ăn trở về nhà, Vương Chiêu Mưu ngạc nhiên
khi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Bày đồ ăn mua sẵn lên bàn
xong, anh nhìn về phía bếp thì thấy Quý Liên Hoắc đeo tạp dề
đang đứng trước nồi, thuần thục xào thức ăn bên trong. Tiếng
máy hút mùi và tiếng đảo thức ăn khá lớn làm Quý Liên Hoắc
không nghe thấy tiếng động ở cửa, cậu dùng thìa nhỏ múc một
chút gia vị Thập Tam Hương trong lọ ra, cho vào nồi.
"Pa pa ~" Quý Đại Bảo cầm bình sữa của mình bước tới chỗ
Vương Chiêu Mưu, ra sức lắc mạnh lên xuống hòng làm anh
nhận ra bình sữa đã trống rỗng.
Vương Chiêu Mưu cởi áo khoác, rửa tay, bế Quý Đại Bảo đang đi
theo sau lưng mình lên, cầm lấy bình sữa trên tay nó rồi đi vào
bếp.
"Anh Chiêu Mưu!" Quý Liên Hoắc thấy Vương Chiêu Mưu trở về,
liền bước tới nói: "Chị Trình xin nghỉ phép, nói sẽ đi vắng hai
ngày có việc."
"Tôi bảo chị ấy đi làm chút việc." Vương Chiêu Mưu một tay ôm
Quý Đại Bảo mập lên thấy rõ, tay kia mở lon sữa bột, múc ba
muỗng sữa bột gạt ngang cho vào bình, đổ nước ấm đầy nửa
bình.
Quý Liên Hoắc phối hợp với Vương Chiêu Mưu, nhanh chóng đậy
kín bình sữa. Vương Chiêu Mưu mỉm cười với cậu, một tay bế
Quý Đại Bảo, tay kia lắc bình sữa cho tan đều.
"Anh Chiêu Mưu, trong bếp có khói dầu." Quý Liên Hoắc nhẹ
nhàng đẩy Vương Chiêu Mưu ra khỏi bếp, đóng cửa bếp lại,
không hiểu sao mặt lại hơi nóng lên, cậu quay người lại nhanh
chóng xào tiếp thức ăn còn trên lửa, lòng thấy sung sướng vô
cùng.
Vương Chiêu Mưu lắc sữa bột, thử nhỏ một ít lên mu bàn tay,
thấy nhiệt độ thích hợp thì đưa cho Quý Đại Bảo.
Quý Đại Bảo ôm lấy bình sữa bú lấy bú để, mắt vẫn liếc nhìn
Vương Chiêu Mưu, tỏ ra tò mò. Anh lớn tuổi còn trẻ như vậy, sao
pha sữa bột thuần thục thế?
Vương Chiêu Mưu pha sữa bột thuần thục là vì kiếp trước anh
từng nuôi một con Berger, sau khi thuê người dắt chó đi dạo thì
xảy ra sự cố, sau khi lên chức cha thì người ta mang trả cho anh
một chú chó con, nhóc này uống sữa dê cũng rất nhanh.
Sau khi Quý Đại Bảo uống hết nửa bình sữa bột, Quý Liên Hoắc
mở cửa bếp, bưng đồ ăn nhanh chóng bước ra ngoài. Một đĩa
khoai tây sợi xào, một đĩa thịt heo xào nấm mèo, một đĩa củ sen
trắng xé tay xào khô và một đĩa sườn heo kho tàu. Vương Chiêu
Mưu nhìn Quý Liên Hoắc bưng canh trứng rong biển ra, bày đủ
bốn món mặn một món canh.
"Xin lỗi, anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc đeo tạp dề đứng bên
cạnh, ngượng ngùng nói: "Em chỉ biết nấu vài món này, sau này
em sẽ chăm chỉ học thêm."
"Rất tốt rồi." Vương Chiêu Mưu dùng đũa gắp một miếng nấm
mèo nếm thử, không ngờ cũng khá ngon.
Quý Liên Hoắc mang cơm lên cẩn thận đặt trước mặt Vương
Chiêu Mưu, nhìn anh ăn hai đũa mà vẫn còn căng thẳng.
"Hương vị rất khá." Vương Chiêu Mưu cười nhìn Quý Liên Hoắc:
"Đã từng nấu rồi?"
Nghe được người kia khen ngợi, Quý Liên Hoắc không nhịn được
cười: "Lúc ở nhà anh trai và chị dâu cũng thường nấu, họ đều
nói thịt kho tàu và sườn heo kho tàu em nấu ngon, thịt mua về
các dịp lễ tết đều do em làm."
Thấy Quý Liên Hoắc vẫn đứng bên cạnh, chăm chú nhìn mình
ăn, Vương Chiêu Mưu đặt đũa xuống, đứng dậy đi vòng ra sau
lưng Quý Liên Hoắc, giúp cậu cởi tạp dề ra, dùng mắt ra hiệu về
phía ghế ngồi của cậu.
"Ngồi xuống ăn đi."
Quý Liên Hoắc nhìn theo Vương Chiêu Mưu mang tạp dề vào
bếp, mặt nóng bừng, cậu ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, nhìn đồ
ăn do chính mình nấu trên bàn, cảm thấy thỏa mãn không thể
giải thích được.
Quý Đại Bảo ngồi trên ghế trẻ em của mình, nhìn trước mặt
mình trống không, rồi quay đầu lại nhìn Quý Liên Hoắc: "Pa pa?"
Đồ ăn dặm của con đâu?
Quý Liên Hoắc chăm chú nhìn Vương Chiêu Mưu chậm rãi ăn đồ
mình nấu, cảm giác thỏa mãn trong lòng tăng dần, khi nhìn thấy
cơm trong chén của Vương Chiêu Mưu đã hết, niềm vui gần như
lên đến đỉnh điểm. Anh Chiêu Mưu ăn hết cơm mình nấu!
"Pa pa?" Quý Đại Bảo tìm cách lắc cánh tay Quý Liên Hoắc:
"Cơm cơm?"
"Anh Chiêu Mưu, có muốn thêm không?" Quý Liên Hoắc dè dặt
hỏi Vương Chiêu Mưu.
"Không cần, rất no rồi." Vương Chiêu Mưu lấy khăn giấy lau khóe
miệng.
Quý Liên Hoắc mím chặt môi đợi Vương Chiêu Mưu đứng dậy đi
lên lầu mới dám nở nụ cười vui vẻ trọn vẹn.
"Pa pa!" Quý Đại Bảo dùng hết sức gào lên, cuối cùng Quý Liên
Hoắc cũng phát hiện ra Quý Đại Bảo ở dưới gầm bàn ăn. Quý
Đại Bảo cầm chén đựng đồ ăn dặm lên gõ: "Pa pa, cơm cơm!"
Quý Liên Hoắc im lặng một lúc mới nhận ra mình đã quên làm
đồ ăn dặm cho Quý Đại Bảo.
Quý Đại Bảo trơ mắt nhìn chú út lấy ra một chén nước sôi, tráng
sạch thức ăn trên bàn bằng nước sôi rồi mới gắp vào chén nhỏ
của mình. Thế này quá qua loa rồi đấy! Quý Đại Bảo chưa kịp
phản kháng thì đã thấy chú út cúi đầu bắt đầu ăn cơm của mình,
đổ hết thức ăn trên đĩa vào tô cơm, ăn xong một tô thì lại đến
một tô khác! Nhìn chén đĩa trên bàn lần lượt được vét sạch, Quý
Đại Bảo nuốt nước bọt, vừa mới ăn được hai miếng khoai tây sợi
đã rửa qua nước thì thấy chú út bắt đầu dọn bàn.
"Ăn không vào à?" Quý Liên Hoắc nhìn món khoai tây rửa qua
nước trong chén của Quý Đại Bảo về cơ bản không bớt đi chút
nào: "Chú ăn giùm con."
Quý Đại Bảo nhìn chú út nhà mình, lặng lẽ đặt bàn tay nhỏ bé
lên chén. Đồ ăn của cháu trai mà chú cũng cướp à?
×××
Vương Chiêu Mưu đang xem tin nhắn trên điện thoại công việc
trong phòng làm việc, bất ngờ nhìn thấy tin nhắn của ông
Vương.
[Bong bóng giá bất động sản cứ bơm lên như thế, thịnh vượng
chỉ là giả tạo trên bề mặt, cuối cùng sẽ sụp đổ, có thời gian đến
nói chuyện với ba.]
Vương Chiêu Mưu kéo tin nhắn xuống thì thấy lại có hai tin nhắn
chưa đọc.
[Nếu con không muốn nói chuyện với ba, thì ba sẽ nói chuyện
với cậu tình nhân nhỏ của con, nếu nó mà khóc lóc đi tìm con,
nói muốn rời xa con, thì con có tỉnh lại một chút không.]
Vương Chiêu Mưu kéo đến tin nhắn cuối cùng của ông Vương.
[Tức chết đi được! Sao nó mặt dày quá vậy, con dạy phải không!
Ba sắp đau tim rồi, thằng con bất hiếu, để nó chọc giận cha ruột
thế này hả!]
Vương Chiêu Mưu nhướng mày, tắt điện thoại, đi ra khỏi phòng
làm việc thì thấy Quý Liên Hoắc đang rửa nồi.
"Liên Hoắc." Vương Chiêu Mưu gọi, rồi thấy Quý Liên Hoắc vội
vàng quay đầu lại, chạy đến dưới chân cầu thang, hai mắt nhìn
anh chăm chú như chờ mệnh lệnh. Nhìn bọt xà bông trên mu
bàn tay Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc.
"Anh Chiêu Mưu?" Quý Liên Hoắc đầy vẻ mong đợi, thắc mắc tại
sao Vương Chiêu Mưu lại đột nhiên gọi mình.
Vương Chiêu Mưu liếc nhìn Quý Đại Bảo vẫn đang gặm đồ ăn
dặm trên bàn ăn, rồi nhìn sang Quý Liên Hoắc: "Lát nữa đến
phòng làm việc của tôi."
---
Người dịch: Các bạn còn nhớ đoạn kể kiếp trước Quý Liên Hoắc
kêu thằng cháu gọi mình bằng ba không, kiếp này nó theo thói
quen vẫn gọi, thậm chí gọi luôn cả sếp Vương, nhưng không ai
kêu nó gọi như vậy hết =)))
cũng cười toe toét, ai có thể ngờ rằng Chung cư Xuyên Hải
không những bắt kịp thời cơ tốt đẹp mà còn bán được giá cao
như vậy!
"Sếp, thời gian mở bán lần hai đã được ấn định." Lão Tề bước
vào văn phòng với đống tài liệu: "Cách đợt mở bán lần đầu nửa
tháng, mở bán tòa 03 và tòa 06, tổng cộng 360 căn."
Vương Chiêu Mưu cầm lấy hồ sơ, liếc nhanh qua, thấy không có
vấn đề gì thì ký tên vào mặt sau.
"Sếp, hai ngày nay người ta hỏi thăm về thời gian mở bán tiếp
theo ở phòng bán hàng suốt, còn có người muốn dùng giá cao
để mua nhà của người đã mua đợt mở bán lần đầu." Lão Tề vui
mừng ra mặt: "Hình như có nhiều người muốn mua nhà của
Chung cư Xuyên Hải hơn rồi!"
"Nhớ giữ lại hai căn." Vương Chiêu Mưu mỉm cười đưa trả văn
kiện.
"Hai căn?" Lão Tề tò mò nhìn Vương Chiêu Mưu: "Tôi chỉ nhớ
Chung cư Xuyên Hải muốn tặng Tiểu Quý một căn."
Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu nhìn Lão Tề, khẽ cười: "Sao vậy,
anh không muốn à?"
Lão Tề sửng sốt một lát, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc mừng rỡ,
nhưng chỉ vui được chốc lát lại lộ vẻ lo lắng.
Vương Chiêu Mưu hiểu Lão Tề rất rõ. Phần lớn trong số tiền
lương hàng tháng hơn 10.000 của anh ta được gửi đến gia đình
những người đồng đội đã khuất, bản thân anh ta chỉ giữ lại một
hoặc hai ngàn cho mình, ngoài ra còn nuôi một con chó nghiệp
vụ tàn tật đã nghỉ hưu, đến giờ vẫn chưa mua nổi nhà, còn đang
thuê sân nhà người khác.
Kiếp trước Vương Chiêu Mưu cũng cho Lão Tề một căn nhà làm
phần thưởng, nhưng con chó nghiệp vụ mà anh ta nhận nuôi
không quen với cuộc sống trên chung cư, suốt ngày chán nản
buồn rầu, Lão Tề vì chó mà bỏ nhà trống, chuyển về nhà trệt.
Đối tượng mà anh ta quan tâm hiện tại rất có thể chính là chú
chó berger tên Kim Cương mà anh ta nhận nuôi. Lần này Vương
Chiêu Mưu đã nghĩ tới việc này từ trước.
"Đây là hợp đồng tuyển dụng." Vương Chiêu Mưu lấy ra một tờ
văn kiện đưa cho Lão Tề.
Lão Tề tò mò cầm lấy, nhìn thấy trên đó viết gì, không khỏi toét
miệng cười rồi đọc ra thành tiếng. "Thuê chó nghiệp vụ Kim
Cương đã nghỉ hưu làm đội trưởng đội bảo vệ Chung cư Xuyên
Hải, lương mỗi tháng nhận được ba mươi ký thức ăn cho chó,
mười lăm ký ức gà và sáu mươi quả trứng..."
Lão Tề siết chặt hợp đồng tuyển dụng trong tay, môi mấp máy
nhưng không nói được lời nào.
"Chung cư Xuyên Hải có diện tích cây xanh rộng lớn, tôi đã liên
lạc trước với đội bảo vệ rồi, họ rất chào đón một con chó nghiệp
vụ được đào tạo bài bản." Vương Chiêu Mưu nhìn Lão Tề, mỉm
cười.
Lão Tề lau mặt, cẩn thận cất hợp đồng tuyển dụng đi, nhìn ông
chủ trẻ tuổi trước mặt, lau khóe mắt. Anh ta là một người khuyết
tật, được sếp đưa ra khỏi phòng bảo vệ ngay cổng nhà kho, cho
mức lương gấp mười lần người khác đã là quá may mắn. Lão Tề
không bao giờ nghĩ rằng sếp luôn để ý đến mình, còn dùng cách
này để mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho mình và Kim Cương.
"Cảm ơn sếp." Lão Tề cúi đầu thật sâu trước người đàn ông trẻ
tuổi trước mặt.
"Trong khoảng thời gian này anh đã vất vả rồi, cho anh nghỉ ngơi
hai ngày, ở cùng Kim Cương nhiều hơn, rồi đi xem nhà mình,
nghĩ xem trang trí thế nào." Vương Chiêu Mưu vẫn giữ sắc mặt
như thường, mỉm cười. "Nhớ dẫn Kim Cương đến đội bảo vệ
nhận việc."
Lão Tề cầm hợp đồng tuyển dụng ra khỏi văn phòng, trở về chỗ
ngồi, nhìn đi nhìn lại hợp đồng tuyển dụng này, chợt hiểu vì sao
Quý Liên Hoắc dù tuổi còn trẻ đã trở thành trạng nguyên khối tự
nhiên mà vẫn muốn chen vỡ đầu đến bên sếp nhà mình. Nghĩ kỹ
lại, có vẻ như từ khi sếp tiếp quản công ty bất động sản này, hầu
như không có ai nghỉ việc. Sếp giống như một thỏi nam châm
khổng lồ, thu hút đủ mọi loại người vào trong từ trường của
mình. E rằng anh ta phải cố gắng nhiều hơn nữa để không bị
Quý Liên Hoắc đó làm cho thất nghiệp. Lão Tề bật cười, chuẩn bị
đóng khung hợp đồng tuyển dụng này lại, có thể tưởng tượng
được khi đọc cho Kim Cương nghe hợp đồng tuyển dụng này
xong, nó sẽ vui mừng thế nào.
Tòa nhà mới xây mười tầng có thang máy, Vương Chiêu Mưu
chọn một căn ở tầng tám cho Quý Liên Hoắc, người Tô Thành
khá mê tín về những con số, tầng sáu và tầng tám là những
tầng đắc địa, rất đông người giành giật.
Sau khi lấy được chìa khóa, điện thoại di động cá nhân mới của
Vương Chiêu Mưu reo lên mấy lần, anh mở ra xem, phát hiện vài
bức ảnh được gửi từ số lạ. Vương Chiêu Mưu phóng to hình lên
thì thấy một loạt những số tiền và tên tuổi trên đó đều là những
dự án liên quan đến nhà họ Trương, cũng như những lãnh đạo
có liên quan đến dự án.
[Đây chỉ là một phần thôi, tôi tìm thấy thêm bằng chứng tội ác
của nhà họ Trương, xin anh đưa ba tôi đi, một khi tôi bị phát
hiện, ông ấy sẽ gặp nguy hiểm.]
Vương Chiêu Mưu liếc nhìn những tấm ảnh, chỉ đáp một câu đơn
giản [Được.], rồi bấm số điện thoại nhà.
Mang theo vài món ăn trở về nhà, Vương Chiêu Mưu ngạc nhiên
khi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Bày đồ ăn mua sẵn lên bàn
xong, anh nhìn về phía bếp thì thấy Quý Liên Hoắc đeo tạp dề
đang đứng trước nồi, thuần thục xào thức ăn bên trong. Tiếng
máy hút mùi và tiếng đảo thức ăn khá lớn làm Quý Liên Hoắc
không nghe thấy tiếng động ở cửa, cậu dùng thìa nhỏ múc một
chút gia vị Thập Tam Hương trong lọ ra, cho vào nồi.
"Pa pa ~" Quý Đại Bảo cầm bình sữa của mình bước tới chỗ
Vương Chiêu Mưu, ra sức lắc mạnh lên xuống hòng làm anh
nhận ra bình sữa đã trống rỗng.
Vương Chiêu Mưu cởi áo khoác, rửa tay, bế Quý Đại Bảo đang đi
theo sau lưng mình lên, cầm lấy bình sữa trên tay nó rồi đi vào
bếp.
"Anh Chiêu Mưu!" Quý Liên Hoắc thấy Vương Chiêu Mưu trở về,
liền bước tới nói: "Chị Trình xin nghỉ phép, nói sẽ đi vắng hai
ngày có việc."
"Tôi bảo chị ấy đi làm chút việc." Vương Chiêu Mưu một tay ôm
Quý Đại Bảo mập lên thấy rõ, tay kia mở lon sữa bột, múc ba
muỗng sữa bột gạt ngang cho vào bình, đổ nước ấm đầy nửa
bình.
Quý Liên Hoắc phối hợp với Vương Chiêu Mưu, nhanh chóng đậy
kín bình sữa. Vương Chiêu Mưu mỉm cười với cậu, một tay bế
Quý Đại Bảo, tay kia lắc bình sữa cho tan đều.
"Anh Chiêu Mưu, trong bếp có khói dầu." Quý Liên Hoắc nhẹ
nhàng đẩy Vương Chiêu Mưu ra khỏi bếp, đóng cửa bếp lại,
không hiểu sao mặt lại hơi nóng lên, cậu quay người lại nhanh
chóng xào tiếp thức ăn còn trên lửa, lòng thấy sung sướng vô
cùng.
Vương Chiêu Mưu lắc sữa bột, thử nhỏ một ít lên mu bàn tay,
thấy nhiệt độ thích hợp thì đưa cho Quý Đại Bảo.
Quý Đại Bảo ôm lấy bình sữa bú lấy bú để, mắt vẫn liếc nhìn
Vương Chiêu Mưu, tỏ ra tò mò. Anh lớn tuổi còn trẻ như vậy, sao
pha sữa bột thuần thục thế?
Vương Chiêu Mưu pha sữa bột thuần thục là vì kiếp trước anh
từng nuôi một con Berger, sau khi thuê người dắt chó đi dạo thì
xảy ra sự cố, sau khi lên chức cha thì người ta mang trả cho anh
một chú chó con, nhóc này uống sữa dê cũng rất nhanh.
Sau khi Quý Đại Bảo uống hết nửa bình sữa bột, Quý Liên Hoắc
mở cửa bếp, bưng đồ ăn nhanh chóng bước ra ngoài. Một đĩa
khoai tây sợi xào, một đĩa thịt heo xào nấm mèo, một đĩa củ sen
trắng xé tay xào khô và một đĩa sườn heo kho tàu. Vương Chiêu
Mưu nhìn Quý Liên Hoắc bưng canh trứng rong biển ra, bày đủ
bốn món mặn một món canh.
"Xin lỗi, anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc đeo tạp dề đứng bên
cạnh, ngượng ngùng nói: "Em chỉ biết nấu vài món này, sau này
em sẽ chăm chỉ học thêm."
"Rất tốt rồi." Vương Chiêu Mưu dùng đũa gắp một miếng nấm
mèo nếm thử, không ngờ cũng khá ngon.
Quý Liên Hoắc mang cơm lên cẩn thận đặt trước mặt Vương
Chiêu Mưu, nhìn anh ăn hai đũa mà vẫn còn căng thẳng.
"Hương vị rất khá." Vương Chiêu Mưu cười nhìn Quý Liên Hoắc:
"Đã từng nấu rồi?"
Nghe được người kia khen ngợi, Quý Liên Hoắc không nhịn được
cười: "Lúc ở nhà anh trai và chị dâu cũng thường nấu, họ đều
nói thịt kho tàu và sườn heo kho tàu em nấu ngon, thịt mua về
các dịp lễ tết đều do em làm."
Thấy Quý Liên Hoắc vẫn đứng bên cạnh, chăm chú nhìn mình
ăn, Vương Chiêu Mưu đặt đũa xuống, đứng dậy đi vòng ra sau
lưng Quý Liên Hoắc, giúp cậu cởi tạp dề ra, dùng mắt ra hiệu về
phía ghế ngồi của cậu.
"Ngồi xuống ăn đi."
Quý Liên Hoắc nhìn theo Vương Chiêu Mưu mang tạp dề vào
bếp, mặt nóng bừng, cậu ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, nhìn đồ
ăn do chính mình nấu trên bàn, cảm thấy thỏa mãn không thể
giải thích được.
Quý Đại Bảo ngồi trên ghế trẻ em của mình, nhìn trước mặt
mình trống không, rồi quay đầu lại nhìn Quý Liên Hoắc: "Pa pa?"
Đồ ăn dặm của con đâu?
Quý Liên Hoắc chăm chú nhìn Vương Chiêu Mưu chậm rãi ăn đồ
mình nấu, cảm giác thỏa mãn trong lòng tăng dần, khi nhìn thấy
cơm trong chén của Vương Chiêu Mưu đã hết, niềm vui gần như
lên đến đỉnh điểm. Anh Chiêu Mưu ăn hết cơm mình nấu!
"Pa pa?" Quý Đại Bảo tìm cách lắc cánh tay Quý Liên Hoắc:
"Cơm cơm?"
"Anh Chiêu Mưu, có muốn thêm không?" Quý Liên Hoắc dè dặt
hỏi Vương Chiêu Mưu.
"Không cần, rất no rồi." Vương Chiêu Mưu lấy khăn giấy lau khóe
miệng.
Quý Liên Hoắc mím chặt môi đợi Vương Chiêu Mưu đứng dậy đi
lên lầu mới dám nở nụ cười vui vẻ trọn vẹn.
"Pa pa!" Quý Đại Bảo dùng hết sức gào lên, cuối cùng Quý Liên
Hoắc cũng phát hiện ra Quý Đại Bảo ở dưới gầm bàn ăn. Quý
Đại Bảo cầm chén đựng đồ ăn dặm lên gõ: "Pa pa, cơm cơm!"
Quý Liên Hoắc im lặng một lúc mới nhận ra mình đã quên làm
đồ ăn dặm cho Quý Đại Bảo.
Quý Đại Bảo trơ mắt nhìn chú út lấy ra một chén nước sôi, tráng
sạch thức ăn trên bàn bằng nước sôi rồi mới gắp vào chén nhỏ
của mình. Thế này quá qua loa rồi đấy! Quý Đại Bảo chưa kịp
phản kháng thì đã thấy chú út cúi đầu bắt đầu ăn cơm của mình,
đổ hết thức ăn trên đĩa vào tô cơm, ăn xong một tô thì lại đến
một tô khác! Nhìn chén đĩa trên bàn lần lượt được vét sạch, Quý
Đại Bảo nuốt nước bọt, vừa mới ăn được hai miếng khoai tây sợi
đã rửa qua nước thì thấy chú út bắt đầu dọn bàn.
"Ăn không vào à?" Quý Liên Hoắc nhìn món khoai tây rửa qua
nước trong chén của Quý Đại Bảo về cơ bản không bớt đi chút
nào: "Chú ăn giùm con."
Quý Đại Bảo nhìn chú út nhà mình, lặng lẽ đặt bàn tay nhỏ bé
lên chén. Đồ ăn của cháu trai mà chú cũng cướp à?
×××
Vương Chiêu Mưu đang xem tin nhắn trên điện thoại công việc
trong phòng làm việc, bất ngờ nhìn thấy tin nhắn của ông
Vương.
[Bong bóng giá bất động sản cứ bơm lên như thế, thịnh vượng
chỉ là giả tạo trên bề mặt, cuối cùng sẽ sụp đổ, có thời gian đến
nói chuyện với ba.]
Vương Chiêu Mưu kéo tin nhắn xuống thì thấy lại có hai tin nhắn
chưa đọc.
[Nếu con không muốn nói chuyện với ba, thì ba sẽ nói chuyện
với cậu tình nhân nhỏ của con, nếu nó mà khóc lóc đi tìm con,
nói muốn rời xa con, thì con có tỉnh lại một chút không.]
Vương Chiêu Mưu kéo đến tin nhắn cuối cùng của ông Vương.
[Tức chết đi được! Sao nó mặt dày quá vậy, con dạy phải không!
Ba sắp đau tim rồi, thằng con bất hiếu, để nó chọc giận cha ruột
thế này hả!]
Vương Chiêu Mưu nhướng mày, tắt điện thoại, đi ra khỏi phòng
làm việc thì thấy Quý Liên Hoắc đang rửa nồi.
"Liên Hoắc." Vương Chiêu Mưu gọi, rồi thấy Quý Liên Hoắc vội
vàng quay đầu lại, chạy đến dưới chân cầu thang, hai mắt nhìn
anh chăm chú như chờ mệnh lệnh. Nhìn bọt xà bông trên mu
bàn tay Quý Liên Hoắc, Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc.
"Anh Chiêu Mưu?" Quý Liên Hoắc đầy vẻ mong đợi, thắc mắc tại
sao Vương Chiêu Mưu lại đột nhiên gọi mình.
Vương Chiêu Mưu liếc nhìn Quý Đại Bảo vẫn đang gặm đồ ăn
dặm trên bàn ăn, rồi nhìn sang Quý Liên Hoắc: "Lát nữa đến
phòng làm việc của tôi."
---
Người dịch: Các bạn còn nhớ đoạn kể kiếp trước Quý Liên Hoắc
kêu thằng cháu gọi mình bằng ba không, kiếp này nó theo thói
quen vẫn gọi, thậm chí gọi luôn cả sếp Vương, nhưng không ai
kêu nó gọi như vậy hết =)))
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro