Nghiên cứu kiếm...
Phong Thanh Dương
2024-10-05 23:11:20
Ở phía trước Long Thần xuất hiện một hồ to lớn, nhưng trong hồ đó cũng
không phải là nước mà là vô số kiếm khí lớn nhỏ tạo thành, kiếm khí tạo
thành hồ, có thể thấy được rốt cuộc cảnh tượng đẹp mắt đến cỡ nào.
Hàng trăm triệu tỷ kiếm khí lớn nhỏ hợp thành một cái hồ, mỗi một đạo kiếm khí cũng tràn đầy lực sát thương khiến người ta khiếp sợ, chấn động cả không gian.
Kiếm khí hợp thành hồ này, tất cả được chia ra làm hai phần.
Kiếm khí bên trái đều có màu vàng nồng đậm thuần khiết, tràn đầy khí tức dương cương nóng rực, mà kiếm khí bên phải chính là màu đen âm trầm, tràn đầy khí tức âm lãnh âm hàn lạnh thấu xương, bên nóng bên lạnh, một âm một dương, vừa lúc tạo thành liên minh đối lập.
Vô số âm dương kiếm khí tạo thành một cỗ uy thế cực lớn, mặc dù Long Thần đứng còn rất xa vẫn cảm giác được cả người đau rát, hơn nữa bây giờ sức mạnh huyết tế của hắn đã qua đi, nếu không phải sức mạnh kỳ lạ kia trói buộc hai người, nói không chừng Vũ Liên ra tay giết chết rồi!
Lúc này Long Thần đã giải trừ Long Hồn biến thân, vũ hồn bị thương không còn chân nguyên để duy trì Long Hồn biến thân.
“Nơi này rốt cuộc là nơi nào, đây là cái gì vậy?”
Long Thần mang vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về cảnh tượng trước mắt.
Vèo!
Từng đạo kiếm khí bay múa, kiếm khí màu vàng và kiếm khí màu đen giống như là hai trận doanh khác nhau lúc này đây đang không ngừng giao phong, bộc phát ra dao động mạnh mẽ.
Ngay khi trong đầu Long Thần xuất hiện nghi vấn này, bỗng nhiên trên bầu trời xuất hiện một giọng nói từ nơi xa xôi tới giải đáp cho hắn.
“Đây là Âm Dương kiếm hải!”
Long Thần có thể khẳng định giọng nói hư vô mờ mịt đó và tiếng cười lúc nãy nhất định là của một người.
“Âm Dương kiếm hải sao? Nơi này và hai Kiếm Hồn thạch lúc trước có liên quan gì? Hai viên Kiếm Hồn thạch kia, trong đó có một màu vàng, một viên khác là màu đen hình như có quan hệ tới Âm Dương kiếm hải này?”
Long Thần cẩn thận suy đoán.
Đồng thời cũng nghi vấn rằng chủ nhân của thanh âm này rốt cuộc là ai chứ?
Phải biết rằng, nơi này chính là Ngũ Đế bí cảnh, hẳn là có bảo tàng mà Ngũ Đế lưu lại, hai viên Kiếm Hồn thạch kia, còn có hai thi thể mặc trường bào bát quái đồ là nhân vật nào nữa?
Trăm mối không có lời giải.
Vào lúc hắn đang suy tư, hắn chợt phát hiện thân thể của mình bắt đầu di chuyển thêm một lần nữa.
“Vào Âm Dương kiếm hải để cho ta xem một chút, rốt cuộc bọn ngươi lĩnh ngộ kiếm đạo đã đạt tới trình độ nào rồi.”
Giọng nói hư vô kia vang lên lần nữa.
Long Thần và Vũ Liên lúc này đã bị tách ra, Long Thần bị sức mạnh nơi đây bao phủ, đi về hướng kiếm hải màu vàng còn Vũ Liên thì lại bị hướng đến kiếm hải màu đen.
“Nam thuần dương, nữ thuần âm, phù hợp với hai ngươi, có nhận được truyền thừa của Phong Dương từ ta và sư muội của ta hay không phải nhìn vào tạo hóa của bọn ngươi rồi…”
Thanh âm tựa như ở tận chân trời lần nữa truyền tới.
“Phong Dương tử?”
Long Thần chưa bao giờ nghe qua nhân vật này cho tới thời điểm bây giờ.
Thế nhưng nhất định người này lúc còn sống là một siêu cấp cường giả.
“Hai cỗ thi thể kia, năm tử trong đó hẳn là Phong Dương tử này rồi, Kiếm Hồn thạch màu vàng chắc do hắn lưu lại, mà Kiếm Hồn thạch màu đen hẳn là do sư muội hắn để lại.”
Hai người cùng chết với nhau, nói thế thì quan hệ chắc không hề bình thường.
Lúc này Long Thần đã đi vào trong kiếm hải màu vàng, đồng thời Vũ Liên cũng đi vào vị trí của mình, Nàng không phải là người ngu xuẩn, cũng biết mình và Long Thần đều có cơ hội đạt được thừa kế Kiếm Hồn thạch.
Kiếm Hồn thạch vật này tối đa cũng chỉ có thể thừa kế được một cái thôi. Vũ Liên vốn chính là Kiếm võ giả, ở đan điền có tiên thiên kiếm thai, nếu như nàng kế thừa tiên thiên kiếm thai trong Kiếm Hồn thạch thì Kiếm Hồn thạch này nhất định sẽ nuốt chửng tiên thiên kiếm thai của nàng hòa nhập thành một thể.
Mà lại là hai loại tiên thiên kiếm thai với trình độ giống nhau, nếu bị một người đoạt được, tất nhiên sẽ lưỡng hổ tranh nhau, tất nhiên sẽ có một người bị thương, hơn nữa Kiếm Hồn thạch của hai người này, một người là chí dương chí cương, một người còn lại là chí âm chí hàn, chính là phản thuộc tính, nếu như thôn phệ cùng lúc tất nhiên sẽ phát sinh hậu quả không tưởng.
Chưa từng có người nào có tình huống có hai tiên thiên kiếm thai như thế cả.
Hai loại gặp nhau sẽ dung hợp hoặc là bạo tạc.
Vũ Quang Vũ đã chết, Vũ Liên nhận được hai Kiếm Hồn thạch, dường như cũng không có chỗ để dùng, cho nên lúc này nàng tĩnh tâm lại, chuyên tâm đối mặt với khảo nghiệm của mình, nếu như nói kiếm hải màu đen ở bên dưới chính là Kiếm Hồn thạch màu đen thì thật sự nàng không cần đến, lấy lĩnh ngộ của mình đối với kiếm đạo, tuyệt đối thông qua khảo nghiệm.
Mà Long Thần thì lại không nắm chắc được, bởi vì bản thân hắn không phải Kiếm võ giả, đối mắt với cái gọi là kiếm đạo kia, thực sự một chữ cũng không biết.
May mà có nhân vật thần bí kia bảo vệ, một đạo quang quyển trong suốt ngăn cách Long Thần và những kiếm khí bạo động kia, miễn cho hắn bị kiếm khí màu vàng kia tập kích.
Dưới quyền nắm giữ của người thần bí kia, Long Thần từ từ chìm vào trong kiếm khí màu vàng, tại nơi kiếm hải màu vàng này, Long Thần có một cảm giác như bị đại dương bao trùm lại.
“Kiếm đạo?”
Lúc này, Long Thần nghĩ đến từ này.
Có lẽ, đây là đồ vật giống như võ đạo, hư vô mờ mịt.
Con đường võ đạo thực sự vô cùng dài. Tứ đại trụ cột cảnh chỉ được coi là giai đoạn chuẩn bị, mà tam đại vũ cảnh chính là giai đoạn củng cố trụ cột võ đạo, sau tam đại vũ cảnh, Long Thần từng nghe Tiểu Miêu nói qua, trên Vũ cảnh chính là Kiếp cảnh.
Sau Kiếp cảnh thì là gì đây?
Lúc này đây cũng không xác định được, điều duy nhất có thể khẳng định, con đường võ đạo nhất định rất dài, bây giờ Long Thần còn đang ở tầng thấp nhất của tam đại vũ cảnh, đường đi của hắn còn rất rất dài.
Kiếm đạo, Long Thần mặc dù không có đặt chân vào, nhưng chắc chắn không bằng võ đạo, dù sao kiếm đạo chỉ là câu đối khai mở lĩnh ngộ binh khí thôi. Chính là một nhánh của võ đạo.
Đạo là một phần quy tắc, nếu là đạo như vậy chính là quy tắc của thế giới này rồi.
Giống như một người bị đuối nước vậy, Long Thần chìm vào trong kiếm hải màu vàng, có thể là bởi vì có liên quan tới người thần bí kia, những kiếm khí màu vàng bạo động này lại giống như thân nhân thân mật đối đãi với Long Thần, Long Thần và những kiếm khí màu vàng này dung hợp lại với nhau rất nhanh mà không bị tổn thương.
“Có nhận được hay không hẳn là nhìn tạo hóa của bọn ngươi.”
Người thần bí kia nói.
Lúc này Long Thần như muốn ngất đi, hắn đến một chữ cũng không biết gì về kiếm đạo cả, ở đâu biết được làm sao để nắm giữ kiếm hải màu vàng này đây?
“Đồ của Nhân tộc các ngươi thật phiền toái, các ngươi tu luyện càng thêm cường điệu đó chính là lĩnh ngộ, mà chẳng giống với Yêu tộc của chúng ta, chúng ta chỉ cần đem nhục thể của mình, yêu lực còn có thần thông lớn mạnh của mình, ba phương diện này quyết định lực chiến đấu của chúng ta. Mà Nhân tộc các ngươi thật sự quá yếu, các ngươi chỉ có thể thông qua không ngừng cảm ngộ, mới có thể làm cho hồn phách và thân thể nhỏ yếu của mình nhận được tăng phúc và cường hóa, các ngươi còn có chiến kỹ đa dạng hóa, tăng phúc lực công kích của các ngươi, chỉ luận thiên tư thôi, Nhân tộc các người không phải là đối thủ của Yêu tộc.”
Thấy Long Thần đang nghi ngờ tự hỏi, mèo mập dương dương tự đắc nói.
Hàng trăm triệu tỷ kiếm khí lớn nhỏ hợp thành một cái hồ, mỗi một đạo kiếm khí cũng tràn đầy lực sát thương khiến người ta khiếp sợ, chấn động cả không gian.
Kiếm khí hợp thành hồ này, tất cả được chia ra làm hai phần.
Kiếm khí bên trái đều có màu vàng nồng đậm thuần khiết, tràn đầy khí tức dương cương nóng rực, mà kiếm khí bên phải chính là màu đen âm trầm, tràn đầy khí tức âm lãnh âm hàn lạnh thấu xương, bên nóng bên lạnh, một âm một dương, vừa lúc tạo thành liên minh đối lập.
Vô số âm dương kiếm khí tạo thành một cỗ uy thế cực lớn, mặc dù Long Thần đứng còn rất xa vẫn cảm giác được cả người đau rát, hơn nữa bây giờ sức mạnh huyết tế của hắn đã qua đi, nếu không phải sức mạnh kỳ lạ kia trói buộc hai người, nói không chừng Vũ Liên ra tay giết chết rồi!
Lúc này Long Thần đã giải trừ Long Hồn biến thân, vũ hồn bị thương không còn chân nguyên để duy trì Long Hồn biến thân.
“Nơi này rốt cuộc là nơi nào, đây là cái gì vậy?”
Long Thần mang vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về cảnh tượng trước mắt.
Vèo!
Từng đạo kiếm khí bay múa, kiếm khí màu vàng và kiếm khí màu đen giống như là hai trận doanh khác nhau lúc này đây đang không ngừng giao phong, bộc phát ra dao động mạnh mẽ.
Ngay khi trong đầu Long Thần xuất hiện nghi vấn này, bỗng nhiên trên bầu trời xuất hiện một giọng nói từ nơi xa xôi tới giải đáp cho hắn.
“Đây là Âm Dương kiếm hải!”
Long Thần có thể khẳng định giọng nói hư vô mờ mịt đó và tiếng cười lúc nãy nhất định là của một người.
“Âm Dương kiếm hải sao? Nơi này và hai Kiếm Hồn thạch lúc trước có liên quan gì? Hai viên Kiếm Hồn thạch kia, trong đó có một màu vàng, một viên khác là màu đen hình như có quan hệ tới Âm Dương kiếm hải này?”
Long Thần cẩn thận suy đoán.
Đồng thời cũng nghi vấn rằng chủ nhân của thanh âm này rốt cuộc là ai chứ?
Phải biết rằng, nơi này chính là Ngũ Đế bí cảnh, hẳn là có bảo tàng mà Ngũ Đế lưu lại, hai viên Kiếm Hồn thạch kia, còn có hai thi thể mặc trường bào bát quái đồ là nhân vật nào nữa?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trăm mối không có lời giải.
Vào lúc hắn đang suy tư, hắn chợt phát hiện thân thể của mình bắt đầu di chuyển thêm một lần nữa.
“Vào Âm Dương kiếm hải để cho ta xem một chút, rốt cuộc bọn ngươi lĩnh ngộ kiếm đạo đã đạt tới trình độ nào rồi.”
Giọng nói hư vô kia vang lên lần nữa.
Long Thần và Vũ Liên lúc này đã bị tách ra, Long Thần bị sức mạnh nơi đây bao phủ, đi về hướng kiếm hải màu vàng còn Vũ Liên thì lại bị hướng đến kiếm hải màu đen.
“Nam thuần dương, nữ thuần âm, phù hợp với hai ngươi, có nhận được truyền thừa của Phong Dương từ ta và sư muội của ta hay không phải nhìn vào tạo hóa của bọn ngươi rồi…”
Thanh âm tựa như ở tận chân trời lần nữa truyền tới.
“Phong Dương tử?”
Long Thần chưa bao giờ nghe qua nhân vật này cho tới thời điểm bây giờ.
Thế nhưng nhất định người này lúc còn sống là một siêu cấp cường giả.
“Hai cỗ thi thể kia, năm tử trong đó hẳn là Phong Dương tử này rồi, Kiếm Hồn thạch màu vàng chắc do hắn lưu lại, mà Kiếm Hồn thạch màu đen hẳn là do sư muội hắn để lại.”
Hai người cùng chết với nhau, nói thế thì quan hệ chắc không hề bình thường.
Lúc này Long Thần đã đi vào trong kiếm hải màu vàng, đồng thời Vũ Liên cũng đi vào vị trí của mình, Nàng không phải là người ngu xuẩn, cũng biết mình và Long Thần đều có cơ hội đạt được thừa kế Kiếm Hồn thạch.
Kiếm Hồn thạch vật này tối đa cũng chỉ có thể thừa kế được một cái thôi. Vũ Liên vốn chính là Kiếm võ giả, ở đan điền có tiên thiên kiếm thai, nếu như nàng kế thừa tiên thiên kiếm thai trong Kiếm Hồn thạch thì Kiếm Hồn thạch này nhất định sẽ nuốt chửng tiên thiên kiếm thai của nàng hòa nhập thành một thể.
Mà lại là hai loại tiên thiên kiếm thai với trình độ giống nhau, nếu bị một người đoạt được, tất nhiên sẽ lưỡng hổ tranh nhau, tất nhiên sẽ có một người bị thương, hơn nữa Kiếm Hồn thạch của hai người này, một người là chí dương chí cương, một người còn lại là chí âm chí hàn, chính là phản thuộc tính, nếu như thôn phệ cùng lúc tất nhiên sẽ phát sinh hậu quả không tưởng.
Chưa từng có người nào có tình huống có hai tiên thiên kiếm thai như thế cả.
Hai loại gặp nhau sẽ dung hợp hoặc là bạo tạc.
Vũ Quang Vũ đã chết, Vũ Liên nhận được hai Kiếm Hồn thạch, dường như cũng không có chỗ để dùng, cho nên lúc này nàng tĩnh tâm lại, chuyên tâm đối mặt với khảo nghiệm của mình, nếu như nói kiếm hải màu đen ở bên dưới chính là Kiếm Hồn thạch màu đen thì thật sự nàng không cần đến, lấy lĩnh ngộ của mình đối với kiếm đạo, tuyệt đối thông qua khảo nghiệm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà Long Thần thì lại không nắm chắc được, bởi vì bản thân hắn không phải Kiếm võ giả, đối mắt với cái gọi là kiếm đạo kia, thực sự một chữ cũng không biết.
May mà có nhân vật thần bí kia bảo vệ, một đạo quang quyển trong suốt ngăn cách Long Thần và những kiếm khí bạo động kia, miễn cho hắn bị kiếm khí màu vàng kia tập kích.
Dưới quyền nắm giữ của người thần bí kia, Long Thần từ từ chìm vào trong kiếm khí màu vàng, tại nơi kiếm hải màu vàng này, Long Thần có một cảm giác như bị đại dương bao trùm lại.
“Kiếm đạo?”
Lúc này, Long Thần nghĩ đến từ này.
Có lẽ, đây là đồ vật giống như võ đạo, hư vô mờ mịt.
Con đường võ đạo thực sự vô cùng dài. Tứ đại trụ cột cảnh chỉ được coi là giai đoạn chuẩn bị, mà tam đại vũ cảnh chính là giai đoạn củng cố trụ cột võ đạo, sau tam đại vũ cảnh, Long Thần từng nghe Tiểu Miêu nói qua, trên Vũ cảnh chính là Kiếp cảnh.
Sau Kiếp cảnh thì là gì đây?
Lúc này đây cũng không xác định được, điều duy nhất có thể khẳng định, con đường võ đạo nhất định rất dài, bây giờ Long Thần còn đang ở tầng thấp nhất của tam đại vũ cảnh, đường đi của hắn còn rất rất dài.
Kiếm đạo, Long Thần mặc dù không có đặt chân vào, nhưng chắc chắn không bằng võ đạo, dù sao kiếm đạo chỉ là câu đối khai mở lĩnh ngộ binh khí thôi. Chính là một nhánh của võ đạo.
Đạo là một phần quy tắc, nếu là đạo như vậy chính là quy tắc của thế giới này rồi.
Giống như một người bị đuối nước vậy, Long Thần chìm vào trong kiếm hải màu vàng, có thể là bởi vì có liên quan tới người thần bí kia, những kiếm khí màu vàng bạo động này lại giống như thân nhân thân mật đối đãi với Long Thần, Long Thần và những kiếm khí màu vàng này dung hợp lại với nhau rất nhanh mà không bị tổn thương.
“Có nhận được hay không hẳn là nhìn tạo hóa của bọn ngươi.”
Người thần bí kia nói.
Lúc này Long Thần như muốn ngất đi, hắn đến một chữ cũng không biết gì về kiếm đạo cả, ở đâu biết được làm sao để nắm giữ kiếm hải màu vàng này đây?
“Đồ của Nhân tộc các ngươi thật phiền toái, các ngươi tu luyện càng thêm cường điệu đó chính là lĩnh ngộ, mà chẳng giống với Yêu tộc của chúng ta, chúng ta chỉ cần đem nhục thể của mình, yêu lực còn có thần thông lớn mạnh của mình, ba phương diện này quyết định lực chiến đấu của chúng ta. Mà Nhân tộc các ngươi thật sự quá yếu, các ngươi chỉ có thể thông qua không ngừng cảm ngộ, mới có thể làm cho hồn phách và thân thể nhỏ yếu của mình nhận được tăng phúc và cường hóa, các ngươi còn có chiến kỹ đa dạng hóa, tăng phúc lực công kích của các ngươi, chỉ luận thiên tư thôi, Nhân tộc các người không phải là đối thủ của Yêu tộc.”
Thấy Long Thần đang nghi ngờ tự hỏi, mèo mập dương dương tự đắc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro