Lối Ra Ở Cuối Con Đường

Chương 58

2024-09-12 09:24:18

Mưa rơi lất phất.

Bầu trời xám xịt, những giọt mưa rơi xuống mặt nước tạo thành từng vòng bọt nước.

Cánh cổng sắt hoen gỉ bật mở, tiếng khóa rơi xuống. Từ con ngõ lát gạch, một người đàn ông cao lớn bước ra.

Anh không cầm ô, mái tóc ngắn cắt sát da đầu, trên người mặc một chiếc áo thun ngắn cũ kỹ đã ngả màu vàng, dưới đó là một chiếc quần thể thao màu xám hơi chật.

Anh nghiêng người nhìn quanh, không thấy động tĩnh gì, phía sau song sắt cổng không có ai.

Người đàn ông giẫm lên những viên sỏi vụn dưới chân, trên lưng chỉ đeo một chiếc ba lô đơn giản, anh khẽ nâng vai bước đi thong thả dưới mưa phùn.

Con ngõ dài khoảng năm mươi mét, người qua lại không nhiều, có lẽ là do vị trí nơi đây.

Anh đi thêm vài bước nữa vào một con đường khác rồi chậm rãi bước lên con đường lớn. Dòng xe cộ tấp nập nhưng taxi lại rất ít.

Người đàn ông đứng yên tại ngã tư trong vài phút rồi nhớ ra điều gì đó, anh lục lọi trong túi quần cuối cùng rút ra hai tờ tiền mệnh giá hai mươi đồng, tìm kiếm thêm một lúc, anh tìm thấy thêm một tờ mười đồng.

Một chiếc taxi màu xanh trắng từ từ dừng lại trước mặt anh, cửa sổ hạ xuống lộ ra một cái đầu.

Tài xế lớn tiếng hỏi: “Này, có đi xe không?”

La Thành ngẩng đầu, quay đầu nhìn lại phía sau, không có ai.

“Đừng nhìn nữa, tôi đang nói với anh đấy.” Tài xế lại gọi: “Đi hay không hay là có người đón rồi?”

Khoảng nửa giây sau, La Thành gật đầu, nói: “Đi.”

Nói xong, anh xách túi và ngồi vào ghế sau.

Trước khi chiếc xe khởi động, tài xế nhìn về phía con đường phía sau trong vài giây rồi lại chuyển ánh mắt từ gương chiếu hậu sang khuôn mặt của anh ta.

Một ngày mưa, bầu trời u ám.

Chiếc taxi chạy trên đường với tốc độ không quá chậm.

Tài xế có lẽ cũng hiểu rằng, những người đi ra từ con đường này thường thuộc hai loại, một là đến thăm tù hoặc là vừa ra tù, và người đang ngồi phía sau rõ ràng thuộc loại thứ hai.

Rất dễ phân biệt, chỉ cần nhìn vào ánh mắt là biết ngay.

Nếu dùng một từ để miêu tả, có lẽ đó là “mơ màng”.

La Thành luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thành phố nhỏ phát triển khá nhanh, khi đi qua một con đường quen thuộc, anh thấy một vài cửa hàng quen thuộc đã được cải tạo sang trọng hơn.

Tài xế rất nhiệt tình, suốt đường giới thiệu về những thay đổi của thành phố trong những năm gần đây, cứ đi qua đâu là lại quay đầu kể cho La Thành nghe.

Những giọt mưa đọng lại trên kính tạo thành những vệt loang lổ, tầm nhìn trở nên mờ ảo.

La Thành đưa tay lau tóc, dựa vào ghế lắng nghe tài xế nói chuyện phiếm.

Chiếc taxi chạy một lúc rồi đi vào một con đường đất đầy ổ gà, chiếc xe rung lắc theo từng cú va chạm, những người đi bộ trên đường vội vã co ro dưới ô.

Sau hơn nửa giờ, chiếc xe từ từ dừng lại trước cổng một ngôi nhà nhỏ sâu trong con ngõ.

La Thành không có chìa khóa, anh đứng chờ ở cửa.

Rất nhanh, một chiếc xe tải màu bạc dừng lại cách đó hai ba mét, cửa xe mở ra, một người đàn ông có dáng người quen thuộc bước xuống, khi anh đến gần, người đàn ông đó nở một nụ cười tươi.

Tưởng Lợi Xuyên chạy nhanh đến, gọi: “Anh!”

La Thành khựng lại, ngẩng mắt nhìn cậu ta.

Một cơn gió thổi qua, Tưởng Lợi Xuyên nghiêng ô, “Em đến muộn rồi.”

Ban đầu Tưởng Lợi Xuyên nói sẽ đến đón anh nhưng tính toán lại thấy không đúng ngày, cậu ta phải chạy xe đêm vì vậy chỉ kịp báo tin cho người trong trại giam. La Thành không để ý lắm, chỉ bảo cậu đừng làm trễ công việc của mình.

Anh ngước lên nhìn trời, cười nói: “Chỉ có một đoạn đường ngắn thôi mà.”

Tưởng Lợi Xuyên không để ý mà cười ngây ngô, cất ô và đẩy cửa vào.

Cánh cổng sắt mở ra, La Thành vô thức nhìn vào trong.

Tưởng Lợi Xuyên tùy ý ném chìa khóa vào phía sau cột xi măng, chìa khóa nảy lên một cái rồi rơi xuống đất.

Tưởng Lợi Xuyên thấy La Thành không nhúc nhích, vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa bị vứt bỏ bên cạnh chiếc bình sứ trống.

Tưởng Lợi Xuyên gọi anh: “Anh?”

La Thành thu hồi tầm mắt, đáp: “Ừ.”

“Đây là chìa khóa của em, còn chìa khóa của anh tìm được chưa?” Tưởng Lợi Xuyên hỏi.

La Thành lơ đãng gãi đầu, “Để mai tìm lại sau.”

“Không sao đâu.” Tưởng Lợi Xuyên nói: “Lỡ mất thì ra đầu ngõ làm lại một cái.”

Cậu ta không chờ La Thành trả lời, đã đẩy cửa bước vào.

Căn phòng vẫn như cũ, chiếc bàn vuông, chiếc ghế sofa và phía trước, chiếc bếp không có bất kỳ đĩa bát nào, giống hệt như lúc anh ra đi.

Một số ký ức chợt lóe lên trong đầu anh.

Tưởng Lợi Xuyên dựa vào cánh cửa, nói với anh: “Hehe, bên ngoài em không dọn dẹp, còn phòng anh em đã dọn dẹp một chút rồi.”

Mất khoảng một hai phút, La Thành mới hiểu ý của Tưởng Lợi Xuyên. Hóa ra là cậu ấy đã phơi chăn, lau chùi góc bàn và quét mạng nhện ở chân giường.

Tưởng Lợi Xuyên dựa vào cánh cửa, nói với anh: “Anh, hay là anh để đồ đạc xuống trước đi, lát nữa em đưa anh ra trung tâm thương mại mua điện thoại nhé?”

La Thành quay đầu lại, “Không gấp, cậu đi lên nghỉ ngơi đi, những việc này để anh tự làm.”

“Không sao đâu.” Tưởng Lợi Xuyên suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Anh, anh có muốn ăn gì không, tối nay mình uống vài ly?”

“Ừ, tùy cậu.”

La Thành không ngừng nhìn quanh phòng.

Thấy Tưởng Lợi Xuyên vẫn đứng đó, La Thành hỏi: “Bác gái vẫn khỏe chứ?”

“À?” Tưởng Lợi Xuyên sững sờ, ánh mắt lóe lên một tia vui mừng, “Dạ, bà ấy rất khỏe.”

“Còn cậu thì sao, gần đây thế nào.” La Thành thờ ơ hỏi.

“Em à, cũng ổn, hơn trước một chút.”

La Thành gật đầu, không còn gì để nói nữa.

Tưởng Lợi Xuyên liên tục ngáp, thấy anh không muốn nói chuyện nữa, cậu ta xoa mặt, nói: “Được rồi, anh, anh cứ nghỉ ngơi đi, có việc gì cứ gọi em.”

“Không cần đâu.” La Thành chống tay lên giường, “Anh ở đây quen rồi.”

Trong phòng im lặng một lúc, bên ngoài cầu thang vang lên tiếng bước chân nặng nề làm rung chuyển cả khung cửa sổ cũ kỹ.

Bầu trời bên ngoài âm u.

La Thành nằm dài ra giường, nhìn về phía sau.

Không suy nghĩ gì cả, nhưng đủ loại ý nghĩ tốt xấu cứ ùa vào đầu.

Mới hơn mười mấy tiếng trước còn nằm trên chiếc giường tầng kêu cót két, giờ đây xà nhà ngay trên đầu hiện rõ trước mắt, có chút không thật.

Vốn dĩ giờ này là giờ làm việc, bỗng dưng nghỉ ngơi, toàn thân cảm thấy hơi lạ.

La Thành cười nhạt, ngồi dậy, thầm chửi mình thật vô dụng.

Phòng ngủ vẫn còn mùi ẩm mốc chưa tan hết còn lại thì không có gì khác biệt so với trước đây. Cũng đúng thôi, Lợi Xuyên cũng không phải là người thích làm việc nhà, có thể nhớ ra phơi chăn là đã tốt lắm rồi.

La Thành đi vài bước, đứng bên cạnh cửa sổ, ấn vào tay nắm cửa và đẩy ra.

Một cơn gió lạnh thổi vào cuốn đi cái nóng bức trong phòng.

Anh quay lại gấp chăn, ôm chiếc chăn mà Tưởng Lợi Xuyên đã trải trên giường đến đặt lên bàn bên cạnh, tháo ga trải giường cũ, ngồi xổm bên tủ quần áo lật tìm ga mới.

Trong tủ không bừa bộn như giường, quần áo của anh không nhiều lắm nhưng mỗi bộ đều được gấp rất gọn gàng. Anh từ từ lật từng lớp quần áo, tìm thấy ga giường, kèm theo đó là vỏ gối và vỏ chăn.

Trong tầm mắt xuất hiện một chiếc chăn bông mùa đông, hoa văn nhung, anh không nhớ mình có cái này.

Vài giây sau, La Thành đột ngột dừng lại, ánh mắt dừng trên chiếc tủ quần áo cũ kỹ, cảm thấy có gì đó không đúng, anh vội vàng đứng dậy đi về phía cửa.

Chân vướng phải chiếc ghế, phát ra tiếng kêu ken két, anh dừng chân.

Nghĩ ngợi một lúc, La Thành mỉm cười tự giễu, nghĩ rằng mình có lẽ đang ảo giác.



Buổi chiều.

Thạch Vĩnh Ba đến thăm, từ khi được thăng chức năm ngoái, anh bận rộn hơn trước rất nhiều. Những ngày gần đây, thành phố liên tục xảy ra các vụ án lớn nhỏ, anh luôn bận rộn với hiện trường nên không thể đến đón La Thành. Vì vậy anh ta đã sắp xếp cho La Thành một người cảnh sát nhỏ, nhưng không ngờ người này lại từ chối.

Thạch Vĩnh Ba đi một vòng quanh sân, hỏi anh: “Cậu luôn sống ở đây à?”

“Cái gì?” Tiếng nói bị át đi.

Bên cạnh bức tường của sân, có một cái chậu nước, người đàn ông đang cởi trần, cúi người gội đầu, từng nắm nước tưới lên đầu.

Không quá hai giây, bọt xà phòng trôi xuống đất.

Thạch Vĩnh Ba tránh nước, đứng lên cao hơn một chút, “Tôi nói, cậu luôn sống ở đây à?”

La Thành ngẩng đầu lên, lấy khăn lau qua loa mái tóc ướt, lắc đầu cười.

“À? Tôi luôn ở đây.”

“Cười đùa cợt nhả.” Thạch Vĩnh Ba tuy người nhỏ con nhưng khi trừng mắt thì rất uy nghiêm.

La Thành mỉm cười, chiếc khăn ướt vắt qua cổ, “Ừ.”

Thạch Vĩnh Ba không hỏi thêm nữa, sau khi điều tra những năm trước, anh hiểu lý do tại sao La Thành sống ở đây.

“Quá khứ…” Thạch Vĩnh Ba chậm rãi châm một điếu thuốc, ngẩng đầu lên, “Đã qua rồi.”

Trời đã tạnh mưa, nhưng vẫn còn âm u.

La Thành chống một tay vào hông, tay kia đặt lên lưng ghế, im lặng một lúc rồi nói: “Tôi biết.”

“Cuộc sống phải tiếp tục, bắt đầu lại, không có gì là không thể.”

La Thành cởi chiếc áo thun ngắn trên dây phơi quần áo xuống, nhanh chóng tròng qua đầu.

“Ừ.”

“Đã nghĩ đến chuyện sau này…”

La Thành “tặc” một tiếng: “Sao cứ hỏi mãi thế.”

Thạch Vĩnh Ba lườm anh một cái, “Lời nói có thể khó nghe, nhưng lý do thì phải nói rõ từ trước.”

“Biết rồi.” Ánh mắt La Thành tối sầm lại, “Để sau đi, chưa nghĩ đến vậy đâu.”

Thấy anh không muốn nói, Thạch Vĩnh Ba cũng không ép.

Những lý do đó anh có hiểu rõ, chỉ là không muốn nhắc đến thôi.

Thạch Vĩnh Ba vẫy tay, để mặc anh.

Cái chậu ở ghế đã bị dịch chuyển, La Thành bưng lên, tiếng nước chảy ào ào đổ xuống cống.

“Trưa nắng gắt thế này mà gội đầu à?”

La Thành nói: “Muốn ra phố mua đồ.”

Thạch Vĩnh Ba suy nghĩ một lúc, “Ừ, thiếu gì thì cứ nói, chỗ tôi có gì thì lấy.”

La Thành đặt chậu lên giá, bước vào nhà, giọng nói vọng ra từ trong: “Không cần đâu, tôi đi xem thử.”

Chưa nói được mấy câu, điện thoại trong túi Thạch Vĩnh Ba rung lên. Anh nghe máy, nói vài câu rồi cúp máy, sắc mặt không được tốt.

Đúng lúc đó, La Thành đi ra, dép lê sàn, “Có việc à?”

“Ừ.” Thạch Vĩnh Ba đang quay người định đi ra cửa, “Đi cùng tôi.”

“Anh bận việc của anh đi.”

Thạch Vĩnh Ba đã mở cửa, “Thuận đường, nhanh lên.”

La Thành không suy nghĩ nhiều, bước theo, khóe miệng cong lên, “Cảnh sát mà, nói dối cũng giỏi, tôi còn chưa nói đi đâu mà đã bảo là thuận đường.”

Thạch Vĩnh Ba liếc anh một cái, không nói gì, đạp ga tăng tốc rời khỏi con ngõ.

Xe chạy rất nhanh, có vẻ như Thạch Vĩnh Ba thực sự có việc gấp. La Thành chọn một trung tâm thương mại gần nhất và bảo anh dừng lại.

Sau khi xe dừng lại, La Thành đóng cửa, nhìn theo chiếc xe của Thạch Vĩnh Ba rẽ vào một con đường khác.

Anh lắc đầu cười một mình, “Còn nói là thuận đường…”

Những năm gần đây, thị trấn đã được xây dựng lại rất nhiều, các tòa nhà cao tầng mọc lên, môi trường cũng được cải thiện.

La Thành ngẩng đầu nhìn lên, trung tâm thương mại cũ này chắc hẳn đã được cải tạo, các cửa hàng ở mỗi tầng đều hiện đại và sang trọng hơn trước rất nhiều.

La Thành đứng yên một chỗ, ngẩng đầu nhìn lên.

Trong trung tâm thương mại không có nhiều người, thỉnh thoảng có người đi qua thấy anh đứng ngây người thì cũng quay lại nhìn.

Cảm thấy có gì đó kỳ lạ, anh cúi đầu, dùng tay xoa mũi rồi bước vào sảnh.

La Thành đi dọc theo một hàng cửa hàng đến cuối cùng và tìm thấy một cửa hàng điện thoại.

Mới chỉ vài năm mà các sản phẩm điện tử đã thay đổi rất nhiều, anh không biết nên chọn loại nào, chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, điện thoại ngày càng mỏng và màn hình ngày càng lớn.

Nhân viên bán hàng là phụ nữ, cô ấy rất nhiệt tình, kiên nhẫn hỏi anh về các tính năng mà anh muốn.

La Thành không quan tâm lắm, nói: “Cô cứ chọn một cái cho tôi.”

Cô nhân viên hơi ngạc nhiên, khách hàng đến mua điện thoại mà không có yêu cầu gì cả thì cô chưa từng gặp.

Cô dừng lại một chút, hỏi: “Vậy anh định mua ở tầm giá bao nhiêu?”

Thực ra La Thành cũng không hiểu giá cả, anh liếc nhìn quanh quầy trưng bày.

Có một vài khách hàng khác vào cửa hàng, các nhân viên bán hàng khác đã tiếp đón họ, người phụ nữ này dời mắt khỏi La Thành.

Có lẽ là vì muốn nhanh chóng phục vụ khách hàng tiếp theo hoặc có thể là vì thấy anh không có vẻ gì là muốn mua hàng.

Người phụ nữ không đợi anh lựa chọn, lấy ra hai chiếc điện thoại từ tủ kính và nói: “Anh xem hai chiếc này đi.”

La Thành cầm hai chiếc điện thoại trên tay, lật qua lật lại, hai chiếc trông gần như giống nhau.

Anh hỏi: “Giá cả có khác nhau không?”

“Chiếc bên trái là một nghìn chín trăm tệ.” Người phụ nữ chỉ vào chiếc bên cạnh, “Chiếc này hai nghìn ba tệ.”

La Thành hỏi: “Có gì khác nhau không?”

Người phụ nữ mỉm cười xã giao, “Nếu anh dùng thì không khác biệt lắm đâu.”

Nghe xong, La Thành ngẩng đầu nhìn cô ta.

Trên khuôn mặt cô ta không có biểu cảm gì đặc biệt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


La Thành khẽ nhếch mép, nói: “Vậy lấy cái này.”

“Vâng.”

Người phụ nữ không có vẻ gì là ngạc nhiên, cô ta lấy chiếc điện thoại mà La Thành đã chọn ra khỏi tủ trưng bày, lấy một chiếc mới chưa mở hộp và đưa cho anh.

La Thành trả tiền, không lấy túi đựng mà trực tiếp lấy điện thoại và các phụ kiện ra khỏi hộp rồi rời khỏi cửa hàng.

Trước khi đi, anh quay đầu nhìn lại, khẽ cười một tiếng.

Khi trở về nhà, Tưởng Lợi Xuyên đã dậy, đang nấu cơm.

La Thành khóa cửa rồi đi vào, nói: “Anh đi ra ngoài mua vài thứ.”

Tưởng Lợi Xuyên từ trong bếp đi ra, “Anh đi đâu vậy? Sao không gọi em đi cùng?”

“Cũng không phải là không biết đường.”

La Thành lấy từ tủ dưới một vài cái đĩa, xả nước qua loa rồi bọc chúng vào túi nilon.

“Dậy hơi muộn.” Tưởng Lợi Xuyên gãi đầu, cười hề hề, “Còn định đưa anh đi ăn ngoài cơ.”

La Thành không để ý lắm, đưa cho cậu một đôi đũa dùng một lần, ngồi xuống ghế sofa, “Ăn đi, tối nay vẫn đi chạy đêm à.”

“Ừ.” Tưởng Lợi Xuyên đói bụng, gắp một miếng rau xào lớn bỏ vào miệng, “Chắc phải còn mấy ngày nữa.”

Mặc dù đã nhiều năm không gặp nhau nhưng cả hai vẫn rất thân quen.

Họ nói chuyện bâng quơ, ăn đến nửa bữa, không rượu bia nên đầu óc vẫn tỉnh táo.

Tưởng Lợi Xuyên ngẩng đầu nhìn La Thành, đặt đôi đũa xuống, hỏi: “Anh, cái kia…”

“Sao?” La Thành gắp một miếng dưa chuột.

Tưởng Lợi Xuyên im lặng một lúc.

La Thành cười, “Đàn ông con trai mà, có gì cứ nói thẳng.”

“Chuyện đó.” Tưởng Lợi Xuyên nhìn thẳng vào mắt anh, “Chuyện đó giải quyết xong chưa?”

La Thành dừng đũa lại, nhớ lại cảnh tượng hai năm trước.

Ký ức ùa về.

Hôm đó trời nắng chang chang, Thạch Vĩnh Ba đến với một tin tức quan trọng. Anh được dẫn ra khỏi phòng giam và gặp Thạch Vĩnh Ba.

La Thành nheo mắt lại, những viên sỏi trên mặt đất lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

“Có tin tức mới rồi à?”

Thạch Vĩnh Ba không nói gì, nhưng vẻ mặt anh ta đã nói lên tất cả, khóe mày giãn ra.

La Thành cười, “Anh đến đón tôi chỉ để xem anh biểu diễn sự im lặng à?”

“Đoán đúng rồi.” Thạch Vĩnh Ba kéo môi cười, “Không thú vị, tôi không nói đâu.”

“Gần như là vậy rồi.”

Thạch Vĩnh Ba chỉ cười, không đáp lại lời trêu chọc của anh.

Cuối cùng, anh ta cũng nói về vụ án và tất cả đều nhờ vào “bà điên” mà La Thành đã tìm thấy.

Nhiều năm trước, bà điên này là một giáo viên, nhưng sau khi mất con, bà bị sốc tâm lý. Tuy nhiên, bà không hề điên rồ.

Do thói quen làm việc nhiều năm, bà thường xuyên viết nhật ký. Con gái của bà sau nhiều lần được Thạch Vĩnh Ba đến xin gặp, cuối cùng đã đồng ý và rất sốc khi đọc nhật ký của mẹ mình. Cô đã giao nhật ký cho cảnh sát và đó chính là manh mối quan trọng để phá án.

Ngày hôm ấy, nắng hè gay gắt chiếu rọi xuống, không khí oi bức bao trùm.

Họ ngồi đó rất lâu, đến khi những giọt mồ hôi lấm tấm bắt đầu xuất hiện trên trán, anh vẫn không hề cảm thấy nóng.

Thạch Vĩnh Ba nói với giọng điệu vừa chắc chắn vừa như đang hỏi ý kiến, tay đập mạnh xuống đầu gối: “Bảy người, bảy mạng người, án tử hình chẳng lẽ không đáng sao?”

La Thành ngửa đầu dựa vào tường, cười nhạt.

Thạch Vĩnh Ba tiếp tục kể về những chi tiết vụ án nhưng tâm trí La Thành đã đi đâu mất rồi.

Anh chỉ biết rằng, mọi chuyện đã kết thúc, đã có kết quả rồi.

Trước khi đi, ánh mắt Thạch Vĩnh Ba dừng lại ở cổ tay của La Thành, do dự một lúc như thể muốn hỏi một câu hỏi cuối cùng.

La Thành quay lại nhìn anh, gần như đã biết anh muốn hỏi gì.

Thạch Vĩnh Ba nhìn thẳng vào mắt anh.

“Đừng hỏi tôi câu đó.” Nụ cười trên môi La Thành nhạt dần, “Tôi không hối hận…”

Còn một câu nữa, anh không nói ra mà giữ trong lòng.

La Thành khẽ cúi đầu, đúng là không hối hận nhưng có những việc hoặc một số người đã trở thành nỗi tiếc nuối âm thầm trong lòng anh.

Trên tường treo một bóng đèn sợi đốt.

Tưởng Lợi Xuyên không nói nhiều, ăn xong đĩa rau xào, gật đầu nói: “Tốt rồi, mọi chuyện đã kết thúc.”

La Thành mỉm cười, “Ừ.”

Theo ý của Tưởng Lợi Xuyên thì hôm nay nên uống rượu để ăn mừng nhưng tiếc là không thể thực hiện được.

La Thành cũng không để ý lắm, tối nay Tưởng Lợi Xuyên phải lái xe, không thể uống rượu, hai người chỉ có thể ngồi nói chuyện bên cạnh đĩa thức ăn.

Không có rượu, bữa ăn của đàn ông thường kết thúc rất nhanh.

Ăn xong, Tưởng Lợi Xuyên đi làm, La Thành về phòng nằm ngủ.

Càng nằm càng trằn trọc, anh cứ mở mắt nhìn vào bóng tối trên trần nhà.

Giờ này thường không phải là lúc để ngủ, trước đây mỗi khi buồn bực, anh thường rút một điếu thuốc ra hút. Nhưng đã nhiều năm rồi anh không đụng đến thuốc lá, bây giờ nhớ lại cũng không còn cảm giác thèm khát nữa.

La Thành xoa xoa mặt, cảm thấy một sự trống rỗng bao trùm lấy tâm trí.

Anh nghiêng người sang một bên, lấy ví từ đầu giường ra rồi lật ra tấm ảnh mà anh vừa mới bỏ vào sáng nay. Tấm ảnh đã hơi cũ, các góc bị sờn, nhưng đó là kỷ niệm duy nhất của anh từ trong tù.

Anh cứ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, cảm thấy vô cùng trống trải.

Thời gian cứ trôi qua như vậy, ngày này qua ngày khác.

Một hôm, anh cuối cùng cũng tìm được lý do để rời khỏi nơi này.

Nói chính xác hơn là, suy nghĩ lung lay trong lòng anh đã trở nên vững chắc hơn.

Tối hôm đó, khi Tưởng Lợi Xuyên về nhà, cậu ta đề nghị làm đồ nướng. Nói rồi, cậu ta từ cốp xe bê ra một cái vỉ nướng cỡ trung và một túi nguyên liệu.

La Thành cười nhạt, định châm chọc cậu ta rảnh rỗi.

Tưởng Lợi Xuyên giải thích: “Cái này không phải mới đâu, trước đây mấy ông lớn ở xưởng mua đấy, giờ nghỉ việc rồi nên bỏ lại.”

La Thành khoanh tay, đứng nhìn cậu ta làm.

Tưởng Lợi Xuyên lấy vài cục than, xếp vào đúng vị trí, “Thật tiếc nếu bỏ đi, nên em mang về.”

“Để anh giúp cậu.”

La Thành bước tới gần hơn, chưa kịp ngồi xuống thì Tưởng Lợi Xuyên đã ngăn lại.

“Không sao, sắp xong rồi.” Tưởng Lợi Xuyên tay dính đầy bụi than, ngẩng đầu lên, “Anh ơi, anh tìm giúp em cái bật lửa, túi em không có.”

La Thành bước về phía phòng, trước tiên anh tìm quanh tủ đầu giường nhưng không thấy. Sau đó, anh đi đến chiếc bàn gỗ ở đối diện giường và lục tung các ngăn kéo.

Càng tìm không thấy, càng không từ bỏ ý định.

Mấy ngăn kéo đều bị kéo ra hết, những thứ lộn xộn bên trong bị vứt hết vào thùng rác.

La Thành đi thêm vài bước, đến ngăn kéo bên trái cùng, bên trong không có nhiều đồ đạc, anh tiện tay đẩy chiếc găng tay sang một bên và cuối cùng cũng tìm thấy chiếc bật lửa.

Ngón tay anh khẽ cuộn lại, nhấc chiếc bật lửa lên, tờ giấy kẻ ô in những dòng chữ rõ ràng hiện ra trước mắt.

Chỉ có hai câu ngắn ngủi, nhưng La Thành đã nhìn nó rất lâu.

“Tủ sưởi có vẻ bị hỏng, tối qua ngủ hơi lạnh.”

Im lặng một lúc.

Anh khẽ vuốt ngón tay cái trên tờ giấy, mắt nhìn xuống dòng chữ tiếp theo.

“Chiều nay ra ngoài mua một chiếc chăn mới, không có ai ở nhà sửa giúp.”

Tim La Thành đập thình thịch, một cảm xúc mãnh liệt mà anh đã kìm nén bấy lâu trào dâng lên.

Không có tên, nhưng anh biết đó là chữ của cô.

Hóa ra, cảnh tượng ở tủ quần áo không phải là ảo giác, cô đã đến đây.

La Thành nhìn chằm chằm vào những dòng chữ ngắn ngủi đó, ngón tay anh miết nhẹ, đôi mắt anh cay xè.

Sau một lúc lâu, anh mỉm cười.

Cho đến khi Tưởng Lợi Xuyên gọi, anh mới ngẩng đầu lên, gấp tờ giấy lại cẩn thận bỏ vào túi.

Đêm đó, anh không biết mình đã trôi qua như thế nào.

Khi bình minh ló dạng, anh từ từ thốt ra câu hỏi mà anh đã suy nghĩ cả đêm.

Anh nhắn tin cho Thạch Vĩnh Ba: “Tôi có thể ra tỉnh được không?”

La Thành dựa lưng vào đầu giường, mắt thâm quầng, chờ đợi câu trả lời.

Mười giờ sáng, điện thoại của anh rung lên.

Thạch Vĩnh Ba rất ngạc nhiên khi nhận được tin nhắn của anh, anh hỏi lý do nhưng La Thành không trả lời nên đã gọi lại ngay lập tức.

Thạch Vĩnh Ba đã đoán ra phần nào, anh ta cảm thấy rất vui.

Nhưng La Thành vẫn đang trong thời gian thử thách, về lý thuyết thì anh chưa thể ra ngoài.

Thạch Vĩnh Ba nói với anh: “Đừng vội, để tuần sau tôi về cục hỏi lại xem.” Rồi anh ta nói thêm, “Có lẽ không có vấn đề gì đâu.”

La Thành không hiểu hết những gì anh ta vừa nói, chỉ cảm thấy việc ra đi lúc này không hề dễ dàng.

Trước đây, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc quay lại nhưng giờ đây khi ý định đó đã nhen nhóm, anh lại cảm thấy bị kẹt lại. Anh khẽ cúi đầu, mỉm cười chua chát.

“La Thành?”

“Anh Thạch…” Giọng anh trầm hẳn xuống, “Cảm ơn anh.”

Thạch Vĩnh Ba cười, an ủi anh: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”

Bóng chiều buông xuống, những tán lá xanh mướt đung đưa theo gió che khuất ánh nắng chiều tà.

Việc cấp bách nhất lúc này là tìm một công việc. Anh không thể cứ sống một cuộc sống vô định như vậy.

Vì đã quyết định quay lại, anh cần phải chuẩn bị thật kỹ.

La Thành nằm cả ngày trong phòng, đến tối, tiếng cửa sắt kêu cót cà cọt.

Tưởng Lợi Xuyên đã về.

Cuối cùng, anh cũng đã thực hiện được quyết định của mình.

La Thành nghe thấy tiếng động lạch cạch bên ngoài rồi đứng dậy đi ra.

Bữa tối hôm đó, hai người uống chút rượu.

Tưởng Lợi Xuyên làm ca sáng nên không bận tâm lắm, mặt đỏ bừng.

Nghe La Thành nói về quyết định của mình, cậu ta suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên: “Anh, anh đã quyết định thật rồi à?”

Người đối diện xoa xoa hạt đậu phộng, gật đầu.

Một khoảng lặng ngắn.

Tưởng Lợi Xuyên nâng ly rượu lên, cười tươi rói: “Được rồi, vậy thì anh em mình cùng làm!”

Hai chiếc ly chạm vào nhau, rượu nóng hổi trôi xuống cổ họng.

“Nghĩ kỹ chưa?” Anh lắc đầu cười, “Bắt đầu lại từ đầu, mọi thứ đều chưa chắc chắn.”

Đến giờ phút này, danh tiếng của anh chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nhưng anh không thể sống như vậy mãi được. Đã quyết định quay lại thì phải thực hiện lời hứa của mình.

La Thành muốn mở một công ty du lịch. Anh không có kỹ năng gì đặc biệt lại xa rời xã hội quá lâu, chỉ có lĩnh vực này là anh hiểu rõ.

Tưởng Lợi Xuyên không đồng ý lắm: “Có mục tiêu là tốt rồi, dù sao thì anh em mình cũng sẽ cùng nhau.”

La Thành mỉm cười, nâng ly rượu lên, không nói gì thêm.

“Khi nào anh đi?”

Tưởng Lợi Xuyên đã xác định rõ quyết định của mình, anh sẽ không dễ dàng thay đổi.

La Thành gắp một miếng rau, bình tĩnh nói: “Chưa được, hiện tại anh vẫn đang bị giám sát.”

“Cái gì?” Tưởng Lợi Xuyên nhíu mày.

“Anh không rõ, có lẽ họ đang theo dõi anh.” La Thành lắc đầu, “Nhưng chắc sẽ không lâu nữa.”

Tưởng Lợi Xuyên gật đầu, “Vậy thì được.”

“Lợi Xuyên.” La Thành suy nghĩ một lúc rồi nói: “Phía này nhờ cậu rồi.”

Tưởng Lợi Xuyên hiểu ý anh, “Anh yên tâm, cứ từ từ, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Công ty du lịch anh định mở sẽ đặt ở một nơi khác nhưng các tuyến du lịch sẽ được lên kế hoạch tại đây. Vì vậy, anh cần một người tin tưởng để giúp đỡ mình.

Gió đêm thổi vào nhà mang theo hơi lạnh.

Mùi đất ẩm và hương hoa lan tỏa trong không khí, những giọt nước mưa rơi lộp bộp xuống vũng nước. Tiếng chim hót và côn trùng kêu cũng dần im bặt.

Vài ngày sau, cuối cùng La Thành cũng nhận được tin.

Ngày lên đường, Thạch Vĩnh Ba đưa anh ra sân bay.

Giữa những người đàn ông, họ không nói những lời tạm biệt sướt mướt. Anh biết ý định của La Thành, trong lòng anh tràn đầy niềm vui.

“Ở đây không có gì đáng lo đâu.”

La Thành gật đầu.

Thạch Vĩnh Ba hỏi: “Đã nói với Đại Bành chưa?”

“Rồi.”

“Có người đến đón…”

“Nói nhiều quá.” La Thành cười phá lên, ngắt lời anh ta, “Anh mau tìm vợ đi, đã lớn tuổi rồi đấy.”

Thạch Vĩnh Ba đá vào vali của anh, trợn mắt nhìn.

“Trước khi tôi vào tù, anh còn chưa có vợ.” La Thành khoác vai anh, cười gian, “Bây giờ tôi ra ngoài rồi mà anh vẫn chưa tìm được, sau này ai chăm sóc anh đây?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thạch Vĩnh Ba không tức giận, “Bây giờ cậu vui vẻ rồi đúng không?”

La Thành không trả lời.

“Cậu đừng lo, cứ từ từ mà làm.” Thạch Vĩnh Ba lùi lại một bước, tránh cánh tay của La Thành.

Dòng người tấp nập qua lại, màn hình hiển thị liên tục thay đổi.

Những bước chân vội vã, xô đẩy nhau tạo nên một âm thanh hỗn loạn phía sau lưng.

La Thành đứng vững hơn một chút, xoa đầu, lên tiếng: “Biết rồi, tôi nhớ hết rồi.”

Không ai nói thêm gì nữa, cả hai chỉ mỉm cười nhìn nhau.

Rất nhanh, một người bước vào trong, một người quay trở lại.

Thạch Vĩnh Ba quay đầu lại nhìn người đàn ông đang bước vào trong, chỉ trong nháy mắt rồi lại quay đi.

Con đường sai lầm đã đi qua, giờ đây anh có thể bắt đầu một con đường mới.

Máy bay cất cánh, La Thành nhìn xuống qua cửa sổ.

Tiếng động của động cơ ngày càng lớn, tầm nhìn càng lúc càng rộng.

Anh quay đầu, tựa vào ghế, nhắm mắt lại.

Nơi giam giữ trói buộc suốt bao nhiêu năm, giờ đây đã ở lại phía sau..



Ánh đèn neon rực rỡ trải dài trên con đường, phản chiếu những tòa nhà cao tầng sừng sững dưới bầu trời đêm lung linh.

Tại ngã tư đường, dòng người tấp nập đổ về, ánh đèn giao thông thay đổi liên tục, họ vội vã băng qua đường.

Trong xe, giai điệu du dương nhẹ nhàng vang lên.

Sau hơn mười năm xa cách, khi đặt chân trở lại mảnh đất này, anh không biết nên diễn tả cảm xúc của mình ra sao.

Bành Trí Lũy liếc qua gương chiếu hậu, thấy bạn mình vẫn khá thoải mái: “Cảm giác thế nào?”

La Thành không biết phải dùng những từ hoa mỹ nào, chỉ đáp lại: “Cũng ổn.”

Bành Trí Lũy nhún vai, cười khẩy.

La Thành nói thật lòng, ánh mắt không rời khỏi khung cảnh bên ngoài: “Thay đổi nhiều quá.”

Bành Trí Lũy giảm tốc độ, để cho anh thỏa sức ngắm nhìn, một lúc lâu sau, Bành Trí Lũy mới trầm ngâm nói: “Bao nhiêu năm rồi, làm sao mà không khác được.”

La Thành khẽ cười: “Ừ.”

Cả hai trò chuyện không ngừng suốt quãng đường, đến gần nơi cần đến.

Bành Trí Lũy đột ngột hỏi: “Đã nói với cô ấy chưa?”

“Cái gì?” La Thành quay đầu lại, tiếng hát át đi câu hỏi của Bành Trí Lũy, anh không nghe rõ.

Bành Trí Lũy tắt âm thanh, “Tôi nói là, về việc cậu trở về, đã nói với cô ấy chưa?”

Cô ấy ở đây, hiển nhiên ai cũng hiểu.

Chiếc xe vượt qua ngã tư, rẽ vào một con đường nhỏ gần khu dân cư, cả con đường trở nên yên tĩnh hơn.

“Chưa.” Anh thì thầm.

Bành Trí Lũy nghiêng đầu, nhíu mày nhẹ, “Ý cậu là gì? Cậu không phải vì cô ấy à?”

“Chờ thêm một chút nữa.” La Thành dừng lại hai giây rồi nói: “Bây giờ chưa phải lúc.”

Bành Trí Lũy mơ hồ đoán được điều gì đó, “Cậu nghĩ thế nào?”

La Thành cử động má, sắc mặt thay đổi, nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn cho cô ấy những điều tốt đẹp hơn.”

Ít nhất là khi gặp lại, anh không còn là người đàn ông bế tắc và vô dụng như trước nữa.

Bành Trí Lũy gật đầu, thấy bạn mình đã có quyết định, anh cũng không nói gì thêm.

Không lâu sau, chiếc xe chậm rãi dừng trước một khu chung cư cũ.

Cửa xe đóng lại, hai người đàn ông lần lượt bước vào.

Ban đầu, Bành Trí Lũy nói không vội, anh còn phòng trống có thể qua đó ở tạm vài ngày, nhưng La Thành không đồng ý. Đã có gia đình, không thể tùy tiện như trước, dù không tiện anh cũng không muốn làm phiền.

Vì vậy, Bành Trí Lũy đã giúp anh xem nhà trước vài ngày.

Bước lên cầu thang, hai bóng người in đậm, đèn cảm ứng trên đầu lập tức sáng lên.

Căn hộ số bên trái trên tầng hai, thiết kế vuông vắn.

Hai phòng ngủ, một phòng khách, nhìn chung khá gọn gàng, sạch sẽ, đầy đủ nội thất cần thiết.

“Đã cho người dọn dẹp rồi.” Bành Trí Lũy lười biếng nằm dài trên sofa, gật đầu ra hiệu, ném một chùm chìa khóa, “Thế nào?”

La Thành đưa tay ra, vừa vặn nắm lấy, “Cảm ơn.”

Anh không mang nhiều đồ đạc, vào phòng ngủ nhìn qua một lượt, sau khi để đồ xong lại quay ra phòng khách.

“Đúng rồi.” Bành Trí Lũy thấy anh đi ra, “Mấy cái cửa hàng tôi bảo tìm, có vài chỗ đã liên hệ lại rồi.”

La Thành cũng nằm xuống bên cạnh sofa, “Có chỗ nào trống không?”

Bành Trí Lũy gãi đầu, “Quên hỏi rồi.”

“Cậu đưa điện thoại cho tôi, sáng mai tôi gọi hỏi lại.”

“Vội thế à?” Dù nói vậy nhưng Bành Trí Lũy đã lấy điện thoại ra.

“Ừ.” La Thành nghĩ một lúc, nhấn mạnh lại: “Rất vội.”

Bành Trí Lũy nhìn anh hai lần rồi cười.

Chiếc điện thoại trên sofa đột ngột rung lên, La Thành thấy anh ta vội vã đứng dậy.

“Đi rồi à? Không ở lại thêm chút nữa?”

Bành Trí Lũy cầm chìa khóa xe, quay đầu lại, khóe miệng khẽ cười, “Cô ấy ở nhà một mình, tôi không yên tâm.”

La Thành nhướn mày.

Bành Trí Lũy nở nụ cười ấm áp, giơ ra bốn ngón tay, “Sử Vân đang mang thai, hơn bốn tháng rồi.”

La Thành hơi ngạc nhiên, gật đầu, chân thành chúc phúc, “Tốt quá.”

Cửa mở, Bành Trí Lũy nhắc nhở: “Nếu đi xem cửa hàng, lúc đó tôi sẽ đưa cậu đi.”

La Thành không từ chối, vừa mới trở lại ngoài những nơi quen thuộc, một số đường anh đã không còn nhớ rõ, có người dẫn đường sẽ tiện hơn nhiều.

“Được, đến lúc đó nói nhé.”

“Rảnh lắm.” Tiếng nói của Bành Trí Lũy từ cầu thang vọng xuống, “Đi chăm vợ đây!”

Anh mỉm cười, nhìn bóng đen đó lẩm bẩm: “Đúng là.”

Đợi tiếng động trên cầu thang biến mất, La Thành mới đóng cửa lại.

Đứng trong phòng khách, chân anh đột nhiên dường như dính chặt vào sàn nhà, nhìn căn hộ nhỏ này, một cảm giác an tâm chưa từng có từ từ lan tỏa.

Đây sẽ là nơi anh sống…

Anh không lãng phí thời gian suy nghĩ nhiều, đơn giản dọn dẹp giường ngủ, trải ga trải giường, rồi nằm xuống ngủ luôn.

Điều hòa hơi cũ, tiếng máy ngoài trời ồn ào đến mức đau tai.

La Thành lại đứng dậy lau chùi quạt góc, mất một lúc lâu mới cảm thấy mát mẻ.

Hai tay chống sau đầu, anh có quá nhiều kế hoạch trong đầu, muốn làm mọi thứ thật nhanh, muốn có kết quả sớm như vậy mới có thể quay lại tìm người đó với một diện mạo tốt hơn.

Sáng sớm.

Sau khi rửa mặt, anh liếc nhìn đồng hồ, La Thành bắt đầu thực hiện kế hoạch đầu tiên của mình.

Anh chọn một vài địa điểm mà Bành Trí Lũy đưa cho, trực tiếp yêu cầu được chuyển nhượng nhanh nhất.

Mất hơn nửa tháng chạy đi chạy lại, cuối cùng anh cũng có chút khởi sắc.

Thật không may, cuộc sống không bao giờ diễn ra theo ý muốn của con người.

Khi mọi thứ đang diễn ra rất thuận lợi, một sự cố bất ngờ, hoàn toàn không hề chuẩn bị khiến anh lại gặp lại người đó.



Cuối tháng bảy.

Mưa phùn kéo dài cả ngày cuối cùng cũng tạnh.

Bầu trời đầy mây xám, không khí còn vương lại chút ẩm ướt mát mẻ sau cơn mưa.

Lúc sáu giờ chiều, Tôn Hiểu gọi điện cho Lương Vận, Lương Vận thu xếp đồ đạc rồi xuống lầu.

Họ chọn một nhà hàng chuyên bún thịt heo, không khí ấm áp tỏa ra từ nồi lẩu sôi sùng sục.

Gần đây, bộ phận mà Lương Vận phụ trách đang gấp rút hoàn thiện chiếc máy ảnh mới, mọi người đều đang làm việc hết sức mình, ban đầu cô dự định gọi đồ ăn mang về để ăn tạm.

Nhưng Tôn Hiểu gọi điện đến nói tiểu Hoàn Tử  ở nhà quấy khóc cả ngày, muốn rủ cô đi ăn tối, thư giãn một chút.

Cô không lái xe, Tôn Hiểu nói giờ tan tầm đường rất tắc, nếu hai chiếc xe không tình cờ gặp nhau thì cũng không sao. Lương Vận suy nghĩ một chút, một bữa ăn thôi thì vẫn kịp.

“Ngon không?” Lương Vận gắp một miếng thịt cho đứa nhỏ bên cạnh.

Hai má của tiểu Hoàn Tử nhét đầy thức ăn, kẽ hở còn lại chỉ đủ để lọt ra một âm thanh, “Ngon!”

Đứa trẻ lớn nhanh, Tiểu Hoàn Tử ăn lại nhiều nên không chỉ cao mà cân nặng cũng ngày càng tăng.

Tôn Hiểu không khỏi lo lắng, thỉnh thoảng cũng kiểm soát khẩu phần ăn của cậu bé, dùng đũa gõ nhẹ vào bát của tiểu Hoàn Tử, “Con trai, ăn nhiều quá rồi, bát này xong là không được ăn nữa đâu.”

Tiểu Hoàn Tử như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục gắp miếng thịt lớn cuối cùng trong bát.

Lương Vận mỉm cười, “Không sao đâu, đang tuổi lớn, không cần phải căng thẳng thế.”

“Cậu nhìn này, béo thế này.” Thấy con trai không nghe lời, Tôn Hiểu đành bỏ cuộc, lẩm bẩm, “Không giống bố nó chút nào.”

Lương Vận cười, vươn tay véo nhẹ má tiểu Hoàn Tử.

Thế giới của đứa trẻ lúc này chỉ toàn là thức ăn, không để ý đến những người khác.

Một lúc sau, thấy mọi người ăn uống xong xuôi, Tôn Hiểu mới kéo tiểu Hoàn Tử dậy lau miệng.

“Cậu còn về công ty à?” Tôn Hiểu thấy Lương Vận vẫn đang nhắn tin.

“Ừ.” Lương Vận cất điện thoại, “Không sao, không vội.”

“Đừng thế.” Tôn Hiểu cầm túi đứng dậy, nhướn mày cười, “Nếu không phải vì con trai tớ, làm sao tớ rủ được cậu đi ăn chứ, đừng để trễ việc.”

Lương Vận lườm cô ấy, “Câm đi.”

Tôn Hiểu nhớ lại cuộc trò chuyện lúc nãy, “Lát nữa luật sư đó đến đón cậu à?”

Từ tầng hai đi xuống, Lương Vận liếc nhìn những người xung quanh, “Ai bảo là đến đón, chỉ là tiện đường thôi.”

“Ăn cơm mà còn tiện đường nữa à.” Tôn Hiểu không tin, huých khuỷu tay vào cô, “Chắc chắn là đến đón cậu rồi.”

Lương Vận kéo tay Tiểu Hoàn Tử, liếc xéo cô ấy, “Nghĩ nhiều.”

Lần này đúng là tiện đường thật, Trịnh Lâm đang ăn tối với khách hàng ở phố bên cạnh, tình cờ lại quên một tập tài liệu quan trọng ở văn phòng, cần dùng vào sáng mai.

Biết cô không lái xe, anh nói sẽ tiện đường đưa cô về.

Tôn Hiểu  phải đưa tiểu Hoàn Tử đi dạo một lúc nữa, Lương Vận không muốn làm trễ giờ của cô ấy nên đồng ý đi cùng Trịnh Lâm.

Ra khỏi cửa hàng, Tôn Hiểu trở nên nghiêm túc hơn, “Cậu ở đây đợi nhé, đừng qua đó.” Khi nãy đi ăn tối, xe của cô để ở đầu đường, còn phải đi bộ một đoạn nữa.

Trịnh Lâm nói còn một lúc nữa mới đến, nên Lương Vận không vội, “Đi dạo một chút cũng được, đợi Trịnh Lâm gửi tin nhắn vậy.”

Tiểu Hoàn Tử dựa vào người Lương Vận, Tôn Hiểu cười vỗ đầu con trai: “Vậy cùng nhau đi đi.”

Con đường này rất dài, những chiếc xe đậu kín dưới bậc thềm hai bên đường.

Tiểu Hoàn Tử mới đi được vài bước thì đã có cảm giác đôi chân như muốn rụng rời, cái miệng càng lúc càng chu ra.

Cảm giác ngứa ngáy dưới người của Lương Vận ngày càng rõ rệt, hai tay Tiểu Hoàn Tử bám chặt vào đùi cô, đôi mắt tròn xoe nhìn cô chằm chằm.

“Không cho người khác bế.” Vẫn là người làm mẹ như Tôn Hiểu hiểu rõ con mình hơn, mặt cô cau lại, “Tự đi về phía trước, đi tìm xe của mẹ.”

Tiểu Hoàn Tử rõ ràng rất không vui, cái miệng chu ra.

“Đừng chiều nó nữa, lớn rồi mà còn để người khác bế.” Lương Vận vừa định với tay, Tôn Hiểu đã ngăn lại, “Con mập như vậy, giảm cân đi.”

Tiểu Hoàn Tử nhăn nhó mặt mày, Lương Vận bật cười.

Trong tầm mắt, cách đó chừng hai mươi ba mét có một cửa hàng nhỏ, đi thêm một đoạn nữa là đến ngã tư.

Lương Vận cúi người xuống, chỉ tay về phía trước, dịu dàng thương lượng: “Tiểu Hoàn Tử cố gắng một chút, đến cửa hàng nhỏ kia, cô sẽ mua đồ ăn vặt cho con nhé.”

Cậu bé không mấy vui vẻ, nhưng vẫn có thể thương lượng được. Cậu bé tinh nghịch chớp mắt hai cái, cuối cùng gật đầu.

Tôn Hiểu khoanh tay, liếc mắt nhìn Lương Vận.

Sắp đến đích rồi, không biết Tiểu Hoàn Tử nhìn thấy cái gì mà lại tăng tốc chạy về phía trước, những vũng nước trên mặt đường bị những bước chân của cậu bé làm văng tung tóe.

Tôn Hiểu hoàn toàn thả lỏng, không thèm để ý, mặc kệ cậu bé.

Phía bên trái cửa hàng.

Một người đàn ông bước ra từ một cửa hàng trống không, không có biển hiệu.

Anh đóng cửa kính lại, khóa cửa từ bên ngoài, sau khi chắc chắn cửa đã khóa mới rũ bỏ những hạt bụi trên người và đi về phía đường phố.

Vừa quay người đi được hai bước, chợt có một bóng dáng vụt qua trước mắt, anh cảm thấy có một vật mềm mại đâm vào chân.

Với phản xạ nhanh nhạy, anh vung tay lên, cậu bé ngồi dưới chân anh đột ngột bị nhấc lên.

Tốc độ rất nhanh, mông của Tiểu Hoàn Tử lập tức rời khỏi mặt đất ẩm ướt.

Đôi bàn tay mũm mĩm nắm chặt lấy ống quần anh, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ hoảng sợ, La Thành mỉm cười.

Tay anh dính đầy xi măng, anh cố gắng không chạm vào khuôn mặt tròn trịa của cậu bé, cười nói: “Con nhà ai đây?”

Trong chốc lát không để ý, cậu nhóc nghịch ngợm suýt nữa gây ra rắc rối, “Tưởng Duệ Hàn!”

Tiểu Hoàn Tử nghe thấy một giọng nói quen thuộc, quay đầu lại gọi.

“Mẹ!”

La Thành đứng thẳng người lên, cùng cậu bé nhìn về phía trước.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, hai ánh mắt giao nhau từ xa.

Chỉ một giây.

Nụ cười trên khóe miệng người đàn ông càng trở nên gượng gạo.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lối Ra Ở Cuối Con Đường

Số ký tự: 0