Chương 10
Nhất Sự Vô Trần Nữ Sĩ
2024-07-03 14:03:14
25
Hai tay ta bị trói lại bằng dây cột tóc của hắn. Diêm Trạm vác ta lên vai sải bước lên xe ngựa.
A Hoàng chạy theo sủa không ngừng. Ta sợ hắn nổi giận sẽ đá nó mấy nhát nên vội vàng khuyên nhủ:
- Đừng đuổi theo nữa A Hoàng, ta không sao, mấy bữa nữa là ta lại về ấy mà.
- Mấy bữa nữa lại về? Vẫn muốn chạy à?
Kết quả Diêm Trạm càng giận hơn.
Thị vệ đứng cạnh xe ngựa vén rèm, Diêm Trạm ném ta lên sập không chút nương tay, sau đó quay lại xách cổ tóm luôn cả em cún cỏ của ta ném lên xe.
- Thích nó đến thế thì dẫn luôn về, đỡ mất công ngày nào cũng phải chạy ra ngoài.
Ta ôm cổ A Hoàng, người run lẩy bẩy, không dám nói thêm câu nào nữa.
Diêm Trạm sa sầm mặt mày suốt cả chặng đường, bầu không khí trong xe lặng ngắt, chỉ nghe thấy mỗi tiếng rên ư ử của A Hoàng.
- Ừm… Hoàng thượng…
- Đừng gọi ta là hoàng thượng. Nàng hoàn toàn không hề coi hoàng thượng ta đây ra gì.
Ta ngậm miệng, nhưng xe ngựa cứ lắc lư liên hồi, ta lại lên tiếng:
- Diêm Trạm, ta…
- Ta muốn…
- Câm miệng, ta không muốn nghe nàng giải…
Oẹ…
Ta muốn nôn.
Hơn nữa còn nôn luôn rồi, nôn khắp người Diêm Trạm.
Mặt hắn càng sa sầm hơn.
26
Mới có vài ngày, ta đã lại trở về hoàng cung, thái y lúc trước từng chẩn mạch cho ta lại xách hòm thuốc tới.
Ta ngại ngùng giơ tay từ chối:
- Không cần phiền hà thế đâu, ta chỉ bị say xe thôi.
Song, ông ấy lại tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
- Ôi trời ơi! Nương nương có thai rồi.
Ối ối ối trời ơi. Thế này chẳng phải ta đã hết đường về nhà rồi sao?
“Ối trời ơi, hoàng thượng của chúng ta có người nối dõi rồi.
Thái giám đứng cạnh phấn khởi hét chói lên.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều lộ vẻ mừng rỡ, chỉ có ta là như sét đánh giữa trời quang.
Diêm Trạm mặt mày vốn đã hòa hoãn lại chuyển sang âm u trở lại.
Hắn cho tất cả lui xuống, bao gồm cả Tiểu Hoàng trong lòng ta.
- Nàng hãy nói cho ta, rốt cuộc ta có chỗ nào không tốt với nàng? Ta lại dọa nàng sợ rồi sao?
- Hay là, nàng chỉ thích ta lúc cải trang thành nữ.
Hắn vô cùng cấp thiết muốn biết đáp án.
- Diêm Trạm, chàng thích ta thật sao?
Ta là người tự biết mình. Thế gian vốn đã hiếm người chung thủy, huống hồ hắn lại còn là bậc đế vương cao quý nhất thiên hạ. Bắt bậc quân chủ một nước cả đời chỉ cưới một người, hơn nữa lại còn là một cô gái quê mùa, nói ra chỉ khiến người ta cười chê.
- Cả đời này chỉ cưới một mình ta, chàng có làm được không?
Cuối cùng ta vẫn cứ nói ra câu ấy.
- Ta tự biết thân biết phận mình. Ta cùng lắm chỉ là một nô tì rửa chân chốn hậu cung, nhưng ta không cần vinh hoa phú quý, ta chỉ cần một phu quân toàn tâm toàn ý với ta.
Diêm Trạm vê lọn tóc mai, hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Hậu cung đã bị giải tán từ lâu rồi.
- Chẳng lẽ trước khi bỏ trốn, nàng không thể hỏi ta một câu rồi hãy trốn sao?
27
Hứ, gã chó này mồm mép chẳng có câu nào là thật cả.
- Lúc ta rời cung vừa hay đụng phải con gái thái phó vào cung.
- Còn chưa đến một canh giờ ta đã bắt cha nàng ta đưa về rồi. Xuân Hoa có thể làm chứng.
- Xuân Hoa, vào đây.
Diêm Trạm nhìn ra ngoài cửa gọi người.
- Ôi, hoàng hậu nương nương thân mến của nô tì đã về rồi.
Xuân Hoa vẫn luôn lém lỉnh như thế.
Nô tì có thể làm chứng, hôm ấy sau khi nô tì tỉnh giấc đã hộ tống nàng ta về.
Sắc mặt ta dần trở nên ngại ngùng.
- Người không biết đâu, hoàng thượng còn vị chuyện ấy mà suýt nữa thì đánh nhau với mấy đại thần trong triều đó.
28
Ngày lập hậu, ta nói mình muốn quay về một chuyến.
Hắn cảnh giác nhìn ta, như thể sợ ta lại một đi không trở về.
- Chàng đi cùng ta luôn, đi thắp nén hương cho mẹ ta, nói cho bà biết ta đã thành thân rồi.
Lúc này, Diêm Trạm mới cười vui vẻ, nắm tay cổ tay ta kêu người đi chuẩn bị.
29
Sau này, một câu chuyện được lưu truyền trong dân gian.
Nếu có ngày bắt gặp một cặp vợ chồng có dung mạo diễm lệ trên phố thì nhất định phải để ý, không chừng là gặp được quý nhân rồi đó.
Ta ngồi trong gánh sủi cảo bên đường, nghe người bên cạnh miêu tả hết sức khoa trương thì nhếch môi cười, chỉ có Diêm Trạm ngồi đối diện là buồn bực không vui:
- Lần sau đi dạo phố, ta có thể không cải trang thành Thược Dược nữa được không?
- Hết -
Hai tay ta bị trói lại bằng dây cột tóc của hắn. Diêm Trạm vác ta lên vai sải bước lên xe ngựa.
A Hoàng chạy theo sủa không ngừng. Ta sợ hắn nổi giận sẽ đá nó mấy nhát nên vội vàng khuyên nhủ:
- Đừng đuổi theo nữa A Hoàng, ta không sao, mấy bữa nữa là ta lại về ấy mà.
- Mấy bữa nữa lại về? Vẫn muốn chạy à?
Kết quả Diêm Trạm càng giận hơn.
Thị vệ đứng cạnh xe ngựa vén rèm, Diêm Trạm ném ta lên sập không chút nương tay, sau đó quay lại xách cổ tóm luôn cả em cún cỏ của ta ném lên xe.
- Thích nó đến thế thì dẫn luôn về, đỡ mất công ngày nào cũng phải chạy ra ngoài.
Ta ôm cổ A Hoàng, người run lẩy bẩy, không dám nói thêm câu nào nữa.
Diêm Trạm sa sầm mặt mày suốt cả chặng đường, bầu không khí trong xe lặng ngắt, chỉ nghe thấy mỗi tiếng rên ư ử của A Hoàng.
- Ừm… Hoàng thượng…
- Đừng gọi ta là hoàng thượng. Nàng hoàn toàn không hề coi hoàng thượng ta đây ra gì.
Ta ngậm miệng, nhưng xe ngựa cứ lắc lư liên hồi, ta lại lên tiếng:
- Diêm Trạm, ta…
- Ta muốn…
- Câm miệng, ta không muốn nghe nàng giải…
Oẹ…
Ta muốn nôn.
Hơn nữa còn nôn luôn rồi, nôn khắp người Diêm Trạm.
Mặt hắn càng sa sầm hơn.
26
Mới có vài ngày, ta đã lại trở về hoàng cung, thái y lúc trước từng chẩn mạch cho ta lại xách hòm thuốc tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta ngại ngùng giơ tay từ chối:
- Không cần phiền hà thế đâu, ta chỉ bị say xe thôi.
Song, ông ấy lại tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
- Ôi trời ơi! Nương nương có thai rồi.
Ối ối ối trời ơi. Thế này chẳng phải ta đã hết đường về nhà rồi sao?
“Ối trời ơi, hoàng thượng của chúng ta có người nối dõi rồi.
Thái giám đứng cạnh phấn khởi hét chói lên.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều lộ vẻ mừng rỡ, chỉ có ta là như sét đánh giữa trời quang.
Diêm Trạm mặt mày vốn đã hòa hoãn lại chuyển sang âm u trở lại.
Hắn cho tất cả lui xuống, bao gồm cả Tiểu Hoàng trong lòng ta.
- Nàng hãy nói cho ta, rốt cuộc ta có chỗ nào không tốt với nàng? Ta lại dọa nàng sợ rồi sao?
- Hay là, nàng chỉ thích ta lúc cải trang thành nữ.
Hắn vô cùng cấp thiết muốn biết đáp án.
- Diêm Trạm, chàng thích ta thật sao?
Ta là người tự biết mình. Thế gian vốn đã hiếm người chung thủy, huống hồ hắn lại còn là bậc đế vương cao quý nhất thiên hạ. Bắt bậc quân chủ một nước cả đời chỉ cưới một người, hơn nữa lại còn là một cô gái quê mùa, nói ra chỉ khiến người ta cười chê.
- Cả đời này chỉ cưới một mình ta, chàng có làm được không?
Cuối cùng ta vẫn cứ nói ra câu ấy.
- Ta tự biết thân biết phận mình. Ta cùng lắm chỉ là một nô tì rửa chân chốn hậu cung, nhưng ta không cần vinh hoa phú quý, ta chỉ cần một phu quân toàn tâm toàn ý với ta.
Diêm Trạm vê lọn tóc mai, hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Hậu cung đã bị giải tán từ lâu rồi.
- Chẳng lẽ trước khi bỏ trốn, nàng không thể hỏi ta một câu rồi hãy trốn sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
27
Hứ, gã chó này mồm mép chẳng có câu nào là thật cả.
- Lúc ta rời cung vừa hay đụng phải con gái thái phó vào cung.
- Còn chưa đến một canh giờ ta đã bắt cha nàng ta đưa về rồi. Xuân Hoa có thể làm chứng.
- Xuân Hoa, vào đây.
Diêm Trạm nhìn ra ngoài cửa gọi người.
- Ôi, hoàng hậu nương nương thân mến của nô tì đã về rồi.
Xuân Hoa vẫn luôn lém lỉnh như thế.
Nô tì có thể làm chứng, hôm ấy sau khi nô tì tỉnh giấc đã hộ tống nàng ta về.
Sắc mặt ta dần trở nên ngại ngùng.
- Người không biết đâu, hoàng thượng còn vị chuyện ấy mà suýt nữa thì đánh nhau với mấy đại thần trong triều đó.
28
Ngày lập hậu, ta nói mình muốn quay về một chuyến.
Hắn cảnh giác nhìn ta, như thể sợ ta lại một đi không trở về.
- Chàng đi cùng ta luôn, đi thắp nén hương cho mẹ ta, nói cho bà biết ta đã thành thân rồi.
Lúc này, Diêm Trạm mới cười vui vẻ, nắm tay cổ tay ta kêu người đi chuẩn bị.
29
Sau này, một câu chuyện được lưu truyền trong dân gian.
Nếu có ngày bắt gặp một cặp vợ chồng có dung mạo diễm lệ trên phố thì nhất định phải để ý, không chừng là gặp được quý nhân rồi đó.
Ta ngồi trong gánh sủi cảo bên đường, nghe người bên cạnh miêu tả hết sức khoa trương thì nhếch môi cười, chỉ có Diêm Trạm ngồi đối diện là buồn bực không vui:
- Lần sau đi dạo phố, ta có thể không cải trang thành Thược Dược nữa được không?
- Hết -
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro