Livestream Đoán Mệnh, Tích Lũy Công Đức
Về Nhà
Tinh Hồi
2024-10-31 00:19:16
Thật ra Lục Tân không thi đỗ, điểm còn thiếu một chút xíu nữa thôi, nhưng vì nhà họ Lục đã quyên góp một tòa nhà nên Lục Tân được nhét vào trong.
Lục Tân: “…”
Anh, anh không cần phải so sánh với em, em rất cân bằng. Anh không biết vợ chưa cưới của anh là một nhân vật lợi hại như thế nào đâu, đối với sự lợi hại của cô ấy mà em còn có thể chấp nhận được thì thôi, huống chi là thi vào trường đại học Đế Đô.
Dinh thự số tám, biệt thự số tám.
Dinh thự số tám là khu biệt thự đỉnh cấp ở đế đô, một căn biệt thự ở đây trị giá hơn một tỷ, còn thuộc diện có tiền cũng không mua được.
Biệt thự số tám là căn biệt thự có vị trí địa lý tốt nhất, có thể thấy được địa vị của Lục Lệnh ở đế đô như thế nào.
Biệt thự trước mắt sang trọng đến mức khiến người hoa hết cả mắt, tổng cộng có ba tầng.
“Tôi sống chủ yếu ở bên này, sau này tôi sẽ kêu người mang một ít đồ dùng sinh hoạt của nữ giới qua đây, nếu em không thích bên này thì chúng ta có thể đổi chỗ khác.”
Lục Lệnh chưa từng hẹn hò bao giờ. Trong nhận thức của anh thì anh với Lâm Phiên Phiên là vợ chồng chưa cưới, chắc chắn phải sống chung với nhau.
Anh rất thích môi trường sống ở bên Dinh thự số tám này, thiết bị trong biệt thự cũng muốn gì là có hết, cho nên anh sống ở đây rất hài lòng.
Có điều, bây giờ anh đã có một cô vợ chưa cưới rồi, sở thích hay gì đó tốt nhất vẫn nên tham khảo ý kiến của Lâm Phiên Phiên, nếu như cô không thích chỗ này thì anh có thể dẫn cô qua chỗ khác ở.
Bất động sản ở đế đô nhiều lắm.
Nếu thật sự không được, vậy cô thích chỗ nào ở đế đô thì qua đó mua nhà là xong.
Lâm Phiên Phiên vội vàng đáp: “Em rất thích chỗ này, cứ ở đây đi!”
Môi trường ở đây tốt, không gian rộng, đằng trước có một vườn hoa rộng lớn, đằng sau còn có một sân bóng, vất vả lắm cô mới sống lại một lần, hơn nữa còn gặp được Lục Lệnh nên cũng không có dự định quay về cuộc sống cũ phải đi lấy chồng, phải đẻ con đâu.
Linh khí trên người Lục Lệnh dồi dào, cuồn cuộn không ngớt, cô có thể trồng thêm hoa và trồng cả hoa quả.
Cuộc sống không biết phải thích chí cỡ nào nữa.
Lục Lệnh nhìn thấy vẻ mặt của cô là thích thật sự, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.
Đúng lúc này, di động của anh vang lên, là công ty gọi tới.
Anh nói với Lâm Phiên Phiên: “Tôi phải về công ty trước đây, em cứ dạo quanh chỗ này và thích ứng với nó trước đi, có cần gì thì cứ nói với Lục Tân, lát nữa tôi tan làm sẽ dẫn em đi ăn.”
Lâm Phiên Phiên tặng cho anh một nụ cười ngọt ngào và đẹp mắt.
“Được, anh Lục Lệnh cứ đi làm việc trước đi.”
Lục Lệnh cười dịu dàng với cô, sau đó nói với Lục Tân: “Em chăm sóc chị dâu em một chút.”
Lục Tân nhếch khóe miệng.
Lâm Phiên Phiên trực tiếp tiễn Lục Lệnh lên xe và nhìn anh lái xe rời đi.
“Tạm biệt anh Lục Lệnh.”
Lục Lệnh nhìn bóng người duyên dáng trong kính chiếu hậu, cho đến khi không còn thấy nữa mà khóe miệng của anh vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ nhàng.
Thật ra, chấp nhận sự thật mình có một cô vợ chưa cưới cũng không khó cho lắm.
Lúc Lâm Phiên Phiên tiễn Lục Lệnh thì vừa vặn điện thoại của Lục Tân vang lên, một dãy số lạ gọi tới, hiển thị là đế đô.
Anh ta ấn nút nghe: “Alo.”
“Là Lục Tân phải không?”
“Tôi đây, ai vậy ạ?”
“Chú là chú Châu của cháu đây!”
“Chú Châu nào nhỉ?”
“Chú họ, Châu Kiến Quốc.”
“À! Là chú họ ạ!”
Lục Tân nghĩ rất lâu mới nhớ ra được là chú họ nào, thật ra cũng không có qua lại gì cả.
Lục Tân: “…”
Anh, anh không cần phải so sánh với em, em rất cân bằng. Anh không biết vợ chưa cưới của anh là một nhân vật lợi hại như thế nào đâu, đối với sự lợi hại của cô ấy mà em còn có thể chấp nhận được thì thôi, huống chi là thi vào trường đại học Đế Đô.
Dinh thự số tám, biệt thự số tám.
Dinh thự số tám là khu biệt thự đỉnh cấp ở đế đô, một căn biệt thự ở đây trị giá hơn một tỷ, còn thuộc diện có tiền cũng không mua được.
Biệt thự số tám là căn biệt thự có vị trí địa lý tốt nhất, có thể thấy được địa vị của Lục Lệnh ở đế đô như thế nào.
Biệt thự trước mắt sang trọng đến mức khiến người hoa hết cả mắt, tổng cộng có ba tầng.
“Tôi sống chủ yếu ở bên này, sau này tôi sẽ kêu người mang một ít đồ dùng sinh hoạt của nữ giới qua đây, nếu em không thích bên này thì chúng ta có thể đổi chỗ khác.”
Lục Lệnh chưa từng hẹn hò bao giờ. Trong nhận thức của anh thì anh với Lâm Phiên Phiên là vợ chồng chưa cưới, chắc chắn phải sống chung với nhau.
Anh rất thích môi trường sống ở bên Dinh thự số tám này, thiết bị trong biệt thự cũng muốn gì là có hết, cho nên anh sống ở đây rất hài lòng.
Có điều, bây giờ anh đã có một cô vợ chưa cưới rồi, sở thích hay gì đó tốt nhất vẫn nên tham khảo ý kiến của Lâm Phiên Phiên, nếu như cô không thích chỗ này thì anh có thể dẫn cô qua chỗ khác ở.
Bất động sản ở đế đô nhiều lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu thật sự không được, vậy cô thích chỗ nào ở đế đô thì qua đó mua nhà là xong.
Lâm Phiên Phiên vội vàng đáp: “Em rất thích chỗ này, cứ ở đây đi!”
Môi trường ở đây tốt, không gian rộng, đằng trước có một vườn hoa rộng lớn, đằng sau còn có một sân bóng, vất vả lắm cô mới sống lại một lần, hơn nữa còn gặp được Lục Lệnh nên cũng không có dự định quay về cuộc sống cũ phải đi lấy chồng, phải đẻ con đâu.
Linh khí trên người Lục Lệnh dồi dào, cuồn cuộn không ngớt, cô có thể trồng thêm hoa và trồng cả hoa quả.
Cuộc sống không biết phải thích chí cỡ nào nữa.
Lục Lệnh nhìn thấy vẻ mặt của cô là thích thật sự, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.
Đúng lúc này, di động của anh vang lên, là công ty gọi tới.
Anh nói với Lâm Phiên Phiên: “Tôi phải về công ty trước đây, em cứ dạo quanh chỗ này và thích ứng với nó trước đi, có cần gì thì cứ nói với Lục Tân, lát nữa tôi tan làm sẽ dẫn em đi ăn.”
Lâm Phiên Phiên tặng cho anh một nụ cười ngọt ngào và đẹp mắt.
“Được, anh Lục Lệnh cứ đi làm việc trước đi.”
Lục Lệnh cười dịu dàng với cô, sau đó nói với Lục Tân: “Em chăm sóc chị dâu em một chút.”
Lục Tân nhếch khóe miệng.
Lâm Phiên Phiên trực tiếp tiễn Lục Lệnh lên xe và nhìn anh lái xe rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tạm biệt anh Lục Lệnh.”
Lục Lệnh nhìn bóng người duyên dáng trong kính chiếu hậu, cho đến khi không còn thấy nữa mà khóe miệng của anh vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ nhàng.
Thật ra, chấp nhận sự thật mình có một cô vợ chưa cưới cũng không khó cho lắm.
Lúc Lâm Phiên Phiên tiễn Lục Lệnh thì vừa vặn điện thoại của Lục Tân vang lên, một dãy số lạ gọi tới, hiển thị là đế đô.
Anh ta ấn nút nghe: “Alo.”
“Là Lục Tân phải không?”
“Tôi đây, ai vậy ạ?”
“Chú là chú Châu của cháu đây!”
“Chú Châu nào nhỉ?”
“Chú họ, Châu Kiến Quốc.”
“À! Là chú họ ạ!”
Lục Tân nghĩ rất lâu mới nhớ ra được là chú họ nào, thật ra cũng không có qua lại gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro