Xích Huyết Thiê...
Phong Thanh Dương
2024-10-05 23:11:20
"Các vị, tất cả mọi người đều thấy rõ kết quả rồi." Lúc này, rối gỗ đứng ngay dưới bức tượng Sát thần, mà ý chí giết chóc kia đã hoàn toàn biến
mất. Mọi người đã có thể nhìn rõ dáng vẻ bức tượng Sát thần kia. Quả
nhiên tay có cầm một thanh chiến kích nham thạch. Với Long Thần mà nói,
quả thực rất có lực xung kích. Long Thần cảm thấy chắc chắn nơi này có
trò mèo gì đó.
"Ngươi có thấy thanh chiến kích kia có gì kỳ quái không?" Hắn khẽ hỏi Diệp Huyên bên cạnh.
"Không." Diệp Huyên suy nghĩ một lúc.
"Chẳng lẽ có liên quan tới rồng, bởi người phát hiện ra chỉ có bản thân mình..." Hiện giờ Long Ngọc thần bí đã không còn động tĩnh, với sự cao ngạo của mình, khi phát hiện được thứ tốt mà nó nhắc nhở Long Thần đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
"Ba vị trí đầu, tiến lên đây."
Nghe rối gỗ gọi, trong ánh mắt hâm mộ của những kẻ khác, Tô Chân, Diệp Huyên và Long Thần đứng trước mặt rối gỗ. Long Thần và Diệp Huyên thì tuổi trẻ khí thịnh, hăng hái nhiệt tình, mà Tô Chân đã già nua mà chỉ đạt được vị trí thứ ba, trông rất là đáng thương.
Lão cúi đầu, không biết đang nghĩ chuyện gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp nào. Trận tranh đấu giữa Tô gia và Diệp gia sẽ không chỉ đơn giản là ở trong lăng mộ Sát thần, mà ra ngoài rồi có lẽ còn một trận chiến kịch liệt nữa, thậm chí còn liên luỵ cả U Minh phủ.
Bởi vì lần này kẻ thắng lớn nhất lại là Long Thần, ngay cả thu hoạch của Diệp Huyên đều hơn hẳn phía Tô gia.
Long Thần có được Đế Giáp U Minh với chiến kỹ vô danh và ba vạn thần tinh.
Diệp Huyên đạt được thần kỹ thất phẩm "Cửu Trọng Sát Ngục" và hai vạn thần tinh.
Tô Chân thì có được thần kỹ lục phẩm "Thí Thần Kiếm Trận" và hai nghìn thần tinh.
Đây là toàn bộ nội dung truyền thừa của Sát thần.
Lúc này Long Thần nhận ra bàn tay cầm chiến kích của bức tượng Sát thần có đeo ba chiếc nhẫn to, không phải làm từ gỗ hay nham thạch mà là nạp giới.
Rối gỗ khẽ phất tay, ba chiếc nạp giới kia xuất hiện trong tay nó. Lúc này nạp giới đã dần thu nhỏ lại về mức độ mà đám người Long Thần có thể đeo được.
"Tô Chân, đứng vị trí thứ ba, đạt được phần thưởng "Thí Thần Kiếm Trận" và hai nghìn thần tinh." Nói xong, rối gỗ ném một chiếc nạp giới vào tay Tô Chân. Tô Chân cúi đầu, sắc mặt âm trầm, lặng lẽ cất đi.
"Diệp Huyên, đứng thứ hai, phần thưởng là "Cửu Trọng Sát Ngục" và một vạn thần tinh."
Nhận được đồ, Diệp Huyên cũng chỉnh lý lại nạp giới.
"Long Thần, hạng nhất." Nói tới đây, rối gỗ liếc Long Thần một cái, không biết lấy từ đâu ra một chiếc nạp giới, rồi giao cho Long Thần hai cái.
"Phần thưởng gồm chiến kỹ vô danh, còn ba vạn tinh thần. Vì là quán quân của trò mê cung giết chóc nên ngươi nhận được Đế Giáp U Minh, ở trong một chiếc nạp giới khác."
Trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của những kẻ khác, phần thưởng nhanh chóng được phát xong.
"Truyền tống trận ở bên kia, các ngươi đi ra ngoài đi."
Rối gỗ chỉ về một phía. Ở nơi đó, một truyền tống trận màu huyết sắc loại nhỏ xuất hiện trên con đường tối om.
Mọi người cảm khái. Lúc tiến vào, truyền tống trận kia rất lớn, ba mươi bảy người đi vào được. Còn lúc đi ra, đường kính của truyền tống trận chỉ có hai thước, chỉ tám người mới có thể đi ra ngoài. Võ giả của hai tộc đã chết gần hết. Bất kể Tô Chân hay Diệp Tích Chi thì đều đau lòng không thôi.
Tô gia có Thí Thần Kiếm Trận, chỉ cần Tô Chân có thể sử dụng thì địa vị của Tô gia ở U Minh phủ sẽ được tăng lên, hẳn là đủ để chống cho Tô gia không sụp đổ. Mà Diệp Huyên cũng có "Cửu Trọng Sát Ngục", thậm chí Long Thần kẻ được nhiều nhất lại là đệ tử thân truyền của nàng, nhưng tiếc rằng nàng không phải gia chủ của Diệp gia...
Về điều này, Diệp Tích Chi đã suy đi nghĩ lại, việc để nhiều thứ tốt như vậy rơi vào tay người ngoài là hoàn toàn không được. Nơi này không thích hợp để đánh nhau. Thôi cứ chờ ra ngoài rồi tính.
Tất cả mọi người đều ăn ý với nhau, sau khi ra ngoài sẽ là một trận chém giét. Không ai hài lòng với kết quả này, không ai cam lòng rời đi. Trong đó mọi người đều chú ý tới Long Thần, hắn là một thiếu niên, không thể nào có được nhiều thứ tốt như này.
"Trò chơi chấm dứt, các ngươi đi đi. Sau khi các ngươi đi rồi, lăng mộ này sẽ chìm vào đáy biển, vĩnh viễn không xuất hiện. Ta cũng có thể nghỉ ngơi rồi."
Nói lên lời này, rối gỗ như được giải thoát.
Mọi người dù không cam lòng, nhưng không thể làm được gì khác. Tô Dương cõng Tô Mặc đi từng bước một. Người hai nhà tách nhau ra, đề phòng đối phương đột nhiên ra tay.
Long Thần ngẫm nghĩ, vẫn không thấy cam lòng. Nếu nơi này cứ chìm vào đáy biển như thế, vậy thanh chiến kích trên bức tượng Sát thần kia phải làm thế nào đây.
Nghĩ tới đây, hắn không bước đi, mà quay đầu lại, nhìn chiến kích trên tay Sát thần kia mà như bị triệu hồi mãnh liệt.
"Xin hỏi, làm thế nào để có được chiến kích kia." Long Thần nhìn rối gỗ, bỗng nhiên hỏi câu này.
Điều khiến mọi người kinh ngạc hơn là rối gỗ lại cười. Vẻ mặt không thay đổi, nhưng quả thực nó đã cười, tiếng cười trẻ con vô cùng thanh thuý.
"Chúc mừng ngươi đã kích hoạt trò chơi cuối cùng, tên là: Nhất Sinh Nhất Tử."
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, không rõ nó là gì, nhưng nghe nói rằng còn có trò chơi thì người Tô gia vốn không cam lòng dần xông tới.
"Đây là một trò chơi ẩn giấu, chỉ người chú ý tới thanh chiến kích này thì mới mở được nó ra. Không ngờ ngươi lại có vận may như vậy. Nhưng ta không dám nói đây là may mắn, bởi vì lúc trước Diệp Vô Thương đã tự mình đặt ra quy tắc cho trò này. Các ngươi là hai phe, trừ người là người mở trò chơi, thì phe kia phải phái thêm một người nữa để tham gia."
Rối gỗ nhìn về phía ba người Tô gia.
Đám người Diệp Huyên có dự cảm không tốt, vì tên của trò chơi là Nhất Tử Nhất Sinh, chẳng phải là nói...
"Có phần thưởng gì?" Tô Chân ngẩng đầu hỏi, ngữ khí lạnh lùng.
"Thưởng gì hả, phần thưởng lớn nhất chính là một thần binh ở nơi này. Lúc Diệp Vô Thương còn sống, chỉ có võ giả đối chiến Thần Vũ cảnh tầng tám mới sử dụng. Cho nên phỏng chừng các ngươi đều chưa nghe nói tới nó. Tên của nó là "Xích Huyết Thiên Hoang"."
"Đương nhiên thứ các ngươi nhìn thấy bây giờ không phải bộ dáng vốn có của Xích Huyết Thiên Hoang. Chỉ có người đạt được phần thưởng thì mới có thể thấy được bộ dáng của Xích Huyết Thiên Hoang. Chắc các ngươi không biết giá trị của Xích Huyết Thiên Hoang đâu nhỉ? Để ta so sánh cho nhé. Giá trị của Xích Huyết Thiên Hoang hẳn là cùng cấp với chiến kỹ vô danh kia, bên trên "Cửu Trọng Sát Ngục" nhé."
Không cần nói nhiều, chỉ so sánh này thôi đã khiến mọi người sáng tỏ, điều này khiến Tô Chân trở nên nóng lòng. Hôm nay lão đã thua hoàn toàn, nhưng lão muốn thắng lại, hiển nhiên đây là cơ hội cuối cùng.
Ánh mắt Long Thần cũng rực cháy, bởi vì hắn đang thiếu một thanh thần binh, mà đây lại là binh khí rất phù hợp với hắn. Nó đang gọi Long Thần tới gần, cảm giác như huyết mạch nối liền.
"Lúc trước ta bảo ngươi nơi này có vật phù hợp với ngươi nhất, sẽ khiến ngươi bất ngờ, chính là bảo cái Xích Huyết Thiên Hoang này." Đột nhiên mèo nhỏ lười biếng nói.
Long Thần hiểu được, hắn chắc chắn phải lấy được thứ này.
Cái dự cảm không tốt trong lòng Diệp Huyên càng lúc càng đậm.
Lúc này, rối gỗ nói tiếp: "Xích Huyết Thiên Hoang là thứ thần binh mà kể cả cường giả Thần Vũ cảnh đỉnh phong - Niết Bàn Kim Luân cũng mơ ước. Nhưng vì Diệp Vô Thương sử dụng không tệ, ngoại giới có rất ít người biết về thần binh này."
"Để ta nói cho các ngươi về quy tắc của trò chơi. Tên trò này là Nhất Tử Nhất Sinh... Nói cách khác, hai người vào, chắc chắn một kẻ chết, kẻ kia mới có thể ra khỏi trò chơi. Còn trò chơi là gì thì ta không biết, đó là do Diệp Vô Thương thiết kế. Mặt khác tài sản và phần thưởng của kẻ bị chết sẽ được chuyển sang cho người còn sống..."
Lúc này, rối gỗ nhìn về phía Tô Chân như đang nhắc nhở hắn: "Nói cách khác, nếu ngươi là kẻ còn sống trong trò chơi này, vậy thì chúc mừng, Xích Huyết Thiên Hoang là của ngươi. Kể cả chiến kỹ vô danh, mười vạn thần tinh và Đế Giáp U Minh đều là của ngươi."
Nếu không phải còn người ngoài ở đây, Tô Chân có lẽ đã hét lên vì sung sướng.
Chuyện tốt như vậy lại rơi xuống đầu lão, đây không thể dùng may mắn để miêu tả được. Chỉ có thể nói là Long Thần tự gây nghiệt, không có phúc, vậy mà mang nhiều đồ như vậy tới tay Tô Chân.
"Không được, không thể tham gia trò chơi này, hoặc là phe ta hãy để ta tham gia." Diệp Huyên biến sắc, vội cắt ngang. Nàng đoán trước được chuyện tồi tệ nhất sẽ xảy ra.
Giọng rối gỗ không tỏ vẻ gì, tiếp tục nói: "Đây là quy tắc mà Diệp Vô Thương tạo ra, nhất định phải là kẻ mở trò chơi cùng kẻ mạnh nhất phe kia tham gia, không thể nghịch chuyển điều gì. Trừ phi ngươi tin rằng thực lực của ngươi mạnh hơn Diệp Vô Thương, nếu không trong lăng mộ Sát thần này, ngươi phải nghe theo quy tắc của hắn, nếu không sẽ phải chết."
Lần đầu tiên rối gỗ triển lộ sự uy nghiêm như thế.
Tô Chân và Tô Dương nhìn nhau, cười phá lên.
Sắc mặt Đằng Long và Diệp Tích Chi hệt như giẫm phải cứt chó. Bọn họ biết rằng nếu đồ ở trên tay Long Thần thì còn dễ cướp, nhưng một khi vào tay Tô Chân thì như đá chìm đáy biển...
"Tên Long Thần chết tiệt này, không có việc gì đi mở ra cái trò chơi quỷ quái gì không biết..."
Diệp Tích Chi đã thầm mắng vô số lần trong lòng.
Diệp Huyên cũng đã lo lắng tới mức sắp khóc. Mắt nàng rơm rớm, giơ bàn tay mềm mại nắm lấy tay Long Thần, cố gắng lắc đầu. Nàng không quan tâm những bảo vật kia, nàng chỉ lo cho tính mạng của Long Thần. Bất cứ ai cũng hiểu rằng Long Thần mà đi vào thì chắc chắn sẽ mất mạng.
Long Thần cắn chặt răng. Lòng hắn như gương sáng. Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn kéo Diệp Huyên qua một bên, khẽ nói: "Thật ra ta có một suy đoán trong lòng."
"Cái gì?" Diệp Huyên đang trong lúc đau buồn, mờ mịt hỏi.
"Hình như trong lăng mộ Sát thần này, ý chí của ta là đối tượng được chiếu cố. Trong trò chơi này, Nhất Tử Nhất Sinh, ngươi nhớ kỹ, là trò chơi chứ không phải để ta và Tô Chân chém giết chính diện. Nếu là như vậy thì không còn là trò chơi của Diệp Vô Thương nữa. Hai trò chơi trước, ta đều thắng Tô Chân hết, nên ván thứ ba này chưa chắc ta đã thua."
Ánh mắt Long Thần trở nên kiên định, hắn nói tiếp: "Hơn nữa Diệp Vô Thương là tổ tiên Diệp gia, đây là chuyện không thể phủ nhận. Hắn dường như hiểu rõ bản thân, tính cách hắn lại hơi cổ quái, thậm chí khó đoán, nhưng chỉ có thể nói rõ hắn là kẻ ham chơi, mà chắc chắn không phải người xấu..."
"Cho nên ta sẽ thắng."
"Ngươi có thấy thanh chiến kích kia có gì kỳ quái không?" Hắn khẽ hỏi Diệp Huyên bên cạnh.
"Không." Diệp Huyên suy nghĩ một lúc.
"Chẳng lẽ có liên quan tới rồng, bởi người phát hiện ra chỉ có bản thân mình..." Hiện giờ Long Ngọc thần bí đã không còn động tĩnh, với sự cao ngạo của mình, khi phát hiện được thứ tốt mà nó nhắc nhở Long Thần đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
"Ba vị trí đầu, tiến lên đây."
Nghe rối gỗ gọi, trong ánh mắt hâm mộ của những kẻ khác, Tô Chân, Diệp Huyên và Long Thần đứng trước mặt rối gỗ. Long Thần và Diệp Huyên thì tuổi trẻ khí thịnh, hăng hái nhiệt tình, mà Tô Chân đã già nua mà chỉ đạt được vị trí thứ ba, trông rất là đáng thương.
Lão cúi đầu, không biết đang nghĩ chuyện gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp nào. Trận tranh đấu giữa Tô gia và Diệp gia sẽ không chỉ đơn giản là ở trong lăng mộ Sát thần, mà ra ngoài rồi có lẽ còn một trận chiến kịch liệt nữa, thậm chí còn liên luỵ cả U Minh phủ.
Bởi vì lần này kẻ thắng lớn nhất lại là Long Thần, ngay cả thu hoạch của Diệp Huyên đều hơn hẳn phía Tô gia.
Long Thần có được Đế Giáp U Minh với chiến kỹ vô danh và ba vạn thần tinh.
Diệp Huyên đạt được thần kỹ thất phẩm "Cửu Trọng Sát Ngục" và hai vạn thần tinh.
Tô Chân thì có được thần kỹ lục phẩm "Thí Thần Kiếm Trận" và hai nghìn thần tinh.
Đây là toàn bộ nội dung truyền thừa của Sát thần.
Lúc này Long Thần nhận ra bàn tay cầm chiến kích của bức tượng Sát thần có đeo ba chiếc nhẫn to, không phải làm từ gỗ hay nham thạch mà là nạp giới.
Rối gỗ khẽ phất tay, ba chiếc nạp giới kia xuất hiện trong tay nó. Lúc này nạp giới đã dần thu nhỏ lại về mức độ mà đám người Long Thần có thể đeo được.
"Tô Chân, đứng vị trí thứ ba, đạt được phần thưởng "Thí Thần Kiếm Trận" và hai nghìn thần tinh." Nói xong, rối gỗ ném một chiếc nạp giới vào tay Tô Chân. Tô Chân cúi đầu, sắc mặt âm trầm, lặng lẽ cất đi.
"Diệp Huyên, đứng thứ hai, phần thưởng là "Cửu Trọng Sát Ngục" và một vạn thần tinh."
Nhận được đồ, Diệp Huyên cũng chỉnh lý lại nạp giới.
"Long Thần, hạng nhất." Nói tới đây, rối gỗ liếc Long Thần một cái, không biết lấy từ đâu ra một chiếc nạp giới, rồi giao cho Long Thần hai cái.
"Phần thưởng gồm chiến kỹ vô danh, còn ba vạn tinh thần. Vì là quán quân của trò mê cung giết chóc nên ngươi nhận được Đế Giáp U Minh, ở trong một chiếc nạp giới khác."
Trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của những kẻ khác, phần thưởng nhanh chóng được phát xong.
"Truyền tống trận ở bên kia, các ngươi đi ra ngoài đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rối gỗ chỉ về một phía. Ở nơi đó, một truyền tống trận màu huyết sắc loại nhỏ xuất hiện trên con đường tối om.
Mọi người cảm khái. Lúc tiến vào, truyền tống trận kia rất lớn, ba mươi bảy người đi vào được. Còn lúc đi ra, đường kính của truyền tống trận chỉ có hai thước, chỉ tám người mới có thể đi ra ngoài. Võ giả của hai tộc đã chết gần hết. Bất kể Tô Chân hay Diệp Tích Chi thì đều đau lòng không thôi.
Tô gia có Thí Thần Kiếm Trận, chỉ cần Tô Chân có thể sử dụng thì địa vị của Tô gia ở U Minh phủ sẽ được tăng lên, hẳn là đủ để chống cho Tô gia không sụp đổ. Mà Diệp Huyên cũng có "Cửu Trọng Sát Ngục", thậm chí Long Thần kẻ được nhiều nhất lại là đệ tử thân truyền của nàng, nhưng tiếc rằng nàng không phải gia chủ của Diệp gia...
Về điều này, Diệp Tích Chi đã suy đi nghĩ lại, việc để nhiều thứ tốt như vậy rơi vào tay người ngoài là hoàn toàn không được. Nơi này không thích hợp để đánh nhau. Thôi cứ chờ ra ngoài rồi tính.
Tất cả mọi người đều ăn ý với nhau, sau khi ra ngoài sẽ là một trận chém giét. Không ai hài lòng với kết quả này, không ai cam lòng rời đi. Trong đó mọi người đều chú ý tới Long Thần, hắn là một thiếu niên, không thể nào có được nhiều thứ tốt như này.
"Trò chơi chấm dứt, các ngươi đi đi. Sau khi các ngươi đi rồi, lăng mộ này sẽ chìm vào đáy biển, vĩnh viễn không xuất hiện. Ta cũng có thể nghỉ ngơi rồi."
Nói lên lời này, rối gỗ như được giải thoát.
Mọi người dù không cam lòng, nhưng không thể làm được gì khác. Tô Dương cõng Tô Mặc đi từng bước một. Người hai nhà tách nhau ra, đề phòng đối phương đột nhiên ra tay.
Long Thần ngẫm nghĩ, vẫn không thấy cam lòng. Nếu nơi này cứ chìm vào đáy biển như thế, vậy thanh chiến kích trên bức tượng Sát thần kia phải làm thế nào đây.
Nghĩ tới đây, hắn không bước đi, mà quay đầu lại, nhìn chiến kích trên tay Sát thần kia mà như bị triệu hồi mãnh liệt.
"Xin hỏi, làm thế nào để có được chiến kích kia." Long Thần nhìn rối gỗ, bỗng nhiên hỏi câu này.
Điều khiến mọi người kinh ngạc hơn là rối gỗ lại cười. Vẻ mặt không thay đổi, nhưng quả thực nó đã cười, tiếng cười trẻ con vô cùng thanh thuý.
"Chúc mừng ngươi đã kích hoạt trò chơi cuối cùng, tên là: Nhất Sinh Nhất Tử."
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, không rõ nó là gì, nhưng nghe nói rằng còn có trò chơi thì người Tô gia vốn không cam lòng dần xông tới.
"Đây là một trò chơi ẩn giấu, chỉ người chú ý tới thanh chiến kích này thì mới mở được nó ra. Không ngờ ngươi lại có vận may như vậy. Nhưng ta không dám nói đây là may mắn, bởi vì lúc trước Diệp Vô Thương đã tự mình đặt ra quy tắc cho trò này. Các ngươi là hai phe, trừ người là người mở trò chơi, thì phe kia phải phái thêm một người nữa để tham gia."
Rối gỗ nhìn về phía ba người Tô gia.
Đám người Diệp Huyên có dự cảm không tốt, vì tên của trò chơi là Nhất Tử Nhất Sinh, chẳng phải là nói...
"Có phần thưởng gì?" Tô Chân ngẩng đầu hỏi, ngữ khí lạnh lùng.
"Thưởng gì hả, phần thưởng lớn nhất chính là một thần binh ở nơi này. Lúc Diệp Vô Thương còn sống, chỉ có võ giả đối chiến Thần Vũ cảnh tầng tám mới sử dụng. Cho nên phỏng chừng các ngươi đều chưa nghe nói tới nó. Tên của nó là "Xích Huyết Thiên Hoang"."
"Đương nhiên thứ các ngươi nhìn thấy bây giờ không phải bộ dáng vốn có của Xích Huyết Thiên Hoang. Chỉ có người đạt được phần thưởng thì mới có thể thấy được bộ dáng của Xích Huyết Thiên Hoang. Chắc các ngươi không biết giá trị của Xích Huyết Thiên Hoang đâu nhỉ? Để ta so sánh cho nhé. Giá trị của Xích Huyết Thiên Hoang hẳn là cùng cấp với chiến kỹ vô danh kia, bên trên "Cửu Trọng Sát Ngục" nhé."
Không cần nói nhiều, chỉ so sánh này thôi đã khiến mọi người sáng tỏ, điều này khiến Tô Chân trở nên nóng lòng. Hôm nay lão đã thua hoàn toàn, nhưng lão muốn thắng lại, hiển nhiên đây là cơ hội cuối cùng.
Ánh mắt Long Thần cũng rực cháy, bởi vì hắn đang thiếu một thanh thần binh, mà đây lại là binh khí rất phù hợp với hắn. Nó đang gọi Long Thần tới gần, cảm giác như huyết mạch nối liền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lúc trước ta bảo ngươi nơi này có vật phù hợp với ngươi nhất, sẽ khiến ngươi bất ngờ, chính là bảo cái Xích Huyết Thiên Hoang này." Đột nhiên mèo nhỏ lười biếng nói.
Long Thần hiểu được, hắn chắc chắn phải lấy được thứ này.
Cái dự cảm không tốt trong lòng Diệp Huyên càng lúc càng đậm.
Lúc này, rối gỗ nói tiếp: "Xích Huyết Thiên Hoang là thứ thần binh mà kể cả cường giả Thần Vũ cảnh đỉnh phong - Niết Bàn Kim Luân cũng mơ ước. Nhưng vì Diệp Vô Thương sử dụng không tệ, ngoại giới có rất ít người biết về thần binh này."
"Để ta nói cho các ngươi về quy tắc của trò chơi. Tên trò này là Nhất Tử Nhất Sinh... Nói cách khác, hai người vào, chắc chắn một kẻ chết, kẻ kia mới có thể ra khỏi trò chơi. Còn trò chơi là gì thì ta không biết, đó là do Diệp Vô Thương thiết kế. Mặt khác tài sản và phần thưởng của kẻ bị chết sẽ được chuyển sang cho người còn sống..."
Lúc này, rối gỗ nhìn về phía Tô Chân như đang nhắc nhở hắn: "Nói cách khác, nếu ngươi là kẻ còn sống trong trò chơi này, vậy thì chúc mừng, Xích Huyết Thiên Hoang là của ngươi. Kể cả chiến kỹ vô danh, mười vạn thần tinh và Đế Giáp U Minh đều là của ngươi."
Nếu không phải còn người ngoài ở đây, Tô Chân có lẽ đã hét lên vì sung sướng.
Chuyện tốt như vậy lại rơi xuống đầu lão, đây không thể dùng may mắn để miêu tả được. Chỉ có thể nói là Long Thần tự gây nghiệt, không có phúc, vậy mà mang nhiều đồ như vậy tới tay Tô Chân.
"Không được, không thể tham gia trò chơi này, hoặc là phe ta hãy để ta tham gia." Diệp Huyên biến sắc, vội cắt ngang. Nàng đoán trước được chuyện tồi tệ nhất sẽ xảy ra.
Giọng rối gỗ không tỏ vẻ gì, tiếp tục nói: "Đây là quy tắc mà Diệp Vô Thương tạo ra, nhất định phải là kẻ mở trò chơi cùng kẻ mạnh nhất phe kia tham gia, không thể nghịch chuyển điều gì. Trừ phi ngươi tin rằng thực lực của ngươi mạnh hơn Diệp Vô Thương, nếu không trong lăng mộ Sát thần này, ngươi phải nghe theo quy tắc của hắn, nếu không sẽ phải chết."
Lần đầu tiên rối gỗ triển lộ sự uy nghiêm như thế.
Tô Chân và Tô Dương nhìn nhau, cười phá lên.
Sắc mặt Đằng Long và Diệp Tích Chi hệt như giẫm phải cứt chó. Bọn họ biết rằng nếu đồ ở trên tay Long Thần thì còn dễ cướp, nhưng một khi vào tay Tô Chân thì như đá chìm đáy biển...
"Tên Long Thần chết tiệt này, không có việc gì đi mở ra cái trò chơi quỷ quái gì không biết..."
Diệp Tích Chi đã thầm mắng vô số lần trong lòng.
Diệp Huyên cũng đã lo lắng tới mức sắp khóc. Mắt nàng rơm rớm, giơ bàn tay mềm mại nắm lấy tay Long Thần, cố gắng lắc đầu. Nàng không quan tâm những bảo vật kia, nàng chỉ lo cho tính mạng của Long Thần. Bất cứ ai cũng hiểu rằng Long Thần mà đi vào thì chắc chắn sẽ mất mạng.
Long Thần cắn chặt răng. Lòng hắn như gương sáng. Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn kéo Diệp Huyên qua một bên, khẽ nói: "Thật ra ta có một suy đoán trong lòng."
"Cái gì?" Diệp Huyên đang trong lúc đau buồn, mờ mịt hỏi.
"Hình như trong lăng mộ Sát thần này, ý chí của ta là đối tượng được chiếu cố. Trong trò chơi này, Nhất Tử Nhất Sinh, ngươi nhớ kỹ, là trò chơi chứ không phải để ta và Tô Chân chém giết chính diện. Nếu là như vậy thì không còn là trò chơi của Diệp Vô Thương nữa. Hai trò chơi trước, ta đều thắng Tô Chân hết, nên ván thứ ba này chưa chắc ta đã thua."
Ánh mắt Long Thần trở nên kiên định, hắn nói tiếp: "Hơn nữa Diệp Vô Thương là tổ tiên Diệp gia, đây là chuyện không thể phủ nhận. Hắn dường như hiểu rõ bản thân, tính cách hắn lại hơi cổ quái, thậm chí khó đoán, nhưng chỉ có thể nói rõ hắn là kẻ ham chơi, mà chắc chắn không phải người xấu..."
"Cho nên ta sẽ thắng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro