Khơi Nguồn Cuộc...
Khánh Dy
2024-11-12 10:57:05
Sau khi thấy A Thủy đã chết ở trong hồ nước, ngay lập tức Nguyệt dùng búa đập bể hồ nước cho nước tràn ra ngoài rồi lôi xác của A Thủy đi.
Lúc này Nguyệt nhìn lên trên nói với Long rằng: “Nè tên này xong rồi bây giờ anh tiếp tục làm việc mà ta đã bàn hôm qua đi”.
Sau khi nghe Nguyệt nói như vậy Long liền đi đến chỗ của Mộc Nhân đang bị treo, anh lấy ra một con dao tiếp tục rọc lên da của Nhân và bỏ những hạt đậu vào trong các vết thương như lần trước hắn đã làm.
Mộc Nhân khi này hắn không còn cảm giác đau đớn như trước nữa, vì lúc này hắn đã không còn sức sống nữa vì phải tiếp tục chứng kiến người bạn cuối cùng của mình bị giết mà không thể làm được gì.
Còn Long thì vừa nhét đậu vào người vừa nói: “Người bạn cuối cùng của mày đã chết rồi bây giờ chỉ còn mày nữa thôi, mày cũng nên nhanh chóng đi xuống dưới với chúng đi để tránh bị hành hạ thể xác thêm nữa”.
Nhét những hạt đậu xong Long liền dùng nước đổ vào người của Nhân để kích thích giúp các hạt đậu phát triển nhanh chóng.
Về phía nhóm của Nhật khi này chỉ còn lại đúng hai người, lúc này cảnh sát Kim đi đến nhà A Thủy nhưng phát hiện hắn không có ở nhà.
Cảnh sát Kim còn phát hiện được một tờ giấy được để ở trên bàn trong nhà của A Thủy, hắn mở nó ra và đọc: “Anh Kim, Nhật nếu một trong hai người đọc được bức thư này thì tức là tôi đã không còn trên thế giới này nữa”.
“Mẹ tôi mất tất cả là do lỗi của tôi khi xưa đã xúi giục bốn người kia đi trộm vàng nên mới dẫn đến kết cục như ngày hôm nay”.
“Anh Kim em xin lỗi nếu như không tại khi xưa em bày ra trò chơi ngu ngốc này thì em trai anh cũng đã không phải bị mất mạng oan uổng.
“Nên em quyết định sẽ dùng mạng của em ra liều một là em chết hai là em sẽ ôm tất cả bọn chúng chết chung, mặt sau tờ giấy là địa chỉ chúng gửi cho em để em đến gặp chúng”.
“Nếu em lỡ như có thất bại trong việc ôm chúng chết chung, thì mong rằng tờ giấy đó có thể giúp hai người ngăn chặn việc chúng sắp làm”.
Sau khi đọc xong tờ giấy của tên Thủy viết tên Kim liền gọi cho Nhật đến để gặp mặt.
Khi này Nhật đã xuất hiện ở nhà của tên Thủy và nói: “Đây là địa chỉ mà nhóm của em trai tôi gửi à?”.
Cảnh sát Kim: “Đúng vậy cậu nghĩ Thủy nó có thành công hay không?”.
Nhật: “Chắc chắn là không rồi, dù A Thủy cậu ta có thông minh thật nhưng mà đối đầu với Nguyệt thật sự cậu ta không có cửa thắng đâu”.
“Dù có muốn kéo họ chết chung thì cũng không thể, tôi sống với nó từ nhỏ năng lực của nó như thế nào tôi hiểu rất rõ, có lẽ cậu ta lành ít dữ nhiều rồi”.
Cảnh sát Kim: “Vậy thì ta phải đi theo địa chỉ này đến đó để xem tình hình xem sao”.
Nói xong tên Kim và Nhật liền đi đến địa chỉ được viết trong giấy và đúng thật là có một căn nhà đúng như A Thủy đã viết.
Hai người bọn họ liền tiến từ từ đến căn nhà, cảnh sát Kim liền móc sẵn cây súng ra để đề phong và tiến từ từ vào nhà.
Vào nhà họ không thấy bất kỳ người nào, họ chỉ thấy một sợi dây được treo trên một cây cột nhà nằm ngang.
Họ còn phát hiện ra một lối đi bí mật và xuống phía dưới vẫn không có ai chỉ thấy sàn nhà đầy nước, cùng với một hồ nước bằng thủy tinh bị vỡ.
Lúc này cảnh sát Kim nói: “Đúng là như A Thủy đã ghi nơi này có người và nhìn sàn nhà ướt như thế này chắc là họ đã rời khỏi nơi này chắc cũng vài tiếng rồi”.
Nhật lúc này thấy trên tường có một con dao đang cắm vào một tờ giấy, anh đi tới lấy nó ra đọc: “Anh hai em biết sớm muộn gì anh và tên cảnh sát kia cũng tới đây nên bọn em đã đi trước rồi, theo như em tính toán thì tối này là ngày trăng tròn rồi, nên cuộc chiến này em thắng chắc rồi ha…ha…ha”.
Nhật tức tối vò tờ giấy nói: “Bực thiệt vậy mà cũng để nó đi trước mình một bước”.
Cảnh sát Kim: “Coi bộ em trai cậu cũng giỏi thật lúc nào cũng đoán trước tình huống rồi chơi bài chuồn hết, cậu nên học hỏi nó nhiều hơn đó”.
“Mà bây giờ cậu tính sao đây tối nay là ngày trăng tròn rồi, mà họ còn đủ hết mấy cái xác nữa bây giờ ngăn chặn bằng cách nào đây?”.
Nhật gục đầu xuống dùng tay vuốt cằm suy nghĩ rồi nói: “Thật ra là không phải là không có cách, vì khi thực hiện nghi lễ cần phải tìm một nơi cao để báu vật có thể tiếp xúc gần với mặt trăng rõ nhất”.
“Nên chỉ cần ta tìm được nơi cao nhất trong khu vực thì họ chắc chắn ở đó để làm nghi lễ”.
Cảnh sát Kim: “Cậu nói như vậy thì có lẽ tôi biết một nơi, nơi đó là nơi tôi cùng em trai hay đến đó ngắm sao khi còn nhỏ và nơi đó cũng gần nhà của hai vợ chồng kia”.
Nhật vui mừng nói: “Vậy chắc là nơi đó rồi bây giờ tôi về chuẩn bị đồ đạc tối nay 18h tôi và anh hẹn nhau ở đó, nhất định tôi phải ngăn chúng thực hiện nghi lễ bằng mọi giá”.
Lúc này Nguyệt nhìn lên trên nói với Long rằng: “Nè tên này xong rồi bây giờ anh tiếp tục làm việc mà ta đã bàn hôm qua đi”.
Sau khi nghe Nguyệt nói như vậy Long liền đi đến chỗ của Mộc Nhân đang bị treo, anh lấy ra một con dao tiếp tục rọc lên da của Nhân và bỏ những hạt đậu vào trong các vết thương như lần trước hắn đã làm.
Mộc Nhân khi này hắn không còn cảm giác đau đớn như trước nữa, vì lúc này hắn đã không còn sức sống nữa vì phải tiếp tục chứng kiến người bạn cuối cùng của mình bị giết mà không thể làm được gì.
Còn Long thì vừa nhét đậu vào người vừa nói: “Người bạn cuối cùng của mày đã chết rồi bây giờ chỉ còn mày nữa thôi, mày cũng nên nhanh chóng đi xuống dưới với chúng đi để tránh bị hành hạ thể xác thêm nữa”.
Nhét những hạt đậu xong Long liền dùng nước đổ vào người của Nhân để kích thích giúp các hạt đậu phát triển nhanh chóng.
Về phía nhóm của Nhật khi này chỉ còn lại đúng hai người, lúc này cảnh sát Kim đi đến nhà A Thủy nhưng phát hiện hắn không có ở nhà.
Cảnh sát Kim còn phát hiện được một tờ giấy được để ở trên bàn trong nhà của A Thủy, hắn mở nó ra và đọc: “Anh Kim, Nhật nếu một trong hai người đọc được bức thư này thì tức là tôi đã không còn trên thế giới này nữa”.
“Mẹ tôi mất tất cả là do lỗi của tôi khi xưa đã xúi giục bốn người kia đi trộm vàng nên mới dẫn đến kết cục như ngày hôm nay”.
“Anh Kim em xin lỗi nếu như không tại khi xưa em bày ra trò chơi ngu ngốc này thì em trai anh cũng đã không phải bị mất mạng oan uổng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nên em quyết định sẽ dùng mạng của em ra liều một là em chết hai là em sẽ ôm tất cả bọn chúng chết chung, mặt sau tờ giấy là địa chỉ chúng gửi cho em để em đến gặp chúng”.
“Nếu em lỡ như có thất bại trong việc ôm chúng chết chung, thì mong rằng tờ giấy đó có thể giúp hai người ngăn chặn việc chúng sắp làm”.
Sau khi đọc xong tờ giấy của tên Thủy viết tên Kim liền gọi cho Nhật đến để gặp mặt.
Khi này Nhật đã xuất hiện ở nhà của tên Thủy và nói: “Đây là địa chỉ mà nhóm của em trai tôi gửi à?”.
Cảnh sát Kim: “Đúng vậy cậu nghĩ Thủy nó có thành công hay không?”.
Nhật: “Chắc chắn là không rồi, dù A Thủy cậu ta có thông minh thật nhưng mà đối đầu với Nguyệt thật sự cậu ta không có cửa thắng đâu”.
“Dù có muốn kéo họ chết chung thì cũng không thể, tôi sống với nó từ nhỏ năng lực của nó như thế nào tôi hiểu rất rõ, có lẽ cậu ta lành ít dữ nhiều rồi”.
Cảnh sát Kim: “Vậy thì ta phải đi theo địa chỉ này đến đó để xem tình hình xem sao”.
Nói xong tên Kim và Nhật liền đi đến địa chỉ được viết trong giấy và đúng thật là có một căn nhà đúng như A Thủy đã viết.
Hai người bọn họ liền tiến từ từ đến căn nhà, cảnh sát Kim liền móc sẵn cây súng ra để đề phong và tiến từ từ vào nhà.
Vào nhà họ không thấy bất kỳ người nào, họ chỉ thấy một sợi dây được treo trên một cây cột nhà nằm ngang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Họ còn phát hiện ra một lối đi bí mật và xuống phía dưới vẫn không có ai chỉ thấy sàn nhà đầy nước, cùng với một hồ nước bằng thủy tinh bị vỡ.
Lúc này cảnh sát Kim nói: “Đúng là như A Thủy đã ghi nơi này có người và nhìn sàn nhà ướt như thế này chắc là họ đã rời khỏi nơi này chắc cũng vài tiếng rồi”.
Nhật lúc này thấy trên tường có một con dao đang cắm vào một tờ giấy, anh đi tới lấy nó ra đọc: “Anh hai em biết sớm muộn gì anh và tên cảnh sát kia cũng tới đây nên bọn em đã đi trước rồi, theo như em tính toán thì tối này là ngày trăng tròn rồi, nên cuộc chiến này em thắng chắc rồi ha…ha…ha”.
Nhật tức tối vò tờ giấy nói: “Bực thiệt vậy mà cũng để nó đi trước mình một bước”.
Cảnh sát Kim: “Coi bộ em trai cậu cũng giỏi thật lúc nào cũng đoán trước tình huống rồi chơi bài chuồn hết, cậu nên học hỏi nó nhiều hơn đó”.
“Mà bây giờ cậu tính sao đây tối nay là ngày trăng tròn rồi, mà họ còn đủ hết mấy cái xác nữa bây giờ ngăn chặn bằng cách nào đây?”.
Nhật gục đầu xuống dùng tay vuốt cằm suy nghĩ rồi nói: “Thật ra là không phải là không có cách, vì khi thực hiện nghi lễ cần phải tìm một nơi cao để báu vật có thể tiếp xúc gần với mặt trăng rõ nhất”.
“Nên chỉ cần ta tìm được nơi cao nhất trong khu vực thì họ chắc chắn ở đó để làm nghi lễ”.
Cảnh sát Kim: “Cậu nói như vậy thì có lẽ tôi biết một nơi, nơi đó là nơi tôi cùng em trai hay đến đó ngắm sao khi còn nhỏ và nơi đó cũng gần nhà của hai vợ chồng kia”.
Nhật vui mừng nói: “Vậy chắc là nơi đó rồi bây giờ tôi về chuẩn bị đồ đạc tối nay 18h tôi và anh hẹn nhau ở đó, nhất định tôi phải ngăn chúng thực hiện nghi lễ bằng mọi giá”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro