Sinh Tử Môn
Phong Thanh Dương
2024-10-05 23:11:20
Tuy nói như vậy, nhưng Diệp Huyên sẽ không vì thế mà không lo lắng cho
Long Thần nữa. Nàng cau mày lại, giờ không phải lúc trách Long Thần, dù
sao Long Thần khi kích thích cơ quan chiến kích kia thì đâu có ngờ mọi
chuyện lại ra thế này.
Long Thần tiến tới gần tai Diệp Huyên, khẽ nói: "Ngươi không phát hiện sao? Trò chơi này chỉ cần một người mở ra, liệu có phải là người có điều kiện nào đó mà Diệp Vô Thương cần thì mới phát hiện chỗ bất đồng của thanh chiến kích kia, từ đó mà kích phát được nó. Mà người mạnh nhất một đội, tác dụng của hắn giống như là làm chướng ngại vật. Nhưng trên thực tế, ta đoán rằng Diệp Vô Thương hy vọng ta có được Xích Huyết Thiên Hoang. Chỉ cần ta lợi dụng tốt điều đó thì rất có khả năng, không có vấn đề, ta muốn thử thêm một lần nữa."
Nói xong, Long Thần thuận tiện đưa Diệp Hiên ra khỏi Thái Hư Cảnh. Nhất Sinh Nhất Tử chắc chắn không phải trò chơi mà Sát thần Diệp Vô Thương tạo ra khi nhàm chán, chắc chắn giữa hắn và Tô Chân sẽ có một người phải chết.
"Thần huynh, ngươi thật sự định sẽ..." Diệp Hiên cảm thấy khiếp sợ về độ to gan lớn mật kia của Long Thần. Hắn và Long Thần cùng tuổi, cùng cảnh giới, nhưng hiện giờ Long Thần lại định khiêu chiến cái lão quái vật đã tích tụ thần nguyên của mấy ngàn năm, có nguồn sức mạnh mênh mông hơn Long Thần cả trăm ngàn lần. Lúc trước Long Thần có thể chém đứt một cánh tay của Tô Mặc là hoàn toàn vì nhờ có ý chí Sát thần, chứ nếu ở lúc bình thường cùng lắm Long Thần có thể giằng co với Đằng Long. Chỉ có đối mặt với Thần Vũ cảnh tầng ba, hắn mới có ưu thế lớn.
"Ta đã quyết định, mọi người hãy chờ ta khải hoàn đi." Long Thần như vô cùng tự tin, lạnh nhạt cười nói.
Diệp Huyên khẽ mím đôi môi hồng, nhìn Long Thần rồi kiên định nói: "Cố lên. Bọn ta sẽ chờ ngươi ở chỗ này, khi nào ngươi sống sót đi ra thì thôi."
"Đây là sự kỳ vọng của bọn ta với ngươi." Diệp Hiên cũng nối tiếp lời.
"Ừ."
"Bên các ngươi đã trăn trối xong rồi à." Lúc này Tô Chân đã cười lớn, đi đến vị trí mà rối gỗ chỉ định, mặt đầy hồng quang. Tóc lão đã rơi đi không ít, chỉ còn vài cọng thưa thớt, thân thể đã còng xuống. Cho dù như vậy cái danh tiếng lão ma của Tô Chân cũng không bị lay động chút nào, vẫn là một kẻ khiến người ta nghe mà sợ mất mật.
Long Thần không nói gì thêm, đi vài bước tới cạnh rối gỗ, cách Tô Chân chỉ tầm ba mét. Nếu lúc này Tô Chân mà ra tay với Long Thần thì cho dù Long Thần có nghịch thiên như nào cũng sẽ bị lấy mạng trong khoảnh khắc, dù sao lão là Thần Vũ cảnh tầng năm.
"Nhớ lấy, trước khi chưa có bất cứ chỉ thị nào cho phép ngươi ra tay với người cùng chơi, mà ngươi lại tuỳ tiện động thủ thì sẽ bị tước sinh mệnh ngay tức khắc."
Những lời này của rối gỗ là nói riêng cho Tô Chân. Bên trong sẽ có rất nhiều tình huống xảy ra. Hai người đồng thời tham gia trò chơi, không phải là để bọn họ đánh giết nhau, mà là phá bỏ những cửa ải mà Diệp Vô Thương đặt ra. Trong quá trình này, nếu không có chỉ thị của Diệp Vô Thương, hai người không được ra tay với đối phương.
"Hừ." Thấy ý đồ của mình bị phát hiện, Tô Chân hừ một cái. Lòng tuy không phục, nhưng trước sự hấp dẫn tới từ chiến kỹ vô danh và U Minh đế giáp, lão không thể không tuân theo.
Long Thần không ý kiến gì về điều này, bởi hắn nào muốn giao chiến đối mặt với Tô Chân, đó hoàn toàn là hành vi của kẻ ngu.
"Nếu đã không còn nghi vấn gì nữa, trò chơi Nhất Sinh Nhất Tử, còn có tên là Trò Chơi Cực Hạn, lập tức bắt đầu. Những người khác hãy lùi ra sau." Rối gỗ nói với giọng điệu không chút tình cảm. Rồi một thứ sóng khí bỗng dưng xuất hiện, làm cho đám người Diệp Huyên rời khỏi Long Thần với khoảng cách trên hai mươi mét, để trống ra một chỗ. Mà trong lúc này, mọi người nhìn thấy bức tượng Sát thần kia cử động. Một bước tượng khổng lồ giơ chiến kích lên cao rồi ầm ầm đánh xuống. Ánh sáng đỏ rực bộc phát, khiến mọi người theo bản năng nhắm mắt lại. Nếu không làm sợ là sẽ bị thứ ánh sáng này làm cho mù mắt. Chờ khi bọn họ mở mắt ra, Long Thần và Tô Chân đã biến mất, cũng không thấy rối gỗ đâu. Bức tượng cũng không còn. Cả toà Sát Thần điện trống không.
Tô Dương và Tô Mặc hiện đang đứng ở gần truyền tống trận. Khi Tô Chân biến mất, bọn họ không nói gì mà đi thẳng vào trong truyền tống trận để truyền tống ra bên ngoài. Đương nhiên bọn họ lo rằng Diệp Huyên sẽ ra tay với bọn họ ngay lúc này. Với thực lực của Diệp Huyên thì có thể thoải mái áp đảo bọn họ. Nhưng bọn họ biết rằng Diệp Huyên lo cho Long Thần, chỉ cần bọn họ ra ngoài thì Diệp Huyên chắc chắn sẽ không đuổi theo.
Đúng là như vậy.
Diệp Huyên cũng có ý định xử lý hai người, dù sao mối thù giữa hai nhà Tô và Diệp đã quá lớn, đối phương mà chết một thì phe mình sẽ sống sót nhiều người hơn. Nhưng Tô Dương đã nghĩ tới điều này từ trước nên bỏ chạy.
"Ngươi không đuổi theo à." Diệp Tích Chi chạy vài bước, quay đầu nhìn Diệp Huyên.
"Tô Mặc đã bị trọng thương hôn mê, ngươi và Đằng Long đi đi. Bọn ta chờ Long Thần ra." Diệp Huyên nói.
Diệp Tích Chi suy nghĩ một lát, nàng và Đằng Long cùng đối phó Tô Dương, mà Tô gia lại không có cao thủ khác nên cơ hội khá chắc chắn. Hai vợ chồng liếc nhau một cái, bèn mặc kệ con nhóc cứng đầu Diệp Huyên lại, trực tiếp đuổi theo. Trong Sát Thần điện to như vậy chỉ còn lại hai tỷ đệ Diệp Huyên. Bọn họ không nói nhiều mà cùng nhắm mắt chờ đợi, cầu nguyện người xuất hiện cuối cùng là Long Thần.
"Nhất định phải thắng nhé..."
Điều này không liên quan tới rất nhiều bảo vật quan trọng kia, mà còn liên quan tới tính mạng của Long Thần.
...
"Nơi này là..." Long Thần cảm thấy mình vẫn còn ở Sát Thần điện, nhưng những người khác đã biến mất, chỉ còn hắn và lão quỷ Tô Chân đứng ở đây. Nếu không phải rối gỗ đã nhắc nhở, có lẽ đây đúng là cơ hội tốt cho Tô Chân giết Long Thần.
Tô Chân nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo, sau đó đi tới phía trước. Trước mặt bọn họ, hai cánh cửa màu đỏ máu bỗng dưng xuất hiện, trông khá xưa cũ, thoạt trông rất đặc sắc. Còn trong cửa là cái gì thì bọn họ không biết.
"Một cái là sinh môn, một là tử môn. Mỗi người các vào một cửa. Ai vào sinh môn thì sống, vào tử môn thì chết." Một giọng nói bỗng dưng vang lên trong đầu Long Thần. Đó không phải là giọng của rối gỗ, mà là giọng của một người đàn ông còn rất trẻ, đầy thu hút, lại mang theo một loại tang thương, mà còn có uy áp rất lớn. Khi giọng nói này vang lên, kể cả Tô Chân cũng không dám nói nhiều.
Chờ khi hắn nói xong, hai người đều căng thẳng. Tô Chân với tốc độ nhanh đã lập tức xông tới hai cánh cửa. Khi tới gần, hai người đều thấy trên hai cửa này có viết hai chữ, theo thứ tự là sống và chết.
"Lại ghi rõ sinh môn và tử môn ra, đây là ý gì? Chẳng lẽ trò chơi Nhất Sinh Nhất Tử này đang thử thách tốc độ của chúng ta."
Long Thần suy nghĩ. Hắn rất tỉnh táo, tuy về tốc độ thì hắn không bằng Tô Chân, nhưng cũng đã tới gần hai cánh cửa này.
"Không thể nào lại như vậy được..." Long Thần chú ý tới một chi tiết, đó là lời mà rối gỗ nói lúc trước.
"Đây là trò chơi một sống một chết, hai cánh cửa đang bám theo chủ đề này, nhưng rối gỗ cũng nói rằng nó còn có tên là Trò Chơi Cực Hạn, sợ rằng đây mới là cái tên chính xác nhất. Trò chơi này không thử thách tốc độ của người ta, mà hẳn là giới hạn của người đó. Hiển nhiên không phải là thông qua việc ai vào sinh môn trước mà vào được trò chơi, như vậy thật quá vô nghĩa. Từ hai trò chơi trước có thể thấy Diệp Vô Thương sẽ không làm ra cái trò chơi không có nội dung như vậy."
Long Thần biết Diệp Vô Thương là kẻ ham chơi, hắn thích trêu chọc đám người Long Thần, cho nên áp lực tâm lý mà hai cánh cửa này gây cho Long Thần và Tô Chân được coi là trêu chọc. Mấu chốt của trò chơi này chắc chắn không nằm ở hai cánh cửa.
Tô Chân vốn định nhằm tới sinh môn. Nhưng lão dừng lại trước sinh môn, cái đầu hói bóng loáng kia đầm đìa mồ hôi. Lão cũng biết Diệp Vô Thương là kẻ hỉ nộ bất thường, dù hắn nói là người vào sinh môn có thể sống, nhưng lỡ hắn đùa giỡn mà đảo ngược lại thì sao.
Tô Chân không nghĩ quá nhiều, lão cho rằng đây là toàn bộ nội dung của trò chơi nên do dự hồi lâu. Mãi tới khi Long Thần chậm rãi đi tới phía sau lão, nhìn lựa chọn của lão, khiến lão cảm thấy nếu Long Thần tranh đoạt với mình thì thật không có chút ý nghĩa nào.
Tô Chân đứng bồi hồi trước cửa sinh môn khá lâu.
"Ngươi chọn đi." Bỗng nhiên Tô Chân cắn chặt răng rồi nhường vị trí cho Long Thần.
"Ngươi tuy có thực lực mạnh, nhưng đầu óc cũng bã đậu nhỉ, còn không bằng heo. Chẳng lẽ ngươi không biết chữ sinh này à?" Long Thần cười lạnh một tiếng rồi đi thẳng tới sinh môn.
Tô Chân tức tới mặt tái cả đi. Đây là lần đầu tiên lão bị một tên tiểu bối sỉ nhục như vậy. Nghĩ tới việc Long Thần còn mang theo bảo vật quý giá trên người, ánh mắt Tô Chân cũng tái theo. Lúc này trong mắt lão, Long Thần còn gợi cảm hơn đám mỹ nhân ngực nở mông to rất nhiều.
Khi Long Thần cách sinh môn nửa mét, đang định đặt chân tiến vào, Tô Chân tức thì phi tới, vọt vào sinh môn kia trước Long Thần, biến mất không thấy đâu nữa.
"Đúng là ngu xuẩn, sinh môn và tử môn này chả đại diện cho cái gì cả, chúng nó dẫn tới cùng một nơi cả."
Bên trong cánh cửa này, Long Thần đều cảm thấy được hơi thở của Xích Huyết Thiên Hoang. Bên trên Xích Huyết Thiên Hoang này có mùi của rồng, cho nên chắc chắn Xích Huyết Thiên Hoang có liên quan tới rồng, rất tương tự với Thanh Long chiến kích lúc trước. Nhưng thanh long và hồng long đều là loại rồng có cấp bậc thấp nhất. Thanh Long chiến kích có một lượng tàn hồn thanh long rất là nhỏ ở trong, cho nên Thanh Long chiến kích là thứ binh khí nhỏ yếu. Mà Xích Huyết Thiên Hoang thì lại khác, là một thứ vô cùng khủng bố.
Ngay cả Sát thần Diệp Vô Thương ở cấp độ như vậy mà rất ít khi lấy ra dùng thì có thể thấy được nó như nào rồi.
Ở cả sinh môn và tử môn, Long Thần đều cảm nhận được thứ hơi thở giống nhau, nói cách khác hai cánh cửa này chỉ là trò đùa dai của Diệp Vô Thương, tạo ra áp lực tâm lý cho cả hai. Thử thách thật sự, trò chơi thật sự còn nằm ở phía sau cơ.
Long Thần tiến tới gần tai Diệp Huyên, khẽ nói: "Ngươi không phát hiện sao? Trò chơi này chỉ cần một người mở ra, liệu có phải là người có điều kiện nào đó mà Diệp Vô Thương cần thì mới phát hiện chỗ bất đồng của thanh chiến kích kia, từ đó mà kích phát được nó. Mà người mạnh nhất một đội, tác dụng của hắn giống như là làm chướng ngại vật. Nhưng trên thực tế, ta đoán rằng Diệp Vô Thương hy vọng ta có được Xích Huyết Thiên Hoang. Chỉ cần ta lợi dụng tốt điều đó thì rất có khả năng, không có vấn đề, ta muốn thử thêm một lần nữa."
Nói xong, Long Thần thuận tiện đưa Diệp Hiên ra khỏi Thái Hư Cảnh. Nhất Sinh Nhất Tử chắc chắn không phải trò chơi mà Sát thần Diệp Vô Thương tạo ra khi nhàm chán, chắc chắn giữa hắn và Tô Chân sẽ có một người phải chết.
"Thần huynh, ngươi thật sự định sẽ..." Diệp Hiên cảm thấy khiếp sợ về độ to gan lớn mật kia của Long Thần. Hắn và Long Thần cùng tuổi, cùng cảnh giới, nhưng hiện giờ Long Thần lại định khiêu chiến cái lão quái vật đã tích tụ thần nguyên của mấy ngàn năm, có nguồn sức mạnh mênh mông hơn Long Thần cả trăm ngàn lần. Lúc trước Long Thần có thể chém đứt một cánh tay của Tô Mặc là hoàn toàn vì nhờ có ý chí Sát thần, chứ nếu ở lúc bình thường cùng lắm Long Thần có thể giằng co với Đằng Long. Chỉ có đối mặt với Thần Vũ cảnh tầng ba, hắn mới có ưu thế lớn.
"Ta đã quyết định, mọi người hãy chờ ta khải hoàn đi." Long Thần như vô cùng tự tin, lạnh nhạt cười nói.
Diệp Huyên khẽ mím đôi môi hồng, nhìn Long Thần rồi kiên định nói: "Cố lên. Bọn ta sẽ chờ ngươi ở chỗ này, khi nào ngươi sống sót đi ra thì thôi."
"Đây là sự kỳ vọng của bọn ta với ngươi." Diệp Hiên cũng nối tiếp lời.
"Ừ."
"Bên các ngươi đã trăn trối xong rồi à." Lúc này Tô Chân đã cười lớn, đi đến vị trí mà rối gỗ chỉ định, mặt đầy hồng quang. Tóc lão đã rơi đi không ít, chỉ còn vài cọng thưa thớt, thân thể đã còng xuống. Cho dù như vậy cái danh tiếng lão ma của Tô Chân cũng không bị lay động chút nào, vẫn là một kẻ khiến người ta nghe mà sợ mất mật.
Long Thần không nói gì thêm, đi vài bước tới cạnh rối gỗ, cách Tô Chân chỉ tầm ba mét. Nếu lúc này Tô Chân mà ra tay với Long Thần thì cho dù Long Thần có nghịch thiên như nào cũng sẽ bị lấy mạng trong khoảnh khắc, dù sao lão là Thần Vũ cảnh tầng năm.
"Nhớ lấy, trước khi chưa có bất cứ chỉ thị nào cho phép ngươi ra tay với người cùng chơi, mà ngươi lại tuỳ tiện động thủ thì sẽ bị tước sinh mệnh ngay tức khắc."
Những lời này của rối gỗ là nói riêng cho Tô Chân. Bên trong sẽ có rất nhiều tình huống xảy ra. Hai người đồng thời tham gia trò chơi, không phải là để bọn họ đánh giết nhau, mà là phá bỏ những cửa ải mà Diệp Vô Thương đặt ra. Trong quá trình này, nếu không có chỉ thị của Diệp Vô Thương, hai người không được ra tay với đối phương.
"Hừ." Thấy ý đồ của mình bị phát hiện, Tô Chân hừ một cái. Lòng tuy không phục, nhưng trước sự hấp dẫn tới từ chiến kỹ vô danh và U Minh đế giáp, lão không thể không tuân theo.
Long Thần không ý kiến gì về điều này, bởi hắn nào muốn giao chiến đối mặt với Tô Chân, đó hoàn toàn là hành vi của kẻ ngu.
"Nếu đã không còn nghi vấn gì nữa, trò chơi Nhất Sinh Nhất Tử, còn có tên là Trò Chơi Cực Hạn, lập tức bắt đầu. Những người khác hãy lùi ra sau." Rối gỗ nói với giọng điệu không chút tình cảm. Rồi một thứ sóng khí bỗng dưng xuất hiện, làm cho đám người Diệp Huyên rời khỏi Long Thần với khoảng cách trên hai mươi mét, để trống ra một chỗ. Mà trong lúc này, mọi người nhìn thấy bức tượng Sát thần kia cử động. Một bước tượng khổng lồ giơ chiến kích lên cao rồi ầm ầm đánh xuống. Ánh sáng đỏ rực bộc phát, khiến mọi người theo bản năng nhắm mắt lại. Nếu không làm sợ là sẽ bị thứ ánh sáng này làm cho mù mắt. Chờ khi bọn họ mở mắt ra, Long Thần và Tô Chân đã biến mất, cũng không thấy rối gỗ đâu. Bức tượng cũng không còn. Cả toà Sát Thần điện trống không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Dương và Tô Mặc hiện đang đứng ở gần truyền tống trận. Khi Tô Chân biến mất, bọn họ không nói gì mà đi thẳng vào trong truyền tống trận để truyền tống ra bên ngoài. Đương nhiên bọn họ lo rằng Diệp Huyên sẽ ra tay với bọn họ ngay lúc này. Với thực lực của Diệp Huyên thì có thể thoải mái áp đảo bọn họ. Nhưng bọn họ biết rằng Diệp Huyên lo cho Long Thần, chỉ cần bọn họ ra ngoài thì Diệp Huyên chắc chắn sẽ không đuổi theo.
Đúng là như vậy.
Diệp Huyên cũng có ý định xử lý hai người, dù sao mối thù giữa hai nhà Tô và Diệp đã quá lớn, đối phương mà chết một thì phe mình sẽ sống sót nhiều người hơn. Nhưng Tô Dương đã nghĩ tới điều này từ trước nên bỏ chạy.
"Ngươi không đuổi theo à." Diệp Tích Chi chạy vài bước, quay đầu nhìn Diệp Huyên.
"Tô Mặc đã bị trọng thương hôn mê, ngươi và Đằng Long đi đi. Bọn ta chờ Long Thần ra." Diệp Huyên nói.
Diệp Tích Chi suy nghĩ một lát, nàng và Đằng Long cùng đối phó Tô Dương, mà Tô gia lại không có cao thủ khác nên cơ hội khá chắc chắn. Hai vợ chồng liếc nhau một cái, bèn mặc kệ con nhóc cứng đầu Diệp Huyên lại, trực tiếp đuổi theo. Trong Sát Thần điện to như vậy chỉ còn lại hai tỷ đệ Diệp Huyên. Bọn họ không nói nhiều mà cùng nhắm mắt chờ đợi, cầu nguyện người xuất hiện cuối cùng là Long Thần.
"Nhất định phải thắng nhé..."
Điều này không liên quan tới rất nhiều bảo vật quan trọng kia, mà còn liên quan tới tính mạng của Long Thần.
...
"Nơi này là..." Long Thần cảm thấy mình vẫn còn ở Sát Thần điện, nhưng những người khác đã biến mất, chỉ còn hắn và lão quỷ Tô Chân đứng ở đây. Nếu không phải rối gỗ đã nhắc nhở, có lẽ đây đúng là cơ hội tốt cho Tô Chân giết Long Thần.
Tô Chân nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo, sau đó đi tới phía trước. Trước mặt bọn họ, hai cánh cửa màu đỏ máu bỗng dưng xuất hiện, trông khá xưa cũ, thoạt trông rất đặc sắc. Còn trong cửa là cái gì thì bọn họ không biết.
"Một cái là sinh môn, một là tử môn. Mỗi người các vào một cửa. Ai vào sinh môn thì sống, vào tử môn thì chết." Một giọng nói bỗng dưng vang lên trong đầu Long Thần. Đó không phải là giọng của rối gỗ, mà là giọng của một người đàn ông còn rất trẻ, đầy thu hút, lại mang theo một loại tang thương, mà còn có uy áp rất lớn. Khi giọng nói này vang lên, kể cả Tô Chân cũng không dám nói nhiều.
Chờ khi hắn nói xong, hai người đều căng thẳng. Tô Chân với tốc độ nhanh đã lập tức xông tới hai cánh cửa. Khi tới gần, hai người đều thấy trên hai cửa này có viết hai chữ, theo thứ tự là sống và chết.
"Lại ghi rõ sinh môn và tử môn ra, đây là ý gì? Chẳng lẽ trò chơi Nhất Sinh Nhất Tử này đang thử thách tốc độ của chúng ta."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Long Thần suy nghĩ. Hắn rất tỉnh táo, tuy về tốc độ thì hắn không bằng Tô Chân, nhưng cũng đã tới gần hai cánh cửa này.
"Không thể nào lại như vậy được..." Long Thần chú ý tới một chi tiết, đó là lời mà rối gỗ nói lúc trước.
"Đây là trò chơi một sống một chết, hai cánh cửa đang bám theo chủ đề này, nhưng rối gỗ cũng nói rằng nó còn có tên là Trò Chơi Cực Hạn, sợ rằng đây mới là cái tên chính xác nhất. Trò chơi này không thử thách tốc độ của người ta, mà hẳn là giới hạn của người đó. Hiển nhiên không phải là thông qua việc ai vào sinh môn trước mà vào được trò chơi, như vậy thật quá vô nghĩa. Từ hai trò chơi trước có thể thấy Diệp Vô Thương sẽ không làm ra cái trò chơi không có nội dung như vậy."
Long Thần biết Diệp Vô Thương là kẻ ham chơi, hắn thích trêu chọc đám người Long Thần, cho nên áp lực tâm lý mà hai cánh cửa này gây cho Long Thần và Tô Chân được coi là trêu chọc. Mấu chốt của trò chơi này chắc chắn không nằm ở hai cánh cửa.
Tô Chân vốn định nhằm tới sinh môn. Nhưng lão dừng lại trước sinh môn, cái đầu hói bóng loáng kia đầm đìa mồ hôi. Lão cũng biết Diệp Vô Thương là kẻ hỉ nộ bất thường, dù hắn nói là người vào sinh môn có thể sống, nhưng lỡ hắn đùa giỡn mà đảo ngược lại thì sao.
Tô Chân không nghĩ quá nhiều, lão cho rằng đây là toàn bộ nội dung của trò chơi nên do dự hồi lâu. Mãi tới khi Long Thần chậm rãi đi tới phía sau lão, nhìn lựa chọn của lão, khiến lão cảm thấy nếu Long Thần tranh đoạt với mình thì thật không có chút ý nghĩa nào.
Tô Chân đứng bồi hồi trước cửa sinh môn khá lâu.
"Ngươi chọn đi." Bỗng nhiên Tô Chân cắn chặt răng rồi nhường vị trí cho Long Thần.
"Ngươi tuy có thực lực mạnh, nhưng đầu óc cũng bã đậu nhỉ, còn không bằng heo. Chẳng lẽ ngươi không biết chữ sinh này à?" Long Thần cười lạnh một tiếng rồi đi thẳng tới sinh môn.
Tô Chân tức tới mặt tái cả đi. Đây là lần đầu tiên lão bị một tên tiểu bối sỉ nhục như vậy. Nghĩ tới việc Long Thần còn mang theo bảo vật quý giá trên người, ánh mắt Tô Chân cũng tái theo. Lúc này trong mắt lão, Long Thần còn gợi cảm hơn đám mỹ nhân ngực nở mông to rất nhiều.
Khi Long Thần cách sinh môn nửa mét, đang định đặt chân tiến vào, Tô Chân tức thì phi tới, vọt vào sinh môn kia trước Long Thần, biến mất không thấy đâu nữa.
"Đúng là ngu xuẩn, sinh môn và tử môn này chả đại diện cho cái gì cả, chúng nó dẫn tới cùng một nơi cả."
Bên trong cánh cửa này, Long Thần đều cảm thấy được hơi thở của Xích Huyết Thiên Hoang. Bên trên Xích Huyết Thiên Hoang này có mùi của rồng, cho nên chắc chắn Xích Huyết Thiên Hoang có liên quan tới rồng, rất tương tự với Thanh Long chiến kích lúc trước. Nhưng thanh long và hồng long đều là loại rồng có cấp bậc thấp nhất. Thanh Long chiến kích có một lượng tàn hồn thanh long rất là nhỏ ở trong, cho nên Thanh Long chiến kích là thứ binh khí nhỏ yếu. Mà Xích Huyết Thiên Hoang thì lại khác, là một thứ vô cùng khủng bố.
Ngay cả Sát thần Diệp Vô Thương ở cấp độ như vậy mà rất ít khi lấy ra dùng thì có thể thấy được nó như nào rồi.
Ở cả sinh môn và tử môn, Long Thần đều cảm nhận được thứ hơi thở giống nhau, nói cách khác hai cánh cửa này chỉ là trò đùa dai của Diệp Vô Thương, tạo ra áp lực tâm lý cho cả hai. Thử thách thật sự, trò chơi thật sự còn nằm ở phía sau cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro