Chương 9
Thẩm Nghiên Hy
2024-07-04 20:25:50
Hết cách, Linh Đan bất lực một tay ray nhẹ thái dương, miễn cưỡng gật đầu đồng ý giúp, cô biết chỉ có như vậy mới làm cho đối phương bớt lải nhải bên tai.
Làm bạn với nhau lâu như vậy, đối mặt với sự cố chấp của Tử Anh cô vẫn là chưa một lần nào có thể từ chối.
Và cứ thế sau khi kết thúc cuộc gọi, Linh Đan một tay cầm theo máy quay phim của mình, quay lại toàn bộ ngóc ngách trong căn biệt thự, dĩ nhiên ngoại trừ phòng riêng của bà lão quản gia và phòng của bà nội.
Thứ mà cô quay được, nếu không phải là mấy món đồ đã phủ tầng tầng, lớp lớp bụi thì cũng là những món đồ từ lâu không được sử dụng đến.
Việc phải liên tục di chuyển từ phòng này sang phòng khác, Linh Đan dần mất kiên nhẫn, nội tâm không khỏi ca thán rằng tại sao mình lại phải làm cái chuyện vô nghĩa này?
Khoảnh khắc di dời máy quay đến căn phòng nằm ở cuối hành lang tầng hai, chợt nhớ lại lời dặn của bà lão quản gia, đó là không được tùy tiện bước vào căn phòng dù chỉ là nửa bước, dáng vẻ nghiêm túc đó quả thật không giống như đang nói đùa.
Tuy có đôi chút hiểu kỳ về thứ đang được cất giấu bên trong, cơ mà cô vẫn dặn lòng mình không thể phá bỏ nguyên tắc trong căn nhà này, vì vậy bản thân chỉ đành miễn cưỡng đứng từ xa dơ máy quay lên ngang với tầm mắt.
Nào ngờ chính vào lúc này điều quỷ dị đã xảy ra.
Máy quay phim ban đầu còn hoạt động bình thường, giây tiếp theo khi góc camera chĩa thẳng về phía cánh cửa, màn hình hiển thị đột nhiên trở nên nhiễu loạn một cách khó hiểu.
Còn tưởng máy quay phim xảy ra trục trặc cô liền tiện tay vỗ nhẹ vài cái, miệng không ngừng lẩm bẩm, và khi lần nữa đưa máy quay lên cao, thông qua màn hình, cánh cửa căn phòng ở trước mặt vậy mà lại tự động mở ra dù không một ai chạm vào.
Cô kinh ngạc trực tiếp thu máy quay về, kết quả bên ngoài cánh cửa vẫn đóng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Linh Đan lúc này đã lộ rõ sự hoang mang, cô rụt rè đưa máy quay lên cao và lần này bản thân đã lấy hết can đảm nhìn thẳng vào màn hình, kỳ lạ là hình ảnh camera quay được là lúc cánh cửa được mở, nhưng trên thực tế khi nhìn lại thì sẽ thấy cánh cửa vẫn đang đóng.
Cũng vào lúc này, cô mơ hồ nghe thấy âm thanh kỳ lạ, giống như đang có ai đó niệm chú pháp, bên cạnh còn có tiếng leng keng của hàng trăm chiếc chuông vang lên cùng một lúc, loạt âm thanh hỗn tạp tựa như một bản giao hưởng không ngừng chạy trong đầu khiến Linh Đan vô cùng khó chịu.
Đột nhiên lúc này chiếc máy quay mà cô đang cầm đã quay lại được thứ vô cùng đáng sợ, qua khe cửa, một bàn tay gầy guộc bị lột sạch sẽ phần da, từ bên trong căn phòng chầm chậm thò ra bên ngoài tiếp đó bám vào cánh cửa.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng hãi hùng này, cô không thể tiếp tục giữ bình tĩnh lập tức đóng máy quay lại, quả nhiên mọi thứ rất nhanh đã trở lại bình thường, cánh cửa của căn phòng đó vẫn đóng im lìm.
Quay trở về phòng, Linh Đan vội vàng mở đoạn phim mình vừa quay được, kế đó tua nhanh đến đoạn căn phòng nằm cuối hành lang.
Cơ mà thứ cô quay được hoàn toàn khác xa với những gì ban nãy cô đã tận mắt trông thấy, đoạn video phát lại hoàn toàn không có gì bất thường, ngoại trừ việc ở cuối video bị nhiễu mất mấy giây, nhưng điều này cũng chẳng đáng kể.
Giây tiếp theo, Linh Đan mơ hồ phát hiện ra điều không đúng, lập tức tua lại đoạn phim bị lỗi, kế đó cho máy chạy chậm nhất có thể. Bởi vì cô vừa chợt nhớ ra một điều quan trọng, đó là khi quay đến đoạn này, bên tai bất ngờ văng vẳng tiếng niệm chú, kế đó là hàng ngàn chiếc chuông rung lên cùng một lúc, tuy không hiểu ý nghĩa của nó là gì, nhưng bản thân linh cảm có liên quan đến đoạn phim bị lỗi.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, sau khi cho máy quay tua chậm lại, cô đã phát hiện ra một điểm kỳ lạ, ngay chỗ bị nhiễu, đột nhiên xuất hiện một vệt trắng, nếu không để ý kỹ còn tưởng rằng đấy chỉ là do khúc xạ ánh sáng tạo thành. Do vệt sáng chỉ xuất hiện trong dây lát, Linh Đan phải cất công tua lại nhiều lần, cuối cùng cô mới nhìn rõ thứ ánh sáng vô tình chạy qua màn hình đó.
Không nhìn thì không biết, nhưng khi nhìn rồi Linh Đan mới choáng váng, bởi vệt sáng đó trông rất giống một khuôn mặt người, gương mặt trắng bệch, hai hốc mắt đen ngòm, chiếc miệng há lớn như đang cố hét vào màn hình.
Bầu không khí trong phòng vô cùng nặng nề, bỗng bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa, khiến nhịp tim của cô tức khắc hẫng đi một nhịp.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô lập tức đứng dậy đi ra mở cửa. Giây tiếp theo đập vào mắt là hình ảnh bà lão quản gia tay bưng thau nước lù lù xuất hiện trước cửa phòng.
“Có chuyện gì sao?”
“Lát nữa cô có thể giúp tôi lau cơ thể cho bà chủ không? Bởi vì hôm nay sức khoẻ của tôi không được tốt nên di chuyển cũng trở nên bất tiện hơn!”
Linh Đan nghe xong trong lòng có chút khó sử, bất giác nghiêng đầu nhìn sang căn phòng bên cạnh.
Nói cô đi vệ sinh cho một thi thể, chi bằng kêu cô đi hái sao trên trời còn dễ thực hiện hơn. Tuy nhiên thái độ của bà lão rất rõ ràng, bưng thau nước bất ngờ xuất hiện trước cửa, xem chừng là không để cô có cơ hội từ chối
Hết cách, Linh Đan chỉ đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý với đối phương, tự nhủ phải cố gắng nhẫn nhịn, chỉ cần qua vài ngày nữa là bản thân có thể tuỳ ý rời khỏi đây.
Linh Đan ngoài mặt ngoan ngoãn làm theo lời bà lão quản gia, nhưng trong lòng lại đang kháng cự, hai tay bưng thau nước nhẹ nhàng bước vào phòng bà nội, rất nhanh sau đó cô đã bị mùi hương đặc trưng trong phòng doạ cho muốn quay đầu.
Càng tiến đến gần giường nằm, cô càng thấy rõ dáng vẻ con người sau khi chết sẽ trông ra sao. Cơ thể gầy gò cùng gương mặt xám ngắt không còn một giọt, đây là lần thứ hai nhìn thấy thi thể của bà nội, dù có đang là ban ngày cô vẫn cảm thấy toàn thân tê dại giống như lần đầu được nhìn thấy.
Để xua bớt âm khí nặng nề xung quanh, Linh Đan nhanh chóng đặt thau nước xuống rồi tiếp đó đi đến bên cửa sổ, kéo nhẹ tấm rèm qua một bên, ánh nắng vàng nhàn nhạt hắt thẳng vào phòng làm cho cả căn phòng như được hồi sinh.
Khoảnh khắc xoay người lại, vừa hay phát hiện tấm vải che đi chiếc gương đặt đối diện với giường lại vô duyên, vô cớ rơi xuống đất.
Không nghĩ nhiều Linh Đan bèn tiến tới chỗ chiếc gương, tiếp đó nhanh nhẹn cúi người nhặt tấm vải lên, kết quả chính vào lúc cô không để ý, hình phản chiếu bản thân thế mà lại đứng yên dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm vào cô.
Linh Đan căn bản vẫn chẳng hề hay biết chuyện này, sau khi nhặt tấm vải lên rồi nhanh chóng che tấm gương lại. Bỗng bên ngoài cửa sổ có một con chim bay tới vô tình đụng phải lớp kính, âm thanh lớn rất nhanh đã thu hút sự chú ý từ cô.
Linh Đan cẩn thận quay đầu nhìn, nào hay biết phía sau tấm vải mà cô dùng để che chiếc gương đột nhiên xuất hiện một cánh tay dài chầm chậm di chuyển về phía mình.
Chính vào thời khắc cánh tay bí ẩn ở phía sau chuẩn bị chạm được vào người cô, nào ngờ tiếp sau đó Linh Đan đã may mắn né được.
Cô đi tới chỗ cửa sổ quan sát tình hình, trên mặt kính còn lưu lại một vết máu nhỏ, tuy nhiên xác của con chim lại chẳng thấy đâu, cô cho rằng có thể sau khi đâm vào cửa kính, nó đã bị rơi xuống bụi cây ở bên dưới.
Bỏ qua chuyện này, để có thể mau chóng rời khỏi căn phòng, cô nhanh chóng bắt tay vào việc chính.
Dùng khăn thấm qua nước rồi kế đó cô bắt đầu lau từ cổ xuống đến lòng bàn tay, thoạt đầu bản thân còn khá dè dặt khi lần đầu chạm vào xác chết, nhưng chỉ một lúc sau cô đã thích nghi với công việc này, thao tác dần trở nên thuần thục hơn.
Tuy nhiên trong lúc lau cơ thể cho bà nội, cô đã phát hiện ra một điều kỳ lạ, làn da từ cổ cho đến ngực đã bắt đầu xuất hiện dấu vết lở loét, hiện tượng này thường thấy ở các thi thể đang trong quá trình phân huỷ. Nhưng đáng nói là bà cô mất chưa được thất tuần, căn bản thi thể không thể phân huỷ nhanh như vậy.
Sau khi làm xong công việc được giao, cô đã đem chuyện mình vừa phát hiện và cũng nói ra nghi vấn của mình cho bà lão quản gia nghe, kỳ lạ hơn nữa là bà ta nghe xong cũng chỉ ậm ừ cho qua như thể bản thân sớm đã biết điều này.
Tối đó, Linh Đan một mình trong phòng ngồi trước màn hình laptop chỉnh sửa đoạn video mình đã quay được lúc sáng rồi gửi cho Tử Anh. Quả nhiên ngay khi vừa nhận được đoạn video, đối phương đã rất vui vẻ, còn không quên cảm ơn cô.
Hiếm khi thấy đối phương có nhã hứng như vậy, cô do dự một hồi, dự định kể cho đối phương nghe sự việc kỳ lạ mình đã gặp phải trong lúc quay đoạn phim trên.
Nhưng chưa nói được quá ba câu, đèn trong phòng đột nhiên vụt tắt một cách đầy khó hiểu, ánh sáng từ chiếc laptop trực tiếp hắt thẳng lên mặt cô, lộ rõ biểu cảm hoang mang tột độ.
Làm bạn với nhau lâu như vậy, đối mặt với sự cố chấp của Tử Anh cô vẫn là chưa một lần nào có thể từ chối.
Và cứ thế sau khi kết thúc cuộc gọi, Linh Đan một tay cầm theo máy quay phim của mình, quay lại toàn bộ ngóc ngách trong căn biệt thự, dĩ nhiên ngoại trừ phòng riêng của bà lão quản gia và phòng của bà nội.
Thứ mà cô quay được, nếu không phải là mấy món đồ đã phủ tầng tầng, lớp lớp bụi thì cũng là những món đồ từ lâu không được sử dụng đến.
Việc phải liên tục di chuyển từ phòng này sang phòng khác, Linh Đan dần mất kiên nhẫn, nội tâm không khỏi ca thán rằng tại sao mình lại phải làm cái chuyện vô nghĩa này?
Khoảnh khắc di dời máy quay đến căn phòng nằm ở cuối hành lang tầng hai, chợt nhớ lại lời dặn của bà lão quản gia, đó là không được tùy tiện bước vào căn phòng dù chỉ là nửa bước, dáng vẻ nghiêm túc đó quả thật không giống như đang nói đùa.
Tuy có đôi chút hiểu kỳ về thứ đang được cất giấu bên trong, cơ mà cô vẫn dặn lòng mình không thể phá bỏ nguyên tắc trong căn nhà này, vì vậy bản thân chỉ đành miễn cưỡng đứng từ xa dơ máy quay lên ngang với tầm mắt.
Nào ngờ chính vào lúc này điều quỷ dị đã xảy ra.
Máy quay phim ban đầu còn hoạt động bình thường, giây tiếp theo khi góc camera chĩa thẳng về phía cánh cửa, màn hình hiển thị đột nhiên trở nên nhiễu loạn một cách khó hiểu.
Còn tưởng máy quay phim xảy ra trục trặc cô liền tiện tay vỗ nhẹ vài cái, miệng không ngừng lẩm bẩm, và khi lần nữa đưa máy quay lên cao, thông qua màn hình, cánh cửa căn phòng ở trước mặt vậy mà lại tự động mở ra dù không một ai chạm vào.
Cô kinh ngạc trực tiếp thu máy quay về, kết quả bên ngoài cánh cửa vẫn đóng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Linh Đan lúc này đã lộ rõ sự hoang mang, cô rụt rè đưa máy quay lên cao và lần này bản thân đã lấy hết can đảm nhìn thẳng vào màn hình, kỳ lạ là hình ảnh camera quay được là lúc cánh cửa được mở, nhưng trên thực tế khi nhìn lại thì sẽ thấy cánh cửa vẫn đang đóng.
Cũng vào lúc này, cô mơ hồ nghe thấy âm thanh kỳ lạ, giống như đang có ai đó niệm chú pháp, bên cạnh còn có tiếng leng keng của hàng trăm chiếc chuông vang lên cùng một lúc, loạt âm thanh hỗn tạp tựa như một bản giao hưởng không ngừng chạy trong đầu khiến Linh Đan vô cùng khó chịu.
Đột nhiên lúc này chiếc máy quay mà cô đang cầm đã quay lại được thứ vô cùng đáng sợ, qua khe cửa, một bàn tay gầy guộc bị lột sạch sẽ phần da, từ bên trong căn phòng chầm chậm thò ra bên ngoài tiếp đó bám vào cánh cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng hãi hùng này, cô không thể tiếp tục giữ bình tĩnh lập tức đóng máy quay lại, quả nhiên mọi thứ rất nhanh đã trở lại bình thường, cánh cửa của căn phòng đó vẫn đóng im lìm.
Quay trở về phòng, Linh Đan vội vàng mở đoạn phim mình vừa quay được, kế đó tua nhanh đến đoạn căn phòng nằm cuối hành lang.
Cơ mà thứ cô quay được hoàn toàn khác xa với những gì ban nãy cô đã tận mắt trông thấy, đoạn video phát lại hoàn toàn không có gì bất thường, ngoại trừ việc ở cuối video bị nhiễu mất mấy giây, nhưng điều này cũng chẳng đáng kể.
Giây tiếp theo, Linh Đan mơ hồ phát hiện ra điều không đúng, lập tức tua lại đoạn phim bị lỗi, kế đó cho máy chạy chậm nhất có thể. Bởi vì cô vừa chợt nhớ ra một điều quan trọng, đó là khi quay đến đoạn này, bên tai bất ngờ văng vẳng tiếng niệm chú, kế đó là hàng ngàn chiếc chuông rung lên cùng một lúc, tuy không hiểu ý nghĩa của nó là gì, nhưng bản thân linh cảm có liên quan đến đoạn phim bị lỗi.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, sau khi cho máy quay tua chậm lại, cô đã phát hiện ra một điểm kỳ lạ, ngay chỗ bị nhiễu, đột nhiên xuất hiện một vệt trắng, nếu không để ý kỹ còn tưởng rằng đấy chỉ là do khúc xạ ánh sáng tạo thành. Do vệt sáng chỉ xuất hiện trong dây lát, Linh Đan phải cất công tua lại nhiều lần, cuối cùng cô mới nhìn rõ thứ ánh sáng vô tình chạy qua màn hình đó.
Không nhìn thì không biết, nhưng khi nhìn rồi Linh Đan mới choáng váng, bởi vệt sáng đó trông rất giống một khuôn mặt người, gương mặt trắng bệch, hai hốc mắt đen ngòm, chiếc miệng há lớn như đang cố hét vào màn hình.
Bầu không khí trong phòng vô cùng nặng nề, bỗng bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa, khiến nhịp tim của cô tức khắc hẫng đi một nhịp.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô lập tức đứng dậy đi ra mở cửa. Giây tiếp theo đập vào mắt là hình ảnh bà lão quản gia tay bưng thau nước lù lù xuất hiện trước cửa phòng.
“Có chuyện gì sao?”
“Lát nữa cô có thể giúp tôi lau cơ thể cho bà chủ không? Bởi vì hôm nay sức khoẻ của tôi không được tốt nên di chuyển cũng trở nên bất tiện hơn!”
Linh Đan nghe xong trong lòng có chút khó sử, bất giác nghiêng đầu nhìn sang căn phòng bên cạnh.
Nói cô đi vệ sinh cho một thi thể, chi bằng kêu cô đi hái sao trên trời còn dễ thực hiện hơn. Tuy nhiên thái độ của bà lão rất rõ ràng, bưng thau nước bất ngờ xuất hiện trước cửa, xem chừng là không để cô có cơ hội từ chối
Hết cách, Linh Đan chỉ đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý với đối phương, tự nhủ phải cố gắng nhẫn nhịn, chỉ cần qua vài ngày nữa là bản thân có thể tuỳ ý rời khỏi đây.
Linh Đan ngoài mặt ngoan ngoãn làm theo lời bà lão quản gia, nhưng trong lòng lại đang kháng cự, hai tay bưng thau nước nhẹ nhàng bước vào phòng bà nội, rất nhanh sau đó cô đã bị mùi hương đặc trưng trong phòng doạ cho muốn quay đầu.
Càng tiến đến gần giường nằm, cô càng thấy rõ dáng vẻ con người sau khi chết sẽ trông ra sao. Cơ thể gầy gò cùng gương mặt xám ngắt không còn một giọt, đây là lần thứ hai nhìn thấy thi thể của bà nội, dù có đang là ban ngày cô vẫn cảm thấy toàn thân tê dại giống như lần đầu được nhìn thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Để xua bớt âm khí nặng nề xung quanh, Linh Đan nhanh chóng đặt thau nước xuống rồi tiếp đó đi đến bên cửa sổ, kéo nhẹ tấm rèm qua một bên, ánh nắng vàng nhàn nhạt hắt thẳng vào phòng làm cho cả căn phòng như được hồi sinh.
Khoảnh khắc xoay người lại, vừa hay phát hiện tấm vải che đi chiếc gương đặt đối diện với giường lại vô duyên, vô cớ rơi xuống đất.
Không nghĩ nhiều Linh Đan bèn tiến tới chỗ chiếc gương, tiếp đó nhanh nhẹn cúi người nhặt tấm vải lên, kết quả chính vào lúc cô không để ý, hình phản chiếu bản thân thế mà lại đứng yên dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm vào cô.
Linh Đan căn bản vẫn chẳng hề hay biết chuyện này, sau khi nhặt tấm vải lên rồi nhanh chóng che tấm gương lại. Bỗng bên ngoài cửa sổ có một con chim bay tới vô tình đụng phải lớp kính, âm thanh lớn rất nhanh đã thu hút sự chú ý từ cô.
Linh Đan cẩn thận quay đầu nhìn, nào hay biết phía sau tấm vải mà cô dùng để che chiếc gương đột nhiên xuất hiện một cánh tay dài chầm chậm di chuyển về phía mình.
Chính vào thời khắc cánh tay bí ẩn ở phía sau chuẩn bị chạm được vào người cô, nào ngờ tiếp sau đó Linh Đan đã may mắn né được.
Cô đi tới chỗ cửa sổ quan sát tình hình, trên mặt kính còn lưu lại một vết máu nhỏ, tuy nhiên xác của con chim lại chẳng thấy đâu, cô cho rằng có thể sau khi đâm vào cửa kính, nó đã bị rơi xuống bụi cây ở bên dưới.
Bỏ qua chuyện này, để có thể mau chóng rời khỏi căn phòng, cô nhanh chóng bắt tay vào việc chính.
Dùng khăn thấm qua nước rồi kế đó cô bắt đầu lau từ cổ xuống đến lòng bàn tay, thoạt đầu bản thân còn khá dè dặt khi lần đầu chạm vào xác chết, nhưng chỉ một lúc sau cô đã thích nghi với công việc này, thao tác dần trở nên thuần thục hơn.
Tuy nhiên trong lúc lau cơ thể cho bà nội, cô đã phát hiện ra một điều kỳ lạ, làn da từ cổ cho đến ngực đã bắt đầu xuất hiện dấu vết lở loét, hiện tượng này thường thấy ở các thi thể đang trong quá trình phân huỷ. Nhưng đáng nói là bà cô mất chưa được thất tuần, căn bản thi thể không thể phân huỷ nhanh như vậy.
Sau khi làm xong công việc được giao, cô đã đem chuyện mình vừa phát hiện và cũng nói ra nghi vấn của mình cho bà lão quản gia nghe, kỳ lạ hơn nữa là bà ta nghe xong cũng chỉ ậm ừ cho qua như thể bản thân sớm đã biết điều này.
Tối đó, Linh Đan một mình trong phòng ngồi trước màn hình laptop chỉnh sửa đoạn video mình đã quay được lúc sáng rồi gửi cho Tử Anh. Quả nhiên ngay khi vừa nhận được đoạn video, đối phương đã rất vui vẻ, còn không quên cảm ơn cô.
Hiếm khi thấy đối phương có nhã hứng như vậy, cô do dự một hồi, dự định kể cho đối phương nghe sự việc kỳ lạ mình đã gặp phải trong lúc quay đoạn phim trên.
Nhưng chưa nói được quá ba câu, đèn trong phòng đột nhiên vụt tắt một cách đầy khó hiểu, ánh sáng từ chiếc laptop trực tiếp hắt thẳng lên mặt cô, lộ rõ biểu cảm hoang mang tột độ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro