Liên Quan
2024-11-06 20:35:51
Quyển 1 - Chương 28: : Liên quan
Y sửng sốt trong chớp mắt rồi lại nhìn về phía Mục Ly Huy. Mục Ly Huy cũng đang nhìn y, con ngươi đen láy âm u bình tĩnh thong dong, dường như trong lòng đã hiểu rõ hết thảy.
Tạ Văn Song có cảm giác như bị người ta nhìn thấu, khuôn mặt tinh xảo lập tức đỏ hây hây. Y trợn tròn mắt, khàn giọng, thẹn quá thành giận mà nói: “Có liên quan gì đến ta chứ? Hôm nay ta nhất định phải giết tên tiểu nhân đê tiện nhà ngươi!”
Dứt lời, y hít thật sâu một hơi, một lần nữa nâng cánh tay lên, nắm chặt tay lại, vung một cú đấm ra.
Nắm đấm hạ xuống, quyền phòng gần như quét qua má, Mục Ly Huy vẫn không hề nhúc nhích, vẫn nằm yên ở nơi đó, thậm chí cả hô hấp cũng không hề rối loạn dù chỉ là một chút.
Trong khoảnh khắc khi nắm đấm sắp sửa kề sát khuôn mặt tuấn tú kia, Tạ Văn Song lại đột nhiên dừng động tác lại. Nắm đấm của y dừng lại ở chỗ cách khuôn mặt kia chưa đến một tấc, y trừng mắt nhìn hắn chằm chằm, cánh tay không ngừng run rẩy nhưng có thế nào cũng không sao ra tay được.
Mục Ly Huy xác thật đã nhìn thấu y. Y thật sự không thể làm ra được chuyện gì với hắn trước kỳ thi mùa thu.
Lần trừng phạt cấm túc trước đó trông thì có vẻ không có tác dụng gì nhưng thật ra đã bị y ghi tạc rõ trong lòng. Từ nhỏ đến lớn, dù rằng y không ngừng gây họa và bị phạt nhưng trên cơ bản sẽ không phạm phải cùng một lỗi sai đến hai lần. Trước giờ y vẫn luôn là một người nhớ ăn nhớ đánh, cho dù đã ba năm trôi qua, y vẫn cực kỳ nghiêm túc nghe lời cha mẹ dặn, trước giờ chưa từng đặt chân đến cạnh Khúc Giang một lần nào.
Hơn nữa, dù y không đọc sách và tham gia khoa khảo nhưng mưa dầm thấm đất, y cũng biết học tập là một việc gian khổ và vất vả đến nhường nào. Mục Ly Huy lại là một thiếu niên tài tuấn có văn chương nổi bật, cho dù có chán ghét hắn đến mấy, y cũng không thể khiến cho hắn chịu đựng cảm giác thất vọng khi phải chờ thêm ba năm nữa.
Nắm tay nắm chặt rồi lại buông ra, sau đó lại nắm chặt, Tạ Văn Song nghiến răng thử lại vài lần nhưng vẫn không thể xuống tay. Lửa giận trong ngực bụng y tả xung hữu đột, không có đường phát tiết, khuôn mặt trắng nõn nhẫn nhịn đến độ đỏ bừng, đại não tức giận đến choáng váng. Ngực y phập phồng kịch liệt, rốt cuộc không kìm chế được nữa, cơ thể đột nhiên buông lỏng, nằm trong ngực hắn òa lên bật khóc.
Y sửng sốt trong chớp mắt rồi lại nhìn về phía Mục Ly Huy. Mục Ly Huy cũng đang nhìn y, con ngươi đen láy âm u bình tĩnh thong dong, dường như trong lòng đã hiểu rõ hết thảy.
Tạ Văn Song có cảm giác như bị người ta nhìn thấu, khuôn mặt tinh xảo lập tức đỏ hây hây. Y trợn tròn mắt, khàn giọng, thẹn quá thành giận mà nói: “Có liên quan gì đến ta chứ? Hôm nay ta nhất định phải giết tên tiểu nhân đê tiện nhà ngươi!”
Dứt lời, y hít thật sâu một hơi, một lần nữa nâng cánh tay lên, nắm chặt tay lại, vung một cú đấm ra.
Nắm đấm hạ xuống, quyền phòng gần như quét qua má, Mục Ly Huy vẫn không hề nhúc nhích, vẫn nằm yên ở nơi đó, thậm chí cả hô hấp cũng không hề rối loạn dù chỉ là một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong khoảnh khắc khi nắm đấm sắp sửa kề sát khuôn mặt tuấn tú kia, Tạ Văn Song lại đột nhiên dừng động tác lại. Nắm đấm của y dừng lại ở chỗ cách khuôn mặt kia chưa đến một tấc, y trừng mắt nhìn hắn chằm chằm, cánh tay không ngừng run rẩy nhưng có thế nào cũng không sao ra tay được.
Mục Ly Huy xác thật đã nhìn thấu y. Y thật sự không thể làm ra được chuyện gì với hắn trước kỳ thi mùa thu.
Lần trừng phạt cấm túc trước đó trông thì có vẻ không có tác dụng gì nhưng thật ra đã bị y ghi tạc rõ trong lòng. Từ nhỏ đến lớn, dù rằng y không ngừng gây họa và bị phạt nhưng trên cơ bản sẽ không phạm phải cùng một lỗi sai đến hai lần. Trước giờ y vẫn luôn là một người nhớ ăn nhớ đánh, cho dù đã ba năm trôi qua, y vẫn cực kỳ nghiêm túc nghe lời cha mẹ dặn, trước giờ chưa từng đặt chân đến cạnh Khúc Giang một lần nào.
Hơn nữa, dù y không đọc sách và tham gia khoa khảo nhưng mưa dầm thấm đất, y cũng biết học tập là một việc gian khổ và vất vả đến nhường nào. Mục Ly Huy lại là một thiếu niên tài tuấn có văn chương nổi bật, cho dù có chán ghét hắn đến mấy, y cũng không thể khiến cho hắn chịu đựng cảm giác thất vọng khi phải chờ thêm ba năm nữa.
Nắm tay nắm chặt rồi lại buông ra, sau đó lại nắm chặt, Tạ Văn Song nghiến răng thử lại vài lần nhưng vẫn không thể xuống tay. Lửa giận trong ngực bụng y tả xung hữu đột, không có đường phát tiết, khuôn mặt trắng nõn nhẫn nhịn đến độ đỏ bừng, đại não tức giận đến choáng váng. Ngực y phập phồng kịch liệt, rốt cuộc không kìm chế được nữa, cơ thể đột nhiên buông lỏng, nằm trong ngực hắn òa lên bật khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro