Tiểu Nhân (H)
2024-11-06 20:35:51
Quyển 1 - Chương 11: : Tiểu nhân (H)
Từ khi lớn, y đã không bị đánh như vậy nữa, cho dù là cha y có dạy dỗ y đi chăng nữa thì cũng chỉ là cấm túc và răn dạy mà thôi, vốn sẽ không ra tay, càng miễn bàn đến cách trừng phạt mất mặt như đét mông này.
Vừa tức vừa cảm thấy xấu hổ, lại thêm phần đau đớn, hận cũ và thù mới vặn xoắn lại vào nhau. Cảm xúc vừa mới uể oải xuống của y lại một lần nữa bùng nổ, đôi mắt đỏ bừng, vừa vặn vẹo cơ thể giãy giụa một cách kịch liệt, vừa nghiến răng nghiến lợi chửi bậy: “Buông ta ra! Tên tiểu nhân đê tiện kia! Ta muốn giết ngươi! Sao ngươi dám đánh mông ta chứ!”
Đầu của y vùi sâu trong đệm chăn, chính bản thân y không nhận thấy nhưng Mục Ly Huy lại nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.
Y nằm quỳ bò, dù rằng hỉ phục màu đỏ vẫn còn treo trên người nhưng vốn dĩ không có tác dụng che đậy cơ thể, để lộ ra hạ thể trắng nõn trần trụi. Bởi vì vừa mới bị xoa nắn và thọc vào rút ra nên hoa huyệt non mềm lóng lánh ánh nước, cái mông mượt mà nhếch lên cao cao, một bên cánh mông đỏ bừng một mảng, theo động tác giãy giụa của y, đôi gò thịt mềm mại giàu tính đàn hồi và trắng như tuyết run rẩy, dâm mỹ không chịu nổi.
Nghe thấy tiếng chửi bậy hư trương thanh thế của y, nhịp thở của Mục Ly Huy trở nên nặng nề, ánh mắt bị dục vọng nhuộm đẫm dần dần trở nên tối tăm. Hắn lại nâng bàn tay lên một lần nữa.
“Bốp!”
Lại là một bàn tay nữa, lực đánh không nặng không nhẹ, quất xuống trên gò thịt mềm mại trắng nõn kia, dừng lại ở vị trí giống như bàn tay trước đó, đồng thời giọng nói trầm thấp và tràn ngập cảm giác áp bách vang lên ngay sau đó: “Còn dám trốn nữa không?”
Tạ Văn Song bị đánh hơi đau, nghe hắn nói thế, ngực y phập phồng kịch kiệt, cả người giống như một chiếc túi da bị bơm đầy hơi, đôi tay bị trói quặc ở phía sau siết chặt thành nắm đấm, rít ra một câu từ trong kẽ răng: “Ngươi cho rằng ngươi là ai…”
Lời còn chưa dứt, lại “bốp” một cái nữa, theo sau đó là giọng nói trầm thấp: “Còn dám trốn không?”
Tạ Văn Song không chịu thua mà tiếp tục chửi bậy, động tác đét đánh và dò hỏi của Mục Ly Huy cũng không dừng lại, giống như hạ quyết tâm muốn buộc y phải trả lời vậy.
Lực đánh của hắn cũng không tính là quá mạnh, nhưng hết lần này đến lần khác, mỗi lần đều chính xác mà quật xuống ở cùng một vị trí, quật đến nỗi khiến cho mông thịt đầy đặn rung động như sóng, cảm giác nóng rát không ngừng tích lũy, trở nên càng lúc càng đau.
Từ khi lớn, y đã không bị đánh như vậy nữa, cho dù là cha y có dạy dỗ y đi chăng nữa thì cũng chỉ là cấm túc và răn dạy mà thôi, vốn sẽ không ra tay, càng miễn bàn đến cách trừng phạt mất mặt như đét mông này.
Vừa tức vừa cảm thấy xấu hổ, lại thêm phần đau đớn, hận cũ và thù mới vặn xoắn lại vào nhau. Cảm xúc vừa mới uể oải xuống của y lại một lần nữa bùng nổ, đôi mắt đỏ bừng, vừa vặn vẹo cơ thể giãy giụa một cách kịch liệt, vừa nghiến răng nghiến lợi chửi bậy: “Buông ta ra! Tên tiểu nhân đê tiện kia! Ta muốn giết ngươi! Sao ngươi dám đánh mông ta chứ!”
Đầu của y vùi sâu trong đệm chăn, chính bản thân y không nhận thấy nhưng Mục Ly Huy lại nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.
Y nằm quỳ bò, dù rằng hỉ phục màu đỏ vẫn còn treo trên người nhưng vốn dĩ không có tác dụng che đậy cơ thể, để lộ ra hạ thể trắng nõn trần trụi. Bởi vì vừa mới bị xoa nắn và thọc vào rút ra nên hoa huyệt non mềm lóng lánh ánh nước, cái mông mượt mà nhếch lên cao cao, một bên cánh mông đỏ bừng một mảng, theo động tác giãy giụa của y, đôi gò thịt mềm mại giàu tính đàn hồi và trắng như tuyết run rẩy, dâm mỹ không chịu nổi.
Nghe thấy tiếng chửi bậy hư trương thanh thế của y, nhịp thở của Mục Ly Huy trở nên nặng nề, ánh mắt bị dục vọng nhuộm đẫm dần dần trở nên tối tăm. Hắn lại nâng bàn tay lên một lần nữa.
“Bốp!”
Lại là một bàn tay nữa, lực đánh không nặng không nhẹ, quất xuống trên gò thịt mềm mại trắng nõn kia, dừng lại ở vị trí giống như bàn tay trước đó, đồng thời giọng nói trầm thấp và tràn ngập cảm giác áp bách vang lên ngay sau đó: “Còn dám trốn nữa không?”
Tạ Văn Song bị đánh hơi đau, nghe hắn nói thế, ngực y phập phồng kịch kiệt, cả người giống như một chiếc túi da bị bơm đầy hơi, đôi tay bị trói quặc ở phía sau siết chặt thành nắm đấm, rít ra một câu từ trong kẽ răng: “Ngươi cho rằng ngươi là ai…”
Lời còn chưa dứt, lại “bốp” một cái nữa, theo sau đó là giọng nói trầm thấp: “Còn dám trốn không?”
Tạ Văn Song không chịu thua mà tiếp tục chửi bậy, động tác đét đánh và dò hỏi của Mục Ly Huy cũng không dừng lại, giống như hạ quyết tâm muốn buộc y phải trả lời vậy.
Lực đánh của hắn cũng không tính là quá mạnh, nhưng hết lần này đến lần khác, mỗi lần đều chính xác mà quật xuống ở cùng một vị trí, quật đến nỗi khiến cho mông thịt đầy đặn rung động như sóng, cảm giác nóng rát không ngừng tích lũy, trở nên càng lúc càng đau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro