Chương 1
Nhất Sự Vô Trần Nữ Sĩ
2024-07-03 14:03:14
1
Ta vừa tiến cung đã bị tống vào lãnh cung. Đúng là trò cười lớn nhất lịch sử.
Việc này quả thực rất phù hợp với tác phong của lão hoàng đế điên trong lời đồn.
- Lệnh Phi nương nương, người đừng buồn nhé, phải biết là có những phi tần vừa mới cài thoa phượng đã bay đầu rồi.
Thái giám dẫn đường cất giọng eo éo, hai mắt híp lại. Mấy lời an ủi ta nghe hết sức kì cục.
Nhưng lời của gã quả thực rất đúng. So với việc phải sống dưới tầm mắt của tên hôn quân tàn bạo ngang ngược thì chẳng thà vào lãnh cung, ít ra cũng sống thêm được mấy năm.
Ta mở cánh cửa son cũ kĩ ra thì bị một con nhện nhảy lên mu bàn tay. Ta lập tức đập nó chết tươi rồi búng xuống đất.
May mà trông căn phòng có vẻ đã được dọn dẹp, thậm chí là sạch đến lạ thường, không giống dáng vẻ lâu ngày không có người ở.
Song cũng có thể là do vị phi tử trước vừa mới rời đi chưa được bao lâu…
Nghĩ đến đây, ta vốn đang khoanh tay bỗng phải rùng mình.
2
Đêm thu, gió thổi se se lạnh.
Ta nằm co ro trong chăn, quấn mình kín như bánh chưng.
Cửa sổ dán giấy kêu phần phật, tiếp đó, một tiếng két vang lên, cửa đại điện bị mở ra.
Lòng ta giật thót, bỗng nhớ tới tin đồn về lãnh cung.
Những hồn vía chết oan sẽ hoá thành oán khí rồi biến thành ma nữ.
Không thể nào không thể nào. Ta chưa bao giờ làm chuyện ác thương thiên hại lí. Bọn nó muốn ám cũng không thể ám ta được.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cơ thể ta vẫn không kiềm được run rẩy.
Dường như có tiếng bước chân đang đến gần.
Ta mở mắt ra, lấy hết can đảm đi ra ngoài thám thính.
Dưới ánh trăng vằng vặc có bóng dáng một cô gái.
Nhưng chỉ có một mình ta bị đày đến lãnh cung, không hề có cung nữ nào khác.
3
- Muội muội tha mạng, ta không cố ý chiếm phòng muội đâu. Ta chỉ là phi tử mới bị vứt bỏ đến đây thôi.
Thấy nàng ấy cẫn tiến lại gần, ta dứt khoát quỳ xuống trước cửa, dập đầu ba lần với nàng.
Ma nữ có vẻ chần chừ, cứ đứng đực ra.
Ta nhắm trúng ngọn nến bên cạnh, khều bấc châm đèn, căn phòng lập tức sáng bừng lên.
Ma sợ ánh sáng, ta cá là nàng ta sẽ không dám đến gần nữa.
- Cô là người mới à?
Ma nữ với mái tóc đen nhánh ấy đến giọng nói cũng vô cùng cổ quái, khó phân nam nữ.
Ta đánh bạo ngẩng lên nhìn, nàng chẳng những không hề máu me be bét như ta tưởng tượng mà còn đẹp hiền dịu.
Theo động tác nghiêng đầu của nàng, chiếc khăn choàng màu xanh thẫm trên vai nàng cũng rơi xuống đất.
Ánh nến chiếu lên sườn mặt nàng, sống mũi cao thẳng, nước da trắng ngần, đường nét sắc sảo, là một nữ tử đẹp tinh tế tràn đầy khí khái anh hùng. Trông không giống ma nữ tí nào.
Ta vừa tiến cung đã bị tống vào lãnh cung. Đúng là trò cười lớn nhất lịch sử.
Việc này quả thực rất phù hợp với tác phong của lão hoàng đế điên trong lời đồn.
- Lệnh Phi nương nương, người đừng buồn nhé, phải biết là có những phi tần vừa mới cài thoa phượng đã bay đầu rồi.
Thái giám dẫn đường cất giọng eo éo, hai mắt híp lại. Mấy lời an ủi ta nghe hết sức kì cục.
Nhưng lời của gã quả thực rất đúng. So với việc phải sống dưới tầm mắt của tên hôn quân tàn bạo ngang ngược thì chẳng thà vào lãnh cung, ít ra cũng sống thêm được mấy năm.
Ta mở cánh cửa son cũ kĩ ra thì bị một con nhện nhảy lên mu bàn tay. Ta lập tức đập nó chết tươi rồi búng xuống đất.
May mà trông căn phòng có vẻ đã được dọn dẹp, thậm chí là sạch đến lạ thường, không giống dáng vẻ lâu ngày không có người ở.
Song cũng có thể là do vị phi tử trước vừa mới rời đi chưa được bao lâu…
Nghĩ đến đây, ta vốn đang khoanh tay bỗng phải rùng mình.
2
Đêm thu, gió thổi se se lạnh.
Ta nằm co ro trong chăn, quấn mình kín như bánh chưng.
Cửa sổ dán giấy kêu phần phật, tiếp đó, một tiếng két vang lên, cửa đại điện bị mở ra.
Lòng ta giật thót, bỗng nhớ tới tin đồn về lãnh cung.
Những hồn vía chết oan sẽ hoá thành oán khí rồi biến thành ma nữ.
Không thể nào không thể nào. Ta chưa bao giờ làm chuyện ác thương thiên hại lí. Bọn nó muốn ám cũng không thể ám ta được.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cơ thể ta vẫn không kiềm được run rẩy.
Dường như có tiếng bước chân đang đến gần.
Ta mở mắt ra, lấy hết can đảm đi ra ngoài thám thính.
Dưới ánh trăng vằng vặc có bóng dáng một cô gái.
Nhưng chỉ có một mình ta bị đày đến lãnh cung, không hề có cung nữ nào khác.
3
- Muội muội tha mạng, ta không cố ý chiếm phòng muội đâu. Ta chỉ là phi tử mới bị vứt bỏ đến đây thôi.
Thấy nàng ấy cẫn tiến lại gần, ta dứt khoát quỳ xuống trước cửa, dập đầu ba lần với nàng.
Ma nữ có vẻ chần chừ, cứ đứng đực ra.
Ta nhắm trúng ngọn nến bên cạnh, khều bấc châm đèn, căn phòng lập tức sáng bừng lên.
Ma sợ ánh sáng, ta cá là nàng ta sẽ không dám đến gần nữa.
- Cô là người mới à?
Ma nữ với mái tóc đen nhánh ấy đến giọng nói cũng vô cùng cổ quái, khó phân nam nữ.
Ta đánh bạo ngẩng lên nhìn, nàng chẳng những không hề máu me be bét như ta tưởng tượng mà còn đẹp hiền dịu.
Theo động tác nghiêng đầu của nàng, chiếc khăn choàng màu xanh thẫm trên vai nàng cũng rơi xuống đất.
Ánh nến chiếu lên sườn mặt nàng, sống mũi cao thẳng, nước da trắng ngần, đường nét sắc sảo, là một nữ tử đẹp tinh tế tràn đầy khí khái anh hùng. Trông không giống ma nữ tí nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro