Livestream Đoán Mệnh, Tích Lũy Công Đức
Cháu Sẽ Hỏi Giú...
Tinh Hồi
2024-10-31 00:19:16
Có lẽ giữa thế hệ của cha cũng có tiếp xúc nhưng giữa anh ta với người chú họ này cũng chỉ có ấn tượng từng gặp thôi.
Châu Kiến Quốc ở đầu bên kia điện thoại mở miệng với vẻ dò hỏi: “Cháu có phương thức liên lạc với vị đại sư trong phòng phát sóng hôm qua không?”
Trái tim của Lục Tân chẳng hiểu sao lại run lên.
Anh ta không trả lời, đối phương lại tự hỏi tự đáp: “Thật ra hôm qua chú cũng xem livestream, tình hình của chú rất giống với người bị mượn thọ mệnh kia. Gần đây chú cũng cảm thấy cả người mình luôn lọt khí như quả bóng da ấy, chú nghi ngờ mình cũng bị mượn thọ mệnh, cháu có thể giúp chú liên lạc với đại sư được không?”
“Hả?” Lục Tân sững sờ, đúng lúc này, Lâm Phiên Phiên lại vừa vặn tiễn Lục Lệnh xong và quay về.
Anh ta nghĩ đến trải nghiệm kinh hồn của Hạ Dạng hôm qua bèn vội vàng đáp: “Cháu sẽ hỏi giúp chú.”
Sau đó, anh ta che điện thoại lại: “Đại… chị dâu, em có một ông chú họ gọi điện tới, nói với em là chú ấy nghi ngờ mình bị mượn thọ mệnh, muốn chị giúp xem cho, có được không?”
Lâm Phiên Phiên nhướng mày.
Nào còn bộ dáng ngoan ngoãn khi đối diện với Lục Lệnh nữa.
“Được thôi!”
Vừa vặn bây giờ cô cũng đang nhàn rỗi, hơn nữa, giữa cô với Lục Tân cũng cần phải từ từ nói chuyện.
Lục Tân vội vàng trả lời Châu Kiến Quốc, hẹn gặp tại nhà đối phương, sau đó anh ta lái xe chở Lâm Phiên Phiên qua đó.
Biệt thự của Châu Kiến Quốc cách Dinh thự số tám không xa, lái xe cũng chỉ mất nửa tiếng đồng hồ là tới.
Lúc cô và Lục Tân đến nơi thì Châu Kiến Quốc đã đứng bên ngoài biệt thự đợi rồi.
Nhìn thấy Lâm Phiên Phiên, đôi mắt đục ngầu kia của ông ta lập tức trở nên sáng ngời.
“Đại sư!”
Châu Kiến Quốc đón cô vào trong nhà, ông ta đã đuổi toàn bộ người giúp việc và những người khác trong biệt thự ra ngoài hết, trong căn biệt thự rộng lớn chỉ có mỗi ba người là ông ta, Lâm Phiên Phiên và Lục Tân.
Ông ta đích thân rót một cốc trà cho Lâm Phiên Phiên, sau đó hỏi với vẻ thấp thỏm: “Đại sư… có phải tôi cũng bị mượn thọ mệnh không?”
Năm nay Châu Kiến Quốc đã năm mươi lăm tuổi, độ tuổi hơi lớn nhưng nói gì thì cũng không tính là già.
Nói ra rất là mất mặt.
Ông ta rất sợ chết!
Quả thật ông ta đã có tuổi rồi, lúc còn trẻ đã từng chịu khổ rất nhiều, mà bây giờ già rồi, sự nghiệp có thành tựu, con cái lại hiếu thuận, gia đình viên mãn khiến ông ta thật sự không muốn chết.
Lâm Phiên Phiên quan sát tướng mặt của ông ta, thấy rất bình tĩnh.
“Trông ông không giống bị mượn thọ mệnh, ông nói bát tự cho mình cho tôi đi, tôi sẽ bói cho ông.”
Châu Kiến Quốc đọc bát tự ra với vẻ sợ hãi.
Lâm Phiên Phiên bói bát tự của ông ta xong cũng đã hiểu ra, cô thản nhiên nói: “Ông không bị mượn thọ mệnh, chỉ là dương thọ đã hết mà thôi.”
Cái thứ như dương thọ này không thể xác định được.
Có người có thể sống đến một trăm hai mươi tuổi, có người lại chỉ có thể sống đến năm mươi lăm tuổi.
Châu Kiến Quốc vừa nghe thế là cả người đều không ổn nữa.
“Tôi… tôi sắp chết rồi sao?” Hai chân ông ta lập tức nhũn ra.
Ông ta không bị mượn thọ mệnh mà là sắp chết?
Lâm Phiên Phiên gật đầu: “Ừm, có vài người lúc sắp chết sẽ có cảm giác, cũng giống như ông bây giờ vậy, cảm thấy mình như lọt khí cũng không phải vì ông bị mượn thọ mệnh mà là vì ông sắp chết, ông còn chưa đến mấy ngày nữa, lo chuẩn bị hậu sự đi.”
Châu Kiến Quốc nghe được lời của cô là cả người nóng như lửa đốt, trực tiếp ngồi bệt mông xuống sàn, nước mắt lập tức chảy ra.
Châu Kiến Quốc ở đầu bên kia điện thoại mở miệng với vẻ dò hỏi: “Cháu có phương thức liên lạc với vị đại sư trong phòng phát sóng hôm qua không?”
Trái tim của Lục Tân chẳng hiểu sao lại run lên.
Anh ta không trả lời, đối phương lại tự hỏi tự đáp: “Thật ra hôm qua chú cũng xem livestream, tình hình của chú rất giống với người bị mượn thọ mệnh kia. Gần đây chú cũng cảm thấy cả người mình luôn lọt khí như quả bóng da ấy, chú nghi ngờ mình cũng bị mượn thọ mệnh, cháu có thể giúp chú liên lạc với đại sư được không?”
“Hả?” Lục Tân sững sờ, đúng lúc này, Lâm Phiên Phiên lại vừa vặn tiễn Lục Lệnh xong và quay về.
Anh ta nghĩ đến trải nghiệm kinh hồn của Hạ Dạng hôm qua bèn vội vàng đáp: “Cháu sẽ hỏi giúp chú.”
Sau đó, anh ta che điện thoại lại: “Đại… chị dâu, em có một ông chú họ gọi điện tới, nói với em là chú ấy nghi ngờ mình bị mượn thọ mệnh, muốn chị giúp xem cho, có được không?”
Lâm Phiên Phiên nhướng mày.
Nào còn bộ dáng ngoan ngoãn khi đối diện với Lục Lệnh nữa.
“Được thôi!”
Vừa vặn bây giờ cô cũng đang nhàn rỗi, hơn nữa, giữa cô với Lục Tân cũng cần phải từ từ nói chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Tân vội vàng trả lời Châu Kiến Quốc, hẹn gặp tại nhà đối phương, sau đó anh ta lái xe chở Lâm Phiên Phiên qua đó.
Biệt thự của Châu Kiến Quốc cách Dinh thự số tám không xa, lái xe cũng chỉ mất nửa tiếng đồng hồ là tới.
Lúc cô và Lục Tân đến nơi thì Châu Kiến Quốc đã đứng bên ngoài biệt thự đợi rồi.
Nhìn thấy Lâm Phiên Phiên, đôi mắt đục ngầu kia của ông ta lập tức trở nên sáng ngời.
“Đại sư!”
Châu Kiến Quốc đón cô vào trong nhà, ông ta đã đuổi toàn bộ người giúp việc và những người khác trong biệt thự ra ngoài hết, trong căn biệt thự rộng lớn chỉ có mỗi ba người là ông ta, Lâm Phiên Phiên và Lục Tân.
Ông ta đích thân rót một cốc trà cho Lâm Phiên Phiên, sau đó hỏi với vẻ thấp thỏm: “Đại sư… có phải tôi cũng bị mượn thọ mệnh không?”
Năm nay Châu Kiến Quốc đã năm mươi lăm tuổi, độ tuổi hơi lớn nhưng nói gì thì cũng không tính là già.
Nói ra rất là mất mặt.
Ông ta rất sợ chết!
Quả thật ông ta đã có tuổi rồi, lúc còn trẻ đã từng chịu khổ rất nhiều, mà bây giờ già rồi, sự nghiệp có thành tựu, con cái lại hiếu thuận, gia đình viên mãn khiến ông ta thật sự không muốn chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Phiên Phiên quan sát tướng mặt của ông ta, thấy rất bình tĩnh.
“Trông ông không giống bị mượn thọ mệnh, ông nói bát tự cho mình cho tôi đi, tôi sẽ bói cho ông.”
Châu Kiến Quốc đọc bát tự ra với vẻ sợ hãi.
Lâm Phiên Phiên bói bát tự của ông ta xong cũng đã hiểu ra, cô thản nhiên nói: “Ông không bị mượn thọ mệnh, chỉ là dương thọ đã hết mà thôi.”
Cái thứ như dương thọ này không thể xác định được.
Có người có thể sống đến một trăm hai mươi tuổi, có người lại chỉ có thể sống đến năm mươi lăm tuổi.
Châu Kiến Quốc vừa nghe thế là cả người đều không ổn nữa.
“Tôi… tôi sắp chết rồi sao?” Hai chân ông ta lập tức nhũn ra.
Ông ta không bị mượn thọ mệnh mà là sắp chết?
Lâm Phiên Phiên gật đầu: “Ừm, có vài người lúc sắp chết sẽ có cảm giác, cũng giống như ông bây giờ vậy, cảm thấy mình như lọt khí cũng không phải vì ông bị mượn thọ mệnh mà là vì ông sắp chết, ông còn chưa đến mấy ngày nữa, lo chuẩn bị hậu sự đi.”
Châu Kiến Quốc nghe được lời của cô là cả người nóng như lửa đốt, trực tiếp ngồi bệt mông xuống sàn, nước mắt lập tức chảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro