Chương 8
Thẩm Nghiên Hy
2024-07-04 20:25:50
Đáy mắt lộ rõ nét kinh hoàng, người bà lẽ ra đã chết từ lâu, nay lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, Linh Đan ba phần khó tin bảy phần sợ hãi, cô muốn hét thật lớn nhưng rồi phát hiện dù làm cách nào tiếng hét cũng không thể phát ra một cách hoàn chỉnh.
Dưới ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn ngủ, gương mặt của bà nội càng trở nên đáng sợ hơn bất cứ thứ gì, phần da đầu đã bị bong tróc để lộ ra chiếc hộp sọ nhuốm máu, khoảnh khắc bà nội ghé sát lại gần mặt đối mặt, Linh Đan kinh hãi tột độ, cảm giác ớn lạnh chạy ngược lên tới đại não khiến da đầu phút chốc trở nên tê dại đến cùng cực.
Giây tiếp theo từng mảng da mặt nhăn nheo, chảy xệ trực tiếp bong ra khỏi mặt đối phương và vô tình rơi xuống mặt cô, đằng sau lớp da mặt là một mảng thịt đỏ au bao gồm cả mạch máu và các mô cơ, toàn bộ những thứ này cô chỉ được thấy qua các mô hình tại phòng thí nghiệm hoặc các bệnh viện chứ chưa bao giờ có cơ hội được trông thấy tận mắt.
Chưa dừng lại ở đó, phía sau lớp thịt đỏ au kia là hàng ngàn con dòi trắng đục thay nhau bò lúc nhúc, chúng gặm nhấm phần da thịt đã bị thối giữa.
Chính lúc này bà nội cô đột nhiên há miệng thật lớn, vô số con rết từ bên trong ồ ạt bò ra không đếm xuể, chúng ngoe nguẩy thân hình dài ngoằng của mình linh hoạt bò về phía cô.
Linh Đan giật mình tỉnh giấc, theo bản năng cô trực tiếp ngồi bật dậy, hô hấp đầy khó khăn, từng giọt mồ hôi vẫn còn đọng lại trên vầng trán cao, một vài lọn tóc xõa xuống dán chặt lên gò má.
Lúc này ngoài trời cũng đã sáng, từng tia nắng hiếm hoi nhẹ nhàng chiếu qua ô cửa sổ, dư âm trận mưa đêm qua dường như vẫn còn đó, mùi đất ẩm ướt phảng phất trong không khí, mảnh đất cằn cỗi như được tiếp thêm sức sống.
Linh Đan mệt mỏi vò rối mái tóc, khoảnh khắc liếc mắt nhìn sang bên cạnh, đột nhiên cô giống như đã phát hiện ra điều gì đó, vội vàng lật tấm chăn lên, kết quả phát hiện bên dưới tấm chăn là chiếc váy dài màu trắng được trải ra vô cùng cẩn thận..
Đây chẳng phải chiếc váy ngày hôm qua bà lão đã đưa cho cô nhưng bị cô từ chối mặc hay sao?
Linh Đan thoạt đầu còn bất ngờ, nhưng khi nghĩ đến chuyện này có thể là do bà lão một tay ở phía sau sắp xếp thì không khỏi tức giận, vội vàng cầm lấy chiếc váy dự tính đi tìm bà lão để nói lý lẽ.
Vừa bước xuống cầu thang, trùng hợp lại chạm mặt bà lão đang từ dưới đi lên.
Còn không đợi đối phương mở miệng, cô đã đùng đùng tức giận đi đến trước mặt bà ta lớn tiếng chất vấn:
“Là bà đã đặt chiếc váy này ở trên giường cháu phải không?”
Bà lão biểu thị kinh ngạc hết nhìn cô rồi lại nhìn sang chiếc váy, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, đối mặt trước lời buộc tội, bà ta sống chết vẫn không chịu thừa nhận là do mình làm.
“Tôi thật sự không hiểu cô đang muốn nói gì?”
Linh Đan không thể tin bà lão này lại là người đảo lộn thị phi, không phân trắng đen như vậy.
Đối với người không biết nói lý lẽ cô cũng cảm thấy lười giải thích, dù sao bản thân vẫn là không tận mắt trông thấy bà lão mang chiếc váy này đặt lên giường của mình.
Sau khi đưa bà lão chiếc váy thì nhanh chóng xoay người rời đi, trước đó còn không quên nhắc nhở bà lão nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng nên tùy tiện bước vào phòng của mình.
Mắt thấy bóng lưng Linh Đan khuất dần, bà lão lúc này cũng chẳng buồn dấu diếm, đáy mắt chợt ánh lên tia phức tạp, bàn tay nhăn nheo chầm chậm xiết chặt lấy chiếc váy.
Mặt khác, khi đi ngang qua phòng của bà nội, cô bất giác nhớ lại cơn ác mộng đêm qua, không nhịn được tò mò bèn tiến tới nhẹ nhàng hé cửa quan sát.
Bên trong căn phòng u ám đến lạ thường, toàn bộ cửa sổ đều được kéo rèm cẩn thận căn bản ánh sáng bên ngoài không thể lọt vào.
Dưới khung cảnh tranh tối, tranh sáng, những thứ có thể thấy cũng chỉ có chiếc giường được đặt chính giữa căn phòng, trên chiếc giường, thi thể bà nội vẫn còn ở đó không chút xê dịch.
Thầm nghĩ giấc mơ suy cho cùng vẫn chỉ là mơ, một người đã chết sao có thể tự ý đi lại như khi còn sống chứ?
Phải chăng là do cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Quay trở về phòng, đúng lúc điện thoại cầm trên tay bất ngờ đổ chuông. Linh Đan không nghĩ nhiều trực tiếp nghe máy, kết quả chưa nói quá hai câu người đầu dây bên kia đã lớn tiếng quát tháo:
“Linh Đan, cô giỏi lắm, rốt cuộc cô coi đây là nơi nào mà nói nghỉ là nghỉ, ngày mai tôi muốn thấy cô phải có mặt tại đây, nếu không thì tự động nghỉ việc đi.”
Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, nay lại bị gã quản lý khiển trách, Linh Đan có chút bực dọc lập tức phản bác:
“Được thôi, nghỉ thì nghỉ, khi nào trở về tôi sẽ gửi đơn cho ông!”
Sau câu khẳng định chắc nịch của cô là một chàng chất vấn của đối phương, tuy nhiên với những gì vừa xảy ra, cô căn bản không nghe lọt dù một chữ, trực tiếp cúp máy.
Tuy nhiên chưa qua bao lâu, điện thoại lần nữa bất ngờ đổ chuông. Linh Đan chán nản ca thán rằng lão già này đúng là oan hồn bất tán, cắn chặt lấy cô mãi không chịu buông?
Tuy nhiên khi nhấc máy lên, biết người gọi tới là Tử Anh - người bạn học chung với cô từ những năm cấp ba, lúc này Linh Đan mới thở phào một hơi.
“Có chuyện gì?”
Ở bên này, Tử Anh nghe thấy giọng nói của cô có chút không vui, liền vội suy đoán chắc hẳn cô đã gặp chuyện gì đó:
“Là ai không biết trời cao đất dày trêu trọc mày vậy?”
Câu hỏi của đối phương giống như một viên đá vô tình bị thảy xuống mặt hồ phẳng lặng, khiến tâm trạng cô lúc này như muốn nổ tung. Linh Đan chẳng hề dấu diếm bèn kể lại toàn bộ mọi chuyện, bao gồm cả việc chiếc váy đột nhiên xuất hiện trong phòng một cách kỳ lạ.
Tuy nhiên trái ngược với sự bất mãn của cô, Tử Anh bình tình đi đến trước cửa sổ, lơ đãng nhìn ra toàn cảnh bên ngoài, dường như đối với câu chuyện mà cô đang kể thì khung cảnh ngoài kia còn đáng mong đợi hơn.
“Mày có còn ở đó không?”
Linh Đan chợt nhíu mày, ngữ điệu nghi hoặc hỏi, nói lâu như vậy nhưng đối phương vẫn chẳng có phản ứng nào. Từ đầu tới cuối, cô giống như là đang tự độc thoại một mình vậy.
“Bỏ qua chuyện của mày đi, tao có chuyện bất ngờ hơn muốn kể cho mày!”
“Là chuyện gì?”
“Ngày hôm qua tao đã tìm kiếm thông tin về căn biệt thự mày đang ở, và mày biết tao đã tìm thấy gì không?”
Tử Anh ở đầu dây bên kia khẽ mân mê lọn tóc, ra vẻ thần bí nói.
“Tao sẽ cảm thấy biết ơn mày hơn nếu mày chịu nói vấn đề chính!”
“Căn biệt thự đó, hơn một thế kỷ trước từng thuộc về Trần Thế Lâm, người còn được ca tụng là thương nhân giàu có bậc nhất lúc bấy giờ!”
“À ừ, rồi sao?”
Linh Đan mặt không một biểu cảm, miễn cưỡng trả lời một cách qua loa. Quả nhiên đối với những chuyện này cô một chút hứng thú cũng không có, vẫn chỉ có người bạn nhàn rỗi của cô là cảm thấy điều này rất thú vị mà thôi.
“Mày không bất ngờ sao?”
“Tao thấy chẳng có gì bất ngờ cả, dù sao việc ai từng là chủ của căn biệt thự này cũng đâu liên quan đến tao!”
“Vậy nếu tao nói toàn bộ người trong căn biệt thự đó đã chết chỉ trong vòng một đêm thì mày có còn muốn nghe nữa không?”
Câu nói tựa như sét đánh giữa trời quang khiến hai tai cô đột nhiên ù đi, đại não như sắp nổ tung, khó khăn lắm mới tiêu hoá hết những gì mình vừa nghe được, nhưng để thêm phần chắc chắn cô vẫn hỏi lại:
“Mày vừa nói gì?”
“Không biết vì lý do gì Trần Thế Lâm đã xuống tay giết chết toàn bộ người làm trong nhà, ngay cả người vợ kết tóc se duyên cùng lão cũng không thể thoát khỏi kết cục oan nghiệt, chỉ trong vòng một đêm trên dưới Trần gia trang hơn hai mươi người đều bị giết sạch toàn bộ, chẳng còn một ai sống sót.”
“Sau khi được người dân xung quanh phát hiện, cảnh tượng đầu tiên họ thấy chính là thi thể của Trần Thế Lâm treo lơ lửng giữa phòng khách, trên chiếc áo sơ mi trắng lão ta mặc vẫn còn lưu lại nhiều vết máu chưa kịp khô, toàn cảnh hiện trường khi đó vô cùng hỗn loạn, cứ cách vài mét lại bắt gặp một thi thể mình đầy máu tươi.
“Và cũng kể từ lúc đó, những câu chuyện ma quái xoay quanh căn biệt thự được người dân xung quanh bàn tán truyền tai nhau trong một khoảng thời gian dài, tất cả bọn họ đều nói rằng nơi đây bị ma ám bởi hơn hai mươi vong hồn bị chết oan, quanh năm âm khí nặng nề, người dân xung quanh tuyệt nhiên không một ai dám qua lại.
“Alo mày còn ở đó không?”
Giọng nói của Tử Anh bỗng chốc kéo cô về thực tại.
“Chắc không phải tự nhiên mày có ngẫu hứng kể chuyện này cho tao nghe phải không?”
Bị đoán trúng tâm tư, Tử Anh lúc này cũng chẳng buồn che giấu, lập tức nói ra mục đích ban đầu của mình:
“Tao còn nghe nói lý do Trần Thế Lâm ra tay giết toàn bộ người làm là vì lão ta muốn thực hiện nghi thức tà môn ngoại đạo nào đó. Vì vậy mày có thể giúp tao quay một đoạn phim về căn biệt thự được không?”
Tuy không được nhìn thấy dáng vẻ của đối phương lúc này, cơ mà nghe giọng nói có phần hào hứng, thiếu điều như muốn bay lên thì cô dám chắc Tử Anh thật sự rất có hứng thú với những câu chuyện phía sau căn biệt thự này.
“Mày nghĩ nơi này vẫn còn lưu lại dấu vết của cuộc thảm sát năm đó ư? Làm ơn tỉnh táo lại đi, dù cho vụ thảm sát đó là thật, thì cũng đã gần một thế kỷ trôi qua rồi, mọi thứ sớm đã bị thời gian làm cho lu mờ!
Điều Linh Đan nói không phải không có lý, đã hơn tám mươi năm trôi qua, thứ duy nhất còn sót lại, có lẽ chỉ có toà nhà với lối kiến trúc cổ kính đang dần bị mai một bởi thời gian.
Tuy nhiên Tử Anh không vì một câu nói của cô mà từ bỏ, cô ta vẫn luôn miệng nói không ngừng nghỉ, hiển nhiên câu nào câu nấy đều là năn nỉ Linh Đan giúp mình.
Dưới ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn ngủ, gương mặt của bà nội càng trở nên đáng sợ hơn bất cứ thứ gì, phần da đầu đã bị bong tróc để lộ ra chiếc hộp sọ nhuốm máu, khoảnh khắc bà nội ghé sát lại gần mặt đối mặt, Linh Đan kinh hãi tột độ, cảm giác ớn lạnh chạy ngược lên tới đại não khiến da đầu phút chốc trở nên tê dại đến cùng cực.
Giây tiếp theo từng mảng da mặt nhăn nheo, chảy xệ trực tiếp bong ra khỏi mặt đối phương và vô tình rơi xuống mặt cô, đằng sau lớp da mặt là một mảng thịt đỏ au bao gồm cả mạch máu và các mô cơ, toàn bộ những thứ này cô chỉ được thấy qua các mô hình tại phòng thí nghiệm hoặc các bệnh viện chứ chưa bao giờ có cơ hội được trông thấy tận mắt.
Chưa dừng lại ở đó, phía sau lớp thịt đỏ au kia là hàng ngàn con dòi trắng đục thay nhau bò lúc nhúc, chúng gặm nhấm phần da thịt đã bị thối giữa.
Chính lúc này bà nội cô đột nhiên há miệng thật lớn, vô số con rết từ bên trong ồ ạt bò ra không đếm xuể, chúng ngoe nguẩy thân hình dài ngoằng của mình linh hoạt bò về phía cô.
Linh Đan giật mình tỉnh giấc, theo bản năng cô trực tiếp ngồi bật dậy, hô hấp đầy khó khăn, từng giọt mồ hôi vẫn còn đọng lại trên vầng trán cao, một vài lọn tóc xõa xuống dán chặt lên gò má.
Lúc này ngoài trời cũng đã sáng, từng tia nắng hiếm hoi nhẹ nhàng chiếu qua ô cửa sổ, dư âm trận mưa đêm qua dường như vẫn còn đó, mùi đất ẩm ướt phảng phất trong không khí, mảnh đất cằn cỗi như được tiếp thêm sức sống.
Linh Đan mệt mỏi vò rối mái tóc, khoảnh khắc liếc mắt nhìn sang bên cạnh, đột nhiên cô giống như đã phát hiện ra điều gì đó, vội vàng lật tấm chăn lên, kết quả phát hiện bên dưới tấm chăn là chiếc váy dài màu trắng được trải ra vô cùng cẩn thận..
Đây chẳng phải chiếc váy ngày hôm qua bà lão đã đưa cho cô nhưng bị cô từ chối mặc hay sao?
Linh Đan thoạt đầu còn bất ngờ, nhưng khi nghĩ đến chuyện này có thể là do bà lão một tay ở phía sau sắp xếp thì không khỏi tức giận, vội vàng cầm lấy chiếc váy dự tính đi tìm bà lão để nói lý lẽ.
Vừa bước xuống cầu thang, trùng hợp lại chạm mặt bà lão đang từ dưới đi lên.
Còn không đợi đối phương mở miệng, cô đã đùng đùng tức giận đi đến trước mặt bà ta lớn tiếng chất vấn:
“Là bà đã đặt chiếc váy này ở trên giường cháu phải không?”
Bà lão biểu thị kinh ngạc hết nhìn cô rồi lại nhìn sang chiếc váy, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, đối mặt trước lời buộc tội, bà ta sống chết vẫn không chịu thừa nhận là do mình làm.
“Tôi thật sự không hiểu cô đang muốn nói gì?”
Linh Đan không thể tin bà lão này lại là người đảo lộn thị phi, không phân trắng đen như vậy.
Đối với người không biết nói lý lẽ cô cũng cảm thấy lười giải thích, dù sao bản thân vẫn là không tận mắt trông thấy bà lão mang chiếc váy này đặt lên giường của mình.
Sau khi đưa bà lão chiếc váy thì nhanh chóng xoay người rời đi, trước đó còn không quên nhắc nhở bà lão nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng nên tùy tiện bước vào phòng của mình.
Mắt thấy bóng lưng Linh Đan khuất dần, bà lão lúc này cũng chẳng buồn dấu diếm, đáy mắt chợt ánh lên tia phức tạp, bàn tay nhăn nheo chầm chậm xiết chặt lấy chiếc váy.
Mặt khác, khi đi ngang qua phòng của bà nội, cô bất giác nhớ lại cơn ác mộng đêm qua, không nhịn được tò mò bèn tiến tới nhẹ nhàng hé cửa quan sát.
Bên trong căn phòng u ám đến lạ thường, toàn bộ cửa sổ đều được kéo rèm cẩn thận căn bản ánh sáng bên ngoài không thể lọt vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dưới khung cảnh tranh tối, tranh sáng, những thứ có thể thấy cũng chỉ có chiếc giường được đặt chính giữa căn phòng, trên chiếc giường, thi thể bà nội vẫn còn ở đó không chút xê dịch.
Thầm nghĩ giấc mơ suy cho cùng vẫn chỉ là mơ, một người đã chết sao có thể tự ý đi lại như khi còn sống chứ?
Phải chăng là do cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Quay trở về phòng, đúng lúc điện thoại cầm trên tay bất ngờ đổ chuông. Linh Đan không nghĩ nhiều trực tiếp nghe máy, kết quả chưa nói quá hai câu người đầu dây bên kia đã lớn tiếng quát tháo:
“Linh Đan, cô giỏi lắm, rốt cuộc cô coi đây là nơi nào mà nói nghỉ là nghỉ, ngày mai tôi muốn thấy cô phải có mặt tại đây, nếu không thì tự động nghỉ việc đi.”
Vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, nay lại bị gã quản lý khiển trách, Linh Đan có chút bực dọc lập tức phản bác:
“Được thôi, nghỉ thì nghỉ, khi nào trở về tôi sẽ gửi đơn cho ông!”
Sau câu khẳng định chắc nịch của cô là một chàng chất vấn của đối phương, tuy nhiên với những gì vừa xảy ra, cô căn bản không nghe lọt dù một chữ, trực tiếp cúp máy.
Tuy nhiên chưa qua bao lâu, điện thoại lần nữa bất ngờ đổ chuông. Linh Đan chán nản ca thán rằng lão già này đúng là oan hồn bất tán, cắn chặt lấy cô mãi không chịu buông?
Tuy nhiên khi nhấc máy lên, biết người gọi tới là Tử Anh - người bạn học chung với cô từ những năm cấp ba, lúc này Linh Đan mới thở phào một hơi.
“Có chuyện gì?”
Ở bên này, Tử Anh nghe thấy giọng nói của cô có chút không vui, liền vội suy đoán chắc hẳn cô đã gặp chuyện gì đó:
“Là ai không biết trời cao đất dày trêu trọc mày vậy?”
Câu hỏi của đối phương giống như một viên đá vô tình bị thảy xuống mặt hồ phẳng lặng, khiến tâm trạng cô lúc này như muốn nổ tung. Linh Đan chẳng hề dấu diếm bèn kể lại toàn bộ mọi chuyện, bao gồm cả việc chiếc váy đột nhiên xuất hiện trong phòng một cách kỳ lạ.
Tuy nhiên trái ngược với sự bất mãn của cô, Tử Anh bình tình đi đến trước cửa sổ, lơ đãng nhìn ra toàn cảnh bên ngoài, dường như đối với câu chuyện mà cô đang kể thì khung cảnh ngoài kia còn đáng mong đợi hơn.
“Mày có còn ở đó không?”
Linh Đan chợt nhíu mày, ngữ điệu nghi hoặc hỏi, nói lâu như vậy nhưng đối phương vẫn chẳng có phản ứng nào. Từ đầu tới cuối, cô giống như là đang tự độc thoại một mình vậy.
“Bỏ qua chuyện của mày đi, tao có chuyện bất ngờ hơn muốn kể cho mày!”
“Là chuyện gì?”
“Ngày hôm qua tao đã tìm kiếm thông tin về căn biệt thự mày đang ở, và mày biết tao đã tìm thấy gì không?”
Tử Anh ở đầu dây bên kia khẽ mân mê lọn tóc, ra vẻ thần bí nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tao sẽ cảm thấy biết ơn mày hơn nếu mày chịu nói vấn đề chính!”
“Căn biệt thự đó, hơn một thế kỷ trước từng thuộc về Trần Thế Lâm, người còn được ca tụng là thương nhân giàu có bậc nhất lúc bấy giờ!”
“À ừ, rồi sao?”
Linh Đan mặt không một biểu cảm, miễn cưỡng trả lời một cách qua loa. Quả nhiên đối với những chuyện này cô một chút hứng thú cũng không có, vẫn chỉ có người bạn nhàn rỗi của cô là cảm thấy điều này rất thú vị mà thôi.
“Mày không bất ngờ sao?”
“Tao thấy chẳng có gì bất ngờ cả, dù sao việc ai từng là chủ của căn biệt thự này cũng đâu liên quan đến tao!”
“Vậy nếu tao nói toàn bộ người trong căn biệt thự đó đã chết chỉ trong vòng một đêm thì mày có còn muốn nghe nữa không?”
Câu nói tựa như sét đánh giữa trời quang khiến hai tai cô đột nhiên ù đi, đại não như sắp nổ tung, khó khăn lắm mới tiêu hoá hết những gì mình vừa nghe được, nhưng để thêm phần chắc chắn cô vẫn hỏi lại:
“Mày vừa nói gì?”
“Không biết vì lý do gì Trần Thế Lâm đã xuống tay giết chết toàn bộ người làm trong nhà, ngay cả người vợ kết tóc se duyên cùng lão cũng không thể thoát khỏi kết cục oan nghiệt, chỉ trong vòng một đêm trên dưới Trần gia trang hơn hai mươi người đều bị giết sạch toàn bộ, chẳng còn một ai sống sót.”
“Sau khi được người dân xung quanh phát hiện, cảnh tượng đầu tiên họ thấy chính là thi thể của Trần Thế Lâm treo lơ lửng giữa phòng khách, trên chiếc áo sơ mi trắng lão ta mặc vẫn còn lưu lại nhiều vết máu chưa kịp khô, toàn cảnh hiện trường khi đó vô cùng hỗn loạn, cứ cách vài mét lại bắt gặp một thi thể mình đầy máu tươi.
“Và cũng kể từ lúc đó, những câu chuyện ma quái xoay quanh căn biệt thự được người dân xung quanh bàn tán truyền tai nhau trong một khoảng thời gian dài, tất cả bọn họ đều nói rằng nơi đây bị ma ám bởi hơn hai mươi vong hồn bị chết oan, quanh năm âm khí nặng nề, người dân xung quanh tuyệt nhiên không một ai dám qua lại.
“Alo mày còn ở đó không?”
Giọng nói của Tử Anh bỗng chốc kéo cô về thực tại.
“Chắc không phải tự nhiên mày có ngẫu hứng kể chuyện này cho tao nghe phải không?”
Bị đoán trúng tâm tư, Tử Anh lúc này cũng chẳng buồn che giấu, lập tức nói ra mục đích ban đầu của mình:
“Tao còn nghe nói lý do Trần Thế Lâm ra tay giết toàn bộ người làm là vì lão ta muốn thực hiện nghi thức tà môn ngoại đạo nào đó. Vì vậy mày có thể giúp tao quay một đoạn phim về căn biệt thự được không?”
Tuy không được nhìn thấy dáng vẻ của đối phương lúc này, cơ mà nghe giọng nói có phần hào hứng, thiếu điều như muốn bay lên thì cô dám chắc Tử Anh thật sự rất có hứng thú với những câu chuyện phía sau căn biệt thự này.
“Mày nghĩ nơi này vẫn còn lưu lại dấu vết của cuộc thảm sát năm đó ư? Làm ơn tỉnh táo lại đi, dù cho vụ thảm sát đó là thật, thì cũng đã gần một thế kỷ trôi qua rồi, mọi thứ sớm đã bị thời gian làm cho lu mờ!
Điều Linh Đan nói không phải không có lý, đã hơn tám mươi năm trôi qua, thứ duy nhất còn sót lại, có lẽ chỉ có toà nhà với lối kiến trúc cổ kính đang dần bị mai một bởi thời gian.
Tuy nhiên Tử Anh không vì một câu nói của cô mà từ bỏ, cô ta vẫn luôn miệng nói không ngừng nghỉ, hiển nhiên câu nào câu nấy đều là năn nỉ Linh Đan giúp mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro