Lên Nhầm Kiệu Hoa (H)

Vừa Khóc Vừa Th...

2024-11-06 20:35:51

Quyển 1 - Chương 29: : Vừa khóc vừa thao

Dù rằng trông y có vẻ là người có tính cách ngay thẳng, không câu nệ tiểu tiết nhưng thật ra vẫn luôn được nuôi lớn trong vô vàng sủng ái, từ trước đến giờ y chưa từng phải chịu đựng uất ức lớn như thế, không chỉ bị kẻ đáng ghét hung hăng đùa bỡn mà hiện giờ còn không có cách nào dạy dỗ hắn. Phẫn nộ và uất ức trộn lẫn vào nhau, cảm xúc mà y cố gắng đè nén hoàn toàn bùng nổ.

Y nằm tựa vào lồng ngực rắn chắc của Mục Ly Huy, nước mắt y giàn giụa như mưa, từng giọt nước mắt chảy thành dòng từ trong hốc mắt, chẳng mấy chốc đã nhiễm ướt một mảng lớn y phục trước ngực hắn.

Hoa huyệt chặt khít vẫn còn đang ngậm côn thịt thô to, y khóc thút thít, nhục huyệt cũng lúc đóng lúc mở mút cắn nhục hành cực lớn, khiến cho nhịp thở của Mục Ly Huy cũng dồn dập theo.

Hắn nghiến răng, khẽ hít sâu một hơi, đè nén dục vọng đang quay cuồng dâng trào xuống. Mục Ly Huy không đoán được y sẽ bật khóc nên ôm lấy eo y, ôm y thật chặt, một bàn tay vừa vuốt ve qua lại trên lưng y như trấn an, vừa dịu giọng xin lỗi, trong giọng nói đượm vẻ buồn bã: “Xin lỗi, là ta thật quá đáng, nếu như ngươi tức giận không chịu được thì cứ đánh ta đi, ta tuyệt đối không nói thêm lời nào nữa.”

Nếu như Tạ Văn Song ra tay được thì lúc nãy đã đánh hắn rồi, còn cần hắn nói nữa sao? Y càng nghĩ càng thấy đau lòng, vừa không ngừng rơi nước mắt, vừa không ngừng mắng mỏ hắn: “Tiểu nhân đê tiện, không chỉ bôi nhọ ta, hại ta bị cấm túc hơn nửa năm mà bây giờ còn bắt nạt ta… Khốn kiếp… Ngụy quân tử…”



Mục Ly Huy ôm chặt lấy y, cũng không phản bác, không ngừng vuốt lưng y xin lỗi.

Sau khi khóc trong chốc lát, Tạ Văn Song đã giải tỏa hết tất cả mọi tủi thân trong lòng, lý trí lại một lần nữa quay về đại não. Lúc này y mới phát hiện ra mình đang nằm trong lòng kẻ đã bắt nạt y với tư thế cực kỳ mất mặt, trong bụng dưới lại còn bị một thứ cương cứng căng đầy, vừa tê vừa trướng, cực kỳ khó chịu.

Nhớ ra đó là thứ gì, tai y nóng lên. Y đột nhiên bò dậy, bị thứ hung khí chôn trong đường đi chọc phải nơi hiểm yếu, eo đột nhiên mềm nhũn, suýt chút nữa là ngã xuống lại.

Y chống tay lên, gian nan ngồi dậy, hung tợn trừng mắt nhìn Mục Ly Huy, nói: “Còn không mau rút cái thứ kia của ngươi ra!”

Y vừa mới khóc, đuôi mắt ửng hồng, trên đôi má còn đọng vết nước mắt, hoàn toàn chẳng có một chút lực uy hiếp nào, dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu này lại như đang làm nũng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lên Nhầm Kiệu Hoa (H)

Số ký tự: 0