Chương 9
Tuyết Mị Duy Ảnh
2024-07-14 22:51:24
Ngọc Đế sợ Dĩnh Hi nghe được người khác kể về câu chuyện của cha mẹ nàng, sau đó lại bước lên vết xe đổ của mẹ mình như Dương Thiền nên ngài đã phong ấn trí tuệ của nàng, để cho nàng mãi mãi có trí lực của một đứa trẻ mười tuổi, không hiểu tình yêu là gì, suốt ngày nghịch ngợm, quậy phá khắp Thiên đình, thích ai thì nàng thường xuyên cùng người đó vui đùa, giận ai thì nghĩ cách phá họ. Trước khi nàng muốn làm việc xấu, nàng sẽ cười tủm tỉm, mắt loan lên như hình nguyệt nha, giống như hiện tại nàng đang biểu hiện đây.
Vẫn đang cúi đầu ôn nhu nhìn nàng, thấy nàng làm cử chỉ đáng yêu như vậy, Phi Bồng càng cười ôn nhu hơn, nghĩ rằng nàng lại muốn làm chuyện xấu nữa đây, hắn liền lên tiếng giải thích rõ cho nàng nghe, tránh để nàng hiểu lầm Quản Thú Thần mà gây ra chuyện, "Quản Thú Thần có việc phải đến Hắc sơn, tiểu Linh Hầu vì vậy mới chạy thoát ra ngoài và phá phách." Tiểu Linh Hầu tuy phá phách nhưng không bằng Dĩnh Hi. Câu này y chỉ nói thầm trong lòng mà không dám nói ra miệng vì sợ nàng giận.
Nghe Phi Bồng nói xong, Dĩnh Hi nhắm mắt lại một lúc, lát sau nàng lại mở to mắt ra, nhìn hắn hỏi, "Phi Bồng ca ca! Yêu là gì?"
Nghe được nàng hỏi Phi Bồng chợt cứng ngắc thân mình, sau đó liền bình thường trở lại, không trả lời mà hỏi ngược lại nàng, "Tiểu Dĩnh Nhi, là ai dạy cho muội biết từ này?" Chuyện Ngọc Đế phong ấn trí tuệ của nàng cả Thiên giới đều biết, mặc dù nàng đã gần năm trăm tuổi nhưng thật ra trí tuệ của nàng chỉ như đứa bé mười tuổi, cho nên mới không ai dám nhắc đến từ này trước mặt nàng.
"Hôm qua muội đến chỗ Nguyệt Lão gia gia chơi, tình cờ muội nghe Bích Dao tỷ tỷ bọn họ nói. Bọn họ còn nói về Ngưu Lang ca ca và Chức Nữ tỷ tỷ nữa, muội còn nghe loáng thoáng được họ nhắc tới cha mẹ muội, nhưng nhìn thấy muội đến bọn họ liền không nói nữa, muội hỏi bọn họ cũng không nói! Phi Bồng ca ca! Huynh nói cho muội biết đi, yêu là gì vậy? Được không nha? Được không nha ~?!" Nàng đưa hai tay lên cầm lấy ngực áo của Phi Bồng, làm nũng nói. Mỗi lần nàng muốn gì, chỉ cần làm nũng với Phi Bồng ca ca như vậy thì Phi Bồng ca ca sẽ đồng ý ngay, hắc hắc!
Nhìn nàng khẩn thiết như vậy, Phi Bồng đành phải giải thích cho nàng nghe, nhưng lại không dám giải thích sâu quá, "Yêu là chuyện giữa hai người nam và nữ với nhau, bọn họ luôn muốn được ở bên nhau, giúp đỡ và chia sẻ cho nhau những khó khăn, cùng nhau vượt qua sóng gió!"
"Như ông ngoại và bà ngoại? Còn có Lý Tịnh thúc thúc và Lý bá mẫu nữa? Muội thấy họ rất thích ở cùng nhau nha!" Nàng chớp chớp mắt, như hiểu như không nhìn Phi Bồng.
Nàng hỏi như vậy, nhưng lại không biết mình và Phi Bồng lúc này thân mật đến cỡ nào, thật đúng là trí tuệ của đứa trẻ mười tuổi mà! Nhưng nàng lại không biết được Phi Bồng đối với nàng đã vượt qua tình bạn, vượt qua tình huynh muội, đến một giới hạn khác rồi. Giới hạn đó là tình yêu mà nàng vừa muốn biết.
Vẫn đang cúi đầu ôn nhu nhìn nàng, thấy nàng làm cử chỉ đáng yêu như vậy, Phi Bồng càng cười ôn nhu hơn, nghĩ rằng nàng lại muốn làm chuyện xấu nữa đây, hắn liền lên tiếng giải thích rõ cho nàng nghe, tránh để nàng hiểu lầm Quản Thú Thần mà gây ra chuyện, "Quản Thú Thần có việc phải đến Hắc sơn, tiểu Linh Hầu vì vậy mới chạy thoát ra ngoài và phá phách." Tiểu Linh Hầu tuy phá phách nhưng không bằng Dĩnh Hi. Câu này y chỉ nói thầm trong lòng mà không dám nói ra miệng vì sợ nàng giận.
Nghe Phi Bồng nói xong, Dĩnh Hi nhắm mắt lại một lúc, lát sau nàng lại mở to mắt ra, nhìn hắn hỏi, "Phi Bồng ca ca! Yêu là gì?"
Nghe được nàng hỏi Phi Bồng chợt cứng ngắc thân mình, sau đó liền bình thường trở lại, không trả lời mà hỏi ngược lại nàng, "Tiểu Dĩnh Nhi, là ai dạy cho muội biết từ này?" Chuyện Ngọc Đế phong ấn trí tuệ của nàng cả Thiên giới đều biết, mặc dù nàng đã gần năm trăm tuổi nhưng thật ra trí tuệ của nàng chỉ như đứa bé mười tuổi, cho nên mới không ai dám nhắc đến từ này trước mặt nàng.
"Hôm qua muội đến chỗ Nguyệt Lão gia gia chơi, tình cờ muội nghe Bích Dao tỷ tỷ bọn họ nói. Bọn họ còn nói về Ngưu Lang ca ca và Chức Nữ tỷ tỷ nữa, muội còn nghe loáng thoáng được họ nhắc tới cha mẹ muội, nhưng nhìn thấy muội đến bọn họ liền không nói nữa, muội hỏi bọn họ cũng không nói! Phi Bồng ca ca! Huynh nói cho muội biết đi, yêu là gì vậy? Được không nha? Được không nha ~?!" Nàng đưa hai tay lên cầm lấy ngực áo của Phi Bồng, làm nũng nói. Mỗi lần nàng muốn gì, chỉ cần làm nũng với Phi Bồng ca ca như vậy thì Phi Bồng ca ca sẽ đồng ý ngay, hắc hắc!
Nhìn nàng khẩn thiết như vậy, Phi Bồng đành phải giải thích cho nàng nghe, nhưng lại không dám giải thích sâu quá, "Yêu là chuyện giữa hai người nam và nữ với nhau, bọn họ luôn muốn được ở bên nhau, giúp đỡ và chia sẻ cho nhau những khó khăn, cùng nhau vượt qua sóng gió!"
"Như ông ngoại và bà ngoại? Còn có Lý Tịnh thúc thúc và Lý bá mẫu nữa? Muội thấy họ rất thích ở cùng nhau nha!" Nàng chớp chớp mắt, như hiểu như không nhìn Phi Bồng.
Nàng hỏi như vậy, nhưng lại không biết mình và Phi Bồng lúc này thân mật đến cỡ nào, thật đúng là trí tuệ của đứa trẻ mười tuổi mà! Nhưng nàng lại không biết được Phi Bồng đối với nàng đã vượt qua tình bạn, vượt qua tình huynh muội, đến một giới hạn khác rồi. Giới hạn đó là tình yêu mà nàng vừa muốn biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro