Đừng Đánh Nữa (...
2024-11-06 20:35:51
Quyển 1 - Chương 12: : Đừng đánh nữa (H)
Đau đớn thêm cả xấu hổ và giận dữ khiến cho máu cả người Tạ Văn Song mau chóng lưu động, từ khuôn mặt đến mũi chân đều ửng hồng, dược vật vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu hóa hết đi theo máu chảy khắp toàn thân, kích thích dục vọng trong cơ thể. Cảm giác khô nóng đến từ chỗ sâu trong bụng nhỏ lại một lần nữa bốc lên, nơi được ngón tay an ủi trong hoa huyệt cảm thấy trống rỗng khó chịu, thế mà lại trào ra một dòng dâm dịch trơn ướt.
Y không ngờ rằng mình sẽ bị đánh mông đến động dục, cảm thấy vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, cộng thêm đủ loại cảm giác khác biệt trộn lẫn vào nhau, cuối cùng y suy sút, chịu thua xin tha: “Đau quá… Ta không chạy nữa… Đừng đánh nữa…”
Giọng y loáng thoáng pha tiếng khóc nức nở, y thực sự không chịu nổi.
Nhìn chất lỏng ướt nhẹp dính nhớp treo trên huyệt khẩu non mềm kia, nhịp thở của Mục Ly Huy càng dồn dập hơn, dục vọng dưới háng phồng to đến mức gần như muốn nổ mạnh. Hắn hít sâu một hơi mới khắc chế được xúc động đè người trước mắt ra hung hăng chà đạp, bàn tay hắn nhẹ nhàng rơi xuống, vỗ về mông thịt kia, chậm rãi xoa nhẹ vuốt ve.
Nơi đó sưng đỏ, trên làn da phủ kín dấu tay đan xen nhô lên, thoạt nhìn thê thảm không thôi.
Tạ Văn Song run lên một chút, đau đến độ liên tục hít hà.
Lại xoa nắn cánh mông mềm mại kia thêm chốc lát, Mục Ly Huy thở hổn hển bóp chặt lấy cái eo thon chắc của Tạ Văn Song, lật ngửa người y lại. Hắn tách đôi chân dài của y ra, để lộ hoa tâm non mềm, đỡ nhục hành đỏ tím thô to dưới háng thọc vào.
Quy đầu tròn trịa cực lớn đâm thọc vào trong cái miệng nhỏ non nớt kia, Mục Ly Huy nhìn Tạ Văn Song từ trên cao xuống, trên khuôn mặt tuấn mỹ không thấy sự tao nhã hữu lễ mà tràn ngập dục vọng chiếm hữu cường thế. Hắn nói: “Gọi phu quân.”
Dương vật để giữa hai chân nóng rực và cực lớn, tràn ngập cảm giác áp bách. Đối với Tạ Văn Song, nó giống như một thứ hình cụ dữ tợn. Bắp đùi y không khống chế được mà run rẩy, y hung tợn trừng mắt nhìn hắn, cắn môi không hề hé răng.
Vừa nãy không chịu nổi mà chịu thua xin tha trước mặt kẻ đáng ghét cũng đã đủ khiến y ảo não, bây giờ bản thân y sắp thất thân vào tay tên tiểu nhân đê tiện này, muốn y gọi hắn là phu quân chi bằng giết y đi thì hơn.
Mục Ly Huy ở trên giường cực kỳ khác biệt với những lúc bình thường, cho dù chính hắn đã nhẫn nại đến cực hạn rồi nhưng vẫn không chịu buông tha cho y. Ánh mắt hắn u tối, thần sắc lạnh lẽo. Hắn vươn một bàn tay ra, tìm được hoa đế mẫn cảm nhỏ xinh của y, nặng nề vé một cái, giọng nói tràn ngập cảm giác áp bách vang lên: “Nhanh lên, mau gọi phu quân.”
Đau đớn thêm cả xấu hổ và giận dữ khiến cho máu cả người Tạ Văn Song mau chóng lưu động, từ khuôn mặt đến mũi chân đều ửng hồng, dược vật vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu hóa hết đi theo máu chảy khắp toàn thân, kích thích dục vọng trong cơ thể. Cảm giác khô nóng đến từ chỗ sâu trong bụng nhỏ lại một lần nữa bốc lên, nơi được ngón tay an ủi trong hoa huyệt cảm thấy trống rỗng khó chịu, thế mà lại trào ra một dòng dâm dịch trơn ướt.
Y không ngờ rằng mình sẽ bị đánh mông đến động dục, cảm thấy vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, cộng thêm đủ loại cảm giác khác biệt trộn lẫn vào nhau, cuối cùng y suy sút, chịu thua xin tha: “Đau quá… Ta không chạy nữa… Đừng đánh nữa…”
Giọng y loáng thoáng pha tiếng khóc nức nở, y thực sự không chịu nổi.
Nhìn chất lỏng ướt nhẹp dính nhớp treo trên huyệt khẩu non mềm kia, nhịp thở của Mục Ly Huy càng dồn dập hơn, dục vọng dưới háng phồng to đến mức gần như muốn nổ mạnh. Hắn hít sâu một hơi mới khắc chế được xúc động đè người trước mắt ra hung hăng chà đạp, bàn tay hắn nhẹ nhàng rơi xuống, vỗ về mông thịt kia, chậm rãi xoa nhẹ vuốt ve.
Nơi đó sưng đỏ, trên làn da phủ kín dấu tay đan xen nhô lên, thoạt nhìn thê thảm không thôi.
Tạ Văn Song run lên một chút, đau đến độ liên tục hít hà.
Lại xoa nắn cánh mông mềm mại kia thêm chốc lát, Mục Ly Huy thở hổn hển bóp chặt lấy cái eo thon chắc của Tạ Văn Song, lật ngửa người y lại. Hắn tách đôi chân dài của y ra, để lộ hoa tâm non mềm, đỡ nhục hành đỏ tím thô to dưới háng thọc vào.
Quy đầu tròn trịa cực lớn đâm thọc vào trong cái miệng nhỏ non nớt kia, Mục Ly Huy nhìn Tạ Văn Song từ trên cao xuống, trên khuôn mặt tuấn mỹ không thấy sự tao nhã hữu lễ mà tràn ngập dục vọng chiếm hữu cường thế. Hắn nói: “Gọi phu quân.”
Dương vật để giữa hai chân nóng rực và cực lớn, tràn ngập cảm giác áp bách. Đối với Tạ Văn Song, nó giống như một thứ hình cụ dữ tợn. Bắp đùi y không khống chế được mà run rẩy, y hung tợn trừng mắt nhìn hắn, cắn môi không hề hé răng.
Vừa nãy không chịu nổi mà chịu thua xin tha trước mặt kẻ đáng ghét cũng đã đủ khiến y ảo não, bây giờ bản thân y sắp thất thân vào tay tên tiểu nhân đê tiện này, muốn y gọi hắn là phu quân chi bằng giết y đi thì hơn.
Mục Ly Huy ở trên giường cực kỳ khác biệt với những lúc bình thường, cho dù chính hắn đã nhẫn nại đến cực hạn rồi nhưng vẫn không chịu buông tha cho y. Ánh mắt hắn u tối, thần sắc lạnh lẽo. Hắn vươn một bàn tay ra, tìm được hoa đế mẫn cảm nhỏ xinh của y, nặng nề vé một cái, giọng nói tràn ngập cảm giác áp bách vang lên: “Nhanh lên, mau gọi phu quân.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro