Thương Tiếc
2024-11-06 20:35:51
Quyển 2 - Chương 18: : Thương tiếc
Chung Lân Cẩm khựng lại trong chớp mắt, động tác lại nhẹ nhàng hơn và nhanh hơn một chút, tỉ mỉ gỡ từng mảng nến đỏ kia xuống.
Hai cây nến đỏ đốt trong sảnh chính cần phải cháy suốt một đêm không tắt, cho nên người ta đã cố ý chọn loại nến có sáp chảy ở nhiệt độ thấp, vì thế nhiệt độ của sáp nến sẽ không cao nhưng cho dù là vậy, làn da của mỹ nhân vẫn bị bỏng đến đỏ bừng một mảng, hiện rõ trên nền ngực trắng như tuyết, trông cực kỳ đáng thương.
Hàng mày kiếm của Chung Lân Cẩm cau lại. Hắn có phần ảo não bản thân mình không chú ý mà chơi hơi quá đáng, lại đi kiểm tra hoa huyệt non nớt giữa hai chân mỹ nhân.
Cho dù vừa rồi hắn đã cố gắng hết sức khống chế, chỉ nhỏ một chút sáp nến xuống, tuy nhiên nơi đó thật sự quá non nớt mỏng manh, thịt mềm yết ớt bị bỏng đến sưng đỏ, không ngừng co rụt dưới ánh mắt hắn.
Nhìn sáp nến treo trên thịt non thê thảm kia, lần này Chung Lân Cẩm không dùng đến ngón tay thô ráp của hắn nữa mà là cúi đầu xuống, vươn đầu lưỡi liếm lên, cuộn đầu lưỡi bóc lớp sáp nến vướng víu kia xuống.
Hắn không có ý định chơi trò kích thích gì cả, đầu lưỡi mềm mại vừa mới chạm vào hoa huyệt non mềm đã tách ra nhưng cho dù là thế, động tác của hắn vẫn đem đến sự kích thích cực lớn cho Liễu Sương Dong. Đầu lưỡi gồ ghề có những hạt nhỏ li ti trên đầu lưỡi trơn ướt đảo qua mị thịt yếu ớt mẫn cảm, kích thích vết thương nóng rực, trong đau đớn lại mang đến cảm giác ngứa ngáy tê dại không thể diễn tả thành lời, khiến y không thể kiềm chế được mà run lên một chút.
Tuy nhiên, điều càng kích thích y hơn chính là sự chấn động đến từ linh hồn. Trước khi thành thân, những gì mà y tiếp xúc hằng ngày đều là thi thư lễ nghĩa, vốn chưa từng nghe về những chuyện giường chiếu nên hiểu biết của y về chuyện này cũng chỉ đến từ một quyển xuân cung đồ trong nhà chuẩn bị cho khi học tập quy củ trước khi đính hôn. Y có phần ngượng không dám xem, chỉ đại khái lật một chút rồi buông xuống, vốn không hề nghĩ rằng còn có thể làm như vậy, trong lúc nhất thời đến cả mu bàn chân cũng ửng đỏ.
Chung Lân Cẩm không chú ý đến phản ứng của y, sau khi nhổ chút sáp đọng kia ra thì đứng lên, đi về phía một chiếc tủ gỗ khắc hoa, sau khi lục lọi tìm kiếm một phen trong tủ mới quay về, trong tay cầm theo một cái hộp bạc.
Chung Lân Cẩm khựng lại trong chớp mắt, động tác lại nhẹ nhàng hơn và nhanh hơn một chút, tỉ mỉ gỡ từng mảng nến đỏ kia xuống.
Hai cây nến đỏ đốt trong sảnh chính cần phải cháy suốt một đêm không tắt, cho nên người ta đã cố ý chọn loại nến có sáp chảy ở nhiệt độ thấp, vì thế nhiệt độ của sáp nến sẽ không cao nhưng cho dù là vậy, làn da của mỹ nhân vẫn bị bỏng đến đỏ bừng một mảng, hiện rõ trên nền ngực trắng như tuyết, trông cực kỳ đáng thương.
Hàng mày kiếm của Chung Lân Cẩm cau lại. Hắn có phần ảo não bản thân mình không chú ý mà chơi hơi quá đáng, lại đi kiểm tra hoa huyệt non nớt giữa hai chân mỹ nhân.
Cho dù vừa rồi hắn đã cố gắng hết sức khống chế, chỉ nhỏ một chút sáp nến xuống, tuy nhiên nơi đó thật sự quá non nớt mỏng manh, thịt mềm yết ớt bị bỏng đến sưng đỏ, không ngừng co rụt dưới ánh mắt hắn.
Nhìn sáp nến treo trên thịt non thê thảm kia, lần này Chung Lân Cẩm không dùng đến ngón tay thô ráp của hắn nữa mà là cúi đầu xuống, vươn đầu lưỡi liếm lên, cuộn đầu lưỡi bóc lớp sáp nến vướng víu kia xuống.
Hắn không có ý định chơi trò kích thích gì cả, đầu lưỡi mềm mại vừa mới chạm vào hoa huyệt non mềm đã tách ra nhưng cho dù là thế, động tác của hắn vẫn đem đến sự kích thích cực lớn cho Liễu Sương Dong. Đầu lưỡi gồ ghề có những hạt nhỏ li ti trên đầu lưỡi trơn ướt đảo qua mị thịt yếu ớt mẫn cảm, kích thích vết thương nóng rực, trong đau đớn lại mang đến cảm giác ngứa ngáy tê dại không thể diễn tả thành lời, khiến y không thể kiềm chế được mà run lên một chút.
Tuy nhiên, điều càng kích thích y hơn chính là sự chấn động đến từ linh hồn. Trước khi thành thân, những gì mà y tiếp xúc hằng ngày đều là thi thư lễ nghĩa, vốn chưa từng nghe về những chuyện giường chiếu nên hiểu biết của y về chuyện này cũng chỉ đến từ một quyển xuân cung đồ trong nhà chuẩn bị cho khi học tập quy củ trước khi đính hôn. Y có phần ngượng không dám xem, chỉ đại khái lật một chút rồi buông xuống, vốn không hề nghĩ rằng còn có thể làm như vậy, trong lúc nhất thời đến cả mu bàn chân cũng ửng đỏ.
Chung Lân Cẩm không chú ý đến phản ứng của y, sau khi nhổ chút sáp đọng kia ra thì đứng lên, đi về phía một chiếc tủ gỗ khắc hoa, sau khi lục lọi tìm kiếm một phen trong tủ mới quay về, trong tay cầm theo một cái hộp bạc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro