Lối Ra Ở Cuối Con Đường

Chương 57

2024-09-12 09:24:18

Không phải ai cũng có một tình yêu êm đềm như ý muốn, ít nhất là với Sử Vân.

Cô đã âm thầm giữ kín tình cảm của mình trong nhiều năm, chờ đợi, ám hiệu ngầm và cũng từng làm bạn. Cuối cùng, mùa xuân tình yêu của họ cũng đến.

Bành Trí Lũy làm bạn thì không thể chê, thẳng thắn, hào phóng, luôn tận hưởng cuộc sống. Nhưng nếu là người yêu thì chắc chắn sẽ mang lại cảm giác không an toàn.

Anh cũng biết rõ bản thân mình là người như thế nào, vì vậy trong khoảng thời gian họ giống như anh em, anh đã cố gắng kìm nén mọi cảm xúc vượt quá giới hạn.

Hai người ở hai thành phố khác nhau, qua những cuộc điện thoại, La Thành cũng từng hỏi về mối quan hệ của họ và rất ngạc nhiên khi biết họ đã đến với nhau. Anh hỏi Bành Trí Lũy  từ khi nào lại thích cô gái này.

Trong suốt những năm qua, Bành Trí Lũy cũng không thể nhớ chính xác. Anh chỉ biết rằng cô không hề bận tâm về quá khứ phong lưu của anh, cuối cùng đã chọn đồng hành cùng anh.

Bành Trí Lũy cúi đầu, thì thầm vào tai cô, vừa cười vừa lau nước mắt cho cô: “Ngốc quá, bị anh làm cảm động rồi à?”

Các khách mời đã ngồi đầy các bàn tiệc, tiếng hò reo ngày càng lớn.

Sử Vân không nhịn được cười khúc khích, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh toàn nói những lời ngon ngọt.”

Lời cô vừa dứt, một nhóm bạn trẻ ngồi ở bàn bên cạnh đã hô to tên của Bành Trí Lũy, cả hội trường ồ lên hưởng ứng.

Vì có rất nhiều bạn bè trong giới đến dự đám cưới, Bành Trí Lũy sợ Sử Vân ngại ngùng nên đã cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc.

Sảnh tiệc được trang trí rất đẹp, theo phong cách vườn cổ điển, chắc hẳn là phong cách mà Sử Vân yêu thích.

Ánh đèn vàng nhạt lung linh xoay tròn trên cao, sương khói mờ ảo bao phủ, trên sân khấu cặp đôi nam nữ đang nở những nụ cười rạng rỡ.

Lương Vận không rời mắt khỏi họ dõi theo từng bước chân, lời thề nguyện, đến cả khoảnh khắc trao nhẫn và nụ hôn, từng khoảnh khắc đều chậm rãi như thể được phóng đại, tràn đầy hạnh phúc.

Nhìn họ, tâm trí Lương Vận chợt quay về căn nhà nhỏ, nơi từng vang vọng tiếng cười của bốn người.

Không hay biết lúc nào, trái tim cô như bị bóp nghẹt. Mỗi người đều đã quay về vị trí của mình, chỉ có anh ấy vẫn biệt tăm biệt tích, dường như những ngày tháng hạnh phúc ấy chưa bao giờ tồn tại.

Lương Vận nghiêng đầu, bên cạnh còn một chỗ trống, là lúc mới vào, Sử Vân đã đặc biệt sắp xếp một bàn ít người nhất cho cô.

Ánh mắt dừng lại trên chiếc ghế trống, nếu như nó không tồn tại thì làm sao cô có thể tham gia đám cưới này, làm quen với hai người chỉ có chút giao tình với mình.

Đám cưới vẫn đang tiếp tục, cô dâu chú rể đi chúc rượu từng bàn.

Lương Vận không quen ai, chỉ có thể tự mình gắp thức ăn, thỉnh thoảng khi mọi người nâng ly, cô cũng lịch sự nâng ly theo.

Nghe những câu chuyện gia đình trên bàn ăn, nhìn họ nói cười rôm rả, thời gian trôi qua rất nhanh.

Lương Vận lấy điện thoại ra xem, người đàn ông kia cách đây vài giờ đã nhắn tin.

Trịnh Lâm nói: Sắp kết thúc thì nói với tôi, tôi vẫn đang ở chỗ cũ đợi cô.

Lương Vận đặt cốc xuống, không hiểu anh ta định làm gì, cô trả lời: Anh chưa đi à?

Trịnh Lâm sợ cô từ chối: Vẫn ở đây.

Lương Vận nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, rồi cất điện thoại lại không trả lời nữa.

Ở lại bàn ăn thêm một lúc nữa, cô cảm thấy ngột ngạt, cầm túi xách đi ra khỏi sảnh.

Cô không vội báo cho Trịnh Lâm thời gian, lúc nãy khi chúc rượu, Sử Vân đã lén nói với cô đợi một lát, Lương Vận biết cô ấy muốn tâm sự nên không từ chối.

Gió biển mặn mòi thổi đến rất xa, mang theo chút lạnh lẽo.

Thỉnh thoảng có người ra vào tiệc cưới, Lương Vận ôm chặt áo khoác, đi về phía cột đá chạm khắc hình rồng.

Khách sạn được trang trí rất lộng lẫy, xà nhà cao vút với hành lang rộng rãi.

Tiếng bước chân dần đến gần, mặt đất phản chiếu bóng người.

“Chị Lương, sao ra đây rồi?” Sử Vân thở hổn hển, cười nhẹ nhàng.

Lương Vận giúp cô vỗ nhẹ vào lưng, cười nói: “Sao lại chạy lên đây, cô dâu còn vội vã nữa.”

Sử Vân xua tay, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng, cười toe toét: “Em tưởng chị muốn đi rồi.”

Tình yêu trong hôn nhân có lẽ càng làm nổi bật tính cách của người phụ nữ. Sử Vân chính là một ví dụ điển hình, dịu dàng và nhu mì.

Lương Vận cười: “Nào có, đã hẹn là sẽ đợi em rồi.”

Sử Vân khẽ nâng tà váy, tiến lại gần muốn nắm tay Lương Vận, “Em không có việc gì đâu, chỉ là nhớ chị quá thôi, he he.”

Lương Vận nâng váy lên, bước tới nắm lấy tay Sử Vân, “Hôm nay em rất đẹp.”

Phía sau dần xuất hiện một người đàn ông, mặc vest, thẳng tắp, trước ngực cài một bông hoa.

Bành Trí Lũy  cong môi, gật đầu chào: “Ăn no rồi à?”

Sử Vân quay đầu lại, Bành Trí Lũy  nhanh chóng cởi áo khoác khoác lên vai cô.

Động tác rất tự nhiên, mọi thứ đều rất tự nhiên.

Lương Vận cười cười, “Ừm.”

“Cảm giác như hai người uống còn nhiều hơn tôi.” Bành Trí Lũy  vẫn thân thiết như vậy.

Lương Vận đưa tay chạm nhẹ vào má hơi ửng đỏ của mình, cũng đùa: “Không phải nói… đến đám cưới là phải mang theo chút rượu về nhà sao.”

Bành Trí Lũy  gật đầu cười, “Được rồi, đến là được rồi.”

Sử Vân hơi nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh, nhẹ nhàng nói: “Chị Lương, dạo này chị có khỏe không?”

Lại một cơn gió thổi qua, cuốn đi mùi rượu.

“Rất tốt.” Lương Vận nói.

Có lẽ vào khoảnh khắc này, cả ba đều nghĩ đến người đàn ông đang ở một nơi xa xôi.

Bành Trí Lũy  cúi đầu rồi lại ngẩng lên, vẫn mỉm cười gượng gạo.

“Cảm ơn chị Lương.” Sử Vân thành thật nói: “Em không ngờ chị vẫn đến.”

Lương Vận quay đầu lại, đối diện với Sử Vân: “Dù sao cũng là người quen nên đến chứ.”

Sử Vân mắt hơi ướt.

“Chị chỉ mang theo một món quà nhỏ.” Lương Vận quay sang nói với Bành Trí Lũy: “Phần còn lại của anh tự mình bù cho em ấy nhé, tôi không chịu trách nhiệm.”

Bành Trí Lũy  đưa tay xoa mũi, “Người đến là được rồi, mang theo cái gì chứ.”

“Lễ nghĩa vẫn phải chu đáo chứ.”

Sử Vân suy nghĩ một lúc, khẽ nói với Lương Vận: “Chị Lương, chị đang đợi…”

Đột nhiên, tiếng còi xe vang lên phía dưới.

Cô chưa nói xong, đã quay đầu nhìn về phía tiếng động. Một chiếc Audi màu trắng hạ cửa sổ, dừng lại sau lưng Lương Vận.

Bành Trí Lũy  ngẩng đầu, người đàn ông ngồi trong xe cũng ngẩng đầu lên cùng lúc.

Im lặng một lúc.

Lương Vận quay người lại, đối mặt với Sử Vân: “Không có gì, một người bạn, vừa rồi muốn nói gì?”

Sử Vân sững sờ hai giây, ngẩng đầu nhìn Bành Trí Lũy thấy anh không có biểu cảm gì trên mặt thì hiểu ngay.

“Cũng không có gì đâu…” Sử Vân cười trừ, sợ làm lỡ thời gian của cô nói: “Chị Lương còn bận không ạ?”

Góc mắt cô thoáng thấy chiếc xe trắng rẽ vào một góc đường, không tắt máy, dừng lại ở một vị trí không cản trở giao thông.

Lương Vận lắc đầu, ánh mắt chạm vào Bành Trí Lũy  gọi anh: “Bành Trí Lũy.”

Bành Trí Lũy  gần như ngay lập tức đoán được cô muốn hỏi gì.

“Anh có đi gặp anh ấy chưa?”

Bành Trí Lũy  im lặng, không nhìn cô.

“Vậy là anh đã đi rồi.” Lương Vận hiểu ra, khẽ cười, “Nhưng anh ấy không muốn gặp tôi.”

“Không phải.” Bành Trí Lũy  đáp rất nhanh, thật ra anh chỉ đi một lần.

Dừng lại hai giây, giọng anh trầm xuống: “Cậu ấy không muốn em nhìn thấy cậu ấy như vậy.” Đây là sự thật.

Lương Vận đút hai tay vào túi áo khoác, không biết đang nghĩ gì, gật đầu nhẹ, mím môi cười.

Sử Vân đảo mắt nhìn xung quanh, muốn chuyển chủ đề nặng nề này, cười phá lên để xoa dịu không khí, “Dạo này em đang thi bằng lái, công việc cũng tạm ngưng, chị Lương rảnh thì mình đi ăn cùng nhau nhé.” Cô nhìn sang người bên cạnh, bĩu môi, “Cả ngày anh ấy không có nhà, em ở một mình cũng chán.”

Bành Trí Lũy  cười lớn, xoa đầu cô.

Lương Vận quay đầu nhìn về phía chiếc xe màu trắng, đèn vẫn sáng.

“Được.” Cô nói với Sử Vân: “Rảnh thì mình hẹn nhau.”

Ba người đứng giữa họ, ngoài Trịnh Lâm, dường như không tìm được chủ đề chung nào khác, Sử Vân đành phải đồng ý.

Bước xuống bậc thềm, đặt chân lên mặt đất bằng phẳng.

Lương Vận đột ngột quay đầu lại, nhìn hai người đang mặc đồ cô dâu chú rể với nụ cười chân thành, “Rất vui khi được chứng kiến đám cưới của hai người.”

Bành Trí Lũy  nhìn Sử Vân bằng ánh mắt dịu dàng, nghiêm túc nói: “Cảm ơn nhé.”

Lương Vận quay người lại, bóng dáng đơn độc dần hòa vào bóng đêm, vẫy tay chào: “Chúc hai người hạnh phúc!”

Câu chúc này cũng như một lời nhắn gửi đến người đàn ông xa xôi kia.

Hình bóng của người phụ nữ dần mờ nhạt, cho đến khi biến mất sau cánh cửa trắng của chiếc xe, hai người mới thu hồi ánh mắt.

Bành Trí Lũy  khoác áo khoác cho Sử Vân, “Lạnh không?”

Sử Vân lắc đầu, mắt sáng ngời, “Anh vừa ra ngoài, sao họ không làm khó dễ anh?”

Bành Trí Lũy  cười lớn, xoa đầu cô, “Dám không, xem anh có quay lại xử lý họ không.”

Sử Vân đánh nhẹ vào lưng anh.

Bên trong quá ồn ào, hiếm khi có cơ hội yên tĩnh bên ngoài thế này.

Đêm càng tĩnh lặng, cảm xúc càng dâng trào.

“Có vui không?”

Sử Vân vùi mặt vào ngực anh, “Vâng.”

“Vậy là tốt rồi…” Bành Trí Lũy  ôm chặt người trong lòng, thì thầm bên tai cô, “Hôm nay mọi người đều đến đủ, chỉ thiếu mỗi La Thành thôi…”

Sử Vân áp lòng bàn tay lên lưng anh, vuốt ve nhẹ nhàng.

“Em có nhớ hồi nhỏ không?” Bành Trí Lũy  nói nhỏ.

Sử Vân hiểu, anh không thực sự muốn hỏi câu hỏi đó, có lẽ chỉ nhớ lại khoảnh khắc nào đó trong quá khứ.

Cô đáp lại anh bằng cách dụi đầu vào ngực anh.

“Hồi còn đi học, cậu ta cứ thích tranh giành với anh, có lần còn thách anh xem ai lấy vợ trước…” Hơi thở nóng rực phả vào tai cô, Bành Trí Lũy  cười chua xót, “Cuối cùng người thắng lại là anh…”

Đôi khi, tình cảm giữa những người đàn ông cũng rất phức tạp.

Sử Vân không biết phải an ủi anh như thế nào, cô cũng buồn nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng phải vượt qua, không thể cứ mãi chìm đắm trong quá khứ, cô dịu dàng nói: “Sẽ ổn thôi mà, vài năm nữa mọi chuyện sẽ khác.”

Phía sau có vài người đi qua, mùi rượu nồng nặc.

Bành Trí Lũy  tỉnh táo lại, ngày vui không nên quá u sầu, anh ôm lấy khuôn mặt ửng hồng của cô, hôn lên trán cô một cái thật sâu.

Giọng nói trở lại bình thường, tràn đầy vẻ ngang tàng: “Về thôi, xem anh có uống chết bọn họ không.”

Sử Vân thấy anh đã bình tĩnh lại nên cũng không nhắc đến nữa, để anh nắm tay dẫn vào sảnh, cười nói: “Đừng uống quá nhiều.”

“Em nói không tính.” Bành Trí Lũy  quay đầu lại, “Mấy thằng nhóc kia cứ tìm cách chọc tức anh, hôm nay nhất định phải để chúng nó phục.”

Sử Vân dùng tay còn lại véo nhẹ vào lưng anh, “Trẻ con.”

Bành Trí Lũy  cười lớn, nắm chặt tay cô, hai người cùng nhau bước vào sảnh.

Ánh đèn phản chiếu trên gương chiếu hậu dần mờ đi, Lương Vận nghiêng đầu, bên trong xe chỉ còn lại hơi thở của hai người.

Trịnh Lâm quay đầu, đột ngột hỏi: “Bạn của cô à?”

Anh thực sự tò mò, hai người họ có vẻ không phải là người yêu cũ, nếu không sao lại có thể thoải mái trò chuyện với nhau như vậy nhưng nói họ thân thiết thì cũng không đúng, chưa từng thấy ai đến dự đám cưới của bạn bè mà lại với vẻ mặt bình tĩnh đến vậy.

Lương Vận nhìn sang anh.

Trịnh Lâm cười nhẹ, không hiểu ý của cô, “Sao vậy?”

Cửa kính xe chậm rãi trượt xuống, dòng xe bên ngoài trôi chậm.

Lương Vận nhìn vào đuôi chiếc xe việt dã màu đen phía trước, nói: “Bạn của anh ấy.”

Thấy ánh mắt và biểu cảm của Lương Vận, nụ cười trên môi Trịnh Lâm thoáng chốc tắt lịm.

Người mà cô đang nhắc đến, không cần nói ra cũng hiểu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Im lặng vài giây.

Anh gật đầu, khóe miệng cong lên, “Cô đến thay cho anh ấy à?”

Lương Vận nói vòng vo: “Có lẽ vậy… Cũng coi như là bạn của tôi.”

Trịnh Lâm gật đầu nhẹ, không để ý đến những lời nói mập mờ của cô, cho rằng cô đang chạnh lòng vì cảnh cũ.

Phía bên kia đường, những ánh đèn neon nhấp nháy liên tục, phản chiếu lung linh trên cửa kính ô tô.

Trong xe mơ hồ thoang thoảng mùi rượu.

Ngay khi cô vừa ngồi vào, Trịnh Lâm đã nhận ra, anh tiện miệng hỏi: “Sao uống nhiều thế?”

Lương Vận quay đầu lại, sực tỉnh mới nhận ra mình không phải đang ngồi trên xe của mình.

“À…” Cô cười xin lỗi, “Lát nữa cứ coi như tôi thanh toán tiền dọn dẹp nhé.”

Trịnh Lâm nhướng mày, “Ý tôi không phải vậy.”

“Phải mà.”

Giọng cô chắc nịch, Trịnh Lâm bị cô làm cho nghẹn lời, chợt thấy mình đã hỏi một câu thừa thãi.

Chiếc xe chạy qua khu vực trung tâm thành phố rồi băng băng trên con đường lớn.

Trịnh Lâm ho khan một tiếng, “Lương Vận?”

“Ừ?”

“Dù sao chúng ta cũng coi như đồng nghiệp, đừng khách sáo thế chứ.”

Lương Vận mỉm cười, hiểu ý anh, “Nếu khách sáo thì tôi đã không đi nhờ xe anh rồi.”

“Được rồi.” Trịnh Lâm đặt hai tay lên vô lăng, cười tươi rói, “Vậy là tôi suy nghĩ nhiều quá rồi.”

Lương Vận chỉ cười nhẹ, không đáp lời.

Không gian trong xe lại trở nên yên tĩnh.

Góc mắt cô liếc thấy người phụ nữ bên cạnh ngáp một cái.

“Mệt rồi à?” Trịnh Lâm không quay đầu lại, giọng điệu tự nhiên, “Còn hai ngã rẽ nữa là đến nơi, ngủ một chút đi.”

Lương Vận đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt sáng trong nhìn vào khuôn mặt bên cạnh.

Từ khi quay trở lại, cô rất ít khi ngồi ở vị trí này, góc nhìn nghiêng cũng rất ít.

Nhưng câu nói này đột nhiên kéo cô trở lại những kỷ niệm xưa.

Những lúc không trò chuyện, anh lái xe, còn cô thì ngủ.

Anh luôn thích cong môi hỏi cô có buồn ngủ không, rõ ràng là đang trêu chọc nhưng mỗi lần hỏi xong lại hạ giọng nhẹ nhàng bảo cô nhắm mắt ngủ một lát.

Không lâu sau, xe từ từ dừng trước cổng khu chung cư.

Trịnh Lâm nghiêng người nhìn cô, “Khi nào xe cô sửa xong?”

“Ngày mai.” Lương Vận tháo dây an toàn.

“Vậy mai tôi…”

“Mai là thứ bảy, tôi không đi làm.” Lương Vận quay đầu lại, “Anh định đến công ty tăng ca à?”

Trịnh Lâm nghe ra ý cô cố ý, cười khẽ, “Được rồi, vậy thôi.”

Lương Vận không vội đóng cửa xe, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, chân thành nói: “Cảm ơn anh hôm nay.”

Trịnh Lâm vẫy tay, “Cô đã nói là không cần khách sáo mà.”

Lương Vận nhướn mày nhẹ, không tiếp tục câu chuyện, chỉ đáp lại vài câu ngắn gọn rồi bước xuống xe, đi về phía cổng khu chung cư.

Khi bóng người cô khuất hẳn, chiếc xe màu trắng mới từ từ khởi động.



Thời gian trôi qua thật nhanh, mùa xuân qua đi, mùa thu đến rồi tiết trời trở nên lạnh giá.

Tuổi trẻ trôi qua nhanh chóng, từng ngày từng giờ đều vụt qua kẽ tay.

Máy bay nối tiếp máy bay bay qua bầu trời, Lương Vận nhìn đồng hồ rồi lại tiếp tục chờ đợi.

Tháng trước, bố mẹ gọi điện hỏi cô có về quê nghỉ lễ không, lúc đó cô chưa quyết định nên nói là sẽ xem tình hình.

Mấy hôm trước, bố mẹ lại hỏi lại câu hỏi tương tự, Lương Vận mới nhận ra điều gì đó.

Khi con người ta đến một độ tuổi nhất định, không thể tránh khỏi những câu hỏi về chuyện gia đình.

Bố mẹ Lương Vận cũng không ngoại lệ, qua vài cuộc điện thoại, cô cảm nhận được họ đang muốn mai mối cho cô. Lương Vận không khỏi bật cười, nghĩ thầm chắc là về nhà là để bàn chuyện này rồi.

Thấy cô không có ý định về quê, mẹ cô chủ động đề nghị sẽ đến thăm cô vào dịp Quốc khánh. Lương Vận không có lý do gì để từ chối, lại nghĩ từ Tết Nguyên đán đến giờ cô chưa về nhà nên đã đồng ý.

Quẹt thẻ, cửa thang máy đóng lại.

Có một ông lão tóc bạc đứng đầu, dáng người thẳng tắp. Lương Vận bước tới, vỗ nhẹ bụi bẩn trên vai ông.

Ông cụ cúi đầu cười hiền lành, “Không sao đâu, lát nữa giặt là được.”

Lương Vận thấy không lau sạch được nên thôi không làm nữa.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy mẹ đang đứng cạnh mình liền nói: “Mẹ, tối nay con muốn dẫn mẹ và bố đi ăn ngoài.”

Từ Á Bình xua tay, đứng thẳng người, “Chỉ có ba người nhà mình thôi, ăn uống ở nhà là được rồi.”

Theo tuổi tác, Từ Á Bình còn lớn hơn cả bố của Lương Vận vài tuổi nhưng nhờ chăm sóc tốt nên trên khuôn mặt không hề có dấu vết của thời gian.

“Ting” một tiếng, thang máy dừng lại.

“Được rồi.” Lương Vận lấy chìa khóa mở cửa, “Hôm qua Tôn Hiểu mang rau qua, còn thừa một ít.”

Cánh cửa mở ra, ánh nắng buổi chiều chiếu rọi vào phòng khách.

Mẹ Lương Vận quan sát xung quanh một lượt, rồi lại đổi giọng như thường lệ, “Căn hộ này chọn không tồi, có tiến bộ.”

Lương Vận đặt chìa khóa lên tủ giày, nghiêng đầu nhìn bố, nhếch mép cười khẩy không đáp lại.

Bố Lương Vận lắc đầu cười, vẻ mặt như đã quen thuộc với cảnh này.

Lương Vận đơn giản dẫn hai người lớn đi tham quan một vòng, cuối cùng đẩy vali vào phòng ngủ phía Bắc.

Đây là lần đầu tiên Từ Á Bình đến căn phòng này, so với căn phòng trước đây thì rộng rãi hơn nhiều, không gian cũng thoáng đãng hơn.

Giường đã được Lương Vận trải sẵn, bố mẹ cô đặt vali xong liền trở ra phòng khách.

Lương Vận rót nước cho hai người, vừa định nằm lên ghế sofa thì ánh mắt của mẹ cô đã dõi theo, khiến cô bật cười.

Lương Vận không để ý, nói: “Mệt quá, nghỉ ngơi một lát.”

Từ Á Bình nhìn cô một lúc lâu, cũng không nói gì, cúi người lấy cốc nước trên bàn trà.

Nếu là trước đây, Từ Á Bình chắc chắn sẽ mắng cô không có phép tắc, bắt cô ngồi thẳng lưng.

Nhưng từ khi Lương Vận tốt nghiệp đại học, đi làm ít về nhà, lại thêm bố cô thường xuyên nhắc nhở bà đừng quá nghiêm khắc với con gái, Từ Á Bình mới dần bỏ đi những quy tắc khắt khe đó.

Bố Lương Vận đột nhiên vỗ đùi.

Lương Vận nhìn ông, “Bố làm sao vậy?”

Bố Lương Vận cười nói, “Suýt chút nữa quên nhắn tin cho Tiểu Trịnh.”

“Tiểu Trịnh?” Lương Vận nhíu mày.

Từ Á Bình chen ngang, “Là Trịnh Lâm đấy.”

Lương Vận đương nhiên biết, “Sao bố mẹ lại phải báo cáo với anh ta?”

Bố Lương Vận ho khan một tiếng, “Cậu ấy hồi trước nhắn tin hỏi thăm, bố thuận miệng nhắc đến chuyện chúng ta sắp đến đến đây.”

Bố Lương Vận ánh mắt lấp lánh, Lương Vận biết ngay là mẹ cô đã nói gì đó.

Thật ra chuyện này là do Từ Á Bình đề xuất, bà muốn tìm một người phù hợp để mai mối cho con gái, trước đó bà đã thử vài lần nhưng đều không thành công.

“Mẹ?” Lương Vận nghiêng đầu cười nhẹ, “Nói đi ạ.”

Từ Á Bình thoáng chần chừ, rồi mới nói ngắn gọn rằng bà muốn mai mối cho cô. Bà có vài học trò cũ, thấy khá phù hợp nên muốn giới thiệu cho cô. Nhưng sau khi thử dò hỏi, bà nhận ra con gái mình hoàn toàn không có ý định đó.

Từ Á Bình cũng hiểu, đến tuổi lập gia đình rồi, việc ở một mình quá lâu cũng không tốt.

Bà định sẽ để con gái tự quyết nhưng chưa kịp nghĩ xong thì bố của Trịnh Lâm lại đến nhà tìm bố Lương Vận chơi cờ, trong lời nói của ông ấy có ý muốn mai mối hai nhà. Từ Á Bình mới nhớ ra còn có một lựa chọn tốt như vậy.

Lương Vận ngáp một cái, “Mẹ đừng bận tâm nữa, chuyện của con con tự lo được.”

Từ Á Bình nói: “Con tự lo, lo đến bao giờ?”

“Tối qua làm việc đến khuya, mệt quá.” Lương Vận đứng dậy, “Vào phòng ngủ một lát, bố mẹ cứ tự nhiên nhé.”

Từ Á Bình định nói gì đó nhưng bị bố Lương Vận ngăn lại.

Từ Á Bình đành phải thôi.

Kỳ nghỉ Quốc khánh, thành phố tràn ngập du khách.

Mấy ngày qua, mọi nơi đều đông nghịt người. Lương Vận đã chọn những địa điểm vắng vẻ, phong cảnh đẹp để đưa bố mẹ đi dạo và hóng gió biển.

Bố mẹ cô ít khi đến thành phố này. Lý do chính là vì trước đây cô bận rộn với công việc, không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đưa hai người đi chơi. Dù bố mẹ của cô có nhiều thời gian rảnh rỗi vào các kỳ nghỉ nhưng khi không có con gái bên cạnh, họ chỉ coi đó như là việc đổi chỗ ở, chứ không thấy thoải mái bằng ở nhà.

Trên đường về, giao thông lại ùn tắc.

Tiếng còi xe inh ỏi.

Lương Vận nhìn vào gương chiếu hậu, nói: “Mẹ, con đưa mẹ và bố về nhà trước nhé, lát nữa con còn việc phải ra ngoài.”

Từ Á Bình không hỏi nhiều, chỉ nói: “Mẹ và bố con về nhà nấu cơm trước vậy.”

“Không cần đợi con đâu, mẹ và bố ăn trước đi.” Lương Vận vừa nói vừa nhìn điện thoại đang rung, “Con của Tôn Hiểu bị bệnh, con qua thăm chút.”

“Có nghiêm trọng lắm không?” Bố Lương Vận lên tiếng, “Có cần bố mẹ đi cùng con không?”

Lương Vận quay đầu lại, cười hiền lành: “Không sao đâu, chỉ là bị dị ứng thôi. Con tự đi được rồi, mẹ và bố về nghỉ ngơi đi.”

Nghe con gái nói vậy, bố mẹ Lương Vận đành gật đầu đồng ý.

Chiếc xe dừng lại trước cổng khu chung cư, Lương Vận đưa chìa khóa cho mẹ, nhìn bố mẹ bước vào nhà rồi mới lái xe đi.

Vào buổi chiều, khi đang đi dạo trên cầu tàu và tận hưởng làn gió mát, Lương Vận nhận được cuộc gọi video từ Tôn Hiểu. Ngay khi vừa bắt máy, cô đã thấy một gương mặt hoàn toàn khác.

Chưa đầy hai giây sau, một đứa trẻ nhỏ với đôi môi bĩu ra như cái bình đựng dầu đã cất giọng ủ rũ gọi mẹ.

Lương Vận mỉm cười lặng lẽ, cúi đầu nhìn vào chiếc túi nhựa trên tay. Dù đã cố gắng buộc chặt nhưng mùi thơm nóng hổi vẫn tỏa ra bên ngoài. Bước chân cô không khỏi nhanh hơn.

Hành lang khoa nhi vang lên những tiếng kêu cót két. Lương Vận tìm kiếm một vòng nhưng không thấy, phải hỏi phòng bệnh ở quầy y tá mới tìm được.

Căn phòng cuối cùng của hành lang, Lương Vận đẩy cửa bước vào, một lớn một bé cùng quay đầu nhìn về phía cửa.

Gương mặt của Tôn Hiểu tối sầm lại, không cần hỏi cũng biết cô ấy lại bị cậu bé trên giường bệnh làm tức giận.

Lương Vận tiến lại gần, đặt túi lên tủ đầu giường.

“Cô ơi…” Đôi mắt tròn xoe của cậu bé nhìn chằm chằm vào cô, hàng mi còn đọng lệ, không dám nhúc nhích.

Tôn Hiểu đặt con dao gọt trái cây xuống, ném quả táo vào đĩa, vỗ vỗ quần rồi đứng dậy, “Đến rồi sao không gọi tớ, tớ xuống đón cậu.”

Lương Vận liếc nhìn con dao gọt trái cây, cười gượng, “Với cái kiểu này của cậu, tớ không dám để cậu xuống đón đâu.”

“Tức chết tớ rồi, thằng nhóc hư.” Tôn Hiểu đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Lương Vận đặt túi xuống ngồi cạnh mép giường, nháy mắt với cậu bé, “Mẹ con lại tức giận rồi đấy.”

Đứa trẻ bĩu môi, làm ra vẻ như không phải lỗi của mình.

Tôn Hiểu quay lại, cầm một chiếc tăm, “Ăn hết đi, ăn hết cho mẹ.”

Cậu bé tinh nghịch nhìn qua nhìn lại giữa hai người lớn, cuối cùng quyết định cầu cứu Lương Vận, Tôn Hiểu rất tinh ý, liếc mắt nhìn cậu bé, “Nhìn cả cô cũng vô dụng, mẹ con còn đứng đây này, phải nghe lời mẹ.”

Lương Vận suýt nữa bật cười, cô nhận lấy chiếc tăm từ tay Tôn Hiểu, xiên một miếng táo nhỏ đưa vào miệng cậu bé.

May mà đứa trẻ này biết điều, nhìn chằm chằm vào miếng táo vài giây rồi lại nhìn sang cái túi mà Lương Vận mang đến, vừa cắn vừa hỏi, “Vậy ăn hết táo rồi con có thể ăn thịt vịt không?”

Thấy cậu bé chịu thua, Tôn Hiểu cũng dịu giọng hơn, kéo ghế ngồi xuống ôm vai, “Tùy theo tình hình.”

Cậu bé gật đầu, tự mình cầm đĩa nhỏ, nhai ngoàm ngoạp.

“Cứ nói chuyện tử tế với nhau là được mà.” Lương Vận nói một cách bất lực.

“Đó là vì nó nể cậu.” Tôn Hiểu hừ một tiếng, “Không biết ai mới là mẹ đẻ của nó nữa.”

“Đừng có già mồm, không phải cậu gọi người đến đây à.” Lương Vận không quan tâm lắm, cô nhìn thấy một vết đỏ nhỏ trên cổ của cậu bé, “Mấy hôm trước không sao mà sao tự nhiên lại bị dị ứng thế này.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôn Hiểu xoa vai, “Ngay ngày hôm sau khi cậu đến, bố mẹ của Tưởng Huyến đưa cháu đi ăn ở trung tâm thương mại thì bị dính thịt.”

“Nghiêm trọng lắm không?”

Lương Vận kéo áo của cậu bé ra, không biết chạm vào đâu, cậu bé khúc khích cười, “Ngứa quá cô ơi.”

Phòng bệnh có hai giường, giường còn lại trống, mới xuất viện hôm qua.

Lương Vận cười và xoa má cậu bé.

“Không sao đâu.” Tôn Hiểu rút một tờ giấy ăn lau mũi cho cậu bé, “Cũng tại tớ, không báo trước cho hai ông bà.”

Trẻ con thường xuyên bị bệnh, đặc biệt là bố mẹ của Tưởng Huyến thường xuyên ở quê, không thường xuyên được gặp cháu trai nên Tôn Hiểu không để ý.

Lương Vận nhìn vào chiếc túi nhựa có in hình bàn tay nhỏ, mỉm cười, “Vậy giờ có thể ăn một chút được không?”

“Hừ, đã mua rồi thì phải bịt miệng nó lại thôi.”

Lương Vận sững sờ, cô không biết chuyện gì, khi gọi video vào buổi chiều, cậu bé cứ bĩu môi, làm ra vẻ vô tội cho cô xem nói rằng đã mấy ngày rồi không được ăn thịt, chưa kịp hỏi kỹ, Tôn Hiểu đã đột ngột xuất hiện và giải thích mọi chuyện.

Cuối cùng còn không quên nói thêm một câu… cô không đối xử tệ với đứa trẻ về mặt vật chất.

Thấy Lương Vận tỏ vẻ nghiêm túc, Tôn Hiểu nghiêm túc hơn một chút, “Sáng mai có thể xuất viện rồi, cũng sắp khỏi hẳn rồi.”

Lương Vận gật đầu, cậu bé bên cạnh ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ, cười toe toét với cô, cô không ghét bỏ mà trực tiếp lau sạch.

Tôn Hiểu rút một tờ giấy ăn đưa cho cô, tiện miệng hỏi: “Mấy ngày nay không đi làm, bận gì thế?”

“Có gì đâu, bố mẹ tớ đến, tớ đi chơi với họ thôi.”

Tôn Hiểu rót một cốc nước, “Đi du lịch à?”

Lương Vận suy nghĩ một lúc, cười nói: “Không phải, đến để mai mối cho tớ.”

“Hả?” Tôn Hiểu ngạc nhiên, “Cậu cũng chơi trò mai mối à?” Bố mẹ của Lương Vận đều là giảng viên đại học, mẹ cô có lẽ còn cao hơn, là phó giáo sư.

“Ừ.”

Mặt trời lặn xuống, nhuộm đỏ một nửa bầu trời.

Tôn Hiểu nói: “Tớ còn tưởng giáo viên nhân dân có tư tưởng tiến bộ hơn bố mẹ tớ.”

“Điều đó có liên quan gì đến việc làm giáo viên.” Lương Vận lắc đầu cười, “Tớ có thể làm chứng, chính cậu là người chủ động theo đuổi Tưởng Huyến, đừng có đổ thừa cho bố mẹ.”

“Cậu…” Tôn Hiểu trợn mắt.

“Mẹ ơi, mẹ chủ động theo đuổi bố hả!” Cậu bé chớp chớp mắt to, một tay dính đầy dầu mỡ giơ lên.

Lương Vận mím môi cười, không nói gì.

Tôn Hiểu liếc nhìn người đối diện, rồi nói với cậu bé: “Người lớn nói chuyện trẻ con không được xen vào.” Câu nói này nghe có vẻ đe dọa nhưng lại không có chút uy lực nào.

Cậu bé cười hì hì, “Con không phải trẻ con nữa, con đã bốn tuổi rồi!”

“Tưởng Duệ Hàn!”

Nghe thấy tiếng gọi này thường báo hiệu sắp nổi giận, cậu bé lập tức cúi đầu nhai thịt.

Lương Vận cong môi, quay đầu lại, thấy một người đàn ông cao lớn đang dựa vào khung cửa.

Tôn Hiểu ngồi quay lưng ra cửa nên không thấy người đàn ông phía sau, Tưởng Huyến ngẩng đầu lên chào Lương Vận.

Chưa đầy hai giây sau, khi thấy Tôn Hiểu vẫn không quay đầu lại, Tưởng Huyến mới bước vào.

“Giận rồi à?” Tưởng Huyến cười hỏi.

Tôn Hiểu đột ngột quay đầu lại, người đàn ông đứng sau chiếc ghế, dùng tay xoa vai cô cúi đầu cười.

Cô suy nghĩ một lúc mới hiểu ý của anh, ánh mắt lóe lên, giọng điệu không tự chủ mà trở nên nũng nịu, “Đẹp tlắm à, con trai anh nghe thấy hết đấy.”

Tưởng Huyến vẫn mặc đồng phục, hơi có chút bụi bẩn, anh không đến gần cô mà đi vòng qua trước mặt cô, véo nhẹ má cô cười lớn, “Trẻ con có hiểu gì đâu.”

“Làm mất mặt em.” Tôn Hiểu tránh tay anh.

Tưởng Huyến cười lớn, sờ đầu cô, nói với Lương Vận: “Mới đến à?”

Hai người họ hoàn toàn không để ý đến Lương Vận, một là quá quen rồi, hai là cô đã quá quen với cảnh này.

Lương Vận cong môi, “Đã được một lúc rồi, tôi định về đây.”

Tưởng Huyến thấy cô cầm túi, đùa: “Tôi vừa đến mà cậu đã muốn đi rồi à?”

Cảnh tượng bị che khuất, Tôn Hiểu kéo góc áo của Tưởng Huyến ra nói với Lương Vận: “Tối nay cùng đi ăn tối nhé?”

“Không được rồi.” Lương Vận cười, đứng dậy nói với hai người: “Mẹ tớ ở nhà, chắc đang đợi tớ rồi.”

Nghe cô nói vậy, vợ chồng họ cũng không níu kéo.

Cậu bé thấy Lương Vận định đi, nhìn chằm chằm vào chiếc đùi gà còn sót lại một nửa trong tay, cố gắng đứng dậy và bám vào cô để hôn.

Lương Vận cười và nghiêng mặt đi, có lẽ vì thịt vịt quá ngon, cậu bé hôn một cái thật mạnh, vang vọng khắp căn phòng.

Tưởng Huyến, Tôn Hiểu đứng bên cạnh cười.

Tiếng giày cao gót dần xa, trong phòng bệnh chỉ còn lại một gia đình hạnh phúc.

Tưởng Huyến bế con trai lên đùi, lau miệng cho con, “Có thể ăn cái này được rồi chứ?”

“Bác sĩ nói là gần như khỏi rồi.”

Cậu bé vẫn còn liếm láp những mẩu xương, tỏ ra rất thích thú.

Tưởng Huyến cười, “Cái này là Lương Vận mang đến à?”

“Là con trai của anh tự gọi điện thoại xin đấy.”

“Thằng bé tham ăn, mai xuất viện bố sẽ hầm thịt cho con.”

Tôn Hiểu quay đầu lại cười, “Thôi đừng, cho nó nếm thử một chút thôi, vài ngày nữa hẵng nói sau.”

“Nghe lời em vậy.” Tưởng Huyến bế con trai lên cao quay vòng vòng, nhớ lại cảnh vừa rồi, tiện miệng hỏi: “Mà này, cô ấy vẫn còn độc thân à?”

Tôn Hiểu đang thu dọn hành lý, “Anh nói về Lương Vận à?”

“Ừ.” Tưởng Huyến nói: “Trước đây không phải em nói cô ấy đang hẹn hò à?”

Tôn Hiểu tỏ vẻ không kiên nhẫn, “Đó là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi.”

Tưởng Huyến cười ngượng ngùng, “Hai người thường xuyên nói chuyện với nhau nên anh đâu biết nhiều.”

Tôn Hiểu giọng điệu nghiêm túc hơn một chút nhưng cũng không nói chi tiết: “Đã chia tay nhiều năm rồi, vẫn luôn một mình.”

Tưởng Huyến đặt con trai xuống, cùng Tôn Hiểu thu dọn đồ đạc, “Vậy không bằng anh giới thiệu vài người tốt cho cô ấy? Gần đây đội của anh có khá nhiều người độc thân.”

Tôn Hiểu suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu.

“Thôi bỏ đi, cô ấy không thiếu gì cả, muốn tìm một người cũng không khó.” Tôn Hiểu thở dài.

Tưởng Huyến cũng không hỏi thêm nữa, cầm túi hành lý đặt lên ghế, nhân lúc con trai không chú ý, ôm người trong lòng hôn hai cái.



Gió thu về đêm mang theo hơi lạnh thấm vào xương.

Lương Vận đóng cửa sổ lại, chiếc xe tăng tốc trên đường.

Kỳ nghỉ đã kéo dài bốn năm ngày, sắp kết thúc rồi.

Lương Vận đã mua vé máy bay cho hai người, trước khi đi, cô đồng ý tham gia bữa tối của nhóm Từ Á Bình.

Thực ra, chính Trịnh Lâm đã đề xuất ý tưởng này, và Từ Á Bình rất đồng ý. Với sự giúp đỡ của bố Lương, Lương Vận đã đồng ý một cách miễn cưỡng.

Bữa tối diễn ra khá bình thường, đúng như những gì nói trước đó, với tư cách là con cháu, cô chỉ đơn giản là tiếp đãi hai vị khách lớn tuổi.

Về phần Trịnh Lâm, ngoài những cuộc gặp gỡ hiếm hoi liên quan đến công việc, Lương Vận không có nhiều tương tác với anh ta.

Sau giờ làm việc, thỉnh thoảng Trịnh Lâm sẽ rủ cô đi ăn tối, cô cũng không từ chối nếu có thời gian.

Là những người trưởng thành, họ không cần phải vòng vo để hiểu ý của nhau. Sau vài lần tỏ rõ ý đồ, Lương Vận cũng đã thẳng thắn từ chối.

Không phải cô không muốn, mà là cô không có cảm giác đó.                                                                                                                

Trịnh Lâm dần nhận ra rằng những cố gắng của mình là vô ích và không còn cố gắng theo đuổi nữa. Thật bất ngờ, mối quan hệ của họ lại trở nên thoải mái hơn sau khi nói rõ mọi chuyện.

Trịnh Lâm hiểu rõ ý định của bố mình, vì vậy anh đã tranh thủ cơ hội buổi tối đó để giải thích rõ ràng với bố mẹ Lương Vận.

Ánh đèn thành phố lung linh, sáng tối đan xen.

Trong phòng, không gian yên tĩnh.

Sau khi tắm rửa, Lương Vận nằm nghiêng trên giường, sắp ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng gọi nhỏ.

“Mẹ?” Lương Vận dụi mắt, “Con chưa khóa cửa, mẹ vào đi.”

Rèm cửa kéo kín, phòng tối om.

Lương Vận bật đèn, mỉm cười, “Sao mẹ chưa ngủ vậy?”

Từ Á Bình trông khá bình tĩnh, ngồi xuống mép giường, “Không sao, mẹ và bố con sắp về rồi, mẹ muốn nói chuyện với con một chút.”

Lương Vận ngồi dậy dựa vào gối, thấy mẹ mình có vẻ nghiêm túc, cô đoán được phần nào.

“Sao vậy mẹ, mẹ còn lo lắng chuyện đó à?” Cô cố tình cười, “Bữa tối mẹ không thấy rõ à, anh ấy không có ý gì đâu.”

Từ Á Bình nhìn quanh phòng một lúc, rồi dừng ánh mắt trên mặt Lương Vận, suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói: “Vận Vận, con đã lớn rồi.”

Lương Vận vẫn giữ nguyên vẻ mặt đó, cắn móng tay, “Mẹ nói gì vậy, mẹ không thường nói những lời này đâu.”

Từ Á Bình thấy cô vẫn chưa để tâm, hơi nhíu mày: “Con gái, mẹ đang nói chuyện nghiêm túc với con đấy.”

Gió đêm thổi nhẹ qua cửa sổ, cả căn phòng yên tĩnh.

Lương Vận từ từ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt mẹ.

Từ Á Bình rất ít khi tâm sự với con gái, trước đây bà chủ yếu giáo dục con cái, hơn nữa Lương Vận lại là một cô gái độc lập nên bà không quá lo lắng.

Nhưng những năm gần đây, bà cảm thấy mình già đi nhiều, cuộc sống cứ trôi qua đều đều.

“Mẹ không thúc giục con đâu.” Từ Á Bình thở dài, “Mẹ chỉ nghĩ rằng khi con đến một độ tuổi nhất định nên có một gia đình, có một người để dựa vào.”

Lương Vận khẽ gật đầu, “Con biết.”

“Trước đây mẹ luôn dạy con phải tự lập, không dựa dẫm vào người khác. Nhưng mẹ không có ý định bắt con phải sống một mình cả đời, bây giờ nhiều người trẻ đều tự do trong chuyện hôn nhân, mẹ cũng không cổ hủ, không nhất thiết phải kết hôn ở tuổi ba mươi nhưng con không thể mãi một mình được.”

“Con không nghĩ như vậy.”

“Vậy con nói cho mẹ nghe, con định làm gì?”

Lương Vận không nói gì.

Từ Á Bình nhìn cô một lúc, rồi chợt hiểu ra điều gì đó, kết hợp với tình hình hiện tại của Lương Vận, bà không khỏi liên tưởng đến một người.

Mẹ Lương nhẹ nhàng thăm dò: “Trong lòng con có phải vẫn còn người đó không?”

Lương Vận giật mình, không dám nhìn thẳng vào mắt Từ Á Bình, cô nằm xuống, nhìn chằm chằm vào khe sáng dưới cửa.

Từ Á Bình vỗ vỗ lên chăn, “Là cái người ngồi tù phải không?”

Bà biết không nhiều, dù sao cũng là Lương Vĩnh Niên giới thiệu luật sư nên khi nhà họ Trịnh đến chơi, bà nghe được một chút về chuyện này.

“Mẹ…” Lương Vận không muốn nhắc đến, “Đừng hỏi nữa.”

Thấy con gái nhíu mày, Từ Á Bình chắc chắn rằng mình đã đoán đúng. Sợ Lương Vận phản ứng dữ dội, bà đổi cách hỏi, “Con đã nghĩ về tương lai chưa?”

“Cái gì?”

“Bây giờ con không phải đang chờ cậu ta sao?” Từ Á Bình nói thẳng, nhìn người con gái đang cuộn mình trong chăn, “Một người đàn ông từng đi tù, anh ta có thể cho con cái gì?”

Lương Vận cuộn tròn lại, suy nghĩ một lúc rồi từ dưới chăn cất giọng: “Mẹ… cần bao nhiêu mới tính là nhiều?”

Từ Á Bình im lặng. Bà chỉ nghĩ rằng Lương Vận chỉ chưa tìm được người phù hợp hoặc đang kén chọn, không ngờ con gái lại giấu chuyện này.

Bà hiểu con gái mình rất rõ, một khi đã quyết định điều gì thì rất khó thay đổi.

Cuối cùng, cuộc trò chuyện cũng không đi đến đâu.

Trước khi đi, Từ Á Bình không tức giận cũng không buồn, Lương Vận cũng không đoán được tâm trạng của mẹ. Bề ngoài, mọi thứ vẫn như bình thường.

Cô lại quay trở lại cuộc sống thường ngày: đi làm, về nhà, dọn dẹp, nấu ăn, thỉnh thoảng Đường Lập Lan hoặc Tôn Hiểu rủ đi chơi, cô cũng đều tham gia.

Cuộc sống không hề dừng lại, thời gian cứ thế trôi qua.

Cô chợt nhận ra, những người và những việc mà cô cố tình quên đi, hóa ra khi không nghĩ đến cũng tự khắc ở lại phía sau.

Từng trang lịch lật qua, trong nháy mắt, một năm nữa lại trôi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lối Ra Ở Cuối Con Đường

Số ký tự: 0