Chưa Từng Bôi N...
2024-11-06 20:35:51
Quyển 1 - Chương 30: : Chưa từng bôi nhọ
Khóe môi Mục Ly Huy giật giật, trong đôi mắt tràn ngập dịu dàng. Hắn không muốn lại chọc cho y khóc thút thít nên không nói thêm gì cả, đỡ lấy phần eo thon thả săn chắc của y, dưới háng dùng sức, chậm rãi rút dương vật thô dài ra.
Trong khoảnh khắc khi rút ra hắn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng huyệt thịt non mềm trong nhục huyệt không nỡ rời xa, tầng tầng lớp lớp thịt mềm đó bao bọc và mút lấy nhục căn của hắn, dường như đang muốn níu chân hắn lại, mút đến độ khiến cho đáy chậu của hắn tê dại. Hắn muốn cứ thế không màng tất cả mà lại hung hăng cắm vào một lần nữa.
Tuy nhiên đến cuối cùng hắn vẫn khắc chế dục vọng của chính mình, rút nhục hành ra. Côn thịt thô to cắm quá lâu trong đường đi nên đã căng mở tiểu huyệt đỏ bừng kia thành một cái nhục động, rất lâu sau đó không thể khép lại được, tinh dịch và dâm thủy bị chặn ở bên trong cả một đêm men theo đường đi chảy ra, khiến cho giường đệm đỏ rực ướt đẫm một mảng.
Đến cả không khí dường như cũng tràn ngập hương vị ngọt ngào tanh tưởi.
Cảm giác côn thịt rút ra cọ xát với huyệt thịt khiến cho Tạ Văn Song cảm thấy xấu hổ không thôi. Hai tay y nắm chặt, lưng ưỡn thẳng, muốn làm thế để che giấu sự xấu hổ của mình.
Thấy chất lỏng trắng đục chảy ra từ giữa hai chân, y đột nhiên nhớ ra những lời mà mình nói trong lúc ý loạn tình mê, huyết sắc trên mặt trong nháy mắt đã rút đi hết, nhìn Mục Ly Huy bằng vẻ mặt sợ hãi: “Liệu ta có mang thai không? Ta có sinh bảo bảo không?”
Sau đó cũng không đợi hắn trả lời, mặt y tái nhợt, lắc đầu nói: “Không được, ta tuyệt đối sẽ không sinh hài tử cho một tên tiểu nhân đê tiện như ngươi.”
Nhìn thấy biểu cảm ghét bỏ và hoảng loạn của y, Mục Ly Huy cau mày lại. Hắn hiểu rõ có một số chuyện cần phải giải thích rõ ràng sớm một chút, vì thế túm lấy vai y, buộc y nhìn về phía mình. Đôi mắt đen của hắn tràn ngập nghiêm túc, giọng điệu dịu dàng trịnh trọng: “Ba năm trước, ta chưa từng bôi nhọ ngươi.”
Tạ Văn Song vẫn còn đang chìm đắm trong cảm xúc của chính mình, nghe thấy những lời này, y sửng sốt trong chớp mắt rồi mới nhận ra, nghiêm túc nhìn hắn, hỏi: “Nói thế là ý gì?”
Mục Ly Huy chậm rãi giải thích cho y nghe chuyện đã xảy ra ba năm trước.
Ngày ấy sau khi kéo Tạ Văn Song từ dưới nước lên, Mục Ly Huy xác thật không hề bị thương.
Sau khi hai người cáo biệt ở Khúc Giang, trời không còn sớm nữa, trên đường về nhà vì để cho tiện nên hắn đã đi đường tắt, sau đó đến khi đi đến một con ngõ nhỏ gần phủ thượng thư, hắn đã gặp đường huynh của hắn.
Khóe môi Mục Ly Huy giật giật, trong đôi mắt tràn ngập dịu dàng. Hắn không muốn lại chọc cho y khóc thút thít nên không nói thêm gì cả, đỡ lấy phần eo thon thả săn chắc của y, dưới háng dùng sức, chậm rãi rút dương vật thô dài ra.
Trong khoảnh khắc khi rút ra hắn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng huyệt thịt non mềm trong nhục huyệt không nỡ rời xa, tầng tầng lớp lớp thịt mềm đó bao bọc và mút lấy nhục căn của hắn, dường như đang muốn níu chân hắn lại, mút đến độ khiến cho đáy chậu của hắn tê dại. Hắn muốn cứ thế không màng tất cả mà lại hung hăng cắm vào một lần nữa.
Tuy nhiên đến cuối cùng hắn vẫn khắc chế dục vọng của chính mình, rút nhục hành ra. Côn thịt thô to cắm quá lâu trong đường đi nên đã căng mở tiểu huyệt đỏ bừng kia thành một cái nhục động, rất lâu sau đó không thể khép lại được, tinh dịch và dâm thủy bị chặn ở bên trong cả một đêm men theo đường đi chảy ra, khiến cho giường đệm đỏ rực ướt đẫm một mảng.
Đến cả không khí dường như cũng tràn ngập hương vị ngọt ngào tanh tưởi.
Cảm giác côn thịt rút ra cọ xát với huyệt thịt khiến cho Tạ Văn Song cảm thấy xấu hổ không thôi. Hai tay y nắm chặt, lưng ưỡn thẳng, muốn làm thế để che giấu sự xấu hổ của mình.
Thấy chất lỏng trắng đục chảy ra từ giữa hai chân, y đột nhiên nhớ ra những lời mà mình nói trong lúc ý loạn tình mê, huyết sắc trên mặt trong nháy mắt đã rút đi hết, nhìn Mục Ly Huy bằng vẻ mặt sợ hãi: “Liệu ta có mang thai không? Ta có sinh bảo bảo không?”
Sau đó cũng không đợi hắn trả lời, mặt y tái nhợt, lắc đầu nói: “Không được, ta tuyệt đối sẽ không sinh hài tử cho một tên tiểu nhân đê tiện như ngươi.”
Nhìn thấy biểu cảm ghét bỏ và hoảng loạn của y, Mục Ly Huy cau mày lại. Hắn hiểu rõ có một số chuyện cần phải giải thích rõ ràng sớm một chút, vì thế túm lấy vai y, buộc y nhìn về phía mình. Đôi mắt đen của hắn tràn ngập nghiêm túc, giọng điệu dịu dàng trịnh trọng: “Ba năm trước, ta chưa từng bôi nhọ ngươi.”
Tạ Văn Song vẫn còn đang chìm đắm trong cảm xúc của chính mình, nghe thấy những lời này, y sửng sốt trong chớp mắt rồi mới nhận ra, nghiêm túc nhìn hắn, hỏi: “Nói thế là ý gì?”
Mục Ly Huy chậm rãi giải thích cho y nghe chuyện đã xảy ra ba năm trước.
Ngày ấy sau khi kéo Tạ Văn Song từ dưới nước lên, Mục Ly Huy xác thật không hề bị thương.
Sau khi hai người cáo biệt ở Khúc Giang, trời không còn sớm nữa, trên đường về nhà vì để cho tiện nên hắn đã đi đường tắt, sau đó đến khi đi đến một con ngõ nhỏ gần phủ thượng thư, hắn đã gặp đường huynh của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro