Chương 6
Nhất Sự Vô Trần Nữ Sĩ
2024-07-03 14:03:14
15
Ta kinh hoàng toát mồ hôi ướt đẫm, sau khi bị gió thổi qua, ta mới trấn tĩnh hơn chút.
Có khi hắn lại niệm tình ta từng chăm sóc hắn mà bỏ qua cho ta cũng nên.
- Thược Dược… không… không… hoàng thượng.
- Ừm… hoàng thượng, thần thiếp, thần thiếp có thể về nhà không?
- Ái phi vẫn đau đáu chuyện về nhà sao?
Hắn tiến lại gần, vê lọn tóc rủ bên vai ta, khẽ cười.
- Ta không tên Thược Dược, cũng không phải muội muội nàng. Ta tên Diêm Trạm, là phu quân của nàng.
Dù rằng hắn vẫn đang mặc đồ hôm qua nhưng ta lại không còn thấy bóng dáng Thược Dược đâu nữa.
- Người đâu, đưa nương nương về.
- Còn về hai người ta vừa nhắc, cắt lưỡi, ném cho chó săn Bỉ trong cung Vĩnh Lạc ăn.
16
Ta không dám nói thêm lời oán hận nào nữa, chỉ đành để đám cẩm y vệ dẫn đi.
Lúc ngang qua phòng giặt đồ, cô cô quản lí đang quỳ trước cửa kêu gào thảm thiết, chói tai như lợn bị chọc tiết.
Ta chỉ liếc vội một cái, màu đỏ ghê người ấy đã loang đầy đất.
Bà ta chỉ mắng Diêm Trạm là đồ lẳng lơ có một câu mà đã bị rút lưỡi ném cho chó ăn.
Còn ta thì sao? Lúc ở lãnh cung hình như ta đã mắng hắn nào chỉ có một câu.
Ta nói hắn hung tàn bạo ngược, ngu dốt bất tài, là tên điên chính hiệu… còn nói với hắn may mà hoàng thượng là đồ chó mắt toét mà không hề nhận ra hắn cải trang thành nữ giới.
Càng nghĩ càng sợ, lúc tới Thúy Ngọc Hiên, ta vấp phải bậc thềm trước ngạch cửa, trán đập đúng thềm đá nổi cục u to đùng.
Ta ngồi nhe răng trợn mắt soi gương, doạ tì nữ vừa bước vào sợ hết hồn.
- Nương nương, người không sao chứ, có ai ám hại người ạ? Nô tì tuyệt đối không bỏ qua cho hắn.
Cánh tay cô ta to hơn hẳn những nha hoàn khác, người thường đều nhìn ra chắc chắn là người tập võ quanh năm.
- Ta tự té ngã.
- Ừm, ngươi trả lời câu này trước đã. Ngươi là nam hay nữ?
Để ngừa lỡ may thì ta đành đa nghi vậy.
- Nô tì tên là Xuân Hoa, là nô tì kề cạnh của người nên đương nhiên phải là nữ ạ.
Ta có thêm một nô tì kề cạnh từ khi nào vậy?
- Người đã ra khỏi lãnh cung, bây giờ chẳng qua người chỉ ở nơi vốn thuộc về người.
- Ta không cần về lãnh cung nữa hả?
- Người là sủng phi của hoàng thượng, sao có thể ở nơi tồi tàn đó được.
Ha, chỉ sợ là sủng phi sắp bay đầu thôi
Ta kinh hoàng toát mồ hôi ướt đẫm, sau khi bị gió thổi qua, ta mới trấn tĩnh hơn chút.
Có khi hắn lại niệm tình ta từng chăm sóc hắn mà bỏ qua cho ta cũng nên.
- Thược Dược… không… không… hoàng thượng.
- Ừm… hoàng thượng, thần thiếp, thần thiếp có thể về nhà không?
- Ái phi vẫn đau đáu chuyện về nhà sao?
Hắn tiến lại gần, vê lọn tóc rủ bên vai ta, khẽ cười.
- Ta không tên Thược Dược, cũng không phải muội muội nàng. Ta tên Diêm Trạm, là phu quân của nàng.
Dù rằng hắn vẫn đang mặc đồ hôm qua nhưng ta lại không còn thấy bóng dáng Thược Dược đâu nữa.
- Người đâu, đưa nương nương về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Còn về hai người ta vừa nhắc, cắt lưỡi, ném cho chó săn Bỉ trong cung Vĩnh Lạc ăn.
16
Ta không dám nói thêm lời oán hận nào nữa, chỉ đành để đám cẩm y vệ dẫn đi.
Lúc ngang qua phòng giặt đồ, cô cô quản lí đang quỳ trước cửa kêu gào thảm thiết, chói tai như lợn bị chọc tiết.
Ta chỉ liếc vội một cái, màu đỏ ghê người ấy đã loang đầy đất.
Bà ta chỉ mắng Diêm Trạm là đồ lẳng lơ có một câu mà đã bị rút lưỡi ném cho chó ăn.
Còn ta thì sao? Lúc ở lãnh cung hình như ta đã mắng hắn nào chỉ có một câu.
Ta nói hắn hung tàn bạo ngược, ngu dốt bất tài, là tên điên chính hiệu… còn nói với hắn may mà hoàng thượng là đồ chó mắt toét mà không hề nhận ra hắn cải trang thành nữ giới.
Càng nghĩ càng sợ, lúc tới Thúy Ngọc Hiên, ta vấp phải bậc thềm trước ngạch cửa, trán đập đúng thềm đá nổi cục u to đùng.
Ta ngồi nhe răng trợn mắt soi gương, doạ tì nữ vừa bước vào sợ hết hồn.
- Nương nương, người không sao chứ, có ai ám hại người ạ? Nô tì tuyệt đối không bỏ qua cho hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cánh tay cô ta to hơn hẳn những nha hoàn khác, người thường đều nhìn ra chắc chắn là người tập võ quanh năm.
- Ta tự té ngã.
- Ừm, ngươi trả lời câu này trước đã. Ngươi là nam hay nữ?
Để ngừa lỡ may thì ta đành đa nghi vậy.
- Nô tì tên là Xuân Hoa, là nô tì kề cạnh của người nên đương nhiên phải là nữ ạ.
Ta có thêm một nô tì kề cạnh từ khi nào vậy?
- Người đã ra khỏi lãnh cung, bây giờ chẳng qua người chỉ ở nơi vốn thuộc về người.
- Ta không cần về lãnh cung nữa hả?
- Người là sủng phi của hoàng thượng, sao có thể ở nơi tồi tàn đó được.
Ha, chỉ sợ là sủng phi sắp bay đầu thôi
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro