Kết thúc
2024-12-30 12:14:06
- Anh nghĩ chúng ta nên dừng lại đi em! Anh không đủ khả năng để duy trì mối quan hệ của chúng tá nữa!
- Chúng ta có thể đừng dừng lại được không?
- Dừng lại đi em! Biết đâu tương lai của mình sẽ tốt hơn! Anh vẫn luôn trân trọng em nhưng anh không thể...
- Anh không còn thương em nữa sao?
- Anh không biết nữa...
- Em hiểu rồi...mai này không có em, anh nhớ chăm sóc bản thân thật tốt! Anh ngủ sớm đi, ngày mai em sẽ không làm phiền anh nữa đâu!
Khả Hân nằm trên giường nhớ lại những chuyện đã và đang xảy ra, cô nhìn lên trần nhà trắng toát, lạnh lẽo. Cô không khóc được, chỉ cảm thấy trong tim đang vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ, đau đến tận cùng.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua trong vô thức, Khả Hân không ngủ được, càng cố gắng nhắm mắt càng không thể ngủ. Cảm giác trống trãi đến vô cùng, chắc là cô ấy cũng muốn quay lại trước kia để nói những lời chưa kịp nói với Thành Xuyên nhưng không thể nữa rồi.
Sáng hôm sau, Khả Hân mang gương mặt thơ thẩn như người mất hồn xuống nhà để ăn sáng. Mẹ của cô trong thấy cũng có chút kì lạ nên đã lên tiếng hỏi
- Đêm qua con không ngủ được sao?
- Dạ
Câu trả lời của cô như có chút nghẹn lại, nửa muốn khóc nửa lại muốn kìm nén. Liệu bây giờ có nên nói cho mẹ biết không? Nếu không nói sau nay ba mẹ hỏi đến Thành Xuyên thì biết phải trả lời như thế nào? Vậy là cô nghèn nghẹn lên tiếng, giọng nói rung rung
- Mẹ...
- Sao đó?
Nước mắt Khả Hân lưng lưng trong đáy mắt, hai mắt đỏ hoe, giọng cũng lạc đi
- Con và anh Thành Xuyên...bọn con...dừng lại rồi ạ!
- Sao lại như vậy? Hai đứa cãi nhau sao?
- Dạ không...chỉ là anh ấy còn có nhiều thứ phải lo, nên bọn con dừng lại!
Nói đến đây nước mắt của cô cũng rơi xuống, như đã kìm nén từ đêm qua nên nước mắt cứ thế mà tuôn thành dòng. Đôi tay cứ rung lên không muốn ăn gì thêm, rốt cuộc cũng đã khóc được rồi, thoải mái đó nhưng cũng đau lòng quá đỗi
- Biết đâu được...mai mốt nó suy nghĩ lại rồi quay về tìm con thì sao?
- Con không biết nữa...
- Cuộc sống này có gì mà không thể chứ? Biết đâu được nó suy nghĩ lại rồi tìm con, dù có mất liên lạc đi nữa cũng sẽ có cách để tìm gặp con thôi!
Khả Hân cứ nghe nhưng nước mắt cô vẫn rơi, vẫn đau lòng rất nhiều.
Những ngày sau, cô cứ nằm trong phòng, ít nói hẳn đi cứ như một con người khác vậy. Ba mẹ cô nhìn thấy như vậy cũng xót xa, công bằng mà nói không chỉ Khả Hân mà cả gia đình đều rất mến Thành Xuyên nên thấy cô như vậy cũng chịu không được. Trong thâm tâm của cô lúc này thật sự không hiểu rõ bản thân đang như thế nào nữa, là nhớ hay là tiếc vẫn chưa rõ nhưng cô chỉ muốn nhốt mình trong phòng.
Bên Thành Xuyên cũng không khá khẩm hơn, đêm qua cũng chẳng ngủ được, sáng hôm nay đến chỗ làm cũng đầy mệt mỏi. Bây giờ, anh cũng chỉ là một thực tập sinh, lương tháng cũng không quá nhiều nên anh không thể ích kỷ giữ mãi người mình yêu bên cạnh. Trong lòng anh vẫn thương cô chứ nhưng anh muốn dành những thứ tốt đẹp hơn cho cô nên đây là cách tốt nhất để cả hai được thoải mái. Anh đau lòng cũng rơi vào trầm lặng khiến cho ba mẹ anh cũng bất ngờ vì điều này
- Thành Xuyên, hôm nay con sao vậy?
- Ba à...con và Khả Hân, chúng con dừng lại rồi...
- Tại sao chứ? Ba thấy con bé rất tốt, sao lại dừng?
- Vì con chưa đủ điều kiện để lo cho cô ấy cuộc sống tốt, con muốn cô ấy được tốt hơn. Nếu như mai này có thể gặp lại, còn có cơ hội thì con nhất định vẫn sẽ quay về với cô ấy!
- Chuyện của các con, ba không xen vào nhưng người tốt nhất định đừng bỏ qua nếu có cơ hội!
- Dạ...con hiểu rồi!
- Ăn nhanh rồi còn đi làm!
- Dạ!
Cái không khí ảm đạm kia cứ bao trùm lên hai con người vừa tách khỏi nhau, họ đau lòng và luôn mong muốn được gặp lại đối phương dù chỉ một lần. Họ vẫn tiếp tục cuộc sống của riêng mình nhưng lại cảm nhận rõ cái trống trãi trong lòng. Chẳng lẽ mọi thứ chỉ dừng lại ở đây sao?
Hàng ngàn câu hỏi cứ xoay vòng trong đầu Thành Xuyên như thế, anh không sao tập trung được vào công việc của mình. Khả Hân vẫn như người mất hồn, nhốt mình một góc trong phòng ngủ, lâu lâu lại nấc lên vài tiếng nỉ non, khoé mắt kia lại hoen đỏ...dù cố ngăn nhưng nước mắt vẫn cứ lăn dài trên đôi má ửng hồng. Cả hai chẳng ai ổn, cũng chưa quen dần với sự trống trãi trong tim
- Chúng ta có thể đừng dừng lại được không?
- Dừng lại đi em! Biết đâu tương lai của mình sẽ tốt hơn! Anh vẫn luôn trân trọng em nhưng anh không thể...
- Anh không còn thương em nữa sao?
- Anh không biết nữa...
- Em hiểu rồi...mai này không có em, anh nhớ chăm sóc bản thân thật tốt! Anh ngủ sớm đi, ngày mai em sẽ không làm phiền anh nữa đâu!
Khả Hân nằm trên giường nhớ lại những chuyện đã và đang xảy ra, cô nhìn lên trần nhà trắng toát, lạnh lẽo. Cô không khóc được, chỉ cảm thấy trong tim đang vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ, đau đến tận cùng.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua trong vô thức, Khả Hân không ngủ được, càng cố gắng nhắm mắt càng không thể ngủ. Cảm giác trống trãi đến vô cùng, chắc là cô ấy cũng muốn quay lại trước kia để nói những lời chưa kịp nói với Thành Xuyên nhưng không thể nữa rồi.
Sáng hôm sau, Khả Hân mang gương mặt thơ thẩn như người mất hồn xuống nhà để ăn sáng. Mẹ của cô trong thấy cũng có chút kì lạ nên đã lên tiếng hỏi
- Đêm qua con không ngủ được sao?
- Dạ
Câu trả lời của cô như có chút nghẹn lại, nửa muốn khóc nửa lại muốn kìm nén. Liệu bây giờ có nên nói cho mẹ biết không? Nếu không nói sau nay ba mẹ hỏi đến Thành Xuyên thì biết phải trả lời như thế nào? Vậy là cô nghèn nghẹn lên tiếng, giọng nói rung rung
- Mẹ...
- Sao đó?
Nước mắt Khả Hân lưng lưng trong đáy mắt, hai mắt đỏ hoe, giọng cũng lạc đi
- Con và anh Thành Xuyên...bọn con...dừng lại rồi ạ!
- Sao lại như vậy? Hai đứa cãi nhau sao?
- Dạ không...chỉ là anh ấy còn có nhiều thứ phải lo, nên bọn con dừng lại!
Nói đến đây nước mắt của cô cũng rơi xuống, như đã kìm nén từ đêm qua nên nước mắt cứ thế mà tuôn thành dòng. Đôi tay cứ rung lên không muốn ăn gì thêm, rốt cuộc cũng đã khóc được rồi, thoải mái đó nhưng cũng đau lòng quá đỗi
- Biết đâu được...mai mốt nó suy nghĩ lại rồi quay về tìm con thì sao?
- Con không biết nữa...
- Cuộc sống này có gì mà không thể chứ? Biết đâu được nó suy nghĩ lại rồi tìm con, dù có mất liên lạc đi nữa cũng sẽ có cách để tìm gặp con thôi!
Khả Hân cứ nghe nhưng nước mắt cô vẫn rơi, vẫn đau lòng rất nhiều.
Những ngày sau, cô cứ nằm trong phòng, ít nói hẳn đi cứ như một con người khác vậy. Ba mẹ cô nhìn thấy như vậy cũng xót xa, công bằng mà nói không chỉ Khả Hân mà cả gia đình đều rất mến Thành Xuyên nên thấy cô như vậy cũng chịu không được. Trong thâm tâm của cô lúc này thật sự không hiểu rõ bản thân đang như thế nào nữa, là nhớ hay là tiếc vẫn chưa rõ nhưng cô chỉ muốn nhốt mình trong phòng.
Bên Thành Xuyên cũng không khá khẩm hơn, đêm qua cũng chẳng ngủ được, sáng hôm nay đến chỗ làm cũng đầy mệt mỏi. Bây giờ, anh cũng chỉ là một thực tập sinh, lương tháng cũng không quá nhiều nên anh không thể ích kỷ giữ mãi người mình yêu bên cạnh. Trong lòng anh vẫn thương cô chứ nhưng anh muốn dành những thứ tốt đẹp hơn cho cô nên đây là cách tốt nhất để cả hai được thoải mái. Anh đau lòng cũng rơi vào trầm lặng khiến cho ba mẹ anh cũng bất ngờ vì điều này
- Thành Xuyên, hôm nay con sao vậy?
- Ba à...con và Khả Hân, chúng con dừng lại rồi...
- Tại sao chứ? Ba thấy con bé rất tốt, sao lại dừng?
- Vì con chưa đủ điều kiện để lo cho cô ấy cuộc sống tốt, con muốn cô ấy được tốt hơn. Nếu như mai này có thể gặp lại, còn có cơ hội thì con nhất định vẫn sẽ quay về với cô ấy!
- Chuyện của các con, ba không xen vào nhưng người tốt nhất định đừng bỏ qua nếu có cơ hội!
- Dạ...con hiểu rồi!
- Ăn nhanh rồi còn đi làm!
- Dạ!
Cái không khí ảm đạm kia cứ bao trùm lên hai con người vừa tách khỏi nhau, họ đau lòng và luôn mong muốn được gặp lại đối phương dù chỉ một lần. Họ vẫn tiếp tục cuộc sống của riêng mình nhưng lại cảm nhận rõ cái trống trãi trong lòng. Chẳng lẽ mọi thứ chỉ dừng lại ở đây sao?
Hàng ngàn câu hỏi cứ xoay vòng trong đầu Thành Xuyên như thế, anh không sao tập trung được vào công việc của mình. Khả Hân vẫn như người mất hồn, nhốt mình một góc trong phòng ngủ, lâu lâu lại nấc lên vài tiếng nỉ non, khoé mắt kia lại hoen đỏ...dù cố ngăn nhưng nước mắt vẫn cứ lăn dài trên đôi má ửng hồng. Cả hai chẳng ai ổn, cũng chưa quen dần với sự trống trãi trong tim
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro