Chương 32
2024-11-21 16:27:18
Hôm nay là thứ sáu, nếu Minh Triết nhớ không lầm thì Quỳnh Chi sẽ tan học vào lúc 12 giờ.
Anh láy xe đến trước cổng trường đại học sớm hơn khoảng 30 phút.
Bình thường, nếu học những môn chung thì giảng viên sẽ cho về sớm, còn những môn chuyên ngành thì phải đúng giờ thì giảng viên mới cho về.
Minh Triết biết, hôm nay Quỳnh Chi có môn chuyên ngành nên sẽ không tan học sớm được, nhưng vẫn đến trước đợi cô.
Đợi được một lúc thì cuối cùng cũng thấy được bóng dáng của Quỳnh Chi đang chạy ra.
Minh Triết vội vàng bước xuống, đứng chặn trước đầu xe máy của cô.
Từ đằng xa Quỳnh Chi đã nhìn thấy anh, cũng may là cô đã hạ ga xuống nếu không chắc có lẽ đã tông vào anh ta luôn rồi.
Cô có chút không vui hỏi : " Sao anh lại ở đây ?"
" Tôi đến đón cô." Minh Triết nhìn cô một lúc, cảm nhận được là cô đang khó chịu với anh.
Anh cần thận nhỏ giọng hỏi : " Sao hồi sáng cô không kêu tôi thức dậy chở cô đi, tan học vào giờ này nắng lắm."
" Đã biết giờ này trời nắng thì tránh ra cho tôi về."
Thấy Quỳnh Chi sắp chạy đi, Minh Triết vội vàng lên tiếng : "Khoan đã....Chuyện tối hôm qua không như cô nghĩ đâu, tôi và cô ta không có cái gì hết, cô đừng suy nghĩ lung tung..."
Anh chẳng hiểu sao, bản thân mình càng giải thích lại càng rối, không biết phải nói như thế nào thì Quỳnh Chi mới tin tưởng anh nữa.
Quỳnh Chi hít một hơi thật sâu, giọng rất thản nhiên, không lạnh cũng nhạt nói : "Minh Triết, tôi không có suy nghĩ gì cả. Bây giờ chúng ta vẫn chưa kết hôn, anh vẫn còn độc thân, cho nên anh đi chơi với ai, anh làm gì, tôi không quan tâm."
Nghe cô nói như vậy, trong lòng Minh Triết lại càng không thể yên ổn, nóng như lửa đốt.
Muốn giải thích nhưng lại không biết nói như thế nào để cô tin.
Chỗ của hai người động tĩnh quá lớn, làm cho những người xung quanh bắt đầu chú ý đến.
Quỳnh Chi không muốn ồn ào ngay trước cổng trường mà hạ giọng bảo : " Về nhà rồi nói."
Minh Triết nghe như vậy thì cũng không chẳn đường cô nữa, đứng sang một bên để cho cô đi.
Sau đó anh cũng lên xe, rồi chạy chầm chậm theo phía sau cô
Về đến nhà.
Quỳnh Chi chỉ vừa tắt máy, chưa kịp vào nhà thì Minh Triết đã bước đến trước mặt cô.
Quỳnh Chi tức giận bảo :" Này, đừng có làm phiền tôi nữa được không vậy ?"
Minh Triết oan uống giải thích : " Nhưng cô không tin lời của tôi."
Quỳnh Chi liếc anh ta một cái, không nói gì mà đi vào trong nhà.
Minh Triết vội vàng kéo cô lại : "Quỳnh Chi !"
Bị anh ta nắm lại bất ngờ, Quỳnh Chi không kịp phản ứng nên loạng choạng.
Có lẽ đôi giày cô đang mang vì có tuổi thọ cũng khá lâu rồi, không sớm không muộn vào đúng lúc này lại muốn nghỉ hưu, cái đế giày như thế mà bị rớt ra.
Trong tình huống này, Quỳnh Chi thật sự chỉ muốn kiếm cái lỗ nào đó để chui vào.
Quê quá hóá quạu, cô liền đồ hết trách nhiệm lên người Minh Triết : "Anh làm cái gì vậy hả ?"
"Để tôi xem thử." Nói xong, Minh Triết liền cúi người xuống tháo đôi giày của cô ra, xem qua một lượt thấy tình
hinh da khong the clu van dudc nla.
Anh nói : " Đừng giận, tôi sẽ đền cho cô đôi mới."
Quỳnh Chi vội thu chân lại, mạnh miệng nói : "Không cần !"
Minh Triết nhìn bộ dạng cứng đầu này của cô mà cau mày, mặc kệ cô có phản kháng như thế nào, anh dứt khoát bế cô lên, để cô ngồi trên đầu xe ô tô.
Anh cúi xuống bắt đầu xoa nắn cổ chân, lo lắng hỏi :" Chân có bị làm sao không ?"
Quỳnh Chi cắn chặt môi, không nói gì.
Khi Minh Triết ngầng đầu lên liền hốt hoảng vì không biết từ khi nào mà hai mắt của Quỳnh Chi đã đỏ hoe.
Anh có chút luống cuống không biết nên làm gì.
Anh phải thừa nhận, bản thân mình không phải là người biết cách dỗ dành phụ nữ.
Bằng chứng đó là đã không làm cho cô nguôi giận, mà bây giờ thành ra khóc luôn rồi.
Minh Triết có chút hoảng loạn, thấp giọng dỗ dành : " Cô đừng khóc. Có phải chân bị đau không ? Tôi đưa cô đến bệnh viện có được không ?"
Quỳnh Chi hít mũi, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng mình lại, nhưng không được, cô đã khóc đến mặt mày đỏ bừng.
Quỳnh Chi không nhịn được mà đẩy anh ta ra xa mình một chút, thút thít bảo : " Tôi đã từng nói là nếu hai người muốn ở bên nhau, tôi sẽ đồng ý hủy hôn. Tôi có cản trở anh hay không ? Vậy tại sao anh và cô ta lại phải lén lút
sau lung toi nhu vay ?"
Nghe thấy hai chữ "hủy hồn" đầu óc của Minh Triết cứ ong ong cả lên.
Không lẽ như lời mẹ anh đã nói, lần này Quỳnh Chi thật sự sẽ hủy hồn với anh sao ?
Nghĩ đến không có Quỳnh Chi ở bên cạnh, trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác khó chịu không thể tả nổi.
Lúc đầu, anh thật sự không trông mong điều gì vào cuộc hôn nhân này, chỉ là mẹ của anh bắt anh phải cưới cô mà thôi.
Anh nghĩ rằng, Quỳnh Chi cũng giống như bao cô gái hám tiền khác, vì đam mê vật chất mà chấp nhận lẩy một người xa lạ chỉ gặp qua một hai lần.
Nhưng thật sự không phải như vậy.
Càng sống cùng với cô, càng tiếp xúc với cô lâu dài, anh lại càng hiểu được, Quỳnh Chi là người có lòng tự trọng hơn ai hết.
Từ khi bước vào nhà, cô chưa hề đòi hỏi một thứ gì, hay dùng tiền của nhà anh.
Quỳnh Chi là một cô gái yếu đuối, nhưng vẫn luôn cố gắng gồng mình lên khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, để không ai có thể bắt nạt cô.
Nhưng cô càng như vậy anh lại càng cảm thấy đau lòng.
Có lẽ, anh đã yêu cô từ lúc nào không hay.
Anh láy xe đến trước cổng trường đại học sớm hơn khoảng 30 phút.
Bình thường, nếu học những môn chung thì giảng viên sẽ cho về sớm, còn những môn chuyên ngành thì phải đúng giờ thì giảng viên mới cho về.
Minh Triết biết, hôm nay Quỳnh Chi có môn chuyên ngành nên sẽ không tan học sớm được, nhưng vẫn đến trước đợi cô.
Đợi được một lúc thì cuối cùng cũng thấy được bóng dáng của Quỳnh Chi đang chạy ra.
Minh Triết vội vàng bước xuống, đứng chặn trước đầu xe máy của cô.
Từ đằng xa Quỳnh Chi đã nhìn thấy anh, cũng may là cô đã hạ ga xuống nếu không chắc có lẽ đã tông vào anh ta luôn rồi.
Cô có chút không vui hỏi : " Sao anh lại ở đây ?"
" Tôi đến đón cô." Minh Triết nhìn cô một lúc, cảm nhận được là cô đang khó chịu với anh.
Anh cần thận nhỏ giọng hỏi : " Sao hồi sáng cô không kêu tôi thức dậy chở cô đi, tan học vào giờ này nắng lắm."
" Đã biết giờ này trời nắng thì tránh ra cho tôi về."
Thấy Quỳnh Chi sắp chạy đi, Minh Triết vội vàng lên tiếng : "Khoan đã....Chuyện tối hôm qua không như cô nghĩ đâu, tôi và cô ta không có cái gì hết, cô đừng suy nghĩ lung tung..."
Anh chẳng hiểu sao, bản thân mình càng giải thích lại càng rối, không biết phải nói như thế nào thì Quỳnh Chi mới tin tưởng anh nữa.
Quỳnh Chi hít một hơi thật sâu, giọng rất thản nhiên, không lạnh cũng nhạt nói : "Minh Triết, tôi không có suy nghĩ gì cả. Bây giờ chúng ta vẫn chưa kết hôn, anh vẫn còn độc thân, cho nên anh đi chơi với ai, anh làm gì, tôi không quan tâm."
Nghe cô nói như vậy, trong lòng Minh Triết lại càng không thể yên ổn, nóng như lửa đốt.
Muốn giải thích nhưng lại không biết nói như thế nào để cô tin.
Chỗ của hai người động tĩnh quá lớn, làm cho những người xung quanh bắt đầu chú ý đến.
Quỳnh Chi không muốn ồn ào ngay trước cổng trường mà hạ giọng bảo : " Về nhà rồi nói."
Minh Triết nghe như vậy thì cũng không chẳn đường cô nữa, đứng sang một bên để cho cô đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó anh cũng lên xe, rồi chạy chầm chậm theo phía sau cô
Về đến nhà.
Quỳnh Chi chỉ vừa tắt máy, chưa kịp vào nhà thì Minh Triết đã bước đến trước mặt cô.
Quỳnh Chi tức giận bảo :" Này, đừng có làm phiền tôi nữa được không vậy ?"
Minh Triết oan uống giải thích : " Nhưng cô không tin lời của tôi."
Quỳnh Chi liếc anh ta một cái, không nói gì mà đi vào trong nhà.
Minh Triết vội vàng kéo cô lại : "Quỳnh Chi !"
Bị anh ta nắm lại bất ngờ, Quỳnh Chi không kịp phản ứng nên loạng choạng.
Có lẽ đôi giày cô đang mang vì có tuổi thọ cũng khá lâu rồi, không sớm không muộn vào đúng lúc này lại muốn nghỉ hưu, cái đế giày như thế mà bị rớt ra.
Trong tình huống này, Quỳnh Chi thật sự chỉ muốn kiếm cái lỗ nào đó để chui vào.
Quê quá hóá quạu, cô liền đồ hết trách nhiệm lên người Minh Triết : "Anh làm cái gì vậy hả ?"
"Để tôi xem thử." Nói xong, Minh Triết liền cúi người xuống tháo đôi giày của cô ra, xem qua một lượt thấy tình
hinh da khong the clu van dudc nla.
Anh nói : " Đừng giận, tôi sẽ đền cho cô đôi mới."
Quỳnh Chi vội thu chân lại, mạnh miệng nói : "Không cần !"
Minh Triết nhìn bộ dạng cứng đầu này của cô mà cau mày, mặc kệ cô có phản kháng như thế nào, anh dứt khoát bế cô lên, để cô ngồi trên đầu xe ô tô.
Anh cúi xuống bắt đầu xoa nắn cổ chân, lo lắng hỏi :" Chân có bị làm sao không ?"
Quỳnh Chi cắn chặt môi, không nói gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Minh Triết ngầng đầu lên liền hốt hoảng vì không biết từ khi nào mà hai mắt của Quỳnh Chi đã đỏ hoe.
Anh có chút luống cuống không biết nên làm gì.
Anh phải thừa nhận, bản thân mình không phải là người biết cách dỗ dành phụ nữ.
Bằng chứng đó là đã không làm cho cô nguôi giận, mà bây giờ thành ra khóc luôn rồi.
Minh Triết có chút hoảng loạn, thấp giọng dỗ dành : " Cô đừng khóc. Có phải chân bị đau không ? Tôi đưa cô đến bệnh viện có được không ?"
Quỳnh Chi hít mũi, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng mình lại, nhưng không được, cô đã khóc đến mặt mày đỏ bừng.
Quỳnh Chi không nhịn được mà đẩy anh ta ra xa mình một chút, thút thít bảo : " Tôi đã từng nói là nếu hai người muốn ở bên nhau, tôi sẽ đồng ý hủy hôn. Tôi có cản trở anh hay không ? Vậy tại sao anh và cô ta lại phải lén lút
sau lung toi nhu vay ?"
Nghe thấy hai chữ "hủy hồn" đầu óc của Minh Triết cứ ong ong cả lên.
Không lẽ như lời mẹ anh đã nói, lần này Quỳnh Chi thật sự sẽ hủy hồn với anh sao ?
Nghĩ đến không có Quỳnh Chi ở bên cạnh, trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác khó chịu không thể tả nổi.
Lúc đầu, anh thật sự không trông mong điều gì vào cuộc hôn nhân này, chỉ là mẹ của anh bắt anh phải cưới cô mà thôi.
Anh nghĩ rằng, Quỳnh Chi cũng giống như bao cô gái hám tiền khác, vì đam mê vật chất mà chấp nhận lẩy một người xa lạ chỉ gặp qua một hai lần.
Nhưng thật sự không phải như vậy.
Càng sống cùng với cô, càng tiếp xúc với cô lâu dài, anh lại càng hiểu được, Quỳnh Chi là người có lòng tự trọng hơn ai hết.
Từ khi bước vào nhà, cô chưa hề đòi hỏi một thứ gì, hay dùng tiền của nhà anh.
Quỳnh Chi là một cô gái yếu đuối, nhưng vẫn luôn cố gắng gồng mình lên khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, để không ai có thể bắt nạt cô.
Nhưng cô càng như vậy anh lại càng cảm thấy đau lòng.
Có lẽ, anh đã yêu cô từ lúc nào không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro