Chương 10
Tuyết Mị Duy Ảnh
2024-07-14 22:51:24
"Đúng vậy. Tiểu Dĩnh Nhi, muội..." Phi bồng đang định nói tiếp, nhưng khi nhìn thấy nàng nhắm mắt lại an tĩnh, cứ nghĩ nàng ngủ rồi, hắn cũng không nói nữa, mỉm cười nhìn nàng, còn điều chỉnh lại thân mình cho nàng nằm được thoải mái. Nhưng ai ngờ đâu, tiểu công chúa của chúng ta chẳng những chưa ngủ mà còn đang suy nghĩ, chuẩn bị thực thi một việc làm thật động Trời...
*
Lục Trọng Thiên
Vào một ngày Trời trong xanh, mây trắng bay lập lờ dưới chân, có một bóng dáng kiều nhỏ thướt tha đang lén lén lút lút, lấp ló ngoài cửa Nguyệt Lão Cung ở tầng trời thứ sáu.
Trên đầu nàng dùng một cây trâm Phượng Hoàng màu tím rất tinh xảo, cố định một nữa tóc, phần tóc còn lại thì xõa dài đến đầu gối. Nàng mặc váy dài bàng sa lụa mỏng màu trắng tinh khiết nhưng dưới chân lại mang một đôi hài màu đỏ, có thêu hoa Tử La Lan. Đây là cách ăn mặc thật đặc biệt, độc nhất vô nhị trên Thiên giới của Dĩnh Hi tiểu công chúa chúng ta.
Nàng thò đầu vào không ngừng ngó qua ngó lại dò xét, nhìn thấy trong Nguyệt Lão Cung không có ai nàng liền giơ tay lên ngoắc ngoắc ở phía sau, sau lưng nàng liền xuất hiện bốn thiếu niên mặc cẩm bào trắng, xanh, tím, vàng phân biệt cho Phong Vân Lôi Vũ tứ tiểu Thần.
"Phong Vân Lôi Vũ các huynh mau lên đi! Các huynh hãy ở đây canh chừng cho muội, nếu thấy Nguyệt Lão gia gia về, nhớ giả tiếng mèo kêu báo cho muội biết!" Dĩnh Hi quay người lại, chụm đầu cùng bốn người họ nói nhỏ.
"Được rồi Dĩnh Hi, muội cứ yên tâm giao cho bọn huynh!" Vân vỗ ngực rất tự tin nói.
"Ừ, muội đi đây!" Dĩnh Hi hơi xổm thân mình, muốn đứng lên đi vào trong.
"Dĩnh Hi, muội nhớ cẩn thận!"
"Dĩnh Hi, cẩn thận chút!"
Vũ và Lôi lo lắng nắm lại tay nàng, cùng lúc thốt lên nhắc nhở.
"Các huynh cứ yên tâm, muội sẽ cẩn thận mà!" Nàng làm "việc tốt" luôn thành công, mặc dù có ít lần bị phạt! Hắc hắc!
Nàng vén váy lên, rón ra rón rén nhẹ nhàng đi vào Nguyệt Lão Cung, sau khi xác định nơi đây thật sự không ai, nàng liền chạy nhanh mà vào. Vào tới cửa đại sảnh của cung, nàng ngựa quen đường cũ chạy vào Vườn Nhân Duyên.
Vườn Nhân Duyên là nơi Nguyệt Lão tạo ra và gắn kết nhân duyên cho mỗi người, nơi đây treo đầy tơ hồng từ trên cao cho đến dưới đất và khắp vườn thì trồng đầy cây Nhân Duyên.
Cây Nhân Duyên lúc ban đầu chỉ là một cái cây khô, cao khoảng nữa thước, không có hoa, cũng không lá nhưng sau khi cây đúng hạn nảy mầm, nó sẽ nở ra một loài hoa màu đỏ rất nhỏ, chỉ bằng đầu ngón tay cái, lá thì màu hồng nhạt, hình giống như trái tim, kích cỡ lớn nhỏ chỉ bằng hạt dưa. Đến lúc đó, nếu đem một đầu dây tơ hồng buộc vào cây Nhân Duyên đã nảy mầm, sau đó buộc một đầu khác vào cây Nhân Duyên khác cũng đã nảy mầm, thì hai người có tên trên hai cây Nhân Duyên đó sẽ mãi mãi ở bên nhau đến hết kiếp, không rời không khí!
*
Lục Trọng Thiên
Vào một ngày Trời trong xanh, mây trắng bay lập lờ dưới chân, có một bóng dáng kiều nhỏ thướt tha đang lén lén lút lút, lấp ló ngoài cửa Nguyệt Lão Cung ở tầng trời thứ sáu.
Trên đầu nàng dùng một cây trâm Phượng Hoàng màu tím rất tinh xảo, cố định một nữa tóc, phần tóc còn lại thì xõa dài đến đầu gối. Nàng mặc váy dài bàng sa lụa mỏng màu trắng tinh khiết nhưng dưới chân lại mang một đôi hài màu đỏ, có thêu hoa Tử La Lan. Đây là cách ăn mặc thật đặc biệt, độc nhất vô nhị trên Thiên giới của Dĩnh Hi tiểu công chúa chúng ta.
Nàng thò đầu vào không ngừng ngó qua ngó lại dò xét, nhìn thấy trong Nguyệt Lão Cung không có ai nàng liền giơ tay lên ngoắc ngoắc ở phía sau, sau lưng nàng liền xuất hiện bốn thiếu niên mặc cẩm bào trắng, xanh, tím, vàng phân biệt cho Phong Vân Lôi Vũ tứ tiểu Thần.
"Phong Vân Lôi Vũ các huynh mau lên đi! Các huynh hãy ở đây canh chừng cho muội, nếu thấy Nguyệt Lão gia gia về, nhớ giả tiếng mèo kêu báo cho muội biết!" Dĩnh Hi quay người lại, chụm đầu cùng bốn người họ nói nhỏ.
"Được rồi Dĩnh Hi, muội cứ yên tâm giao cho bọn huynh!" Vân vỗ ngực rất tự tin nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ừ, muội đi đây!" Dĩnh Hi hơi xổm thân mình, muốn đứng lên đi vào trong.
"Dĩnh Hi, muội nhớ cẩn thận!"
"Dĩnh Hi, cẩn thận chút!"
Vũ và Lôi lo lắng nắm lại tay nàng, cùng lúc thốt lên nhắc nhở.
"Các huynh cứ yên tâm, muội sẽ cẩn thận mà!" Nàng làm "việc tốt" luôn thành công, mặc dù có ít lần bị phạt! Hắc hắc!
Nàng vén váy lên, rón ra rón rén nhẹ nhàng đi vào Nguyệt Lão Cung, sau khi xác định nơi đây thật sự không ai, nàng liền chạy nhanh mà vào. Vào tới cửa đại sảnh của cung, nàng ngựa quen đường cũ chạy vào Vườn Nhân Duyên.
Vườn Nhân Duyên là nơi Nguyệt Lão tạo ra và gắn kết nhân duyên cho mỗi người, nơi đây treo đầy tơ hồng từ trên cao cho đến dưới đất và khắp vườn thì trồng đầy cây Nhân Duyên.
Cây Nhân Duyên lúc ban đầu chỉ là một cái cây khô, cao khoảng nữa thước, không có hoa, cũng không lá nhưng sau khi cây đúng hạn nảy mầm, nó sẽ nở ra một loài hoa màu đỏ rất nhỏ, chỉ bằng đầu ngón tay cái, lá thì màu hồng nhạt, hình giống như trái tim, kích cỡ lớn nhỏ chỉ bằng hạt dưa. Đến lúc đó, nếu đem một đầu dây tơ hồng buộc vào cây Nhân Duyên đã nảy mầm, sau đó buộc một đầu khác vào cây Nhân Duyên khác cũng đã nảy mầm, thì hai người có tên trên hai cây Nhân Duyên đó sẽ mãi mãi ở bên nhau đến hết kiếp, không rời không khí!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro